Chuyện đời thường ! - Chương 14
Nhưng mà thực ra nó cũng chỉ đc hôm đầu thôi, vì thời gian đợi chờ đón em. Nằm vật vã trong phòng thực sự chán vl.sáng sớm đi ra kỏi nhà đưa đi học tí rồi nằm chơi đến trưa. Đi phịch được tí rồi lại nằm dài đến chiều đón em về. rồi đợi đến sáng sau, vì đang nghỉ hè chẳng có mấy bạn bè.
Rảnh rỗi sinh ra bựa, tôi rút điện thoại bắn tin với cháu Hà lội cùng trường hôm trước mới lấy số. nhưng mà cũng chưa biết tên ẻm là j. chỉ là lúc đó tôi ghi trong điện thoại “ Em vt trường” (vt = vú to)
“ Em đang đi làm hay đi chơi?
E đi làm a.
Thế à, e làm j thế. Cho a đi làm với.
Nếu a muốn thì cứ đi cùng sẽ biết.
Thế hôm nào gặp e đi café nhé.
Vâng, cũng được ạ, hôm nào làm ít, đỡ mệt thì đi a nhé.
…
Thế là có được cái hẹn với 1 ẻm nữa. Trưa đến tôi đón bé Thanh đi mua đồ ăn đóng hộp rồi kiếm cái nn vừa chén cơm vừa xơi người. Đến giờ đưa bé đến lợp học ôn lại về nhà nằm nhắn tin với ẻm Hà Nội. Thực sự là nhắn tin tóe loe thế này mà vẫn chưa biết em tên gì luôn
“ E đã làm tiếp chưa? A ngủ trưa quên mất ko đi ăn.
Hì. Quan tâm đến em nhỉ
Ờ thì, ở Hà nội buồn mà. Nhắn với em cho thoải mái chút.
E cũng ko hay cầm điện thoại được mà. ( Đ.m thế mà trả lời tin nhanh thế.)
Thì nằm chơi cũng chán mà em. Đưa đứa em họ đi học xong lại về nằm chán chết.
Thế đi làm, mà đi tham gia văn nghệ ko?
Văn nghệ như nào em?
E thấy ở trường hội diễn gì cũng thấy a mà ko thấy a tham gia múa hát gì.
Hehe, a có giỏi được món đó thì a tham gia ngay. Mà e biết có quán café nào có cả hát hò luôn ko?
Có a ơi, hôm nào đi nhé. Hay lắm.”
…
Xong tôi lại xóa hết tin nhắn luôn. Ngủ tí đến chiều đi đón bé đi học về. Vẫn vui vẻ, tình cảm với bé. Đến ngày thứ 3 ở Hà lội thì thực sự là chán vãi lol. Cứ tiếp tục kiểu này chán tôi chết mẹ mất, thực sự lúc đó tôi cũng ko khoái lên sàn cho lắm. cảm giác buồn buồn thế l ồn nào ấy.
Chiều đó tôi ăn quả tin cho bé Hà lội,
“ Chán quá rồi, chiều nay đi café đi em
Ôi, đúng là cháu này ko hay đc cầm đt thật, gần nửa tiếng sau mới thấy trả lời.
“ Vâng, e cũng đang cố làm xong sớm, chiều nay đi chút cho thoải mái
Em ở đâu để a qua đón?
Nhà em ở Nguyễn Ngọc Nại ( cái này tôi phải tra gu gồ mới nhớ tên đường )
Vậy mấy giờ qua đón đc em?
A có đi sớm đc ko? 6 h tối đón nhé.
A thì thoải mái mà “
Chiều 4h30 đón bé học về, tôi cũng ko lượn lờ như mấy hôm phi thằng về nhà luôn.
“ Hôm nay a về nhà bác ăn cơm, bác gọi bé à.
Vâng, a về bác đi ko mấy hôm ăn uống ko đúng bữa.
Hehe, còn lao lực nữa chứ.
Đương nhiên bị ngay 1 cấu vào lưng. “ Em ghét anh”
Em ghét thì ôm chặt vào cho ngạt thở chết đi
Vòng tay ôm chặt hơn, tì bầu vú lên lưng ấm áp. Tôi xoa lên mu bàn tay em thích thú. Vào nhà tắm rửa, trai giới sạch sẽ, làm tí CK cho giảm cái mùi xăng dầu đường phố nằm chờ phi đến nhà ẻm vú to.
Áo phông, quần bò, giầy conver da đen, nguyên cây bụi bặm háo hức phi ra đường. 5h15 tôi đã mò ra khỏi nhà, tâm tạng háo hức thật.
Đi như bò ra đường, vừa đi vừa nhìn cái đồng hồ trên taplo xe máy mà sốt cả ruột, đéo j mà lâu đến 6h thế.
Đến đầu đường, tôi ngồi đại quán trà đá, làm cốc nhân trần ngồi hóng.
6h kém 15 khó chịu quá tôi bắn cái tin.
“E về chưa? A chuẩn bị đi qua đây
E về nhà 1 lúc rồi, a qua đi.”
Háo hức quá, quên mẹ mất tôi đừng lên thanh toán làm thêm phong Đúc ku min nhai cho tiến lại gần nhau hơn
Phi vèo cái đến đầu ngõ, nháy máy. 1 tẹo thấy em ra liền, nở nụ cười muốn rơi cả hàm luôn.
“Sao a đến nhanh thế, đừng nói đợi luôn ở đây rồi nhé?
Ờ thì nằm ở nhà chán a cũng sở lượn luôn cho đỡ chán
Vậy minh đi nhé a.”
Leo lên xe tôi, ngồi khoảng cách vừa phải, nhưng cũng đủ nhận thấy 2 mép đùi em tì vào sau mông tôi.
“ Hôm nay bố mẹ em cũng ko có nhà a, nên về nhà sớm e cũng chán.
Ra thế, bảo sao hẹn sớm thế. Mà a có nhớ em tên là j ko vậy?”
Thực sự là tôi đéo biết ẻm tên gì lúc đó nói đại luôn.”Em tên Lan chứ j”
Haha, đoàn mò mà đúng gớm em tên Lan Anh.
Trời , gì mà đoán mò. A nhớ em tên Lan mà.
Thôi đi, đừng có mà điêu
Thế giờ đi đâu em?
Đi ăn bánh đa cua đi A, được ko em thèm quá.
Lên ngõ Tràng tiền nhé.
Vâng, chỗ đó ngon.”