CHUYỆN TÌNH BIỂN ĐẢO - Chương 2
Phần 2 : Cảng cá và chuyến đi ngoài dự kiến
Khi tỉnh giấc đã là 12h trưa. Sau một đêm rã rời tôi mắt nhắm mắt mở đi rữa mặt trong khi toàn thân rã rời, tôi lê bước xuống nhà dưới nơi hai đứa nhỏ đang ngồi la hét trên bàn và phá tung chén đũa trong khi chờ dì Vân dọn đồ ăn ra. Phải nói là hai đứa nhỏ quậy thiệt vậy mà không hiểu sao dì Vân có thể vừa chăm sóc gia đình vừa quán xuyến công việc. Nói thêm là dì Vân ở nhà mở tiệm cầm đồ và cho vay. Dì Vân thường cho các ngư dân vay tiền mua xăng dầu và dụng cụ đi đánh cá. Sau khi trở về họ sẽ trả lại cho dì bằng cá hoặc bằng tiền cá bán được kèm với tiền lời.
Hôm nay dì Vân nấu cháo cá. Mùi cháo cá thơm phức cộng với mùi hành phi nức mũi khiến cái bụng đói của tôi reo lên âm ỉ. Húp liền ba tô cháo trong khi dì Vân đang cho hai đứa nhỏ ăn. Thấy tôi ăn như thằng chết đói, dì Vân dặn ăn từ từ thôi coi chừng hóc xương cá.
– Ăn từ từ thôi con, làm gì mà như chết đói vậy.
– Hix…thì hôm qua con còn cái dì trong người nữa đâu.
– Cho chừa cái tội….hứ. Dì đằng hắng và nhìn tôi với ánh mắt trìu mến đưa tình.
Thấy đôi mắt dì Vân đang nhìn mình, tôi liền lè lưỡi đá qua đá lại kích dục bà dì. Bà dì cười khúc khích :
– Lát nữa con chở dì xuống cảng cá nhé. Chở hai đứa nhỏ qua nhà ông bà nội nó luôn. Dì xuống đó thu tiền cá.
– Vậy hả dì..okie dì luôn. Con cũng muốn xuống đó chơi cho biết.
– Ở đó có gì đâu mà chơi hả con..toàn mùi tanh của cá. Dì xuống đó lấy tiền vay với tiền lời chuyến cá vừa rồi của mấy ông ngư dân.
Sau bữa cơm trưa, tôi chở dì và hai đứa nhỏ qua nhà ông bà nội tụi nó ở gần đó. Hai ông bà đã lớn tuổi sống trong căn nhà ba gian kiểu ngư dân miền biển nằm sát với bờ biển. Phía sau nhà là một cồn cát nhỏ với một hàng phi lao quanh năm rì rào. Sau đó nữa là một bãi biển nhỏ với bãi cát trắng phau. Đó đây là một vài chiếc thuyền thúng của ngư dân đặt trên bờ biển cùng với những tấm lưới đánh cá của ngư dân phơi trên những cái cột bằng tre cắm xuống đất. Phong cảnh ngôi nhà thật nên thơ hữu tình khiến tôi cảm thấy yêu nơi này quá. Ra đón chúng tôi là hai ông bà đã ngoài 60 tuổi. Ông dù đã nhiều tuổi những tướng tá vẫn còn rất khỏe mạnh với giọng nói hào sảng của một lão ngư nhiều năm bám biển. Tấm thân cởi trần trùng trục đen mun nhấc bổng hai đứa cháu nội bằng hai tay săn chắc, nhìn ông mà tôi cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, cơ thể của ông vô cùng cường tráng với những nét rắn rỏi. Đứng cạnh ông, cái cơ thể sinh viên còm nhom của tôi cảm thấy quá yếu đuối mỏng manh và nó cũng trái ngược với cái tướng ục ịch béo tròn của ông dượng. Phải nói là hai cha con nhìn có sự khác biệt ghê gớm. Lâu rồi, con dâu mới đem cháu nội về chơi nên hai ông bà vui lắm vì có hai đứa cháu nội về chơi với mình và dường như cũng đã quen với công việc của cô con dâu nên hai ông bà cũng không hỏi gì nữa khi nghe dì Vân nói :
– Nếu tối nay tàu cá về trễ quá thì ông bà cho con để hai đứa nó ngủ lại luôn nha. Con sợ tàu về lúc nửa đêm thì người ta lấy hết cá tươi ngon chứ để sáng ra thì chẳng còn nữa.
– Uhm..ba biết rồi. Con lo mà ra sớm đi, chứ mấy nhà kia họ nhanh lắm đó. Hồi xưa tàu của ba vừa về một cái là họ leo lên tàu chọn hết cá tươi ngon liền àh. Ông nội hai đứa nhỏ nói với vẻ từng trải của một ngư dân bám biển nhiều năm.
– Bà nội thêm vào : tối nay có thêm cậu nó đi phụ chắc cũng không đến nỗi cực lắm ha. Bình thường thằng hai nó có phụ con đi lấy cá đêm không con.
– Dạ, ảnh lo phát triển công danh sự nghiệp chứ ảnh có để ý gì đến cái việc này đâu mẹ.
– Cái thằng đến mà tệ. Ông nội nói với giọng phẫn nộ. Nhưng thôi không sao, hôm nay nhờ cậu nó vậy. Ông nói và nhìn về phía tôi nở nụ cười hiền từ trái với sự rắn rỏi và cương nghị lúc ban đầu.
– Dạ, có gì đâu ông. Con đang tranh thủ nghĩ hè đi chơi cho biết mà ông.
– Uhm, thôi hai dì cháu đi cho sớm đi. Hai đứa nhỏ để hai ông bà già này lo cho.
Rời khỏi nhà ông bà, tôi chở dì trên chiếc xe Sirius huyền thoại bon bon xuống cảng cá. Từng làn gió biển đánh vào mặt mang theo hơi mặn thật là dễ chịu. Tôi ước gì có thể ở đây mãi mãi với bà dì xinh đẹp. Ngoảnh mặt ra sau tôi hỏi dì :
– Bộ bình thường tàu cá về đêm là dì phải đi thâu đêm suốt sáng vậy hả. Dượng không giúp dì sao.
– Xì..ai nhậu với ai ngủ cho ổng. Năm thuở mười thì ổng mới xuống phụ được một lần mà miễn cưỡng lắm. Ổng làm cán bộ mà con, mấy việc này sao xứng với ổng được.
– Mà con thấy việc này cũng nặng nhọc lắm sao dì làm được. Phụ nữ đi lúc nữa đêm, rồi phải xách cá bưng bê nặng nhọc lắm mà.
– Dì mĩm cười và nói : mình làm không được thì mình thuê người ta cũng được mà con. Như hôm nay dì thuê con nè.
– Hjhj..dì có tiền trả cho con không đó. Sinh viên tiền thuê giá khác đó nha.
– Không đủ tiền thuê thì lấy tình trả được không. Bà dì đĩ thỏa lả lơi nói đồng thời vòng tay ôm eo và tì hai bầu vú căng mọng vào lưng tôi.
– Con chịu lắm đó nhé…hjhj
– Xuống dưới cảng cá cũng vui lắm. Lát con xuống là biết. Bà dì nói xong, miệng nở nụ cười nhẹ mắt nhìn xa xăm.
Vừa tới cổng cảng, cái mùi tanh nồng của cá đã xộc thằng vào mũi. Phải nói là nếu không quen sẽ khiến tôi buồn nôn ngay tức khắc. Tuy nhiên, chỉ một lát sau thì cái khứu giác bắt đầu quen thuộc với nó. Trong cảng cá, từng dãy tàu đang neo đâu. Hàng trăm người đang khuân vác từng thúng cá từ thuyền lên bờ. Từng tốp phụ nữ và trẻ em đang ngồi chọn lọc phân loại từng loại cá trong khi cánh đàn ông khuân từng thúng một lên trên cầu tàu. Tiếng cười nói, tiếng mặc cả và cả tiếng rao huyên náo vang lên cả một góc chợ.
Nói chung phụ nữ miền biển nhìn đen nhẻm và hầu như là không đẹp theo như thẩm mỹ của tôi. Nhìn tới nhìn lui thì tôi thấy bà dì của tôi là xinh đẹp nhất và có thể nói là nổi bật nhất ở cái nơi này. Dì tôi đi tới đâu, cánh đàn ông trong cảng đều đảo mắt nhìn và huýt sáo, la ó liên tục.
Không huýt sáo sao được khi ở giữa cái cảng cá này với hàng trăm gả đàn ông lực lưỡng trong khi các mụ đàn bà khác thì đen đúa lại xuất hiện một mỹ nhân xinh đẹp trắng trẻo như vậy. Cho xe đậu lại ở cái cầu tàu cuối cùng. Dì bước xuống xe và đi về phía cái thuyền nhỏ nhất nằm ở cuối cầu cảng. Cái mông ngún ngoảy của dì đi trên cái thanh gỗ dẫn lên một chiếc thuyền đang chòng chềnh. Có cảm giác như cái thuyền đang lắc lư nhịp nhàng theo cái lắc mông của bà dì. Nhìn cái tướng đi khép nép trên thanh gỗ nhỏ đó khiến cho cái đít của dì càng ngún ngoảy nhiều hơn và làm cho tôi muốn nổ đom đóm mắt và nứng cặc gần chết.
Nói là cái thuyền cho nó oai chứ thật chất nó chỉ lớn hơn cái ghe một chút. Nó gồm một cái boong nhỏ giống như mấy chiếc ghe ở dưới miền Tây nhưng lớn hơn và ở trong nó có thể chia làm 2 phòng nhỏ. Một phòng phía trước có kê cái giường nhỏ ngăn cách với bên ngoài bằng một tấm bạt nhỏ có tác dụng che chắn sóng biển cũng như mưa nắng. Buồng sau là nơi nấu ăn và có một nhà vệ sinh nhỏ. Phía sau cùng là nơi để những thứ linh tinh cũng như ngư cụ của ngư dân và có cái cột với hệ thống ròng rọc để tăng sức khi lưới đánh cá.
Tiếp chúng tôi ở tầng trên và cũng là buồng lái là một ông già khoảng ngoài 60 tuổi. Nói là buồng lái cho nó oai chứ thực ra nó chỉ có một cái vô lăng bằng gỗ bọc bằng những tấm vãi vụn nhàu nát cùng với một vài công tắc đèn và cái cần để điều khiển mô tơ chân vịt đi tới hoặc lùi lại.
Ông lão đang nằm ngủ ngon lành trên cái võng mắc giữa hai cái cột của tàu thì bị đánh thức bởi tiếng đằng hắng của dì Vân.
– Hèm…ngủ ngon dzậy ta.
– Ủa..cô Vân đến hồi nào vậy sao không gọi điện trước.
– Gọi điện trước để cho ông trốn thì tui biết kiếm ở đâu. Dì Vân vừa nói vừa liếc mắt nhìn ông lão. Tôi đã thấy ánh mắt này vài lần của dì Vân. Cách nói chuyện của hai người khiến tôi cảm thấy có gì đâu không bình thường ở đây.
– Ông lão cười hề hề và phân trần. Ai chứ cô Vân kiếm thì sao tui dám vậy chứ..Nói thật chứ tôi thật không thích cái cách nói chuyện của lão già này một chút nào dù cho ông lão chắc cũng ngang ngửa tuổi tác với ba chồng dì Vân.
– Sao chuyến này về tui không thấy cá đâu hết dzậy. Hay là bán hết rồi hè.
– Chuyến này khó quá cô Vân ơi. Tàu tui nhỏ quá với lại tui cũng lớn tuổi nên không tranh bãi tốt lại với đám thanh niên bây giờ nên cũng khó quá nên cô thông cảm cho tui với.
– Vậy là ông không trả tiền cho tui luôn sao. Ông làm ăn vậy coi sao được.
Dì Vân lúc này quả thật khác với dì Vân mà tui đã biết. Hèn gì một tay nhà cửa dì Vân lo hết chứ ông chồng cán bộ của dì lương nhà nước ba cọc ba đồng thì biết bao giờ mới đủ tiền xây nhà mua xe được. Nhìn ông lão lúc này như gà mắc tóc trong phát tội so với ấn tượng ban đầu mà tôi thấy.
– Cô ráng giúp tôi thêm lần này nữa nhe. Chuyến này tôi có kế hoạch đặc biệt để tôi kể cô nghe.
– Thôi ông đừng có vẻ vời nữa. Dì Vân có vẻ chán ngấy mấy câu chuyện của ông già
– Không, không…ông lão phân trần. Tui nói thiệt đó, chuyến đi vừa rồi tuy không thu hoạch được gì nhưng tui phát hiện được một cái rặng san hô đỏ ở gần đảo Ba Giồng. Nó chỉ cách mặt nước khoảng 4-5m gì đó thôi.
San hô đỏ có vẻ như đã thu hút sự chú ý của dì Vân vì san hô đỏ phơi khô là loại thuốc Đông Y vô cùng quý hiếm và nếu là sự thật thì đây là cơ hội hiếm có để dì Vân cũng như ông lão kiếm được nhiều tiền. Vừa bán tín bán nghi, dì Vân hỏi tiếp :
– Lấy cái gì để tui tin ông đây.
– Thề trên thằng nhỏ của tui nha. Ông lão nở nụ cười dê bỡn cợt.
– E hèm..tiếng đằng hắng của dì Vân kèm theo đó là ánh mắt của ái ngại của dì đối với thằng cháu sau lưng.
– Dì chống chế : Ông già đừng có nói lung tung. Tôi sẽ suy nghĩ lại rồi tui báo cho ông. Nhưng ông lo mà trả bớt tiền cho tui đi. Ông nợ nhiều lắm rồi.
– Xì..cô coi thường tui quá. Nói vậy thôi, chứ thằng cháu nội tui nó đi vào chợ rồi xíu nó mang tiền ra trả cho cô.
– Àh..ông dám gạt tui ha. Vậy là cá ông đánh bắt được ông mang hết vô chợ bán rồi àh. Sao không để lại cho tui.
– Lão già cười dê nói : thiệt sự mà nói thì đợt này chất lượng không được tốt lắm với lại ít nữa nên tui kêu nó đem ra chợ bán với đi trả tiền cho cô Vân luôn.
– Ông ơi, con về rồi đây….Vừa dứt lời, thì có tiếng người ở dưới thành tàu nói vọng lên.
Nhìn xuống dưới là một thằng nhóc nhỏ thó khoảng chừng 14 tuổi nhìn đen thui như bao nhiêu đứa nhỏ khác ở cái vùng đất này. Tuy nhiên, với đôi mắt sáng tinh anh cùng với sóng mũi cao lớn thì thằng nhóc này có thể nói là đẹp trai hot boy. Nói dứt lời, thằng nhóc nhảy vọt lên buồng lái đứng sát dì Vân. Hành động này khiến cho dì Vân cảm thấy bối rối và khuôn mặt thoáng đỏ bừng lên. Nó chỉ đứng tới lỗ tai dưới của dì Vân (dì Vân cao khoảng 1m63) và nhìn làn da của nó thật tương phản với làn da trắng muốt của dì Vân.
Tự nhiên như không thấy sự tồn tại của tôi ở đó, nó làm cái khuôn mặt nghiêm nghị và bất thình lình nó hù dì Vân một cái làm cả 3 người còn lại giựt hết cả mình. Sau đó là tiếng cười sảng khoái của dì Vân và ông lão trong khi sự ngượng ngịu thoáng xuất hiện trên khuôn mặt của tôi. Có vẻ như dì Vân rất thân thiết với ông cháu ngư dân này.
– Thằng quỷ, mày làm dì hết hồn…
– Hjhj…chọc dì xíu chứ bộ..Dì cho con gửi tiền nè. Sau hành động chọc phá vừa rồi là câu nói lễ phép của thằng nhỏ.
– Uhm, dì cảm ơn con…Dì Vân vừa đếm vừa nhìn thằng nhóc, khuôn mặt đỏ thẹn nhẹ nhàng. Dì cho con ít tiền nè, ăn tối chưa hay chạy ra phố kiếm tô hủ tíu mà ăn. Nhìn thái độ và cách nói chuyện thì tôi nghĩ đó là thái độ của một người đàn bà dành cho người đàn ông một cách trìu mến chứ không phải là cái nhìn của một bà chủ với một tên đầy tớ.
– Dạ con cám ơn dì. Thằng nhỏ cầm lấy tiền xong thì chạy ngay lên cầu tàu, có vẻ như nó đang có hẹn với ai đó trước rồi.
– Quay sang ông già. Dì Vân ngay lập tức đổi thái độ và nói : Vẫn còn thiếu một nữa, ông tính lấy gì trả cho tui đây.
– Thì tui đã nói rồi. Nếu cô giúp tôi chuyến này, tôi thu hoạch được rặng san hô đỏ đó thì tui không những trả cho cô cả vốn lẫn lãi mà tui còn gửi thêm cho cô một ít nữa nếu cô cho tôi một cơ hội. Ông lão quả quyết.
– Thôi được rồi, tui tin ông lần này. Nhưng để đảm bảo chắc ăn, kì này tui sẽ đi theo ông ra ngoài đó và tui phải được một nữa phần lời từ đám san hô đỏ đó. Còn nếu không, thì ông lấy cái thuyền này ra mà trả nợ cho tui.
Tui không ngờ bà dì Vân của tôi ở nhà hiền lành nhu mì là thế vậy mà ngoài đường làm ăn cũng đáo để như ai. Nãy giờ im lặng nghe nói chuyện, tôi bất chợt xen ngang :
– Dì cho con đi chung với nha dì.
– Thoáng nhìn tôi rồi dì nói : đi biển cực lắm nghen con với con là dân thành phố không quen mắc công bịnh đó.
– Nhưng con muốn đi mà. Tôi nài nỉ.
– Thôi được rồi..để dì suy nghĩ thêm. Thôi mình lên bờ đi. Nói xong dì ngoảnh đít đi xuống cầu thang dưới ánh mắt đáng thương của lão già đánh cá.
Ngoảnh mặt lại, dì ném cái ánh mắt sắt như dao cạo về phía lão già và nói :
– Lát nữa, ông đi mua dầu và mua ít lương thực đi. Đêm nay tui sẽ đi với ông. Ông chớ có lừa tui đó.
– Rồi..cô yên tâm đi. Tui đảm bảo mà. Ông già mừng rỡ.
Lên trên cầu tàu, thay vì leo lên xe máy thì dì Vân đi bộ về phía mấy tiệm hủ tíu ở gần cầu cảng. Tôi đi bộ sau lưng dì nài nỉ :
– Dì cho con đi với nha dì.
– Cực lắm đó con, say sóng nữa. Thôi con ở nhà đi.
– Mà dì ơi, cái san hô đỏ đó quý lắm hả dì.
– Cái đó là cả gia tài đó con. Mấy người Tàu trên thị xã họ mua giá cao lắm nên dì cũng muốn thử. Khi nãy thấy thái độ của ông già đó thì dì biết là ổng nghiêm túc đó. Dù sao ông cũng là ngư dân cao niên nhất của cái vùng này. Có lẽ chỉ là thua ba chồng của dì thôi.
– Vậy dì cho con đi nha. Cái háo hức của thằng thanh niên mới lớn trước những điều mới mẻ trồi lên trong tôi một cách mạnh mẽ.
Không trả lời tôi, dì gọi vọng vào tiệm hủ tíu : Tý ơi, ăn xong chưa..ra dì nói cái này. Trái với thái độ đối với lão già thì dì Vân dành một thái độ thật là trìu mến với thằng nhóc 13 tuổi. Nghe tiếng dì gọi, thằng nhóc cầm cái tô kê lênh miệng húp xì xụp rồi kêu chủ quán tính tiền. Qua ánh mắt của dì dành cho nó, tôi có cảm giác đây không phải là ánh mắt của một bà chủ dành cho thằng đầy tớ mà giống như là ánh mắt của một người đàn bà dành cho người yêu của mình. Thằng Tý chạy vội lại chỗ dì Vân, trên người nó độc một cái quần sà lỏn màu trắng pha màu cháo lòng tương phản với làn da rám nắng đen mun trước cái ánh chiều tà của ngày hôm đó.
– Dì gọi con hả dì. Thằng Tý lễ phép nói
– Bà dì ngọt ngào trả lời : uhm..dì gọi con đó. Con về nhà lấy đồ sẵn đi. Nhớ mang theo cuốc với cưa theo biết đâu kiếm ra được rặng san hô đỏ thì có đồ mà lấy nó lên. Àh mà dì hỏi thiệt : Có thật là ông cháu con kiếm ra rặng san hô đỏ chứ. Dì vừa nói vừa liếc ngang liếc dọc sợ ai nghe thấy.
Thằng nhỏ cũng dè chừng thái độ tỏ ra nguy hiểm và trả lời : Con nói thiệt đó..dứt lời xong nó ghé miệng vào sát lỗ tai dì và nói cái gì gì đó mà không muốn tôi nghe thấy. Vừa nói nó vừa nhìn tôi liếc liếc. Nói xong, bà dì tôi cười khúc khích rồi hai đứa nó nhe răng ra cười với nhau xem chừng như không có sự tồn tại của tôi ở đây.
– Giờ con chạy về nhà lấy quần áo của con và mang dùm dì mấy bộ đồ lên để có đồ thay nha con. Lát xong thì con lên tàu rồi tối nay ta xuất phát. Dì với Tý đi chợ với mua xăng dầu và ít thuốc nổ nữa. Muốn bứng được rặng san hô thì phải có thuốc nổ mới được.
Nói xong, dì sai tôi đi và đưa ít tiền cho thằng Tý mua xăng dầu và thuốc nổ. Còn dì thì đi bộ xuống chợ mua ít đồ ăn để mang theo cho chuyến hải trình. Còn tôi thì xách xe chạy về nhà lấy quần áo của tôi đồng thời lấy luôn quần áo của dì. Xong việc, tôi xách xe chạy ù xuống cảng cá ở chỗ cái tàu cá của ông già với thằng nhóc. Trèo lên trèo xuống chẳng thấy con ma nào trong tàu, tôi nghĩ chắc họ đang đi mua đồ. Tôi quay sang hỏi mấy anh ngư dân tàu kế bên.
– Ông cháu thằng Tý đó hả em. Ổng đi nhậu rồi còn hai dì cháu thằng Tý khi nãy mua đồ xong thì gửi ở đây nè. Chắc hai người đó về nhà rồi.
Linh tính mách bảo tôi có chuyện không hay, tôi bèn hỏi đường về nhà ông cháu thằng Tý vì tôi biết chắc dì không về nhà rồi. Vì nếu về nhà thì dì kêu tôi về nhà lấy quần áo cho dì làm dì nữa…- Anh chỉ đường cho em được không anh..tôi hỏi anh ngư dân.