Chuyện Tình Cảm Buồn Thời Học Sinh - Phần 47
Phần 47
Trong thâm tâm tôi vẫn tin rằng chuyện giữa mình và Phương chưa thể nào hết được, nhưng giờ thì chẳng có gì để bấu víu vào mà tin vào điều ấy. Chỉ là cảm giác thì nói lên được cái gì?
Ai ở trong hoàn cảnh của tôi thì sẽ hiểu được tại sao tôi lại như vậy. Tôi cũng chỉ là một con người bình thường, biết vui buồn và biết xúc cảm. Có rơi xuống tận cùng thất vọng thì mới thấm thía cái chờ đợi và hy vọng nó vô ích thế nào!. Với vài người thì tôi là tình yêu của họ, cũng với vài người thì tôi chẳng là cái gì cả – đó mới là cuộc đời.
Tôi không có ý so sánh giữa Phương và Trang trong suy nghĩ đó, vì tôi biết Phương mang những nỗi niềm mà chỉ mình em biết. Tôi chỉ mường tượng được chứ tôi không dám chắc đó là những điều gì. Nhưng điều ấy có nghĩa là gì? Nghĩa là lúc nào tôi cũng nghĩ về Phương, kể cả khi cố ép em ra khỏi đầu mình hay cố gắng yêu một người khác để quên đi hình ảnh em.
Tôi phải thừa nhận rằng Phương phũ phàng. Em cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc, không một chút thông tin, một tin nhắn hay cuộc gọi trừ hôm bố em mất. Em có thể cô đơn, vật vã, có những đêm khóc nhòe nước mắt…… mà tôi không thể biết, nhưng ít nhất trong mắt tôi bây giờ thì em thực sự phũ phàng, cảm giác như em muốn phủi toẹt tất cả. “Em muốn phủi toẹt tất cả đúng không?” – tôi nghĩ vậy.
Thế mà biết đâu được lúc về em lại rúc đầu vào người tôi và nói những lời có cánh như “em phải cố tình làm như vậy để anh quên hẳn em mà học hành!…….” hay “em vì cha mẹ….” – những lời dối trá ẩn nấp dưới cái vỏ bọc thánh thiện.
Vậy đấy. Người ta bảo càng yêu bao nhiêu thì càng hận.
Trong đầu tôi lúc nào cũng vẽ ra những cái viễn cảnh kiểu ấy, để mà hình ảnh Phương cứ bị nhem nhuốc dần. Tôi chẳng hiểu sao cứ phải cố bôi đen người yêu cũ một cách đê hèn như thế để làm gì, để dọn đường cho tình yêu mới? Chắc vậy.
Tôi không yêu Trang, chính xác là chưa. Nhưng tôi muốn tự cho mình và Trang một cơ hội, đơn giản vì cả hai đều là những người cô độc và đang tìm đến nhau theo cách tự nhiên nhất. Chúng tôi đều chưa làm điều gì sai trái với lương tâm mà chỉ đang đòi hỏi tình cảm cho bản thân mình một cách con người nhất.
Trang không xinh đẹp như Mai, không mạnh mẽ và lí trí, không giỏi nữ công gia chánh được như Phương, nhưng ở Trang toát lên sự dịu dàng và thân thiện, một trí tuệ mà tôi thầm cảm phục, cùng một đôi mắt buồn xa xăm. Hình như là những đường nét trên cơ thể luôn muốn gửi gắm những điều mà người ta muốn nói tận sâu bên trong con người họ…..Trang có một quá khứ gia đình thật buồn: sự thiếu vắng của người cha từ rất sớm, khi Trang còn chưa nói rõ chữ “ba”…… để đến khi ông trở về sau gần hai mươi năm đi làm ăn thì tình cảm cha con có một lằn ranh mãi không thể xóa bỏ. Trong tình yêu, Trang cũng sớm được nếm mùi vị đắng ngắt của nó, cũng hy vọng nhiều thật nhiều, cũng ôm tất cả những cay đắng về mình không phản kháng…… để cuối cùng vẫn mãi là người thứ ba.
Vậy nên tôi biết Trang mong chờ vào tương lai rất nhiều, nhưng tôi thì tiếp cận với cái tương lai ấy theo cách của riêng mình.
Chúng tôi có một giao kèo với nhau, đó là không xưng là “anh-em” cho đến khi nào hai đứa thực sự cảm thấy cần nhau. Tôi chưa bao giờ thấy cái kiểu “giao kèo tình yêu” như thế này bao giờ. Nó nực cười. Nhưng đó là những cái mà chúng tôi đang làm. Có lẽ vì tôi quen sống bằng cảm xúc trong chuyện tình cảm, để nó thuận theo tự nhiên nên để bắt đầu một tình yêu theo cách tìm hiểu thế này nó quá mới mẻ và gượng ép. Cảm giác giống như hai đứa chúng tôi đang được cha mẹ hai bên giới thiệu với nhau lần đầu thời hôn nhân phong kiến vậy.
Trang buồn, tôi biết, nhưng chẳng thể làm khác được. Bây giờ nếu tôi thả mình theo cảm xúc của Trang, xưng hô “anh-em” ngọt xớt cũng được thôi, nhưng đó không phải là con người mình. Tôi làm thế để được cái gì? Ngủ với em? Giải quyết nhu cầu bấy lâu nay bế tắc?
Tôi với em cũng không biết được và không ép buộc nhau là bao lâu cho đến khi cần nhau, nhưng với riêng mình, tôi tự cho bản thân một tháng – lại quá lí trí?
Trong một tháng ấy tôi sẽ để mình thực sự thoải mái, mở lòng ra để quan tâm đến Trang, cố gắng không suy nghĩ gì về Phương nữa. Nếu như Trang làm tôi quên đi được Phương, thì đó cũng là lẽ tự nhiên, còn nếu không quên được, thì tất nhiên tôi sẽ để em bước tiếp – không phải Trang, cũng không phải Phương, mà sẽ là một ai khác tôi chưa biết. Chứ tôi không thể cứ thế đến với Trang nếu nó không phải tình yêu – nó giả dối và chẳng khác nào một sự rẻ rúng em, mà với một người con gái có học thức cũng như tự tin như Trang thì đó chẳng khác gì một sự xúc phạm. Em có thể cần tôi, nhưng cần tình yêu hơn là một thằng hèn.
Đêm ấy, tôi đưa Trang về nhà và chúng tôi nói thật nhiều về những quan điểm của mình về tình yêu. Trang muốn một lần sống vượt lên khỏi mặc cảm “con gái không nên tấn công trước”, nhưng em cũng không phải sống chết vì nó, nghĩa là dù tôi có không yêu em thì em cũng vẫn sống vui, sống khỏe và sống có ích.
Một người phụ nữ bản lĩnh – thảo nào em mới có từng này tuổi đã được “cơ cấu” sẽ trở về đảm nhận vị trí trưởng phòng. Chẳng như tôi, cũng được cơ cấu đấy, nhưng sẽ là tổ trưởng, còn mướt mải mới lên được phó phòng!
Ở một phía nào đó, tôi chợt nghĩ không biết Trang đến với tôi có phải vì sự hiếu kì muốn một lần thử cảm giác đi cầm cưa không? Nhưng đó chỉ là những băn khoăn thoảng qua thôi, hãy cứ để thời gian trả lời. Tôi và Trang, hai đứa sẽ cùng nhau đi chợ nấu cơm, giành làm hết công việc chung của mọi người để có thời gian bên nhau, sẽ dành cho nhau ít nhất 1 ngày cuối tuần để có thể cùng đi chơi, đi ăn, uống cafe hay đạp xe dọc bờ sông.
Cuộc sống ở bên này nó thực sự nhạt nhẽo. Một tập thể bó hẹp với vài chục con người. Ở Việt Nam, nếu thích thì bạn có thể leo lên xe máy, nói theo ai đó là “xách ba lô lên và đi” ngay lập tức. Nhưng với chúng tôi ở đây thì không được như thế. Dù giao thông Hàn quốc thực sự phát triển, nhưng việc di chuyển với những người không có phương tiện như chúng tôi thực sự là một vấn đề.
Với chúng tôi, giải trí cũng chỉ bó gọn lại là đi siêu thị, chơi thể thao hay đi ăn uống với nhau. Thế nên, mọi người luôn cố gắng để lại gần nhau nhiều hơn, nhiều quá mức cần thiết, để mỗi người bớt đi cái cô đơn, quạnh quẽ trong mình. Người ta muốn chia sẻ, có nhu cầu chia sẻ nhiều hơn. Có lẽ vì thế nên tình yêu ở đây nó đến dễ dàng hơn với ở nhà.
Ngày cuối tuần đầu tiên chúng tôi chính thức “hẹn hò”
Quán thịt nướng. Trang là người chọn địa điểm. Ngày hôm đó tôi vẫn phải lên phòng thí nghiệm. Về đến nhà thì đã là hơn 9h, nhưng Trang vẫn đang đợi. Hai đứa vác cái bụng đói meo đi ra quán. Hôm nay Trang mặc váy bò, lần đầu tiên tôi thấy em mặc váy.
Vào quán chúng tôi chọn một cái bàn 2 người ngồi khuất trong góc. Dưới ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo của quán thịt nướng cũ kĩ, hai đứa sinh viên nghèo lúi húi nướng thịt ăn ngon lành vì đã quá đói. Hơi gas bốc lên nóng nực, má Trang đỏ hồng lên hây hây, chốc chốc lại xuýt xoa vơ vội cốc nước trông rất ngộ. Nhưng tôi nhìn Trang mà chỉ nhớ đến người khác, người tôi thường xuyên rủ đi uống rượu với uống bia mỗi khi bùng dạy hoặc bị cô trưởng khoa mắng. Mỗi lúc như vậy tôi lại tự dằn vặt mình.
– Uống rượu không? – tôi gạ gẫm
– Uống thì uống – Trang liếc nhìn thách thức.
– Uống là không có quậy nhé?
– Yên tâm đi. Ai quậy tự khác biết!
Đúng là con gái có rượu vào là sẽ có nhiều tâm sự. Có điều là buổi đầu hẹn hò chính thức của chúng tôi lại kết thúc theo cái kịch bản chẳng ai mong muốn. Cả buổi Trang thao thao bất tuyệt về ……..những người con trai đã đến với em trước đây. Tôi tất nhiên là đã biết về họ từ trước, nhưng tôi hơi bất ngờ.
Mỗi người có một cách tiếp cận, có người thì muốn giấu nhẹm, còn Trang thì khác, với tôi, em kể lể thực sự tường tận từng người trước kia đã nói gì, đã tán tỉnh, đã cầm tay em thế nào….. tôi không quan tâm lắm về quá khứ, tôi cũng vui vì Trang không hề có ý định giấu diếm quá khứ của em, nhưng tôi thấy không thoải mái lắm khi nghe về những điều đó.
Trang có một quan điểm riêng trong cách tiếp cận với người đối diện – là tôi, và tôi tôn trọng cách tiếp cận này của Trang dù tôi có không thích. Tôi cũng không nghĩ là em say, chỉ đơn giản là em muốn trải lòng mình ra với tôi.
Trên đường về, hai đứa lại ra sông tha thẩn. Tôi không nói gì, để Trang bắt đầu trước.
– Xin lỗi Cường. Hôm nay toàn Trang nói!
– Có sao đâu. Ai nói chẳng thế!
– Nhưng Cường có khó chịu không? Khi tớ đã làm những chuyện như từng ôm, từng hôn người khác?
– Tớ không quan tâm quá khứ đâu. Yêu nhau rồi mà vẫn nhớ về những thứ đó thì mới là vấn đề. Yêu mà không ôm, hôn thì yêu làm gì? Hì hì.
– Uhmm. Đàn ông ai ban đầu cũng nói vậy!
– Ai cũng có ích kỉ của riêng mình mà, tớ cũng chẳng phải cao sang gì, nhưng tớ chẳng phải dạng đem chuyện quá khứ ra nói.
– ……..
– Nhưng mà…. mình sẽ không yêu nhau phải không Cường?
– Sao chưa bắt đầu mà Trang đã phải lo điều ấy?
– Tớ nhìn thấy điều ấy trong mắt bạn. Chẳng ai thay được người ấy thì phải.
– Uhmm. Giờ thì đúng.
– Cũng như Trang cũng đâu quên được người yêu cũ đâu? Mình đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Cứ để tự nhiên đi nha!
Tôi cũng không biết trong hai người thì ai là người bị ảnh hưởng bởi quá khứ hơn nữa. Tôi vẫn chưa có một giây nào nhìn Trang mà không nghĩ về Phương, điều đó đúng. Nhưng Trang thì cũng không khá hơn, khi em vẫn còn bị ám ảnh quá nhiều về người yêu cũ, người đã chia tay trước khi em sang Hàn quốc học. Tôi bị ám ảnh bởi điều ấy, nhưng rồi tôi thiếp đi khi cơn buồn ngủ ập đến…
Buổi hẹn thứ hai cũng đến.
Quán cafe.
Vẫn Trang là người chọn địa điểm.
Trong một tuần đầu tiên đó, chúng tôi nhắn tin với nhau khá nhiều, toàn là những chuyện tào lao, hỏi thăm nhau và rủ rê đi chợ.
Tưởng chừng như 1 tuần đầu tiên “tìm hiểu” sẽ làm cho hai đứa gần nhau hơn, nhưng sự thực thì không. Cảm giác như cái hàng rào ngăn cách giữa chúng tôi càng ngày càng lớn dần lên, rất khó để mở lời nói chuyện với nhau.
Hai đứa cứ ngồi nhâm nhi bên cốc cafe chẳng ai nói với ai điều gì. Đáng lẽ ra tôi phải là người bắt đầu trước, nhưng bản tính tôi đã vốn vậy rồi, ít nói, đã vậy Trang lại không phải là một người tôi có thể thoải mái bộc lộ bản thân, vì chúng tôi chưa phải là người yêu.
Trang cũng thế. Tôi biết em rất muốn bắt chuyện, nhưng những câu hỏi vu vơ, không đầu không cuối chẳng giải quyết được điều gì cả nên em cũng khó xử chẳng kém gì tôi.
Không biết có ai đã gặp hoàn cảnh như chúng tôi chưa? Khi ở chỗ đông người, chúng tôi có thể thoải mái nói qua lại với nhau, nhưng đến khi chỉ còn hai người, tự nhiên lại rất khó để mở miệng ra nói điều gì đó, dù là chút ít.
Buổi cafe dành cho nhau kết thúc theo cách nhạt nhẽo nhất có thể. Tôi đoán trong đầu Trang đã xuất hiện suy nghĩ “dừng lại”. Còn với tôi thì có lẽ mọi thứ chưa bao giờ bắt đầu cả. Tôi luôn muốn mình sẵn sàng, nhưng tôi không sẵn sàng. Cứ ép mình phải cho nhau cơ hội nhưng chỉ sau 2 lần gặp nhau riêng tôi đã thấy là mình đã sai lầm rồi.
Tôi tin vào trực giác và tự cảm của tình yêu – điều có lẽ hơi ủy mị với một thằng đàn ông, nhưng tôi không hồi hộp, không lo lắng khi ngồi đối diện với em – cái mà đáng ra phải có.
Đi về bên nhau, tôi định cất lời trước, rằng hãy dừng lại, nhưng tôi chợt nghĩ rằng không nên đưa ra một quyết định gì lúc mà cảm xúc đang lấn át như thế này. Vậy nên tôi dịu lại, và cố gắng chờ đợi. Tôi thực sự cảm động trước những gì Trang làm cho mình, tôi biết em cũng đang khát khao một tình yêu để khỏa lấp đi những mất mát của em, nên tôi lại dằn lòng xuống, “một tuần nữa, hãy cố một tuần nữa, dù biết là hy vọng mong manh”…..
Cuộc đời. Những gì mà đạt được là nó sẽ đạt được ngay, không phải mất nhiều thì giờ, còn nếu không, nếu cứ phải so đi tính lại, đến hay không đến?!, thì cuối cùng cũng sẽ chẳng đến được đâu đâu – tôi sợ điều ấy, vì tôi đã chứng kiến nhiều đôi tình nhân cứ yêu rồi chia tay, yêu rồi chia tay, họ nói điều ấy chứng tỏ rằng họ “không thể mất nhau, đi đâu rồi cũng quay về với nhau”. Nhưng cuối cùng thì họ đều mất nhau sau vài tháng chia tay, rất nhanh, em lên xe hoa, anh cũng lên xe hoa đi đón cô dâu khác. Thế nên sống ở đời, đừng có thề thốt, nhất là trong tình yêu, nó là thứ xa xỉ và dễ dãi nhất, chẳng có gì dễ bằng hứa hẹn!
Tôi nói điều đó vì tôi nghĩ như thế thật.
Tối hôm Chủ nhật đó, thằng Dũng được tag vào một cái bộ ảnh đám cưới của một người bạn cấp 3. Vì là friend trên facebook nên tất nhiên nó sẽ hiện lên trên new feeds của tôi. Tôi chỉ hơi thắc mắc là tại sao Phương cũng là friend và đều được tag trong album đó nhưng tôi lại không biết. Câu trả lời rất dễ dàng: em đã block tôi từ bao giờ – chắc Huy muốn vậy!
Như một phản xạ tự nhiên, tôi lục tung cái album ấy lên để tìm ảnh của Phương. Và cũng không mất nhiều thời gian, sau vài cái click, tôi đã thấy ảnh em đang ngồi chễm trệ trên xe SH với cái biển số tôi đã thuộc lòng. Ảnh chụp em đang đeo khẩu trang kín mít, nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra cái váy đỏ tôi mua cho em, cái lắc bạc phía trong có khắc tên hai đứa, cùng với chiếc nhẫn đôi em vẫn đeo trên tay trái. Chỉ có điều là, nếu như tôi không nhầm thì nó đã được chuyển từ ngón giữa sang ngón nhẫn…
…
Phương đang đeo chiếc nhẫn mà tôi với em cùng đi mua. Một đôi nhẫn bạc rẻ bèo chúng tôi mua trong chợ sinh viên mà đến giờ đã xỉn màu theo thời gian. Chẳng biết sao hôm đó chúng tôi lại lang thang trong chợ sinh viên, nhiều khi đi chỉ để ngắm xem phố phường dạo này ra sao, các em sinh viên đi chợ xúng xính áo quần thế nào.
Nhìn thấy cửa hàng nhẫn tình nhân mới mở, Phương cứ nằng nặc đòi vào. Tôi thì không thích chuyện mua nhẫn đôi một tẹo nào, vì nó…..đen. Không biết từ bao giờ mà người ta cứ độc mồm độc miệng rằng 100 đôi mua nhẫn đôi thì đều không đến được với nhau, không chia tay kiểu này thì cũng kiểu khác, có khi còn chết người.
Tôi thì không mê tín, nhưng mẹ tôi thì có. Thỉnh thoảng bà đều nhắc tôi “Cấm không được mua cái đồ dùng gì cặp đôi!”. Mẹ tôi là một người lớn lên bằng tư tưởng vô thần vô thánh, lại được định hướng là dân tự nhiên từ bé, vậy mà chẳng hiểu sao từ khi lập gia đình và có tôi, bà trở nên mê tín từ những thứ bé tí ti…… Tôi với bố thì nghe mẹ nói cứ gạt đi, nhưng cả hai bố con đều hiểu một điều rằng người ta chỉ sợ khi có cái để mất. Đôi khi, người phụ nữ cần đến một chỗ dựa về tinh thần để an tâm về gia đình mình – điều duy nhất mà họ quan tâm và có thể quan tâm từ khi thuộc về nó.
Phương có lẽ cũng biết điều này, nhưng em cứ nằng nặc đòi mua cho bằng được mặc kệ tôi tỏ thái độ không hề hào hứng.
– Mua nhẫn đôi à? Trước khi cưới đằng nào chẳng mua nhẫn vàng em?
– Nhưng mà em thích đeo ngay bây giờ cơ!
– Đeo về mẹ lại mắng cho đấy!
– Kệ. Mua cho em đi.
– Ừ thì mua – tôi thở dài chấp nhận sở thích của cô người yêu nhõng nhẽo.
Nhẫn bán ở chợ sinh viên nên giá của nó cũng sinh viên – 200K một đôi nhẫn bạc! Tôi đang móc ví ra trả tiền thì Phương giật lại đưa cho tôi 100K rồi móc trong ví em ra tờ 100K khác. Cầm 2 tờ tiền trong tay Phương nói với chị chủ quán.
– Chị bán cho em cái này – rồi đưa tờ tiền của em ra. Cầm lấy cái nhẫn em dúi vào tay tôi “ cái này em mua cho Cún!”
Cầm nốt tờ còn lại em chỉ vào cái nhẫn còn lại:
– Chị bán cho em nốt cái này – rồi đưa tờ tiền của tôi ra. Em tự cầm lấy cái nhẫn rồi cũng tự đeo vào tay luôn – “cái này là Cún mua cho em”
Tôi cứ đứng cười tủm tỉm xem cô người yêu mua nhẫn đôi theo kiểu trả tiền mua từng cái một. Đeo cái nhẫn vào tay xong Phương quay qua tôi lườm lườm:
– Cười gì? Anh mua cho em, em mua cho anh thế nó mới bền hiểu chưa đồ giáo già! Mà sao anh còn chưa đeo vào đi? Còn muốn tự do đến bao giờ hả??
Hóa ra là thế – Phương biết cái điều mê tín ấy nên cố hạn chế thấp nhất cái khả năng “chia tay” bằng cách hai đứa cùng hùn tiền vào để mua đôi nhẫn. Có lẽ trong thâm tâm em còn sợ chia tay hơn là tôi nhiều, nhưng tôi biết là với em cái khát khao có một thứ gì đó gắn kết giữa hai đứa còn lớn hơn. Tôi cũng muốn lắm chứ, vì cảm giác có một người bên cạnh ăn mặc hay đeo nhẫn giống y hệt mình nó hạnh phúc lắm.
Trên đường về Phương cứ thì thầm vào tai tôi:
– Anh mà cũng mê tín thế à? Giáo già?
– Mê tín gì đâu!
– Em biết thừa, hì hì. Em còn mê tín hơn anh nhiều! Nhưng mà lấy được nhau hay không nó có phải do cái nhẫn đâu!
– Uhmmm. Thế đừng bắt tôi đi đội hoa quả với quỳ mài bái lễ nữa nhá.
– Không được! Báng bổ! Anh còn phải đội lễ dài dài…. hì hì
Còn đôi lắc bạc kia, tôi mua cho Phương khi vừa kết thúc dự án với thầy, mua để vừa xích tay vừa xích chân lại cho khỏi đi. Cái ảnh trên facebook không có chụp chân nên cũng chẳng rõ giờ em có đeo ở chân nữa hay không. Cũng chỉ mới có hơn nửa năm thôi chứ mấy? Tôi vẫn nhớ là khi đi đặt cái đôi lắc ấy và bảo chủ quán khắc tên hai đứa vào bên trong mà bà chủ cứ cười tủm tỉm mãi khen ông thầy giáo tình cảm. Nhưng tôi nhớ hơn là lúc cầm đôi lắc ấy về bên nhà Phương thì em đang ngủ, mắt nhắm mắt mở ra mở cửa cho tôi rồi lại chui lên giường ngủ tiếp.
Tôi khẽ khàng rút đôi lắc ra luồn vào tay, vào chân cho Phương rồi lẳng lặng đi về. Để đến lúc tôi đang ngủ ngon thì bị nàng đánh thức:
– Aaaaaaaa, Cún đeo gì vào chân tay em đấy?
– Xích vào cho khỏi chạy….
Sau đó là cả một buổi tối dài dằng dặc tôi cứ phải ngồi dỗ dành mà chẳng hiểu mình đã làm sai cái gì?! Nàng thì cứ dụi dụi vào người rồi khóc sụt sùi. Chắc là cảm động, tôi đoán thế.
Dù sao thì từng ấy thứ trong một bức ảnh cũng đánh thức tôi khỏi nhiều thứ lắm. Trong đầu tôi đặt ra bao nhiêu câu hỏi từ cái hiện thực đang đập vào mắt: quan hệ giữa Phương và Huy đang là gì? Nếu như họ chuẩn bị ăn hỏi thì có khi nào Huy vẫn chấp nhận để em đeo những thứ đó trên người? Cứ cho rằng Huy không biết đó là những đồ vật gắn bó của tôi và Trang đi chăng nữa thì thế còn Phương thì sao? Em nghĩ gì đây? Đã đoạn tuyệt với tôi như thế thì còn cố mang những thứ đó trên người để làm gì khi mà em thừa biết tôi trước sau gì cũng sẽ nhìn thấy nó!?
Bao nhiêu suy nghĩ nảy sinh trong đầu: hy vọng, thấp thỏm, chán trường, khó hiểu, thậm chí cả tức giận…..cứ đan xen quay mòng mòng. Hy vọng gì ư? Hy vọng rằng em vẫn chưa thể quên tôi, có thế thì em mới không vứt bỏ những đồ kỉ niệm của tôi mua cho em chứ! Tức giận gì ư? Giận một người con gái đã phụ bạc tôi, để giờ đi với người yêu mới mà còn trơ trẽn tự làm đẹp bằng những thứ một thời đã từng gắn bó với người yêu cũ….
Tôi nhắn tin cho thằng Dũng trên facebook vì tôi thấy bức bối quá rồi, không nhắn tin hỏi nó tôi không chịu được, không ngờ là nó nhắn lại luôn.
– Phương với Huy yêu nhau rồi à mày?
– Uhmm. Tao cũng không hiểu con ấy nữa. Nửa nạc nửa mỡ.
– Là thế nào?
– Thằng hâm ấy thì mồm cứ bô bô “anh là bạn trai của Phương”…. rồi là “Phương ngày xưa thích anh từ cấp 3!”…..
– Thái độ Phương thế nào?
– Bình thường. Nhưng tao nghĩ mày chỉ cần về một ngày là nó đá đít thằng kia ngay.
– Tao về bằng niềm tin à?! Mà sao mày biết?
– Hôm nay tao đèo nó về. Mà… nhìn thấy tao bà ấy cứ hằm hằm. Bà ấy giờ điên mẹ nó rồi.
– Mẹ Phương à? Sao thế!?
– Tao nghe mẹ tao kể bà ấy giờ dở dở ương ương, cứ lang thang suốt thôi, đến nhà nào cũng khóc lóc bảo “con Phương không chịu lấy chồng sinh cháu cho tôi”…
– Chắc suy sụp quá sau vụ bác trai mất chứ gì.
– Ừ, giờ con Phương như đang phải chăm người điên, động tí bà ấy khùng lên như bị động kinh ý.
– Nghiêm trọng thế à?
– Ờ, xóm ấy giờ cứ thỉnh thoảng lại có người cãi nhau ỏm tỏi với bà ấy, mà toàn bà ấy gây sự.
– Thần kinh à?
– Con Phương nó không nói với tao nhưng chuyện gì bà già tao cũng biết nên kể tao nghe. Cơ quan người ta cũng không đuổi vì còn mấy tháng nữa là về hưu. Người nhà cái Phương đang bàn có khi phải đưa vào viện một thời gian.
….
Tôi không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến mức như vậy.
Nhưng, ai đó có thể nghĩ bà bị hâm hấp hay thậm chí bị điên, còn đối với tôi, thì không. Vì sao à? Vì nghề nghiệp, và vì ánh mắt bà đã nhìn tôi, dù chỉ một lần.
“Uhmm, thì cứ cho là điên đi” – Cười mỉm, tôi tắt máy rồi đi tập bóng bàn với Trang.
…
Tuần sau là hội thể thao cho sinh viên toàn Hàn quốc, tôi với Trang cũng được đăng kí tham gia nội dung đôi nam-nữ – biết là đi chỉ để lót đường thôi nhưng cũng thấy hào hứng ra phết. Hai đứa cũng đặt một bộ đồng phục hẳn hoi, ghi tên mình, tên trường, giầy dép đủ cả, nói chung là không thiếu cái gì…… ngoài khả năng.
Trang có tố chất thể thao lắm, còn tôi thì từ bé đến giờ chỉ quen dùng chân nên tay cứ lóng nga lóng ngóng, nhiều lúc mấy anh chị hướng dẫn còn phát bực. Mỗi lần như thế Trang chỉ cười hiền rồi lẳng lặng rủ tôi ra đánh cùng. Hồi mới sang thì tôi cũng ham hố, tham gia đủ trò để đỡ buồn chán. Nhìn Trang lấm tấm mồ hôi, kiên nhẫn chỉ bảo một thằng “đầu đất” như tôi mà tôi thấy vui lạ.
Hai đứa cứ đánh qua đánh lại chán chê cho đến khi tôi biết đập bóng thì mới nghỉ. Trang ngồi phệt xuống đất, thở phào vì cuối cùng cũng truyền thụ được cho một học sinh chậm tiến như tôi.
Mua hai lon nước ngọt, tôi đung đưa trước mặt Trang một lon rồi tự thưởng cho mình lon còn lại
– Chân thế nào Trang? Đừng cố nhé!
– Uhmm. Trang biết mà, toàn đứng một chỗ đó thôi.
– Đằng nào chẳng loại ở vòng gửi xe.
– Không được nói thế! Chưa đánh đã sợ thua.
– Tự lượng sức mình thôi. Hì hì
– Phải cố cho đến cùng….gì cũng thế.
– Uhmm.
Đến đây thì tôi đứng lên đi chỗ khác. Tôi không quen kiểu nói chuyện đa nghĩa nói một hiểu hai như thế. Nhiều khi tôi thấy Trang cứng đầu quá, kiểu như đã quyết gì là làm đến cùng, bất chấp hết mọi thứ xung quanh, ai nói ra nói vào gì nàng vẫn kệ. Cũng tốt thôi, nhưng có những lúc sẽ mất đi cái tỉnh táo để nhìn nhận lại vấn đề. Giờ tôi với Trang vẫn đang tìm hiểu nhau nên tôi để ý đến mấy cái thứ nhỏ nhặt ấy, dù sao nó cũng định hình nên con người của em.
Rồi tuần thi đấu cũng đến, chúng tôi hừng hực khí thế xuất quân đến địa điểm thi đấu. Quần áo đẹp, giày bóng lộn, racket mới tinh tươm, rất chuyên nghiệp.
Bóng bàn là nội dung thi đấu đầu tiên. Vòng loại đôi nam nữ. Tôi và Trang xuất quân.
Trận đầu tiên chúng tôi gặp một đôi còn …..gà mờ hơn cả mình. Đội bạn giao bóng còn xịt lên xịt xuống. Được dịp thể hiện, hai đứa đỡ gà hơn là tôi với Trang thừa thắng xông lên dập cho đội bạn 3 sec trắng. Không ngờ là ở chỗ đại hội này vẫn có đôi nam nữ còn kém cả chúng tôi. Hai đứa cười ngất giữa những tiếng la hét cổ vũ của mọi người, rồi tranh thủ vênh mặt lên ra oai với các anh chị nữa.
Nhưng đúng là trời không dung mấy thằng tinh vi. Trận đấu thứ hai, chúng tôi gặp hạt giống số 2 của giải. Không phải nói thì ai cũng biết kết quả thế nào: không phải thua mà là thảm bại! 3 séc trắng và không sec nào quá được 5 /11 trái.
Hai đứa mặt tiu nghỉu về chỗ ngồi nghỉ trong khi các anh chị thì cứ vây lấy xung quanh đưa nước, quạt mát rồi an ủi, chỉ sợ hai đứa em bé bỏng nghĩ quẩn lại chạy ra cái hồ gần trường trẫm mình thì không biết ăn nói thế nào với bố mẹ.
Dù sao thì chúng tôi vẫn còn một hi vọng, ở trận cuối cùng nếu chúng tôi thắng được thì sẽ vào vòng trong với tư cách là đội nhì bảng. Quyết tâm gỡ gạc lại danh dự, hai đứa thi đấu như không còn gì để mất. Sec đầu tiên đội bạn có vẻ cũng hơi “cóng” trước quyết tâm của hai đứa, nhất là Trang. Cứ sau mỗi pha đánh bóng ăn điểm là Trang lại hét lên “Yessss!!” rồi chỉ tay nhìn chừng chừng về phía đội bạn. Tôi cũng học theo nhưng hình như là đội bạn không sợ mình mấy.
Sang hiệp thứ 2, nhìn rõ điểm mạnh của chúng tôi chỉ là tinh thần nên đội bạn đã dễ dàng hóa giải, thậm chí thắng luôn cả hiệp 3 để đưa tỉ số về 2-1. Lúc này hai đứa đã run lắm rồi, vì thua 1 sec nữa là coi như xong, trắng tay ra về. Lúc này tôi với Trang mới thì thầm to nhỏ, quyết ăn thua đủ trong sec này. Tôi quyết định là từ giờ sẽ đập bóng, dù ở nhà tập thì đập 10 quả chắc qua lưới được 3 quả, nhưng mà giờ thì chẳng còn gì để mất nữa.
Không ngờ là kết quả tập huấn trước giải của Trang cho tôi cũng có kết quả, tôi đập được đâu 5 hay 6 quả thì qua lưới được gần hết, đúng là các cụ phù hộ. Đội bạn thấy thằng con trai bên kia tự nhiên đến hiệp 4 mới đập bóng thì cũng hơi sợ sợ vì nghĩ là giờ nó mới bung sức. Thừa thắng xông lên, hiệp 5 tôi với Trang đập bóng xoành xoạch. Mà lạ cái là đập vào trớn nên cứ đập phát nào là qua lưới phát ấy, làm đội bạn choáng váng.
Kết thúc sec 5 mà chúng tôi cách hơn 5 điểm. Kết quả không ai ngờ tới. Hai đứa hét lên sung sướng, rồi cứ thế tự nhiên ôm chầm lấy nhau nhẩy tưng tưng như kiểu mình vừa vô địch. Đến khi các anh chị ùa vào ôm lấy cả hai đứa thì cũng là lúc tôi và Trang nhận ra sự ngượng nghịu của nhau, nhưng thôi chẳng sao, tiếp tục ăn mừng nhảy nhót với mọi người….
Một kỉ niệm thật đẹp giữa tôi và Trang. Có lẽ là đẹp nhất.
Trong khi ngồi nghỉ chờ trận tiếp theo, tôi lấy máy ra nghịch facebook thì thấy có tin nhắn mới của thằng Dũng. Cái thằng từ bao giờ lại thích nhắn tin thế không biết, nhưng nghe cách viết sai chính tả nhiều thì tôi đoán là nó đang say, chắc buổi sáng được mấy ông cùng trường rủ đi cà kê cháo lòng tiết canh đây mà.
“….mày không về nhanh thì nó cũng lấy thằng kia thật đấy……mày đừng có bỏ con Phương, tao nhìn con Mai lớp mình ngày xưa mà thương nó lắm. Giờ nó toàn uống rượu đêm thôi. Con bé học sinh cũ tao trọ cùng khu với nó bảo thỉnh thoảng nó gào lên rồi đấm đá vào cửa sổ như con điên…. đéo ai dám vào can sợ nó đánh luôn, con này hung kinh”
Khổ nỗi tôi có bỏ được ai đâu, hay toàn người ta bỏ tôi, hay ai đó giằng người ta khỏi tay tôi. Đời nó cứ vẹo vọ vậy đó. Giờ không biết nhiều người có vui không khi con cái họ ra cái nông nỗi ấy? Mà tôi cũng hèn. Xưa mà tôi dắt tay Mai trốn đi như trong phim thì biết đâu đời em không ảm đạm như bây giờ. Không biết có trốn được không nhỉ? Vì tình yêu?
Cuộc đời mỗi con người, liệu chúng ta yêu thương được bao nhiêu lần? Đớn đau được bao nhiêu lần? Ban đầu, là hồ hởi đón lấy tình yêu, rồi nhớ, rồi yêu, rồi thương, rồi lại xa rời, để rồi lại hồ hởi hy vọng, lại phấp phỏng yêu đương lần nữa, rồi…… lại chia tay…. cái chu trình ấy cứ lặp đi lặp lại, cứ làm con người ta phải khắc khoải, phải nghẹn đắng mỗi khi ai đó vô tình chạm vào nỗi đau quá khứ. Như tôi bây giờ đây, dù tình tôi dường như đã cạn, nhưng cứ chỉ cần nhắc đến Mai, hay Phương thôi là mọi cảm xúc nó cứ trào lên, căng phồng trong lồng ngực và chực vỡ tung ra. Với tôi, đó không phải là sự tham lam khi nhắc đến hơn một người yêu cũ trong cuộc đời, mà nó chỉ là một niềm đau chung, khi có người đã in vết chân lên tim mình. Không, phải nói là giẵm mới đúng.
Nhưng trong đời mình, tôi cũng thấy có những con người chỉ cần một lần yêu, một lần hạnh phúc và viên mãn đến trọn đời – như bố mẹ tôi – họ biết nhau khi còn là học sinh cấp 3, cùng mộng mơ đi học nước ngoài và chính thức yêu nhau khi cả hai đều mang trong mình sự thất vọng đến cùng cực vì không thể bỏ gia đình mà đi….. họ đến với nhau vì cùng mang một nỗi thất vọng sự nghiệp.
Tôi với Trang giờ đây cũng vậy, chỉ có điều xuất phát điểm khác nhau. Chúng tôi không biết đến chữ thất vọng trong nghề nghiệp, nhưng đường tình thì lại quá chông chênh. Thế đó, hai sự trái ngược nhưng cùng một nỗi thất vọng.
…
Lần này thì tôi không nhắn tin nữa mà tôi gọi điện thẳng cho Mai
– À lố. Anh à?
– Anh đây. Dạo này em sao?
– Em bình thường, vui khỏe. Sáng đi dạy chiều đi tập aerobic, tối soạn bài.
– Thật là bình thường?
– ….Không…cũng không bình thướng lắm…bao giờ anh về?
– Tết anh về. Em đừng có làm trò gì dở hơi dở hám đấy nhá!
– Vâng. Em có làm gì đâu!
– Thôi ngay mấy cái trò ấy đi…….rượu chè vớ vẩn!
– uhmmm………..mà thích uống cafe không? Anh mua về cho?
– ……Có cafe phin không? Có thì mua cho em nhá.
– Uhmm. Đừng uống rượu nữa em nhé!
– Vầng….
Ít nhất cũng giải quyết xong được một chuyện. Từ trước đến giờ tôi cũng chẳng hiểu, hình như Mai rất sợ tôi, nên bất cứ lúc nào nói chuyện với tôi Mai cũng y như một con mèo vậy, chẳng bao giờ có một chút phản kháng nào, dù với người khác thì em sẵn sàng nhẩy bổ vào cắn xé. Cái đó gọi là phải vía. Có lần Mai nói với thằng Dũng “ Chả hiểu sao tôi sợ lão Cường, cứ nghe tiếng lão ấy là thấy sợ rồi, bảo gì cũng nghe răm rắp…”
Hy vọng là giờ em vẫn còn nghe lời tôi để bỏ mấy cái thứ rượu chè linh tinh kia đi, chẳng ra cái thể thống gì cả mà chỉ hại sức khỏe, rồi đầu óc cứ suốt ngày mê mê tỉnh tỉnh, oán hận cuộc đời.
Đầu óc tôi chẳng còn tâm trạng đâu mà thi đấu, nhưng rồi tôi cũng vẫn phải bước ra sân thi đấu. Bán kết. Thua đậm.
Còn trận tranh giải ba – cơ hội cuối cùng để có huy chương, nhưng rồi chúng tôi cũng chẳng thắng được và đành chịu thua 1-3. Đội bạn quá mạnh và những cặp đôi như của anh chị cùng trường mà còn bị loại thì hai đứa tôi ăn thua gì. Nhưng cũng chẳng phải buồn lâu, chúng tôi còn mấy kì đại hội nữa trước mắt, hai đứa sẽ cố gắng ít nhất kiếm được cái huy chương đồng sau này còn khoe với con cháu.
Tối chủ nhật, sau khi kết thúc giải và trở về trường, tôi với Trang có hẹn nhau đi uống cafe. Mục đích của buổi hẹn để làm gì chắc ai cũng có thể đoán ra. Những gì đang diễn ra trong thời gian qua, những thứ tôi thấy đã quá đủ để tôi nhận biết được tình hình bây giờ tôi phải làm gì và tôi cần ai, ai cần tôi. Những thứ không thuộc về bản chất thì có lẽ không nên để duy trì thêm nữa để đau lòng nhau.
Vẫn là quán quen thuộc và thơm nồng mùi cafe arabica rang xay. Mỗi khi đến đây tôi chỉ muốn ngồi lại thật lâu, thả mình thư thái bằng cái mùi ngai ngái, hăng hắc khiến tôi mê mẩn. Trước mắt tôi là Trang đang ngồi đối diện, giờ nhìn kĩ thì Trang cũng rất đẹp, một nét đẹp kiêu kì và đôi mắt đượm buồn. Nhưng sẽ chẳng để em phải buồn thêm một ngày nào nữa Trang ạ.
– Cường nói trước đi! – Trang cắt ngang suy nghĩ của tôi.
– Thế là Trang cũng có chuyện muốn nói à?!
– Có chứ. Hôm nay mà Cường không hẹn thì Trang cũng hẹn.
– Vậy Cường nói trước…… Thời gian qua không dài không ngắn, nhưng những gì mà hai đứa cảm nhận được chắc Trang cũng thấy. Cường biết là nói những lời này có lỗi với Trang. Cường xin lỗi, nhưng Cường không quên được Trang ạ.
Trang ngồi trầm ngâm khá lâu và chỉ mỉm cười, dường như em cũng đã đoán biết được cái kết cục này….
– Cường có gì đâu mà phải xin lỗi. Cũng do Trang cứng đầu, cứ muốn đâm đầu vào tường thôi. Nhiều đêm Trang cũng cứ ngồi nghĩ mãi không biết tình cảm mình dành cho nhau có phải là tình yêu không nữa, hay chỉ là say nắng rồi cứ mãi không chịu tỉnh? Nhưng đến hôm nay thì Trang biết là đó không hẳn là tình yêu…..
– Mình cứ là bạn bè đi, gặp được nhau là có duyên lắm rồi Cường…
– Uhmm. Tớ cũng nghĩ Trang đủ thông minh và mạnh mẽ để đối mặt với mấy cái say nắng kiểu này.
– Cho Trang hỏi một câu được không? Giờ Cường định làm gì để níu kéo lại tình yêu?
– ………….. tớ cũng chưa biết, nhưng chỉ biết là tớ đã quá nhu nhược thôi……
– Uhmm. Tớ không nghĩ tình hình lại như vậy. Dù sao thì cũng chúc Cường thành công!
Vậy là tôi với Trang sẽ chẳng là gì của nhau nữa. Thực ra chúng tôi cũng đã là gì của nhau đâu? Cảm giác nó cứ như hai đường thẳng song song, cứ cố bẻ cong nó đi cho gặp nhau mà càng làm càng thấy nó bất lực. Tình yêu là cảm xúc, là cảm nhận được rung động khi ở bên nhau từ những thứ nhỏ nhất, từ cái liếc xéo yêu yêu, cái hất tóc vô tình của cô nàng, hay cái gãi đầu bẽn lẽn của chàng trai khi bị bạn gái mắng yêu….. những thứ đó chúng tôi không có, nó cứ khô khốc và nhàn nhạt. Nên thôi. Thà thẳng thắn một lần để giữ những hình ảnh còn đẹp trong mắt nhau, để còn làm bạn bè được lâu. Chúng tôi đều là người lớn cả rồi, đều hiểu mấy cái được mất nếu cứ cố tình dấn tiếp vào tình yêu, mà theo lời Trang là “đâm đầu vào tường!”
Nhưng, nói là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác.
Sau buổi nói chuyện hôm đó, Trang tránh mặt tôi và không còn giữ thái độ vui vẻ như trước nữa, nếu không muốn nói là càng ngày càng tỏ ra khó chịu khi có mặt tôi. Ban đầu thì tôi cũng nghĩ rằng bình thường thôi, nhưng rồi sau đó tôi cũng hiểu được lí do tại sao. Có lẽ với đàn ông và phụ nữ, quan điểm sau tình yêu khác nhau. Trang có thể không còn coi tôi là bạn nữa rồi, thôi cũng đành vậy, dù sao thì tôi cũng chưa làm điều gì có lỗi với em. Nếu cứ tiếp tục dấn thân vào mối quan hệ đó thì mới là coi thường tình cảm của Trang. Trang là một cô gái tự tin và lí trí, vậy nên chắc em làm gì cũng đều có suy nghĩ và tính toán thiệt hơn rồi.
Đến bây giờ, khi tôi đang ngồi viết những dòng này thì tình hình cũng không có gì khác cả, gặp tôi Trang vẫn coi như người vô hình. Nhưng từ lâu tôi không suy nghĩ về vấn đề nó nữa, nó chẳng nói lên điều gì.
Quay trở lại chuyện của mình, trong đầu tôi đã biết mình sẽ phải làm gì để đạt được mục đích – kéo người con gái mình yêu và mình cần quay lại vòng tay. Nó cần thời gian và không hề đơn giản, nhưng tôi tin tưởng mình sẽ làm được. Thực sự là lúc này tôi chỉ biết có cái gì đó hối thúc mình làm, chắc là chữ Duyên nó bắt đầu hoạt động chăng?
…