Chuyện Tình Công Sở - Chương 8
Nói chơi chơi cái vụ con nhỏ tên Phượng kia, ai dè lão để tâm làm thiệt. Tối đang ngồi, nghe chuông điện thoại báo một hồi, số lạ hoắc:
– Anh Nam nè. Long phải không? Con hàng em lựa anh kiếm được rồi đó. Rảnh thì qua nha!
Tôi nghe điện thoại mà thấy ngỡ ngàng quá đỗi. Thiệt tình cái chuyện vui sướng như vầy phải để cho người ta có thời gian chuẩn bị chớ, làm cái rụp vầy tôi trụy tim tính sao đây? Cũng đành cảm ơn lão vài câu, móc điện thoại gọi ngay cho quỷ mặt mụn kêu nó làm tài xế. Mặt mụn nghe đi chơi gái mừng muốn xỉu luôn, không chừng còn vượt luôn đèn đỏ tới cho thiệt lẹ.
Xe chạy bon bon êm ru mà sao tôi nghe tim mình nhảy từng hồi như xóc vô ổ gà ổ trâu gì đó vậy. Tôi chưa có chuẩn bị gì hết trơn, lỡ lát nữa chạm mặt con nhỏ không biết người bối rối là tôi hay nó nữa trời. Tới gần cửa khách sạn, tôi ráng hít vô một hơi thật sâu lấy bình tĩnh. Coi nào, giáp mặt con nhỏ mình sẽ nói câu gì đây? ” Bất ngờ quá ha em? ” – Không ổn. Câu này nghe thường quá. Hay “Wow, không ngờ đó nha” – Cũng chưa được. Nghe giống phim Hongkong quá. “Vô đụ thôi em” – Bỏ luôn. Nói câu này ra mất nét hết trơn.
Đẩy cửa bước vô, sao nghe tim đập quá xá luôn. Cạnh cái bàn tiếp tân, cái mông quen thuộc đang đứng nhỏng nhỏng ra, coi bộ đang tán nhảm với mấy nhỏ phía trong. Tôi nghe máu dồn hết lên gương mặt, lấy hết can đảm vỗ nhẹ lên vai con nhỏ. Gương mặt tôi đã chuẩn bị sẵn một nét lạnh lùng và kiêu hãnh, giống như Al Pacino trong phim Bố già vậy. Khi con nhỏ quay mặt lại, tôi sẽ dùng chất giọng nhỏ nhẹ nhất, kèm một nụ cười sắc như dao: “Chào em, Trang!” Nghĩ tới nghĩ lui, tôi thấy câu này là ngon lành nhất. Vừa lạnh, vừa bóc tuột được cái thân phận thật của nó ra luôn!
Nhưng có lẽ cả đời tôi không có khi nào tính trước chuyện gì nữa đâu nha. Con nhỏ vừa xoay mặt lại, thiệt tình tôi chỉ muốn thốt ra duy nhất một câu: “Đậu móa, cái gì thế này?”
Không phải con nhỏ Trang. Con nhỏ này tướng nhìn sau giống y chang luôn, khác mỗi cái … khuôn mặt. Ngó cái bản mặt sững sờ của tôi, con nhỏ coi bộ lấy làm kì cục, cười cười hỏi:
– Là anh kiếm em mấy bữa nay đó hả? Ủa mà hình như em chưa gặp anh khi nào ha?
Con nhỏ mặt mũi khá ổn nha, nhưng thiệt tình tôi không có chút xíu tâm trạng nào với nó hết trơn. Tính kêu mặt mụn ra thế thân để chuồn về, gặm nhấm nỗi thất vọng tràn trề thì nghe giọng cô hồn quen thuộc đang cười, ra chiều thỏa mãn lắm:
– Được chưa em? Anh nói được là được mà.
Tôi cất liền bộ mặt đưa đám, trưng ra vẻ hưng phấn nhất có thể, xoay qua lão vồn vã:
– Thiệt tình em không dám nghĩ tới luôn. Cảm ơn anh nhiều nha, anh Nam.
Lão coi bộ cũng đắc ý dữ lắm, giục con nhỏ:
– Còn không đưa khách lên phòng đi em.
Tôi líu ríu bước theo con nhỏ mà muốn trượt chân té cầu thang quá xá. Thiệt tình, tâm trạng như vầy còn gì để mà đụ ịt. Mệt mỏi thấy ớn luôn. Có điều lỡ rồi nhắm mắt làm đại đi cũng có chết ai đâu. Có chăng chỉ mất chút phẩm giá cao quý mà thôi.
Tôi bước vô phòng, nằm phịch xuống. Con nhỏ từ hồi gặp tới giờ ngó tôi trân trân, có lẽ trong cuộc đời đi khách nó chưa gặp cha nội nào dị cỡ tui. Thứ gì đâu một hai chọn nó bằng được, nhờ cả giang hồ kiếm, cuối cùng khi gặp mặt lại nằm xuội lơ như con gà rù.
– Sao anh lạ quá vầy nè, bộ không thích em hả? Anh Nam nói dữ lắm em mới chịu anh đó, mấy cha kép già của em mà biết em bể hụi hết trơn luôn.
Tôi ngán ngẩm ngó qua con nhỏ. Cũng khá đẹp, nhưng tôi trước giờ không có cảm tình với mấy ẻm, chưa tính mỗi khi chơi đám này tôi đều hổng có chút xíu cảm xúc gì hết trơn. Tôi xoay con nhỏ lại, rờ rờ vô cái mông, lẩm bẩm:
– Sao giống quá vậy ta?
Thiệt tình thù hận cái mông con nhỏ này quá trời luôn. Bởi nó mà tui cực khổ biết bao nhiêu lâu, cuối cùng ăn nguyên trái đắng. Tui hăm hở lột luôn cái váy con nhỏ, mặc nó la bải hải:
– Làm gì nóng dữ vậy anh. Đợi em cởi đi.
Tôi kệ. Tay lột tuột cả quần lót và váy con nhỏ, mặc cho nó đứng tồng ngồng, mặt lộ vẻ hơi hoảng sợ. Bộ nghĩ tôi thứ bạo dâm gì đây, tui đoán chắc luôn. Mà quả thật tôi cũng đang muốn bạo dâm với cái mông con nhỏ thấy sợ luôn. Tôi đẩy con nhỏ chúi nhủi xuống giường, la nó:
– Đưa cái mông lên coi!
Con nhỏ líu ríu làm theo. Thiệt tình mông con nhỏ này cũng tính thuộc dạng đẹp đi, đầy đặn trắng toát, cái tư thế doggy cũng nghề, nhìn qua cũng thấy có chút hưng phấn. Bướm con nhỏ chưa có cà vạt, đám lông được tỉa tót cẩn thận nằm hàng lối đâu ra đó. Ở cái tư thế chúi mặt xuống gối này, lửa giận trong lòng tôi có phần được hạ xuống chút xíu bởi dù sao … ngó nó lúc này cũng không khác con nhỏ Trang là mấy. Tôi đeo đại cái bao vô, đút con cu cái roẹt vô bướm con nhỏ, mắt nhắm nghiền. Tưởng tượng nó là con nhỏ Trang cũng tạm tạm, dù sao bức xúc cũng được giải quyết phần nào. Có điều, con nhỏ này hay đi khách Mỹ đen hay sao đó mà thấy đút con cu vô giống như vô nhầm động Phong Nha vậy, chẳng bót chút xíu nào. Nhắp được vài cái, chán nản buông con nhỏ ra, la:
– Chơi cái trên nha em.
Con nhỏ lắp bắp:
– Nhưng đợi chút xíu em xức gel đã anh ơi!
Ngó cái tướng hùng hổ như tính trả thù đời của tôi, con nhỏ coi bộ quýnh quáng thiệt. Nó móc trong bóp lọ gel, thoa thoa lên rồi nằm líu ríu trở lại tư thế cũ. Tôi đút vô lần 2. Phải vậy chớ. Cái vụ này xem chừng giống hơn à nha. Con cu cho vô nghe bót hẳn, con nhỏ coi bộ cũng hơi khó chịu, khẽ oằn người. Tôi hăm hở nhấn mạnh từng chặp, có điều nếu ai ngó cái bản mặt tôi lúc này giống như đang tra tấn tù nhân chớ đâu phải làm tình. Thiếu chút nữa, mỗi cái nhắp tôi lại la lên kèm một câu: “Trang nè, Trang nè”. Vậy mới hả giận chớ!
Hì hục một hồi, rốt cuộc cũng xong chuyện. Tôi uể oải lê bước xuống sảnh, thấy quỷ mặt mụn đã biến đâu mất tiêu. Loại nó sức mấy ngồi đợi tôi ngoài ghế được, chắc chắn lại kiếm em Mimi Meomeo gì đó để vui vẻ chứ không có gì khác cả. Trúng phóc luôn. Ngồi chờ muốn dài cả cổ, vừa bực bội vừa buồn ngủ, dễ chừng cả nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy bóng thằng quỷ đâu. Đang bực dọc tính đạp cửa vô lôi cái mặt mụn của nó ra, đã thấy nó lù lù xuất hiện. Gương mặt coi bộ thỏa mãn rõ rệt, tay bá cổ một con nhỏ dáng mi nhon, mặt mũi khá xinh xắn. Chắc em Mimi meomeo gì của nó đây.
Thằng quỷ thấy mặt tôi hằm hằm, không để tôi kịp nổi cáu, chạy ngay tới giả lả:
– Về thôi đại ca, tối em ngủ cùng nha. Có vụ này hay đừng hỏi luôn.
Tôi cũng đành xuôi xị đi theo nó. Thiệt tình thằng quỷ này biết cái tính tôi tò mò, tối ngày lôi ba chuyện bí mật ra dụ. Lần này không có gì hay, nó sẽ biết tay tôi.
Vô tới phòng, thằng quỷ hí hửng móc trong túi ra một cây viết bự tổ chảng. Bộ … nó tính khoe nó biết chữ với tôi hay sao? Thấy tôi chống nạnh ngó lom lom, mặt thằng quỷ vẫn tự tin thấy ớn:
– Tao đảm bảo vụ này không hay không có lấy tiền luôn.
Thấy nó hí húi móc trong túi quần ra thêm một đoạn dây nhỏ xíu, cắm vô cây viết. Đầu kia nối vô ổ USB cái máy tính để bàn. Xong xuôi đâu đấy, thằng quỷ mặt vừa tò mò vừa khoái trá, với tay bật màn hình. Cái gì đây trời? Trên màn hình máy tính hiện ra cái … mặt mụn của nó đang cười nham nhở, kế bên là con nhỏ Mimi đang cởi đồ. Hay thiệt chớ không phải hay giỡn à nha. Cái cây viết có chút xíu mà camera nét thấy ớn, nghe được cả tiếng luôn. Ba cái đồ này coi phim điệp viên thấy hoài, bữa nay mới thấy tận mắt à nha. Thằng quỷ thấy tôi mắt không ngó vô màn hình mà nhìn thèm thuồng vô cây viết, mắt nghi ngờ đảo một vòng, la:
– Cái gì chớ cái này không có cho được đâu nha. Tao kiếm mãi mới được đó!
Tôi nở một nụ cười nham hiểm:
– Tao thèm vào lấy cái thứ này. Cho tao … mượn đi. Khi nào chán tao trả liền.
Thằng quỷ ôm khư khư cây viết, coi bộ tiếc rẻ dữ lắm. Đợi tôi chán chắc cũng nó cũng già rồi. Cuối cùng cũng đành xuôi xị:
– Để tao coi nốt đã.
Tôi cũng hài lòng với biểu hiện biết điều của thằng quỷ, mắt dòm vô màn hình coi thử coi chất lượng cỡ nào. Không tệ nha. So với mấy phim Yến Vi quay lén, cái này chất lượng cũng tương đương chứ không có kém chút xíu nào. Mà thằng quỷ bệnh thấy ớn, tôi nhìn nó làm với con nhỏ mà nổi da gà. Thứ gì đâu bệnh … y chang tôi à nha.
Cái loại viết có gắn camera này giờ có quá trời, nhưng đa phần là hàng Trung Quốc, chất lượng xa lắc xa lơ so với cây viết thửa này. Thời điểm đó, loại này hàng hiếm chớ bộ. Tính tôi cũng khoái mấy cái đồ công nghệ cao này dữ lắm, chưa cần biết sẽ dùng vào việc gì nhưng cứ tạm thời mượn đỡ đi, hay dở gì cũng có dịp dùng tới hết trơn. Mấy bạn đọc truyện có khoái thì lên mạng mua về xài thử, lỡ có quay lén bị bắt đừng có khai ra tôi à nha.
Thứ này thiệt tình ngó thì có hay, nhưng dùng có vẻ không ổn lắm. Ngoại trừ việc quay cảnh ghệ làm tình như thằng quỷ kia làm, coi bộ nó cũng không có tích sự gì nhiều thì phải. Tôi cũng chưa biến thái tới mức đem nó đặt vô toilet hay nhà tắm nữ, mấy vụ đó tôi không có ham. Hơn nữa, cái công ty khỉ khô của tôi cũng đâu có cái bí mật trọng đại nào mà phải vác đồ điệp viên vào nghe lén hay quay lén. Tôi đem quay chó, quay mèo vài bữa cũng thấy chán òm. Có điều ngoài việc quay và thu âm, nó còn viết được luôn, bởi vậy tôi cài đại vô ngực áo, coi như là cây viết bình thường cũng ổn.
Bữa nay tới lượt nhỏ Huyền nghỉ. Cái nơi tôi làm không có ngày nghỉ cố định, tuần thay phiên nhau mỗi đứa nghỉ một buổi. Bữa nào nhỏ Huyền nghỉ, bữa đó đối với tôi là ngày chán ngắt nhất trên đời. Còn một mình trong phòng với con quỷ cái mặt quàu quạu, dù đợt này nó ít kiếm chuyện với tôi nhưng chuyển tông lạnh te, tối ngày không làm việc thì nó chúi mũi vô tờ báo hoặc cái điện thoại hí hoáy bấm bấm gọi gọi, không khi nào nói với tôi một tiếng. Cũng hên, nó mà nói với tôi thêm câu nào chắc chuyển qua chửi lộn hoặc đánh lộn luôn, tôi nghĩ vậy.
Có điều bữa nay coi bộ khác à nha. Liếc đồng hồ tầm 11 giờ, con nhỏ tự động quay qua tôi, kêu:
– Anh Long chưa ăn cơm à?
Lạ lẫm à nha. Tôi ngó qua dòm nó:
– Tính mời cơm tôi hả?
Thiệt tình tưởng nó có đổi khác, ai dè cái mặt vẫn lạnh te, thủng thẳng:
– Anh mơ ngủ hả? Chưa đi ăn thì đi ăn lẹ đi để tôi còn đi. Nếu không tôi đi ăn trước!
Cụt hứng à nha. Tưởng nó có lòng tốt nhắc mình đi ăn, ai dè nó làm một câu trớt quớt vậy mới dễ quê. Tôi ngán ngẩm đứng dậy, xếp lại đống giấy trên bàn cho đỡ lộn xộn, lại ngó thấy cây viết nằm chình ình ngang bàn. Hay đó nha. Hồi nào tới giờ chưa thử quay con nhỏ này coi nó ngồi một mình làm gì, có vào web sex hay không ta? Tôi len lén bấm lên đuôi cây viết, làm bộ vô tình xoay cái camera về trúng phía con nhỏ. Không biết con nhỏ này có làm vụ gì hay ho không ta? Tôi không tin tưởng vào khả năng nó cởi đồ hay tự xử trong phòng lúc tôi đi vắng cho lắm, có điều thử một lần cũng đâu có chết thằng tây nào đâu.
Tôi bước ra khỏi phòng, kêu:
– Tôi đi ăn về trễ chút nha. Qua ngân hàng có chút công chuyện. 12 giờ về được không?
Con nhỏ vẫn cắm cái mặt xuống, giọng lạnh te:
– Được.
Thiệt tình tui cũng không mong chờ sẽ thu được kết quả gì khả quan cho lắm. Công ty người ra vô nườm nượp, khó có mấy vụ nóng bỏng xảy ra như tưởng tượng của mấy cha nội vừa comment phía trên đâu nha. Thứ gì đâu tối ngày nghĩ chuyện đen tối không! Sao không vô trang web sex mà coi cho đã, bày đặt vô lauxanh làm gì trời?
Có điều, tôi ăn cơm cũng hổng thấy ngon miệng chút xíu nào. Tính tôi vốn tò mò, dù không hy vọng nhiều nhưng hy vọng … ít ít thì cũng có chớ bộ. Hồi nãy mới mở miệng kêu đi tới 12h cho con nhỏ quỷ yên tâm, muốn làm gì thì làm, ai dè mới 11 rưỡi đã ăn xong xuôi hết trơn hết trọi. Tôi ngán ngẩm kêu thêm ly cafe, ngồi nán thêm một lúc nữa. Lâu lắc gì đâu.
Về tới phòng, ngó mặt con nhỏ tỉnh rụi. Dòm coi quần áo nó có xộc xệch gì không, ngó cả xuống đất coi có cái bao cao su dùng rồi nào ném ở dưới không, rốt cuộc chẳng có gì hết ráo. Nản toàn bộ. Con nhỏ thấy tôi về, phủi đít đứng dậy, lẳng lặng bước đi ăn cơm không thèm nói qua với tôi một tiếng. Bực à nha. Nhưng cũng hên, con quỷ này đi khuất mắt, phòng còn có mình tôi. Nở một nụ cười gian ác, tôi rút dây cắm vô cây viết, đầu kia nối vô máy tính. Tèn ten!
Cái camera chiếu ngay chóc chỗ con nhỏ ngồi. Từ chỗ tôi qua tới chỗ nó chỉ tầm 1m nên nhìn nét căng. Hồi hộp dữ dội nha. Tôi dán mắt lên màn hình, dỏng tai nghe động tĩnh ngoài cửa. Có động một cái là bứt dây bỏ cây viết vô túi lại liền, chúa mới phát hiện ra nổi. Ủa mà sao con quỷ cái này nó ngồi hoài vậy trời? Tôi tưởng nó giục tôi ra ngoài để ở trỏng nó có công chuyện gì dữ dội lắm, ai dè nó hết coi báo lại nghe điện thoại, hết nghe điện thoại lại soi gương. Nản ghê luôn. Tính cất luôn cây viết đi cho đỡ bực dọc, ai dè thấy màn hình đổi màu, sáng lên trông thấy. Kiểu này chắc có ai mở cửa phòng đó nha. Tim tôi đập mạnh một hồi. Cha béo hói chim ngắn chớ không có ai vào đây nữa. Từng dây thần kinh trong đầu tôi muốn căng ra, mắt chăm chú ngó vô máy tính. Ai dè … thằng quỷ bên kỹ thuật lóc chóc mang giấy tờ tới hỏi con nhỏ cái địa chỉ nhà. Thiệt tình, muốn chửi thề quá đi!
Bực dọc ngó chằm chặp vô cái màn hình, muốn đập một cái cho nó bể luôn, lại thấy con nhỏ hí hoáy móc điện thoại ra. Lại buôn chuyện nhảm nữa chắc luôn – tôi thở dài xuôi xị. Tưởng vớ được con cá bự, ai dè chờ muốn nín thở cả buổi quay được cảnh con quỷ … hổng làm gì hết trơn. Tôi uể oải buông dài người ra ghế, nghe cái giọng ẽo ợt của con nhỏ vọng ra trong loa:
– Anh hả, em nè. Ăn cơm chưa đó? Ráng ăn cho ngoan nha, em thương!
Rùng mình nha. Sao nghe con nhỏ nói tôi lại tưởng tượng ra cảnh lão béo hói đang quấn cái tã giấy, cầm bình sữa trẻ em mút chùn chụt là sao? Tính với tay tắt loa đi, nhưng cũng hên, tại tôi làm biếng ngồi dậy nên thôi bỏ. Giọng con nhỏ lại chuyển qua tông nũng nịu:
– Tối nay em tới anh mà. Thằng cha hói đó phải về với vợ con, đâu có làm phiền tụi mình buổi đêm được.
Tôi ngồi phắt dậy. Vụ này hay à nha. Người hói có sừng – phen này có khi lão Sinh lên mục chuyện lạ Việt Nam chớ không phải giỡn! Ngó lên cái màn hình, mặt con nhỏ cười đầy vẻ dâm tà, cái mỏ trề ra:
– Bày đặt ghen tuông nữa. Em khùng hay sao mà thích cha nội đó. Thứ gì đâu bụng phệ chim ngắn ngủn, có khi còn chưa bằng phân nửa anh nữa đó.