Chuyện Về Cu Dũng - Phần 129
Dũng và Lương sẹo thì tiếp cận trận đấu theo một cách hoàn toàn khác, mạnh mẽ hơn, quyết liệt hơn như hai con hổ đực tranh giành một con cái.
Đầu tiên là Lương sẹo thử trình đối phương bằng liên hoàn cước, hắn dùng hai tay đấm liên tiếp vào mặt Dũng. Dũng đưa tay đỡ đòn đối phương nhưng ngay lập tức phản đòn bằng đầu gối đậm chất Muay Thái. Không ăn được ngay từ loại đạn đầu, lại bị đối phương phản đòn, tuy không đau lắm nhưng cũng làm Lương sẹo có chút mất mặt.
Tiếp theo đến Dũng thử thách đối thủ. Cậu tiến ba bước rồi thụt xuống ngồi, động tác thụt thân người đồng thời với động tác quét chân, Lương sẹo không kịp lùi vì địa hình cát khó di chuyển, nhưng nhanh như một con sóc, hắn nhảy lên và duỗi thẳng chân phải tạo thành thế đá trên không, ngằm cằm của Dũng mà tới. Dũng đã đề phòng tư thế này rồi, bởi chắc chắn khi nhẩy lên thì phải đá đối phương, tư thế chuyển từ phòng thủ sang tấn công.
Dũng ta cũng chỉ chờ có vậy là hai tay đón chân Lương sẹo ôm chặt lấy tì vào đầu gối của mình. Lương sắt thấy Dũng ôm chân mình vẫn không chùn bước, hắn đang rỗi hai tay nên liên tiếp đấm vào mặt Dũng, Dũng hai tay ôm chân nên không cách nào đỡ được, né cũng không xong vì đầu chỉ có thể lắc bên này và bên nọ. Đấm vào mặt đâu được 3, 4 cái thì Lương ré lên:
– “A AAAAAAAA”, Dũng nhịn đau ở trên, cậu tập trung cho toàn bộ phần dưới. Chân Lương sẹo đã nằm trên gối, hay đúng hơn chính là trên thớt rồi. Dũng dùng cùi tay rồi mượn cả lực thân người chặt mạnh xuống.
Chân phải Lương sẹo gãy gập ra phía trước nhìn rất kinh dị. Hắn lăn lê xuống cát. Nhưng chưa hết, Dũng lại dùng tư thế khống chế đối thủ ưa thích, bẻ ngoặt tay ra phía sau, đầu gối tì vào cố dí mặt Lương sẹo xuống cát. Đấy chính là thời điểm mà X nhìn thấy sau khi ăn xong Phương sắt.
…
Người chứng kiến toàn bộ sự việc là ông Hoàng.
…
Dũng buông tay Lương sẹo, hắn lồm cồm bò dậy nhìn sang thằng em thì như một đống, hắn hỏi:
– Em tôi chết rồi à?
X đáp cụt lủn:
– Ngất.
Trận chiến đã kết thúc, thắng thua đã rõ. Lương sẹo đau đớn lết chân về phía con dao. Hắn ném con dao về phía Dũng:
– Anh em tôi thua, cậu xử đi. Lương sẹo tôi kêu một tiếng thì không phải người Nam Định.
Dũng không nhặt con dao mà nói:
– Chị em tôi không có lý do gì để giết anh cả.
– Nhưng chúng tôi chính là muốn giết hai người.
– Vì các anh có lý do. Chúng tôi không có. Các anh đi đi. Lần sau gặp lại sẽ chiến đấu tiếp.
Lúc này Phương sắt cũng đã hồi tỉnh, hắn không bị đau giống anh nên sốc nách Lương sắt. Lương sắt khẳng khái:
– Được, coi như anh em tôi nợ cậu 1 mạng. Lúc nào cậu đòi thì đến bến xe Nam Định hỏi anh em Lương sẹo, xưng là Dũng lì sẽ có người dẫn đến gặp anh em tôi. Chúng tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến Hải Phòng nữa.
– Các anh đi đi.
Hai anh em Nam Định rìu nhau ra xe, rồ ga vụt đi, chắc họ chạy thẳng về Nam Định luôn.
…
Còn lại 3 người, hai chị em nhà Dũng và ông Hoàng. Chính bản thân ông không biết mình đang nghĩ gì nữa, Dũng mở lời:
– Chú về đi.
– “Ha ha ha”, ông Hoàng cười trong chua chát. “Về đâu, về đâu bây giờ? ”
Dũng biết chú cũng là nạn nhân của một âm mưu nhằm vào mình, hay đúng hơn chú chỉ là một con tốt nhỏ nhoi trên bàn cờ mà thôi.
– Chú sao vậy?
– Tôi ư, cả đời tôi cống hiến cho nhà nó, từ hồi mẹ nó còn sống chị em tôi đã nam vào bắc ra, rồi mẹ nó chết, tôi lại tận lực cho chị em nó. Vậy mà vì sao? Vì sao chỉ vì một chuyện nam nữ nhỏ nhặt mà nó dám dùng cả tính mạng của tôi để đạt mục đích.
– Cháu biết cả rồi.
– Cậu biết tôi cũng phải nói cho cậu nghe để cậu còn đề phòng chị em nhà nó. Tôi là chỉ nhận nhiệm vụ khiêu khích cậu ở quán ăn, sao cho cậu cầm vào chuôi dao để có vân tay, khiêu khích cậu đánh lại tôi rồi 2 tên kia sẽ xử cậu tại chỗ. Lý do là bảo vệ tôi mà giết cậu. Nhưng tôi không ngờ, chúng nó ngấm ngầm có phương án 2 mà tôi không biết. Giời ơi là trời. Sao người với người lại đối xử với nhau như vậy.
Ông Hoàng ngửa mặt lên trời hét to.
– Thôi chú về đi, cháu đã biết khi đến đây rồi.
– Về chắc cũng chết, tôi thà chết dưới bàn tay của cô cậu còn hơn. Giết tôi đi. Giết đi.
– Chú sợ chị em Phấn Minh giết chú.
– Tôi thì đáng kể gì, gia đình vợ con tôi kia kìa.
– Vậy chú để cháu giúp được không?
– Bằng cách nào?
Dũng rút điện thoại ra gọi:
– Alo, anh Thiệp à, tôi nhờ anh giúp 1 chuyện, khẩn cấp.
…
Trên đường trở về thành phố, Dũng lại đi theo con đường mà lúc chiều đi vào Thị Xã, dừng xe bên kè biển, hai chị em đứng lên thành, thủy chiều lên làm nước biển ở mem mép bờ kè. Có ai đã nói cho các biết rằng trăng trên biển lắm chưa? Dũng nắm tay chị rồi nói:
– Chị Sương, em không biết mình có đúng không khi luôn để chị ở bên cạnh mình.
X tim đập loạn nhịp, cô đang được Dũng nắm tay, cũng chẳng còn sức đâu mà giằng ra nữa, Dũng lại vừa gọi cô bằng tên thật. Cô vẫn nhìn ra biển mà không nhìn vào đôi mắt Dũng, cô sợ mình không kiềm chế nổi, thờ ơ cô hỏi:
– Tại sao?
– Vì ở bên cạnh em chị toàn phải đối mặt với hiểm nguy. Em sợ…
– Đừng nói nữa.
– Nhưng…
– Đã bảo đừng nói nữa mà.
– Chị đã bao giờ hối hận khi sát cánh cùng em chưa?
– “Cái đồ ngốc này, đã bảo đừng nói nữa”, X dùng dằng giật bàn tay mình ra khỏi tay Dũng. Cô nhảy từ bờ kè tiến về phía xe máy rồi cô hét thật to như hồi chiều vậy: “Không bao giờ! Aaaaaaaaaaaaaa”.
– “Vâng”, Dũng mỉm cười vì chị. Chị thật khác xa với tất cả những người con gái mà cậu từng gặp. Chị khác lắm.
Đoạn đường 20 cây số từ thị xã Đồ Sơn về nhà tuy xa mà gần quá, chiếc xe chậm chậm đi với tốc độ trung bình. Ngồi đằng sau, X thả lỏng thân người tựa thẳng vào lưng Dũng, cô mặc kệ vú mình đang di di theo nhịp sóc của chiếc xe, tay cô cũng không ngần ngại gì mà vòng lên phía trước ôm eo Dũng thật chặt. Có thể là cô đang ngủ.
Dũng ở phía trước cảm nhận được, cậu ngoảnh mặt ra sau nói không to lắm, không biết chị có nghe thấy không nữa:
– Sương, quần bò đẹp lắm!
X không trả lời, cô tủm tỉm cười một mình rồi nhắm mắt lại. À, hóa ra là đang giả vờ ngủ đây mà!