Chuyện Về Cu Dũng - Phần 133
Dũng gọi Thiệp béo đến giao nhiệm vụ:
– Anh Thiệp, chuyện lần này cực kỳ quan trọng, bố và chị em tôi cực kỳ tin tưởng anh. Anh sẵn sàng không?
– “Tôi sẵn sàng chết! ”, Thiệp béo nghiêm trọng nét mặt.
– Bảo anh đi chết thì tôi không làm. Anh cứ làm đúng theo sự xắp xếp của tôi là được. Chuyện này anh không cần phải báo cáo bất cứ ai, bất cứ ai anh hiểu chưa? Kể cả bố tôi. Bí mật chính là mấu chốt.
– Rõ.
– Vậy anh nghe đây: …
…
Tại một vùng núi ở Lạng Sơn, sau khi nhận đủ hàng xắp xếp gọn gàng lên xe. Tốt Cờ cho đoàn xe tiến về Hải Phòng. Rời địa điểm nhận hàng được chừng 10 cây số, Tốt cờ thấy điện thoại có tín hiệu, là Dũng gọi:
Tốt cờ: Alo, cậu Dũng, gọi tôi có việc gì?
Dũng: Anh nhận hàng xong chưa?
Tốt cờ: Vừa xong, xe rời vị trí khoảng 10 cây.
Dũng: Tôi có nhiệm vụ cho anh đây.
Tốt cờ: Cậu nói đi.
Dũng: Ngay lập tức anh tìm địa điểm an toàn gửi toàn bộ xe và hàng. Tập trung toàn bộ lực lượng trong tay một cách nhanh nhất về Hải Phòng ngay. Tôi cần đội của anh ẩn nấp trên tầng 2 nhà tôi, nhiệm vụ của anh là đảm bảo an toàn cho bố tôi và những người khác trong nhà nếu có biến. Nhiệm vụ tối mật, anh không cần báo cáo cho bất kỳ ai, kể cả bố tôi. Nếu được hỏi thì chỉ cần nói mọi chuyện diễn ra bình thường, xe đang ăn hàng, chưa về.
Tốt cờ: Được, khoảng hơn 2 tiếng nữa tôi có mặt ở Hải Phòng. Cậu yên tâm.
Dũng: Anh không hỏi tại sao à?
Tốt cờ: Không cần, tôi tin cậu.
Dũng: Được, vào vị trí nhắn tin cho tôi.
Tốt cờ: OK.
…
Theo lịch đã được thông báo từ trước, Dũng sẽ đi kiểm tra kho hàng, đi cùng hai chị em có cả Thiệp Béo. Đầu giờ chiều chiếc Fortuner rời văn phòng lên đường. Thiệp béo lái xe. Xe vừa ra khỏi thành phố, quan sát kỹ không có đuôi thì X và Dũng xuống xe đi mất. Thiệp béo lái xe đi xuống kho hàng đúng như lịch trình đã sắp đặt.
Chị và Dũng tới địa điểm đã thông báo cho cô Hằng để nhận quân. Đúng 10 người nhìn rất rắn mặt, vũ khí có đủ, có cả hàng nóng. Dũng thông báo sơ đồ địa điểm chiến đấu, kế hoạch tác chiến, phương án rút lui và đủ thứ khác. Xong xuôi cả đoàn chia nhau ra đến địa điểm mới là Biệt Thự Phấn Minh.
Có mặt từ sớm nhưng cả nhóm tản mát xung quanh ẩn nấp, không lộ diện. Dũng chờ là chờ những thông tin từ những vị trí khác báo về.
Vừa yên ổn ở chỗ ẩn nấp Dũng nhận được tin nhắn, là của Tốt cờ:
“Xe đa ve ben”
Dũng nhắn lại: “OK”.
Lại đợi.
Đến tối muộn thì nhận được tin nhắn của Thiệp béo:
“2 Dan chim roi to, moi dan 30 con”
Dũng tặc lưỡi nghĩ: “Lại còn bầy đặt ám hiệu nữa”, xong cậu quay sang chị nói nhỏ:
– Đúng như dự đoán. Chúng đã chia làm 2 mũi xuất phát rồi. Chị báo anh em cứ ẩn nấp, khi nào em có lệnh thì hành động.
X không nói gì mà chỉ gật đầu.
…
Khoảng độ 9h đêm, 2 địa điểm chiến đấu trước gồm có:
Địa điểm thứ nhất là: Cuộc đụng độ theo kiểu lễ hội chém dưa hấu giữa quân của Phấn Minh, khoảng chừng gần 30 người trên một chiếc xe 24 chỗ với khoảng 50 anh em được trang bị đầy đủ đồ do Thiệp béo cầm đầu. Chúng nghĩ rằng với 30 anh em trước khi đi có cắt máu ăn thề sẽ nhai rau ráu 3 người là Thiệp béo, X và Dũng. Nhưng khi chặn chiếc Fotuner thì Dũng và X đâu không thấy chỉ thấy Thiệp béo và chưa đầy 30 giây sau là 1 đoàn xe lúc nhúc người đến với trang bị tận răng. Vậy là hai nhóm phi vào chém nhau mà không ai giải thích cho ai lấy 1 lời.
Địa điểm thứ 2 là: Tại nhà Anh Xã. Cửa cổng hôm nay chỉ khép hờ mà không khóa chặt như mọi khi. 1 Chiếc xe 24 chỗ đỗ xịch ở cổng, rất nhanh chóng cả đám băm trợn lăm lăm vũ khí tiến vào trong. Từ ngoài đường, không biết thằng ôn nào rảnh việc lại tiến về phía cổng, đóng lại, khóa ngoài hộ gia chủ. Anh Xã thì thong dong pha một ấm trà mạn, ngồi thưởng trà và hút thuốc lá. Cả đám phi vào nhà hùng hùng hổ, nhìn thấy đối tượng đang uống trà định lao vào thì Anh Xã bình tĩnh nói: “Đến rồi à? ” Rồi vỗ tay 3 cái, “độp độp độp”, từ trên tầng 3, dẫn đầu là Tốt cờ, theo sau thì chen chúc người ai cũng muốn mình đi trước để lấy le với đại ca. Và sự việc diễn ra chắc không phải tả, mọi người đều sẽ biết kết cục của nó, nói về đánh nhau thì Tốt cờ và Dũng chưa chắc ai hơn ai. Bao năm chinh chiến với đủ mọi loại đối tượng ở tất cả các vùng đất Miền Bắc này, Tốt cờ luôn là người dành chiến thắng.
Còn trên tầng 3 của ngôi biệt thự, bà vú thì vẫn lau đi lau lại từ tối đến giờ hết phòng phòng này đến phòng khác, rồi thì hành lang lung tung cả. Bà cũng muốn xuống tầng 1, còn bao việc khác nữa nhưng không xuống được vì cái cửa bằng thép nặng trịch mới được lắp xong đóng kín, mà bà thì không có chìa khóa. Thang máy thì không biết có chập cháy gì không khi từ tối đến giờ không có điện. Chẳng biết làm gì, bà đành lau hành lang.
Còn tại phòng ngủ của Loan, hai chị em đang chơi tú lơ khơ, kèo thắng thua là đêm nay ai ngủ ở đây. Thế đấy.
Tại địa điểm thứ 3: Biệt thự Phấn Minh.
“Tít tít tít” tiếng báo tin nhắn của con 1100i trong túi quần Dũng vang lên. Cậu đọc tin nhắn, của Thiệp béo:
“Ngot thiu! ” – (Ngọt thỉu).
Chưa kịp cất điện thoại vào túi quần thì có tin nhắn khác của Tốt cờ:
“Hang da len xe an toan”
Dũng giơ điện thoại cho chị đọc tin nhắn rồi gật đầu. X bấm máy gọi: “Hành động! ”. Hai chị em nhập cuộc.
Dũng và X chọn lối cửa trước, bí mật, nhẹ nhàng, khéo léo, mỗi chị chia nhau một bên cửa vượt tường trèo vào.
Gần như đồng thời:
“Hự, khật! ”, Hai thằng canh cổng đã bị hạ chưa đầy 1 giây kể từ lúc nhìn thấy người xâm nhập, chúng còn chưa kịp hô hoán. Xa xa, đội của cô Hằng cũng nhanh chóng thịt mấy tên canh cổng sau. Hai đội nhập hội tại chính giữa sân ngôi biệt thự Phấn Minh. Dũng đàng hoàng tiến thẳng về phía cửa ngôi biệt thự, theo sau là X và 10 người khác.
“Ầm”, Dũng co chân đạp mạnh vào cánh cửa làm nó bật ra, thực ra nó không khóa chứ nếu mà có khóa thì bố Dũng sống lại cũng không đạp được.
Cánh cửa được bật ra thì bên trong không phải là có ít người, trong đó Dũng nhận ra Minh úc, bên cạnh nó là một bà cô trạc tuổi mẹ Loan, nhìn cũng rất đẹp với trang phục phải nói cực kỳ thời trang, vòng cổ, khuyên tai, lắc tay đều bằng vàng. Hai chị em đang ngồi trước máy tính thì ngẩng mặt lên, cửa vừa bị ai đó đạp tung. Bên cạnh còn có 5 đàn em, chúng lập tức rút dao ra thủ sẵn:
Minh úc ngỡ ngàng:
– “Mày, mày… sao mày lại ở đây”, vừa nói nó vừa nhìn xuống màn hình máy tính, nơi đó có cái chấm đỏ đang nháy nháy trên bản đồ Hải Phòng, chấm nháy nháy hiện lên ở vị trí ngoại ô.
– Lạ lắm sao?
Phấn Hồng Kong vừa nhanh tay nhấn vào nút gọi trên điện thoại đặt trên bàn, tên người được gọi hiện lên màn hình: “Anh Cả”. Nàng ta đứng dậy bình tĩnh câu giờ:
– Dũng lì phải không? Nghe danh đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt. Đến rồi thì ngồi uống nước, có gì ta nói chuyện.
– Phấn Hồng Kong là chị? Cũng nghe danh đã lâu.
– Phải, là tôi. Không ngờ tuổi trẻ mà tài cao.
– Tôi chỉ muốn yên thân, nhưng các người hết lần này đến lần khác cho người khử tôi. Tôi đã nói là tôi sẽ đến tận nhà tìm các người. Giờ tôi đến rồi.
– Vậy cậu muốn gì?
– Muốn gì à? Chị cho người truy sát chị em nhà tôi, cử đội đến giết bố tôi nhằm chiếm đoạt nghiệp đoàn nhà tôi? Vậy tôi muốn gì đây?
Một thằng trong đội bảo vệ biệt thự Phấn Minh chen vào:
– Chị, thằng oắt này láo, để em vã chết mẹ nó luôn.
Nói rồi chưa kịp để ai can ngăn, cũng là “chó không ngó ý chủ”, vẫn lăm lăm dao trong tay, nó phi ngay đến Dũng ngằm bụng Dũng đâm tới.
Nhanh hơn nó một bước, trên đà con dao phi vào mình, Dũng dùng chân đá ngang bụng, nhằm bàn tay cầm dao nhắm tới, dao vẫn không rời tay nhưng văng lệch sang một bên. Thằng ôn mất đà lảo đảo chưa đứng vững thì Dũng đã một tay nắm yết hầu nó bóp mạnh, mặt thằng ôn chuyển từ đỏ sang tái, vì máu không kịp chảy lên mặt.
– “Ặc ặc ặc”, nó buông tay dao, hai tay bám chặt tay đang bóp họng nó của Dũng nhằm gỡ ra lấy hơi.
Nhưng kẻ mà đang thiếu oxy vào người thì không còn lực nữa, nó cứ giẫy giụa một lúc như kiểu gà bị cắt tiết đang giẫy chết. Lựa đủ, Dũng buông lỏng tay bóp và lên gối 1 phát vào ngực. “Hự”. Chưa hết, cậu tóm 1 tay thằng đó và bẻ ngoặt. “Rắc, khập”. Làm xong cậu phát ngôn như để tất cả nghe thấy:
– Đừng bao giờ dùng dao đâm vào thằng Dũng lì này.
Mọi việc diễn ra cực nhanh, chỉ chưa đầy 10 giây thì hậu quả đã rõ. Đội đàn em của thằng đội trưởng nhìn vậy nhưng cũng không dám làm gì, sau lưng Dũng còn một đống. Xong xuôi, Dũng quát:
– Minh úc, mày ra đây.
Minh úc đứng cạnh chị, nó bắt đầu run bắn người khi chứng kiến cảnh vừa rồi. Nói về võ vẽ thì nó cho đánh nhau với 1 con gà chọi chắc cũng không thắng được. Trên có chị, dưới có đám đàn em, nó chưa từng bị ai đánh bao giờ. Giờ nghe đến tên mình, nó ngó chị, Phấn Hồng Kong đỡ lời em:
– Dũng lì, có gì từ từ nói chuyện.
– Câm mồm, mọi chuyện là do chính bà mà ra. Thằng Minh, khôn hồn bước ra đây thì tao cho toàn mạng. Ra đây!
Dũng quát thị uy.