Chuyện Đời Em Chi - Phần 70
Buổi tối hôm sau,
Nico đội mũ bảo hiểm kín mít, cầm lái một chiếc mô tô phân khối lớn chậm chậm trên đường. Chiếc xe anh lái là một chiếc xe lạ, chưa bao giờ Thùy Chi thấy, cũng không xuất hiện tại nhà ông Đỗ Hạnh bao giờ. Ánh mắt anh sắc lạnh như hai mũi dao nhọn chĩa thẳng vào tấm lưng gầy ốm của người thanh niên lái chiếc xe cũ kĩ cách đó không xa. Người đó là Minh Kha.
“Tôi muốn đây là một tai nạn… Hắn có thể liệt giường, hôn mê… Nếu… Nếu lỡ chết cũng không sao… Nói chung trong hai tuần tới… hắn không thể xuất hiện tại bất cứ nơi đâu… ”
Trong đầu nico vang lên mệnh lệnh của Đỗ Thụy. Từ ngày ông Đỗ Hạnh chết, Thùy Chi bị bắt, Nico trở nên lầm lì hơn cả trước đây. Anh phân vân mấy lần không biết có nên trở về Nga không ?! Nhưng còn có an nguy của một người vẫn làm anh vương vấn… Anh nghe lệnh Đỗ Thụy không phải vì hắn là con trai lớn của ông Đỗ Hạnh… Văn hóa Phương Tây không quen với tập tục cha truyền con nối. Anh nghe lệnh Thụy vì hắn đang giúp đỡ Thùy Chi. Nico bắt đầu quan sát xung quanh, phía trước là đoạn đường tối không lắp camera… Với chiếc xe 1200 cc đang lái, thật không khó để anh cắt đôi chiếc xe máy cũ rích kia… Nhưng vấn đề là người thanh niên kia không chắc còn sống… Nico hít sâu một hơi, tay nắm ống ga siết chặt…
“Reng…”
Chợt tiếng chuông điện thoại reo lên trong tai nghe anh đang đeo. Nico nhíu mày, lỏng tay, bấm nút.
“Anh Nico… Em Thùy Chi đây…”
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/thuy-chi/
Trong một căn nhà nhỏ xiêu vẹo ở quận 8, cửa sổ đóng kín bưng… Dưới ánh đèn leo lét, Minh Kha gập người chuyên chú dán kín một bì thư dầy cộp. Dán xong, anh kẹp nó vào một tờ báo, rồi thở phào tháo găng tay ra… Cả đời Minh Kha chỉ biết học rồi đi làm, yên bình trôi qua ki chút gợn sóng. Vậy mà mấy ngày qua thật như một cuốn phim hành động… Từ việc Thùy Chi giấu chiếc điện thoại của anh đi qua cửa kiểm soát… Đến mua một số điện thoại khác, nhắn số cho nàng… Cài đặt sẵn phần mềm ghi âm, để chờ nàng gọi lại… Sau đó càng kinh khủng hơn, khi Thùy Chi nhắn anh phải đi theo gã sát thủ người nước ngoài… đến đây lánh nạn. Anh cũng không ngờ mình trở thành đối tượng cần thủ tiêu của Đỗ Thụy.
Tranh thủ hai ngày rảnh rỗi, Minh Kha đã tổng hợp một bản báo cáo pháp y đầy đủ để chứng minh Thùy Chi vô can với cái chết của ông Đỗ Hạnh. Để gửi cho gã Phúc, Minh Kha phải gói gém cẩn thận để không lưu lại chút manh mối truy ra anh. Dù sao anh là người đang nắm phốt của gã, càng quan trọng hơn đó chính là mệnh căn của Thùy Chi… Hai ngày nay, Minh Kha nhớ Thủy kinh khủng, nhưng không dám nhắn gọi vì sợ nàng bị liên lụy.
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/thuy-chi/
Căn phòng giam nhỏ của Thùy Chi giờ đây thật khác… Nệm giường được thay tươm tất, ánh đèn chan hòa phản chiếu… Một chiếc quạt gió quay nhẹ nhẹ làm bầu không khí mát dịu dễ chịu hơn nhiều. Thùy Chi ngồi ngay ngắn trên giường, xung quanh nàng là tập hồ sơ báo cáo biến động cổ phiếu Elite suốt mấy ngày qua. Nàng nhíu mày, cầm điện thoại lắng nghe.
“18 nguồn thu mua cổ phiếu Elite đều thuộc bà Việt Nga – Tổng Giám đốc Blue Jeans… Tỷ lệ chênh lệch hiện nay so với số cổ phần chi phối đứng tên ông Đỗ Hạnh là 2.7%, vẫn tiếp tục kéo gần hơn…”
– Và Đỗ Thụy không có động thái gì sao ?! – Thùy Chi trầm giọng hỏi.
“Không… Dường như Đỗ Thụy chỉ họp với ông Hà Châu, quan tâm đến chuyện nhận thừa kế thôi…” – Giọng nói của Ngọc Hà vang lên bên kia.
– Được rồi… Cô cẩn thận đừng để lộ ra chuyện tôi có thể liên hệ bên ngoài. Tôi cần suy tính thêm.
Thùy Chi cúp máy, tựa lưng vào tường thất thần. Đỗ Thụy làm cho nàng từ thất vọng này đến thất vọng khác. Thùy Chi không rõ vì lý do nào mà anh thay đổi suy nghĩ từ việc giải cứu nàng đi đến quyết định hãm hại nàng. Anh hủy bỏ sổ ghi chép chứng cứ của Minh Kha, lại sai sử Nico hãm hại anh… Tất cả chỉ để nàng không thoát ra khỏi nơi này. Nếu chỉ hãm hại nàng, Thùy Chi vẫn có thể tha thứ cho Đỗ Thụy. Nhưng từ lúc anh muốn Nico giết Minh Kha, nàng đã quyết định đối đầu với anh ta.
Hôm nay, nhận được báo cáo của Ngọc Hà, Thùy Chi lại càng chán ghét Đỗ Thụy. Anh ta hầu như không có động thái trả đòn mặc cho phía đối thủ vơ vét cổ phiếu Elite, mà tối ngày chỉ chăm chăm vào khoản thừa kế của mình.
Thùy Chi được Minh Kha thông báo sơ lược qua lời kể lại của Nico. Hai người phải vật lộn với Google Translate cả buổi để có một câu chuyện thông suốt. Nico đã nhìn thấy đoạn video trước khi Đỗ Thụy xóa đi. Đỗ Vân đã dẫn hai người bạn, một nam một nữ, vào nhà buổi trưa hôm đó… Nghĩ đến cảm giác đau đớn ê ẩm suốt mấy ngày mới vào đây, Thùy Chi nghiến răng căm tức… Nhưng điều đáng tiếc là Nico không nhận diện được hai người bạn đó… Chỉ biết thằng con trai lái một chiếc ô tô Lamborghini đỏ bóng, ba số đuôi là… 135. Thùy Chi hơi nhíu mày ngờ ngợ. Thanh niên hơn hai mươi tuổi lái một chiếc siêu xe như thế có thể nói là đầu ngón tay… Chính nàng cũng gặp qua hai người… Một là Thiên Hà… Hai là… Tuấn Nguyên.
Thêm một vấn đề nữa, ngay cả Đỗ Thụy cũng không nghĩ đến. Nếu cái chết của ông Đỗ Hạnh là một âm mưu, vậy thông tin ông có tiền sử bệnh tim lâu năm là do ai cung cấp cho hung thủ ?! Thùy Chi đã từng được cha nuôi kể về căn bệnh tim đang rút dần sự sống của ông. Nhưng ông cũng nói đây là một bí mật, chỉ có bác sĩ riêng của ông, Nico và Thùy Chi biết… ngay cả Thụy và Vân đều không rõ ràng. Vân rất có thể bị lợi dụng để làm ra một chuyện ngu xuẩn… Nhưng đã đến nước này, đánh chết hắn cũng không dám thừa nhận. Vậy muốn điều tra chủ mưu phía sau có thể truy từ tên bác sĩ riêng kia…
“Cộc cộc cộc”
– Vào đi…
Thùy Chi hơi mỉm cười vì cách trả lời của mình, cứ như nàng đang ngồi trong phòng làm việc. Cánh cửa bật mở, gã Phúc khuôn mặt không mấy tự nhiên bước vào. Trên tay gã cầm một tập hồ sơ dầy. Cửa đóng lại, gã đặt xuống giường ngay trước mặt Thùy Chi. Tập hồ sơ mang tên nàng.
– Trong này là bản lời khai có chữ ký của cô…
Thùy Chi mỉm cười mở hồ sơ. Nàng run run cầm bản lời khai có vài vết chữ nhòe nhoẹt, đó là nước mắt của nàng rơi xuống khi viết nó… Nàng mỉm cười, xé vụn tờ giấy trước mắt Phúc. Gã đưa ra một tập báo cáo khác, ánh mắt hơi khó hiểu nhìn Thùy Chi:
– Sáng nay tôi nhận được tập báo cáo pháp y này… Tuy không có người ký xác nhận, nhưng phía pháp y bên tôi kiểm tra lại đều thấy chính xác. Điều này chứng minh cô vô can với cái chết của ông Đỗ Hạnh…
Thùy Chi gật gật đầu, không trả lời.
– Vậy cô cũng không cần cài bẫy tôi để lấy lại tờ lời khai làm gì… Thậm chí chỉ cần chúng tôi xúc tiến thay đổi báo cáo, cô có thể rời khỏi đây trong hai ngày.
– Tôi không muốn tờ lời khai này còn tồn tại trên đời… Nó là một lời dối trá nhục nhã đối với tôi… – Thùy Chi bình tĩnh nói.
– Anh cứ cho người xúc tiến thay đổi báo cáo… Nhưng hiện nay tôi chưa muốn rời khỏi đây…
– Tại sao ?! – Gã Phúc cau mày hỏi.
Thùy Chi mỉm cười, ngã đầu nằm xuống đùi gã. Cả người Phúc cứng đờ khi nàng kéo tay gã đặt lên ngực mình.
– Anh cứ xem như em chưa muốn xa anh… Được không ?!
Thùy Chi lim dim nhắm mắt để mặc gã hồi hộp mân mê hai bầu vú mềm mại của nàng. Gã run rẩy mở từng chiếc nút áo tù thô kệch. Hai bầu vú căng tròn mơn mởn, hai nhụy hoa đỏ hồng xinh đẹp của Thùy Chi lại phơi bày trước ánh mắt thèm thuồng của hắn. Gã cúi gập người, vụt mặt vào ngực nàng. Miệng hắn say mê ngậm mút lấy hai núm vú nàng. Thùy Chi nhắm mắt, tay xoa nhẹ mái tóc lòa xòa nhấp nhô của Phúc. Khóe miệng nàng nở một nụ cười nhàn nhạt…
“Thời điểm bất thường cần những hành động phi thường”. Thùy Chi vừa nhận ra trong trận chiến ba bên này thế lực nàng quá yếu nhược… Hôm trước gài bẫy gã Phúc, nàng có thể sai khiến hắn, nhưng điều đó vẫn chưa đủ… Nhưng nghe lệnh và phục tùng mệnh lệnh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nàng không muốn khi mình ra trận, sau lưng lại có một con dao sắc bén cứ lăm lăm chực đâm lén bất cứ lúc nào. Để tránh điều đó, Thùy Chi phải thu phục gã đàn ông này… để hắn cam chịu phục tùng dưới váy nàng một cách tuyệt đối…
– Uwmmm…
Gã Phúc nằm sấp bên cạnh Thùy Chi. Nàng nhắm mắt, vạt áo nàng mở rộng để hắn thoái xoa nắn, hôn mút hai bầu vú tròn trịa đến đỏ ửng lên. Tay hắn chậm chậm luồn xuống dưới… Thùy Chi hóp bụng cho tay hắn luồn vào trong lưng quần. Bàn tay ấm nóng của gã vuốt ve ngoài lớp vải quần lót mát rượi, mân mê bờ mu mềm mại của nàng… Chợt gã dừng sững, rụt tay về…
– Em… Em đang có sao ?! – Mặt gã nhăn nhúm khó coi.
– Ư… – Thùy Chi đỏ mặt, gật gật. – Mới có sáng nay… Nhưng anh muốn… em cũng chìu anh được mà…
– Không… Không… Không được… Xui lắm…
Gã Phúc lồm cồm leo xuống giường. Thùy Chi che miệng cười nắc nẻ.
– Đi đâu vội vàng vậy… – Nàng kéo gã lại, cài nút áo sơ mi xộc xệch cho gã. – Em nhờ cưng xíu nha…
Thùy Chi đưa cho gã một tờ giấy, nàng đã ghi chú đầy đủ những thứ cần điều tra.
“- Người đứng tên chiếc Lamborghini, màu đỏ biển số SG, ba số đuôi 135”
“- Cơ cấu nguồn vốn của Cty Thời trang Blue Jeans… Danh tính các cổ đông và số điện thoại liên hệ…”
“- Các mối quan hệ cá nhân của Bác sĩ Nguyễn Nhật Thành… bao gồm vợ con, người tình…”
– Cái này… – Gã Phúc thoáng chần chừ.
– Cưng ngoan đi… Ba ngày sau, em cho cưng ăn em được không ?! Mà nhớ để dành ba ngày, không được xả lung tung đâu đó…- Thùy Chi cắn môi, ánh mắt lẳng lơ không chịu nổi.
– Ừa… nhớ đó… – Gã tươi cười, nhét tờ giấy vào ngực áo.
Nét mặt gã Phúc khi bước ra ngoài còn tươi tỉnh, vui vẻ hơn lúc mới bước vào gấp trăm lần.
Đợi cánh cửa đóng lại, Thùy Chi thò tay vào quần lót rút ra một miếng giấy vệ sinh được gấp thành nhiều lớp chồng lên nhau, vuông vức dầy cộp. Nàng nhếch mép cười vo trò, ném vào thùng rác.