Chuyện Đời Nhã Phương - Phần 58
6h05 phút, ngày hôm sau.
Sân bay quân sự tại Long Thành, một chiếc Lockheed C – 130 sơn xám đen gầm rú lao vút đi trên đường băng, chậm chậm cất cánh. C – 130 là loại máy bay vận tải chuyên dụng trong quân đội. Bên trong khoang máy bay khá rộng rãi dù hai bên chứa rất nhiều thùng hàng ràng buộc kỹ càng phủ bạt kín mít. Một khoảng trống gần đuôi máy bay đặt ngay ngắn một chiếc hộp thép lớn chứa thi thể của Hoàng Thái tử bên trong.
10h30…
Mộc Miên đi quanh chiếc quan tài cẩn thận kiểm tra các sợi dây chằng. Chiếc quan tài thép này là hàng đặc chế chuyên dụng do Tiệp khắc sản xuất. Tính cả thiết bị làm lạnh và thi thể bên trong có thể nặng đến hàng tấn. Nếu không được chằng buộc kỹ càng, khi máy bay gặp sự cố, nó có thể phá tan cửa khoang máy lao ra ngoài.
Mộc Miên không hề biết từ trong góc khuất của khoang máy bay, một ánh mắt lưu manh cười đùa đang theo dõi từng hành động của nàng. Ánh mắt đó là của Nhất Huy. Anh đã đến sớm hơn tất cả mọi người, thừa cơ phi công bước ra kiểm tra bánh máy bay, lẻn vào. Máy bay vừa cất cánh, Nhất Huy đã muốn bước ra cho Mộc Miên một sự ngạc nhiên. Nhưng thấy ánh mắt của thiếu tá Phúc nhìn Mộc Miên, anh thấy thú vị hơn nếu mình rình xem anh ta ve vãn nàng như thế nào?!
– Đại úy, uống nước…
– Cảm ơn…
Động cơ C – 130 bốn cánh quạt phát ra âm thanh quá lớn, Mộc Miên nhận chai nước từ tay một anh lính trẻ cũng phải hét lên để cảm ơn anh ta. Đi theo nàng và Thiếu tá Phúc là hai Trung sĩ quân đội của Sư đoàn 2 và hai phi công trong buồng lái biệt lập. Mộc Miên quay về băng ghế, ngồi xuống bên cạnh Thiếu tá Phúc. Mở chai nước đưa lên miệng uống một ngụm.
– Miên Miên ăn sáng chưa?! – Thiếu tá Phúc quay sang hỏi.
– Thiếu tá vui lòng gọi tôi bằng đầy đủ tên… – Mộc Miên nghiêm nghị nhắc nhở.
– À… Vậy Đại úy Nguyễn Thị Mộc Miên ăn sáng chưa?!
Mộc Miên nén cười, trả lời:
– Tôi không thường ăn sáng. Cảm ơn Thiếu tá đã quan tâm.
– Haizz… Như vậy rất có hại cho sức khỏe đó… Để tôi nói tiếp viên làm một phần ăn sáng cho Đại Úy nha…
– Tiếp viên?! Hi hi… Thiếu tá nói đùa rồi…
Mộc Miên phì cười, không để ý anh ta đứng dậy đi vào trong. Máy bay vận tải quân sự làm quái gì có ai phục vụ chứ?! Dù biết vậy, nhưng Mộc Miên chỉ đem theo vài cái bánh bích quy phòng ngừa.
Cứ tưởng thiếu tá Phúc nói đùa, vậy mà năm phút sau quả thật có một hộp mì lon thơm phức được đưa đến tận tay Mộc Miên. Dĩ nhiên, không có tiếp viên, chính anh ta trở thành người phục vụ. Mộc Miên hơi ngần ngừ, nhưng vẫn nhận lấy.
– Cảm ơn, không nghĩ Thiếu tá cũng chu đáo như vậy…
– Ha ha… Người ta nói đường ngắn nhất đi đến trái tim phụ nữ là đi qua cái dạ dày mà…
– Phì… Nếu điều đó là thật thì tôi không phải là phụ nữ rồi…
Mộc Miên nói nửa đùa nửa thật, cũng không khách sáo, bắt đầu ăn. Mùi mì gói thơm ngát lan tỏa cả khoang máy bay… Hai người lính bên kia cũng rục rịch không chịu nổi, bèn đứng dậy lò mò bước qua… Không đợi hai cậu lính trẻ mở lời, thiếu tá Phúc liền nói:
– Mì còn phía trước kia, ngoài buồng phi công… Nước sôi có sẵn trong bình giữ nhiệt để chung trong túi…
– Vâng, cảm ơn Thiếu tá… Không biết có thể nấu luôn cho hai người phi công không ạ?! – Anh lính vẻ mặt lanh lợi, tên Minh, hỏi.
– Thật ra… Trung Úy Trung – Cơ phó chuyến bay này là anh trai của tôi… – Anh ta nói giọng đầy tự hào.
– Ha ha… Tốt lắm… Trong túi còn bốn lon mì… Cho các cậu hết đấy…
– Vâng, cảm ơn Thiếu tá.
Thiếu tá Phúc đã sớm muốn đuổi hai thằng nhóc này ra phía trước. Để anh ta thoải mái ngồi ngắm Mộc Miên… Người đâu mà ăn mì cũng đẹp như thế. Dù biết Mộc Miên và Nhất Huy yêu nhau, nhưng thiếu tá Phúc vẫn không muốn bỏ cuộc…
Mộc Miên vừa ăn xong lon mì, đặt xuống thì anh ta đã đưa khăn giấy cho nàng…
Trong góc tối, Nhất Huy nhắm mắt nín lặng. Không, anh không rảnh để ghen tuông vớ vẩn như vậy. Giờ phút này Nhất Huy đang tập trung chú ý đến một điều bất thường…
– Sao hơi ngột ngạt nhỉ? Anh thấy không?! – Mộc Miên nhận khăn giấy, lau miệng, nhìn quanh nói.
– Ừ… Nhưng… hình như có mùi gì đó!!! – Thiếu tá Phúc chợt hít hít một hơi, nói.
– Mùi gì?! Không phải mùi mì chứ?!
Mộc Miên cũng sững người, chợt nàng đứng phắt dậy, rút súng ra chĩa thẳng vào góc trái của khoang máy bay. Từ những dãy ghế xếp chồng phủ bạt, một người đàn ông lầm lũi bước ra.
– Mắt Thủy tinh…
Tiếng kêu hoảng hốt của Mộc Miên làm Thiếu tá Phúc giật bắn mình, đứng phắt lên, đá đổ cả lon mì, rút súng lăm lăm chĩa thẳng vào kẻ mới xuất hiện.
– Mùi lạ mà hai ngươi vừa thắc mắc là… khí gas… Tiếc là các ngươi ngửi được quá muộn…
Người xuất hiện không ngờ là Mắt Thủy tinh. Mắt Thủy tinh thật sự bằng cách nào đó lọt vào trong khoang máy bay… Còn phá hủy hệ thống điều hòa, xả khí gas ra khắp khoang máy bay. Trước ánh mắt kinh hoàng của Mộc Miên và Thiếu tá Phúc, hắn đeo súng trên lưng quần, thong dong bước tới… Không chút e ngại trước hai họng súng đen lòm đang chĩa thẳng vào ngực mình.
– Bỏ súng xuống… Bắn là nổ đấy…
Thiếu tá Phúc nói lớn, như nói với Mộc Miên nhưng lại cố tình nhắc nhở hai gã Trung sĩ bên trong. Như đọc được suy nghĩ của anh ta, Mắt Thủy tinh nhếch mép cười:
– Hai tên đó sẽ không bao giờ nghe được lời ngươi nói nữa đâu…
– Ngươi… – Ánh mắt Thiếu tá Phúc long lên giận dữ, lại nhận được một cái chạm nhẹ nhắc nhở của Mộc Miên.
Mộc Miên vẫn nhíu mày nắm chặt súng trong tay… Vì hơn ai hết, nàng biết rằng, tay không đối diện với Mắt Thủy tinh dù bên nàng hai người vẫn không có chút cơ hội chiến thắng. Cũng chính vì lý do đó, hắn đã chọn phương án này. Mộc Miên khóa chốt an toàn của khẩu súng, trở ngược đầu cầm chặt trong tay đưa lên thủ thế.
– Thức thời là tốt… Ta nghĩ cũng không cần động tay động chân làm gì… Hai ngươi tốt nhất là hợp tác với ta… – Mắt Thủy tinh dừng lại trước hai người hai bước, tay thong dong không hề phòng bị.
– Hợp tác làm gì?! – Mộc Miên hỏi.
– Ta chỉ cần dùng thi thể của Hoàng Thái tử đổi lại mẹ ta… Thế thôi… – Mắt Thủy tinh nhúng vai.
– Mẹ ngươi?!
Mộc Miên chợt nhớ đến, mẹ Mắt Thủy tinh vẫn ở nhà của Tư lệnh Chu với vai trò của một người vợ lẻ. Vì thế thông tin Mắt Thủy tinh không mang dòng máu của Tư lệnh Chu nếu lộ ra ngoài sẽ gây nguy hiểm cho bà ta… Hai người nắm giữ thông tin này là Mộc Miên và Nhã Phương. Hai kẻ mà Mắt Thủy tinh từng muốn giết đi. Nhưng khi hai người được giải cứu thành công, thông tin xem như đã được truyền ra ngoài, mục đích giết người diệt khẩu của Mắt Thủy tinh mất đi.
Thật ra thông tin đó chỉ quan trọng đối với hắn… Người đàn ông sắt đá như Tư lệnh Chu có thể chịu đựng đau đớn khi đứa con ruột hy sinh khi thực hiện nhiệm vụ, thậm chí là chết trong tay chính người anh cùng cha khác mẹ. Nhưng nếu ông biết ông đã nuôi con của người khác bao nhiêu năm nay, ngay lập tức mẹ của Mắt Thủy tinh sẽ hứng chịu trừng phạt khủng khiếp.