Chuyện Đời Nhã Phương - Phần 55
Bên ngoài căn phòng chăm sóc đặc biệt, bốn người binh sĩ quân đội đứng nghiêm như tượng tạc. Thang máy mở ra, ông Nhất Hiệp bước ra vẻ mặt hầm hầm không vui… Vui làm sao được khi thằng con trai độc nhất của ông bị ăn đạn?! Đời thuở nay đất nước hòa bình đã vài chục năm, ai cũng yên lành làm ăn… Ông bạc đầu đến từng tuổi này, muốn nhớ lại tiếng súng như thế nào cũng không nhớ nổi.
Vậy mà thằng con trai quý giá của ông lại đi làm cái công việc quái quỉ gì để trúng đạn. Nhất Huy nói với ông nó chán trường học, chuyển qua làm Bác sĩ quân y. Ông cũng yên tâm… Giờ mới biết Bác sĩ quân y trong thời bình cũng có thể trúng đạn. Hôm nay, nếu không phải Giám đốc bệnh viện biết mặt Nhất Huy, thì ông cũng không biết gì…
– Đứng lại…
Thấy ông bước xăm xăm lại, người sĩ quan quân đội lớn tiếng chặn lại, tay đặt hờ lên bao súng.
– Cái quái gì?! Đây là chỗ của tôi… Thằng con trai tôi ở bên trong… Mấy người có biết không hả?! – Ông Nhất Hiệp sừng cồ gắt lên.
– Tôi không cần biết ông là ai… Không có lệnh của Tư lệnh ông không được vào… – Người sĩ quan lạnh lùng nói.
– Tư lệnh là thằng nào… dám cấm tôi vào gặp con trai tôi hả?! – Ông tức giận dẫm chân đùng đùng.
– Ah hem… – Đột nhiên một tiếng đằng hắng vang lên sau lưng.
– Chào Tư…
Bốn người lính quân đội đứng nghiêm, toan chào thì bắt gặp cái lắc đầu của Tư lệnh Nhân, liền nín bặt.
Ông Nhất Hiệp quay lại. Trước mặt ông là một người đàn ông tóc hoa râm, dáng người không mập không ốm, dù ăn mặc bình thường nhưng tư thái rất oai nghiêm.
– Ông… Ông cũng tìm người?! – Ông Hiệp buột miệng hỏi.
Tư lệnh Nhân vẻ mặt hơi mất tự nhiên, cũng gật đầu.
– Tôi là cha thằng Nhất Huy… – Ông Nhất Hiệp mừng rỡ như kiếm được đồng minh. – Tôi muốn vào gặp nó mà bốn người này không cho… Còn nói phải xin lệnh thằng cha Tư lệnh nào đó… Điên hết cả người…
– Ah… Phải phải… – Tư lệnh Nhân giở khóc giở cười. – Con gái tôi cũng trong đó… Họ cũng không cho tôi vào.
Bốn gã sĩ quan suýt chút trợn ngược mắt ngất xỉu tại chỗ… cố kềm nén, đứng nghiêm như tượng gỗ.
– Mà tại sao con gái ông và con trai tôi… ở chung một phòng vậy?!
– Tôi… Làm sao tôi biết được… – Tư lệnh Nhân ngẩng người chợt gắt lên. – Tôi còn không lo, không lẽ ông lo hơn tôi?!
– Ờ… Ờ… Vậy cũng đúng nha…
…
Mộc Miên trần truồng nằm lim dim áp mặt lên ngực Nhất Huy. Khóe miệng nàng nở một nụ cười nhàn nhạt cảm nhận bàn tay anh đang chu du khắp bờ mông mềm mại của nàng, chậm rãi chui sâu vào trong mân mê vùng da thịt ẩm ướt nhòe nhoẹt của nàng. Nhất Huy nhìn xuống gương mặt xinh đẹp của Mộc Miên, môi mấp máy vài lần, rồi lại thôi.
– Anh muốn hỏi cái gì… Hỏi đi… – Mộc Miên không nhìn anh, nói.
Nhất Huy hít sâu một hơi, quyết định hỏi nhanh:
– Em… tại sao lúc anh vào phòng em chỉ quấn khăn tắm?!
– Thì… Hoàng Thái tử lấy mất quần áo của em. – Mộc Miên mặt hơi đỏ lên, nói nhỏ.
– Hắn… Hắn… em… – Nhất Huy ấp úng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Mộc Miên nhắm mắt, không dám nhìn lên Nhất Huy, khẽ gật đầu… Nàng hít sâu một hơi chờ đợi một cơn bão tố giận dữ của anh, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy anh nói gì. Mộc Miên hơi ngạc nhiên nhìn lên Nhất Huy:
– Anh không ghen?!
– Haizz… Anh ghen chứ… – Nhất Huy mỉm cười, nâng cằm nàng lên. – Nhưng anh biết em không thể chống trả hắn… Mà anh muốn ghen thì cũng phải có đối tượng chứ… Hắn chết rồi mà…
Mộc Miên mỉm cười nằm xuống, áp mặt lên ngực anh. Hoàng Thái tử đúng là đã chết. Mắt Thủy tinh khi biết căn cứ bị tấn công liền lao vào phòng bẻ gãy cổ Hoàng Thái tử. Hắn còn muốn quay lại căn phòng nhỏ sát cầu thang kết liễu luôn Mộc Miên và Nhã Phương để bưng bít mọi thông tin về thân thế thật của hắn. Linh cảm của Nhất Huy đã đúng và anh kịp thời ngăn chặn.
Nhất Huy lại ấp úng một chút, rồi hỏi:
– Vậy… Mấy lần?!
– Không nhớ được… – Mộc Miên mặt đỏ ửng, lí nhí.
– Cái gì?! Không nhớ được?!
‘Chát’ – Nhất Huy phát mông Mộc Miên một cái rõ đau.
– Ây da… Còn nói không ghen?! Hi hi… – Mộc Miên xoa xoa mông, chồm lên hôn nhẹ lên môi Nhất Huy.
– Hừ… – Nhất Huy giả vờ giận quay mặt đi.
– Thôi mà… Anh cứ xem như… – Nàng nói nhỏ vào tai anh. – Xem như… hắn là một gã trai bao đi… Được không?!
– Trai bao?! Tức là em cũng có khoái cảm với hắn..! – Nhất Huy vùng người dậy, trợn mắt lên hỏi.
– Em…
Mộc Miên lúng túng mặt đỏ như gấc chín. Nàng cắn môi, lí nhí:
– Em có muốn đâu… Do hắn… hắn nhẹ nhàng quá… Nên… Nên…
– Ah… Tức chết tôi rồi…
Nhất Huy gầm lên, lật sấp cơ thể Mộc Miên xuống, quên cả cảm giác đau đớn trên vai. Anh kéo mông nàng lên cao… “Chát… Chát…” phát liên tục cho nó đỏ ửng lên.
– Ai da… Đau mà… Ưm… Anh…
Mộc Miên vừa nhăn nhó đau đớn thì âm hộ liền bị một khối thịt nóng hổi lấp kín. Bờ eo nàng bị Nhất Huy bóp chặt, hạ thể anh thúc mạnh vào…
– Ưmmm… Ôi…
Chưa bao giờ Nhất Huy lại thô bạo với nàng như vậy… Mộc Miên thấy mình như đang bị anh cưỡng hiếp. Nhưng cảm giác tê rát đau đớn trên bờ mông và sự chật chội hùng hục chèn cứng vào âm hộ lại đem cho nàng một khoái cảm lạ lùng… Mộc Miên rên siết mãnh liệt, tay vò nát tấm drap giường.
– Ôi… Ôi… Ưmmm…
Nhất Huy thật ra vẫn rất ghen, chỉ cần nghĩ đến cảnh Mộc Miên trần truồng rên siết trong vòng tay người đàn ông khác, máu nóng của anh như ngựa đứt cương chia làm hai ngã… vừa dồn ứ lên mặt… vừa nén xuống hạ thể làm dương vật anh cứng đờ như một cây côn sắt. Nhất Huy túm chặt mái tóc dài đen óng của Mộc Miên kéo ngược ra sau… làm mặt nàng ngữa lên… hạ thể anh thúc mạnh như vũ bão làm cả người nàng cong lại…
– Dám ngoại tình hả?! Ngoại tình nè…
– Em… không… có… Ưmmm… – Mộc Miên nhắm mắt thở hổn hển, phản đối.
– Còn không phải… Hừ…
Nhất Huy vòng dưới eo Mộc Miên, giở cả người nàng ngồi thẳng vào lòng anh. Dương vật anh cứng như sắt đá, nóng như một khúc than đỏ chôn sâu vào người nàng. Mộc Miên lấy tay anh đặt lên hai bầu vú căng tròn của nàng, để anh mặc tình xoa nắn dày vò… Nàng ngữa đầu ra sau, hôn hít lấy môi anh, hổn hển:
– Những… lần… đó… em chỉ… nghĩ đến anh thôi…
Lưỡi hai người cuốn vào nhau, trao cho nhau hương vị ngọt ngào của tình ái… Mộc Miên vít tay qua cổ Nhất Huy, tiếp tục nhấp nhổm lên xuống. Nàng ngữa đầu lên bờ vai rắn chắc của anh, cơ thể ưỡn cong ra rên siết dưới những vuốt ve mơn trớn của anh.
– Ôi… Ưmmm… Em yêu… anh… Ôi… Yêu… em đi…
Mộc Miên rên siết sung sướng. Không còn khúc mắc, không còn ngượng ngùng… Chưa bao giờ nàng được hưởng một cuộc ái ân trọn vẹn xúc cảm như vậy.
– Ahhh… Ôi…
Cả căn phòng tràn ngập hương vị tình ái… Hai người cuốn lấy nhau đến lúc rã rời mệt nhoài thiếp đi… Mặc ngoài kia còn hai lão già đứng ngồi không yên.