Chuyện Tình Cảm Buồn Thời Học Sinh - Phần 1
Câu chuyện của mình bắt đầu từ lúc bắt đầu vào cổng trường đại học…
Mình bước vào trường đại học với cái danh hão là điểm cao nhất khóa, cũng chẳng có gì đáng để khoe vì sau khi vào rồi mới thấy học đại học khác hẳn phổ thông, và 29, 30 điểm cũng chẳng khác gì thằng vừa đủ điểm. Nhưng vì cái đó mà kéo theo vô số chuyện sau này, rắc rối cũng có, nhưng cũng nhờ nó mà mình gặp được một trong những người con gái yêu thương mình sâu đậm nhất..
25/9/XXXX – Ngày nhập học
Ông già hói giống y Japp Stam, kéo cái kính trễ xuống nhìn tập hồ sơ rồi ngước lên nhìn mình:
– Anh “Nguyễn Đăng C” , cán bộ lớp mà anh đến muộn thế này à? Tôi cho anh nghỉ bây giờ!
Mình nghĩ bụng không làm càng tốt, báu bở gì làm cu li, tốt chả ai khen, sai thì không bao giờ chúng nó quên. Nhưng vẫn nhã nhặn đáp lại vì có quá nhiều kinh nghiệm viết bản kiểm điểm hồi còn học cấp 3 vì tội “bật giáo viên”
– Em nghĩ còn lâu mới đến lượt mình nên ra cổng trường ngồi ạ.
– Hừm, anh làm lớp trưởng.
– Em ạ? Tại sao ạ? – Hỏi xong mới thấy hơi ngu, nhỡ ông kia đang cáu ông ấy lại chửi cho.
Lúc ấy thì chị ngồi bên cạnh ( rất xinh và trắng – giờ vẫn đang làm ở trường mình, mỗi khi coi thi cùng nhau vẫn trêu mình là thằng lắm mồm thích thắc mắc) mới nhẹ nhàng giải thích.
– Cái này là Khoa phân công, em làm cán bộ lớp thì phải chú ý lịch học cho các bạn, rồi chủ động tìm thầy cô xin giáo trình nhé…. Bạn Đ là lớp phó học tập, bạn T là lớp phó đời sống…..vv.. Đây em cầm lấy danh sách lớp rồi mai học chính trị thì điểm danh các bạn.
– Vầng ( không phải Vâng)
Thực ra cấp 3 mình bị kìm kẹp và khuôn mẫu giáo điều lắm rồi, vào đại học mình hy vọng là nơi để tự do bay nhẩy, ai ngờ chưa gì bị quàng ngay cái vớ vẩn này. Vừa thất thểu quay ra vừa đọc danh sách thì 2 tay mình chạm ngay vào 1 cái vòng 1 – mềm. Mình khựng lại, gái cũng khựng lại. Ngước lên nhìn thì ngay lập tức mình đứng hình: Xinh, da trắng, môi đỏ, gọng kính hồng, đang đeo headphone. Bản lĩnh của 1 thằng đã được gái tỏ tình, mặt lạnh te, nuốt nước bọt thật nhẹ, mình lách qua.
– Xin lỗi.
– Không sao ( Cười mỉm, mình rất gét ai cười mỉm, sau này suốt ngày bị mình nhắc lại trêu)
Chạy ra ghế ngồi đọc nốt tờ danh sách, chưa kịp đến nơi đã nghe thấy tiếng quát ầm ầm:
– Cô vào đến đây rồi còn đeo tai nghe à!????
– Em xin lỗi, blab la bla…
Mình quay lại với cái nhìn thương cảm, khổ thân con bé, ông này chắc đến ngày rồi. Lúc này mình mới quan sát được toàn bộ em nó: áo thun xanh, quần ngố, giày búp bê, túi quai chéo… rất phong cách.
Đến 5 phút sau, mình vẫn cứ lơ ngơ cầm tờ giấy danh sách, đang tính không biết sẽ nói thế nào để xin thôi cái chức vụ trên trời rơi xuống này thì thấy gái lù lù tiến đến:
– Chào bạn.
– Uhm, chào bạn.
– Tớ là M.
– Uh, tớ là C, chào bạn.
– Tớ cùng lớp với bạn đấy, bắt tay cái nhỉ?
– Thế à, ừ…
Rồi mình đưa tay ra bắt, mình vẫn có thói quen lạnh lùng với con gái, chẳng phải kiêu mà chỉ đơn giản là thà không nói còn hơn nói linh tinh.
– Bạn là Lớp trưởng à?
– Uhm, hiện giờ là thế
– Tại sao lại hiện giờ?
– Vì tớ sẽ xin nghỉ?
– Nghỉ? Sao lại nghỉ?
– Vì tớ không thích
– Bạn lạ nhỉ?
– Uhm.
– Mà này, tớ biết bạn trước rồi nhé.
– Uhm.
– Bạn không ngạc nhiên à?
– Thì vừa nãy chắc làm hồ sơ chị kia nói chứ gì.
– Không phải đâu.
– Ừ.
– Sao bạn không hỏi tại sao?
– Thế tại sao? – Mình cáu rồi nhưng vẫn bình tĩnh.
– Bí mật.
Con điên – mình nghĩ. Khác tỉnh, biết nhau thế nào được, mà biết thì kệ mày chứ. Nghĩ cách để thoát khỏi em này 1 cách lịch sự, mình nói hết sức nhẹ nhàng:
– Bạn hút thuốc lào hay uống trà đá không? Ra ngoài cổng ngồi đi.
– Ai lại rủ con gái đi hút thuốc lào, tớ ra uống trà đá được không? Hihi…
– Oke, vậy đi – nói vậy thì mình chịu.
Ngồi trà đá, thấy mặt mình cứ trầm ngâm, gái mở lời trước.
– Lúc nào C cũng lạnh lùng thế à?
– Cái này bạn phải hỏi bố mẹ tớ – Mình làm mặt mếu máo.
Ngồi mãi mà chẳng thấy nói gì, mình cứ bắn thuốc lào rồi uống nước, lầm lì chẳng nói gì, có vẻ nàng cũng hơi khó chịu.
– Tớ ngồi đây C không thích hả?
– Đâu, đâu có.
– Vậy sao mặt trầm ngâm thế C? Nhớ người yêu cũ à? Hihi…
Cũ? Cũng đúng, người yêu? Cũng chẳng phải, vì đã nói gì với nhau đâu. Đến bây giờ vẫn chẳng là gì của nhau cả!
14/2/XXXX
H: Ê, C, tặng gì cho em không? 14/2 đó.
Mình: Không, kệ nó
H: Mày định để thằng khác nó cướp mất à? Sáng giờ tao thấy mấy thằng qua lớp nó tặng quà rồi đấy, cả mấy thằng lớp mình nữa.
Mình: Thì kệ nó, nó chả biết tao là ai giờ đi tặng quà, điên.
H: Mày mới điên, không có lần đầu sao làm quen được. Tao nói với nó về mày đầy rồi, yên tâm đê.
Mình: Thôi xin, kì 2 rồi, giờ vướng vào yêu đương mệt lắm.
H: Thế mày có thích nó không?
Mình: Sao không? Yêu mịa rồi.
H: Thế! Ai bắt mày yêu bây giờ, mà mày tán nó chắc gì đã được, cứ thử đi, 14/2 rồi 8/3 làm cái nữa rồi toán tiếp.
Thấy cũng có lí, mình với nó lẹ làng như 2 con mèo chạy ra sau lớp, bật tường, men theo mấy dãy nhà giáo viên rồi vòng ra cổng trường. Hồi ấy chẳng có tiền, nhớ trường mình có học bổng được đâu 30K 1 tháng, nhưng thôi có còn hơn không. Chọn linh tinh mãi cuối cùng mua phong kẹo Alpenliebe: ngọt ngào như vòng tay âu yếm, trị giá 2.5K!
H: Kẹo kéo thế mày?
Mình: Chả biết mua cái gì, cái này có khi lại độc. Thực ra là cũng chẳng hi vọng gì đâu – mình nghĩ.
H: Thôi cũng được, tao cũng chả biết mua gì.
Về lớp, mình xé vở, nắn nót ghi tờ giấy “ Chúc C (cũng chữ cái đầu là C nhé) lễ tình nhân vui vẻ, ấm áp” Sến. Quấn 1 vòng vào phòng kẹo rồi quẳng qua cho thằng H đi ship hàng. Ngồi nín thở chờ. Lúc sau thấy thằng bạn về, mặt tỉnh bơ.
M: Tình hình sao?
H: Nó cầm rồi
M: Chả lẽ nó vứt đi. Mày có bảo của tao không?
H: Chả lẽ bảo của tao! Cho cũng không thèm. Thích anh tán từ hồi nó còn bé (gái là hàng xóm nhà thằng H cũ)
M: Này, đm xúc phạm, ngon nhất cái lớp đấy đấy.
H: Xì, mày quên sáng nay tao đèo ai đến trường à.
Ờ, giờ mới nhớ ra sáng nay 2 anh chị đèo nhau đi ăn sáng xong mới đến trường. Bồ nó là em P, thân với gái, học lớp Văn, xinh lắm, nhà bán sữa ông thọ (hôm nào cũng bắt con bé vác hai hộp to đùng vừa đi học vừa giao hàng nhìn rất tội :3). Mk, trông cái thằng đen đen mà mồm miệng thì thôi rồi, cua được con bé xinh, dáng lại ngon nữa.
Cả tiết hôm ấy ngồi học lơ tơ mơ không biết em ấy nghĩ gì, chắc mẩm chả hy vọng gì đâu, ra chơi đang định kéo mấy thằng đi WC tập thể, thì tự dưng thấy ớp nhốn nháo, một lũ lớp nhao nhao lên:
– C ơi, ra gái gọi! (Mk chúng mày)
– Thằng này khá, em C lớp Anh sang tận nơi tặng quà kìa…. hô hô
Mình đẩy thằng H : Ra đi
H: Mày điên à? Để tao yêu hộ luôn nhá!?
Mình bước ra cảm tưởng như trên sàn catwalk, lâng lâng lắm, xung quanh là những ánh mắt ngưỡng mộ kèm GATO, nhất là của mấy thằng cũng cua em C mà mình biết. Oai lắm.
C: Chào C
Mình: Chào C
C: Cảm ơn bạn nhé
M: Gãi. Uh, không có gì đâu. Gãi.
“MK, sao ngứa thế không biết.”
C: Cái này cho bạn
M: Cái gì đấy? Mình thấy 1 cục tròn tròn, thuôn thuôn, ngắn ngắn.
C: Bạn cứ về mở ra nhé. Thôi mình về lớp đây.
M: Ừ, chào bạn nhé
Mặt mình như quả gấc bước vào lớp, 2 mắt thất thần, mơ màng trong tiếng hú hét của bọn lớp. Vừa ngồi xuống chỗ cái thằng H với 2 thằng bàn trên xồ xuống cướp lấy cục thuôn thuôn của mình. Biết là chống cự vô ích nên đành để chúng nó dày vò, lột áo lôi bằng được “cục” quà.
– Mình cùng ăn nhé, chia cho C 1 nửa này… Hahahahaha.
Em C này sến vđ…
Mình đỏ mặt, vừa chửi vừa giằng lại nhưng nào có được, có vài cái hột kẹo thì 3 thằng chúng nó chia nhau bỏ tõm vào mồm. Cuối cùng quà Valentine của mình năm ấy chỉ còn là tờ giấy, nét chữ nắn nót, giấy lại còn thơm thơm nữa, đúng là con gái. Ngắm đi ngắm lại, mơ màng tí nữa quên giờ thể dục, bà giáo này bắt mình làm kiểm điểm 2 lần rồi, có thù hằn . Mình vẫn nhớ lúc nào câu cửa miệng cũng là “cô thương chúng mày lắm”, mà củ hành thì thôi rồi.
Sau hôm đó thì mình với C không gặp nhau mấy, vì 2 đứa đều học suốt, sáng học lớp bình thường, chiều học môn chuyên, tối học thêm. Cái trường mình rất lạ, như kiểu muốn giữ bản sắc và khẳng định vị trí với các trường khác nên lớp 12 rồi vẫn bắt học môn Chuyên trong khi nhiều đứa nó thi trái ngành, kết quả là cả lớp mệt mỏi, trong khi kiến thức thì chẳng liên quan gì đến thi đại học.
Ngày nào cũng lặp lại cái chu trình sáng học, chiều Chuyên, tối ôn lò ấy đến phát ngán. Thỉnh thoảng mình có đưa gái về, 2 đứa cũng đỡ ngại ngùng hơn. Gọi là đưa đón nhưng mỗi đứa 1 xe đi song song, đạp xe mệt nghỉ về đến nhà em ý cách trường gần 2 cây số lại đạp quay lại trường để về cùng bọn bạn, làm bọn nó chờ chửi quá trời. Nhưng không sao, nghe chửi mà vẫn cười.
Ngày 8/3
Mình: Mình tặng C, chúc C thi đỗ vào trường C mong muốn.
C: Cảm ơn C nhé. Chiều nay mời C vào nhà tớ chơi nhé, tớ có món này cho C ăn.
M: Thật á. Sướng. Vậy chiều nay tớ vào.
Chiều hôm ấy chải chuốt ngon lành, hì hụi phóng trên con mini chiến thẳng tiến nhà em C. Nhà em nó thì ở dưới dốc, lúc đến thì thả sướng lắm, mỗi tội lúc về thì cứ gọi là …. Đang phơi phới thì tự nhiên thấy mấy thằng lố nhố đứng trước cửa nhà em, cộng với 1, 2 bó hoa to tướng. Gạt mồ hôi lau lại kính trước khi tiến gần thì nghe mấy giọng quen quen.
– Ê, nhanh nhanh con lợn.
Hóa ra là 3 thằng bạn. Sao chúng nó lại ở đây nhỉ? Hôm nay chỉ có mình thôi mà?.
– Sao bọn mày ở đây?
– Hôm nay tổ chức 8/3 nhà C mà.
Vậy là hóa ra chả có gì khác nhau cả, bạn bè cả thôi. Mình chán nản, thở hắt ra. Đứng 1 lúc thì thấy tiếng mẹ em ý ra mở cổng:
Mẹ C: Vào nhà các cháu
4 đứa: Cháu chào bác
Mẹ C: C đâu? Dậy tiếp khách! ( nghe như gọi gái vậy )
C: Vâng, bọn con ra đây – Bọn con?
4 thằng đực ngồi xem tát ao được 1 lúc thì thấy em C với 3 em đi ra. Nhìn em nào cũng mặc quần ngố, chân đất, áo phông ngắn tay bó sát sạt làm cả lũ cứ đơ ra. So với các em hot girl bây giờ thì chẳng là gì nhưng cách đây 10 năm thì ăn mặc như vậy là đủ làm con trai đứng hình rồi.
Rồi chào hỏi, giới thiệu linh tinh… bla bla bla. Mọi người cũng biết nhau cả rồi, trừ mình ra. Gái có nhiều bạn thân lắm (có lẽ vì thế mà sau này lúc cần thì chẳng có ai bên cạnh, đúng kiểu thân ai người ấy lo), trong số đó thì có em L, em K, em P. Em P thì thằng H bạn mình nó xử lý rồi, còn em L với K thì 2 thằng H2 với T nó đang cua, vì thế mà nhóm này dưới sự kết nối của thằng H, gái và em P hay đi cùng nhau sữa chua, bánh rán, chè cháo này nọ. Mình thì bọn nó rủ toàn trốn, vì lúc ấy mình thích gái lắm, nhưng ngại nên toàn trốn. Ngu.
Hôm ấy gái làm bánh chuối với bánh khoai, mình chẳng hứng thú gì với mấy món bánh trái nhưng được chạy đi chạy lại, lon ton làm với gái là vui lắm rồi. Gái công nhận là “dam dang”, con út trong nhà được cưng lắm nhưng được mẹ dạy dỗ từ bé nên việc bếp núc với em ý chả có gì khó khăn. 2 đứa ngồi cạnh nhau trông bếp, cứ thằng múc thằng lật, đang ngồi thì mình trông thấy củi yếu nên mới thò tay xuống cầm thanh củi đẩy vào đúng lúc em C cũng có ý định, 2 tay chạm vào nhau (thực ra là chạm có vài ngón thôi), 2 đứa nhìn nhau, mặt gái đỏ lên xong quay đi chỗ khác. Như trong phim. Nhìn yêu lắm. Gái chữa thẹn:
C: Thôi để tớ làm cho, C cầm lên cho mấy bạn ăn đi
Mình: Ừ, xong tớ xuống luôn…
Mình linh cảm mọi thứ đã đơn giản hơn.
Quay lại lại ngồi xuống tiếp tục ý đồ của mình, 2 đứa cứ thế làm mà chẳng ai nói với ai câu nào. Bất ngờ mình chụp lấy tay trái em nó, gái thấy thế hơi giật lại, nhưng nhẹ thôi.
C: Gì thế C? Ngước lên nhìn mình thấy 2 mắt mình đang trợn tròn thế là gái lại cúi xuống, mấy sợi tóc mai lòa xòa trước mặt.
Mình: C làm bạn gái tớ nhé? Tớ thích C lắm.
Gái không nói gì, và tay cứ để trong tay mình một lúc khá lâu. Mình đã nghĩ là mọi chuyện coi như xong, thì…
C: Có sớm quá không C?
M: Ý C là sao?
C: Mình thấy còn sớm quá C ạ, đúng là tớ cũng có tình cảm với C thật, nhưng cái gì sớm đến thì dễ đi lắm, dễ được dễ mất, nên mình cứ để cho mọi chuyện thật là chín nhé ( Nghe như nấu cơm )
Nói xong, gái rút tay khỏi tay mình và làm tiếp, còn mình thì đã đứng hình từ sau câu nói đó rồi. Chắc thấy mình cứ lặng im như thế gái mới lên tiếng:
C: Được không C?
Mình: Không!
C ngước lên nhìn mình đầy vẻ ngạc nhiên. “Sao lại không?”
Mình: Bây giờ sắp thi đại học rồi, mình không muốn lằng nhằng!. (Hồi ấy mình hổ báo lắm các ae ạ, mà có lẽ bây giờ vẫn thế, bản chất không thay đổi, có chăng là kiềm chế bớt thôi, kể cả với những người con gái sau này cũng vậy, hoặc 100% hoặc không là gì)
C: thì chính vì lí do đó, nên mình không muốn để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến việc thi đại học của 2 đứa mình. Nếu C hiểu tớ thì cùng cố gắng nhé, còn không thì tớ đành chịu vậy, C hiểu cho tớ.
Mình: Mình không hiểu!
Rồi mình đứng dậy đi lên nhà luôn. Phũ – có thể dùng từ đó, nhiều khi rất tốt nếu muốn chiếm lấy tình cảm của người phụ nữ, nhưng nhiều khi lợi bất cập hại!
…………….
Nghe em ấy nói thế mình biết ý là em ý chịu mình rồi, thi đại học xong thì sẽ là 1 cặp, nhưng hồi đó tính trẻ trâu, muốn phải được ngay, mình phủi đít đứng dậy luôn, để lại em nó cứ lơ ngơ dưới bếp. Mình lên nhà ngồi chém gió. Hôm sau đó thì mình chẳng muốn gặp gái, mấy thằng bạn cứ lượn lờ hỏi han suốt. Sáng ấy gái đi qua lớp mình, (gái là Thanh niên kiểm tra – chuyên gia chỉ điểm cho người ta sửa chứ không trừ điểm ai bao giờ ) , thấy dáng gái là thằng H lao ra ngay, lúc về nó căn vặn mình:
H: Mày làm gì mà hôm qua con C nó khóc ghê vậy?
M: Khóc? Sao mà khóc?
H: Mày không biết sao tao biết được.
M: Kệ nó đi, xong rồi.
H: Xong là sao?
M: Là tỏ tình rồi, đứt rồi.
Thằng H thở dài rồi lại quay về với đống sách vở của nó. Mình cũng giở sách vở ra mà chả chữ nào chui vào đầu. Thực ra nói cứng như vậy nhưng những ngày sau đó mình vẫn giữ thói quen thỉnh thoảng đưa gái về, ngu gì mà bỏ qua, có điều tuyệt nhiên không nhắc lại gì chuyện hôm đó, 2 đứa ngầm hiểu với nhau rằng sẽ chỉ đợi thi đại học xong. Gái cũng quan tâm đến mình lắm, thỉnh thoảng lại đưa cái này cái kia, đan khăn, găng tay… Mình biết ý gái muốn gì chứ không phải không. Nhưng viết đến đây thì lại thấy nguyên vẹn kí ức thời gian đó trở về, và đến giờ vẫn không giải thích được tại sao con gái lại hay nói dối những chuyện nhỏ nhặt? Để làm gì? Lí do thì bao giờ cũng là “em không muốn người mình yêu hiểu lầm”, nhưng họ không biết được nó mới là khởi nguồn của mọi hiểu lầm.
…