Chuyển đổi - Chương 3
Chapter 3
Được ân nhân giúp đỡ
Trong những ngày làm việc tại quán cơm Thế Hùng rất im lặng, sự im lặng như muốn đèn nén sự đau thương đang uẩn khuất trong lòng..
Sự yên lặng của Thế Hùng đồng nghĩa với việc khởi động tâm lý. Khi ấy, họ chui vào cái kén của mình và ở lỳ trong đó, với câu trả lời muốn thuở nhỏ cho mọi thắc mắc : “Mọi chuyện vẫn ổn định mà Thôi”. Tuy nhiên, đối với những người hiểu biết thì đó là sự im lặng của đau khổ, sự im lặng của sự sợ hãi và chạy trốn và đến khi noá bùng phát thì như Hoả diêm sơn thiêu hủy cả một vùng rộng… mà nếu không muốn sự tàn phá đó xảy thì phải có người đồng cảm chia sẽ nỗi ưu tư đang dồn nén trong cõi lòng…những sự uất ức sẽ được giải tỏa bởi sự hiểu biết và đồng cảm…
Một ngày như mọi ngày Thế Hùng vẫn với đôi dép cũ với chiếc áo sờn vẫn cuốc bộ tới chỗ làm và trên đường Thế Hùng nhặt được một túi xách, trong túi có Gồm Tiền và một số giấy tờ quan trọng… với số tiền đó Thế Hùng có thể trả hết món nợ mà bọn cho ăn lời cắt cổ đặt ra, Nhưng Thế Hùng lại nghĩ người mất túi xách này sẽ lo lắng và mất bình an nếu không tìm lại được… Thế là Thế Hùng Quyết định đứng chờ….Khoảng 30 phút sau thì Hai chiếc xe ô tô bóng láng chạy đến dừng ngay chổ Thế Hùng đứng và một người Phụ nữ khoảng chừng 28 tuổi bước ra xe và hỏi Thế Hùng
-Em có thấy túi xách đã cá sấu không?
-Chị nói cái túi xách này hả… vừa nói Thế Hùng đưa túi xách cho chị ta…
-Cảm ơn em nói rồi chị đưa một
Xấp tiền cho Thế Hùng nhưng Thế Hùng không nhận…
-Không chị à nhặt được của rơi là phải trả cho chủ nhân mà không cần báo đáp điều mẹ em dạy em từ nhỏ…
-Thế thì cảm ơn em nhe, Chị tên là Thu Minh chị 27 tuổi còn em
-Dạ em là Thế Hùng em 18 tuổi…
-Thế à em còn nhỏ hơn em út của chị nữa em út của chị tên là Thu Hương 22 tuổi…nhà Chị có 4 người con gái Chị 27 tuổi kế đến là Thu Xuân 25 tuổi rồi Thu Trang 24 tuổi…và Thu Hương là em út 22 tuổi… Thôi chị chào em nhé…rồi chị Thu Minh kêu mấy chị em xuống chụp hình kỷ niệm với Thế Hùng, sau đó tạm biệt và Thế HùngTiếp tục đi đến quán làm…khi đến quán làm thì lạ thay Thế Hùng lại gặp Chị Thu Minh và các chị khác…trò chuyện với họ rồi Thế hùng phục vụ họ như người khách….Bác Chủ quán đến nói…
-Tội nghiệp thằng bé hùng bố mẹ, bà nội và chú, mất trong lần đi biển… ông nội nó được cứu sống nhưng sau này lâm bịnh nó phải mượn tiền lo cho ông nội nó sau khi ông nó mất, nó phải đi làm từ bảy sáng đến 11 giờ khuya… Nó ngoan lắm
1Nhưng đúng là… nói đến đó bác lắc đầu rồi nói… thôi các cô nhiên nhe…nói rồi bác bước vào trong… còn Chị em Thu Minh thì nhanh chóng rời khỏi đó….
Chiều đến Thế Hùng Chào bác chủ quán để về…hôm nay là ngày lãnh lương Thế Hùng nghĩ đến đó Thế Hùng nở một nụ cười trên môi… và bước từng bước thầm… đang bước đi thì một tiếng quát đằng sau
-Thằng Kia đứng lại… khi quay lại thì Thế Hùng toát mồ hôi… bọn cho vay ăn lời cắt cổ đã đến…
-Dạ các anh tìm tìm ạ?
-Không tìm mày chứ tìm ai, Tụi bay
Lấy hết tiền trong người nó…
-Các anh chừa cho em một chút để em mua đồ ăn… chứ không em đói…
-Đói thì kệ mẹ mày…
Thế là cuộc dằn co và Thế Hùng bị bọn chúng Tẩn cho…Thế Hùng làm bao bố cho bọn chúng đấm bóp…đang nhắm mắt chịu những trận đòn thì có tin vui giữa giờ Tuyệt Thực… Chết mẹ tớ nói lộn có tin vui giữa giờ Tuyệt vong là hai chiếc xe mercedez chạy đến…trên xe Thu Hương nói lớn…
-Hình như là Thế Hùng… Thế là chiếc xe dừng lại… Chị Thu Minh Bước xuống xe rồi nói…
-Sao các anh đánh người dữ vậy…
-Không phải Chuyện của chị….
-Thế à…. Vừa nói xong thì trên xe bước xuống 6 người đàn ông tướng như mấy ông Hộ Pháp…làm cho mấy tên lâu la đồng loạt lùi bước…Tiếng Chị Thu Minh hỏi Tiếp…
-Sao các anh đánh người ta dữ vậy…
-vì nó nợ tiền chúng tôi….tên cầm đầu trả
Lời…
-Nợ bao nhiêu…
-50 triệu
-50 triệu mà các anh đánh người ta như thế à…đây là 70 triệu các anh cầm lấy và đừng làm phiền người ta nữa….Thế là bọn chúng cầm lấy số tiền rồi dzọt mất…khi các chị em dìu Thế Hùng lên xe….Thu Hương hỏi…
-Thế Hùng em có sao không?….
-Có chứ sao không chị Thu Minh nói lớn….
-Thế Hùng à em làm ở quán cơm lương tháng bao nhiêu..
-Dạ Lương Tháng 3 triệu…
Ngẫm nghĩ một hồi thì chị Thu Minh mới nói…
-Hay là em về giúp việc cho nhà chị đi… em ăn uống và ngủ ở đó…
-Được vậy thì tốt quá… em cảm ơn chị….đã giúp em trả món nợ đó…
-Em về giúp việc gia đình chị nhưng với một điều kiện là…
-Sao chị…
-Em phải mặc áo hầu gái nữ… Từ nay chị sẽ không gọi em là Thế Hùng nữa mà Chị sẽ gọi em là “THU HUYỀN”… hú hồn chưa các bác….khi nghe đến đó Thế Hùng hơi ngập ngừng nhưng vì miếng cơm và nhớ lại lời của Bố là “ Thế Hùng à cuộc đời bố đã gắn bó với Biển, nhưng bố muốn con sau này được đổi đời, bố không cần biết con sau này ra Sao,ở đâu nam hay nữ, miễn sao con có một tương lai tốt đẹp là bố mãn nguyện” thì Thế Hùng gật đầu…
-Dạ em nghe theo lời chị…
Thế là họ chở Thu huyền ( Thế Hùng)
Về nha trang nhà của họ… Trên xe Thu Hương nói Luyên Thuyên…khi đến nhà họ đã cho Thu huyền( thế hùng ) mặc áo hầu gái nữ, áo nịt ngực nữ,quần lót lọt khe nữ, và quần lót không đũng…