Chuyện Về Cu Dũng - Phần 130
Sau vụ thuê sát thủ Nam Định khử chị em Dũng thất bại, nóng nhất không phải ở nhà Dũng mà chính là ở biệt thự Phấn Minh. Hai chị em lồng lộn lên khi nhiệm vụ thất bại, nhưng cái đáng sợ nhất chính là sự mất tích bí ẩn của ông Hoàng và gia đình ông ta. Mọi ngả đường thoát khỏi thành phố đã có người của đường dây mai phục nhưng cứ như là biến mất khỏi cõi đời.
Chị em nhà Phấn Minh giờ bắt đầu thấy nóng gáy khi mình đang từ thế tấn công phải chuyển sang thế phòng thủ, không biết chị em Dũng đến lúc nào. Chính mồm Dũng lì nói sẽ đến tìm tận nhà cơ mà. Bởi vậy cho nên, mấy ngày hôm nay, đội quân bảo vệ được tăng cường gấp đôi. Minh úc khi ra khỏi nhà cũng không còn huênh huênh hoang hoang nữa mà đi cùng luôn là một đội.
Phấn Hồng Kong thì tuyệt nhiên không ra khỏi nhà mấy ngày nay. Ả ta điều khiển công việc qua điện thoại, ở nhà cũng không phải là chơi không? Trong đầu mụ đang tính đến một ván bài tất tay. Con bài tẩy chưa lật vẫn còn nguyên đó cơ mà.
…
Dũng kể sơ sơ với Anh Xã về sự việc diễn ra tối hôm đó, cậu cũng nhờ Anh Xã can thiệp lấy một chỗ trú chân tạm thời cho gia đình ông Hoàng, và tất nhiên Anh Xã đáp ứng ngay, nơi ẩn nấp tạm thời chính là một trong số các kho hàng của nghiệp đoàn. Ở đó trước tiên là bí mật, sau nữa là cũng có một đội bảo vệ 24/24. Về vụ ông Hoàng coi như yên tâm, tạm thời vứt đấy chờ thời sử dụng.
Chị thì luôn bên cạnh Dũng không phải bàn rồi, thấy Dũng trầm tư, X hỏi:
– Dũng nghĩ gì vậy?
– Em đang nghĩ không biết bằng cách nào mà chúng nắm rõ mọi hành tung của ta. Chuyện hôm ở kho hàng thì còn nghi ngờ có zich nội bộ. Nhưng chuyện chị em mình đi Đồ Sơn thì tuyệt đối không thể ai biết. Chỉ có duy nhất 2 người biết là chị và em. Quyết đi cũng là đột xuất. Làm thế nào mà chúng biết đích xác quán ta ngồi ăn.
– Chỉ có 1 cách duy nhất để giải thích?
– Cách gì vậy chị?
– Công nghệ thông tin.
Dũng chưa tính đến cái này. Cậu hỏi lại chị:
– Công nghệ thông tin?
– Đúng, tôi được biết là có cách để theo dõi 1 người nào đó. Cái gì hình như là GPS, định vị thì phải.
– Vâng, em cũng nghe nói đến nhưng sự việc vừa rồi đúng là không tính đến khả năng này. Vậy nếu để theo dõi thì chắc chắn nó phải gắn vào vật mình luôn mang theo người. Điện thoại chị em mình cùi bắp, chắc không phải. Vậy thì…
Hai chị xem đồng thanh:
– Xe máy!
– “Đúng! Và cả oto chị em mình hay đi nữa”, Dũng quả quyết thêm.
Dũng nảy ra một kế:
– Giờ thế này, chị bí mật đi kiểm tra xem có chính xác xe máy bị gắn định vị không? Em sẽ kiểm tra oto. Chuyện này chị em mình bí mật làm, nếu phát hiện thấy có thì để nguyên đấy, không tháo ra. Coi như không có chuyện gì. Nó muốn theo dõi mình thì để cho nó theo dõi, kịch hay giờ mới bắt đầu. Chúng ta không thể cứ ngồi nhà chờ đối phương đến tìm.
– Được.
Hai chị em định người ai việc nấy thì thấy điện thoại Dũng báo có tin nhắn:
“Co la Hang, me cua Mai. Co muon gap rieng chau? ”
Dũng đưa điện thoại cho chị đọc. Đọc xong X ta có chút ghen ghen thì phải. Không nói gì mà đưa lại cho Dũng.
Dũng nhắn lại:
“Co cho chau dia chi, chau se den”
Chưa đầy 30 giây sau có tiếng báo tin nhắn đến:
“Số… đường… ”
Dũng trả lời: “Vang, 30 phut nua chau den”
Nhắn xong, Dũng nói với chị:
– Chị đi cùng em. Việc này quan trọng hơn, em linh cảm cô Hằng biết chuyện gì đó.
– “Người ta muốn gặp con rể tương lai, tôi đi làm gì”, X hờn mát.
Dũng thấy vậy thì trần tình:
– Chị này, em và Mai có gì đâu. Chị đi cùng em.
– Đi bằng gì?
– Taxi.