Chuyện Đời Em Chi - Phần 79
“Phập”
– Không… – Thùy Chi giật thót mình hét lên.
Nhưng chỉ có tiếng hét của nàng vang vọng trong phòng. Hào Phong mặt đỏ bừng, răng nghiến chặt không phát ra một tiếng kêu rên. Gã đàn ông lại giơ búa lên, nhắm vào ngón chân áp út… Giáng xuống.
“Phập”
– Đừng mà… – Thùy Chi khóc nức nở, nàng như nghe được cả tiếng xương vỡ vụn.
Hào Phong gục mặt xuống, trán lấm tấm mồ hôi… Mỗi nhát búa giáng xuống làm dập nát ngón chân anh. Nhưng cơn đau không dừng ở đó, mà truyền thẳng vào tim… Một cơn đau không thể diễn tả bằng lời… Đau gấp trăm lần so với axit rơi vào mắt. Cả cơ thể Hào Phong run lẩy bẩy, nhưng hàm răng vẫn kiên quyết nghiến chặt đến ứa máu.
– Tiếp tục…
Nguyệt Nhi ra lệnh. Gã đàn ông liên giơ búa lên…
– Không… Dừng lại… Tôi chấp nhận… Tôi chấp nhận mà… – Thùy Chi khóc ngất, gào lên.
Một gã đàn ông bước đến, cởi trói cho Thùy Chi.
– KHÔNG… – Hào Phong gào lên, giọng anh khàn đặc mang theo một nỗi đau đớn tột cùng. – Anh không có gì hết… Mặc kệ chúng… Em không cần lo cho anh…
– Không… Em không thể nhìn anh như vậy… Em… xin lỗi… – Thùy Chi mím môi bắt đầu cởi quần áo, ánh mắt chỉ nhìn về phía Hào Phong.
Từng mảnh vải rơi xuống, lộ ra làn da láng mịn hồng hào… Từng mảnh vải rơi xuống, phơi bày những đường cong tuyệt đẹp của nàng.
– Không… Thùy Chi… Em không được làm như vậy…. – Hào Phong vùng vẫy la hét.
– Đánh tao đi… Mẹ tụi mày…
Hào Phong co chân đạp mạnh vào mặt gã đàn ông đang nghệch ra nhìn về phía Thùy Chi. Chân còn lại đau đớn không trụ được, anh ngã sụp xuống đất. Gã đàn ông kia căm tức, giơ búa muốn giáng thêm cho Hào Phong một nhát, nhưng giọng Nguyệt Nhi lại vang lên:
– Không được đánh nữa… Đừng làm vai nữ chính hôm nay phân tâm…
Thùy Chi nét mặt lạnh lẽo nhìn Nguyệt Nhi… Nàng đứng giữa phòng, cả cơ thể trần truồng tuyệt đẹp phơi bày trước ánh mắt thèm thuồng của lũ đàn ông. Cặp vú no tròn điểm xuyến hai nụ hoa đỏ hồng xinh đẹp… Vòng eo thon gọn, thắt cong rồi nở rộng bờ hông đầy quyến rũ… Một vùng mu hồng hào nhẵn thín e ấp đẹp đến nín thở. Tiếng hít hà thèm khát vang lên khắp phòng… Chúng như cùng lúc, háo hức cởi quần áo, tháo cả súng ném vào góc phòng… Cùng lao đến…
Cơ thể lõa lồ của Thùy Chi lọt vào giữa chín thân hình đen đủi cuồn cuộn cơ bắp. Vô số bàn tay to bè chai sạn tranh nhau sờ nắn khắp cơ thể nàng. Thùy Chi nhắm mắt, buông lỏng cơ thể. Để mặc chúng đỡ nàng nằm xuống nệm… Hai cái miệng râu ria xồm xoàm ngậm kín lấy núm vú nàng, mút chùn chụt. Hai chân nàng bị mở rộng, để những bàn tay mơn trớn dọc bắp đùi non, lại tranh nhau mân mê hai mép thịt xinh xắn của nàng.
Hào Phong quay mặt đi, đôi vai vạm vỡ lại trở nên bất lực run rẩy. Anh muốn mình trở lại mù lòa… Anh muốn hai tai mình trở nên điếc đặc để không phải nghe những âm thanh xì xụp thèm thuồng trên da thịt Thùy Chi. Trái tim anh tan nát đau đớn… Đau hơn ngàn lần so với những nhát búa kia.
– Dừng lại đi…
Đột nhiên, giọng Đỗ Thụy vang lên. Hắn từ lúc nào đã đi ra góc phòng, nhặt lên một khẩu súng… Thấy những gã kia như điếc đặc vẫn hì hục bao kín lấy cơ thể Thùy Chi.
“Đoàng” – Đỗ Thụy chĩa súng lên trần, siết cò.
Mấy gã đàn ông nheo mắt hầm hầm quay lại nhìn Đỗ Thụy với ánh mắt như tóe lửa… Ngay cả Ngọc Hà mệt mỏi ngất đi cũng bị tiếng súng thật lớn giật nảy mình. Cô lồm cồm ngồi dậy, vơ lấy quần áo che lên thân thể.
– Mẹ… Tao là người bỏ tiền thuê tụi mày… Tao nói đủ rồi… Tức là đủ rồi… – Hắn hét lên.
– Hay anh muốn chơi trước ?! – Nguyệt Nhi nhếch mép cười hỏi.
– Không… Tôi chán trò trả thù dơ bẩn này của cô rồi… Bỏ hết… Dẹp hết đi… Thả họ ra…
“Đoàng…”
Bất ngờ một tiếng súng chát chúa khác vang lên. Đỗ Thụy ngơ ngác nhìn xuống ngực mình, chiếc áo sơ mi rịn máu từ từ loang ra…
– Cô… Cô dám bắn tôi ?! – Đỗ Thụy quỵ xuống chân, khẩu súng cũng tuột tay rơi xuống.
– Hừ… Mày là một thằng ngu… Mày tưởng đang chơi game điện tử à ?! Muốn nghỉ chơi thì nghỉ chơi ?! – Nguyệt Nhi bước tới, đá khẩu súng của Đỗ Thụy ra xa.
Cô ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đỗ Thụy, nhếch mép cười khinh miệt:
– Thùy Chi nói đúng đấy… Blue Jeans chỉ còn cái vỏ bọc bên ngoài… Chỉ có thằng ngu như mày mới mua nó… Ha ha…
Đỗ Thụy không trả lời. Hắn ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền chậm chậm lăn dài một giọt nước mắt hối hận.
– Đỗ Thụy… Cứu Đỗ Thụy…
Thùy Chi thì thào khó nhọc, nhưng chính nàng còn không lo được cho bản thân mình. Hai chân nàng mở rộng ra trước ánh mắt thèm thuồng của gã Đại ca… Hắn nhào đến vục mặt vào ngậm kín lấy âm hộ nàng mút mạnh… Cái lưỡi thô kệch của hắn quét sâu vào, càn quét khai phá… Thùy Chi ưỡn cong người, hàm răng trắng ngọc nghiến chặt kềm nén… Hai bầu vú nàng đỏ ửng, luân phiên không nhớ hết bao nhiêu cái miệng ngậm mút… Âm hộ nàng đẫm nước nhóp nhép bên trong miệng gã Đại ca… Hai núm vú nàng săn cứng dưới những cái miệng tham lam bú mút… Thùy Chi nhắm mắt vẫn không ngăn được nước mắt lăn dài xuống mặt… Nàng không khóc vì đau đớn, mà khóc vì nhục nhã với chính phản ứng của cơ thể mình. Nàng tự nguyền rủa bản thân mình.
Gã Đại ca quỳ gối giữa hai chân mở rộng của Thùy Chi. Liếm liếm cái miệng bóng nước, nhe răng cười nhìn khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ của Thùy Chi. Hắn cầm một cái dương vật căng cứng xù xì, chậm chậm rà quét dọc hai mép âm hộ ướt đẫm của nàng. Từ từ chèn vào…
– Ư… – Thùy Chi che kín miệng cũng không ngăn được tiếng nấc khẽ khi hắn lấp kín nàng.
– Ha ha… Bắt đầu rên rỉ nha… Tôi muốn nghe cô ta rên thật lớn… Thật lớn… – Nguyệt Nhi đốc thúc.
Gã Đại ca hít sâu một hơi, hạ thể ra vào… ra vào… từ từ tăng tốc điên cuồng… Cả cơ thể Thùy Chi rung lắc thật mạnh… Nàng bưng kín miệng, răng nghiến trèo trẹo như sắp vỡ vụn ra… Nàng không muốn nó… không… không muốn… Nhưng cơn sướng khoái cứ vùn vụt tăng lên… Da thịt nàng đỏ ửng dưới những bàn tay vuốt ve sờ nắn… Cơ thể nàng cong ưỡn lên… đón lấy thân hình nặng trĩu của gã Đại ca đổ sụp xuống… Hỗn hển… Nhơ nhớp bên trong.
Thùy Chi muốn khóc… Nhưng nước mắt đã cạn khô… Một thân hình khác lại thế chỗ… Âm hộ nàng lại căng tức rạo rực…. Ra vào ra vào… Nàng nhìn lên trần nhà… Chiếc đèn tròn cứ tiếp tục lắc lư… lắc lư mãi…
– Cảnh sát tới… Rút nhanh…
Đột nhiên, gã Đại ca từ bên ngoài chạy vào hét lớn. Đám đàn ông hoảng sợ, lồm cồm ngồi dậy, nhặt súng tháo chạy ra ngoài. Thùy Chi chợt thấy người mình nhẹ bẫng, lâng lâng trống trãi… Bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng súng nổ…
– Ha ha… Cuối cùng cũng tới… – Nguyệt Nhi cười rộ lên.
Thùy Chi ngồi dậy, đôi mắt đỏ hoe bắt gặp ánh mắt Hào Phong. Nàng quay người mặc lại quần áo, không dám nhìn lên anh. Nàng như sợ anh thấy được cảm giác sung sướng nhục nhã mà nàng vừa trải qua.
– Không sao… Tôi sẽ tiễn hai người đi trước… Sẽ có đôi có cặp… Yên tâm nha… – Nguyệt Nhi bước đến trước, chĩa súng vào Thùy Chi.
– Không… Bắn tôi trước đi… – Hào Phong gào lên.
– Cô biết tại sao mình đi đến bước này không ?!
Thùy Chi chợt lên tiếng, từ từ đứng lên. Nàng bước đến trước họng súng đen ngòm, thật sát như có thể cảm nhận được hơi lạnh của nó. Ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn sâu vào mắt Nguyệt Nhi.
– Thùy Chi… đừng… – Hào Phong lo lắng.
– Cô không còn lối về… Vì cô ghen tị… Cô ghen với nhan sắc của tôi… Cô ghen với tình yêu của tôi… Tôi thấy thương hại cho cô… bao nhiêu năm sống dưới cái bóng của người khác… Vì cô không đủ tự tin bước ra trước ánh sáng để tự có một cái bóng của mình…
Thùy Chi lại bước sát hơn, Nguyệt Nhi hơi lùi lại vì sợ nàng bất ngờ cướp súng.
– Cô cho rằng mình rất trí tuệ… Nhưng những thứ cô nghĩ ra là rác rưởi, hại người… Nếu cô thật sự thông minh, thì hình ảnh treo đầy ngoài đường kia đã không phải là tôi… Nếu cô thật sự thông minh, thì cũng không tự đẩy mình xuống vực mà không biết…
– Mày nói hay lắm… Mày đã muốn chết trước… Thì tao thành toàn cho mày… – Nguyệt Nhi nghiến răng, ngón tay chậm chậm siết lại.
Bất ngờ, Thùy Chi ngồi thụp xuống đất, nàng hét lên:
– Bắn đi…
“Đoàng… Đoàng…”
Nguyệt Nhi chết sững nhìn xuống hai lỗ đạn song song trên ngực… Máu trào ra như suối… Khẩu súng tuột tay rơi lạch cạch tên nền đất. Thân hình Nguyệt Nhi đổ sụp xuống, hai mắt vẫn trừng trừng nhìn lên Thùy Chi.
Hào Phong há hốc nhìn Ngọc Hà toàn thân trần truồng quỳ gối cứng đờ giữ nguyên tư thế bắn. Tay cô run lẩy bẩy như không đỡ nổi trọng lượng của khẩu súng còn bốc khói. Hào Phong chợt hiểu ra lý do Thùy Chi bước thẳng đến họng súng của Nguyệt Nhi. Nàng muốn che cho Ngọc Hà nhặt khẩu súng của Đỗ Thụy, do chính Nguyệt Nhi đá về phía góc phòng.
Hào Phong lại nhìn qua Thùy Chi. Nàng đang cúi xuống sát tai Nguyệt Nhi, nói nhỏ gì đó. Hai mắt Nguyệt Nhi trợn ngược lên giận dữ, miệng mấp máy không thốt được lời nào, chỉ có máu trào ra. Cô ta thở hắc một hơi, hai mắt trợn trừng dần dần mất tiêu điểm.
Tiếng súng bên ngoài tắt ngấm. Tiếng giày cảnh sát nện rầm rầm đến gần.
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/thuy-chi/
Ngày hôm sau, báo chí toàn quốc lại được một bữa no nê với những hàng tít giật gân:
“Nguyệt Nhi âm mưu giết hại Thùy Chi Lollipop bị bắn hạ tại chỗ.”
“Bà Việt Nga bị truy tố lừa đảo, rút ruột doanh nghiệp sở hữu chung”
“Triệt hạ băng đảng chuyên đâm thuê chém mướn: 5 tên bị bắn chết tại chỗ, 4 tên bị thương nặng.”
“Cuộc họp cổ đông Elite: Thùy Chi được bầu nắm giữ vị trí Chủ tịch”
“Phỏng vấn độc quyền: Từ giờ hãy gọi tôi là Thùy Chi Elite.”
Không ai nhắc đến Đỗ Thụy, vì phút cuối biết quay đầu đã làm Thùy Chi tha thứ cho hắn. Đỗ Thụy bị bắn vào ngực phải, chỉ lệch trái tim vài centimet. Mất máu nghiêm trọng, nhưng kịp thời được đưa vào bệnh viện đã nhặt lại được cái mạng của hắn. Thùy Chi tha thứ là một phần, phần khác là nàng nghĩ đến ông Đỗ Hạnh. Cha nuôi không thể có hai người con đều vào tù. Ông Hà Châu đã đứng ra dàn xếp với cảnh sát, bưng bít hết mọi chuyện, đổ hết lên đầu Nguyệt Nhi.
– Đậu ở đó bao lâu rồi ?!
– Hai mươi phút…
Ông Hà Châu nhìn màn hình máy tính, một chấm đỏ định vị không ngừng chớp chớp, nhưng không di chuyển.
– Sao không gọi Nico ?!
– Tôi gọi rồi…
– Anh ta nói gì ?!
– Đợi.
– Đợi gì chứ ?!
– Làm sao tôi biết được ?!
Trên con đường huyết mạch giữa trung tâm thành phố, một chiếc Roll Royce đen bóng đỗ sát lề đường thu hút vô số ánh mắt tò mò của người đi đường.
Nico đứng ở đầu xe, hút thuốc lá phì phèo. Thỉnh thoảng lại nhìn chiếc xe đang run lên thật khẽ… Anh lắc đầu, cười một mình.
Trong xe là một quan cảnh xuân sắc ngút trời. Thùy Chi toàn thân trần truồng ngồi lên Hào Phong. Tựa lưng vào ngực anh, hai chân nàng gấp lại quỳ trên chiếc ghế da bóng lộn… Không ngừng nhấp nhổm để âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm đón lấy dương vật anh ra vào đều đều… Tay Hào Phong thích thú xoa nắn hai bầu vú no tròn nảy tưng tưng không dứt.
– Ah… Chủ tịch ơi… Anh sướng quá…
– Ưmmm… Không được gọi… em… như vậy…
– Anh gọi em là gì đây ?!
– Ưmmm… Bà xã… đi… Ôi….
– Bà xã ơi… Chủ tịch làm anh sướng quá…
– Ưmm…. Đáng ghétttt… Ahhh…
Thùy Chi sướng ngất ngây. Nàng ngữa mặt ra sau hôn rít lấy môi anh. Âm hộ nàng co rút mãnh liệt… Hai dòng suối tình ái hòa vào nhau, trào ngược ra ngoài… tưới ướt cả chiếc quần jean dồn cục giữa hai chân Hào Phong.
– Ư…
Thùy Chi lim dim nằm trên ngực Hào Phong, thở hổn hển. Anh yêu thương vuốt dọc tấm lưng mịn màng của nàng, chợt hỏi:
– Em đã nói gì với Nguyệt Nhi trước khi cô ta chết vậy ?!
– Em… Em nói… – Thùy Chi hơi ấp úng, nói. – Cô ta không còn cơ hội giành anh với em nữa…
– Ha ha… Chọc tức người sắp chết à… Em ác lắm nha…
Thùy Chi nhướng người dụi mặt vào cổ anh. Anh nói đúng… Nàng cũng độc ác không kém gì Nguyệt Nhi. Thùy Chi mỉm cười, nhớ lại câu nói của mình.
“Là tôi đã cho Nico giết Bác sĩ Thành… Cô thấy mùi vị bị vu oan thế nào ?!”
Tác giả: 69deluxe
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyencogiaothao.info, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.