Chuyến Tàu Mang Tên Dục Vọng - Chương 7
CHƯƠNG 7: VIETNAM RAILWAYS KÍNH CHÀO QUÝ KHÁCH!
Tôi thức giấc vì cảm thấy nặng nề, ở đầu cặc ngưa ngứa. Té ra chị đụ lén tôi trong giấc ngủ. Chị quần tụt qua háng, ướm cái mu bướm trên cái cọc dài mà mài mải miết. Thấy tôi thức giấc, phát giác trò gian dối của chị , chị xấu hổ đưa tay lên ngang miệng ra lệnh. Tôi ú ớ, chị ra lệnh:
– Im.
Tôi bỗng thấy khát khô cổ, họng đắng ngắt, miệng gào lên đòi nước; như một gã du hành xuyên sa mạc Sahara lâu ngày, trong khi con cu căng giật lên dưới từng cú chà bướm trượt qua dọc khe mướt mát của chị.
– Em khát nước lắm!
Chị không hiểu, dí sát hang bướm vào mặt tôi, nước lồn rỉ ra nhễu nhại, té ra đụ lén như nãy còn dâm sướng hơn hai cú đụ đầu hôm nữa:
– Nước lồn đây này, bú đi giải khát.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
– Khát khô cổ chị ôi.
Chị xìu mặt, tưởng:
– Chê lồn chị à? Nước lồn loang ra thế này còn chê khô.
– Em khát thiệt. Chết cha, nãy lão nhân viên quên đưa nước.
Như một sự trêu đùa của số phận. Những sự trùng hợp trớ trêu. Có những sự trùng hợp khiến ta nhầm lẫn, đưa ta đến những bến bờ sai lầm vô cùng tai hại. Có những sự trùng hợp đưa đến cho ta sự sung sướng. Ngoài cửa gõ cồng cộc, gã hoả xa đã tới:
– Cốc cốc, tôi vào được không? Mở cửa…
Chị lồm chồm bò dậy, lính quýnh loáng quáng hết định đưa ca nước cho tôi húp đại, lại lóng ngóng tìm then chốt cửa mở ra ngoài. Cánh cửa bật ra, tồng ngồng tồng ngồng, cơ thể loã lồ phơi trước mắt gã hoả xa, lão uống hớp nước trong không khí, còn chị tần ngần như tay bắt chuồn chuồn tìm cái then cửa:
– Cô em dởm thật, khoá ngoài. “Mở cửa” là tôi nói tôi mở cửa. Cởi truồng thế này à, bạo nhỉ?
Rồi tắc lưỡi bảo tôi, mắt nuốt tươi con giống cái trần truồng mông vú, nhìn xuống dúm lông trên vùng tam giác nhỏ, nói:
– Người ngợm thế này, tôi là chú em tôi cũng địt.
Gã đánh bạch một cái lên con thú giống cái. Tôi tức ra mặt, gã phang:
– Chú em yên tâm, của chú là của chú. Anh không bao giờ léng phéng. Anh đùa đấy. Vấn đề là thế này, nãy tôi thấy lại, quên béng đưa anh chị hai chai nước.
Tay lão cuỗm theo 3 chai nước La Vie loại lớn, giấu nãy giờ ở sau đít, rồi hi hí:
– Địt nhau thế này tốn nước lắm. Đây, của hai hành khách đây. – Rồi vẫn như cái giọng ban nãy – Chúc hai quý khách lên đường may mắn!
Rồi nói bằng một giọng tiếng Anh cùi hủi, thường thấy ở những người đàn ông lớn tuổi:
– Đường sắt Việt Nam kính chào quý khách, Vietnam railways hân hạnh được phục vụ. Hehehe, khẹc khẹc khẹc…
Lão cười khành khạch rồi bỏ đi, khoá cửa ngoài lại, không quên câu chốt hạ:
– Cần gì gọi. Tôi luôn luôn có mặt tại đây! Hắc hắc hắc.
Lão cười khoái trá, chùm chìa khoá xua lên xủng xoẻng theo từng bước chân đi xa dần của lão. Chị điếng mặt vì thẹn, nhưng tôi thấy thú vị, tôi không thấy lão này thô lỗ, địt mẹ lão này rất biết đùa, sống lại tử tế. Không thấy lão chần chừ đòi tiền như lúc nãy, có lẽ lão đã thấy đầy bụng.
Tôi ngó đồng hồ đeo tay, cũng mới hơn 2h sáng. Mắt tỉnh queo. Cơn khát và cơn đói cồn cào. Chim no không thay thế cho họng no được, nước lồn ướt đẫm ở chim tôi, không thay thế cơn khát khô rát cổ họng. Chúng tôi buông nhau ra, nhào tới bọc thức ăn lão hoả xa đưa ban nãy.
Con tàu lại oằn mình trườn đi trong đêm. Nhúc nhích, oằn oại… của một khối sắt đã có tuổi từ thời thực dân Pháp, đường ray cổ lỗ rộng 1 mét, cà tịch cà tàng đưa Việt Nam và chàng sinh viên đang sa vào cuộc đụ đéo đi về tương lai, lâu lâu lại rục rịch ứ khựng lại, đung đưa cũng không khác chi hai thân thể loã lồ trong cơn mê đụ thoả mãn sự dâm nứng con cu cái bướm, lâu lâu nó lại xụt xịt xả khói; y như ta căng súng phóng tinh, khác chi đâu. Tôi ngân nga sến sẩm:
Đoàn tàu lăn bến rời bánh
Chầm chậm khuất xa… khuất xa…
Giờ chia tay nhau đã đến
Còi tàu thét vang
Trong màn đêm…
Để lại con tim đau nhói…
Là lá la la là la
Cuộc đụ tơi bời với chị làm tôi yêu đời lên. Đm, nhầm, đáng ra là “lăn bánh rời bến”. Cuộc đụ đéo đã làm tôi lú cmn lẫn.
Chị lại ư ử, không ra một bài hát, nhạc điệu gì hết:
Đoàn tàu ư ứ ừ ứ
Hai kẻ đụ nhau trong màn đêm…
Ừ ư ứ… ư ứ ư ư ử…
Ư ử ư ứ ừ ưh…
Vô tình, nó không khác gì tiếng rên rỉ dục lạc của người đàn bà trong cơn hành lạc thăng hoa bất tận với đàn ông.
Đoàn tàu vẫn rục rịch rúc về phía trước. Tiếng rùng rục của nó như tiếng nắc đều rầm rập của người đàn ông vào mu đường ray. Còi tầu hụ lên đâu đó, đủng đỉnh tiến lên không vội vã, nhằm thẳng Hà thành thẳng tiến.
Tương lai chúng ta thẩy đều vô định…!!!
HẾT CHƯƠNG 7 – ĐÓN ĐỌC CHƯƠNG 8