Chuyện Tình Hoa Mắc Cỡ [Truyện ngắn] - Chương 6
Sau vụ hôm đó, Trinh vì thân cô thế cô, đơn độc có một mình, giữa nơi đất khách quê người này em đâu có biết nhờ ai giúp đỡ, em chỉ tìm cách lảng tránh đi mỗi khi chạm mặt ông Tín, Trinh thường xuyên xin ở lại ngoài quán để không phải về nhà, tránh bị ông Tín đem ra làm nô lệ tình dục.
Hơn nữa, ông Tín ngoài miệng tuy hùng hổ nhưng trong nội tâm thì cũng chết nhát thấy bà, ổng cũng không dám làm quá lên, sợ bức Trinh đến mức đường cùng, lúc đó lớn chuyện thì lão cũng toi mạng.
Cho nên lão định một thời gian nữa mới tìm đến Trinh, nhưng mà em nào có cho ổng cơ hội hành hạ thể xác lần hai, một vài hôm sau thì em xin nghỉ việc ở quán Cô Hai, cũng chào tạm biệt cho có lệ rồi âm thầm dọn đồ rời khỏi căn nhà của gã yêu râu xanh kia.
…
Không biết lần này Trinh sẽ đi đến phương trời nào.
…
7 năm nữa lại trôi qua như một cái chớp mắt, như một hồi thở dài đầy tiếng ai oán.
…
Tập Đoàn Dầu Khí D.E.Z, một trong những tập đoàn kinh doanh và khai thác dầu khí lớn có trụ sở lại Sài Gòn.
Tại phòng làm việc của tổng giám đốc.
– Ư….á…ah…anh ơi….em sướng…mạnh nữa đi anh…đâm sâu vào bên trong em đi anh….ahhhh….ahhhh
– Ahhh! Ahhhh! Hey girl! You so beautiful! So sexy!
– Con điếm! Em có thấy sướng không hả?
– Ông Hoàng! Ông có một cô thư kí thật là gợi cảm và dâm dục! Em Trinh này…cực phẩm!
Bên trong căn phòng tràn đầy những âm thanh gợi dục, kích tình.
Giữa căn phòng, bàn làm việc, ghế sofa bị dẹp gọn sang một bên, tạo ra không gian trống trải vô cùng.
Ba người đàn ông đang hì hục đè đầu cưỡi cổ một cô gái có vóc người hết sức nóng bỏng, vẻ đẹp của cô gái kia như một hoa hậu, kiêu sang và quý phái nhưng lúc này vẻ mặt lại cực kỳ dâm đãng.
Cô gái cũng đong đưa theo để phối hợp với ba người, biểu cảm dâm đãng trên gương mặt xinh đẹp nhưng sâu bên trong đôi mắt đen nhánh lại là sự bất khuất, ánh mắt tỉnh táo và ma lanh chứng tỏ mình không bị khuất phục trước nhục dục.
Một người đàn ông bụng phệ đang liên tục rướn người, đưa con cặc cương cứng không ngừng ra vào miệng Trinh.
Một người khác thì ở phía dưới, cặc ông ta phọt phẹt nhắm vào âm đạo của Trinh, mạnh mẽ đỡ eo em lên rồi nhấp như cái máy.
Cuối cùng là một gã tây da trắng to con, cặc của gã phải to gấp đôi hai người đàn ông còn lại, lúc này con cặc ấy đang nông rộng lỗ đít của Trinh, ra vào không kể.
Khắp người em được trét đầy dầu bóng, làn da mơn mởn và khá đẹp khiến ba gã đàn ông chết mê chết mệt.
Sau bảy năm, em như biến thành một con người khác, em bắt đầu ăn diện và biết sửa soạn hơn, tóc tai nhộm màu bạch kim lấp lánh, xăm chân mày và chăm sóc da kỹ lưỡng.
Câu nói bất hủ của ông bà xưa: "Nhất dáng, nhì da" được Trinh áp dụng quá rõ ràng.
Mọi chuyện phải kể đến cơ hội vào 4 năm trước.
Lúc đấy Trinh được nhận vào làm nhân viên văn phòng của một xưởng dầu nhỏ, mà xưởng dầu kia là một phân nhánh của tập đoàn dầu khí D.E.Z, vài lần ra vào và vô tình gặp được những ông lớn, vì say mê vẻ đẹp mặn mà của Trinh, mấy ông lớn đã chi cho em một số tiền lớn, họ bao nuôi em với điều kiện….đổi lại em phải chiều chuộng họ.
Trải qua những biến cố lẫn sóng gió trong cuộc đời, nhiều lần ngậm đắng nuốt cay rồi, nhiều lần tự mình vượt qua được lằn ranh giữa sự sống và cái chết nên tâm tính em trở nên cứng cỏi vô cùng. Bây giờ em là một người phụ nữ mạnh mẽ và cái còn lại là chỉ thiếu quyền lực nữa mà thôi!
Cô gái 23 tuổi nhưng lại có vẻ già dặn vượt xa độ tuổi vốn có.
Khi có người chu cấp tiền cho xài thoải mái, em bắt đầu biết chăm sóc bản thân hơn, càng ngày em càng đẹp, nét đẹp ở quê của em phai nhạt đi, thay vào đó là sự quý phái kiêu sa, nét đẹp lộng lẫy của một quý cô có tiền.
Ngày xưa em hồng nhan thì em bạc phận.
Ngày nay em hồng nhan nhưng em bạc triệu!
Cũng nhờ vào tiếp xúc với các ông lớn nhiều lần, em tự lập được cho mình một cái quỹ riêng, tạo vài tài khoản ngân hàng rồi đem số tài sản mà tía em để lại chuyển hết vào đó.
Trinh càng ngày càng thành công hơn, nhưng thay vào đó, em cũng như một con thiêu thân đánh mất đi chính mình, em sa ngã, em dính vào những vụ lùm xùm bê bối và có nhiều lần bị scandal ầm ĩ.
Tuy nhiên, với số tiền mà em có được, dễ dàng bịt miệng được dư luận, thay đổi cả báo chí truyền thông, lúc này Trinh mới thật sự thấm được câu nói của cô Bảy năm xưa.
"Đồng tiền nó sắc lắm!"
…
– Aaaaaaaa!
– Aaaaaa!
– Aaaa!
Ba gã đàn ông bên trong căn phòng sau một hồi hoạt động hết công suất cuối cũng cũng chịu thua, từng gã, từng gã gào rống rồi ưỡn người, bắn tinh trùng lên khắp cơ thể Trinh, họ bắt em bò dưới đất, chĩa ba con cặc ra rồi ra lệnh cho em phải ngậm lấy và mút chúng.
Trên thân thể ngọc ngà bị đống tinh trùng vấy bẩn, tuy nhiên Trinh không chút đếm xỉa đến, những thứ đấy chỉ là ngoài da, sau khi tắm rửa sạch sẽ với sữa tắm cao cấp thì em sẽ lại thơm tho như thường, thơm đến mức mà có vô số gã đàn phải quỳ dưới dáng em mà nài nỉ.
Trinh đã quá quen với việc này, em điêu luyện mút cặc cho từng gã, trong lúc cả đám đang thác loạn thì điện thoại của cả ba gã đàn ông đều đổ chuông cùng một lúc.
– Alo (x3)
– Cái gì? Ông nói sao chứ? Cổ phần của tập đoàn ta đã bị một thương hiệu giấu tên mua lại toàn bộ?
– Tập Đoàn Dầu Khí D.E.Z chính thức phá sản?
– What up men? Goddamn it!!!!
Cả ba gã đều lộ ra vẻ hoảng loạn trên nét mặt, hoang mang, thằng nào cũng cuống cuồng mặc lại quần áo, cũng chẳng thèm để ý đến Trinh, đều tông của bỏ chạy với thái độ gấp gáp.
Trinh thấy vậy thì thản nhiên cười nhẹ, một nụ cười vừa lòng hả dạ.
Em yểu điệu tiến lại khóa cửa phòng, đồng thời dọn dẹp bãi chiến trường, sau đó nhí nhảnh chạy vào nhà tắm.
Phựt!
Trong cái bồn tắm bằng sứ đắt tiền, em nằm ngâm mình trong làn nước ấm có pha sẵn với sữa tắm con dê cao cấp. Trên chiếc cổ trắng ngần thon thả vẫn là cọng dây chuyền bạc có mặt trái tim lấp lánh. Đã bao năm trôi qua, cọng dây chuyền vẫn luôn bên em như hình với bóng, như một người bạn.
Dù cho hiện tại em giàu có, tài sản được tính bằng đô nhưng cọng dây chuyền bốn trăm ngàn ngày nào vẫn là một món trang sức vô giá, là một người bạn, là đức tin và là sức sống của em.
Trên tay là ly rượu vang đỏ mà chỉ bậc quý tộc mới có thể dùng.
Tằng tắng tăng!!!
Vì vậy anh sẽ yêu em, như ta chẳng còn ngày mai, mặc kệ có đúng hay sai…..
– Alo!
Tiếng nhạc chuông của điện thoại cất lên, con IPhone đời mới nhất nhấp nháy ánh đèn flash, Trinh bình thản nhất máy.
– Thưa bà chủ! Toàn bộ cổ phần của Tập Đoàn Dầu Khí D.E.Z đã bị chúng ta mua sạch! Tính đến nay ở riêng khu vực Sài Gòn đã có hơn 12 tập đoàn cỡ lớn và cỡ trung bị ta nắm thóp! Còn bên kia, theo như yêu cầu của bà chủ, người đàn ông tên Tín đã bị một đám dân anh chị bắt giữ, hiện bọn họ đang "tháo sống" từng khớp xương trên người lão ta! Áp dụng hình thức tra tấn dã man nhất của thời trung cổ!
– Được rồi, cứ như kế hoạch mà triển khai những dự án mới! À mà nè! Chuẩn bị xe cho tôi, trong chiều nay tôi cần phải đi về Cần Thơ gấp.
– Dạ! Tài xế đã đợi sẵn từ nãy giờ ở trước cổng rồi ạ!
– Được rồi!
Tút! Tút! Tút!
Trinh mỉm cười rồi cúp máy. Em nhấp môi một chút rượu vang làm cho đôi môi đào thêm thắm đượm, thình lình em đưa tay sờ lên cổ, chạm vào sợi dây chuyền rồi nhìn vào cái mặt trái tim, chợt Trinh nở một nụ cười hết sức đáng yêu. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm lăn lộn ở đất Sài Gòn em mới cười thật tươi, thật đẹp như vậy, nụ cười không chút giả tạo.
Trinh bước chân ra khỏi bồn tắm, em bật vòi sen lên, dòng nước mát lạnh như rửa sạch hết những vết nhơ, vết ô uế bám trên da thịt em.
Dòng nước đi đến đâu, bọt sữa tắm bị rửa trôi đến đó, nước da em trắng nõn và căng mịn, làn tóc bạnh kim óng ả, cặp ngực sữa cao vút sau bao năm không những to hơn mà còn đẹp hơn nhiều.
Đường cong nóng bỏng, khúc nào ra khúc đó, nét đẹp quý phái, kiêu sa nhưng rất tự nhiên, không dính dáng chút gì đến thẫm mỹ.
Bờ mông căng tròn, đẫy đà đã khiến cho hàng khối thằng đàn ông khao khát chết lặng.
Sau lưng Trinh, tấm lưng đẹp ngày nào giờ đây đã được phủ lên một bức hình xăm kín lưng.
Một nàng thiên sứ được tạo thành từ hai nửa khác biệt, một nữa là ác quỷ cánh đen, một nửa còn lài là thiên thần tóc trắng với chiếc cánh vàng rực rỡ.
…
Làng An Nhiên, sau nhiều năm đã có những thay đổi lớn.
Cây cối được khai hoang, trước làng là dòng sông nhân tạo do chính tay trai tráng trong làng đào xới, tại đó có bắc ngang một cây cầu dừa đặc biệt, có một chút nét gì đó yên bình.
Két!
Chiếc xe hơi màu đen bóng loáng bất ngờ chạy đến rồi dừng lại ở cuối con đường nhựa giáp ranh với làng An Nhiên.
Trên xe bước xuống một cô gái trẻ trung xinh đẹp lộng lẫy, em đeo kính râm, trên người diện áo thun ngắn màu hồng ôm sát cơ thể, khoe vòng 1 căng tròn và vòng eo thon thả, dưới hông là chiếc váy xòe màu xám ngắn ngang đùi, tung bay theo từng bước chân.
Chân đi guốc cao gót. Tôn lên chiều dài sang trọng của cặp chân ngàn vàng.
Một chút nhí nhảnh, một chút tuổi teen, em cất bước chạy đi trước ánh mắt hâm mộ của nữ tài xế và hai tên vệ sĩ to con như dân đô vật.
Đã lâu lắm rồi em về thăm lại chốn xưa,
Đã lâu lắm rồi em về đi qua cây cầu dừa,
Cầu dừa trơn trượt lắm em ơi, đi mà không khéo té như chơi,
Môi son má đào, chân guốc cao gót làm sao qua cầu dừa?
Em ở phố thị quen rồi xe cộ đón đưa,
Em đã quên em cùng anh quấn quýt bên nhau,
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ trèo leo cùng… cười!
Thuở thiếu thời vui lắm ai ơi,
Em đâu rồi đã bỏ cuộc chơi, bỏ anh bơ vơ với cây cầu dừa,
Cây cầu dừa nắng sớm chiều mưa.
…
Bây giờ em về xa lạ cả người lẫn quê,
Bây giờ em về anh buồn với bao kỷ niệm,
Cây cầu dừa vẫn là lối đi chung, em giờ chân bước thấy mông lung,
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ nhìn em sao lạnh lùng.
Bên kia bờ sông, một người đàn ông trên tay đang bồng một bé gái khoảng chừng 2 tuổi, anh bật nhạc rồi nhịp chân, ánh mắt u buồn nhìn xuống con nước tĩnh lặng.
– Anh Tèo! Là anh Tèo phải không?
Một giọng phụ nữ ngọt ngào cất lên, cô gái ăn mặc sành điệu nói mà như nấc lên, giọng em nghẹn ngào, chầm chậm đi đến bên cạnh người đàn ông bằng đôi chân run rẩy.
Chiếc nón kết và cái kính râm hàng hiệu thoáng cái bị vứt xuống đất, Trinh sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt rồi em chợt nhìn sang bé gái mà anh ta đang bồng trên tay, lệ nóng ướt nhòe mi hoen.
– Cô là…..cô…..em….là…em…hả…Trinh?
Người đàn ông hơi ngơ ngác, rồi chợt mắt anh ta trợn trừng, trên mặt là biểu cảm vui mừng khôn xiết nhưng trong ánh mắt có đôi nét buồn bã và nơi miệng râu ria buông một tiếng thở dài nghe não lòng!
– Hức!
Trinh nhào đến ôm anh, sự thật quá mức phũ phàng! Người con trai ngày nào, nay đã khác rồi! Em cũng đã khác xưa rồi!
Tèo cũng ôm Trinh, nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt, mùi hương tóc em thoang thoảng trong gió và rồi lại dạt vào mũi anh.
Cả hai đều lặng im không nói một lời.
– Con gái! Lại đây, cho cô ôm một cái nào!
Trinh khóc sướt mướt, mắt em đỏ hoe, rồi bỗng em dang tay ra, muốn bế đứa trẻ trên tay Tèo, ôm vào lòng.
– Oa! Oa! Mẹ ưi…mẹ ưi….ba ưi…ba ưi……
Đứa bé thấy người lại, hơi giật mình rồi nó khóc nhè, mặt mếu máo quay sang ba nó, chẳng thèm cho Trinh bế.
– Con gái ngoan! Ôi ba đây, ba đây! Qua cho cô Trinh ôm một cái nè!
– Hổng chịu đâu!
Tèo chỉ biết cười khổ rồi dỗ dành con bé, anh nhìn Trinh, đôi mắt xa xăm như đang nhớ lại những kỉ niệm đẹp của cả hai đứa.
Chợt Trinh cũng nhìn anh rồi cười, nụ cười bao dung và thấu hiểu. Em đưa tay tháo sợi dây chuyền mà năm đó anh tặng, bất ngờ đeo lên cổ cho bé gái, con bé thấy vậy thì thích lắm, nó nhìn Trinh rồi cười tít mắt, nín khóc ngay.
– Dây chuyền này năm xưa ba con tặng cho cô đó nghe! Cô quý lắm, gần mười năm nay nó luôn bên cạnh cô, giờ cô tặng lại nó cho con gái yêu!
Trinh đưa tay vuốt mặt con bé rồi em cũng đưa tay vuốt mặt Tèo nhưng anh lại né tránh khiến Trinh bất ngờ, hơi chút hụt hẫng.
– Anh…xin lỗi em! Anh bây giờ đã là người có vợ rồi! Anh xin lỗi, anh không xứng với em!
Tèo chần chừ một lát rồi nói, sau bao nhiêu năm, bản chất thật thà và ngay thẳng trong con người anh nó vẫn vậy.
Cùng lúc này đây, vệ sĩ của Trinh bỗng đi đến và từ trong căn nhà tôn nhỏ bé, một người phụ nữ trẻ tuổi cũng đi ra, ánh mắt của họ vô tình chạm phải nhau.
– Anh Tèo! Họ là ai vậy?
Người phụ nữ vừa bước ra liền đưa tay bế bé gái, con bé bập bẹ gọi mẹ rồi nhào vào lòng người phụ nữ đó.
– À! Một người bạn thân, năm xưa cũng ở làng này!
Tèo bình tĩnh nói với vợ, sau đó vợ anh cũng gật đầu chào Trinh một cái xã giao.
– Vậy mời mọi người vào nhà ăn bữa cơm với gia đình cho vui!
– Thôi được rồi chị ạ! Tôi còn có chuyện gấp, ghé qua đây sẵn thăm anh Tèo một lát rồi lại đi ngay mà!
Vợ của Tèo vui vẻ mời cơm nhưng Trinh lại từ chối khéo, đoạn em đưa cái túi giấy nặng trịch mà vệ sĩ vừa đem đến, em đặt nó vào tay của Tèo, nhỏ nhẹ nói:
– Đây là một chút quà của em dành cho gia đình, anh nhận cho em vui nha!
– Ừm! Cảm ơn em!
Trinh cười mà mắt em đỏ hoe, nét mặt em buồn bã thấy rõ rồi em chợt quay gót, yêu kiều dứt khoát rời đi.
Trinh vừa quay người lại, hai hàng lệ nóng bất ngờ rơi xuống, mắt em cay xòe, trái tim như vụn vở thành trăm mảnh.
Em đi mà chân run rẩy, phải nhờ vệ sĩ đỡ lấy mới có thể vững vàng được.
Dưới hiên nhà, Tèo dõi mắt nhìn theo, lòng anh cũng chết lặng, chỉ có những tiếng thở dài thậm thượt đầy tiếc nuối vang vọng.
Rồi anh mở chiếc túi giấy ra, nội tâm lại một lần nữa xúc động nghẹn ngào, bên trong túi, những xấp nilon được gói thật kỹ, đều là giấy polymer mệnh giá 500 ngàn, ước chừng có tới mười mấy xấp.
Nhìn chiếc xe hơi dần lăn bánh rời xa làng An Nhiên mà lòng Tèo ngỗn ngang đầy rẫy những rối bời.
…
Trăm năm lỡ hẹn một chuyến đò,
Tình duyên đứt đoạn nắm tàn tro!
———————-HẾT—————————-