Chuyện Tình Hoa Mắc Cỡ [Truyện ngắn] - Chương 4
Tèo đưa Trinh về nhà trong sự ngỡ ngàng của mẹ nó.
Rồi hai đứa cũng thật thà, kể lại sơ sơ hoàn cảnh của Trinh, dĩ nhiên là chuyện hai đứa vừa mới làm xong bị giấu nhẹm đi.
Bà Tú lúc đầu cũng hoang mang lắm, nhưng sau đó với ánh mắt của một người từng trải, bà rất nhanh phát hiện ra điều khác thường từ hai đứa trẻ, biết được chuyện đã xảy ra, bà chỉ nhẹ thở dài một tiếng, thân là người làm mẹ, bà biết con bà lần này đã gây ra họa lớn rồi. Đồng thời bà cũng thấy thương Trinh hơn.
Chuyện này nếu mà bị phanh khui ra, con trai bà chịu tội thì cũng đã đành, nhưng tội nghiệp nhất vẫn là cái Trinh, rồi con bé sẽ phải sống sao, nó còn mặt mũi nào mà nhìn người ta nữa, nó còn quá nhỏ, làm sao có thể hứng chịu được những lời gièm pha từ chòm xóm cơ chứ?
Rồi một đêm thao thức trằn trọc mãi không ngủ được, bà Tú cũng đã hạ quyết tâm, nhất định phải giúp cái Trinh, đây cũng coi như là đang giúp con trai của bà.
Mặt khác, cái Trinh lại đẹp người đẹp nết như vậy, có nó làm con dâu thì sướng còn gì bằng, cho dù là ông Sang không nhận nó nữa thì bà cũng sẽ đứng ra để che chở, tấm thâm già này của bà cũng đã sống gần hết một cuộc đời, thôi thì nhân lúc còn có chút sức tàn, bà cũng muốn thấy con trai được hạnh phúc, coi như hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ.
…
Rồi ngày lại ngày trôi qua, sau chuyện nhà ông Sang có biến, cả làng ngoài bà Tú và Tèo ra thì không ai biết cái Trinh đang ở đâu, họ đổ xô đi khắp nơi tìm kiếm nhưng vẫn không hay biết tung tích của em.
…
Chuyện cái Trinh mất tích cũng gần một tháng, trên xã loan tin tìm kiếm khắp nơi, đâu đâu cũng thấy thông báo tìm người thân.
…
Ánh bình minh vừa ló dạng, tại vùng ruộng phía sau nhà bà Tú, một đôi nam nữ đang ôm ấp nhau thật tình tứ, cô gái tựa đầu lên vai chàng trai, hai đứa trẻ cùng ngồi trên một cây cầu được làm bằng thân cây dừa bắc ngang qua con suối nhỏ.
Đây là thửa ruộng của nhà bà Tú, xung quanh là suối và cây rừng bao la nên không sợ ai nhìn thấy.
Trinh đang lim dim tựa đầu trên vai Tèo, hai đứa sống chung gần một tháng trời cũng như một đôi vợ chồng trẻ, sáng ngắm bình minh, chiều ngắm hoàng hôn, cuộc sống yên bình chỉ đến thế là cùng.
Đang ngất ngây tận hưởng cái sự ấm áp của Tèo, đột nhiên lỗ mũi Trinh hơi hít hít mấy cái, một mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ như vừa mới bay ngang qua trước mặt em, cùng với chút gì đó mịn mịn cạ cạ vào vùng da mặt làm cho em buộc phải mở mắt ra nhìn.
– Oa! Thật đẹp!
– Tặng cho em đó! Thích không?
– Dạ thích! Em thích lắm! Cảm ơn anh!
Trinh bất ngờ reo lên, trước mặt em là một đóa hoa thật to màu tím hồng rực rỡ, do hàng chục cây gai mắc cỡ ghép lại thành một bó.
Những bông hoa mắc cỡ màu tím hồng, vài bông màu trắng tươi, nở rộ dưới ánh bình minh đỏ hồng phía chân trời.
Để tránh cho tay Trinh bị gai nhọn làm chảy máu, Tèo đã chu đáo dùng lá cỏ tranh bọc lại xung quanh, nó khéo léo kết một bó hoa thật đẹp chỉ để dành tặng cho em.
– Từ 4 giờ sáng anh đã lặn lội ra đồng chỉ để làm cái này thôi đó!
Tèo thật thà nói, nó còn đưa bàn tay bị gai đâm bấy nhầy lên trước mắt và nở một nụ cười hạnh phúc, nhưng mà cạnh nó, cô vợ nhỏ bé trong lòng vừa vui lại vừa xót xa.
Trinh nhẹ nhàng cầm lấy tay nó, em nức nở thỏ thẻ:
– Anh! Hức! Có đau lắm không anh? Anh đâu cần phải cực khổ như vậy!
– Anh không sao! Chỉ cần em thích là được!
Hai đứa trẻ thình lình ôm chầm lấy nhau, rồi trao cho nhau những nụ hôn, những giọt nước mắt hạnh phúc êm đềm.
Cái thời buổi không có gì cả, đồng tiền không là tất cả, chỉ có thể bên nhau được như này đã là khao khát của hàng trăm, hàng ngàn con người.
– Biết tại sao anh lại tặng em hoa này không? Thay vì là hoa hồng, hoa lan?
Bỗng, Tèo vuốt ve gương mặt của Trinh, nó nhỏ giọng hỏi làm em bất ngờ.
– Em không cần biết! Em chỉ biết là hoa này rất đẹp, vẻ đẹp bình dị, không cần phải đắt đỏ như hoa hồng, hoa lan đâu anh! Mình sống với nhau bằng tình cảm mà, anh tặng cái gì em cũng thích, không tặng cũng không sao!
Trinh ngước lên nhìn Tèo, mắt em ướt át, rồi em nói ra suy nghĩ trong lòng.
Nhưng Tèo chỉ cười với em, nó cười thật ngây ngô.
– Cũng đúng! Nhưng còn một lí do khác! Đó chính là tên của loài hoa này! Nó giống với tên của em! Hoa Trinh Nữ!
Tèo sâu sắc nói, thì ra nó đã cố gắng tìm hiểu thật kỹ trước khi hái hoa tặng em, loài hoa mang vẻ đẹp bình dị lại khá là gần gũi và quen thuộc ở vùng quê. Câu trả lời của nó làm Trinh xúc động lắm, em nức nở nghẹn ngào, người con gái hạnh phúc rúc vào lòng nó, khóc như một đứa trẻ lên ba.
– Ngoan! Anh còn một bất ngờ nữa dành cho em đây!
– Hở! Gì vậy anh?
Tèo đưa tay vén mái tóc của Trinh lên, nó âu yếm đặt một nụ hôn ngọt ngào ở cái trán láng mịn của em làm em vừa hồi hộp vừa vui.
Một bông hoa mắc cỡ bị nó ngắt xuống, rồi cài lên tóc em, lại thêm một bông cài lên vành tai xinh xắn.
Rồi cứ vậy mà nó lặng im, nhìn vào ngực em và không nói tiếng nào.
– Anh! Sao vậy anh?
Trinh lay cánh tay nó mấy cái, nhưng nó chỉ cười mà không trả lời.
Tò mò, em cũng hơi cúi xuống nhìn thử.
Quá đỗi bất ngờ đến nỗi em phải lấy tay che miệng lại.
Một cọng dây chuyền bạc lấp lánh không biết từ khi nào được Tèo đeo lên cái cổ xinh xắn cho em, thân dây lấp lánh sáng trưng, còn có cả mặt dây chuyền hình trái tim tinh xảo.
Trinh vui mừng đến mức bật khóc, em ôm chặt lấy nó, thút thít nói:
– Cảm ơn anh!
Nhưng chợt em lại đẩy nó ra, mặt xụ xuống hờn dỗi.
– Hả? Em không thích nó à?
Tèo cũng bối rối, nó như một đứa trẻ, ngây thơ hỏi em.
– Thích! Đương nhiên là em rất thích! Nhưng…loại dây chuyền đẹp như vầy…chắc là…chắc là đắt tiền lắm…em…em không dám nhận đâu!
Trinh rụt rè nói, em cũng biết nhà Tèo khó khăn, miếng ăn qua ngày còn thiếu lên thiếu xuống, mà nó lại đi mua món quà này tặng em, cái thời này, dù là cọng dây chuyền hạng xoàn lắm, rẻ nhất cũng đã hơn một trăm ngàn. Dựa vào hình dáng và kiểu thiết kế trên cọng dây chuyền, mức độ tinh tế và lấp lánh của nó, Trinh cũng có thể đoán ra được sơ sơ giá cả, chắc là không hề rẻ đâu.
Mà vào cái thời này, một tô phở chỉ có giá năm ngàn đồng, mua hai chục ngàn thịt heo thì cả gia đình có thể ăn trong một tuần lễ, vậy thử hỏi xem, một trăm ngàn nó có lớn hay không?
Đấy là chưa nói đến, cọng dây chuyền mà Tèo tặng cho Trinh, em đoán sơ sơ cũng có giá từ hai đến bốn trăm ngàn. Đây quả thật là một số tiền không hề nhỏ.
– Không sao! Chỉ cần em thích là được! Em cũng đừng lo, đây là số tiền anh dành dụm được riêng, hôm bữa anh cùng mẹ lên tỉnh, mẹ nói anh mua đi, coi như làm quà cưới tặng em! Tuy nhà anh có nghèo thật, nhưng mà anh muốn người phụ nữ của anh phải thật đẹp, thật hạnh phúc, anh sẽ không để em phải chịu cực, chịu khổ đâu!
Tèo bình tĩnh nói, nó là một thằng rất biết suy nghĩ, sự thấu đáo của nó đến cả bà Tú là mẹ nó cũng phải ngạc nhiên mà khen ngợi.
– Em yêu anh!
Trinh cảm động lắm, sau mười mấy năm khổ cực, cuối cùng em cũng biết được cái gì gọi là hạnh phúc, ngoài tình yêu thương của mẹ Hồng ra, Tèo chính là một niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời của em.
Một bó hoa Trinh Nữ, không đáng một xu.
Một cọng dây chuyền bạc, lấp lánh.
Một người chồng biết chăm lo cho vợ, biết cảm nhận và thấu hiểu.
Tất cả đối với Trinh đều là vô giá. Tuy hai đứa chưa thật sự chính thức trở thành vợ chồng như tình cảm thì có lẽ đã ở mức đó, có khi còn hơn cả những cặp vợ chồng khác.
Vậy đó, khi người ta nghèo khổ, mới thấy được tình cảm mới là thứ đáng quý giá và đáng trân trọng nhất.
…
Tằng tằng tăng tắng….
Vì vậy anh sẽ yêu em, như ta chẳng còn ngày mai!
Mặc kệ sẽ đúng hay sai, anh vẫn chẳng muốn quay lại!
Một khi ta ở bên nhau, xin chớ làm nhau phải buồn!
Ngắm nhìn ánh sao trời, xa tầm tay với!
…
Tưởng chừng như mọi chuyện rồi sẽ cứ êm đềm như vậy mà phát triển, nhưng không! Cuộc sống của Tèo và Trinh vừa mới xây dựng, đến với nhau chưa được bao lâu, còn chưa nếm hết được cảm giác hạnh phúc thì một biến cố khác lại ập đến.
Ba tháng sau.
Đùng một cái, ông Sang không biết vì đau buồn chuyện con gái quá hay sao mà đổ bệnh, người nhà vừa chuyển ông lên trên bệnh viện tỉnh để theo dõi tình hình, nghe đâu ổng đang hấp hối, coi bộ sắp không qua khỏi.
Tin dữ này đến tai Trinh như sét đánh ngang tai, em vì quá sốc mà ngất xỉu tại chỗ làm cho bà Tú cùng với Tèo lo lắng không thôi.
Đến khi em tỉnh lại, cả nhà cũng quyết định bắt xe đò đi lên tỉnh, đi thăm ông Sang, cũng như để cho Trinh có thể nhìn mặt tía em lần cuối.
Phải đi nửa ngày, Trinh, Tèo cùng với bà Tú mới đến được bệnh viện Đa Khoa Trung Ương thành phố Cần Thơ.
Vừa đến nơi, không kịp nghĩ gì, Trinh gấp gáp chạy ùa vào bệnh viện, hỏi thăm một lúc mới biết tía em đang nằm ở phòng 307, tầng 3.
Bác sĩ nói ông Sang bị đột quỵ, cùng với đứt mạch máu não, hiện tại coi như đã chết lâm sàng, chỉ còn chờ đợi làm thủ tục rồi đưa về nhà.
Các bác sĩ đã cố gắng hết sức, chỉ trách số ông Sang đến đây chấm dứt, bệnh viện đã trả về thì hẳn là không còn cách để cứu vãn được nữa.
…
Ngày hôm đó, em khóc nhiều lắm, người thân ruột thịt duy nhất là tía em cũng đã bỏ em mà đi, Trinh lại một lần nửa rơi vào vùng tối cuộc đời.
Còn mụ Liên, mụ ta trông có vẻ hả hê lắm, với nét mặt nụ nụ hầm hầm, cứ như rằng mụ mong ông Sang chết quách đi cho rồi. Để mụ được độc chiếm gia tài, của cải mà ông Sang để lại.
Ngày đưa tang, cả cái làng An Nhiên ai cũng đau lòng, vừa tội vừa thương cho cái Trinh, phận con gái chân yếu tay mềm, biết làm sao mà sống khi tuổi đời nó mới 14.
Bên cạnh đó, nhiều người trong làng cũng đã quá rõ bộ mặt thật của mụ Liên, lại càng phẫn nộ hơn trong lúc diễn ra tang lễ của ông Sang, mụ bất ngờ lôi ra một tờ di chúc, thình lình trong đó còn có cả chữ ký và dấu vân tay của ông Sang, với nguyện vọng để lại khiến cho ai ai cũng phẫn nộ không thôi.
"Tôi là Trần Thế Sang, chủ của vựa lúa Sang Thóc, với ý nguyện để lại toàn bộ tài sản cho người vợ sau, tức bà Hoàng Thị Liên, gồm vựa lúa Sang Thóc, sổ hộ khẩu và 12 mẫu đất ruộng chưa lên thổ cư,…….về phần con gái của tôi, là cô Trần Huyền Trinh, tôi giao nó lại cho bà Liên chăm sóc….".
Với cái nội dung mơ hồ trong tấm di chúc, ai ai cũng khó hiểu, tại sao ông Sang không để lại chút gì cho cái Trinh mà lại đẩy hết cho bà Liên, họ cũng ngầm đoán được trong đó có uẩn khúc ngầm nhưng giấy trắng mực đen đã rành rành ra đó, đâu ai nói được gì.
Bà Liên thì giở bộ mặt cáo già ra, trong đám tang ông Sang liên tục kêu ca rồi gào khóc, nào là ông chết sớm bỏ lại mẹ con tôi, nào là tôi buồn, tôi khổ các kiểu,…cũng giả bộ quan tâm Trinh, bà ta hỏi thăm mấy tháng nay em ở đâu, làm gì, sinh sống ra sao,…nhưng sâu trong đôi mắt của mụ là sự nham hiểm tột cùng.
…
Đám tang vừa kết thúc, cũng chính là lúc bao nhiêu sự cay nghiệt mà mụ Liên đã chuẩn bị sẵn chỉ để trút xuống đầu Trinh, nếu em cứ nhẫn nhịn mà trở về sống trong ngôi nhà đó thì đó có lẽ là một cực hình tra tấn tàn nhẫn nhất.
…
Sau hôm ấy, Trinh cũng không trở về nhà mình nữa, em chỉ đốt cho tía ba nén hương như để an ủi linh hồn ông Sang trước bàn thờ, sau đó em lặng lẽ khuất bóng trong đám người chen chúc.
…
– Anh Tèo! Em có chuyện muốn nói với anh!
Vào một buổi tối, bất ngờ Trinh kéo Tèo ra phía sau hè, hai đứa ngồi với nhau bên bụi chuối, bất ngờ em mới lên tiếng, ậm ừ làm cho Tèo khó hiểu.
– Sao vậy Trinh? Anh biết em còn buồn chuyện của tía, nhưng mà người dù sao cũng đã mất rồi, em hãy bớt đau khổ!
– Không phải! Anh…em định đi lên Sài Gòn vài năm, anh sẽ đi cùng em chứ?
– Cái này…cái này…làm sao mà được hở em! Từ nào giờ mình toàn ở dưới quê, bây giờ chân ướt chân ráo lên đấy, biết nghề ngỗng gì đâu mà làm? Với lại lên đấy thì ruộng vườn nhà cửa ở dưới quê để lại cho ai?
– Hay là…hay là…em nghĩ như vầy, anh và mẹ bán một phần, một phần đất ở quê, sau đó cả gia đình chúng ta sẽ lên Sài Gòn sống! Dù sao cũng còn chừa lại một phần, nếu thấy không hợp thì ta lại về quê!
– Cái này càng không được! Mấy miếng đất đằng sau hè là của dòng họ bao đời nhà anh để lại, mẹ anh coi đất đấy như mạng của mình, không thể nói bán là bán được em ơi!
– Dạ! Em hiểu rồi!
Sau một hồi trò chuyện trao đổi ý kiến với nhau, hai đứa chỉ biết ôm nhau mà khóc, Tèo không hiểu sao Trinh lại muốn đi lên Sài Gòn, không phải hai đứa đang sống ở quê rất yên ổn sao?
Nhưng bản tính nó thật thà, nó đâu có nghĩ được mấy chuyện sâu xa, trong khi đó thì Trinh lại nhận ra được sự bất thường từ mụ Liên, người dì ghẻ này nếu biết được Trinh đang ẩn náu trong gia đình Tèo, bà ta nhất định sẽ không để yên cho em, hơn nữa…có khi còn kéo luôn Tèo cùng với mẹ của nó vào cuộc, ảnh hưởng và hệ lụy quá lớn.
Rồi Trinh cùng Tèo trở lại trong nhà.
Để em một mình trong phòng, nó rón rén chạy qua phòng bà Tú, thử thăm dò ý kiến của mẹ coi sao, thật ra thì nó cũng muốn thử một lần bước lên Sài Gòn, coi cuộc sống của người ở trên đó ra sao.
Trinh ngồi trên giường, gương mặt của em trầm ngâm, cau mày như đang dự định làm ra một quyết định nào đó, rồi bất ngờ nước mắt em khẽ rơi, vài tiếng sụt sùi thật khẽ sợ Tèo nghe được, em vôi lau đi dòng nước mắt.
Rồi em lấy ra từ trong túi một cây bút, cùng với một xấp phong bì giấy dày cộm.
Bên trong những cái phong bì này có chứa một số tiền cực lớn, là do ông Sang trước khi mất đã để lại, nhờ cô bảy, một người giúp việc trong nhà thân với ông nhất đưa cho con gái.
Lúc gặp Trinh trong tang lễ, cô bảy bất ngờ kéo nàng ra sau hè, lựa chọn chỗ thật vắng rồi mới trao nó cho Trinh, nhìn xấp phong bì nặng trịch được vải vụn quấn quanh mà cô bảy vừa run vừa sợ, ông Sang cũng không nói cho cô biết số tiền này là bao nhiêu, chỉ thành khẩn nhờ cô trao lại cho con gái, bởi ông đã liệu được trước, sau khi ông mất, mụ Liên thế nào cũng chiếm đoạt toàn bộ tài sản mà ông để lại.
…
Số tiền bên trong Trinh đã đếm sơ qua một lần, tổng cộng có mười cái phong bì, số tiền bên trong mỗi một cái như vậy tương đương với mười cây vàng.
Cái thời điểm hiện tại, vàng nó rất rẻ và mất giá chứ không giống như hồi xưa, thời của Trinh ấy, vàng cây nó rất có giá trị và đồng tiền lúc bấy giờ cũng chưa bị mất giá, bị lạm phát, cho nên với số tiền một trăm cây vàng này, đủ để Trinh có thể sống một cuộc sống giàu sang sung túc ở dưới quê mà không cần lo lắng.
Em yêu Tèo, em cũng muốn nói cho Tèo biết mình có một số tiền lớn, nhưng trong lúc trò chuyện ngoài sau hè với Tèo, em bỗng nhớ lại lời dặn dò của cô bảy, những lời nói kia cứ văng vẳng bên tai Trinh khiến em khó mà quên được.
"Đồng tiền nó sắc bén lắm! Con thân là con gái, giữ tiền một số tiền lớn trong người như này rất nguy hiểm, thôi cô không dám nói tới chuyện gì xấu, sợ sẽ làm cho con lo thêm! Vậy nha con, mình lớn rồi, phải biết nhìn nhận và ứng biến cho nó thích hợp, rồi con kiếm chỗ nào yên ổn ấy mà sống, chứ ở cái làng này, cô thấy………."
Thành ra em hơi chần chừ chưa chịu nói cho Tèo nghe.
…
Đúng lúc này, tiếng nạt nộ từ bên trong phòng bà Tú vọng ra.
– Con nói vậy mà nghe được hả Tèo? Mẹ nuôi con khôn lớn tới chừng này tuổi, ít ra con cũng biết quan tâm, thương mẹ chứ con! Đất đai của ông bà mình để lại mấy chục năm nay, mày kêu mẹ bán là sao hở con? Ai xúi giục mày vậy hả?
Tiếng bà Tú chửi ầm lên làm Trinh hoảng hốt, em vội nhét hết xấp phong bì vào bên trong lưng quần, nhưng sau đó như nghĩ đến điều gì, ánh mắt em làm ra vẻ quyết liệt, thình thình em lại lấy hết số phong bì ra, cạy tấm gạch tàu ở dưới đất lên, một cái hố xuất hiện và Trinh đem chín cái phong bì bỏ xuống dưới, chỉ chừa lại duy nhất một cái, rồi dọn dẹp hiện trường.
Lúc Trinh vừa ngồi lại trên giường thì Tèo cùng với mẹ của nó bất ngờ đi qua.
– Trinh! Cô nói con nghe! Cô coi con như con ruột, huống hồ gì thằng Tèo con cô nó cũng có ý với con, biết hai đứa thương nhau nên cô mới cố mà che chở, cũng ngầm để cho hai đứa sống chung nhà, vậy mà con lại xúi bậy nó, con kêu nó bán đất, con làm vậy rồi con thấy có lỗi với thằng Tèo, với cô không hả con?
Bà Tú vừa mới qua tới đã giãy nảy lên như bị ai ăn hết của, giọng bà ta không khác gì mấy bà tám ngoài chợ, xỉa xói cũng đâu kém gì con mụ Liên.
– Mẹ! Sao mẹ lại chửi em ấy như vậy? Là con, là con đi qua hỏi ý kiến của mẹ, chứ em Trinh có xúi bậy gì con đâu!
– Mày tránh qua một bên, để tao nói chuyện với nó!
Bà Tú gạt phắt Tèo sang một bên, mặt bà ta cau lại, thái độ tức giận trừng mắt nhìn thằng con trai rồi lại nhìn sang Trinh.
– Dì Tú! Dì từ từ, con biết là dì đang giận lắm nhưng mà dì có thể nghe con nói một lát không?
Trinh thấy bà ta hung hãn như vậy, em cũng sợ lắm chứ, nhưng với một cô gái thông minh lanh lợi như em, rất nhanh Trinh đã khống chế được cảm xúc của bản thân.
Bà Tú cũng im lặng, như đang chờ đợi câu trả lời từ em, chỉ cần một chữ không vừa ý, chắc chắn là bả sẽ nhảy cẫn lên cho xem.
– Ban đầu con cũng mới chỉ bàn sơ qua với anh Tèo thôi ạ! Con cũng biết là tụi con còn nhỏ, chưa suy nghĩ kỹ trước khi nói, mong dì bỏ qua cho! Với lại…tía con cũng để lại cho con một chút của hồi môn…con đưa….
– Đâu? Tiền đâu? Đưa đây dì coi!
Trinh còn đang dè chừng thì bà Tú đã nhảy vào miệng em, vừa thấy em lấy cái phong bì trong túi áo ra là bà ta nhào đến giựt ngay.
– Á!
Động tác có phần hơi thái quá và mạnh tay nên làm cho Trinh gã ra giường.
– Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy?
– Mày đứng yên đó! Tội của mày tao còn chưa tính sổ đâu!
Tèo vội lao đến định đỡ Trinh nhưng bất ngờ bị bà Tú nạt một cái, nó lập tức co giò đứng im re, không dám nhúc nhích.
– Trời ơi! Tiền! Là tiền thật! Nhiều quá!
Hai con mắt của bà ta tức thì sáng rực, vẻ tham lam rộ rõ trên nét mặt già làm cho Trinh nhìn thấy mà sợ hãi.
Em gian nan nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thầm thở ra một hơi vì lúc trước không có đem toàn bộ số tiền thật đưa ra.
– E hèm! Trinh à! Lúc nãy dì có hơi nóng nảy, con cho dì xin lỗi nhen! Còn nữa! Con còn nhỏ như vậy, giữ tiền nhiều là không tốt, số tiền này của con thì nó vẫn là của con, không có chạy đi đâu được! Vậy nên con cứ để dì giữ dùm cho!
Bà Tú nhìn Trinh mỉm cười ra vẻ hiền lành lắm.
– Dạ! Á!!!!!
Em cũng gật đầu nhẹ dạ tin người, đột nhiên ngay lúc này bà Tú sấn sổ tới, đôi tay thoăn thoắt lục soát khắp người em một lần, đến khi không mò ra được cái gì nữa thì bà ta mới xoay người bỏ đi.
Trinh nằm co ro trên giường, vừa run rẩy vừa cảm thấy hoảng hốt vì hành động đáng sợ của bà Tú vừa rồi.
– Trinh! Anh xin lỗi! Anh xin lỗi! Anh không ngờ mẹ…mẹ…lại làm như vậy!
Trinh lặng im không nói tiếng nào, nước mắt nàng giàn giụa ra ướt hết cả áo gối, Tèo thấy vậy vội vã tiến đến dỗ dành.
Cũng không trách Tèo được, bao năm qua nó sống với mẹ, bà Tú đùm bọc, chăm sóc cho nó ngần ấy năm, làm sao mà nó có thể cãi lại lời bà ta được chứ.
Nó có thể cãi lại, nếu như tuổi của nó lớn hơn một chút nữa, gan của nó to hơn một chút và can đảm nhiều hơn thì có lẽ mọi chuyện đã không như thế này.
– Em…em…không sao!
Trinh lí nhí, em cố gắng kìm nén sợ hãi, nằm yên trên giường rồi chìm vào giấc ngủ.
…
Giữa khuya.
Cạch!
Một tiếng vang nhẹ từ ở dưới nền nhà vang khẽ.
Một bóng đen dùng chiếc áo vải đùm bọc toàn bộ số phong bì vào trong, sau đó dọn dẹp sàn nhà một lượt, tức tốc lẻn ra cửa sau, rời đi âm thầm trong đêm tối.
Tèo vẫn ngủ như chết, nó không hề hay biết, mối tình đầu của nó đã rời khỏi nhà, rời khỏi cái làng An Nhiên đầy tủi nhục này, em đã đi, đi thật xa và không biết bao giờ mới quay trở lại, em cũng không nhất thiết phải trở về chốn này nữa!
Trên bàn, một lá thư với vài dòng chữ được nắn nót viết cực kỳ đẹp và cẩn thận.
~Gửi anh! Người con trai đầu tiên của lòng em~
Trên mặt chữ vẫn còn đọng lại nước mắt ướt nhòe! Nét chữ hơi lem đi vì ướt.