Chuyện Tình Cảm Buồn Thời Học Sinh - Phần 4
Chúc đứng đó, nhìn mình trân trân. Chúc đến từ lúc nào mình cũng không biết. Bên cạnh là Q, 1 thằng bạn thân cùng lớp đại học, quê Hải phòng, và là người biết hết mọi chuyện của mình, cả Chúc, cả Mai. Có lẽ nàng đã gọi thằng Q ra đón vào đây.
Mình: Mai biết Chúc à?
Mai: Mới biết!
Và chìa ra cái tin nhắn cho mình xem, là của thằng Q: “Cường có Chúc rồi Mai ạ, bạn không hợp với Cường đâu”. Mai nhìn mình chua chát rồi quay đi, cười – cái ánh mắt và nụ cười như đang chất chứa gì đó trách móc, cam chịu.
Mình đang bối rối vẫn chưa biết nói gì lúc này thì thấy tin nhắn đến, là của Chúc: “2 người đẹp đôi lắm đấy, chúc mừng nhé!” Nghe bực mình, tự nhiên lúc này thì thấy Chúc vừa đáng thương, nhưng thực sự rất khó để thương được! Mình muốn đi sang để nói chuyện, ít ra thì cũng phải chào hỏi vài câu, không thì cũng nên làm rõ. Chúc là người mình đến trước cơ mà.
Mình: Chào!
Chúc: Chào Cường.
Mình: Hôm nay sao rảnh rỗi ra đây chơi thế?
Chúc: Q rủ tớ đấy, ra mới biết được sinh viên vui ghê, biết được nhiều thứ nữa, hihi.
Mình: Ừhm, vòng vèo mà làm gì, người đó hiện giờ chỉ là bạn thôi. Giờ tớ không nghĩ gì đến yêu đương đâu.
Chúc: Sao phải ép mình như thế nhỉ? Phí lắm, hihi.
Đến đây thì mình khá khó chịu.
Mình: Dạo này Chúc học thế nào? Có đi lò luyện thi nữa không?
Chúc: Tớ vẫn đi mà. Mai xinh nhỉ… Cường nhỉ?
Mình: Ừ, xinh.
Chúc: Tớ thấy hợp với Cường lắm đấy, nhìn 2 người đẹp đôi cực kì.
Mình: Có nhất thiết phải thế không Chúc? Cứ phải dằn vặt tớ mới được à?
Chúc: Đâu có đâu, tớ thấy sao nói vậy thôi.
Muốn chấm dứt chuyện này, và không làm hình ảnh Chúc xấu đi trong mình, mình muốn dừng câu chuyện ở đây:
Mình: Chúc với L qua lớp tớ đi tớ giới thiệu với mọi người đi, đi nào!
Chúc: Thôi, mất công hiểu lầm đấy, hihi.
Mình: Có gì mà hiểu lầm, đi nào.
Chúc: Thôi, tớ đi về đây!
Mình: Sao về? Ở lại chơi đã chứ.
Chúc: Thôi, tớ với L còn đi có việc nữa, chơi thế thôi. – Rồi Chúc quay về luôn.
“Cường hạnh phúc nhé!” – tin nhắn của Chúc. Mình mỉm cười đưa điện thoại lại cho đứa bạn nhờ cầm hộ. Càng ngày càng xa nhau rồi Chúc ạ…
…
Mình vẫn vào sân đá bình thường, hết hiệp 1 tỉ số đang là 1 – 0, nhưng mình thì không có ai cầm nước và khăn lau cho nữa, cũng thấy nhớ nhớ, M cứ loanh quanh với bọn con gái, để mình vừa chém chiến thuật tơi bời vừa chờ mà chẳng thấy đâu, 1 cảm giác hụt hẫng. Bọn con gái khác thì nghĩ mặc nhiên M sẽ lo cho mình nên chẳng đứa nào thèm quan tâm lấy chút ít. Mình thích Mai rồi sao?
Hoét!!! Hết trận!
Liên hoan thôi, anh em ơi, vô địch rồi!! Hú hú hú
Cả lớp kéo đi uống bia, hò hét ầm ĩ cả khu kí túc xá, chẳng thiếu 1 ai. Nhưng mà có, thiếu M, cô nàng đã về từ lúc nào. Thiếu hot girl là không được! Mình rút điện thoại ra gọi liền. Vừa mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn của M đến từ lúc nào “Cường hạnh phúc nhé, tớ trả Cường lại cho Chúc đấy!”…
Này thì hạnh phúc, 2 cái tin nhắn chết tiệt! Hôm ấy mình say lần đầu tiên, không biết về nhà đường nào nữa. Lúc tỉnh dậy thấy đang cởi trần quần đùi nằm trong phòng trọ nhà thằng Q.
– Lúc nãy say có nói gì linh tinh không Q?
– Có, nhiều cái hay ho lắm. Toàn Mai với Chúc thôi, sau đẻ con đặt thêm là Tùng với Cúc cho đủ bộ.
Thôi xong mình rồi.
Sau hôm đó là bẵng 1 tháng không liên lạc, không nhìn mặt nhau của mình và M.
Thi học kì I. Chắc chẳng ai lạ gì kiểu học sinh viên, cuối kì bắt đầu học như điên, lần nào cũng bảo kì sau học hành đàng hoàng, nhưng nói cũng chỉ để mà nói mà thôi. Sinh viên trường mình có phong trào học ôn thi trên giảng đường, để dễ trao đổi, và để cho các anh chị yêu nhau lên tâm sự. Mình không thích kiểu học hành như thế, nhưng vẫn miễn cưỡng phải lên ngồi. Hôm ấy đang hí hoáy với mấy bài phân tích thì có 2 đồng chí lớp bên đi sang ngồi.
– C à.
Mình: Hê lô
– C chỉ giúp mình bài này được không?
Mình: oke thôi.
Nhìn bài quá dễ mình đã thấy hơi nghi nghi rồi nhưng vẫn nhiệt tình lắm. 2 thằng nghe có vẻ hiểu hiểu, cho đến khi nó nói:
– C bảo tớ lại từ đầu được không? Nói kĩ đoạn đầu ý
Mình lại nói lại từ đầu. Trong bụng thì đang chửi rồi nhưng vẫn phải tỏ ra mát tính. Cho đến khi 1 trong 2 thằng hỏi đến lần thứ 3, thì thấy M tiến đến:
M: 2 bạn hỏi xong chưa cho mình nhờ tí
2 thằng: bọn tớ chưa xong mà M, sao hôm nay giữ người yêu ghê thế?
M: 2 bạn có hỏi đâu? đang trêu ngươi người ta đấy chứ, hỏi lần thứ mấy rồi?
2 thằng: trêu gì đâu? tại thấy bảo nó giỏi lắm nên mới hỏi thôi.
À, vậy là hiểu. Mình ghé sát tai 2 thằng, nói rất khẽ: “Đm chúng mày, nghĩ tao hiền phải không? Chúng mày ở đây 4 năm đấy nhé” rồi mình cố nói to cho cả M nghe thấy.
– Tao với M chỉ là bạn bè thôi. Cút mẹ mày đi! – Bọn nó thấy thế cũng ngán vì 2 lớp vừa đánh nhau xong.
– Ừ, bạn bè – M buột miệng.
Vì vụ này mà mình bị báo cáo lên Khoa và ăn sạc vì văn hóa ứng xử trong môi trường sư phạm – mịa mấy thằng đàn bà.
Chiều ấy đi học về, đang loay hoay trong nhà xe thì nhận được tin nhắn:
– Anh, cafe – từ Mai
– Bây giờ? – mình reply
– Uhm. Qua phòng đón em nhé.
Lần thứ 2 Mai xưng “Anh, em” với mình. Khó mà diễn tả cảm giác lúc đó, vừa muốn chạy đến vừa sợ sệt, sợ vì mình chưa hoàn toàn quên được Chúc, sợ Mai sẽ là người thay thế. Như thế là bất công với Mai.
Quán cafe, 2 đứa ngồi đối diện, chẳng ai nói với ai câu nào. Ai đó có thể nói con gái khả năng kìm chế kém, nhưng với Mai thì mình thực sự chịu thua, nàng ngồi 3 tiếng với mình không hé nửa lời. Mình thì tất nhiên là không nói, vì không biết nói gì lúc này.
Tít, tít – Message from Mai “ Về đi Anh” – Ngồi đối diện còn phải nhắn tin!
– Uhm, về đi – mình reply.
– Chở em đi quanh phố nhé!
– Uhm, ok.
Cứ thế, mình chở Mai lang thang qua từng con đường của thành phố nhỏ. Mai vòng tay qua ôm, siết chặt, mình không gỡ tay em ra nữa mà để yên như vậy. Dựa cằm lên vai mình, dưới ánh đèn đường khuya mình thấy từng dòng nước mắt chảy dưới kính xuống đôi môi đỏ thắm. Nàng thì thầm:
– Anh à, khi rỗi rãi em có thể đi cùng anh như thế này không? Như 2 người bạn.
– Lúc nào Mai rỗi thì cứ bảo tớ đưa đi chơi.
– Anh à, anh gọi em được không? Hôm nay thôi.
– Uhm, anh sẽ đến khi em cần, được không?
– Được ạ. – Mai mỉm cười và siết chặt tay vào mình.
– Anh à.
– Sao em?
– Em không muốn là người thay thế đâu!
– Anh biết, nên anh mới không yêu em.
– Anh có yêu em không? Chút ít?
– Có, nhưng chưa đủ nhiều để mình bắt đầu.
– Em biết.
– Anh à, anh hãy đến với em khi anh quên hẳn được người con gái ấy nhé!
– Không đâu em, không đáng. Em có nhiều người theo đuổi, anh biết mà. Huống hồ mình chỉ là sinh viên, chưa nói được điều gì cả, ra trường mỗi đứa lại một nơi.
– Anh có tin vào bói toán không?
– Anh không! Sao em hỏi thế?
– Trước khi đi học, em với mẹ đi xem bói bài, anh biết bà ấy bảo gì không? Bà ấy bảo là “Con này có nợ tiền duyên, đi học xa nhà sẽ gặp, sắp rồi”, và bà ấy tả hình dáng anh không sai tí nào cả. – Mình lạnh hết người, da gà nổi đầy.
– Bà ấy bảo gì nữa không?
– Bà chỉ bảo duyên có đến được với nhau hay không là do 2 đứa, và 2 nhà sẽ ngăn cản quyết liệt.
– Anh chẳng tin đâu!
– Hì, em thì tin lắm. Vì thế nên hôm đầu tiên gặp anh em mới nói là “ tớ biết bạn từ trước” đó. – Lạnh gáy lần 2.
…
Sau đó, thỉnh thoảng mình và Mai cũng rủ nhau đi uống cafe. Vẫn cứ ngồi chẳng ai nói với ai câu nào, uống hết cafe rồi về, có lẽ, với 2 đứa thì thế là đủ, chỉ chờ đợi 1 cái gì đó, nhưng chẳng ai dám thốt lên, cũng chưa đủ lớn để dám nói lên nữa. Số lần cafe đó cũng chỉ đếm trên đàu ngón tay, rồi dừng hẳn – khi Mai nói Mai có người yêu, lúc đó là đầu năm thứ 2, và bẵng cho đến tận năm cuối cùng. Liên lạc cuối cùng mình vẫn nhớ vào tháng 6, chuẩn bị nghỉ hè, lúc đó đang xem Worldcup.
Message from M: “Anh có xem trận hôm nay không?”
Mình reply: Trận này Ý đá mà, không biết đội Anh họ có xem không? Khác bảng
Message from M: “Anh vẫn thế, quá phí để yêu với em”
Mình: “Mũi sắp nổ rồi” – sending, thì thấy tin nhắn đến. Mở ra:
“Em yêu anh, C ạ!”
Mình không nhắn lại, cũng không có tin nhắn nào thêm, cho đến tận năm thứ 4 – quyết định làm mình hối hận và nuối tiếc.
…