Chuyện Đời Em Chi - Phần 73
Hào Phong còn đứng tầng ngầng giữa phòng thì cánh cửa bật mở. Nguyệt Nhi khuôn mặt đỏ hồng phấn khích bước vào. Sau lưng cô ta là Việt Nga. Có vẻ như bà ta đã nghe con gái nói Hào Phong bị mù. Việt Nga đứng yên sát cửa quan sát, không vội vàng để Nguyệt Nhi đến trước.
– Ư… Còn chờ em cởi đồ cho anh sao ?! – Nguyệt Nhi xoay người Hào Phong lại, ỏng ẹo.
– Đâu có… Nhưng mà… mẹ em còn ở dưới… có la không ?! – Hào Phong ú ớ nói một câu làm hai mẹ con suýt phì cười.
– Không làm sao mẹ la em được chứ… – Nguyệt Nhi vừa cởi áo Hào Phong, vừa nói… – Anh mà không yêu em… Mẹ em mới la đó…
– Ha ha…
Hào Phong bật cười, duỗi hai tay cho Nguyệt Nhi kéo chiếc áo sơ mi tuột ra sau. Bộ ngực rắn chắc vạm vỡ và vùng eo bụng sáu múi của anh phơi bày trước ánh mắt nóng bỏng của Việt Nga. Hào Phong nghe được hơi thở bà ta bắt đầu nặng nề khao khát. Nguyệt Nhi mê luyến cơ thể anh, áp mặt lên ngực anh thì thào:
– Sao lại căng cứng như vậy ?! Anh còn tập luyện nhiều hơn ngày xưa sao ?!
– Hì hì… Bây giờ anh có còn nhiều thú vui đâu… Lại không có bạn gái… Năng lượng dư thừa cũng phải tìm chỗ xả ra chứ…
Nguyệt Nhi quỳ xuống sàn nhà, tay run run kềm nén mở dây nịt cho Hào Phong. Khi chiếc quần jean kéo xuống, một khối u thật lớn độn nổi lên dưới lớp quần lót làm cả hai mẹ con hít thở không thông. Nguyệt Nhi không chờ nổi, bỏ mặc chiếc quần jean còn dồn đống dưới chân Hào Phong, kéo tuột luôn chiếc quần lót của anh. Một khúc thịt lù lù to lớn nửa cương cứng bật ra.
Nguyệt Nhi mặt đỏ bừng, cắn môi nhìn qua mẹ. Phát hiện cuống họng Việt Nga cũng ừng ực từng ngụm nuốt xuống, cô ta cười đắc ý. Nguyệt Nhi cúi người xuống, tay đỡ nhẹ lên như nâng niu một vật báu. Cô ta dùng chiếc lưỡi nhỏ liếm dọc từ túm bìu săng cứng của Hào Phong, lên đến hết dương vật. Chiếc lưỡi nhỏ của cô ta lại vẽ tròn tròn quanh cái đầu nấm to lớn, từ từ kéo nó vào miệng.
– Ah…
Hào Phong hít hà sung sướng, hai mắt nhắm chặt lại. Tay anh đặt lên đầu Nguyệt Nhi, kéo ra vào đều đều… Đột nhiên, Nguyệt Nhi dừng lại… Rồi một cảm giác còn ấm áp hơn bao lấy dương vật anh. Hào Phong cảm nhận được một đôi môi mềm mại bao quanh lấy thân dương vật… Trên đường vào, một cái lưỡi điêu luyện không ngừng xoắn quanh đầu dương vật anh. Gừng càng già càng cay… Việt Nga phải ngậm mút bao nhiêu dương vật đàn ông mới luyện ra được tuyệt chiêu như vậy.
– Ah… Đã quá Nhi ơi…
Hào Phong không ngừng rên rỉ… Tay anh không khách sáo túm chặt mái tóc mềm mượt như nước của Việt Nga, thúc dương vật vào miệng bà ta mỗi lúc một nhanh. Anh nghe được cả tiếng thở hổn hển và óc ách vang lên liên tục. Nguyệt Nhi bên cạnh nhìn mặt mẹ đỏ bừng, sốt ruột muốn thay vào nhưng lúng túng không biết làm sao. Viagra bắt đầu có tác dụng, dương vật Hào Phong nóng hổi căng tức như muốn nổ tung. Đột nhiên, anh kéo tóc Việt Nga đứng lên. Bà ta còn thở hổn hển chưa hoàn hồn, thì Hào Phong đã ghì sát bà vào lòng, hôn rít lấy đôi môi đỏ mọng thơm ngát. Cả người Việt Nga mềm nhũng dưới nụ hôn nóng bỏng của anh.
Hai người ngã xuống giường bỏ lại Nguyệt Nhi còn ngơ ngác bên cạnh. Hào Phong luồn tay vào váy Việt Nga, kéo tuột quần lót ra khỏi chân bà. Bàn tay anh chạm vào một mảng da thịt mềm mại ẩm ướt, lại nhẵn nhụi láng mịn như em bé. Việt Nga háo hức không chờ nổi, kéo tuột chiếc váy qua khỏi đầu, rồi lao vào hôn hít say mê bộ ngực rắn chắc của Hào Phong. Anh lùi người xuống, cầm dương vật chèn vào giữa hai chân bà, thúc mạnh.
– Ahhh… Ôi…
Việt Nga không ngăn được kêu lớn. Hào Phong dừng sững lại, hơi ngỡ ngàng như nhận ra sự khác lạ. Nhưng Việt Nga đã quắp chặt lấy hông anh không buông.
– Yêu em đi…. Đừng ngại… Yêu em đi anh…
– Tại sao ?! Tôi…
Hào Phong đang lúng túng thì một cơ thể trần truồng mát rượi khác đã áp sát lưng anh. Nguyệt Nhi hôn hít bờ vai vạm vỡ của anh, thì thầm:
– Đừng ngại… Hôm nay, mẹ con em sẽ cho anh lên tiên…
– Nguyệt Nhi… Nhưng mà…
Hào Phong sững người, dương vật cắm sâu trong âm hộ Việt Nga, lại không chịu dịch chuyển làm bà muốn điên lên. Việt Nga chồm lên ôm siết lấy cơ thể Hào Phong, hông hẩy hẩy, hổn hển nài nỉ:
– Yêu em đi… Em muốn lắm rồi… Anhhhh….
Việt Nga chưa kịp nói dứt lời, Hào Phong liền bóp chặt lấy cặp mông no tròn mềm mại của bà… Kéo cơ thể bà lên, rồi dồn xuống thật mạnh. Dương vật anh đi sâu đến tận cùng…
– Ôi… Em sướng quá…
Việt Nga há hốc rên rỉ, tay chống ra sau, ngữa người dùng bờ eo thon nhỏ hẩy ngược lên càng nhanh hơn. Nguyệt Nhi choàng người ôm ghì lấy bờ vai Hào Phong, miệng không ngừng kích thích ngậm mút hai đầu ti nhỏ săn cứng của anh… Hào Phong nghiến răng kềm nén… Anh gần như quên đi mục đích đến đây của mình.
– Ahhhh…
Anh gầm lên, lùi người lại. Cánh tay mạnh mẽ lật sấp cơ thể Việt Nga lại, kéo mông bà nhổng lên cao. Nhằm ngay cái âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm.
Một cú lút cán…
– Ôi… Sướng chết mất… Sao mù mà cu như có mắt vậy… – Việt Nga há hốc rên siết mãnh liệt.
– Mẹ này… Là do anh Phong giỏi thôi mà…
Hào Phong tự cảnh báo mình phải cẩn thận hơn. Nhưng trước sự kích thích tột độ của mẹ quỷ con ma này, anh quả thật khó kềm chế. Dù sao từ ngày xa Thùy Chi đến giờ anh không gần phụ nữ. Thật là nhịn đói lâu ngày, chợt ăn nhiều dễ bội thực mà. Nếu không có viên Viagra có lẽ anh đã xuất tinh từ vài phút trước. Hào Phong bóp nghiến lấy cặp mông trắng nõn căng tròn của Việt Nga, thúc mạnh như trời giáng. Bà ta bắt đầu rùng mình liên tục, cơ thể giật nảy từng cơn…
– Uwmmm…. Ah… Sướng…
Hào Phong rút phăng dương vật ra, lùi người lại… Nhưng cũng không thoát được một dòng nước từ âm hộ Việt Nga tưới ướt hạ thể anh.
– Ưm… Ngơ ngác gì… Còn em mà…
Nguyệt Nhi đè ngữa Hào Phong ra giường, ngay bên cạnh cơ thể trần truồng rũ rượi của mẹ cô. Cô ta gấp gáp đến không đợi được nữa, leo lên, túm chặt lấy dương vật anh, ngồi xuống.
– Ôi… Thích quá đi mất…
Nguyệt Nhi rên lớn nhúng nhẩy, vừa tự vò nắn hau bầu vú mình. Hào Phong nhắm nghiền hai mắt… Anh phải thừa nhận, Nguyệt Nhi quả thật là một vưu vật trời sinh. Thân hình khêu gợi, làm tình giỏi, lại tính tình dâm đãng sẵn sàng đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của đàn ông. Nhưng bất cứ đàn ông nào thấy được lòng dạ đầy rắn rết của Nguyệt Nhi cũng sẽ như anh… Giờ phút này, tuy cơ thể đàn ông có những khoái cảm mãnh liệt tự nhiên, nhưng dạ dày Hào Phong cồn cào như muốn nôn mửa. Anh ám ảnh từ trong trí tưởng tượng… Anh thấy mình biến thành ông Đỗ Hạnh bất động nguội lạnh mặc sức Nguyệt Nhi nhúng nhảy rên rỉ.
– Uwmmm… Em sướng….
Có thể vì trí tưởng tượng quá phong phú của Hào Phong, cơn sướng khoái của anh tuột dần. Dù dương vật vẫn cứng như thép nguội vì tác dụng của Viagra. Nguyệt Nhi rã rời sung sướng cả hai lần liên tục, Hào Phong vẫn trơ trơ như sắt đá. Đến lúc cô ta không chịu nổi nữa, nằm bẹp dí trên người Hào Phong, ngón tay cũng không muốn động đậy… Việt Nga liền ngồi dậy, đẩy con gái sang một bên. Ánh mắt bà sáng rỡ nhìn khúc thịt cứng đơ tím bấm dựng cao kiêu hãnh… Việt Nga lại leo lên…
– Uwmmm…. Trời ơi… Em yêu anh chết mất…
Tiếng rên rỉ hòa cùng âm thanh da thịt phành phạch vang lên không ngớt… Hào Phong công thành phá lũy, một trận ghi danh sử sách. Anh cũng mệt mỏi thiếp đi bên cạnh hai thân thể trần truồng rũ rượi của hai mẹ con Nguyệt Nhi.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Khi Hào Phong thấy có thể mình động nhẹ, anh tỉnh lại. Anh thấy Nguyệt Nhi mặc một chiếc váy ngủ mỏng tanh rón rén bước ra cửa. Việt Nga vẫn ngủ vùi bên cạnh Hào Phong không hay biết gì… Hào Phong hơi nhíu mày suy nghĩ. Anh chậm chậm ngồi dậy, để nguyên thân thể trần truồng lò mò như tìm đường bước ra cửa.
Hào Phong nghe tiếng nói chuyện thì thầm kềm nén bên dưới lầu. Thật cẩn thận anh bước xuống từng bậc thang để không phát ra tiếng động. Từ song cầu thang giữa tầng, Hào Phong nhìn xuống phòng khách.
Nguyệt Nhi mặc bộ đồ ngủ mỏng tanh, ngồi trên đùi một gã đàn ông đầu hói lớn hơn cả tuổi mẹ cô. Gã ta không ngừng mân mê hai bầu vú căng tròn của cô.
– Nga ngủ rồi sao ?! Ngủ với thằng nào mà ngủ sớm vậy ?!
Hào Phong chợt nín thở, anh phát hiện ra giọng nói này rất quen. Người đàn ông này đối với anh hoàn toàn lạ mặt, nhưng chắc chắn anh đã nghe giọng nói của ông ta. Chất giọng miền Bắc nặng nề như pha tạp gốc Hà Tĩnh… Rất khó nhầm lẫn.
– Làm gì có… Mẹ hơi mệt thôi mà… Không phải có em tiếp anh rồi sao ?!
Nguyệt Nhi lẳng lơ, kéo váy lên cho gã đàn ông luồn tay vào trong. Bên dưới lớp váy, cô ta hoàn toàn không mặc gì. Rõ ràng là hai người không phải lần đầu chơi trò thậm thụt này.
– Cái lọ thuốc hôm bữa anh đưa em… Em cất ở đâu ?! – Gã hỏi Nguyệt Nhi.
– Để làm gì ?! – Nguyệt Nhi hỏi lại.
– Hai hôm nay anh thấy có người theo dõi anh… Hình như là bên cảnh sát… – Gã nhíu mày nói.
– Hừ… Em mà cất thì đố ai mà tìm thấy…
Nguyệt Nhi đứng lên, bước lại góc phòng khách. Đến trước một con búp bê Nhật mặc kimno trong lồng kính, cô mở cửa cánh cửa kính nhỏ… Luồn tay vào trong bộ kimono, giữa hai chân con búp bê, cô chậm chậm rút ra một ống thủy tinh nhỏ. Nguyệt Nhi vung vẫy khoe với gã đàn ông.
– Trả lại cho anh… Để anh hủy đi…
– Không.
– Trời ơi Nguyệt Nhi… Thứ Astronaut này rất hại người… Anh đưa cho em… cũng không nghĩ em dùng trên người ông Hạnh… Để bây giờ tối nào anh cũng ngủ không yên. – Ông ta nhăn nhó.
– Chẳng ai biết được đâu… Yên tâm… Nơi này chỉ có anh và em cất giấu…
Nhìn Nguyệt Nhi nhét lọ thuốc trở lại trong người con búp bê, gã đàn ông nhăn nhó nói:
– Em làm anh mất một khách hàng sộp nhất em biết không ?!
– Vậy thì em đền đủ cho anh thôi…
Âm thanh chùn chụt của hai người bên dưới đã không còn liên quan đến Hào Phong. Anh cả người cứng đờ vì điều quan trọng anh vừa phát hiện. Khi người đàn ông đó vừa nhắc đến ông Hạnh, trí nhớ anh liền cuộn trào như dậy sóng. Người đàn ông đó không ai khác chính là ông Thành, bác sĩ riêng của ông Đỗ Hạnh. Người được ông Hạnh gửi gấm mang Hào Phong qua Singapore để tham gia chương trình chờ người hiến giác mạc. Ông ta nói chuyện với anh rất ít và chỉ ở lại Singapore hai ngày là bay về nước. Do khi đó Hào Phong mù lòa nên không thấy được mặt ông, nhưng chất giọng đặc biệt đó anh không bao giờ quên. Ông Thành là người đã cho Nguyệt Nhi thứ thuốc hại chết ông Đỗ Hạnh, vu khống Thùy Chi. Và điều quan trọng hơn là anh đã biết lọ thuốc đó giấu ở đâu. Tin tức này sẽ hữu dụng như thế nào đối với Thùy Chi ?! Hào Phong thấy mình run rẩy hưng phấn, muốn lao về gặp Minh Kha ngay lập tức.
Hào Phong rón rén đi lên lầu trở về căn phòng đó. Nhưng khi anh vừa chạm tay vào tay nắm cửa, thì giọng nói Nguyệt Nhi lạnh lùng vang lên sau lưng:
– Anh mới đi đâu ?!
Hào Phong bình tĩnh hơn bao giờ hết. Tay rà rà trên tường, anh quay lại tươi cười, ánh mắt vô định như không hề thấy cô ta:
– Anh đi toilet…
Nguyệt Nhi nhìn cửa toilet hé mở bên cạnh, lại nhìn về phía cầu thang xa xa. Cô ta lại nhìn thân thể Hào Phong trần truồng tênh hênh. Nguyệt Nhi nhíu mày bước đến gần sát anh. Ánh mắt chợt lạnh lẽo, bất ngờ Nguyệt Nhi rút cây trâm cài tóc… đâm thẳng vào mắt Hào Phong. Cây trâm dừng lại trước tròng mắt sáng đẹp của anh chỉ một phân. Nhưng Hào Phong vẫn trơ trơ không nháy mắt lấy một lần. Nguyệt Nhi mỉm cười, cài cây trâm lại trên đầu như không có gì.
– Thôi… Anh đi ngủ đi… Dưỡng sức, gần sáng mẹ em thường đòi nữa đó…
– Hắc hắc… Chưa biết ai đòi ai đâu…
Hào Phong nhếch mép cười dâm, quay người lò mò tìm tay nấm cửa. Bước vào phòng.