Chuyện Đời Nhã Phương - Phần 54
Bệnh viện Hồng Phước là một trong những cơ sở y tế tiêu chuẩn 5 sao lại thuộc sở hữu tư nhân. Điều ít người biết là bệnh viện này cũng là tài sản của ông Nhất Hiệp. Ai cũng biết ông giàu, nếu không cũng không có danh hiệu thần tài Chợ lớn, nhưng họ không biết rằng những gì họ nhìn thấy chỉ là bề nổi của tảng băng.
Bên trong căn phòng riêng phủ một màu trắng xóa tươm tất sạch sẽ. Nhất Huy nét mặt hơi tái nhợt nằm trên giường, trán quấn quanh một miếng vải trắng, bả vai trái băng bó kín mít… Tay phải anh gối sau đầu, toàn thân anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo. Nhất Huy cười cười nhìn vẻ ngượng ngùng lúng túng của Mộc Miên.
– Có được không vậy?! – Mộc Miên hỏi nhỏ, tay túm chặt chiếc khăn tắm quấn quanh người, mắt nhìn ra cửa lo lắng.
– Không sao! Anh dặn dò kỹ bốn người ngoài đó rồi… Hắc hắc… – Nhìn làn da trắng như ngọc lấm tấm những giọt nước long lanh, Nhất Huy đã không nhịn nổi.
Mộc Miên cắn môi, chậm chậm kéo chiếc khăn tắm bỏ rơi xuống chân. Nhất Huy thấy cả người mình máu chảy nhanh như ngựa phi nước đại… Hạ thể nổi cộm lên một khối u to lớn. Trước mặt anh là cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của người con gái anh yêu thương. Ba ngày cách biệt, tưởng đã vĩnh viễn không gặp lại nhau, nàng lại càng xinh đẹp, càng hoàn hảo hơn… Nhìn hai bầu vú căng tròn và hai nhụy hoa đỏ hồng tuyệt đẹp của nàng, miệng anh trở nên khô cháy. Lại nhìn bờ mu mủm mỉm phơn phớt lông tơ của nàng làm hơi thở anh ngắt quãng dồn dập…
– Nhìn đủ chưa?! – Mộc Miên hai gò má hơi đỏ lên, gắt khẽ.
– Chưa đâu… Chưa đâu… Em đi một vòng quanh phòng cho anh xem đi… – Nhất Huy nhe răng cười nói.
– Quên đi… – Mộc Miên gắt lên.
– Ai da… Vết thương sao tự nhiên đau như vậy chớ…
– Hứ… Đáng ghét…
Mộc Miên dậm chân giận dỗi, rồi vẫn quay người bước đi… Cơ thể nàng tuyệt đẹp, từng đường cong đều mềm mại uốn lượn theo từng bước chân. Cặp mông tròn trịa đung đưa uyển chuyển, hai bầu vú mơn mởn núng nính đung đưa… Nhất Huy thấy sống mũi cay cay như sắp xuất huyết… Nàng trở lại bên giường, gương mặt đỏ bừng, bĩu môi nhìn Nhất Huy:
– Hết đau chưa?!
– Cái gì đau?! À… Còn chớ… Còn đau lắm…
Nhất Huy ngồi dậy kéo cơ thể Mộc Miên sát vào mình. Anh vòng tay ôm ghì lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, áp mặt lên bầu vú mềm mại của nàng. Anh hít hít trên làn da mịn màng của Mộc Miên, dụi dụi mũi mình lên núm vú đỏ hồng xinh xắn của nàng.
– Sao lại thơm ngon như vậy chứ… Ôi… Mấy ngày nay anh đói chết đi được…
– Hi hi…
– Mộc Miên không đói sao?!
– Không… À… Cũng có chút chút… Hi hi…
Mộc Miên cười khẽ, cắn môi nhìn đôi môi anh thì thầm, rồi hé mở ngậm lấy núm vú xinh xắn của nàng, hôn mút nhẹ nhẹ… Hơi thở Mộc Miên nặng dần, nàng ôm ghì lấy đầu Nhất Huy, ngực ưỡn ra hai đầu vú săn cứng ray rứt dưới những nụ hôn của anh. Tay anh vuốt ve cặp mông tròn trịa săn chắc của nàng, những ngón tay chui sâu vào xuống, mân mê vùng da thịt ấm áp mềm mại bên trong…
– Ưmmm…
Mộc Miên cúi xuống hôn rít lấy đôi môi ẩm ướt của Nhất Huy. Hai cơ thể trần trụi từ từ ngã xuống giường, hai đôi môi khao khát vẫn dính chặt vào nhau.
– Ah… – Nhất Huy chợt kêu khẽ một tiếng.
– Sao rồi… Đã nói là không được mà… – Mộc Miên giật mình, chống tay nhỏm người không đè lên anh.
– Không sao… Hết đau rồi… – Nhất Huy cười toe toét.
– Anh không phải bị thương không đâu… Còn mất máu nhiều đó…
– Không sao mà… Anh đói rồi… Cho anh ăn đi…
– Hứ… Nằm yên đó…
Mộc Miên lườm Nhất Huy một cái, chậm chậm hôn xuống môi anh. Nàng như một con mèo nhỏ lõa lồ tuyệt đẹp, chậm rãi hôn xuống bộ ngực nở nang của Nhất Huy, hôn lên vùng bụng nổi cuộn những múi cơ của anh… Nàng áp mặt lên vùng lông rậm xoăn tít trên, đôi môi say mê mơn trớn trên da thịt anh… Luồn tay xuống kéo tuột chiếc khăn tắm của Nhất Huy, hai bầu vú mềm mại mát rượi của nàng áp lên khúc thịt nóng hổi của anh nhẹ nhàng xoa dịu nó… Nhìn lên ánh mắt háo hức say mê của Nhất Huy, Mộc Miên cắn môi cúi sâu xuống… Chiếc lưỡi nhỏ đỏ hồng của nàng liếm quanh quanh cái đầu to lớn căng bóng, rồi chậm chậm đón nó vào miệng.
– Ah… Đã quá Miên Miên ơi…
– Hứ…
Mộc Miên hứ lên thật nhỏ, gò má đỏ ửng, đôi môi căng phồng ngậm kín lấy dương vật Nhất Huy nhấp nhỏm lên xuống. Hơi thở gấp gáp hưng phấn của anh như truyền cho nàng một cơn khao khát kì lạ… Mộc Miên biết Nhất Huy thích nàng làm như vậy, nhưng trước đây nàng rất ngượng… Mỗi lần chiều ý anh, nàng thường dùng một cái gối che mặt mình lại.
Vậy mà giờ đây ánh mắt thích thú, tiếng xuýt xoa hít hà của anh lại làm nàng rạo rực phấn khích. Cảm giác được dương vật anh không ngừng bành trướng như sắp nổ tung trong miệng, Mộc Miên nhả nó ra… Chiếc lưỡi nhỏ của nàng chậm chậm liếm dọc vật đàn ông của anh… Ánh mắt nhìn lên anh thiêu đốt như một yêu nữ.
– A… Không chịu nổi rồi… Miên Miên ơi… Ăn anh đi…
Mộc Miên cắn môi, mỉm cười. Nàng chậm chậm trườn lên người anh. Hôn rít lấy đôi môi anh, tay Mộc Miên luồn xuống dẫn đường cho dương vật anh vào trong người mình. Nàng cắn môi cảm nhận sự chật chội quen thuộc đang tiến dần vào cơ thể. Mộc Miên bấu chặt bộ ngực rắn chắc của Nhất Huy, đẩy người lên cao… Cặp đùi thon dài cặp chặt lấy hông anh, cặp mông nàng nở rộng dâng lên chậm chậm nhồi xuống đón trọn dương vật anh…
– Ưmmmm… Ôi…
Nhất Huy thở hổn hển, cánh tay phải lành lặn đưa lên đón lấy hai bầu vú mềm mại căng tròn trước mặt mà mân mê xoa nắn. Nhìn gương mặt xinh đẹp ửng đỏ cúi thấp lên xuống của Mộc Miên, lại nhìn đôi môi đỏ hồng hổn hển thở dốc của nàng anh thấy mình thật sung sướng. Ngón tay anh kẹp lấy nhụy hoa săng cứng của nàng, se se đùa giỡn, rồi vít lấy chúng kéo ra nhẹ nhẹ…
– Ưmmmmm… Ôi… Anh…
Mộc Miên há hốc hai mắt nhìn anh đờ đẫn. Ngực nàng vô thức ưỡn lên dâng trọn cho hai bàn tay hư hỏng của anh. Mông nàng nhấp nhổm thật nhanh, thật nhanh… Cả gian phòng chỉ còn lại những âm thanh hổn hển thở dốc và da thịt nhóp nhép hòa tan vào nhau…
– Ưmmmm… Ôi…