Chuyện Đời Em Chi - Phần 69
Gã Phúc quả thật không muốn nhắc đến thằng Minh. Gã chỉ muốn được đè Thùy Chi ra dày vò ngay lập tức. Một bên núm vú đỏ hồng của nàng gần trong gang tấc ngay trước ánh mắt đói khát của gã Phúc.
– Bây giờ em đã đi đến đường cùng… Anh vẫn còn muốn em chứ ?! – Thùy Chi ngữa mặt thở nhẹ một hơi thơm ngát làm gã Phúc say mê.
– Muốn chứ… Em là người phụ nữ đẹp nhất trong mắt anh… – Gã nuốt nước miếng nói vội, ánh mắt đờ đẫn nhìn đôi môi đỏ mọng hé mở của nàng.
– Khi tòa tuyên án, em sẽ bị giam nơi khác… Lúc đó không còn gặp anh nữa rồi…
Thùy Chi phụng phịu, cúi gằm gương mặt ửng đỏ, ngón tay nàng lại tự vẽ tròn tròn quanh núm vú đỏ hồng xinh xắn của mình. Gã Phúc thiếu chút nữa là xịt máu cam ngay tại chỗ… Hắn run run ôm ghì lấy cơ thể mát rượi của nàng, thì thào:
– Vậy còn vài ngày… Hai chúng ta… Hay là hai chúng ta…
– Hứ… Anh chỉ muốn ăn người ta thôi… Đàn ông nào cũng như thế… không quan tâm đến tâm sự của người ta sao ?! – Nàng u uất, kéo khăn tắm che kín lại ngực.
– Trời ơi… Em muốn gì nói nhanh đi… Anh muốn chết rồi nè… – Gã Phúc kêu khổ, nài nỉ.
– Em muốn đòi tiền… Tên Minh đó đã lấy hết gia sản nhà em… Bây giờ em nên nông nổi này… Không còn khả năng lo cho ba mẹ… Một tờ quyết định thôi mà hắn lấy tận sáu tỷ rưỡi… Em căm ghét hắn… – Thùy Chi vừa nói vừa giãy nảy trên đùi gã Phúc.
– CÁI GÌ ?! Sáu tỷ rưỡi… Hắn đưa anh có ba tỷ thôi ! – Gã Phúc buột miệng gào lên.
– Thì ra là anh cũng có phần ?! – Thùy Chi rưng rưng, toan đứng dậy, thì gã níu nàng lại.
– Trời ơi… Anh có ăn được một mình đâu… Lo lót từ trên xuống dưới mà… – Gã phân bua.
– Anh nói xạo… – Nàng phụng phịu, mặt cúi gằm giận dỗi.
– Anh thề đó… Anh đưa lão Hậu – Trưởng phòng Cảnh sát điều tra 1,3 tỷ… Lão Trung – Phó Phòng 2 tỷ… Còn thằng Tuân bên Cục quản lý an ninh Ngân hàng 400 triệu…. Anh chỉ hưởng được 600 triệu thôi… Tội anh quá mà…
– Chỉ một tờ quyết định nhỏ nhoi mà kiếm được 600 triệu… Anh kiếm tiền ngon quá ha…
Thùy Chi chợt đứng dậy, giọng nói nàng trở nên lạnh lùng nhưng gã Phúc vẫn chưa nhận ra. Thấy nàng bước đến góc nhà bắt đầu mặc quần áo, gã thiếu điều muốn khóc, lại càng cố phân bua:
– Em nghĩ anh leo lên vị trí này dễ lắm sao ?! Lo lót rải đường từ Bộ xuống… Cả năm tỷ bạc chứ ít ỏi gì… Cái xã hội này là vậy… Không có gì là không được… Chỉ cần có đủ tiền thôi… Bây giờ anh phải gỡ gạc chứ…
– Anh gỡ đủ chưa ?! – Thùy Chi hỏi vừa cài nút áo, mắt cũng không buồn nhìn gã.
– Anh còn nhiệm kỳ hai năm… Chắc cũng gom thêm được chục tỷ nữa… Rồi hạ cánh an toàn thôi… Lên giường đi cưng… Cưng mặc đồ vô làm gì vậy ?! À… Thích trò cởi bỏ từng lớp đúng không ?!
“Reng… Reng”
Bất ngờ có tiếng điện thoại reo vang. Gã Phúc vô thức chạm vào túi mình, không phải điện thoại gã. Gã ngạc nhiên nhìn lên Thùy Chi, bắt gặp ánh mắt giễu cợt của nàng.
– Điện thoại của anh đó… Nhấc máy đi… – Nàng khoanh tay hấc hàm về phía cuối giường.
– Của anh ?! Sao lại của anh ?! Mà sao em lại có điện thoại trong này nhỉ ?!
Gã Phúc nhíu mày, mò dưới lớp vải phủ nệm giường, tìm được một cái điện thoại nhỏ nhắn. Nhấc máy áp lên tai:
“Anh thề đó… Anh đưa lão Hậu – Trưởng phòng Cảnh sát điều tra 1,3 tỷ… Lão Trung – Phó Phòng 2 tỷ… Còn thằng Tuân bên Cục quản lý an ninh Ngân hàng 400 triệu…. Anh chỉ hưởng được 600 triệu thôi…”
Không ngờ nghe được chính giọng nói của mình, gã Phúc hầm hầm hét vào điện thoại:
– Mày là ai ?!
“Em nghĩ anh leo lên vị trí này dễ lắm sao ?! Lo lót rải đường từ Bộ xuống… Cả năm tỷ bạc chứ ít ỏi gì… Cái xã hội này là vậy… Không có gì là không được… Chỉ cần có đủ tiền thôi… Bây giờ anh phải gỡ gạc chứ…”
Không có tiếng trả lời, chỉ có giọng nói của chính gã oang oang rõ ràng từng tiếng.
– Cô dám cài bẫy tôi ?!
Gã Phúc gầm lên, ném chiếc điện thoại lăn lốc dưới sàn. Thùy Chi cười tủm tỉm nhặt lên, nàng chắt lưỡi:
– Anh cũng biết là đoạn âm thanh đó không lưu trong này mà… Cái điện thoại có tội tình gì đâu…
– Cô muốn gì ?! – Gã Phúc thở hồng hộc, kềm nén.
– Tôi muốn lấy lại bản lời khai mình đã ký. – Thùy Chi nói, vẫn chùi chùi chiếc điện thoại không thèm nhìn lên gã.
– Không được… Tôi không có khả năng đó…
– Không có chuyện gì là không được… Ở cái xã hội này… Chỉ cần có đủ tiền thôi… – Nàng cười tủm tỉm bước đến trước mặt gã.
Nghe Thùy Chi dùng lại câu nói của chình mình, mặt gã Phúc đen lại căm tức. Thùy Chi giở chân lên, nhẹ nhàng ngồi lên đùi gã Phúc, đối diện với mặt gã.
– Hợp tác với em… Không những anh sẽ an toàn trên quan lộ… Mà em còn bảo đảm rằng khi em ra khỏi đây… Còn rất nhiều phi vụ cho anh kiếm đậm hơn nhiều… 10 tỷ sao ?! Không cần hai năm tích lũy đâu…
– Và biết đâu đó một ngày… Anh sẽ được toại nguyện trên thân thể em… – Thùy Chi thì thầm, hơi thở thơm ngát bên tai gã.
Gã Phúc nhìn nàng, chợt gã rùng mình. Trong đôi mắt nàng, gã thấy một ngọn lửa âm ỉ chuẩn bị bùng lên thiêu đốt tất cả mọi thứ cản đường… Ánh mắt này hắn đã thấy một lần từ một cô gái yếu đuối cầm dao tự đâm vào cổ mình… Gã chợt nhận ra người đàn bà như Thùy Chi, không phải thứ dành cho gã chơi đùa… Nếu gã còn muốn sống lâu hơn.