Nội dung truyện
Trí Khương khúc khích cười, công tử lạnh lùng mà cũng làm nũng à, cô xoay người, đôi tay vít chặt cần cổ anh, kiễng chân lên, thở vào tai anh hơi thở thơm như hoa lan: “Ông ~~~xã~~~” Dực Phàm cực kỳ phấn chấn nhìn bảo bối làm nũng, nha đầu này cuối cùng cũng hồi đáp lại anh, không phụ tâm ý của anh mà, bàn tay to lớn của anh miết lên miết xuống sau lưng cô, càng lúc càng mạnh, cúi đầu nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của cô, sắc tâm lại nổi lên, theo thùy tai ấn lên một cái hôn, lại còn không biết thỏa mãn mà lướt một đường nóng rực xuống tận cổ, mạnh mẽ hôn, môi nhếch lên, mút vào, trên làn da hiện lên một dấu hôn hồng hồng, Dực Phàm giống như lên cơn nghiện, lại mút thêm dấu hôn ở chỗ khác, người đẹp ngẩng đầu lên, càng tiện anh mút nữa. “Ừm… A… Ông xã, nhẹ nhàng thôi… Người khác thấy mất…” Dực Phàm nghe giọng nũng nịu lại càng thêm nhộn nhạo, “Anh chính là muốn người ta nhìn thấy đó.” “A… Ông xã… Nóng quá, em khó chịu…” Dực Phàm kéo xuống một chút, ngay xương quai xanh của cô, còn muốn tiếp tục khiến bảo bối tình mê ý loạn. Ai ngờ bị cô ngắt ngang, bảo bối sắp nôn… Dực Phàm thề, từ nay về sau không cho cô uống nhiều rượu như thế nữa.
Chiếu cố bảo bối xong rồi, Dực Phàm chạy về nhà, gọi cho Dịch Dương, nói là có chuyện quan trọng. Dịch Dương nhìn thấy chuyện quan trọng chính là chỉnh sửa điều ước và n điều khác. Bất quá cũng đúng, bảo bối đã thi xong, kết quả cũng tương đối nắm chắc, theo lý cũng nên cho họ chút phần thưởng chứ. Trang giấy đáng thương bị thay đổi hoàn toàn, hai mặt toàn là vết bôi đen, nhưng mà, điều quan trọng nhất vẫn còn được giữa lại.