Chuyện tình húp sò - Chương 37: Đêm thứ hai... Ư ư (1)
Bấm nghe máy:
– Alo. Em Jay Văn Chou nghe ạ.
– Em về nhà chưa?
– Em về rồi chị.
– Ừm, chị đẹp cảm ơn Chou đã đưa cô em gái của chị về nha.
– Không có gì chị.
– Khổ thế đó Chou. Con bé muốn gọi hỏi Chou đã về nhà chưa để cảm ơn Chou mà nó “nhút nhát” không có dám gọi.
Công nhận em gái “chị đẹp” nhút nhát và nhẹ nhàng thật, và khác hẳn chị. Tao nghi hai người chắc đéo đã phải chị em. Và “chị đẹp” nên lôi em nó mang đi xét nghiệm ADN một lần xem sao. Đéo gì người thì “Cực đại dâm tặc” người lại nhút nhát rụt rè như thể mèo con, bảo gì cũng nghe, nói gì cũng tin. Tao nghĩ đến cảnh, ngày mai gặp nhau chị đẹp mắng nàng mèo: “Đêm hôm khuya khoắt, Jay Chou đưa Dì về tới tận nhà, mà Dì không biết đường mời Jay Chou địt nhau cảm ơn một cái, người gì không biết cư xử, làm chị đêm qua lại phải quan hệ bằng miệng (alo ) với Chou để mà cảm ơn thay Dì!!!”. Làm tao phì cười.
Tao đáp lại:
– Oài, có gì đâu chị.
– Ừm, chị biết Chou galang rồi. Nhưng mà chị đẹp vẫn cảm ơn em Chou nhiều nha.
– Dạ.
– Ô mà chị đẹp không ngờ Chou nói chuyện vui lại còn hát hay vậy đó. Cuối tuần chị đẹp dẫn em gái chị mời Chou và anh trưởng bản ăn tối rồi đi hát tiếp nha Chou.
(Chúng mày đừng có vội mừng, người dưng nước lã đéo ai cho không ai một cái gì cả đâu).
Tao lại phì cười. Cái Gu âm nhạc của chị thì “discount” rồi, (đéo phải Dinhkout nhé). Đến như ông chú “hát y như rú, giọng nhàu như hàu và vú của chị” mà chị còn khen “lẽ ra anh phải đi thi mới đúng”, thì tao hãi rồi. Giờ chị khen tao làm tao thấy tởm, sùi hết mào gà. Nhầm, sởn hết da gà.
– Em cảm ơn. Em đi hát nhiều nhưng có bao giờ hát hò gì đâu. Thỉnh thoảng hứng lên hát dăm mười mười lăm bài vui vui.
– Trời, Chou lại khiêm tốn. Hi hi. Hát như Chou lẽ ra là phải đi thi mới đúng.
Địt cụ. Bổn cũ sục lại. Tao thì thi cl gì được chúng mày nhỉ. Thi sóc lọ à??? Chị đẹp nói tiếp:
– Chou buồn ngủ chưa?
– Oài, em ríp hết cả mắt rồi đây.
– Ô chị đẹp sorry Chou nha.
– Dạ, bye chị.
Tao cúp máy, đéo nói gì thêm để tránh đại họa. Dcm, bọn vừa phelone xong thường hay nói nhiều. Chị đẹp giờ này lại còn đang phê cả rượu, thì vl lắm. Nứng não lên chị lại đem cả truyện Cô Giáo Thảo hay là truyện ma của Nguyễn Ngọc Ngạn ra “Để chị nói cho mà nghe” thì có mà hết luôn cả cái đêm nay của tao với nàng. Đúng là: phê riệu cùng với phelone, bà con chòm xóm hết hồn cmnl.
Nàng hỏi tao:
– Ai mừ còn gọi giờ này vầy anh?
– Cái chị đối tác bên anh.
– Mụn vầy mà vẫn gọi lun hở anh?
– Chị ấy hỏi anh đã về nhà chưa ý mà.
– Ưm, hum nay anh uống nhìu lắm phải hông?
– Cũng ít, không nhiều lắm. Chỉ nhớ em là nhiều thôi.
Nàng quay lại lừ mắt nhìn tao.
– Từ 6 giờ chìu tới 12 giờ khuya mừ còn kiu ít nữa. Em tưởng nay anh hông về nổi nhà lun á.
– Anh nhớ em, không về sao được. Không về thì có mà chết khát à?
– Lại xạo. Nhớ mừ cả tối hông nhắn cho em nổi một chữ lun. Làm người ta hông bit có về hay hông để còn chờ nữa. Hay là ngồi cùng em nào… nên hông dám nhắn cho em? Phải hông? Phải hông? Hiiii