Chuyện Tình Cảm Buồn Thời Học Sinh - Phần 11
Mình nằm viện gần 1 tuần, ngày nào Chúc cũng vào, ngày nào cũng gặp Phương và Trang hoặc riêng Phương. Ban đầu thì niềm nở nhưng được vài lần thì em tỏ thái độ ra mặt. Phương thì cứ vô tư như không, cười nói với bố mẹ mình – Phương rất giỏi trong việc lấy lòng người lớn, cái này là xuất phát từ thật lòng chứ không phải giả tạo như người khác.
Chúc đang đi xin việc nên hơi bận, còn con bé Phương thì nó rảnh không, chốc chốc lại chạy qua tám chuyện với mẹ mình, không hiểu sao nhìn nó rất giống mẹ, kể cả khuôn mặt lẫn cái cách nói chuyện nữa. Có lẽ vì thế mà mẹ mình cứ thấy nó đến là quên mình luôn. Và hình như mình lại nghĩ lung tung rồi.
Được 1 tuần thì về nhà nằm, xin nghỉ cũng không dám nói lí do, các thầy cô biết có mà ăn chửi té tát, có khi còn đuổi việc vì cán bộ còn đi đánh nhau. Chỉ tội mẹ phải lên ở hẳn trên này để chăm mình, ông bố thì cuối tuần mới đến.
Người đến với mình nhiều nhất trong thời gian đó lại là Phương, gọi điện nói chuyện nhiều cũng là Phương, có những hôm nhắn tin xuyên đêm mà hôm sau chẳng biết đọng lại được cái gì, có hôm thì nàng bị sếp hành cũng gọi điện mắng chửi mình như kiểu mình là ông ấy. Nhiều lúc mình nghĩ hay Phương có ý định gì? Nhưng lại gạt ý tưởng đó ra khỏi đầu ngay. Phương giờ đang làm kinh doanh cho 1 công ty nước ngoài, lương cao gấp đôi cái lương giảng viên chết đói của mình, facebook thì toàn khoe ảnh đi ăn với bọn khoai tây, check in nhà hàng này nọ. So về nhan sắc và cách phối đồ ăn mặc thì Phương > Mai > Chúc, nhưng mình đâu có quan tâm cái đó, miễn đừng có cá sấu lên bờ là được.
Chúc thường đến với mình vào cuối tuần, còn chủ yếu là liên lạc với nhau qua điện thoại. Em có vẻ bận rộn, điện thoại liên miên. Ngồi với mình mà chốc chốc lại phải chạy ra ngoài nghe điện thoại, tin nhắn thì liên tục. Mình không nghi ngờ gì cả, vì mình tin em, và em biết sẽ phải đón nhận điều gì nếu gian dối với mình rồi.
Dạo gần đây Chúc gặp Phương ở nhà mình và nàng cảm thấy có gì đó không hay. Nàng thể hiện ra mặt
– Phương sao hay đến vậy anh?
– Trước vẫn thế mà, em đừng nghĩ gì cả.
– Em không thể không nghĩ được, em nhìn là biết Phương thích anh!
– Biết thì em làm gì? Hì. Anh nói rồi, anh sẽ không làm gì có lỗi với em đâu, yên chí.
– Mà em cư xử cho lịch sự chút nhé, Phương nó chẳng làm gì quá đáng cả.
– Chưa gì anh đã bênh bạn hơn vợ rồi đấy!
– Đâu có, anh chỉ phân tích thôi, vợ mới là nhất chứ – Mình kéo Chúc vào.
– Em không biết – Rồi nàng vùng vằng bỏ về. Vì chuyện này mà nàng giận mấy hôm.
Hôm nay con bạn lại đến. Cầm ly cafe đưa cho mình, Phương hỏi:
– Chúc đâu?
– Đang giận nhau
– Sao thế?
– Chuyện linh tinh ý mà.
– Ông với Chúc tính thế nào?
– Thế nào là thế nào?
– Bao giờ cưới đây? Chúc học cũng xong rồi.
– À, cũng định Tết này về nhà cái đã xem thế nào.
– Tôi có 1 bí mật, nhưng thôi không nói được.
– Bí mật gì, kể tôi nghe đi.
– Không
– Gì kì vậy! Thế nó liên quan đến ai?
– Hỏi khôn thế, thôi nói cũng được: liên quan đến ông, tôi và Chúc.
– Liên quan đến cả bà á? Đừng làm tôi phải suy nghĩ nhé.
– Cứ suy nghĩ đi – hihi. Thôi tôi về đây, tranh thủ qua xem cu cậu thế nào.
– Ở lại chơi Phương ơi – giọng mama mình.
– Thôi, trưa nay cháu phải đi tiếp khách với sếp bác ạ. Có gì mai cháu rỗi cháu lại qua.
– Cảm ơn cháu nhé, cái thằng này chả được tích sự gì. Mà lần sau đừng mang gì đến cả!
– Vâng, cháu thấy giảm giá nên mua cho Cường ý mà bác, bác đừng lo, hihi.
– Mẹ thấy chưa? Mua đồ giảm giá đấy, không tốt đâu.
– Mày không chết đói là may rồi.
Phương về rồi, mẹ lại gần mình:
– Cái Phương với con là thế nào?
– Bạn bè mẹ, con đang yêu Chúc mà.
– Tùy con thôi, nhưng mẹ thấy cái Phương được hơn.
– Xời, mẹ cứ nghĩ con trai mẹ được quyền chọn chắc? Nó giờ lương gần 10 triệu, trai vây quanh nó đầy.
– Nhìn là tao biết nó thích mày rồi, con gái mà nó thích ai là chỉ có người đấy thôi!
– Thôi thôi mẹ ơi, mẹ lại bắt đầu kể ngày xưa mẹ với bố thế nào đấy!
– Tôi chỉ nói thế thôi, tùy anh. Anh xem từ ngày anh nằm nhà đến giờ con Chúc nó đến được mấy lần, hay toàn là cái Phương?
– Chúc nó đang đi xin việc mà mẹ.
– Con ấy ngắn người, nhìn không có hậu.
– Thôi mẹ ơi, bói với chả toán, giờ lại còn xem tướng nữa. Con chịu mẹ.
– Nhìn cái Phương hình dáng được, sinh con đẻ cái vừa khỏe khoắn lại vừa xinh xẻo.
– Chết mất, mẹ gọi nó đến bảo nó đẻ cho.
– Đừng đùa với tao. Nói là tao làm thật đấy.
Thực ra lúc này mình cũng có chút cảm giác với Phương, em nhẹ nhàng, đằm thắm, ý nhị, Phương giống Mai ở điểm khi nóng lên thường không kiềm chế được, ấn tượng ấy làm mình yêu Mai, bây giờ có vẻ nó lại lặp lại ở Phương.
Quên mất, gạt đi ngay, mình đang yêu Chúc mà.
Chúc cũng là một người theo tư tưởng mới – dân chuyên Anh mà, nói vô thần vô thánh thì không đúng, em vẫn đi chùa, đi đền, vẫn mê bói toán như mọi chị em khác, nhưng ở em có gì đó mà người ta gọi là “nghe để cho vui”, còn tư tưởng của em là Hạnh phúc của mình mình nắm lấy. Những mẫu phụ nữ như vậy thường mạnh mẽ hơn về nội tâm so với các chị em mê mẩn bói toán, mê đồng cốt – những người ấy thường bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ như bên trong thì ướt át, dễ tổn thương.
Khoảng 1,2 lần gì đó cả Phương và Chúc đều ăn cơm nhà mình, cơ hội tốt cho bà mẹ với ông bố săm soi xem ai xứng đáng hơn – đang tự td tinh thần . Phương thì tỏ ra rất tự nhiên vì em ấy chẳng là gì, còn Chúc thì dù sao cũng danh chính ngôn thuận hơn dù mình chưa chính thức giới thiệu nên nàng tỏ ra hơi cứng, lại có vẻ ganh tị ra mặt, nhưng Phương hình như không màng. Cảm giác ban đầu của mình là như Phương gét Chúc nên cố tình trêu tức hay sao, chứ không phải Phương có ý gì với mình. Nhưng sau đó mình bắt đầu thấy khó hiểu vì thái độ của Phương. Khi bố mẹ mình giữ lại ăn cơm, lẽ dĩ nhiên là nàng phải từ chối đã – con gái mà, nếu mời câu thứ 2 mà ở lại ngay thì cũng chẳng ra gì, nhưng nếu mời đến câu thứ 3 thì mình nghĩ mẹ mình quý Phương thật và có ý đồ gì đó. Là 1 đứa con gái, không có lý gì mà Phương không biết điều ấy, họ đủ nhạy cảm để hiểu ý đồ của người đối diện. Mẹ mình cũng không phải là không biết Chúc sẽ thấy khó chịu, nhưng bà vẫn cố tình, như sau này bà nói mình mới hiểu – đó là muốn con dâu Chúc bộc lộ cách ứng phó trong tình huống khó xử, người vợ phải sẵn sàng đối mặt với vài kẻ tình địch, lúc ấy nhân vật phản diện bất đắc dĩ là Phương. Trong trận chiến ấy tỉ số là 1-0.
Lúc cả 2 dọn dẹp về hết thấy 2 bố mẹ mình ngồi nói chuyện có vẻ bí ẩn, mình len lén nghe thấy gì mà “tôi thấy, tôi thấy, uhm” …. Thấy mình đi xuống cái 2 ông bà dừng ngay, mặt tỉnh bơ
– Bố mẹ nói xấu gì con đấy?
– Ai nói gì anh!
Biết không khai thác được nên lúc sau thấy mẹ lên gác dọn phòng là mình theo ngay.
– Mẹ, mẹ nói gì đấy?
– Cái gì?
– Mẹ nói gì mà Phương với Chúc, con nghe thấy rồi – Mình nắn gân, không ngờ mẹ dính.
– Thì tao bảo là nó cũng được, không hiền đâu.
– Ai mẹ? Phương hay Chúc?
– Phương, nó không phải vừa đâu (vừa vừa vừa vừa đâu) – Đoạn này chẳng nhớ, hình như là bảo cao tay hơn thì phải.
– Thế mẹ so thấy thế nào? – Cái hay nhất của phụ nữ đó là đừng hỏi trực tiếp, hãy hỏi câu gợi mở thôi, và họ sẽ nói hết toàn bộ câu chuyện cho bạn nghe. Mẹ ngồi xuống luôn, bắt đầu kể chuyện:
– Chẳng biết nó nghe đâu mà biết mày thích ăn cay, thích cái này cái kia…. khổ thân con bé kia mặt cứ nghệt ra.
– Vâng, Chúc thường không để ý mấy cái đấy.
– Đó! phụ nữ là phải tinh ý như thế. Nấu mà cho chồng ăn no thì khác gì cho lợn ăn?
– Mà lúc nấu cùng con Chúc thỉnh thoảng nó lại bảo “Cường không ăn”, “ Cường thích ăn” …. mẹ mình cười khành khạch. – Con này ghê đấy – mẹ mình gật gù.
– Mẹ thích con dâu ghê gớm à?
– Thời buổi nào rồi? Loại ngoan hiền rồi sao giữ nhà?
– Nhưng ghê gớm quá nó trèo lên đầu chồng đấy, lúc đấy thì….
– Không, con này là kiểu ghê tùy lúc chứ không phải loại giảo hoạt. Tao thấy nó nhang nhác kiểu cái Mai – mẹ mình nói xong mới thấy nói hớ.
– Con có Chúc rồi! mẹ đừng nói lại chuyện này nữa. Mẹ cứ để phòng đấy con dọn, mẹ đi nghỉ đi.
Đến tận lúc đó, mình cứ mặc định rằng sẽ phải lấy Chúc, tình cảm thử thách 5 năm trời và quay lại với nhau, chẳng có lí do gì đây lại không phải vợ mình cả!. Suy nghĩ ấy cứ như 1 lối mòn, ăn sâu vào trong đầu, nó gạt phăng tất cả những ý định khác, những người con gái khác, hoặc những lo lắng suy tư về mối quan hệ ấy. Suốt thời gian bên Chúc mình thấy bình lặng, có phần hơi nhạt, vì những gì mới mẻ nhất, rung động nhất đã ở thời điểm cách đó 5 năm, có đôi lần muốn dừng lại để cho nhau suy nghĩ, nhưng thấy Chúc chỉ có bàn về sinh con đẻ cái một cách say mê, về Tết tư sẽ mua nhà này cái gì, nhà kia cái gì mình lại không thể mở lời. Đây sẽ là vợ mình – đó là duyên phận rồi.
Nên cứ như thế, mình vạch sẵn ra con đường phía trước, lúc nào ra mắt gia đình, lúc nào bỏ trầu, lúc nào cưới….. Nếu, lại nếu như không có giọt nước làm tràn ly. Xét cho cùng, cái níu giữ lại và cốt lõi của mọi mối quan hệ chính là niềm tin và tôn trọng nhau.
Hôm đó là ngày mình dẫn Chúc đến nhà chính thức ra mắt, 2 đứa đều rất hồi hộp. Trước khi đi đón Chúc, mình nhận được tin nhắn của tất cả đám bạn, nội dung tương tự nhau tóm tắt trong 1 cái tin.
– “Không được càng tốt!” – Mình cũng không hiểu sao bạn bè mình lại không ai thích Chúc.
– Trù ẻo hả, mai đi cafe tao xử hết lũ chúng mày.
Đón tiếp Chúc, bố mẹ mình rất lịch sự vì tôn trọng con cái. 2 ob ăn mặt trang trọng như đi ăn cưới.
Điều duy nhất bố mẹ lo lắng ở Chúc đó là nàng hơi bé, sau này khó sinh nở – nhưng cái đó là nói sau khi mình đưa Chúc về. Bố mẹ mình nói rằng cứ tìm hiểu đi, cho thật kĩ đã, 2 đứa còn trẻ, cứ học hành công việc ổn định rồi cũng chưa muộn. Chúc thì không hiểu điều ấy, nàng cảm thấy bộ mẹ không chào đón nàng nồng nhiệt, “tại sao lại không đồng ý ngay??”, “sao bm anh không nói gì đến chuyện sang nhà em nói chuyện?”… – nên lúc đi về em có tỏ thái độ với mình, em nghĩ mình là thiên kim tiểu thư nhiều người chào đón nên chuyện bố mẹ mình lạnh nhạt làm em bị sốc nặng.
Sự thật đâu có phải vậy, bố mẹ là người rất công tâm, phân định rạch ròi chuyện gì ra chuyện đó, ấn tượng lần đầu dù lớn đến đâu thì người lớn họ cũng không thể tỏ ra vồ vập 1 cô gái vừa chân ướt chân ráo về nhà mình – Có lẽ nếu bố mẹ biết việc Chúc tỏ thái độ ấy với mình thì mọi chuyện sẽ không đơn giản, nhà mình tuy ở quê nhưng rất trọng việc khuôn phép.
Hôm ấy mặc mình dỗ dành, nàng vẫn không màng, trên đường về không nói không rằng, đùng đùng mở cổng ngúng nguẩy vào nhà. Mình hơi bất ngờ vì Chúc ngày xưa hiền lành và ý nhị bao nhiêu thì bây giờ nàng đã thay đổi khá nhiều, sẵn sàng tỏ thái độ nếu không vừa lòng. Mình buồn vì Chúc nhiều, nếu cứ như vậy thì lấy nhau về sẽ rất khó để duy trì khi cứ 1 người luôn phải chạy theo người khác.
Tối ấy buồn buồn, mấy thằng gọi nhau đi nhậu, Phương ngồi ngay cạnh thỉnh thoảng lại nâng chén lên “cạch” với mình, nàng biết mình buồn vì chuyện gì, buồn thì uống thôi chứ nói làm gì nhiều.
– Buồn à?
– ……
– Buồn thì uống đi, đừng nát bét là được.
Ngồi nhậu mà mình không thể nào không nghĩ về chuyện buổi chiều. Cứ thấy có gì đó nghẹn lại. Muốn gọi điện để nói chuyện nhưng cầm lên lại bỏ xuống.
Lúc phê pha, mình mới gọi điện cho Chúc. Tắt máy.
Gọi lại. Không thấy nghe.
Mình gọi liên tục mà chỉ thấy chuông, cảm giác chờ đợi thật kinh khủng, và đáng sợ hơn là cái hành động tắt máy – chẳng lẽ có trò mèo gì đang xảy ra à?
Tin nhắn từ Chúc: “Giờ em không nghe được điện thoại đâu.”
Mình nhắn lại ngay: Em đang ở đâu?
Một lúc sau mới có tin nhắn đến
Chúc: “Em đang ở nhà Đ.”
Cái định mệnh cuộc đời, thế thôi là đủ. Chỉ vì bố mẹ mình không bế nó lên đầu mà nó đối xử với mình thế đấy! Bốc máy lên gọi lại ngay
– Em đi về ngay!
– Em đang về đây rồi – nghe tiếng gió vù vù. Chắc em nó đã biết sẽ phải đối mặt với cái gì.
Leo lên xe phi đến nhà Chúc, cả lũ bạn biết tình hình nên cũng thanh toán rồi kéo tất cả đi luôn theo. Tội nghiệp chúng nó nãy giờ toàn rượu suông, nồi lẩu còn nguyên. Phương leo lên xe ngồi sau, mình cũng chẳng quan tâm. Chỉ để ý thấy Phương có điện thoại, mình nghe loáng thoáng thấy có giọng đàn ông, nước ngoài, và giọng của Phương.
– I am sorry, I’m out with my friend.
– Bla bla blabla
– What kind? Uhmm, my boyfriend.
– .Bla bla bla
– See you tomorrow.
Mình vặn vẹo ngay
– Sao lại có boyfriend thế hả cô nương? Tây nó to lắm tôi đánh không lại đâu.
– Lão phó phòng, nói thế cho thôi luôn. Làm phiền nhiều quá.
– Trồng cây si à?
– Ừ, đang đứng trước nhà.
– Người gì?
– Úc
– Sao lại không thích ông ấy?
– Không thích là không thích thôi!
– Mà người nước ngoài sao nó hỏi sỗ sàng thế nhỉ?
– Đúng rồi đấy. Họ chẳng bao giờ hỏi what kind of friend? cả. Bực mình.
– Thôi phiên phiến đi. Chê nhiều chết già đấy bà ạ.
– Cường này
– Gì hả Phương?
– Đến nơi nhớ hỏi han đã, nhớ đấy! Tôi không nghĩ Chúc là đứa như thế đâu.
Mình hình như quên chuyện đó nãy giờ thì phải:
– Bà biết gì mà nói, nó cắm sừng tôi như thế rồi còn hỏi han gì!
– Động thủ là hạ sách – Phương thò tay vào túi áo mình cầm lấy tay mình siết mạnh! – Nhớ đấy, làm gì cũng phải nghĩ về gia đình, về công việc. Ai cũng lo cho ông,……
Phương nói đúng – nàng với mấy thằng bạn là người bên cạnh lúc mình yếu đuối nhất như thế này, lúc bị phụ bạc. Không cần phải là yêu đương, có nhau những lúc thế này mới biết giá trị của bạn bè.
Mình đi chậm lại, rút tay ra khỏi tay Phương sau đó đổi vị trí, mình cầm tay em. Phương để im. Cảm thấy có gì đó mới mẻ chạy qua tim mình.
Đến nơi, đứng trên dốc, mấy thằng rút thuốc ra đốt
– Bình tĩnh Cường nhá, đm, nó làm ầm lên là mày mất việc đấy! Hỏi han cho kĩ vào. Thằng D nói.
– Yên tâm. Tao biết mà. Mà hỏi han mẹ gì nữa!
– Mà sao mày bám nó chặt cứng thế con kia? – Thằng Dũng quát cái Phương, con bé buông ngay tay mình ra.
– Mày quát quát cái lồn gì, suốt ngày để ý linh tinh! – Rồi mình quay sang Phương.
– Bạn bị thằng này nó át vía hay sao ý nhỉ? Nàng cười rất tươi.
– ……………………
– 2 đứa nó về kìa, anh em đi thôi – giọng 1 thằng bạn ầm ầm
– Mày hô vừa thôi không thằng bé ướt hết cả bỉm bây giờ!! Hahaha
2 đứa nó đèo nhau phóng qua chỗ mấy thằng đang đứng, cả lũ rú ga chạy theo từ từ đằng sau. 2 đứa nó đến cửa, mở cửa dắt xe vào, mình cùng lũ bạn phi thẳng vào sân luôn. Vừa xuống xe mình thành 1 người điên, nhưng vẫn kịp tắt máy, rút chìa khóa, rồi mới lao vào đạp thằng kia ngã chổng vó. Lũ bạn nhốn nhao lao vào can, mình mặc kệ, đạp tiếp, mặc dù nó đâu có lỗi gì đâu? Mình đang điên. Bao nhiêu lời nói của Phương và thằng Dũng khi nãy tan thành mây khói hết rồi.
– Cường ơi, em xin anh.
– Cường ơi thôi đi mày, đm tao nói thế nào rồi hả?
– Cường! – Phương lao vào đứng chắn trước mặt mình.
– Bà biến ra kia!
– Cường! – Phương tát mình 1 cái, mắt ngấn nước nhìn mình trừng trừng – mình đơ người ra luôn.
– Đang là thầy giáo đấy, làm gì đừng có để người ta coi thường. Thế này lên lớp dạy dỗ ai? – Mình đứng im nghe, nàng nói đúng quá mà. Nhưng thầy thì cũng là con người thôi!
Cả nhà Chúc giờ đã chạy ra đứng đầy sân:
– Mày làm gì đấy hả Cường? Đánh nhau hay lắm hả? Tưởng mày đạo mạo thế nào? – Anh Chúc mỉa mai.
– Làm loạn ở đây à? Không thể chấp nhận được mày nữa rồi! – Mẹ em Chúc.
Mình thực ra đã nguội đi nhiều sau cái tát của Phương rồi, nhưng vì những câu nói đó mà mình lại cuồng điên trở lại. Tự nhiên thành 1 thằng hỗn láo:
– Bác xem lại con gái bác kìa, nó mới là đứa không chấp nhận được! Chưa lấy về đã bỏ nhà theo trai. Khốn.
– Nó đi nó xin phép đàng hoàng hẳn hoi nhá – ô kinh thật, xin phép gia đình cho xuống nhà trai trong khi biết con mình đã có người yêu và gần như sắp cưới.
– Cường, em xin lỗi mà, chỉ là hôm nay nhà có giỗ bố mẹ Đ gọi em xuống ăn thôi mà. – Chúc lao đến ôm lấy mình. Nhưng mình đẩy ra ngay lập tức.
– Gọi là xuống à? Cô cút đi! Sau hôm nay thì ân đoạn nghĩa tuyệt…..
Mình vừa nói, có lẽ cả vừa khóc nữa, bao nhiêu thứ chất chứa hết thời gian qua bung ra không kiểm soát được:
– Cô biết tôi buồn thế nào không? Dung hòa giữ gia đình và vợ con đối với thằng đàn ông đâu có dễ đâu, dù bố mẹ tôi có phản đối thì tôi mong cô đứng cùng với tôi để vượt qua chứ không phải gặp khó khăn cô bỏ tôi đi như thế, đằng này bố mẹ tôi còn chưa nói lời nào nặng nề với cô. Hôm nay mà tôi không gọi thì cô cũng sẽ coi như chẳng có gì xảy ra đúng không?
– Em xin lỗi! Em thề sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa! Em sai rồi, em sẽ sửa mà.
– Thề à? Tôi lạ gì kiểu thề của cô. Muộn rồi, tôi nói với cô rồi nhưng cô nghĩ tôi đùa. Thời gian qua tôi nằm nhà, cô đi lại với ai, cô đến thăm tôi mà tay không rời cái điện thoại cô nghĩ tôi là con gà đúng không? Tôi tin tưởng cô còn cô không coi tôi ra gì cả.
Thằng Đ lúc này đã đứng được dậy, và mồm nó bắt đầu hoạt động:
– Hôm nay nhà tôi có việc nên gọi Chúc xuống ăn cơm với mọi người thôi, tôi xin phép bố mẹ Chúc đàng hoàng rồi chẳng có gì khuất tất cả!
“Lần này thì đúng là lỗi do cái mồm của mày rồi con ạ!”. Cơn điên lại lên, mình lại định lao vào tiếp, không thể kiềm chế được, chẳng có gì hạ nhiệt được mình nữa. Nhưng chỉ bước được vài bước thì Phương đã chộp lấy giữ mình lại, đứng lên chặn trước mặt, vừa khóc vừa hét vào tai mình:
– Anh bị điên à? Hả??? Thằng đó có lỗi gì? Đánh thì đánh con này này? Anh không dám đánh con gái thì để em đánh! – Rồi Phương định xông vào Chúc. Lúc này nó điên chẳng kém gì mình. Hình ảnh Mai năm nào lại hiện về – sao mình toàn gặp mấy đứa “côn đồ” thế này? Hay là bất kì người con gái nào cũng sẽ trở nên đáng sợ như thế khi họ tới giới hạn? Giờ thì mình lại ôm giữ lấy Phương, rất chặt. Phương vừa khóc vừa chỉ vào mặt Chúc:
– Mày, biến khỏi cuộc đời Cường ngay, đừng để tao gặp mày thêm lần nào nữa!
Rồi em vùng ra khỏi tay mình chạy ra ngoài cổng, vừa chạy vừa khóc. Cả lũ đơ hết người, cả mình, cả Chúc, ngoại trừ thằng D – nó đang nhìn mình cười mỉm. Chắc nó là thằng duy nhất biết hết mọi chuyện.
Mình tiến đến gần trước mặt 2 đứa kia và tặng một nụ cười nửa miệng: “Chúc hạnh phúc!”
– Về đi bọn mày ơi.
– Chào bác.
Chúc đã quỵ xuống, nhưng mình chẳng quan tâm nữa.
Ngoài đường, Phương đang lững thững, vừa đi vừa quẹt nước mắt.
Sao vậy nữa chứ? Trong mình giờ đang là một đống tơ vò, chuyện kia chưa xong giờ lại đến nàng này nữa. Sao tự nhiên lại khùng lên như thế trong khi đó là việc của mình? Phương thì mình biết không có hiền lành gì, nhưng đến mức nhảy ra đánh người thì chắc chắn có vấn đề. Và tại sao lại xưng anh – em với mình? Phương cũng thích mình hay chỉ là một bài tâm lý để dừng mình lại lúc đó? Đau đầu.
Tắt máy xe, rút chìa khóa, mình tiến lại gần. Nàng hình như chẳng cần biết đến sự có mặt của mình, cứ khóc tu tu.
– Phương ơi lên xe đi – như không nghe thấy gì.
– ………
Phương vẫn chưa thôi khóc. Mình khẽ nắm lấy tay em giữ lại
– Lên xe tôi chở rồi vừa đi vừa nói, nhé!
– Không, tôi muốn đi một mình.
– Không đi một mình! – Mình kéo tay Phương quay trở lại xe, làm nàng miễn cưỡng phải đi theo.
– Bỏ tay ra, ông lúc nào cũng thích làm theo ý mình thế à? Không cần biết người khác có muốn hay không?
– Ừ, nếu nó không tốt.
– Chưa ai bắt tôi phải làm gì tôi không muốn đâu!
– Thế cứ coi tôi là ngoại lệ đi.
– …………….
“Hự” một quả đấm rất đau vào lưng mình, cái gì thế không biết? Kiểu phụ nữ thích bạo lực mình gặp không nhiều, nhưng tại sao số ít toàn dính đến mình thế này? Động tí là đấm đá. Đang định quay lại thì Phương đã xoay người không cho mình quay lại, ôm chặt từ phía sau…. Một cái ôm nhẹ nhàng, khi mình đang chông chênh, trống vắng nhất.
– Đứng im đi – Phương nói mà vừa khóc vừa nấc.
– …………………….
– Ông ngu lắm! Ông để người ta chà đạp lên thế à? Ông không biết đau à? – Đi kèm mỗi câu hỏi là những cú đấm vào vai, vào lưng mình. Nhưng giờ thì chẳng thấy đau gì cả nữa.
Từng lời Phương nói như từng con dao cứa vào tim mình. Đúng là mình đã không biết đau 1 thời gian quá dài rồi, mình không nói ra đâu có nghĩa là không biết người ta đang làm gì sau lưng mình. Cũng chẳng hiểu là vì cái gì mà cứ lặng im như thế, nhìn thấy điều khuất tất mà chẳng nói, chẳng muốn nói, do tình cảm nhạt nhẽo hay là nhu nhược không biết. Suy nghĩ mặc cảm vì để Chúc chờ đợi từng ấy năm mặc nhiên xuất hiện trong đầu từ ngày quyết định quay lại với em, đưa đường dẫn lối mọi hành động của mình. Chúc có thế nào mình cũng nhẹ nhàng, nhã nhặn, em đành hanh, tiểu thư mình cũng nhường nhịn…. có khi nào trong một mối quan hệ yêu đương nó gọi là ngu không?
– ………………………
– Nhưng tôi còn ngu hơn ông, tôi sắp không chịu được nữa rồi. Huhuhuh
Mình xoay người lại ôm lấy Phương. Trong mấy năm chơi với nhau chưa khi nào mình thấy Phương khóc cả. Có cái gì đó vỡ òa trong người Phương, một người kín đáo như em thì rơi nước mắt đã là chuyện không bao giờ có, đừng nói đến chuyện thể hiện hết đủ mọi loại cảm xúc ngày hôm nay. Mà nhất là lại liên quan đến Chúc – nó chẳng dính dáng gì đến Phương cả! Mình không ngốc đến mức độ không biết là vì cái gì, nhưng thay vì tỉnh táo quá, nhiều khi nên để cho cảm xúc làm việc. Câu hỏi hiện ra trong đầu bây giờ là tại sao mình chỉ để cảm xúc điều khiển khi đứng trước Chúc? Trong khi luôn dùng lí trí với mọi người, kể cả người đang đối diện mình bây giờ đây:
– Sao phải khóc? Tôi mới là người đáng khóc chứ? Phương đừng khóc cho tôi làm gì!
Phương buông tay ra khỏi người mình, gỡ tay mình ra luôn, ngước lên nhìn mình với cái nhìn khó tả, ánh mắt có cả giận hờn, trách móc và đâu đó là cả sự đau đớn nữa. Phương không khóc nữa, cảm giác như bị nghẹn lại, từng lời Phương nói ra rõ ràng, lạnh lùng và xa lạ.
– Đúng rồi, tôi quên mất, sao tôi lại phải khóc cho loại người máu lạnh như anh!
– Anh là con người bị tình cảm chi phối quá nhiều, anh thừa thông minh nhưng thiếu lí chí. Biết là sai nhưng không dám từ bỏ chỉ vì cái lời cảnh báo suông kia của anh, anh nghĩ nó có ý nghĩa với người ta lắm chắc?. Anh chỉ cần biết có cô ta thôi, còn lại anh không cần biết chi hết. Tôi sẽ biến khỏi cuộc đời anh, tôi nợ anh thế đủ rồi!
Rồi Phương xoay người bước đi.
Phương nói đúng lắm. Như mình đã được nghe đâu đó trên blog radio, mình cất giấu những nỗi hoang mang ấy ở thật sâu ở trong tim để không một ai thấy, tự nhủ nó chỉ như một cơn mộng mị mà thôi, rồi 2 đứa sẽ không sao. Để giờ đây nỗi đau bị phản bội, nếu như nói rằng không buồn không đau thì đương nhiên là nói dối, nhưng nếu nói lòng mình giờ trống rỗng, không còn cảm giác thấy buồn thấy đau thì cũng chẳng sai, một phần trong trái tim mình đã không còn như cũ rồi.
– Đừng đi Phương ơi!
Tự nhiên mình muốn ôm em, Phương khổ quá, Phương đã khóc vì mình, khóc vì những chuyện chẳng phải của em. Và vì mình cũng cần một vòng tay lúc này lắm. Khi con người ta bị phản bội, thiếu chỗ dựa vào thì cảm giác đó là rất con người thôi. Theo phản xạ, mình vòng tay qua ôm lấy để giữ Phương lại. Vì mình cao hơn Phương nhiều, lại hành động quá nhanh nên cuối cùng thành ra quờ tay trọn vào ngực của Phương!
…