Chuyện Tình Hoa Mắc Cỡ [Truyện ngắn] - Chương 3
Ào!!!
Hai bóng người ướt sũng từ dưới lòng sông trồi lên, Tèo thở không ra hơi, nhưng nó vẫn cố dìu Trinh, ôm em kéo lên bờ.
– Trinh! Trinh! Tỉnh lại đi em!
Đặt Trinh nằm lên mặt đất khô ráo, bàn tay nó vỗ nhẹ vào má em, nhưng sắc mặt Trinh tái mét, không còn một chút máu và không có chút động tĩnh nào ngoài tiếng thở yếu ớt.
– Phải làm sao đây? Tại sao em lại dại dột vậy hả Trinh?
Tèo nóng nảy nói, nó không biết cái nguyên do gì khiến Trinh nhảy sông tự tử.
Tình hình ngày càng không ổn, nó thấy được trạng thái của Trinh đang dần xấu đi, em sắp sửa không qua khỏi.
– Trinh! Anh xin lỗi!
Nói nhỏ một tiếng, không còn thời gian để Tèo lưỡng lự nữa, nó vội vã hít một hơi thật sâu, rồi cúi đầu xuống, ngậm vào môi Trinh và thổi mạnh.
Hực! Hực! Hực!
Sau màn tiếp hơi, nó nhanh chân đứng dậy bước qua người em, gấp gáp tiến hành hô hấp nhân tạo.
Nhìn chiếc áo bà ba màu nâu, mỏng lét vì ướt nước mà dán sát vào cơ thể Trinh, cặp vú tròn trịa mới nhú của thiếu nữa đang trong độ tuổi dậy thì hơi nhô ra, như trái cam sành lọt lòng bàn tay.
Bàn tay Tèo hơi chần chừ rồi chạm nhẹ vào giữa ngực Trinh, nó cố gắng tránh né chỗ nhạy cảm ở ngực em, rồi tay này úp lên tay kia, thực hiện nhấn ngực kích tim.
Lúc này chỉ lo cứu người, nó nào có tâm trí đâu mà nghĩ đến mấy chuyện trai gái, nó chỉ mong sao có thể cứu được Trinh mà thôi.
Hực! Hực!
– Hít! Phù!!!!!
Hực!
– Khục! Ọc! Ọc!
Sau sáu bảy lần hô hấp nhân tạo liên tiếp, thổi hơi cùng với nhận ngực kích thích nhịp tim, cuối cùng Trinh cũng tỉnh lại, em co giật mấy cái rồi ói ra mấy ngụm nước sông.
Mắt Trinh từ từ mở ra, nhìn thấy hình bóng trước mắt, em yếu ớt thì thào:
– Tèo…là anh…phải không? Tại sao anh…lại cứu em…ọc…ọc…ọc…..
Trinh gắng gượng thốt ra mấy tiếng, sau đó lại bắt đầu nôn mửa. Chỉ toàn là nước với nước.
Sau ba lần bảy lượt như thế em mới dần lấy lại được sự tỉnh táo.
Trinh nhìn Tèo, ánh mắt em như biết nói, cửa sổ tâm hồn rộng mở, rồi em nức nở nhào vào lòng nó mà khóc rống lên như để xả hết tủi nhục trong lòng mà bấy lâu nay em phải kìm nén.
– Anh Tèo!!!! Hức! Hức! Sao anh không để em chết đi! Sao anh lại cứu em! Hức!
Cảm nhận được lệ nóng đang tuôn trào lã chã trên vạt áo trước ngực, nước sông lạnh ngắt mà nước mắt của Trinh lại ấm, bất ngờ em ôm chầm lấy nó, khiến nó bối rối không biết phải làm sao. Chỉ có thể để yên cho em khóc.
Bờ vai của nó như một điểm tựa chắc chắn, đón nhận Trinh, để em giải tỏa xúc cảm của bản thân.
– Khóc đi em! Đôi khi khóc cũng là một sự giải thoát! Nước mắt rơi sẽ giúp cho con người ta cảm thấy dễ chịu còn hơn là kìm nén trong lòng mà không khóc được!
Tay nó từ từ đưa lên đỡ lưng Trinh rồi vuốt ve nhẹ dọc theo sống lưng em, người con gái mạnh mẽ mà nó từng biết, lúc này đang rúc vào lòng nó rồi khóc như chưa từng được khóc.
Cả hai chỉ là những đứa trẻ, những đứa trẻ bất hạnh!
– Ưm! Anh Tèo! Cảm ơn anh! Hức! Cảm ơn anh đã đem lại sự sống cho em! Hức! Một mạng này em nợ anh! Hức! Em…em…em thật sự không biết phải làm sao để đền đáp ân tình này nữa! Hức!
Trinh ôm chặt lưng Tèo! Em vừa khóc vừa nói, giọng em nghẹn ngào.
Giữa cái lúc em mất niềm tin vào cuộc sống nhất, thì chính Tèo, người con trai chân đất thật thà bất ngờ xuất hiện, một lần nữa tiếp thêm động lực sống cho em.
– Em nói gì vậy Trinh! Anh cứu em là vì anh lo cho em! Anh sợ em…xảy ra chuyện gì…anh sẽ…anh sẽ….thôi! Anh không cần đền đáp gì đâu! Thấy em ổn như vậy là anh mừng lắm rồi!
Tèo cứ ôm Trinh như vậy thật lâu, nó vuốt ve lưng em một hồi, có vẻ thích lắm, bởi hai trái cam sành be bé của em nãy giờ cứ cạ cạ vào da thịt trước ngực của nó.
Nó và em cũng nhận ra sự bất ổn của hai người, nhưng cả hai đều im lặng không nói.
Bởi ai cũng biết, da thịt một khi thấm nước sẽ co lại và rất nhạy cảm, chiếc áo vải mỏng manh đâu thể nào ngăn cách được sự đụng chạm đó.
Hai đứa cứ giữ yên như vậy, rồi chợt Tèo khẽ hỏi:
– Nói cho anh nghe, tại sao em lại làm như vậy? Em còn rất nhỏ, một cô gái có tương lai tươi sáng đang chờ ở phía trước tại sao lại tìm đến cái chết?
Tèo dù sao cũng đã 19 tuổi, cái tuổi đã có nhận thức rõ ràng, dù là đang trưởng thành nhưng nó cũng biết nhìn nhận cuộc sống theo hướng tích cực nhất. Rất nhanh nó mới hỏi Trinh, muốn biết được nguyên nhân tại sao.
– Em…em…huhu! Oan cho em lắm! Dì Liên…dì Liên bà ấy không muốn cho em đi học! Tía em dù không nói nhưng cũng ngầm đồng ý! Hơn nữa…hơn nữa tía còn đánh em! Hức! Em tủi thân lắm anh! Em buồn lắm! Em chỉ muốn đi gặp mẹ Hồng thôi!!! Hức! Hức!
Trinh vừa mới nín khóc, lệ nóng lại một lần nữa hoen mi khi nghe Tèo hỏi, lần này em còn khóc lớn hơn.
– Ngoan! Ngoan! Nín! Chỉ có vậy mà em lại đi tìm đến cái chết? Em dại lắm Trinh! Trong làng còn có biết bao người yêu thương em! Tại sao em lại lựa chọn cái chết cơ chứ? Nghe anh nói, chết không giải quyết được vấn đề gì đâu! Hiểu không?
Đẩy Trinh ra, vuốt ve gương mặt xinh đẹp của em, khẽ lau đi những giọt nước mắt tủi thân, Tèo nhẹ nhàng khuyên nhủ em, nó rất bình tĩnh, đây là thời điểm mà một thằng con trai như nó cần tỏ ra mạnh mẽ, để chở che, để bảo vệ và để làm niềm tin, làm chỗ dựa vững chắc cho em.
– Nhưng em….
– Không có nhưng nhị gì hết! Nghe anh một lần, em phải sống, phải tiếp tục sống, mẹ Hồng ở trên trời cao linh thiên sẽ phù hộ cho em! Ai ở ác thì họ sẽ phải gặp quả báo! Em cứ hiền lành mà sống, ông trời sẽ không phụ lòng người tốt đâu!
– Dạ! Em xin lỗi! Cảm ơn anh!
Tèo giữ chặt vai Trinh, nó không ngừng cảnh tỉnh em, nói ra những suy nghĩ thật lòng để xua tan ý định tự tử ở trong đầu em.
Trinh hiện tại đã tỉnh táo hơn, em mới nhận ra được sự bồng bột của bản thân. Nếu lúc đó không có Tèo, nó không đi ngang qua khúc sông ấy thì coi như em đã thật sự chết rồi.
Niềm tin sống của Trinh càng mãnh liệt hơn.
– Anh Tèo…Trinh cảm ơn anh nhiều lắm!
Chụt!
Em bẽn lẽn nói nhỏ, rồi bất ngờ đôi tay mềm mại của em khẽ quàng qua cổ nó, thình lình đặt một nụ hôn sâu sắc lên gò má ngăm đen của Tèo. Làm cho làn da mặt rám nắng đen thui của nó hơi chút hồng.
– A! Trinh…em….
– Đó coi như là lời cảm ơn của em dành cho anh!
Giờ đây, khi hai gương mặt gần nhau trong gang tấc, Tèo hơi ngại nhìn vào mắt Trinh, nó thấy được em cũng đang bối rối giống nó, nhịp tim hai đứa đập liên hồi.
Cũng trong lúc này, nó chợt nhận ra, người con gái mà nó thân thiết bấy lâu nay, em thật đẹp! Nét đẹp của em không lộng lẫy quý phái như là hoa hậu, cũng không kiêu sa như tiểu thư đài cát, mà em, nét đẹp của em rất chân thật, nét đẹp mà mấy người ở dưới quê hay gọi là chim sa, cá lặn.
– Trinh!
– Dạ?
– Em biết không? Em đẹp lắm!
– Thôi! Anh xạo!
– Anh nói thật! Anh đã thương thầm em từ lâu, một cô gái vừa dễ thương lại vừa tốt bụng như em, em làm anh xao xuyến ngay từ cái nhìn đầu tiên!
– Thôi mà! Anh đừng có nói nữa! Người ta…người ta mắc cỡ lắm!
– Không! Hôm nay anh nhất định phải nói…anh…yêu…em!
Lấy hết can đảm của bản thân, Tèo run run bàn tay, nó nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của em lên, thì thào những lời thật lòng mà nó cất sâu trong trái tim của một thằng con trai mới lớn.
Trinh ngại lắm, sắc mặt em nhợt nhạt rồi chuyển sang đỏ au, đôi mắt long lanh khép hờ chờ đợi.
Những hình ảnh quen thuộc bên dưới gốc cây tràm chợt ùa về, tại nơi đó, hai đứa đã ăn cơm chung với nhau, một đôi đũa, một chén cơm trắng với dăm ba khứa cá kho tiêu nhưng lại khiến cả hai ấm lòng.
Cũng chính ở dưới gốc cây tràm đó, hai đứa kể cho nhau nghe những câu chuyện thầm kín của tuổi trẻ, những điều lạ thường của hai giới tính khác nhau, rồi tình yêu nam nữ trong sáng bất ngờ phát sinh rồi lớn dần cho đến hôm nay.
– Ah anh!
– Suỵt! Khẽ thôi em!
Trinh đang lim dim đôi mắt, em ngất ngây khi ba chữ "anh yêu em" từ miệng Tèo thốt ra rồi chui tọt vào tai em, đây là lần đầu tiên em được nó tỏ tình, giữa cái khung cảnh này, có phải là quá hợp lý không chứ?
Chợt em giật mình, trợn mắt nhìn Tèo làm nó cũng giật mình theo, tuy nhiên đứa lớn lúc nào cũng bình tĩnh hơn.
Lúc này, bàn tay của nó đang mò vào trong áo em, nhẹ nhàng xoa xoa vùng bụng phẳng lì của Trinh, làm em hoảng hốt khi lần đầu tiên bị đụng chạm thân thiết như vậy.
Nó nhìn em rồi lại dáo dác nhìn quanh như một thằng ăn trộm. Khẽ đưa một ngón tay lên môi, nó ra hiệu cho em nhỏ tiếng, em cũng gật đầu nghe theo.
Giữa ruộng vườn hoang vắng này, lỡ có ai nhìn thấy thì hai đứa có nước bỏ xứ mà đi.
– Trinh, anh chỉ sờ một chút thôi!
– Ưm! Nhẹ thôi anh, em sợ! Lỡ có ai nhìn thấy mình như vầy…
– Đừng lo! Có chuyện gì anh sẽ gánh thay em!
Hai đứa hồi hộp vừa âu yếm nhau vừa thận trọng nhìn ngó.
Được một lúc, Tèo nhanh chân đứng dậy, nó dắt Trinh vào một bụi cỏ rậm rạp ở dưới mé sông. Tại đây có một mô đất lõm xuống, phía trên cỏ lau mọc cao, che kín cả vùng.
– Ý! Gì vậy anh? Không phải chỉ sờ thôi ư?
Trinh bất ngờ lấy tay che mắt khi thấy Tèo thình lình cởi áo, thân hình người con trai ở trần hiện ra, vì ở quê mà, thiếu ăn thiếu mặc nên đâu có mập mạp, Tèo lại là con nhà nghèo, người nó chỉ có da bọc xương nhưng không hiểu sao lại làm cho Trinh tò mò muốn nhìn ngắm cơ thể nó.
– Thì anh cởi áo anh ra để lót chỗ cho em nằm xuống, như vậy sẽ dễ sờ hơn!
Tèo vừa run vừa mừng, đây là lần đầu tiên của nó, một thằng trai tân được chạm vào da thịt cô gái nó yêu.
Rồi nó đỡ Trinh nằm xuống chỗ áo được lót trên đất, tránh để cho cỏ dại làm ngứa em.
– Ah!
Tay nó bất ngờ xốc mép áo bà ba của Trinh lên, để lộ phần bụng trắng phau với cái áo yếm nhỏ màu đỏ, làn da bụng phẳng với cái lỗ rốn be bé xinh xinh.
Trinh hơi giật mình, hai bàn tay em giữ chặt góc áo, thật ra em cũng muốn chiều Tèo một chút vì nó đã cứu mạng em.
Thấy thiếu nữ để yên, Tèo bắt đầu xoa rồi miết mấy ngón tay trên bụng em, động tác của nó vụng về vô cùng nhưng cả hai đều cảm thấy thích thích lạ thường.
Được một lúc, nó bất ngờ áp mặt xuống nằm luôn trên bụng Trinh, thoải mái cạ cạ gò má làm em nhột cười sặc sụa.
– Anh này! Kì ghê!
Trinh đánh yêu vào vai Tèo một cái, mắc cỡ lí nhí.
Một hồi sau, Tèo như chưa thỏa cơn ghiền, nó làm liều, mấy ngón tay nhẹ nhàng mon men lên trên một chút, sờ soạng ở hai bên mạn sườn Trinh rồi tiến đến đôi vú nhỏ đang trong giai đoạn phát triển.
– Ah! Anh! Anh nói là chỉ sờ thôi mà!
– Ờ thì…nãy giờ anh sờ chứ anh có làm gì nữa đâu em! Cho anh được ngắm vẻ đẹp của em một lần nha!
Tay Trinh vội giữ lấy tay Tèo khi em thấy nó đang có ý định chạm vào ngực em, em lắc đầu mấy cái nhưng cuối cùng vẫn bị Tèo thuyết phục.
– Trinh! Em cởi áo ra đi! Như vậy anh vừa có thể sờ, vừa có thể ngắm em rõ hơn!
– Ưm! Anh đó! Chỉ toàn dụ dỗ em thôi!
Tèo ơi là Tèo, mày khôn lắm! Trinh hơi chần chừ nhưng rồi em cũng cảm thấy hơi thích, cái cảm giác lần đầu mà, như vụng trộm ấy, tuy có sợ nhưng kích thích thì không kém.
Rồi em cũng cởi áo ra để cho Tèo làm mưa làm gió.
Từng chiếc cúc áo trên cái áo bà ba lần lượt được Trinh gỡ xuống.
Một cái yếm đào hiện ra ngay trước mắt Tèo.
Con gái ở dưới quê mà, vì còn rất nhỏ tuổi, hơn nữa còn nghèo với lại chưa biết ăn diện, cho nên Trinh nào đã được tiếp xúc qua với áo vú, nịt ngực bao giờ,…cái mà em mặc chỉ là một chiếc áo yếm bằng lụa đào màu đỏ, trước ngực có thêu hình bông sen, hai dây cột hờ ở sau ót và hai dây cột ở sau lưng.
Rồi dưới ánh mắt chăm chú của Tèo, em cũng nhẹ dạ, bàn tay khẽ rút cọng dây, thả luôn áo yếm xuống đất.
Nửa thân trên ngọc ngà chợt lộ ra giữa miền sông quê vắng vẻ.
Hai trái cam sành tròn trịa được phơi bày ra giữa thiên nhiên, Tèo nhìn mà thích lắm.
Ngực của thiếu nữ mới lớn, khi mà cơ thể đang không ngừng phát triển để sản xuất ra một loại hoocmon giúp tăng trưởng vú.
Khá là căng và rất săn chắc.
Đôi nhũ hoa có màu hồng nhạt, ở cái độ tuổi này, núm vú của Trinh chỉ mới vừa nhô ra, bé xíu như hạt đậu đen, tượng trưng như nhụy hoa, bao quanh núm là một quần màu hồng như cánh hoa, nhìn hai trái cam sành mê người kia, Tèo không còn giữ được sự bình tĩnh nữa, nó vội úp hai bàn tay vào đó mà xoa, mà bóp.
– Ư ư ư…ah…anh! Nhẹ tay một chút, đau em!
– Hì! Anh xin lỗi!
Trinh bắt đầu ưỡn ngực, em vặn vẹo thân hình, vừa hứng chịu những lần bóp nắn của Tèo và cơn sướng khoái lạ thường.
Vì cả hai đều là trẻ con mới lớn, đâu có kinh nghiệm gì trong chuyện này, thân Tèo lại là thanh niên sung sức, nó bóp hăng lắm, vừa tham lại vừa đói khát, đôi lần nó mạnh tay khiến Trinh phải ré lên nấc mấy tiếng, có điều, sau đó nó cũng đã điều tiết lại được nhịp điệu của đôi bàn tay.
– Hừ hừ! Ah….ah…ah…
Trinh rên nhè nhẹ, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc của em lúc này.
– Á! Anh Tèo! Sao anh…sao anh tụt quần em…anh…
– Thì anh cởi nó ra để được ngắm nhìn em rõ hơn, đi mà Trinh! Cho anh sờ một lát thôi!
Thình lình, Tèo nhanh tay nắm lấy lưng quần em rồi kéo mạnh, cái quần bà ba lưng thun lỏng lẻo, chỉ với vài động tác nhẹ là Tèo có thể dễ dàng tuột nó xuống tận đầu gối Trinh, khiến em tá hỏa, vừa sợ, vừa ngại.
Không hề có quần lót hay nội y gì hết, bởi trong chiếc quần bà ba của Trinh mà Tèo vừa cởi ra, nó đã vô tình tụt luôn cái khố bằng vải trắng mà em dùng để che đậy chỗ nhạy cảm.
Cái thời của em và Tèo, lúc bấy giờ đồ lót còn chưa có phổ biến, ở những vùng quê nghèo như nơi đây, người ta đa phần là mặc yếm và khố, chỉ có những nhà khá giả lắm, hàng tháng đều đi lên tỉnh thì mới có cơ hội mua được đồ lót đàng hoàng để mà mặc.
Nhưng mà, trước giờ Trinh đã có lần nào được lên tỉnh đâu, quanh năm em chỉ loay hoay ở quê, nhiều lắm thì qua được những làng ở gần đó, cho nên đồ lót cũng chưa từng được mặc một lần.
Ấy, cũng vì cái nghèo, cái khổ mà thành ra nó thiếu thốn đủ thứ.
Nhưng cũng nhờ vậy mà Tèo lại được một phen chiêm ngưỡng dung nhan thiếu nữ một cách dễ dàng nhất.
Làn da đùi mướt mượt, rất mát và mịn, da thịt của con gái mới lớn, tuổi 14 nó rất chi là lạ thường, khá săn và nhạy cảm.
Tèo vuốt nhẹ hai đùi Trinh làm em rùng mình nổi da gà, lúc này cổ họng của nó nóng rực, khô khốc như khát nước và phía dưới quần nó độn lên một cục to tướng.
Nó hồi hộp dời ánh mắt lên, hai con mắt trợn trừng rồi nó đơ người, nhìn vào khu vực kia, giữa hai đùi của thiếu nữ đang nằm im, một mảnh ruộng nhỏ xíu gần bằng bàn tay, nơi đó cỏ dại lún phún, đám lông mu lưa thưa và non nớt vẫn còn màu nâu nhạt chứ chưa có rậm rạp và đen đậm như người lớn.
Tèo ngây dại, mắt nó sáng lên, trong cuộc đời của thằng trai tân, đây là lần đầu tiên nó được tận mắt chứng kiến vùng nhạy cảm thầm kín của nữ giới, nó cũng không biết sau khi nhìn xong rồi làm gì, nhưng trước hết phải nhìn cho đã, cho kỹ rồi mới tính tiếp.
– Á! Anh Tèo kỳ ghê! Sao anh cứ nhìn chằm bặp vào chỗ đó…chỗ đó của em?
Trinh mắc cỡ lấy hai bàn tay che mặt, rồi em bỗng hé mắt, lén nhìn qua những kẽ tay, em thấy Tèo đang say sưa ngắm nhìn vào giữa háng em, nó như người mất hồn và em cũng hồi hộp lắm, em thầm nghĩ liệu chỗ đó của em phải chăng là không được đẹp, chưa phát triển đầy đủ nên Tèo không thích?
Nhưng câu trả Lời của Tèo lại mang đến bất ngờ cho Trinh.
– Trinh! Chỗ này của em đẹp lắm!
Tèo đứng hình một hồi, phải khó khăn lắm nó mới nói được mấy chữ, theo đó bàn tay của nó cũng đưa lên, chạm vào đám lông măng ở mu Trinh, vuốt ve làm em rùng mình.
– Hứ! Anh xạo! Chỗ này dơ lắm! Dùng để đi tiểu chứ có cái gì đâu mà đẹp hở anh?
Trinh vẫn che mặt, em lí nhí nhỏ xíu, nhưng trong lòng thì cũng thầm thích vì ít ra, chỗ đó của em cũng làm cho Tèo điêu đứng đến mất hồn.
– Á! Anh..anh…sao tự nhiên anh lại cởi quần ra?
Trinh thốt lên, em cũng bật dậy khi thấy Tèo tự động cởi luôn cái quần của nó xuống, con cu nhỏ xíu của nó tồng ngồng hiện ra trước mắt em làm em đỏ mặt, mắc cỡ không dám nhìn.
– Thì…thì anh cởi ra để dễ sờ em hơn!
Tèo cũng mắc cỡ, nó không biết tại sao bản thân lại dám làm liều như vậy, cả gan cởi quần Trinh, giờ lại tụt luôn quần của mình ra ở trước mặt một cô gái.
Nó hơi chần chừ rồi tiến lại nắm tay Trinh, một lần nữa để em nằm xuống vị trí cũ.
– Trinh! Cho anh một lần đi em! Anh muốn!
– Hả? Cho cái gì hở anh? Nãy giờ em có gì là em cho anh hết rồi!
– Cho anh…cho anh…lần đầu của em!
– Thì em cho anh rồi đó, lần đầu của em bị anh sờ đến tê nhức luôn nè!
Tèo nằm lên người Trinh, nó nhìn em rồi run rẩy nói, Trinh nhất thời dại ra, em nào có biết thứ nó muốn là cái gì, rồi em lại chỉ vào ngực mình, chỗ hai trái cam sành còn đỏ hỏn những dấu tay của Tèo.
Hai đứa trẻ ngây ngô, nào có được phổ cập về giới tính rõ ràng, nào có biết quan hệ tình dục là cái gì, thời điểm mà điện thoại di động còn là một cái thứ gì đó rất xa xỉ, giá của một chiếc điện thoại bằng tiền để mua được một con nghé và internet thì khá mơ hồ, ở quê ngoài mấy cán bộ trên xã, trên tỉnh ra thì hầu như không ai biết dùng internet cả.
Cho nên cũng đâu có biết được google là cái củ chuối gì, phim người lớn,…mọi thứ đều chưa được lan truyền rộng rãi như ngày nay.
Trinh không biết thứ mà Tèo muốn vì em còn quá nhỏ, nhưng Tèo thì lại biết, vì từng có lần nó qua làng bên chơi, ở bên đó có vài thằng lớn hơn nó, cũng là đám choi choi 20, đã cưới vợ và chia sẽ kinh nghiệm cho anh em, thành ra Tèo cũng biết được chút chút.
– Trinh cho Tèo một lần thôi! Anh sẽ chịu trách nhiệm với em!
– Nhưng mà cho cái gì mới được?
– Cho cái này nè!
– Á!!! Đừng anh! Đau em! Á! Hức
Nó nhìn Trinh, mặt da diết rồi nói, nhưng tội nghiệp em, em nào có biết gì đâu, nó biết nhưng nó không dám nói, phần vì sợ, phần vì ngại.
Rồi bất ngờ, nó kê con cu cứng ngắc tới trước cửa mình của em, cả người dùng lực ấn hông, đẩy con cu của nó đâm vào nơi đó của em.
Trinh há hốc, cả người em như bị điện giật và cảm giác đau đớn như xé thịt khi có vật thể lạ xâm nhập vào cái âm hộ non nớt chưa phát triển thành thục.
Theo bản năng phòng vệ, em cố sức khép chặt háng, không cho Tèo ấn con cu vào.
Lúc này, phần đầu cu của Tèo vẫn chưa chui vào được, phần vì Trinh sợ nên khép chặt háng, làm cô bé của em hơi bóp lại, càng khiến ham muốn trong Tèo trỗi dậy.
Nó liều lĩnh, bất chấp mọi thứ và chồm người đẩy mạnh hông, đem con cu ấn sâu vào cô bé của Trinh trong nháy mắt.
Phạch!
– Á á á á!!!!! Hức! Ú…ấ…..ứ ứ ứ….ưm….
– Aaaaaaa!
Cả hai đứa trẻ cùng lúc la lớn một tiếng, rồi thấy Tèo hoảng hốt, một tay nó nhanh chóng đưa lên bịt miệng Trinh, không để cho em la.
Trượt rồi!
Tèo nhìn xuống, nó hơi hụt hẫng vì không thể một phát đâm trúng mục tiêu, bởi vì nó đâu có kinh nghiệm.
Con cu cương cứng của nó trượt lên phía trên đám lông mu của Trinh làm bao quy đầu bị lận xuống, kéo dãn ra hết cỡ khiến nó thốn mới la lên.
Còn Trinh, cô bé của em lúc này hơi sưng lên, hai môi ngoài đỏ hoe, một ít nước nhờn trong vắt bất ngờ từ trong cái lỗ nhỏ xíu chảy ra.
– Đừng mà anh! Em đau lắm! Huhu! Lỡ có gì chắc tía em giết em chết! Hức!
– Em đừng sợ! Cho anh đi! Coi như anh xin em mà Trinh! Cho anh một lần, một lần thôi! Anh muốn lắm!
Thấy Trinh nài nỉ van xin, Tèo cũng hơi mềm lòng như mà nó không thể nào chiến thắng được dục vọng của bản thân, lại một lần nữa nó hành động mặc cho thiếu nữ thảm thiết xin xỏ.
Đang định tiếp tục, chợt như nó nghĩ tới điều gì, vội vàng đưa tay xuống lưng Trinh, thò vào trong cái áo của nó rồi móc móc lôi ra một chiếc khăn tay màu trắng.
Tèo đem cái khăn trắng đó lót xuống háng Trinh, một phần khăn bị nó nhét vào khe đít em, phần còn lại thì trải ra bên dưới mông em.
Lần này Tèo chơi chắc ăn hơn, nó nằm đè lên người Trinh để em không thể vùng vẫy, một tay nó bịt miệng em lại, tay còn lại thì cầm chắc phần thân cu, vừa đẩy hông và tay thì ấn con cu vào cô bé của Trinh, tránh trường hợp đâm hụt như lúc nãy.
– Ứm! Ứm! Ứm! Á Á Á Á Á Á Á……..
Thành công!
Trinh oằn oại, em đau đớn hét ré lên nhưng miệng đã bị bàn tay của Tèo bịt kín, em chỉ có thể phát ra âm thanh "ưm ưm" nhỏ xíu, nước mắt em giàn giụa, lã chã lệ nóng rơi trên gương mặt xinh đẹp ngây thơ.
Em nhăn mặt đáng thương, có vẻ đau đớn lắm, vì hai hàm răng của em lúc này đã cắn chặt vào môi đến bật máu.
Tèo thì thở dốc mấy hơi, trên gương mặt non nót của nó hiện ra vẻ thỏa mãn.
Dưới háng Trinh, chiếc khăn tay của Tèo lúc này đã chuyển thành màu đỏ thắm với những vết máu loang lổ.
Từng giọt máu đào đỏ tươi từ bên trong cô bé của Trinh chảy ra, nhiễu xuống mặt khăn và tươm theo xớ chỉ, như những cánh hoa anh đào.
– Cảm ơn em!
– Hức! Hức! Anh Tèo! Giờ em biết phải làm sao đây? Anh làm em vầy…mai mốt làm sao em dám nhìn mặt ai nữa? Hức!
– Đừng sợ! Anh sẽ lo cho em! Anh sẽ chịu trách nhiệm với em!
– Hức! Hức! Hức!
Hai đứa trẻ thì thầm, Tèo một mực khẳng định, giọng nó nghe có vẻ quyết liệt và rất trưởng thành, đổi lại chỉ là những tiếng thút thít, sụt sùi của Trinh.
– A…a….hức…á…..á….hức….
– A….anh sướng…a…….
Đơn thuần là Tèo chỉ muốn thỏa mãn dục vọng cà thể xác, không có khẩu dâm, không có giả tạo, cả hai chỉ rên rỉ theo cái cách mà họ có thể rên, đơn giản, vụng về nhưng rất kích thích.
Nhấp đâu chừng được năm cái, bỗng Tèo rùng mình, nó ú ớ vài tiếng rồi rung người, con cu nó giật giật mạnh, đem một đống tinh trùng tưới thẳng vào trong cô bé của Trinh, em chỉ biết nhịn mà chịu trận, cơn đau âm ỉ vẫn còn đó, Trinh không hề cảm thấy một chút nào gọi là dễ chịu ngoài cái cảm giác đau rát cực kỳ từ dưới háng truyền đến, buốt tận óc.
– Hộc! Hộc!
– Hức!
Tèo té nhào nằm đè lên người Trinh, nó lo mà thở gấp mặc kệ cho em vẫn còn khóc lóc, đau đớn.
Nằm nghỉ một hồi, bỗng nó ngồi dậy, cũng không quên đỡ Trinh, nó cũng không phải vô tâm lắm, sau khi thỏa mãn rồi thì cũng biết hối lỗi, nó xin lỗi em rồi ân cần giúp em mặc lại quần áo, sau đó nó bế Trinh lên như ẵm một cô em gái.
Không quên gấp chiếc khăn tay dính đầy máu đào của em lại, cẩn thận bỏ vào túi áo.
Thắc mắc, Trinh nghi hoặc nhìn nó rồi em hỏi nhỏ:
– Anh Tèo! Anh giữ cái đó làm gì vậy?
– À thì…cái này…anh giữ lại để làm kỉ niệm!
– Phì! Anh lại xạo nữa! Nhìn thấy ghê vậy mà!
Cuối cùng nó cũng chọc cho Trinh cười, mắt em đẫm lệ, mặt vẫn còn đỏ nên cười lên trông xinh lắm, em khá hồn nhiên và ngây thơ, bản tính lại lương thiện nên cũng không có trách cứ gì Tèo về chuyện vừa rồi.
– Đi! Mình về nhà thôi em!
– Nhưng mà…em như vầy, giờ về nhà tía em biết được…tía đánh em chết! Với lại…với lại…dì Liên trong nhà…bà ấy nhất định sẽ không tha cho em!
– Anh đâu có kêu em trở về đó! Đi! Anh đưa em về nhà anh, mình sống chung, anh sẽ xin mẹ anh, anh sẽ cưới em làm vợ!
– Ừm!
…
Dỗ dành Trinh, sau đó nó nhặt lại cái giỏ ốc, tức tốc bế em chạy theo đường tắt, tránh né sự dòm ngó của bà con rồi lẻn vào sau nhà bằng đường ruộng.