Chuyện Đời Chuyện Người - Chương 7: Nguyên tắc và khởi động
Cái suy nghĩ của thằng học sinh lớp 11 ấy sao nó tười đẹp và dường như cả thế giới là màu hồng là của chính tôi. Bố kinh doanh quan hệ rộng đặc biệt là kiếm ra tiền nhưng đồng nghĩ cũng rất biết tiêu tiền, người mẹ làm công chức hiền lành xinh đẹp lo lắng thương yêu chăm chút cho gia đình. Cô, em, Như và mõi người tạo cho tôi một vỏ bọc và tôi sống trong nó không chút phản kháng mới là điều đáng sợ?
Tôi và em hằng ngày vẫn nhìn nhau những cái âu yếm hay là những cử chỉ quan tâm nhưng trong lớp đâu ai biết chúng tôi là một đôi ngoài: Hoa Thảo và Nhật Trang chứ. Em một ngày mang lại cho tôi một cảm giác mới lạ, khi em búi tóc lên đầy cá tính, lúc em thả làn tóc ngây thơ trong sáng, lúc em làm tôi chết đứng khi là cô gái sành điệu và đầy cá tính … Tôi chỉ biết trong tôi bây giờ chỉ có em và mỗi em thôi và dường như khi bên em con ma dâm tặc cũng bị vẻ đẹp ấy tấm hồn ấy làm rung động mà không hề có chút suy nghĩ đen tối. Tôi cũng chăm học hơn trước và đã cải thiện phần nào mấy môn yếu kém vì ai đâu muốn mất điểm với cô gái mình yêu chứ.
Tôi cũng có nguồn thu nhập đều đều từ việc tiếp tế cho mấy ông anh ông chú trong trại. Các ông là quản giáo mà rượu bia uống như trâu, bài bạc đánh hơn cả mấy thằng vào trãi vì tội cờ bạc. Mấy ông như ông hoàng trong trại vì quản giáo đây toàn là con ông cháu cha trừ cái ông Phi anh họ tôi. Ông Phi được ông già tôi dùng mối quan hệ chỉ điểm để chạy chọt cho vô được, kinh khủng hơn vì chả mất đồng nào hết mới chứ? Tôi với ông Phi vắt nát óc mà đâu nghĩ ra cái cách ông làm. Lúc các ông nhờ mua hộ ít đồ nhậu, lúc lại nhờ mua cho can rượu hay mấy bộ bài và ít tiền lẻ. Cái trại này từ cổng bảo vệ đến phòng giám đốc ai tôi không biết và kể cả mấy anh có số cái trại này tôi cũng đếm thuộc như bảng cửu chương. Mấy ông ngày nào chả ngồi ở cái quán của cậu tôi ăn sáng hay nhậu và nhậu trong nhà cậu chứ.
Các ông mà có đợt đưa lính đi ngoài là kiểu gì không ới tôi để khi nào tôi rảnh còn đi cùng làm chân sai vặt và có mấy chuyện mấy ông không muốn ra mặt. Rồi cái đám có ý thức cải tạo tốt, có sự nhờ cậy quan tâm từ gia đình sẽ được cho ra đi làm ngoài đời để được thưởng thức bầu không khí đời dù vẫn là bộ đồng phục JUventut quen thuộc. Tiếp xúc với các anh các bác nhiều tôi cũng hiểu và cũng có cái suy nghĩ khác về giới xăm trộ ăn nói tục tụi ấy và vào cái trại này đâu phải toàn người xấu. Tôi khá thân với ông Hùng, ông là trưởng buồng và cũng là anh chị có số ngoài đời. Ông vô đây bởi vì đơn giản là vác hàng lên đi xả nguyên đám đâu 3 4 thằng đang hát caraoke khi điều tra được một trong mấy thằng đó lén lút qua lại với vợ ông. Tôi biết qua lời kể của mấy ông trong ca đi làm và cũng ít khi tiếp xúc với ông vì cái đầu trọc lóc với hình xăm từ chân lên đến cái cổ chứ, khuôn mặt thì dự dằn như bầu trời sắp đổ xuống không bằng. Nhưng một hôm trời mưa thế là nguyên đám được cho nghỉ ngơi trong cái nhà bỏ hoang khi đi làm hệ thống nước sạch. Tôi được giao nhiệm vụ cao cả: canh gác cho mấy ông đánh bạc và đứa nào bước ra cái vòng tròn ấy thì hô lên.
Ông Hùng nhìn điếu thuốc tàn giới chân tôi mà nuốt nước miếng, đâu chỉ ông đâu nguyên đám chảy nước dòng dòng nhưng ai đâu dám lấy. Tôi nhìn thấy và thực sự cảm thấy xúc động. Tôi với bao thuốc châm một điếu rồi đưa lại cho ông Hùng: chú và anh em chia nhau người hơi, nhanh lên rôi bước lại cửa nhắn tin cho em và cũng canh chừng. Điều nhỏ nhoi ấy thôi nhưng tôi lại được mấy ông cảm kích vô cùng. Ông Hùng đi lại gần tôi: chú thay mặt anh em cảm ơn cán bộ! Anh em trong phòng hai tuần nay không có người nhà lên thăm nên cũng đói, thèm lắm cháu. Tôi thôi nhắn tin: không ai lên thăm trong hai tuần uk, cháu không phải là cán bộ. Ông gật đầu vuốt vuốt cái đầu trọc lóc cười cười: chú thì đợt này vợ con đang mắc chăm ông già ốm đi viện vì nhà neo người, còn mấy thằng này thì cũng một đứa một lí do nhưng trùng hợp nên anh em chú thiếu thốn.
Vợ chú uk! Sao cháu nghe vk chú phản bội chứ? Với ánh mắt kinh ngạc. Mấy anh cười lớn làm có chú Nam chạy ra nạt mấy câu rồi lại chạy vội vào đánh bài. Ông Hùng ngồi kể cho tôi câu chuyện như cổ tích của một tay giang hồ đâm chém không ghê tay. Vợ chú cách chú tận một giáp và là hoa khôi trong một chi nhánh ngân hàng, hai cợ chồng đã có với nhau một đứa con trai… Chú rit điếu thuốc tôi đưa cho rồi sán lại cho mấy thằng em rồi khuôn mặt trầm tư kể: Lần đó chú xa chân vào cá độ quá sâu và lô đề nên chán nản lắm. Suốt ngày chú đâm đầu vào đi đòi nợ thuê và thu tiền bảo kê để trả vơi bớt lại cũng như các cuộc vui chơi thâu đêm mà quên mất ở nhà còn vợ và con trai mới hai tuổi cần cha. Thế rồi chuyện gì đến cũng đến cháu à: vợ xinh công việc ổn định thiếu gì thằng ve vãn để được chiếm hữu thân hình ấy. Chú xa chân quá sâu nên anh em cũng rời bỏ đi gần hết chỉ còn lại dăm thằng chí cốt sinh tử đâm ra việc làm ăn cũng kém đi rất nhiều. Tài chính trong gia đình một mình vk cáng đáng vì chú đang lo trả nợ. Nhà đã eo lại gặp hạn mới đau chứ rồi thở dài thê lương. Con trai chú đi viễn nhưng trong người lại không xu dính túi, một mình vk lo toan chạy ngược chảy xuôi tiền viễn phí tiền ăn và cả tiền xinh hoạt phí hàng ngày. Chú thương và xót khi người vợ xinh đẹp trắng trẻo ấy một ngày gầy và tiều tụy nhưng không một lời oán trách chú và chú càng day dứt. Thế rồi chú quyết định làm một chuyến hàng lớn rồi giải nghệ lo cho vợ cho con, chú đi vào nam trong sự im lặng mà chỉ nhờ thăng em đưa cho vợ 3trieu…. Lần đó chuyến hàng chót lọt nhưng không như ý đâm ra chú phải ở trong rừng sâu tận 1 tuần. Ở nhà con chú cần phẩu thuật gấp nếu không sau này sẽ để lại di chứng và không được bình thường. Vk chú và an hem liên lạc không được và rồi cô ấy đã dùng chính cái thân thể ấy để cứu con chú. Chú về với một khoản tiền lớn và hí hửng thăm con nhưng lại nghe tin cô ấy qua đêm cùng thằng cha giám đốc ngân hàng bị vợ phát hiện được. Thế là chú điên máu lên rồi sau đó sao thì cháu biết rồi đó… với ánh mắt đỏ gàu cảu một tay đâm chém đòi nợ thuê. Chú lại rít thêm điếu thuốc dài thật dài rồi cười nụ cười hạnh phúc: ông trời cũng không bạc với chú cháu ạ. Có lẽ do chú đưa bao giờ ra tay với người gia, phụ nữ và đặc biệt là trẻ con…và thi thoảng cũng giúp đỡ đôi hoàn cảnh éo le nên ông trời thương xót. Chú đi đây nhưng cô ấy vẫn thăm nuôi và lo cho ông già cùng con chu đáo. Cô ấy hứa sẽ đợi chú ra và hai vợ chồng sẽ làm lại cuộc đời. Nhờ có ông anh của chú nên cô ấy đã thuê được một căn nhà trong thành phố và xin được vào một ngân hàng khác làm việc để chờ chú ra …. Chú thầm cảm ơn vì đã mang cô ấy đến bên chú, anh em sinh tử bỏ chú đi chú không còn gì? Gia đình sẽ luôn bên cháu gì có chuyện gì xảy ra.
Rồi những câu chuyện của dân buôn bán hàng cấm, đòi nợ thuê , cờ bạc làm tôi như tôi tỉnh mộng. Con người chỉ hạnh phúc khi trong tay có sức mạnh, tiền bạc và thế lực. Tôi cũng rút ra cho bản thân được một điều sau những cảnh đời ấy dù không biết đó là sự thật hay là câu chuyện phím mà thôi. Tôi lập ra cho mình ba nguyên tắc của chính mình:
1 Không lo chuyện bao đồng.
2 Gia đình là số 1.
3 Nói không với hàng trắng, ke kẹo và đá.
Thông qua đó tôi cũng hiểu hơn về người phụ nữ. Họ sẽ sẵn sàng chết vì mình nhưng cũng sẵn sàng bán đứng mình không hề rung động do dự.
Cuộc sống vẫn yên bình và lặng lẽ trôi qua. Tôi và Cúc vẫn thi thoảng lao vào nhau như hai vk ck trẻ và kinh nghiệm giường chiếu đã nâng lên một bậc thang mới theo tôi nhận định. Với em tôi chỉ dám mới dám cầm tày mới là điều đáng kinh ngạc. Yêu đơn giản là yêu nên tôi đâu dám làm gì quá đáng với em và đơn giản là đã Cúc giúp tôi giảm bớt ham muốn. Tôi vẫn kiếm thêm thu nhập từ những bao thuốc, chai rượu tuồn vào trại với giá cắt cổ. Tôi có tiền nhưng không bao giờ tiêu hoang phí và dùng để nuôi lợn.
Nếu như không có cái ngày định mệnh ấy thì có lẽ tôi đâu được biết đến cái gì là….( tác giả không đủ ngôn từ diễn đạt)
Tôi nhận được điện thoại của thầy là chiều mai lại nhà thầy rồi tối đến đi gặp bác Quang bàn chuyện làm ăn cho thầy Dũng. Thầy đi dạy nhưng nay có mở thêm đại lí sơn gạch và nhận thầu làm nhà ấy mà. Ông già tôi quan hệ rộng và có mối quan hệ qua lại khá thân với gia đình cô nên giúp thầy kiếm một số công trình. Sáng thứ 7 sinh hoạt lớp xong tôi định ra về thì thấy tin nhắn: tí đi ăn trên thị trấn đi anh từ em.
Tôi vui sướng cười mình và khó hiểu. Ngồi với nhau cả buổi không nói giờ bày đặt nhắn tin, 3k 100 tin nhắn nên mấy bà có tiếc pin đâu chứ. Tôi chào mấy đứa bạn rồi sách ngay cái xe đẹp huyền thoại lại nơi em đang đợi. Tôi lại thì thấy nguyên đám 4 mống con gái đang cười như được mùa vậy. Vẻ tười cười hớn hở được che đẩy ngay bởi cái mặt xìu thất vọng đến thê thảm. Chở em đi mà không nói câu nào làm em khó chịu hỏi nhỏ: không thích đi với Như a!
Nhắn tin thì xưng em mà nói chuyện xưng tên mới cay chứ. Tôi chỉ ủm ở rồi phì cười khi nghe em nói câu tiếp: Như ngại chứ bộ!
Hôm đó tổng thiệt hại của tôi là 186k mà có tốn thêm tôi cũng đâu có tiếc khi ăn xong Trang Hoa Thảo đi lại quán mua địa và lại quán nét để tìm bài múa 20 11 cho lớp. Tôi được phân công nhiệm vụ chở em về nhà để làm bánh cho buổi chiều nay ăn. Tôi thầm cảm ơn mấy con ả vì ăn xong đầu óc hình như cũng thông minh hơn rồi đó, như thế thì mời ăn nhiều nhiều. Đây là đầu tôi đến nhà em. Nhà em thật đẹp với cách trang trí tật tao nhã và đầy đủ tiện nghi. Nhà rộng rãi thoáng mát và theo kiểu hiện đại khi được thiết kế bởi ông anh rể có tiếng trong ngành xây dựng. Điều quan trọng là nhà em không có ai ngoài tôi và em cùng hai con chó và một con mèo nữa chứ. Em cười cười rồi lấy cho tôi cốc nước mát rồi chạy ù vào buồng đóng cửa lại. Nhìn ngắm mấy bức ảnh trên tường tôi thầm đánh giá: nét đẹp thì ra được thừa hưởng từ mẹ chứ thằng cha nhìn lạnh lùng và khô khan vãi sau khi ngắm ngía bức ảnh gia đình. Chị và mẹ Như đẹp không Anh và đó là hai ông anh đó, một ông đang học ở Hà Nội còn một ông đi Nhật năm nữa về. Tôi ngoảnh lại định chọc quê em khi mẹ và chị đẹp thế sao em lại xấu như thê thì đơ đứng khi nhìn em trong bộ áo thun màu hồng bó sát khoe trọn ba vòng, em thả tóc bồng bềnh hai bên và nở nụ cười tỏa sáng. Tôi nhìn em lâu thật lâu mà cái mồm khô khốc cho đến khi em lên tiếng: xấu lắm hay sao mà kinh ngạc vậy?
Tôi chữa thẹn và ngãi bằng cách tu hết cốc nước bằng một hơi dứt điểm rồi cười cười nước ngon quá Như hề. Em cười thành tiếng rồi bước vào bếp chuẩn bị làm đồ ăn cho chiều nay. Tôi cũng sắn tay áo vào trồ tài cho em biết khi yêu tôi em lời biết bao nhiêu. Mẹ đi làm nên chuyện nấu ăn đối với tôi thì là chuyện nhỏ, nấu ăn thuộc dạng ngon đó nha ( tự sướng chút ). Tôi nhào bột mì để làm rán bánh mà em kinh ngạc.. biết làm không đó.
Tôi: Như để đó Anh làm cho và chỉ việc thử thôi nhé.
Tôi khuấy và đập thêm vài cái trứng gà vào rồi bỏ vào máy sinh tố đánh đều trong sự ngơ ngác ngượng mộ. Rán được cái đầu tiên tôi đưa lên cho em thử nhưng em đòi cầm lấy thì tôi lại đưa lên tận đôi môi xinh mọng nước ấy. Em cắt một miếng thật to mà nhai ngỏm ngẻm rồi phán câu xanh rờn: cũng ăn được cũng ăn được rồi lại cười sau đó chạy ra phòng khách tránh ánh mắt điên lên của tôi. (cứ tưởng nó khen ngon là ngon và đây là miếng bánh ngon nhất từng ăn Hàn chứ ). Tầm 30p sau thì hai món bánh rán và phồng tôm cũng đã xong tôi đi lên mà không thấy em đâu. Thì ra em đang hi hửng viết viết cái gì đó vào cuốn sổ có khóa và nhìn kĩ thì ra là cuốn nhật kí. Tôi lấm la lấm lét muốn đọc thì em ấy lườm một cái rồi chạy vào phòng đóng cửa lại. Tôi than thở đúng là con gái mà nhật với chả kí. Em bước ra rồi cười cười. Tôi làm bộ dận đi lại uống nước rồi lấy cho em cốc nước…. Chả thà em lấy con dao em giết tôi đi chứ em xinh như vậy sao mà tôi chịu nổi. Hai đứa nói chuyện lung tung rồi tôi cầm tay em trong sự e thẹn và mặt hơi cúi xuống. Tôi kéo ôm em vào lòng và ôm thật chặt vì sợ thả lỏng ra em sẽ chạy mất. Em cũng choàng tay ôm tôi thật lâu. Một hương thơm thoang thoảng nhưng thật quyến rũ, và kích thích làm sao (thì ra trộm chị tinh dầu sức cho thơm khi sau này mặn nồng tôi hỏi thì mới nói). Bàn tay tôi xoa xoa hết lưng rồi lên làn tóc em rồi em đẩy tôi ra nhẹ nhàng: đồ ngốc rồi định chạy nhưng đâu dễ vậy. Tôi giữ em lại và nhìn thật sâu vào mắt em thật lâu, hai ánh mắt nhìn nhau và đôi môi tôi cũng từ từ áp sát dần dần và dần hơn nữa ……. Tôi ôm em sát ghì chặt vào mình rồi hôn lên đôi môi ấy một cách điên cuồng, em đáp lại một cách e thẹn. Tôi dùng lưỡi tách hàm răng trắng đều ấy đi vào trong, chiếc lưỡi tôi tham lam thám hiểm phía trong rồi quấn lấy lưỡi em mạnh liệt. Em trong sáng như tờ giấy trắng sao có thể cương lại tôi. Tôi một kẻ đã tôi luyện rèn rũa để chờ có cái giây phút này bấy lâu nay. Nơi thở em nặng nề và bàn tay em cũng bấu chặt lại lưng rôi hơn khi bàn tay tôi không thật thà đưa dần xuống xoa bót cặp mông vĩ đãi ấy. Nụ hôn vẫn trao và em đã thở một cách nặng nhọc, hai bàn tay đã xoa xoa bấu bấu đầu tóc khi tôi không ngừng xoa xoa nắn bóp cặp mông ấy. Dù cách qua hai lớp vải nhưng bàn tay tôi vẫn cảm thấy được sự mịn màng cảu làn da và đặc biệt là sự săn chắc truyền về. Hai bàn tôi bóp như chưa bao giờ được bóp mông con gái vậy, đôi mỗi cũng đã tách nhau ra và e um lên nhè nhẹ thẹn thùng khi tôi hôn nhẹ xuống dần giới cổ. Em ngửa mặt lên trời rên lên thành tiếng khi đôi môi tôi hôn nhẹ lên cổ và nhẹ nhàng cắn nhẹ lên vành tai thì người em run lên và phát ra tiếng ma mĩ trong bầu không khí yên lặng: aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ………….um cùng hơi thở dốc nặng nề, đôi mắt thì lim dim tận hưởng. Bàn tay đặt hai bên chiếc eo con kiến còn cơ thể tụt dần tụt dần theo chiều dài chiếc cổ đi xuống. Hôm hôn tôi liếm sang hai bên và bàn tay tôi dần dần đi lên gần đến hai bầu vú căng đầy hằng ao ước thì con chó sủa ầm lên làm tôi và em giật mình tỉnh giấc. Em vội vã đẩy tôi ra và khuôn mặt đỏ như gấc, ánh mắt thì tránh né và tôi thì cũng đâu có hơn: chỉ mong có cái lộ mà chun vô cho đỡ nhục. Tiếng con Hoa con Trang vang vọng từ cồng vào. May sao cổng em có hàng cây cảnh và khá dài nên em lấy lại bình tịnh được đôi chút rồi chạy nhanh vào buồng. Tôi thận thờ tiếc nối và thầm than sao mấy con này không bị thủng xăm hay xe bị trật xích nhỉ. Tôi cũng nhanh trí vớ quyển hạt giống tâm hồn đọc chữa cháy. Con Trang không thấy Như đâu thì cười hỏi: Như đâu rồi ông?
Tôi: trong phòng
Hoa: làm gì trong đó
Tôi: bà vô mà hỏi
Trang: chị về rồi cưng ơi…rồi nhìn tôi cười thâm thúy.
Như: về rồi a.
Hoa: sao mặt bà đỏ thế.
Như: ấp a ấp úng…
Tôi: rán bánh cho mấy bà chứ sao nữa
Như: cười cười như vớ được phao cứu sinh.
Thế là mấy con lại chạy vô phòng nói chuyện true đùa để mình tôi cô đơn lẻ loi. Tôi chào câu rồi ra về làm mấy con tưởng tôi dận gì?
Tôi đạp xe mà linh hồn tôi đi đâu chứ có ở đây đâu. Tôi về đến nhà cô thì nhìn cái đồng hồ casino đã là 14h15 rồi. Tôi đẩy cửa vào mà ngạc nhiên vì không chốt cổng mà nhà thì không thấy ai. Tôi đi vào nhìn quanh quẩn không thấy ai, thì lại phòng khách ngồi làm cốc nước thì nghe một âm thanh quen thuộc truyền đến: a a .um um . Chả nhẹ thầy cô đang bận chơi trò chơi như hồi xưa. Thế là tôi bước ra định ra quán nét vì nguyên tắc 1 thì sững lại vì nhớ ra thầy đang trên trường chiều mới về.
Đầu tôi có đấu hỏi lớn: thầy ở trường Trang đang ở đầu Như vậy….?
Tò mò tôi bước nhẹ quay lại về phía âm thanh phát ra ấy. Âm thanh ấy phát ra từ phía nhà tắm và tim tôi đập mạnh khi từng bước từng bước đi lại phía nhà tắm. Tôi sợ cô sẽ phản bội thầy sẽ người cô xinh đẹp của tôi hiến dâng thân hình ấy cho một người nào đó?.. Tôi ngó đầu ra về phái nhà tắm thì tim tôi như ngừng đập khi sau cánh cửa nhà tắm không đóng ấy là một cảnh tượng đến giờ tôi vẫn không thể quên được và ước gì tôi đừng chứng kiến cảnh đó thì tốt biết bao nhiêu.
P/s: Chúc anh em sang đầu tuần làm ăn khấm khá và tháng mới tốt lành.