Chuyến Tàu Mang Tên Dục Vọng - Chương 8
CHƯƠNG 8: MẶT TRẬN CHƯA IM KHÓI SÚNG!
Tôi nghiệm ra rằng, chiến tranh (và những cuộc đấu đá) chỉ mang lại cho loài người những đau khổ, không đem lại lợi ích chi đáng kể. Những hận thù, hục hặc chỉ làm hèn kém con người. Những con người ích kỷ đòi vạch mặt nhau, bóc phốt nhau, rốt cuộc cũng chỉ là phận người con giun cái dế, hành hạ bản thân mình bởi những hằn học vô lối, không đáng có. Nhưng cũng có những mặt trận không nên bao giờ ngưng tiếng súng, những cú bóp cò dõng dạc phóng thẳng tinh trùng vào alo, vào l…ồ…n nhau, những trận chiến rung chuyển giường chăn ga gối nệm. Ấy mới là cuộc đánh mà loài người cần có, đem lại hạnh phúc đích thực cho nhau. “Tự nó trong sạch, lương thiện, vô tội” – một người bạn già tri kỷ sau này đã nói với tôi như thế. Tôi luôn luôn cố gắng sống theo phương châm đó và nghiệm thấy phúc lạc, cho dù con người tôi vẫn phàm trần, vẫn hỷ – nộ – ái – ố như ai, cho nên sau này, cho dẫu rã rời với những thất vọng đen tối hồi tuổi trẻ, tôi vẫn cố gắng xử đẹp với từng cô gái tôi quen, và nghiệm lại, tất cả những người con gái ấy, đều đem lại cho mình những trải nghiệm sung sướng riêng, cho dẫu không phải là “người yêu”. Cuộc sống bày ra chiến tranh, khói lửa… cũng chỉ là trò đánh tráo… cho những cuộc chiến giường xô chiếu lệch, cho những khẩu súng ngắn giương lên ngạo nghễ, dưới sự kích nứng của cái lồn cái bướm, những cuộc chiến tranh phành phạch, bành bạch; những cuộc đâm chém túi bụi… vào lồn vào chim nhau, chim làm gươm, bướm làm khiên, đánh đỡ nhau huỵch toẹt, nhưng không ai dính thương tích. Nhưng lại đưa nhau lên “mút trời thiên địa”. Make love, no war. Trí khôn của chúng ta.
Như 2 cuộc đụ ban nãy đã làm tôi thăng hoa, khoan khoái, đầu óc yêu đời, tươi tỉnh. Đó mới là cuộc chiến chân chính mà nòng súng vẫn luôn luôn nên sẵn sàng sung túc đạn dược, lâm trận xả súng bất cứ lúc nào, cho cánh bướm bay lên phấp phới, ru người đàn bà đến những bến bờ khoái lạc nếm bao nhiêu cũng không bao giờ hết bất ngờ, quen thuộc.
Súng ống của tôi bị đụ lén ban nãy đã nhúc nhích, căng tức; chị cũng uất hận vì bị phát giác cơn đụ lén và cuộc lẻn vào của gã nhân viên hoả xa, đành rằng gã mang nước tới cho hai hành khách đói khát. Cả hai vẫn ôm lấy nhau, con cu vẫn gục gặc chĩa vào cái bướm, đòi hỏi, cái bướm vẫn nhầy nhụa, ươn ướt… như một cái mõm chó con đầy trìu mến. Thế rồi chúng tôi mới buông nhau ra, nhào tới bọc thức ăn lão hoả xa đưa ban nãy. Kiếm tiền để tiêu xài, shopping, và kiếm chim để chơi, để cho vào vào lồng, mục đích tối hậu của người đàn bà cũng có thế thôi. Dạ dầy và bướm, cả hai đều đói khát thèm được lấp đầy.
Tôi tu một hơi hết sạch chai La Vie. Chị xé toang bao bánh mì ngọt kẹp phô-mai của hoả xa cung cấp. Rồi chễm chệ dựa lưng vào tường ăn, vẫn chân dạng chàng hãng khoe cánh bướm đã lộ rõ hai mép lồn nhu nhú, trêu tức và chọc dâm tôi, không còn biết chi sự liêm sỉ.
Tôi tiến lại ô cửa sổ, giương vòi lên đái xuyên khung cửa. Cơn gió mát lạnh bên ngoài chườm lạnh con cặc nóng nứng của tôi. Tôi đái tầm tã, những hạt mưa bay đi theo chiều gió…
Chị bật cười, thích thú sự ngây thơ của tôi. Trầm trồ đắc ý tiếng đái tồ tồ mạnh mẽ… Chị ngắm mê man lên con cặc gân guốc, như cái chổi cùn to đùng của tôi, nó vẫn ngúc ngắc thẳng đứng khi tôi bước về, từng sợi gân gồ ghề sần sùi nhô lên:
– Cặc như vầy, hèn gì… chơi sướng gì đâu.
Tôi nhớ lại, cảm thấy đúng là đụ sát rạt, từng sợi gân gồ ghề thám hiểm từng mô thịt xếp nếp gấp trong âm đạo chị. Đây là cấu tạo của trời đất để cho cả hai sung sướng. Khi ta nhấp đẩy, lỗ âm đạo càng có nhiều nếp gấp lượn sóng như trong vòm miệng chó con, thì dương vật càng được vuốt ve mơn trớn… mà người đàn bà ấy cũng vừa cảm thụ được sự va chạm của cuộc giao phối hơn nhiều kẻ khác. Chứ việc làm hẹp, thu nhỏ âm đạo vẫn chưa phải là việc cơ bản.
Đây là lời khen công khai mà tôi nhận được lần đầu từ của đàn bà con gái. Một sự ghi nhận hơn là tán thưởng, nịnh nọt, xun xoe.
Tôi nhìn cái bánh mì kẹp phô mai chị gặm dọc miệng không khác gì cái lồn nem nép cái mép bướm đã thè ra như lưỡi chem chép:
Chị nhấm nháp cái bánh mì trong tư thế chềm chễm trên. Tôi ngây dại nhìn đục vào đó; như muốn nắc xuyên thấu cái bướm bằng ánh mắt, chị nhanh trí hiểu ý:
– Em không ăn gì đi à? Làm cái bánh mì đi, kia kìa.
Rồi để ướm cái bánh ăn dở đó trên cái lồn, như để so sánh hai thứ với nhau.
Tôi cũng thấy đói bụng, tôi lục lạo bóc bao bánh quy ra ăn, mùi vị bùi béo của nó khiến tôi bình tĩnh, tâm hồn an định hơn bao giờ hết, tôi thấy thời gian thanh thản trôi . Bóc thêm chai nước và chuốc thêm từng ngụm mỗi khi bánh quy mắc ở cổ họng. Thấy chị có vẻ ăn ngon, tôi đưa thêm cái bánh mì kẹp xúc xích, chị cũng có vẻ háu đói sau khi con thú cái phi tiêu sức lực trong cơn hành lạc, có vẻ đói ăn hơn khát uống:
– Em không thích bánh mì hử?
– Em thích cái bánh mì kia hơn.
Tôi học theo chị, xiên ngón tay trỏ qua ngón tay kia quặp lại. Chị ưỡn về phía tôi, cong tớn. Âm hộ trầy ra phía trước, để cạnh mép giường như đồn địch khiêu khích thằng giặc công phá, bỏ bộc phá vào xuyên thủng lỗ châu mai.
Mồm vẫn rau ráu nhai miếng mì kẹp thịt xúc xích, hai nửa bánh ép khúc thịt bẹp xuống ở giữa, tôi liên tưởng như hai múi mít ép chặt khi chị chao nghiêng oằn mông cho tôi hưởng sự tư thế khít khao riết róng nhất ở trần đời.
Tôi đút con cặc đã vểnh cao vào cái lồn phơi bày ấy, vẫn tu nước sòng sọc súc miệng. Sướng mát vô tả. Cả hai thứ nước làm dịu cơn nóng của tôi. Rồi tôi rút cu ra, bóng nhẫy. Chị cũng bật dậy tìm chỗ đi tiểu, chị ngồi xổm, rặn vào xô nước, từng tia nước tung toé bắn ra cả ngoài bô, xè xè, xoe xoé, tiếng nước bướm bắn lên khêu gợi.
Hình chỉ mang tánh chất minh hoạ: Sưu tầm trên Internet.
Như đã nói, tôi mê man những thước phim peeing cũng từ đó. Tuy nhiên, cũng có những người cả nam và nữ đều thấy thế là bậy bạ, vớ vẩn (nhân sinh cũng tuỳ quan điểm thôi). Người đàn bà này thì không hề ngần ngại cho người đàn ông xem cái việc kín của phụ nữ, thị uốn éo hẩy đít cho từng giọt nước còn sót lại trên bướm rảy xuống bô, gục gặc cái mông, như kiểu ta để mớ rau mới rửa nước cho ráo. Rồi thị với tay tóm lấy cuộn giấy, xé vội vài vòng âu yếm áp vào bướm thấm sạch, nhìn tôi chà xát mớ giấy mềm xèo theo khe bướm như gợi ý tôi gầy cuộc mây mưa mới.
Tôi yêu đời đứng bên cửa sổ ngắm, không gian ngoài kia tối tĩnh mịch, đã về sáng, không còn đốm đèn nào, không biết tàu đang chạy qua những đâu, gió mát lạnh thổi se sẽ, ẳng đâu đây tiếng chó sủa trăng bóng gió, làng mạc hay đô thị ở rất xa… Mắt tôi quen dần trong bóng tối lờ mờ, những mái nhà lặng yên nép dưới bầu trời sao, hoà lẫn với những bóng cây hay sao ấy thành một khối đen thống nhất, thấp lè tè như cuộc sống yên lặng ở nơi đây. Và cảm thấy hạnh phúc bình an của con người sao nhỏ bé quá, bị chìm nặng dưới bao nhiêu áp lực, không thể vẫy vùng lên được. Bất giác tôi cảm thấy rung động, cảm thấy những cuộc ân ái của tôi đầy bất trắc, nhỏ nhoi, vô tình đậu vào đời sống và lần đầu tiên cảm thấy nó chưa hẳn là những đích đến của đời sống. Có lẽ, như những ga xép của cuộc đời chẳng biết đi đến đâu, nơi nào là ga lớn. Chị đến bên tôi cũng tò mò ngó ra ngoài, cả hai ôm eo nhau thoa vuốt những bờ mông, gió thổi mát rượi, tôi ôm chị hóng gió như vậy cho cái lạnh giá đầu thu xua tan đi những dư vị ái ân đã có và những rạo rực ham muốn vần nhau sắp tới. Vú chị tê lạnh, người rúm rõ, nhưng khuôn mặt hớn hở vì được thiên nhiên mát rượi xoa dịu đi cơn hứng tình âm ỉ. Cả hai hoàn nguyên làm con người ban đầu, nguyên sơ vô tư trong vũ trụ, loã lồ như ông Adam và bà Eva ngày ông chưa bị bà dụ ăn trái cấm. Cho đến khi mũi tôi nhạy lanh, hắt hơi xì xọp, tôi quay lại tìm cuộn giấy quệt mũi.
Tôi nằm trên chiếc giường bên kia (lão hoả xa mở cho chúng tôi loại buồng 2 giường sang nhất, lão cũng là người biết suy nghĩ), lơ đễnh nhả khói, thừa thời gian búng những sợi khói thành hình chữ O. Đây cũng là điều tôi sắp thi triển công lực sắp tới. Tôi nhìn sang chiếc giường bên kia, cẩu thả vẩy tàn xuống nền tàu loang lổ nước rửa. Nhìn người đàn bà mông to nằm thẳng nhìn lên trần nhà. Người chị nẩy lên tưng tưng, rúng động theo từng cú nâng chuyển hạ xuống của đường tàu cổ lỗ, cái mông và cặp vú rún rẩy. Người đàn bà không cao, khuôn mặt không đẹp nhưng đằm thắm da thịt đậm đà, cái mu lá nhô cao lên trên cơ thể chị như mỏm đồi xanh rì bóng cây xù xì nhỏng lên cao. Cái vật dưới háng mát lạnh tan biến dâm rực vẫn tự động xù lông chịu tình về bản chất. Loại đàn bà “mao cu dũ đệ” này thường khiến ta đụ thị sướng nhất, vì cái lồn dốc đứng tạo khoảng cách cho dương vật ta có thế bò vào, mu bướm cao để cọ xát vào gốc cặc và ta cũng dễ cà chạm vào mồng đóc thị, khi con cặc xổ ra kéo nhếch lên, kiểu gì cũng chạm ngay chóc đầu rùa vào hột le. Người bạn già tri âm tri kỷ của tôi sau này giảng tôi như vậy. Những sợi lông mu vẫn bay lên như những lá cây rung rinh vì đoàn tàu di chuyển lúc lắc, ậm ạch, toa tàu dềnh lên dập xuống y như sóng biển.
Tôi thèm cái lỗ rốn sâu hoắm của chị. Hai bầu vú chảy trượt nhưng tuyệt đẹp vì được dán hai miếng nâu non quanh hai đầu ti lí nhí chưa con. Chúng tôi lật nghiêng ngắm cơ thể nhau, hoàn toàn trìu mến trong mối giao cảm câm lặng. Ngôn ngữ thực ra cũng không phải là điều quá cần thiết.
Cái khu vực tam giác của chị kẹp chặt giữa hai đùi giấu hết mu nên tuyệt đẹp, ba ngấn bụng hằn rõ, nhất là ngấn bụng nhỏ nhoi ngay trên khu rừng. Loại đàn bà này chúng ta nên có một kiểu đụ riêng. Cuối bẹn, nhúm mu nhỏ nhoi vẫn nhô ra nhỏ xíu, nâu nâu quyến dụ. Hai bầu vú nặng trĩu xuống dưới, vẻ kiều mị đàn bà khôn tả, cái eo lõm đều đặn và bờ mông dô lên cao như một sườn núi thắng cảnh Sa Pa mờ trong sương khói. Mắt chị dừng lại chấp nhận khuôn ngực gấp ngấn và cánh tay rắn chắc như đàn ông của tôi. Dừng lại ở con cặc mềm nhũn thò đầu rùa xuống ga giường ran rát, bao quy đầu vẫn chưa phòi ra bao phủ, sau khi đã bị con bướm bóc vỏ tuột cho tơi bời khói lửa. Đầu khấc thâm xanh lại vì đã xì khói 2 lần. Chị dếch mông, đùi giơ lên cao, không biết để khoe lồn hay mát bướm, cử động cho thuần đôi chân đã mệt mỏi.
Cả hai nằm trong sự đấu tranh tư tưởng giằng xé đầy mâu thuẫn, nửa muốn xuôi đi yên nghỉ sau khi đã vần nhau hai trận, nửa vẫn rầm rì nhúc nhích tái khởi động đòi cuộc rạo rực mới.
Tôi ngó đồng hồ đã ba giờ, lòng thơ thẩn vẫn chưa biết phải làm gì. Những cú lúc lắc xành xạch của con tàu vẫn khiến cặc tôi ve vẩy.
Cả hai đều bắt thóp được bụng nhau về cơn thèm âm ỉ hồi sinh trở lại, nhưng vẫn mềm xèo chờ một cớ khởi động mới. Như một tiếng súng đểnh đoảng nào vang lên, kích động cuộc chiến tranh trở lại.
Chiến trường có bao giờ thực sự yên nghỉ vĩnh viễn…
Cả hai chúng tôi đều cần một lý do để nhào vào nhau.
(Hết chương 8. Chờ chương 9)