Chuyện của Tôi - Chương 7
Chương 7 :
Minh An
Sau vài tiếng lái xe, Vũ đưa chúng tôi tới một khách sạn trông có vẻ không được khang trang lắm nếu không muốn nói là có chút cũ kĩ như lâu ngày không tu sửa vậy. Chẳng trách được, nơi này dù sao cũng không phải điểm du lịch gì có tiếng nên cũng chỉ tìm được những nơi thế này. Bốn người chúng tôi đeo theo ba lô đứng ở sảnh đợi Vũ vào checkin, sau một hồi anh ta quay lại tươi cười nói.
– Được rồi, Minh An ở phòng 202, LMP ở 201, anh thì ở 203 còn hai đứa em thì ở 211.
Anh ta vừa nói vừa đưa chìa khóa phòng cho từng người tới lượt Khanh thì lại là phòng đôi làm tôi như phát hoảng. Tôi vừa muốn lên tiếng phản đối Trâm đã vội nói :
– Sao lại ghép chúng em chung phòng ?
Nghe hỏi, Vũ liền đánh mắt về phía Khanh đang ở sau cái Trâm rồi nhận lại cái nháy mắt khẽ từ phía tên đó. Vũ như chợt hiểu liền mỉm cười với cái Trâm đáp lời :
– Tại khách sạn đang hết phòng, anh lại đặt từ hai hôm trước. Lúc ấy Khanh nó nói sẽ đi cùng bạn gái, anh hiểu lầm nên đặt phòng đôi. Xin lỗi em…!!
– Thì anh báo chuyển sang hai phòng đơn là được mà.
Tôi lập tức thắc mắc nói. Nghe vậy Vũ quay sang nhìn tôi cũng nháy mắt. Khốn kiếp, anh ta nghĩ muốn tôi giúp Khanh, tạo cơ hội để hai người ở chung phòng. Nhưng tất nhiên làm gì có thằng anh nào lại muốn đẩy em gái mình lên giường của một thằng sở khanh cơ chứ. Thế là tôi liền lên tiếng hối anh ta tiếp.
– Nhân lúc họ chưa đem đồ lên phòng anh mau báo đi.
– Không, không phải, ban nãy anh cũng báo…mà họ nói khách sạn sắp có một đợt khách lớn nên phòng đều được đặt trước cả rồi. Nên giờ mình mới báo thì không kịp. Trâm, thông cảm giúp anh nhé… Quanh đây thì chẳng có nơi nào tốt hơn thế này được, mà Minh An cũng chỉ có mỗi mấy ngày nay được nghỉ thôi nên…Mà em đừng lo, phòng đôi nhưng mình không ghép giường thì sẽ có hai giường đơn cơ mà…
Thấy tôi tỏ rõ lập trường, anh ta liền viện cớ rồi quay sang cái Trâm bày ra khuôn mặt đáng thương đả động lòng trắc ẩn trong nó.
– Cái này…
– Nếu vậy thế này đi, Minh An với Trâm ở chung một phòng đôi đó. Còn Khanh thì ở phòng đơn kia, vậy là tiện cả. Em đồng ý nhé Minh An.
Thấy con nhỏ như đang suy xét, sợ nó thực sẽ nông nổi nhận lời, tôi lập tức nói rồi quay qua nhìn Minh An như nhờ cậy. Tất nhiên tôi hiểu ở độ tuổi của nó, có làm những chuyện thân mật cùng bạn trai cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận. Nhưng dù sao tôi cũng không muốn nhìn nó chung phòng với một đứa sở khanh, ít nhất tôi cũng muốn cảnh báo cho nó biết về sự phóng túng của Khanh trước để nó khỏi phải ân hận sau này.
-Rồi, vậy thì về phòng thôi nào.
Vũ nói rồi vỗ vai Khanh kéo đi trước, tất nhiên là Minh An đồng ý chung phòng với cái Trâm.
Căn phòng chúng tôi thuê thực chẳng khá được, nội thất thì cũ kĩ sơ sài lại bày trí đơn điệu. Giường ngủ thì chật hẹp nhưng may sao còn được cái nệm êm cùng chăn ga có vẻ sạch sẽ. Rửa mặt qua loa bỏ ba lô lại đó, tôi thay đồ rồi trở xuống sảnh chờ sẵn. Chừng mười phút sau cả nhóm đông đủ, Vũ đưa chúng tôi đi một số địa điểm xung quanh. Trong cả chuyến đi, Tôi và Minh An quấn quít không rời, hệt như một cặp đôi thực thụ. Nhưng mỗi lần nhớ tới cái Trâm đang đi bên cạnh Khanh tôi lại dâng lên nỗi bực dọc khó hiểu. Nhất là Khanh thi thoảng lại viện cớ đụng chạm cơ thể nó mà con nhỏ cứ hồn nhiên chẳng nhận ra càng khiến tôi nóng mắt hơn. Ngay khi cả bọn dừng lại ở một quán đồ rừng, tôi liền viện cớ đi vệ sinh rồi nhắn tin cho cái Trâm kêu nó ra phía sau nhà hàng.
– Gì vậy anh ?
– Còn dám hỏi cái gì nữa hả ? Sao em lại quen với cái thằng Khanh đó ?
– À…! Thì em có nói rồi, em vẫn thường tới tập gym ở trong chung cư mình mà, mấy tuần trước em gặp anh ta ở đó thôi.
– Ra thế…! Vậy rồi hai đứa hẹn hò nhau từ khi nào ?
– Hẹn hò ? ý anh là buổi đi chơi hôm nay đó hả ? Thì…
Thấy con nhỏ hiểu sai ý, tôi lập tức ngắt lời nói :
– Không, không phải hôm nay…ý anh là hai đứa yêu nhau ấy…có quan hệ yêu đương từ khi nào kìa…?
– Yêu đương !? Ai cơ…!? Em với anh ta á ? Đâu có ! Mấy hôm trước em đi tập, rồi anh ta cứ luyên thuyên đủ thứ gì, em đâu để ý. Rồi anh ta kể sắp tới có chuyến đi chơi cùng anh hỏi em muốn đi cùng không? Ban đầu em đâu có chịu, có đi cũng là đi với anh chứ đi gì với anh ta. Mà anh đó, hôm gì em hỏi lại kêu không muốn em đi cùng. Nên em mới nhận lời anh ta, tới đây chọc anh cho bõ ghét.
Ra là thế, mọi chuyện đều chỉ là do Khanh tự nói ra, chứ không có chuyện em tôi cặp kè với cậu ta. Biết rằng con em còn chưa ngốc tới nỗi bị Khanh lừa tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, vậy là khỏi cần bận tâm tới nó, giờ tôi tập trung mà vui vẻ bên Minh An được rồi.
– Mà anh với chị Minh An đang cặp kè đó hả?
– Gì..gì..mà nói vậy ?
Tôi thoáng đỏ mặt chống chế một cách yếu ớt.
– Đỏ hết mặt mũi lên kia mà còn kêu không. Cả ngày nay đi chơi hai người cứ dính lấy nhau á. Hèn chi không muốn em đi cùng. Mà em biết anh vậy em cũng chả đi làm gì.
Nói rồi nó thoáng nhíu mày liền một mình bỏ ra ngoài trước, trong khi tôi còn chưa kịp cảnh báo nó thêm về tên Khanh kia. Tôi đứng đó, đợi thêm một lát rồi quay về bàn của nhóm mình.
– Nè, LMP ăn thử món này xem bổ lắm đó nhé…
Tôi ngồi giữa Minh An và anh Vũ, vừa yên chỗ anh ta liền gắp vào bát tôi một miếng thịt đen nhẻm như được nướng kĩ với rất nhiều gia vị khác nhau. Bỏ miếng thịt vào miệng cái vị mằn mặn lại béo ngậy cùng chất thịt chắc mềm, ngon đến khó tả.
– Thịt gì vậy anh ? Ngon quá…
Tôi hỏi rồi tự gắp cho mình một miếng khác, nôn nóng bỏ vào miệng. Thấy vậy Vũ với Khanh nhìn tôi cười đầy nham nhở, Vũ huých nhẹ tay tôi nói :
– Không chỉ ngon đâu, mà còn bổ nữa kìa…one night five time chính là sau khi ăn cái này đó. Lần này may mắn là Khanh tìm được rồi đặt trước không cũng chẳng có mà thử đâu, nên cậu phải ăn nhiều chút nhé.
– One night five time là sao cơ ? Nhưng mà ngon thật đấy…
Rồi tôi cũng gắp cho Minh An một miếng mà cô ấy chỉ đỏ mặt lắc đầu từ chối, cái Trâm cũng vậy nữa. Thế là cả đĩa thịt đó chỉ có ba tên đàn ông chúng tôi ăn. Ăn uống xong xuôi cũng đã sang đầu chiều, cả bọn cuốc bộ về nghỉ ngơi mà chưa có kế hoạch gì cho buổi tối.
Bữa trưa ngon miệng nên tôi ăn có hơi nhiều, vừa về tới phòng mình liền lăn ra thiếp đi. Tới khi tỉnh giấc, nhìn đồng hồ đã là lăm giờ chiều. Nghĩ bụng muốn rủ Minh An đi dạo quanh một vòng rồi về ăn tối, tôi tới gõ cửa phòng cô ấy.
Nhưng đợi một hồi, cũng chẳng có tiếng đáp lại trong phòng như không có ai, lấy làm thắc mắc tôi qua phòng Vũ rồi phòng Khanh xem thử, nhưng cũng vậy bốn người họ đều không có trong phòng. Có vẻ bọn họ hẹn nhau đi đâu đó trong khi tôi còn đang ngủ. Vừa lúc tôi muốn về phòng lấy điện thoại gọi thử, thì qua lan can nhìn xuống sảnh tôi thấy cái Trâm đang lấm lét đi đâu đó bộ dáng mập mờ đầy kì lạ. Lấy làm tò mò tôi không gọi mà đi cầu thang bộ xuống dưới, khi tới nơi thì nó đã kịp bấm thang máy đi vào bên trong.Đứng trước cửa thang máy, tôi nhìn lên chờ xem số tầng mà con bé lên rồi vào thang máy bên cạnh lên đúng tầng đó.
Khi cửa thang máy mở ra tiếng động làm cái Trâm chú ý, vừa lúc tôi thấy nó đang thậm thụt đứng trước một căn phòng, đồng thời nó cũng phát giác ra tôi, con nhỏ có vẻ bất ngờ nhưng lập tức bình tĩnh đưa tay ra hiệu báo tôi yên lặng. Tuy không mấy rõ ràng, nhưng tôi vẫn làm theo, đi về phía nó hỏi nhỏ :
– Em làm gì lén lút ở đây vậy ? Rồi mấy người kia đâu, sao anh gõ cửa lại không thấy ai vậy ?
– Thì…em theo dõi Minh An.
– Sao cơ ? Minh An ở đây á ? Rồi sao em lại đi theo người ta, vậy là không tốt đâu nhé.
Con nhỏ liền phụng phịu đáp lại.
– Chứ anh nghĩ em vì ai mà làm vậy hả ?
– Nhưng sao em lại theo dõi cô ấy ?
– Vừa rồi em tính đi mua ít đồ, mà nhớ ra không cầm theo điện thoại nên trở lại phòng lấy. Mà khi về tới ngoài cửa em nghe Minh An nói chuyện với ai đó, giọng có vẻ thân mật lắm, còn nghe cô ấy hỏi lại người kia về số phòng ở tầng này. Em định qua bên anh hỏi mà gọi cửa không thấy nên em mới đi luôn xem sao.
– Chắc là đồng nghiệp nào đó, hay sao…Thôi mình về đi, lén lút theo sau người khác là không tốt đâu…
Quả thực tôi ghét chuyện theo dõi hay bám đuôi một ai đó, vì cảm giác như chẳng khác gì đám báo mạng rẻ tiền chuyên rình rập đặt điều đưa tin nhảm vậy.
– Không đâu, tại lúc sau em còn thấy Khanh đi cùng cô ấy nữa, mà…bộ dáng họ…trông tình tứ lắm…
– Làm gì có chuyện đó, hay em nhìn nhầm với ai thì sao…Minh An sao lại…như vậy được.
Nghe con nhỏ nói tôi đã biết chắc nó nhìn lầm, Minh An đâu phải không rõ Khanh là loại người gì, sao có thể phát sinh điều gì đó với anh ta được. Chưa kể suốt quãng thời gian này tôi và cô ấy đang phát triển rất tốt, không ít lần cô ấy bóng gió thổ lộ với tôi. Nhưng do chuyện hợp đồng nên tôi chỉ đành giả như không hiểu, nhưng vẫn cố gắng thể hiện cho cô ấy thấy tình cảm của mình và có vẻ cô ấy cũng biết điều đó nên chúng tôi mới có chuyến đi này. Giờ con nhỏ lại nói Minh An và Khanh lén lút qua lại, làm sao có chuyện đó được. Với lại Khanh là kẻ phóng túng nên chẳng loại trừ khả năng cậu ta kiếm gái tới thỏa mãn, và tình cờ cô gái đó có vóc dáng na ná Minh An nên em tôi mới lầm tưởng.
– Không đâu tại khi em trông thấy hai người, em còn về phòng xem thử thì đâu thấy cô ấy trong phòng.
– Thì chắc cô ấy đi đâu đó, hoặc giả cô ấy đi gặp bạn thôi thì sao ? Cả anh Vũ cũng đâu có trong phòng, có khi hai người đó giờ đang tìm mình cũng nên ấy chứ.
Tôi kéo tay ý muốn nó cùng mình rời đi, nhưng con nhỏ chỉ thoáng dao động rồi lại kiên quyết gạt tay tôi ra.
– Dù sao cũng đến đây rồi, cứ đi một vòng xem sao ?
– Thôi đi, em cứ thập thò vầy người ta tưởng là có ý xấu lại sinh nhiều chuyện nữa.
– Không sao đâu mà, mình đi thử một vòng không ai thấy đâu.
Nói rồi nó liền mặc tôi có đồng ý hay không đi tới căn phòng gần nhất áp tai nghe ngóng, thấy có điều khác thường liền chuyển sang bên phòng đối diện. Thấy nó vậy tôi cũng chẳng nỡ bỏ mặc, bởi dù sao nó cũng có ý lo cho mình. Thế là tôi vừa canh chừng vừa bám theo sau nó. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đi hết cả dãy hành lang. Sau khi để nó nghe ngóng nốt căn phòng cuối cùng, tôi liền vui vẻ cầm tay nó kéo đi. Dù sao chuyện này được chứng thực cũng giúp tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
– Đó thấy chưa, đâu có cái gì. Trước khi có ai đó lên đây thì mau đi thôi.
Con nhỏ tỏ vẻ không cam lòng còn lần lữa không chịu đi, tôi chẳng hiểu nó muốn sao nữa. Kết quả thế này chẳng phải là tốt đẹp lắm sao, vậy mà nó còn chù ụ không vui. Hai anh em đi được vài bước thì có tiếng thang máy đi lên. Chẳng hiểu sao cứ như còn bị ảnh hưởng bởi tâm thế lúc trước, tôi vội kéo tay nó nép sát vào cửa một căn phòng gần đó. Vì cửa phòng xây thụt vào trong tường một khoảng nên khi nép vào chúng tôi dễ dàng nấp được.
– Sao phải trốn vậy anh ?
– Anh cũng…không biết nữa. Tại cứ nghĩ như ban nãy sợ bị người khác nhìn thấy nên anh trốn luôn. Mà giờ ra lại sợ người ta hiểu lầm…
– Trời ạ…thế nếu giờ họ đi qua đây thì làm sao ?
Vừa rồi chân nhanh hơn não nên giờ nó nói tôi mới nhận ra chuyện đó. Quả thật tình cảnh lúc này còn mập mờ hơn cả khi nãy. Một trai một gái trốn tránh trên một tầng lầu vắng người không bị hiểu lầm mới là lạ. Tiếng người trò chuyện mỗi lúc một gần hơn, có vẻ như họ là nhân viên khách sạn đang tới đưa đồ cho khách vì chúng tôi nghe được tiếng xe đẩy đồ. Rồi âm thanh ấy cứ mỗi lúc một gần hơn làm tim tôi đập nhanh như muốn rớt cả ra ngoài. Tôi nhắm mắt nín mũi cầu nguyện chỉ hi vọng hai người kia không đi qua chỗ mình.
*Đùng….đùng…đùng..*
– Ối…
– Coi chừng chút, khóa mấy tầng này cũ cả rồi, gõ nhẹ thôi không là bị đẩy vào trong đó.
Tôi với cái Trâm thở phào, cả người nhẹ tênh thầm hô may mắn, bởi tiếng đập cửa của nhân viên vang lên ngay bên cạnh căn phòng chúng tôi đang đứng. Có vẻ một người đập hơi mạnh nên dường như cánh cửa bị bung ra một chút liền bị người còn lại nhắc nhở.
– Tới đây…
Có tiếng người từ trong phòng lọt ra, dù chỉ một chút nhưng đủ để tôi nhận ra ấy là giọng của Khanh. Cái Trâm kéo tay tôi như đang muốn nói rằng nó không sai vậy.
Không…không…có thể người đó đúng là Khanh nhưng điều đó cũng chỉ nói lên rằng anh ta gọi gái tới phòng này giải tỏa chứ đâu có nghĩa Minh An đang ở cùng anh ta. Tôi tự trấn an mình rồi lại dỏng tai lên nghe ngóng.
– Dạ, chúng em tới giao đồ ạ.
– Rồi…cứ để đây cho tôi được rồi. Cầm lấy, bồi dưỡng đó.
* Cạch…*
– Vãi…! lăm trăm mày ạ.
– Ngon gặp ngay ông sộp…
– Mà vừa tao thấy như đang chơi tay ba trong đó ấy. Con nhỏ dáng đẹp dữ luôn…
– Sao mày biết ?
– Thì ban nãy ổng mở cửa tao nhìn thẳng vào thấy con nhỏ đang nhún trên giường mà. Trắng bóc luôn, đụ má tụi nhà giàu sướng thiệt, được chơi đủ kiểu…Đụ toàn gái ngon, má nó…
Tiếng hai người nhân viên nhỏ dần, thấy đã yên tĩnh trở lại. Tôi nắm tay cái Trâm kéo ra về, tôi muốn mau chóng quay lại phòng mình để chứng thực Minh An hoàn toàn không liên quan tới chuyện này, cô gái mà cái Trâm thấy chỉ một người giống Minh An mà thôi.
Nhưng cái Trâm thì không muốn bỏ qua, nó dằng tay tôi ra rồi áp tai vào căn phòng mà Khanh đang ở. Tôi vội đi lại phía sau vỗ vai nó ngăn lại.
– Thôi đi, mình về trước đã…
Nó không nói, một tay nắm lấy khóa cửa tay kia ấn mạnh, sau vài lần dụng sức chốt cửa liền khẽ bung ra. Từ bên trong lập tức vọng ra thanh âm nói cười nham nhở của ba người. Ngoài Khanh tôi nhận ra tiếng của hai người còn lại, là Minh An và Vũ. Vào khoảnh khắc ấy, tâm trí tôi như vỡ òa, sốc nặng.
– Sao bảo mới kiếm được em nào ngon lắm tới đây để some bốn cơ mà ?
– Ứ…ư..ư…Nhanh chút..đi anh !!
Vũ vừa hẩy mông lên theo nhịp của Minh An, nhìn Khanh cười nói.
– Thì cũng định là vậy đó, mà bỗng dưng con Trâm nó lại đồng ý đi cùng. Má nó, còn định nhân cơ hội chung phòng dụ nó. Đéo hiểu sao thằng chó kia chen ngang. Má tướng con nhỏ nhìn rõ là đã…ngực với mông chắc nịch đã tay lắm mày ạ.
– Sí…! Tự dưng…lại rủ con nhỏ đó…làm giờ một mình em phải…chiều hai người…Mệt muốn chết…
Tuy than vậy nhưng Minh An chẳng ngừng nhấp hông hai bầu ngực núc ních rung lên theo từng nhịp cơ thể cô ta, trên môi vẫn như đang nở nụ cười thích thú.
*bép…*
Vũ dùng hai tay vỗ mạnh lên mông Minh AN rồi nói :
– Mệt mà sao hăng quá vậy em ? Chậm lại chút nào…còn cả mấy tiếng nữa cơ mà.
– Rồi em với thằng kia đến đâu rồi Minh An…
Cởi bỏ xong quần áo, Khanh đi đến bên cạnh hai người kia, Minh An liền hiểu ý cầm lấy dương vật anh ta bắt đầu sục khẽ nói trong với giọng ngắt quãng vì còn đang cao hứng với cái dương vật khác đang di chuyển trong mình.
– Cái thằng đó …cù lần đéo chịu được, suốt ngày em cứ phải chủ động.
– Không bằng tối nay bỏ một viên kia cho nó uống vậy chẳng phải xong rồi sao. Anh có mang mấy viên nè…
– Thật đó, sao em không làm vậy ngay từ đầu cho xong, rủ nó về nhà rồi cho nó uống vậy có hơn không ? Còn bày nhiều trò để cái Anh Thư phải chịu tội. Giờ mà có nó ở đây có phải sướng biết mấy…
Vũ nói rồi rút dương vật ra khỏi để Minh An nằm xuống dưới cả hai chuyển sang thế truyền thống, nằm kiểu này Minh An có thể dễ dàng sục cặc cho Khanh hơn.
– Hứ…! Giống lần các anh làm với em đó hả ? Không bày những trò đó, nó biết mình dễ dãi sau này sao dám công khai trước báo chí. Vậy có mà thành công cốc à.
Minh An hếch mũi nói hờn, khẽ kéo nhẹ dương vật Khanh ra hiệu để anh ta đứng xích lên đưa dương vật tới gần miệng mình. Vũ cười nói rồi lại bắt đầu nhấp hông đẩy dương vật vào trong.
– Thì có làm vậy, nay em mới được sướng với nổi tiếng thế này. Chứ cứ bám vào làm diễn viên cho cái bọn hài nhảm trên mạng thì biết bao giờ mới khá hơn được.
– Phải đó…giờ em còn được diễn với…LMP sắp tới còn thành bạn gái nó nữa chứ. Bú mạnh hơn đi em…
Minh An nghe vậy liền ra sức mút mạnh dương vật anh ta, cái lưỡi uyển chuyển không ngừng đảo quanh đầu khấc. Một tay cô nắm lấy dương vật nghiêng người dùng tay kia nắm hai hòn dái mân mê. Thi thoảng cô ta lại đẩy đầu về phía trước nuốt trọn lấy dương vật vào sâu tới họng mình một cách dễ dàng đầy kinh nghiệm. Khanh ngửa mặt lên suýt soa, vuốt nhẹ mái tóc Minh An tỏ ý chiều chuộng.
– Miệng em sướng thật đó…nay cho đụ không bao nha…
– Còn lâu…! Anh mà làm bậy em cắt cửa, lần sau khỏi có đụ đéo gì …Ứ…!!
Còn chưa kịp dứt câu, phía dưới Vũ liền đột nhiên tăng tốc, nắc như vũ bão khiến Minh An sây sẩm mặt mày, ngậm chặt lấy cặc Khanh.
– Ư…ư…anh sắp ra…
Vũ cắn chặt răng rồi lại nhấp chậm lại, hông giật lên từng chút rồi ngưng hẳn, hai tay vẫn nắm chặt hông Minh An không buông.
-Hôm nay ra hơi nhanh đó nhá…
Khanh lên tiếng đùa cợt.
-Ài…tao đụ em ấy nãy giờ rồi đó…mày vào sau chưa gì đã tinh vi…
Vũ cười nói rồi rút cặc ra, dùng tay kéo bao cao su ra khỏi dương vật mình. Rồi lại chợt nảy ý, liền cầm tay MInh An kéo cho cô ngồi dậy, đưa cái bao vừa dùng cho cô ta.
– Nè…Minh An… nuốt đi em…
– Không…ghê chết được…
Minh An làm bộ giãy nảy nhưng ánh mắt lại đầy vẻ hứng thú, miệng bất giác nở nụ cười dâm đãng.
– Phải đó…lâu rồi không thấy em biểu diễn như dạo trước rồi…làm đi nào…
– Xí…! toàn do mấy anh bày trò…
Nói rồi Minh An nhận lấy cái bao trên tay Vũ. Cô ta há miệng lớn đẩy trọn cái lưỡi ra , một tay nắm lấy phần miệng bao, tay kia thì nắm phần còn lại dốc ngược lên. Cái lưỡi cô ta ngó ngoáy cố hứng trọn lấy chỗ tich dịch chảy ra ngoài. Tới khi cái bao hoàn toàn trống rỗng, Minh An mới ngậm miệng lại, gom chỗ dịch lỏng lên đầu lưỡi mình rồi há ra cho Khanh với Vũ xem đám dịch trắng đang ngập ở bên trong. Thấy cả hai phấn khích, cô ta liền nhả chỗ tinh dịch lên hai lòng bàn tay mình. Với vẻ mặt đầy dâm đãng, cô ta bắt đầu đưa lưỡi liếm láp chúng như đang thưởng thức vậy. Rồi trước ánh mắt chăm chú của Vũ và Khanh, liền đẩy tay dốc trọn phần tinh dịch trở lại miệng mình, nuốt trọn trong một lần. Ngay khi thanh âm nuốt xuống kia vang lên Khanh và Vũ thích thú vỗ tay không ngừng.
– Mấy anh cũng lắm chuyện thiệt…
Minh An nhoẻn miệng cười thích thú, rồi nắm lấy cặc Vũ bỏ vào miệng tiếp tục sục lấy. Lúc này Khanh ở phía sau liền đẩy lên lưng Minh An, chẳng cần anh ta lên tiếng, cô và vũ phối hợp di chuyển để Minh An quì gối, chống tay xuống giường. Khanh sé lấy cái bao tự đeo cho mình rồi bắt đầu đẩy dương vật vào bên trong. Một lát sau, Vũ bắt đầu cương lên trở lại, hai người liền một trước, một sau thi nhau đụ Minh An tới tấp.
Tiếp theo thế nào tôi chẳng muốn biết vì đâu còn chút dũng khí mà chứng kiến thêm tình cảnh bên trong. Hai chân như mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, đôi mắt đau buốt vì nước mắt đang dần tuôn ra. Thực chẳng ngờ Minh An đáng yêu, đơn thuần trong tâm trí tôi, lại phóng đãng tới mức này. Càng khiến tôi thắt chặt ruột gan là những tình cảm mà suốt quãng thời gian qua cô ta cho tôi đều chỉ là lừa dối. Vốn dĩ cô ta chỉ muốn lợi dụng tôi, thực chất chỉ luôn coi tôi là một thằng ngu ngốc.
Tôi ngồi vậy bên cạnh cái Trâm lòng đầy chua xót. Cố kìm lòng để khỏi bật khóc, khó nhọc vịn lên người nó mà đứng dậy, tới khi tiếng rên rỉ của Minh An lại một lần nữa vang lên tôi hoàn toàn suy sụp chẳng còn biết gì. Tới khi bình tĩnh trở lại đã thấy mình về tới trong phòng tự bao giờ, cũng không rõ ràng bản thân đã ngồi vậy mất bao lâu.
– Được rồi, Minh An ở phòng 202, LMP ở 201, anh thì ở 203 còn hai đứa em thì ở 211.
Anh ta vừa nói vừa đưa chìa khóa phòng cho từng người tới lượt Khanh thì lại là phòng đôi làm tôi như phát hoảng. Tôi vừa muốn lên tiếng phản đối Trâm đã vội nói :
– Sao lại ghép chúng em chung phòng ?
Nghe hỏi, Vũ liền đánh mắt về phía Khanh đang ở sau cái Trâm rồi nhận lại cái nháy mắt khẽ từ phía tên đó. Vũ như chợt hiểu liền mỉm cười với cái Trâm đáp lời :
– Tại khách sạn đang hết phòng, anh lại đặt từ hai hôm trước. Lúc ấy Khanh nó nói sẽ đi cùng bạn gái, anh hiểu lầm nên đặt phòng đôi. Xin lỗi em…!!
– Thì anh báo chuyển sang hai phòng đơn là được mà.
Tôi lập tức thắc mắc nói. Nghe vậy Vũ quay sang nhìn tôi cũng nháy mắt. Khốn kiếp, anh ta nghĩ muốn tôi giúp Khanh, tạo cơ hội để hai người ở chung phòng. Nhưng tất nhiên làm gì có thằng anh nào lại muốn đẩy em gái mình lên giường của một thằng sở khanh cơ chứ. Thế là tôi liền lên tiếng hối anh ta tiếp.
– Nhân lúc họ chưa đem đồ lên phòng anh mau báo đi.
– Không, không phải, ban nãy anh cũng báo…mà họ nói khách sạn sắp có một đợt khách lớn nên phòng đều được đặt trước cả rồi. Nên giờ mình mới báo thì không kịp. Trâm, thông cảm giúp anh nhé… Quanh đây thì chẳng có nơi nào tốt hơn thế này được, mà Minh An cũng chỉ có mỗi mấy ngày nay được nghỉ thôi nên…Mà em đừng lo, phòng đôi nhưng mình không ghép giường thì sẽ có hai giường đơn cơ mà…
Thấy tôi tỏ rõ lập trường, anh ta liền viện cớ rồi quay sang cái Trâm bày ra khuôn mặt đáng thương đả động lòng trắc ẩn trong nó.
– Cái này…
– Nếu vậy thế này đi, Minh An với Trâm ở chung một phòng đôi đó. Còn Khanh thì ở phòng đơn kia, vậy là tiện cả. Em đồng ý nhé Minh An.
Thấy con nhỏ như đang suy xét, sợ nó thực sẽ nông nổi nhận lời, tôi lập tức nói rồi quay qua nhìn Minh An như nhờ cậy. Tất nhiên tôi hiểu ở độ tuổi của nó, có làm những chuyện thân mật cùng bạn trai cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận. Nhưng dù sao tôi cũng không muốn nhìn nó chung phòng với một đứa sở khanh, ít nhất tôi cũng muốn cảnh báo cho nó biết về sự phóng túng của Khanh trước để nó khỏi phải ân hận sau này.
-Rồi, vậy thì về phòng thôi nào.
Vũ nói rồi vỗ vai Khanh kéo đi trước, tất nhiên là Minh An đồng ý chung phòng với cái Trâm.
Căn phòng chúng tôi thuê thực chẳng khá được, nội thất thì cũ kĩ sơ sài lại bày trí đơn điệu. Giường ngủ thì chật hẹp nhưng may sao còn được cái nệm êm cùng chăn ga có vẻ sạch sẽ. Rửa mặt qua loa bỏ ba lô lại đó, tôi thay đồ rồi trở xuống sảnh chờ sẵn. Chừng mười phút sau cả nhóm đông đủ, Vũ đưa chúng tôi đi một số địa điểm xung quanh. Trong cả chuyến đi, Tôi và Minh An quấn quít không rời, hệt như một cặp đôi thực thụ. Nhưng mỗi lần nhớ tới cái Trâm đang đi bên cạnh Khanh tôi lại dâng lên nỗi bực dọc khó hiểu. Nhất là Khanh thi thoảng lại viện cớ đụng chạm cơ thể nó mà con nhỏ cứ hồn nhiên chẳng nhận ra càng khiến tôi nóng mắt hơn. Ngay khi cả bọn dừng lại ở một quán đồ rừng, tôi liền viện cớ đi vệ sinh rồi nhắn tin cho cái Trâm kêu nó ra phía sau nhà hàng.
– Gì vậy anh ?
– Còn dám hỏi cái gì nữa hả ? Sao em lại quen với cái thằng Khanh đó ?
– À…! Thì em có nói rồi, em vẫn thường tới tập gym ở trong chung cư mình mà, mấy tuần trước em gặp anh ta ở đó thôi.
– Ra thế…! Vậy rồi hai đứa hẹn hò nhau từ khi nào ?
– Hẹn hò ? ý anh là buổi đi chơi hôm nay đó hả ? Thì…
Thấy con nhỏ hiểu sai ý, tôi lập tức ngắt lời nói :
– Không, không phải hôm nay…ý anh là hai đứa yêu nhau ấy…có quan hệ yêu đương từ khi nào kìa…?
– Yêu đương !? Ai cơ…!? Em với anh ta á ? Đâu có ! Mấy hôm trước em đi tập, rồi anh ta cứ luyên thuyên đủ thứ gì, em đâu để ý. Rồi anh ta kể sắp tới có chuyến đi chơi cùng anh hỏi em muốn đi cùng không? Ban đầu em đâu có chịu, có đi cũng là đi với anh chứ đi gì với anh ta. Mà anh đó, hôm gì em hỏi lại kêu không muốn em đi cùng. Nên em mới nhận lời anh ta, tới đây chọc anh cho bõ ghét.
Ra là thế, mọi chuyện đều chỉ là do Khanh tự nói ra, chứ không có chuyện em tôi cặp kè với cậu ta. Biết rằng con em còn chưa ngốc tới nỗi bị Khanh lừa tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, vậy là khỏi cần bận tâm tới nó, giờ tôi tập trung mà vui vẻ bên Minh An được rồi.
– Mà anh với chị Minh An đang cặp kè đó hả?
– Gì..gì..mà nói vậy ?
Tôi thoáng đỏ mặt chống chế một cách yếu ớt.
– Đỏ hết mặt mũi lên kia mà còn kêu không. Cả ngày nay đi chơi hai người cứ dính lấy nhau á. Hèn chi không muốn em đi cùng. Mà em biết anh vậy em cũng chả đi làm gì.
Nói rồi nó thoáng nhíu mày liền một mình bỏ ra ngoài trước, trong khi tôi còn chưa kịp cảnh báo nó thêm về tên Khanh kia. Tôi đứng đó, đợi thêm một lát rồi quay về bàn của nhóm mình.
– Nè, LMP ăn thử món này xem bổ lắm đó nhé…
Tôi ngồi giữa Minh An và anh Vũ, vừa yên chỗ anh ta liền gắp vào bát tôi một miếng thịt đen nhẻm như được nướng kĩ với rất nhiều gia vị khác nhau. Bỏ miếng thịt vào miệng cái vị mằn mặn lại béo ngậy cùng chất thịt chắc mềm, ngon đến khó tả.
– Thịt gì vậy anh ? Ngon quá…
Tôi hỏi rồi tự gắp cho mình một miếng khác, nôn nóng bỏ vào miệng. Thấy vậy Vũ với Khanh nhìn tôi cười đầy nham nhở, Vũ huých nhẹ tay tôi nói :
– Không chỉ ngon đâu, mà còn bổ nữa kìa…one night five time chính là sau khi ăn cái này đó. Lần này may mắn là Khanh tìm được rồi đặt trước không cũng chẳng có mà thử đâu, nên cậu phải ăn nhiều chút nhé.
– One night five time là sao cơ ? Nhưng mà ngon thật đấy…
Rồi tôi cũng gắp cho Minh An một miếng mà cô ấy chỉ đỏ mặt lắc đầu từ chối, cái Trâm cũng vậy nữa. Thế là cả đĩa thịt đó chỉ có ba tên đàn ông chúng tôi ăn. Ăn uống xong xuôi cũng đã sang đầu chiều, cả bọn cuốc bộ về nghỉ ngơi mà chưa có kế hoạch gì cho buổi tối.
Bữa trưa ngon miệng nên tôi ăn có hơi nhiều, vừa về tới phòng mình liền lăn ra thiếp đi. Tới khi tỉnh giấc, nhìn đồng hồ đã là lăm giờ chiều. Nghĩ bụng muốn rủ Minh An đi dạo quanh một vòng rồi về ăn tối, tôi tới gõ cửa phòng cô ấy.
Nhưng đợi một hồi, cũng chẳng có tiếng đáp lại trong phòng như không có ai, lấy làm thắc mắc tôi qua phòng Vũ rồi phòng Khanh xem thử, nhưng cũng vậy bốn người họ đều không có trong phòng. Có vẻ bọn họ hẹn nhau đi đâu đó trong khi tôi còn đang ngủ. Vừa lúc tôi muốn về phòng lấy điện thoại gọi thử, thì qua lan can nhìn xuống sảnh tôi thấy cái Trâm đang lấm lét đi đâu đó bộ dáng mập mờ đầy kì lạ. Lấy làm tò mò tôi không gọi mà đi cầu thang bộ xuống dưới, khi tới nơi thì nó đã kịp bấm thang máy đi vào bên trong.Đứng trước cửa thang máy, tôi nhìn lên chờ xem số tầng mà con bé lên rồi vào thang máy bên cạnh lên đúng tầng đó.
Khi cửa thang máy mở ra tiếng động làm cái Trâm chú ý, vừa lúc tôi thấy nó đang thậm thụt đứng trước một căn phòng, đồng thời nó cũng phát giác ra tôi, con nhỏ có vẻ bất ngờ nhưng lập tức bình tĩnh đưa tay ra hiệu báo tôi yên lặng. Tuy không mấy rõ ràng, nhưng tôi vẫn làm theo, đi về phía nó hỏi nhỏ :
– Em làm gì lén lút ở đây vậy ? Rồi mấy người kia đâu, sao anh gõ cửa lại không thấy ai vậy ?
– Thì…em theo dõi Minh An.
– Sao cơ ? Minh An ở đây á ? Rồi sao em lại đi theo người ta, vậy là không tốt đâu nhé.
Con nhỏ liền phụng phịu đáp lại.
– Chứ anh nghĩ em vì ai mà làm vậy hả ?
– Nhưng sao em lại theo dõi cô ấy ?
– Vừa rồi em tính đi mua ít đồ, mà nhớ ra không cầm theo điện thoại nên trở lại phòng lấy. Mà khi về tới ngoài cửa em nghe Minh An nói chuyện với ai đó, giọng có vẻ thân mật lắm, còn nghe cô ấy hỏi lại người kia về số phòng ở tầng này. Em định qua bên anh hỏi mà gọi cửa không thấy nên em mới đi luôn xem sao.
– Chắc là đồng nghiệp nào đó, hay sao…Thôi mình về đi, lén lút theo sau người khác là không tốt đâu…
Quả thực tôi ghét chuyện theo dõi hay bám đuôi một ai đó, vì cảm giác như chẳng khác gì đám báo mạng rẻ tiền chuyên rình rập đặt điều đưa tin nhảm vậy.
– Không đâu, tại lúc sau em còn thấy Khanh đi cùng cô ấy nữa, mà…bộ dáng họ…trông tình tứ lắm…
– Làm gì có chuyện đó, hay em nhìn nhầm với ai thì sao…Minh An sao lại…như vậy được.
Nghe con nhỏ nói tôi đã biết chắc nó nhìn lầm, Minh An đâu phải không rõ Khanh là loại người gì, sao có thể phát sinh điều gì đó với anh ta được. Chưa kể suốt quãng thời gian này tôi và cô ấy đang phát triển rất tốt, không ít lần cô ấy bóng gió thổ lộ với tôi. Nhưng do chuyện hợp đồng nên tôi chỉ đành giả như không hiểu, nhưng vẫn cố gắng thể hiện cho cô ấy thấy tình cảm của mình và có vẻ cô ấy cũng biết điều đó nên chúng tôi mới có chuyến đi này. Giờ con nhỏ lại nói Minh An và Khanh lén lút qua lại, làm sao có chuyện đó được. Với lại Khanh là kẻ phóng túng nên chẳng loại trừ khả năng cậu ta kiếm gái tới thỏa mãn, và tình cờ cô gái đó có vóc dáng na ná Minh An nên em tôi mới lầm tưởng.
– Không đâu tại khi em trông thấy hai người, em còn về phòng xem thử thì đâu thấy cô ấy trong phòng.
– Thì chắc cô ấy đi đâu đó, hoặc giả cô ấy đi gặp bạn thôi thì sao ? Cả anh Vũ cũng đâu có trong phòng, có khi hai người đó giờ đang tìm mình cũng nên ấy chứ.
Tôi kéo tay ý muốn nó cùng mình rời đi, nhưng con nhỏ chỉ thoáng dao động rồi lại kiên quyết gạt tay tôi ra.
– Dù sao cũng đến đây rồi, cứ đi một vòng xem sao ?
– Thôi đi, em cứ thập thò vầy người ta tưởng là có ý xấu lại sinh nhiều chuyện nữa.
– Không sao đâu mà, mình đi thử một vòng không ai thấy đâu.
Nói rồi nó liền mặc tôi có đồng ý hay không đi tới căn phòng gần nhất áp tai nghe ngóng, thấy có điều khác thường liền chuyển sang bên phòng đối diện. Thấy nó vậy tôi cũng chẳng nỡ bỏ mặc, bởi dù sao nó cũng có ý lo cho mình. Thế là tôi vừa canh chừng vừa bám theo sau nó. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đi hết cả dãy hành lang. Sau khi để nó nghe ngóng nốt căn phòng cuối cùng, tôi liền vui vẻ cầm tay nó kéo đi. Dù sao chuyện này được chứng thực cũng giúp tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
– Đó thấy chưa, đâu có cái gì. Trước khi có ai đó lên đây thì mau đi thôi.
Con nhỏ tỏ vẻ không cam lòng còn lần lữa không chịu đi, tôi chẳng hiểu nó muốn sao nữa. Kết quả thế này chẳng phải là tốt đẹp lắm sao, vậy mà nó còn chù ụ không vui. Hai anh em đi được vài bước thì có tiếng thang máy đi lên. Chẳng hiểu sao cứ như còn bị ảnh hưởng bởi tâm thế lúc trước, tôi vội kéo tay nó nép sát vào cửa một căn phòng gần đó. Vì cửa phòng xây thụt vào trong tường một khoảng nên khi nép vào chúng tôi dễ dàng nấp được.
– Sao phải trốn vậy anh ?
– Anh cũng…không biết nữa. Tại cứ nghĩ như ban nãy sợ bị người khác nhìn thấy nên anh trốn luôn. Mà giờ ra lại sợ người ta hiểu lầm…
– Trời ạ…thế nếu giờ họ đi qua đây thì làm sao ?
Vừa rồi chân nhanh hơn não nên giờ nó nói tôi mới nhận ra chuyện đó. Quả thật tình cảnh lúc này còn mập mờ hơn cả khi nãy. Một trai một gái trốn tránh trên một tầng lầu vắng người không bị hiểu lầm mới là lạ. Tiếng người trò chuyện mỗi lúc một gần hơn, có vẻ như họ là nhân viên khách sạn đang tới đưa đồ cho khách vì chúng tôi nghe được tiếng xe đẩy đồ. Rồi âm thanh ấy cứ mỗi lúc một gần hơn làm tim tôi đập nhanh như muốn rớt cả ra ngoài. Tôi nhắm mắt nín mũi cầu nguyện chỉ hi vọng hai người kia không đi qua chỗ mình.
*Đùng….đùng…đùng..*
– Ối…
– Coi chừng chút, khóa mấy tầng này cũ cả rồi, gõ nhẹ thôi không là bị đẩy vào trong đó.
Tôi với cái Trâm thở phào, cả người nhẹ tênh thầm hô may mắn, bởi tiếng đập cửa của nhân viên vang lên ngay bên cạnh căn phòng chúng tôi đang đứng. Có vẻ một người đập hơi mạnh nên dường như cánh cửa bị bung ra một chút liền bị người còn lại nhắc nhở.
– Tới đây…
Có tiếng người từ trong phòng lọt ra, dù chỉ một chút nhưng đủ để tôi nhận ra ấy là giọng của Khanh. Cái Trâm kéo tay tôi như đang muốn nói rằng nó không sai vậy.
Không…không…có thể người đó đúng là Khanh nhưng điều đó cũng chỉ nói lên rằng anh ta gọi gái tới phòng này giải tỏa chứ đâu có nghĩa Minh An đang ở cùng anh ta. Tôi tự trấn an mình rồi lại dỏng tai lên nghe ngóng.
– Dạ, chúng em tới giao đồ ạ.
– Rồi…cứ để đây cho tôi được rồi. Cầm lấy, bồi dưỡng đó.
* Cạch…*
– Vãi…! lăm trăm mày ạ.
– Ngon gặp ngay ông sộp…
– Mà vừa tao thấy như đang chơi tay ba trong đó ấy. Con nhỏ dáng đẹp dữ luôn…
– Sao mày biết ?
– Thì ban nãy ổng mở cửa tao nhìn thẳng vào thấy con nhỏ đang nhún trên giường mà. Trắng bóc luôn, đụ má tụi nhà giàu sướng thiệt, được chơi đủ kiểu…Đụ toàn gái ngon, má nó…
Tiếng hai người nhân viên nhỏ dần, thấy đã yên tĩnh trở lại. Tôi nắm tay cái Trâm kéo ra về, tôi muốn mau chóng quay lại phòng mình để chứng thực Minh An hoàn toàn không liên quan tới chuyện này, cô gái mà cái Trâm thấy chỉ một người giống Minh An mà thôi.
Nhưng cái Trâm thì không muốn bỏ qua, nó dằng tay tôi ra rồi áp tai vào căn phòng mà Khanh đang ở. Tôi vội đi lại phía sau vỗ vai nó ngăn lại.
– Thôi đi, mình về trước đã…
Nó không nói, một tay nắm lấy khóa cửa tay kia ấn mạnh, sau vài lần dụng sức chốt cửa liền khẽ bung ra. Từ bên trong lập tức vọng ra thanh âm nói cười nham nhở của ba người. Ngoài Khanh tôi nhận ra tiếng của hai người còn lại, là Minh An và Vũ. Vào khoảnh khắc ấy, tâm trí tôi như vỡ òa, sốc nặng.
– Sao bảo mới kiếm được em nào ngon lắm tới đây để some bốn cơ mà ?
– Ứ…ư..ư…Nhanh chút..đi anh !!
Vũ vừa hẩy mông lên theo nhịp của Minh An, nhìn Khanh cười nói.
– Thì cũng định là vậy đó, mà bỗng dưng con Trâm nó lại đồng ý đi cùng. Má nó, còn định nhân cơ hội chung phòng dụ nó. Đéo hiểu sao thằng chó kia chen ngang. Má tướng con nhỏ nhìn rõ là đã…ngực với mông chắc nịch đã tay lắm mày ạ.
– Sí…! Tự dưng…lại rủ con nhỏ đó…làm giờ một mình em phải…chiều hai người…Mệt muốn chết…
Tuy than vậy nhưng Minh An chẳng ngừng nhấp hông hai bầu ngực núc ních rung lên theo từng nhịp cơ thể cô ta, trên môi vẫn như đang nở nụ cười thích thú.
*bép…*
Vũ dùng hai tay vỗ mạnh lên mông Minh AN rồi nói :
– Mệt mà sao hăng quá vậy em ? Chậm lại chút nào…còn cả mấy tiếng nữa cơ mà.
– Rồi em với thằng kia đến đâu rồi Minh An…
Cởi bỏ xong quần áo, Khanh đi đến bên cạnh hai người kia, Minh An liền hiểu ý cầm lấy dương vật anh ta bắt đầu sục khẽ nói trong với giọng ngắt quãng vì còn đang cao hứng với cái dương vật khác đang di chuyển trong mình.
– Cái thằng đó …cù lần đéo chịu được, suốt ngày em cứ phải chủ động.
– Không bằng tối nay bỏ một viên kia cho nó uống vậy chẳng phải xong rồi sao. Anh có mang mấy viên nè…
– Thật đó, sao em không làm vậy ngay từ đầu cho xong, rủ nó về nhà rồi cho nó uống vậy có hơn không ? Còn bày nhiều trò để cái Anh Thư phải chịu tội. Giờ mà có nó ở đây có phải sướng biết mấy…
Vũ nói rồi rút dương vật ra khỏi để Minh An nằm xuống dưới cả hai chuyển sang thế truyền thống, nằm kiểu này Minh An có thể dễ dàng sục cặc cho Khanh hơn.
– Hứ…! Giống lần các anh làm với em đó hả ? Không bày những trò đó, nó biết mình dễ dãi sau này sao dám công khai trước báo chí. Vậy có mà thành công cốc à.
Minh An hếch mũi nói hờn, khẽ kéo nhẹ dương vật Khanh ra hiệu để anh ta đứng xích lên đưa dương vật tới gần miệng mình. Vũ cười nói rồi lại bắt đầu nhấp hông đẩy dương vật vào trong.
– Thì có làm vậy, nay em mới được sướng với nổi tiếng thế này. Chứ cứ bám vào làm diễn viên cho cái bọn hài nhảm trên mạng thì biết bao giờ mới khá hơn được.
– Phải đó…giờ em còn được diễn với…LMP sắp tới còn thành bạn gái nó nữa chứ. Bú mạnh hơn đi em…
Minh An nghe vậy liền ra sức mút mạnh dương vật anh ta, cái lưỡi uyển chuyển không ngừng đảo quanh đầu khấc. Một tay cô nắm lấy dương vật nghiêng người dùng tay kia nắm hai hòn dái mân mê. Thi thoảng cô ta lại đẩy đầu về phía trước nuốt trọn lấy dương vật vào sâu tới họng mình một cách dễ dàng đầy kinh nghiệm. Khanh ngửa mặt lên suýt soa, vuốt nhẹ mái tóc Minh An tỏ ý chiều chuộng.
– Miệng em sướng thật đó…nay cho đụ không bao nha…
– Còn lâu…! Anh mà làm bậy em cắt cửa, lần sau khỏi có đụ đéo gì …Ứ…!!
Còn chưa kịp dứt câu, phía dưới Vũ liền đột nhiên tăng tốc, nắc như vũ bão khiến Minh An sây sẩm mặt mày, ngậm chặt lấy cặc Khanh.
– Ư…ư…anh sắp ra…
Vũ cắn chặt răng rồi lại nhấp chậm lại, hông giật lên từng chút rồi ngưng hẳn, hai tay vẫn nắm chặt hông Minh An không buông.
-Hôm nay ra hơi nhanh đó nhá…
Khanh lên tiếng đùa cợt.
-Ài…tao đụ em ấy nãy giờ rồi đó…mày vào sau chưa gì đã tinh vi…
Vũ cười nói rồi rút cặc ra, dùng tay kéo bao cao su ra khỏi dương vật mình. Rồi lại chợt nảy ý, liền cầm tay MInh An kéo cho cô ngồi dậy, đưa cái bao vừa dùng cho cô ta.
– Nè…Minh An… nuốt đi em…
– Không…ghê chết được…
Minh An làm bộ giãy nảy nhưng ánh mắt lại đầy vẻ hứng thú, miệng bất giác nở nụ cười dâm đãng.
– Phải đó…lâu rồi không thấy em biểu diễn như dạo trước rồi…làm đi nào…
– Xí…! toàn do mấy anh bày trò…
Nói rồi Minh An nhận lấy cái bao trên tay Vũ. Cô ta há miệng lớn đẩy trọn cái lưỡi ra , một tay nắm lấy phần miệng bao, tay kia thì nắm phần còn lại dốc ngược lên. Cái lưỡi cô ta ngó ngoáy cố hứng trọn lấy chỗ tich dịch chảy ra ngoài. Tới khi cái bao hoàn toàn trống rỗng, Minh An mới ngậm miệng lại, gom chỗ dịch lỏng lên đầu lưỡi mình rồi há ra cho Khanh với Vũ xem đám dịch trắng đang ngập ở bên trong. Thấy cả hai phấn khích, cô ta liền nhả chỗ tinh dịch lên hai lòng bàn tay mình. Với vẻ mặt đầy dâm đãng, cô ta bắt đầu đưa lưỡi liếm láp chúng như đang thưởng thức vậy. Rồi trước ánh mắt chăm chú của Vũ và Khanh, liền đẩy tay dốc trọn phần tinh dịch trở lại miệng mình, nuốt trọn trong một lần. Ngay khi thanh âm nuốt xuống kia vang lên Khanh và Vũ thích thú vỗ tay không ngừng.
– Mấy anh cũng lắm chuyện thiệt…
Minh An nhoẻn miệng cười thích thú, rồi nắm lấy cặc Vũ bỏ vào miệng tiếp tục sục lấy. Lúc này Khanh ở phía sau liền đẩy lên lưng Minh An, chẳng cần anh ta lên tiếng, cô và vũ phối hợp di chuyển để Minh An quì gối, chống tay xuống giường. Khanh sé lấy cái bao tự đeo cho mình rồi bắt đầu đẩy dương vật vào bên trong. Một lát sau, Vũ bắt đầu cương lên trở lại, hai người liền một trước, một sau thi nhau đụ Minh An tới tấp.
Tiếp theo thế nào tôi chẳng muốn biết vì đâu còn chút dũng khí mà chứng kiến thêm tình cảnh bên trong. Hai chân như mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, đôi mắt đau buốt vì nước mắt đang dần tuôn ra. Thực chẳng ngờ Minh An đáng yêu, đơn thuần trong tâm trí tôi, lại phóng đãng tới mức này. Càng khiến tôi thắt chặt ruột gan là những tình cảm mà suốt quãng thời gian qua cô ta cho tôi đều chỉ là lừa dối. Vốn dĩ cô ta chỉ muốn lợi dụng tôi, thực chất chỉ luôn coi tôi là một thằng ngu ngốc.
Tôi ngồi vậy bên cạnh cái Trâm lòng đầy chua xót. Cố kìm lòng để khỏi bật khóc, khó nhọc vịn lên người nó mà đứng dậy, tới khi tiếng rên rỉ của Minh An lại một lần nữa vang lên tôi hoàn toàn suy sụp chẳng còn biết gì. Tới khi bình tĩnh trở lại đã thấy mình về tới trong phòng tự bao giờ, cũng không rõ ràng bản thân đã ngồi vậy mất bao lâu.
Comments for chapter "Chương 7"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận