Chuyện Đời Chuyện Người - Chương 11: Phía sau ánh hào quang
Hôm ấy là một ngày trời khá se lạnh chị thật đẹp với phong cách thời trang phong cách. Gặp chồng có khác nha chị, mà 6h sáng là em vào chở chị ra rồi đó nghe vừa đi tôi vừa dặn chị Hằng.
Chị cảm ơn em nhiều, chứ đi thăm họ cho gặp riêng có tiếng đồng hồ mà mất một triệu rồi đó em. Chị không tiếc tiền nhưng từng ấy thời gian không đủ anh chị tâm sự và anh dặn dò chị công việc làm ăn của anh.
Em sắp xếp cả rồi đó: anh chị ở ngoài cái chòi canh ao cá tha hồ tâm sự nhưng nói anh đừng làm ẩu đó nha, có hai nữa là ra rồi đó.
Chị vẫn nụ cười hiền hậu và lấy tay xoa lên đầu tôi. Em cũng gan lì lắm đó nghe, dám làm chuyện bậy bã lén lút nha rồi cười khúc khích đi theo anh lính canh đưa vào.
Tôi không quên alo cho chị Thư để thông báo vì sù sao chị cũng vì anh mà chịu khổ cả đêm với lão già béo dâm dê ấy mà.
Nhớ chị rồi hả nhóc!
Haha, nhớ cô bé của chị thôi mà.
Này thằng nhóc tê ăn nói thế hả, có chuyện gì không?
Nhớ chị nên gọi hỏi thăm tí ấy mà, bà Hằng vào với ông Hùng rồi nghe.
Đầu dây bên kia im lặng làm tôi lo lắng, sao đó chị, chị ơi?
Không có gì em à! Thế là tốt rồi.
Thế không có gì em tắt máy về học bài ôn thi học kì cái nha.
Học bài a, nhóc cũng siêng quá đó ha… rồi cười khúc kkích.
Tôi bắt máy và chạy xe về nhà thì thấy Cúc cùng bọn thằng Linh con Hoa, Thảo đang ngồi nói chuyện với ông già tôi.
Bọn mày định rủ tau đi cafe hả, tau mắc học rồi nghe … đâ đểu ấy mà.
Cả bọn ngồi chém gió hồi thì ra là thằng linh tụ tập cả nhóm để chủ nhật tới công khai người yêu.. tưởng chuyện đéo gì chứ chuyện cóc khô này cũng đưa ra khoe.
Ê, thằng cóc bầm tê mi ngon đưa em Như ra mắt nhóm cái coi….
Như nào Như lào, tau quen à… cười trêu nó ấy mà.
Bọn bạn ra về cũng là lúc tôi lao vào học. Bản tính vốn thông minh nên cách học của tôi cũng khác người. Ngồi vẽ nguyên một hình cô gái với đầy đủ bộ phận sinh động sau đó đánh dấu thời gian sự kiện lên từng bộ phận, cái nào quan trọng thì sẽ được liên tưởng đến vú, mông eo… nên lịch sử đĩa lí tôi chưa bao giờ phải đọc kinh như bao đứa bạn. Sở trường là nhớ các con số và hình nên tôi tận dụng tối đa ấy mà.
Mấy môn khối A thì cho định nghĩa định lí thành thơ văn yêu đương tục tịu nhớ rất nhanh và lâu luôn….( bác nào đồng quan điểm và đã từng thử cái sơ đồ tư duy hay cái sơ đồ gì gì này thì vỗ tay cái coi)
Tầm 1h sáng thì tôi vào face ( tập tành theo phong trào ấy mà, thời ấy face không thịnh hành như giờ đâu, là chị Thư bày cho và add đầu tiên là chị rồi đến em).
Chưa ngủ à nhóc
Tôi: mới học xong chị à, chị ngủ muộn vậy?
Chị: không ngủ được thôi
Tôi: có chuyện gì à chị, lúc nãy nghe điện thoại thấy dọng chị buồn buồn.
Chị: tâm lí ghê nha. Mấy chuyện cụ ấy mà em, chị tưởng nó đã đi vào dị vãng rồi nhưng ông trời không cho phép em à.
Tôi: nếu tin e thì nói ra cho nhẹ lòng đi chị.
Chị: mới tiếp xúc em nhưng chị cảm thấy rất thân thiện và cái khoản đó em mang lại cho chị cảm giác thời sinh viên khi yêu say đắm và mơ mộng về một tương lai sáng ngời.
Tôi: chị đi học đại học sao lại làm nghề ấy vậy
Chị: dòng đời mà em, thất tình chị theo đám bạn đi bar đi bay rồi dần quen. Chị không còn là con gái và không tin vào thứ gọi là tình yêu nữa nên rồi chị lao vào con đường ấy như em biết.
Tôi: dạ.
Chị: quan lớn quyền cao muốn nuôi chị không thiếu, mấy tay làm kinh doanh muốn chị làm bồ nhí xếp hàng đai nhưng chị lắc đầu từ chối hết đến khi gặp anh ấy thì con tim chị lại biết yêu biết rung động.
Qua một lần đi resop dài 3 ngày hai đêm với anh chị đã bị anh ấy chinh phục từ lúc nào. Kinh doanh giỏi và đặc biệt anh ấy không khinh thường chị mà nâng niu chiều chuộng …..
Tôi: sao chị không đến với anh ấy đi.
Chị: sau khuôn mặt đẹp tri thức ấy là một tên khốn nạn em à. Khi yêu chị không từ chối anh ta cái gì, quay video, chụp hình… cái gì anh ta muốn chị chiều theo rồi đến một ngày chị mới biết con người thật nó khốn nạn ra sao. Anh ta bắt chị tiếp một ông lớn trong ngành xây dựng nhưng chị không chịu thế là anh ta đưa mấy cái clip với ảnh nude ra uy hiếp chị….
Tôi: thằng chó khốn nạn.
Chị: chị là đị nên chấp nhận với điều kiện xoá hết mấy cái video và bức ảnh. Xong lần đó với số vốn trong tay chị giải nghệ để lo cho em út và kinh doanh như ước mơ từ thủa bé. Nhưng hai hôm trước hắn ta tìm đến chị và bắt chị ….
chị không chịu và nói đã giải nghệ nhưng hắn ta lại lôi clip, ảnh ra doạ dậm.
Tôi: sao không nói anh Hùng.
Chị: hắn ta tiền nhiều quan hệ rộng và giới giang hồ cũng quen biết thì làm sao được em.
Tôi: thằng chó khốn nạn
Chị: thôi. Đời chị nó vậy rồi. Nói chuyện với em chị cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Dù sao chị còn có em có chị Hằng anh Hùng quan tâm lo lắng cho là hơn vãn người khác rồi e
Tôi: e xin lỗi vì o giúp được gì.
Chị: em muốn giúp chị hay bất cứ ai thì em phải thật nhiều tiền trong tay. Xã hội bây giờ mấy ông làm to, mấy cha kinh doanh ai không có trong tay những tên anh chị đứng phía sau giải quyết chuyện. Đời là nó vậy đó. Có ai ngờ được một cô gái tốt nghiệp đại học, buôn bán ở thủ đô như chị lại là con đĩ, nhưng chị lại là đĩ cao cấp mà e.
Tôi: chị cố ngủ đi tí, trời gần sáng rồi. Mai chủ nhật em ngủ bù. Con gái thức khuya là xuống sắc đó. Mạnh mẽ lên chị yêu.
Chị: em ngủ đi. Mai mốt rảnh chị vào chơi. Pi em
Tôi nằm mà đầu óc cứ lởn vởn những câu những chữ chị nói. Cái xã hội này cá lớn nuốt cá bé mà, không có bữa cơm nào là miễn phí hết. Muốn yên bình thì phải có tiền có quyền trong tay.
Xã hội đâu tươi đẹp mơ mộng như mình tưởng đâu, nó phức tạp hơn nhiều và chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.
P/s: đời nó bạc lắm các bác nhỉ, không cố tình xúc phạm bất cứ ai hay tổ chức nào nha…