Chuyện Đời Em Chi - Phần 71
Trong gian bungalow không gian mở tuyệt đẹp tại resort năm sao Côn đảo… Phía trước ban công nhìn ra biển là một chiếc hồ bơi nước trong xanh tươi mát. Xung quanh hồ còn vung vãi những mảnh đồ bơi bikini bé xíu và những chai rượu lăn lóc khắp nơi. Một người đàn ông với thân hình cao lớn, trùm kín cả đầu và mặt, đeo găng tay đen, nhẹ nhàng không một tiếng động bước vào từ ban công mở rộng. Như một bóng ma giữa ban ngày, anh lướt qua chiếc giường không buồn liếc nhìn những thân thể trần truồng ngổng ngang trên đó.
Trên giường, Đỗ Vân và Tuấn Nguyên với ba đứa con gái trần truồng ngang dọc trên chiếc giường lớn. Bên cạnh giường còn vung vãi những cái bao cao su đọng bết tinh trùng trắng đục. Sau cái chết ngoài ý muốn của cha, Đỗ Vân âm thầm hối hận. Hắn căm giận Nguyệt Nhi, người trực tiếp gây ra cái chết của ông. Nhưng hắn không dám nói ra, vì hắn là đồng phạm, thậm chí đóng vai trò chủ chốt trong việc này. Đỗ Vân kéo Tuấn Nguyên lang thang khắp nơi… Rượu chè, gái gú thâu đêm suốt sáng.
Nico dùng một chiếc khăn tay, tẩm ướt thuốc mê lần lượt chụp lên mũi từng người. Sau đó, anh nhẹ nhàng nâng thân thể trần truồng của từng cô gái, đưa vào nhà vệ sinh. Trở lại phòng ngủ, anh tháo tấm rèm cửa xuống… Lại dùng dao xé tơi ra thành nhiều sợi nhỏ mềm nhưng rất bền dai. Đỡ hai thằng con trai trần truồng đặt ngồi lên hai cái ghế đối diện nhau… Anh trói tay Đỗ Vân ngược ra sau… Thật cẩn thận dùng những sợi bông mềm mại từ tấm rèm, sau khi tháo ra mười phút mọi vết trói hằn trên da sẽ biến mất. Sau anh lại trói hai chân và cánh tay trái của Tuấn Nguyên vào cạnh ghế… Nico rút trong túi áo ra một lọ amoniac lỏng, mở nút dí sát vào mũi hai thằng thanh niên.
– Hắt xì… Ahhh… Mùi gì kinh khủng như vậy…
– Ahhh… Mẹ… Cái gì vậy ?!
Đỗ Vân và Tuấn Nguyên lần lượt tỉnh lại vừa càu nhàu liền phát hiện mình bị trói cứng trên ghế. Tuấn Nguyên còn đung đưa được cánh tay phải chỉ thẳng mặt Nico hét lên:
– Mày là thằng nào… Mở trói cho…
Chưa kịp nói xong, một họng súng đen ngòm chỉ vào mặt làm cổ họng hắn tắt nghẽn.
– Nico ?! Anh làm gì vậy Nico… – Đỗ Vân nhận ra dáng người Nico dù đã che mặt.
Điều đó không quan trọng, Nico che mặt vì người sợ khác nhìn thấy, chứ không cần che giấu một người sắp chết. Anh không trả lời, bước lại bên Tuấn Nguyên… Bàn tay to lớn cứng như thép nguội của anh chợt nắm chặt lấy cánh tay hắn… Vặn mạnh.
– Ah… Địt mẹ mày…. Ahhh….
Tuấn Nguyên giãy dụa, đau đến nước mắt trào ra. Khớp vai hắn bị vặn trái khớp nổi gù lên một khối to dưới da, như sắp mọc cánh sau lưng. Nico đặt điện thoại xuống bàn, bấm nút. Anh lạnh lùng nâng cánh tay đơ cứng của Tuấn Nguyên lên, đút khẩu súng vào tay hắn… Họng súng chĩa thẳng vào ngực Đỗ Vân. Tuấn Nguyên mặt tái nhợt, không điều khiển được cánh tay mình.
– Này… Này… Đừng… Anh định làm gì hả ?! – Đỗ Vân gào lên, giãy dụa kịch liệt.
“Anh Vân đừng la to thế ! Anh đang ép Nico phải giết anh sớm hơn đó !”
Bất ngờ từ chiếc điện thoại trên bàn, một giọng nữ khá quen thuộc vang lên.
– Thùy Chi ?!
– Là Thùy Chi ?!
Tuấn Nguyên và Đỗ Vân rùng mình bừng tỉnh hô lên.
– Nó còn trong phòng tạm giam mà… Sao lại ?! – Tuấn Nguyên ngơ ngác.
– Là cô sai hắn đến đây giết tôi sao ?! – Vân gầm lên. – Tôi… Tôi đã làm gì cô hả ?!
“Ha ha… Hai người không làm gì tôi sao ?! Tôi có đủ chứng cứ để tố cáo hai người…” – Giọng Thùy Chi lại bình tĩnh đến lạ lùng. – “Nhưng tôi không cần làm như vậy ?! Vì đã có một người khác muốn hai người phải chết !”
– Là ai ?! – Vân nhíu mày hỏi.
“Thật ra, Nico đang thực hiện một kế hoạch không phải do tôi vạch ra… Anh tự suy nghĩ đi… Cha nuôi chết do anh gián tiếp gây ra… Đừng chối, vì chúng ta không phải đứng trước tòa án… Chối quanh chẳng có ý nghĩa gì !…” – Giọng nói Thùy Chi ngừng một chút. – “Anh chết để đền tội cũng không có gì oan ức cả… Nhưng thử nghĩ xem… khi anh chết đi, ai là người hưởng lợi nhất ?!”
– Thằng Thụy sao ?! Hắn không làm… như… vậy đâu…
Đỗ Vân nói đến cuối câu lại ngập ngừng chính mình cũng tự nghi ngờ câu trả lời đó. Đỗ Thụy lớn hơn hắn hai tuổi. Từ lúc còn bên Anh, lúc nào cũng ra vẻ anh lớn, la hét dạy dỗ hắn. Vậy mà từ ngày cha chết, Đỗ Thụy lại dễ tính hẳn. Hắn muốn bao nhiêu tiền ăn chơi đều được anh ta cho, không một câu hỏi.
“Tôi còn trong phòng tạm giam… Anh nghĩ tôi có khả năng biết được anh đi ăn chơi ở đâu sao ?!”
Đỗ Vân im lặng mím môi thật chặt.
“Và cũng vì lý do đó… Nếu tôi thật sự muốn giết anh, càng không bao giờ có ai nghĩ đến tôi là người ra lệnh… Anh hiểu chứ ?!”
– Im đi… Tao không làm gì hết ?! – Đỗ Vân bất ngờ gào lên. – Giết tao, tụi mày cũng không thoát tội đâu…
“Haizz… Được thôi… Nico làm đi… ”
Nico lạnh lùng cầm tay cổ tay Tuấn Nguyên. Cả cánh tay hắn tê rần mất cảm giác… Bất ngờ khi ngón tay Nico từ từ bấm vào một sợi gân trên cổ tay hắn, Tuấn Nguyên phát hiện ngón trỏ của hắn từ từ rút lại áp sát cò súng…
– Này… Này… Tao không kiểm soát được… Vân… – Tuấn Nguyên sợ hãi hét lên, họng súng đang chĩa thẳng vào ngực Đỗ Vân.
“Đừng háo hức quá… Lát tới phiên anh thôi mà… Sau khi Đỗ Vân chết… Nico sẽ dốc hết hai chai rượu vào miệng anh… Dìm chết anh trong hồ bơi… Hi hi…” – Thùy Chi giọng nói vui vẻ như chính mình đang chứng kiến. – “Anh Thụy rất có tài nha… Nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo như vậy ! Hai thanh niên dành gái, bắn nhau một thằng chết… thằng còn lại vì say rượu chết đuối trong hồ bơi…”
Tuấn Nguyên rùng mình, mặt xanh ngoét… Đỗ Vân nhìn chằm chằm vào họng súng đen ngòm, lại thấy ngón tay run run chậm chậm co rút trên cò súng của Tuấn Nguyên. Đối diện với ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Nico, anh ta đang nhìn hắn như một mục tiêu ngắm bắn không hơn không kém. Mồ hôi hắn vô thức vã ra như tắm.
– Dừng lại… Dừng lại… Cô muốn gì ?!
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/thuy-chi/
– Tại sao không tìm thấy hai đứa nó ?!
Trong phòng làm việc của ông Đỗ Hạnh, Đỗ Thụy cáu gắt hét qua điện thoại.
“Chúng tôi không biết ! Chúng tôi đến nơi chỉ tìm thấy ba đứa cave trần truồng ngủ trong toilet… Hai đứa đó trả phòng đi mất tăm…”
– Máy bay thì sao ?! Chúng cũng phải bay đi đâu chứ ?!
“Chúng tôi đã kiểm tra tất cả danh sách hành khách chuyến bay hai ngày nay… Không tìm thấy chúng. Tôi nghĩ chúng thuê một chiếc thuyền nào đấy đi rong chơi câu cá…”
– Không… Thằng Vân đó không bao giờ câu cá… Tiếp tục tìm cho tôi… Mà nếu nó thật sự lên thuyền ra biển… còn dễ giải quyết hơn… Quan trọng là không được lạc mất thi thể… Tôi không muốn chờ 6 tháng để tòa tuyên cáo mất tích.
Đỗ Thụy ngồi xuống ghế, thở phì phò thức giận. Đúng là một lũ vô dụng. Nếu là Nico thì mọi chuyện đã được giải quyết một cách êm xuôi. Nhưng từ ngày Nico báo đã hoàn thành nhiệm vụ với Minh Kha, Thụy cho người lặng lẽ kiểm tra… Minh Kha không đến bệnh viện sau khi Nico ra tay… Cũng không tìm thấy anh ta ở nhà ?! Hàng xóm cũng không hay biết anh ta đi đâu ?! Nếu là một tai nạn giao thông, dù chết hay còn sống cũng phải để lại chút tin tức nào đó. Chính vì sự biến mất không sủi lên chút bọt nước nào của Minh Kha làm Đỗ Thụy nghi ngờ… Vì thế tuy Nico vẫn ở trong căn nhà này, nhưng anh quyết định không sử dụng hắn nữa. Vì thế mấy ngày nay, Nico cứ như một bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện… Đỗ Thụy cũng lười quan tâm.
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/thuy-chi/
Nhưng Đỗ Thụy không biết rằng, không sử dụng Nico là quyết định đúng, nhưng chưa đủ. Lẽ ra anh phải tống cổ gã người Nga đó ra khỏi nhà ngay khi sự nghi ngờ đầu tiên mới xuất hiện trong đầu. Để giờ đây, tất cả cuộc nói chuyện của anh đều được thu vào một thiết bị nhỏ giấu dưới cạnh bàn… không ngừng truyền tín hiệu về một căn nhà nhỏ xiêu vẹo tại Quận 8.
– Anh trai mày thật sự muốn giết mày… Nhưng còn tao… tao có liên quan gì đến thừa kế nhà mày đâu ?! – Tuấn Nguyên thất thần thì thào.
Đỗ Vân không trả lời, hắn chặt bờ mím môi nức nẻ tái nhợt. Mười tiếng trên cano vào bờ không dễ chịu gì đối với hắn. Đỗ Vân đã nôn mửa đến mức hiện giờ chỉ cần uống nước vào là ọc ra. Thần kinh hắn đã mệt mỏi cực độ, lại bị Nico dựng dậy bắt nghe đoạn băng đối thoại của Đỗ Thụy với ai đó… Những tin tức dồn dập này gần như làm hắn suy sụp. Nếu hắn không chịu đầu thú, có lẽ Thùy Chi cũng không lệnh cho Nico giết hắn… Nhưng Đỗ Thụy đã không còn cho hắn đường lui.
– Tao muốn đầu thú… – Đỗ Vân thều thào.
– Mày điên rồi… – Tuấn Nguyên kêu lên.
– Mày mới điên đó ! Tao suy nghĩ kỹ rồi… – Đỗ Vân gầm lên. – Tao với mày bị con Nguyệt Nhi đó nắm mũi dắt đi… Nó mượn chuyện hại Thùy Chi để giết cha tao… Tao với mày ra đầu thú cùng lắm là ở tù vài năm tội ngộ sát… Nó mới chính là hung thủ mưu sát… Mày hiểu không ?!
– Nhưng…
– Tao mặc kệ mày có đi hay không ?! Mày có thể ở nhà chờ xem cảnh sát hay người của anh trai tao đến trước!