Chuyện Tình Hoa Mắc Cỡ [Truyện ngắn] - Chương 2
Thời gian thấm thoát trôi qua, lại là một mùa lúa nữa tới hồi thu hoạch.
Bao quanh ngôi làng là những cánh đồng lúa mênh mông, nhành lúa nặng trĩu hạt, do được chăm sóc tốt tươi nên cây nào cũng to khỏe, hạt no và nhiều. Vậy là…lúa đã chín tới, lúa đã cúi đầu!
Cả làng An Nhiên ai nấy đều chuẩn bị sẵn liềm, tấm bạt và mấy cái đấu để gặt và đựng lúa.
Mọi người vui như mở hội vì cây lúa tốt tươi và ít bị chuột, sâu bệnh phá hoại.
Mùa lúa năm nay có lẽ bội thu thật rồi.
…
Còn phía Trinh, em lúc này đang miệt mài ôn thi, kì thi chuyển cấp quan trọng nhất trong cuộc đời sắp tới. Nếu em thi tốt, đạt được kết quả cao thì sẽ có khả năng được vào học ở những trường cấp 3 chuyên ở tỉnh, ở thành phố. Trinh thầm quyết tâm cố gắng, em không muốn tương lai của một cô gái phải dính liền với cái nghề làm nông cực khổ, quanh năm dầm mưa dải nắng, em muốn tương lai của chính mình phải rực rỡ hơn, phải là một người phụ nữ độc lập về tài chính, không bị lệ thuộc vào cánh đàn ông.
Và đó là những gì Trinh hướng tới, là hoài bão, là ước mơ của một cô gái tuổi đời mới 14 đầy thanh xuân tươi trẻ và nhiệt huyết cháy rực.
…
Một tuần sau, khi cả làng đang cùng nhau gặt lúa, quần quật ở ngoài ruộng thì bỗng một người làm việc ở trên xã bất ngờ lao vun vút trên con xe đạp hai sườn cũ kỹ chạy đến, hét to thông báo với bà con.
– Chúc mừng! Chúc mừng bà con! Cái Trinh! Cái Trinh nhà ông Sang, con nhỏ vậy mà giỏi lắm! Đạt tận 35 điểm trong kì thi, cao điểm nhất ở xã mình!
Tiếng của người đàn ông làm cho mọi người sững sờ, có vài người run rẩy vì mừng rỡ mà đánh rơi cả liềm đang cầm trên tay, hân hoan chúc mừng ông Sang.
– Ông đúng là có phúc lắm nha! Có cô con gái rượu, vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi!
– Thằng con trai nào trong làng mà vớ được cái Trinh thì còn hơn cả nhặt được vàng!
– Đúng vậy! Con gái vừa đẹp người vừa đẹp nết như cái Trinh, tụi con trai mê chết đi được! Thật hâm mộ ông Sang!
– Mấy cô mấy bác cứ nói thế! Mấy thằng ất ơ trong làng, có mà nằm mơ tôi mới gả con gái cho!
– Ơ cái ông này! Ông nói vậy mà nghe được à?
– ….
Tiếng bà con và ông Sang vui vẻ trò chuyện, ai ai cùng thấy mừng thay cho gia đình họ, mong cho cái Trinh ăn học thành tài để ông Sang có mà nhờ.
Nhưng đâu ai ngờ tới, một tai họa lại sắp sửa ập xuống gia đình của ông Sang, cũng chính là nguyên nhân khiến Trinh tuyệt vọng…và biến em thành một con người sa ngã!
…
Vài ngày sau, từ khi cái tin Trinh là thí sinh đạt điểm số cao nhất được công bố, em như trở thành người nổi tiếng trong làng, đi đâu cũng được khen ngợi và càng được bà con yêu mến. Họ hi vọng có một ngày sẽ được nhìn thấy em đứng trong ánh vinh quang, vì một người con gái tài sắc vẹn toàn như em xứng đáng.
…
Trưa hôm ấy, Trinh sau khi dọn cơm lên mâm, em bưng đến cái ván gỗ trắc ở trước hiên nhà, mời dì và tía cùng ra ăn cơm.
Bữa cơm có ba người diễn ra trong sự yên lặng kì quặc.
Bà Liên mấy ngày nay hình như không được vui, vẻ mặt lúc nào cũng cau có, bà ta luôn tìm cớ để bắt bẻ Trinh, chửi mắng con bé khiến Ông Sang cũng khó hiểu.
– Trinh nè! Dì nói con nghe, học như vậy là đủ rồi con! Nhà mình trước sau còn có ruộng vườn không ai chăm lo, con cũng thấy đó, dì và tía con cũng lớn tuổi rồi…cho nên…con coi mà sắp xếp, nhà cửa ruộng vườn và báo hiếu cho tía con nữa chứ!
Đang ăn cơm trong yên bình thì bỗng bà Liên mở miệng, giọng bình thường nhưng lại hàm chứa ý xỉa xói đầy mưu đồ.
– Dạ? Sắp xếp là sao hả dì? Con không hiểu! Còn còn phải lo cho việc học của con nữa, với lại ruộng vườn thì có dì, có tía con và mấy người làm trông coi mà!
Trinh điềm đạm đặt chén xuống mâm, em lễ phép hỏi lại, vậy mà bà Liên thoáng cái bỗng lồng lộn lên như mèo bị chặt đuôi.
– Con mất dạy! Mày dám hỏi thách tao hả? Đó ông coi đi! Con gái cưng của ông nó đang thách đố tôi đó! Tôi thì chỉ muốn tốt cho nó mà thôi! Vậy mà nó…nó nói vậy! Riết rồi không có ra cái thể thống gì cả! Không biết trên dưới lớn nhỏ, cái nhà này loạn hết rồi!
– Bà bình tĩnh dùm tôi cái! Có cái gì đâu mà la làng la xóm lên! Rồi hàng xóm người ta nhìn vào người ta bàn tán, nói này nói kia! Con bé nó chỉ hỏi có chút mà bà lại!
Bà Liên làm tá hỏa lên khiến ông Sang cũng bực mình, nhưng tính tình ông lại dễ dãi nên cũng không có lớn tiếng, thấy vậy, bà Liên được nước lại càng làm căng hơn.
– Ông coi kiếm thằng nào rồi gả nó đi luôn đi! Chứ cái loại mất dạy này thì nuôi chỉ tốn cơm! Con gái con gứa, suốt ngày chỉ biết học học học, chả có biết nhìn ngó nhà cửa gì cả, tao thà nuôi con chó còn hơn nuôi mày, ít ra chó nó còn biết giữ nhà!
– Dì! Con có làm gì sai đâu mà dì lại nói nặng nói nhẹ như vậy? Mỗi ngày con đều lo cơm nước ruộng vườn đầy đủ, cơm thì ba bữa, ruộng vườn thì chăm chút từng li từng tí, có khi nào con làm biếng đâu? Dì nói vậy mà không thấy quá đáng hả?
Trinh uất ức lắm, hai mắt em đỏ hoe, môi mím chặt và dường như trong cổ họng em bị thứ gì đó chẹn ngang, không nhẫn nhịn nữa, em không có sai, bất ngờ em đứng lên cãi lại.
– Đấy! Ông thấy gì chưa? Nay tôi nói mà nó còn dám cãi lại đó! Rồi để nó lớn thêm chút nữa! Trong cái nhà này ai quản được nó nữa? Ai nói mà nó chịu nghe?
Bà Liên hùng hổ chỉ vào mặt ông Sang rồi hét ra lửa.
Xoảng! Leng! Keng!
– Đủ rồi!
Chát!!!
Ông Sang giận run người, thình lình ông đứng dậy đá đổ mâm cơm, đồng thời cánh tay giơ lên, hạ xuống là một cái tát bất ngờ, một tiếng vang thanh thúy phát ra.
Bàng hoàng!
– Hức! Hức! Tía……tía đánh con?
– Tía…tía…xin lỗi….
Trinh nức nở ôm mặt, trên gò má phải em sưng lên, đỏ hằng năm dấu tay.
Ngay cả ông Sang cũng ngơ ngác, ông không ngờ được tại sao bản thân ông lại có hành động như vậy, tại sao trong cơn nóng giận ông lại đánh đứa con gái ông yêu thương nhất, thay vì quay sang tát cho bà vợ một bạt tai thì ông lại dành nó cho Trinh.
Trinh hụt hẫng vô cùng, em cảm thấy rất oan ức trong khi cái người sai không phải là em, mà em lại bị nhận đòn đau.
– CON HẬN TÍA!!
Bỏ lại một câu nói, Trinh ôm mặt khóc lóc, em tức giận bỏ chạy thật nhanh ra khỏi nhà.
– Con……
Ông Sang bất ngờ nhảy xuống khỏi ván định đuổi theo nhưng mà cánh tay ông thình lình lại bị bà Liên bắt lấy rồi giữ chặt.
– Ông đứng lại cho tôi! Cái thứ trời đánh đó, đuổi theo nó làm gì!
Bà ta đanh giọng quát một tiếng khiến ông Sang im bặt, câm như hến.
– Mày có gan thì đi luôn đừng bao giờ trở về cái nhà này nữa! Dòng thứ mất dạy!
Giọng cay nghiệt vô cùng, bà ta nói vọng đi như cố tình muốn để cho Trinh nghe thấy.
Ông Sang thì bất lực, một người đàn ông lại yếu thế trước phụ nữ , thật đáng nhục nhã.
Lúc này hàng xóm nghe thấy tiếng cãi lộn cũng vội chạy tới, nhưng họ chỉ thấy cả hiên nhà ông Sang bừa bộn đầy cơm và đồ ăn vung vãi dưới đất, ông Sang cùng vợ lại đang giằng co.
Thấy mọi người bu lại xem ngày càng đông, ánh mắt bà Liên chợt lóe lên vẻ nham hiểm.
"Lần này tao cho mày chết! Dám chống tao hả?"
Bà Liên nói thầm trong bụng. Nhưng ngoài miệng thì làm bộ hét lớn:
– Ông còn bênh vực nó hả? Ông muốn tôi chết phải không? Được rồi! Để tôi chết cho ông vừa lòng!
Hung hăng la lối, đột nhiên hai chân bà ta loạng choạng, sau đó làm thế ngã nhào từ trên ván xuống đất, bất tỉnh.
Thấy vậy, ông Sang vội vã tiến đến đỡ lấy vợ, chòm xóm cũng ùa đến, nhao nháo làm ầm ĩ cả lên.
…
– Huhuhu! Mẹ ơi! Con buồn lắm mẹ ơi! Tại sao tía lại bất công như vậy! Hức! Con oan ức lắm…hức!
Trinh chạy ra tới bờ sông thì ngồi bệt xuống, mắt em đẫm lệ nhìn bóng hình mình dưới dòng nước, con nước tĩnh lặng nhẹ nhàng chảy như cũng buồn thay cho gia cảnh em.
Kể từ ngày bà Liên bước vào nhà, em chưa từng có một ngày được yên giấc, mới 5 giờ sáng là đã bị giục dậy làm việc, đầu bù tóc rối, làm phận con nhưng nói đúng ra Trinh như một người hầu, toàn bộ việc trong nhà đều do một mình em làm, còn bà Liên, mụ dì ghẻ thì chỉ biết ngồi một chỗ và sai vặt, được người hầu kẻ hạ, bưng cơm rót nước, đã vậy còn không vừa lòng, bà ta luôn tìm mọi cách để đày đọa thân xác bé bỏng của Trinh.
Mấy năm qua, em dù không nói ra nhưng thầm khắc ghi sâu trong lòng, chưa bao giờ em cảm nhận được sự hạnh phúc, từ khi có mụ Liên, cuộc sống vốn yên bình của gia đình em bị xáo trộn lên hết.
Cho đến hiện tại, tía em vì cơn giận mà đã nhẫn tâm đánh em, tại sao lại không đánh luôn mụ dì ghẻ kia chứ? Ông có hiểu được cảm giác lúc này của em là như thế nào không?
Trinh thầm hận trong lòng, cô gái như em không đáng bị đối xử như vậy.
Giờ đây Trinh cũng không biết làm gì. Em soi bóng mình dưới dòng sông, càng nhìn lại càng dại dột.
Mắt Trinh lờ đờ như người mất hồn, trong lúc nhất thời, em đã nghĩ đến cái chết. Đúng! Chính cái chết mới có thể giúp em thoát khỏi sự trói buộc này! Thoát khỏi đau khổ, thoát sự hành hạ dằn vặt và thoát khỏi cả mụ dì ghẻ ghê tởm kia.
Không ngờ rằng, một cô gái với tuổi đời còn quá trẻ như em, vì một biến cố như vậy mà bị sốc, dại dột tìm đến cái chết để giải quyết.
– Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm! Con đến với mẹ đây! Trinh muốn gặp mẹ Hồng!
Ùm!!!!
Và rồi, trên bờ sông, bóng hình thiếu nữ chợt ngả nghiêng, ừm một cái, chỉ thấy bọt nước trắng xóa nổi lên, còn Trinh thì chẳng thấy đâu!
– Trinh!!!!
Ùm!!!
Đang nguýt sáo thảnh thơi, Tèo cắp cái giỏ ốc đầy ắp bên hông, đang định đem về cho mẹ thì chợt nó la hoảng lên, tức tốc quăng mình nhảy xuống dòng nước đục ngầu chảy xiết.