CHUYỆN CỦA NGỌC - Chương 4
Hello mọi người, em Hạ Vy đây ạ !
Không ngờ một tác giả mới toanh, còn non tơ như em mà lại được mọi người dành nhiều sự ưu ái đến như vậy! Không để mọi người chờ đợi lâu hơn nữa, hôm nay em xin phép đăng full truyện luôn ạ.
Chúc mọi người một năm mới vui vẻ, mạnh khỏe và bình an. Hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ em ở những tác phẩm tiếp theo ạ. Love you all. Moazzz
———————————————————————————————-
CHƯƠNG 4: VỤN VỠ
– Anh đang làm gì thế? Em đang khóc nhiều lắm. Giá như có anh ở bên em lúc này
Ngọc sau một hồi khóc lấy khóc để liền vơ điện thoại nhắn tin vội cho Thành. Giờ đây, chỉ có Thành là người duy nhất có thể an ủi Ngọc, cùng Ngọc vượt qua scandal này. Hai bờ mi của nàng giờ đã sưng đỏ lên như thể vừa cắt mí xong vì khóc nhiều. Nhưng thật lạ, bình thường tin nhắn Ngọc gửi đi, Thành sẽ trả lời chỉ trong phút mốt, mà giờ gần 5 phút trôi qua vẫn chưa thấy gì.
– Sao lâu trả lời em thế?
– Anh đang bận gì à?
– Anh ơi????
Ngọc sốt ruột liên tiếp gửi tin nhắn cho Thành. Mặc dù thấy trên Messenger, fb của Thành vẫn hiện nút xanh lá nhưng vẫn không hề có bất kỳ hồi đáp nào.
– À, chắc là mẹ anh giữ điện thoại của anh mất rồi. Đúng rồi, đáng lẽ mình phải nghĩ ra sớm hơn chứ. Chắc chắn là thế rồi. Chứ không thì anh đã trả lời mình lại ngay rồi.- Ngọc tự trấn an bản thân bằng những suy nghĩ ấy.
Bảy ngày trôi qua mà Ngọc ngỡ như 7 thế kỷ. Từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều rồi từ chiều đến tối, Ngọc không ngừng cầm điện thoại để chờ mong tin nhắn của Thành. Có lúc mệt quá ngủ thiếp đi, chợt nghe tiếng ting ting, Ngọc lại ngay lập tức choàng tỉnh, cầm vội điện thoại lên xem có phải là Thành nhắn không. Nhưng hết lần này đến lần khác, Ngọc đều phải thất vọng vì khi là tin nhắn của Mobifone, lúc lại là tin nhắn quảng cáo của một thương hiệu mua sắm nào đó. Họa chăng là có tin nhắn của Tú – đứa bạn thân ngồi cùng bàn hòi thăm tình hình của Ngọc.
Trong lòng Ngọc hiện tại ngổn ngang những suy nghĩ và cảm xúc khó tả. Một mặt, Ngọc rất mong được đến trường, giam mình ở lâu trong 4 bức tường như này, không sớm thì muộn cũng khiến nàng phát điên mất. Quan trọng nhất, chắc chỉ đi học thì Ngọc mới có cơ hội gặp Thành. Ngọc nhớ bàn tay vuốt ve trên cơ thể mình. Bàn tay mạnh mẽ gân guốc bóp chặt lấy vú, bàn tay ôm trọn bờ mu mơn mởn, bờ môi nóng bỏng lướt trên từng centimet trên cơ thể nõn nà của nàng. Nàng nhớ những khoảnh khác Thành cuốn lấy địt nàng không ngơi nghỉ. Ôi, cơ thể của nàng lại có phản ứng mất rồi. Cái lồn non tơ của cô gái mới lớn lúc nào cũng thật nhạy cảm và mãnh liệt. Nó cứ ri rỉ dâm thủy mỗi khi Ngọc tự mơn man cơ thể mình. Bàn tay nàng vô thức tự day hột le. Ngón giữa mảnh khảnh của nàng dần dần cho vào bên trong thớ thịt đỏ hồng hồng giữa hai chân. Một ngón rồi hai ngón. Bàn tay nàng lân la cong lên. Bên trong những nếp gấp ấy sao mà ấm áp thế. Tuy không sướng như tay Thành, nhưng biện pháp này như một liều thuốc giải khát cho Ngọc, giúp nàng giải tỏa bớt căng thẳng nhớ nhung trong lòng. Chỉ có tự thủ dâm mới làm Ngọc tạm quên đi ngày mai, thứ mà nàng không hề muốn đối diện nhất chính là thực tại. Từ trong sâu thẳm, Ngọc cũng e sợ khi tưởng tượng đến việc phải chịu đựng những ánh mắt soi mói, các lời bàn tán của lũ chim lợn cái và bầy kền kền đực ở trường.
-Không sao cả, chỉ cần ở bên Thành thì tất cả cũng không là gì. Đứa nào thích nói, cứ nói. Không được hạnh phúc như chúng tao nên ghen tị chứ gì. – Ngọc tự thủ dâm tinh thần bằng những suy nghĩ như vậy để bản thân có thêm dũng khí quay lại lớp.
…..
Rồi cũng tới ngày đó. Chiếc Mercedes hạng sang chầm chậm lăn bánh và dừng lại trước cổng trường. Vừa bước ra khỏi xe, Ngọc chợt rùng mình khe khẽ bởi những cơn gió lạnh ùa tới. Chợt mắt Ngọc ngời sáng, miệng vô thức mỉm cười khi nhìn thấy Thành – người mà mấy hôm nay Ngọc ngày nhớ đêm mong. Chàng đứng cách nàng một khoảng chưa tới 10 mét cũng nên. Những tưởng cả hai sẽ lao tới ôm nhau vào lòng như trong phim sau bao ngày xa cách thì đáp lại Ngọc là ánh mắt lãnh đạm, không cảm xúc của Thành. Ý cười của Ngọc tắt hẳn khi nhìn thấy mẹ Thành xuất hiện đứng cạnh con trai, trên tay cầm một tập giấy tờ. Hai người đó từ từ tiến lại rồi đi qua Ngọc, Thành ngay cả một câu cũng chẳng nói với nàng một lời. Một luồng không khí tạo ra do chuyển động của hai thực thể lướt qua lạnh lẽo đến độ thấm vào xương tủy của Ngọc, cái lạnh khiến cho nàng cả đời sẽ khắc cốt ghi tâm. Để con trai ngồi lên trên xe và đóng cửa lại, mẹ Thành mới quay gót đi về phía Ngọc và nói:
– Thằng Thành sẽ đi du học. Còn chuyện của chúng mày kết thúc ở đây. Đừng cản đường con trai tao!
Nói xong, chẳng chờ để cho Ngọc hồi đáp gì, bà ấy đã đi thẳng lên xe, ra hiệu cho lái xe đi ngay trong tích tắc. Chiếc ô tô cùng Thành lao đi và biến mất trong phút chốc. Chỉ còn lại Ngọc đứng chơ vơ giữa sân trường.
“Đây là mơ phải không? Chỉ là mơ thôi đúng không? Thành không thể bỏ mình trong lúc như thế này? Thành yêu mình lắm mà? Tại sao lại vậy? Tại sao lại không nói với mình tiếng nào? Tại sao đến một câu giải thích cũng không có? Tại sao? Tại sao hả? Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tại sao?”
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu của Ngọc. Trái tim của cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, vụn vỡ thành trăm mảnh. Ngọc ôm cổ và ngực ngồi thụp xuống, khóc nấc lên từng hồi, bao nhiêu uất ức đè nén nơi lồng ngực khiến nàng không thể thở được. Hay cho câu “ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây”, “khi hoạn nạn mới biết chân tình”. Thằng đàn ông mà bấy nay Ngọc yêu thương, tin tưởng, coi là cả thế giới, giờ quất mũ truy phong, không một câu giã từ. Càng nghĩ càng đau, Ngọc lịm dần rồi nằm trơ trọi trên nền xi măng của sân trường….
….
– Lạnh…lạnh quá… – Ngọc thều thào trong vô vọng. Nàng đang đuổi theo Thành để hỏi cho ra lẽ mọi việc nhưng càng đuổi thì hình bóng quen thuộc kia càng trở nên xa vời. Xung quanh sương mù trắng dày đặc làm Ngọc không thể nhìn rõ được gì. Nàng cố chạy thật nhanh nhưng lạ thay, càng gắng sức bao nhiêu thì cơ thể của nàng lại càng nặng nề bấy nhiêu. Ngọc cảm nhận rõ chuyển động của mình phải chậm gấp 10 lần bình thường. Chợt Ngọc chợt giật mình khi trên người không một mảnh áo che thân, toàn thân lõa lồ phơi bày trước mắt mọi người. Ngọc sợ hãi dùng hai tay tuyệt vọng che đậy cơ thể mình. Toàn thân cô run rẩy vì sự lạnh lẽo đến đáng sợ. Sự lạnh lẽo đến từ lòng người bạc bẽo, vô cảm thấm đến từng tế bào của Ngọc. Cô chỉ mong đây là một ác mộng và muốn bừng tỉnh ngay lúc này. Nhưng Ngọc làm sao có thể ngờ khi thực sự bừng tỉnh trong căn phòng tràn ngập màu trắng muốt và mùi thuốc sát trùng, tất cả ác mộng đều là thật và thậm chí cô còn nhận thêm được một tin dữ khác. Bác sĩ kết luận Ngọc sảy thai do thời gian dài ăn uống thiếu chất và khủng hoảng tinh thần. Cô không thể ngờ mình đã có con với tên bạc tình ấy. Mà cũng phải thôi, làm tình thường xuyên như vậy, xuất tinh thẳng mà không có bất kỳ một biện pháp an toàn nào thì không chửa mới là lạ.
Con mụ Nhã ngúng nguẩy đến thăm Ngọc. Con mụ dâm loàn, đến bệnh viện mà cũng mặc hở hang để lộ một nửa bầu vú trắng nõn. Đôi vú rung rung theo từng bước mụ đi. Cái mông căng tròn sau lớp váy da bóng lộn. Mụ xách túi Channel sang chảnh cùng đôi cao gót Louboutin như trêu tức Ngọc. Mụ cười cợt:
– Sao, đắng chưa? Tiểu thư ơi là tiểu thư, chờ bố cô về xem nhá… Rồi đến nhục mặt với bà con làng xóm. Chưa chồng mà chửa. Rồi bị nó quất ngựa truy phong. Ha ha….
Mụ cười cợt trên nỗi đau của Ngọc. Rồi mụ quay sang nũng nịu với ông bác sĩ già đang vào thăm khám cho Ngọc:
– Anh Kiên à, cháu nhà em vẫn còn nhỏ lắm. Huhu, cháu mà có mệnh hệ gì thì em và bố nó chết mất, có gì anh để ý cháu giúp em với…
Mụ giả vờ nặn ra vài giọt nước mắt. Dĩ nhiên, đây chỉ là nước mắt cá sấu mà thôi. Mụ cũng không ngờ lại gặp lại bác sĩ Kiên – người tình hồi trẻ của mụ ở đây. Hồi mụ bị bác sĩ Kiên đá để lấy cô vợ vừa giàu vừa xấu – đã là chuyện của chục năm trước. Thật may mắn, hôm nay gặp lại, mụ đã là phu nhân của một nhà giàu có, trẻ trung xinh đẹp, không còn là cô gái quê mùa nghèo hèn hồi trước, khóc lóc vì bị thất tình nữa rồi. Haha, nhìn ánh mắt hau háu của bác sĩ Kiên xem. Cứ nhìn chăm chăm vào ngực mụ. Mụ biết, ưu điểm lớn nhất của mụ là làn da trắng nõn nà cùng đôi gò bồng đào bốc lửa. Xem xem, có gã đàn ông nào mà chống đỡ nổi chứ?
Tự nhiên, trong đầu mụ lại nảy ra một ý nghĩ. Nếu như…nếu như mụ thử trêu đùa thì liệu bác sĩ Kiên có phải quỳ gối trước háng mụ không nhỉ? Nếu như…?
Haha, nhìn lão già bụng phệ mặc áo blouse trắng quỳ gối bú lòn mình trong phòng làm việc cũng hấp dẫn phết chứ nhỉ. Mụ sẽ thử xem. Mụ sẽ trả thù lão. Nghĩ đến là đã nứng hết cả lòn lên rồi. Ôi, tự nhiên mụ lại thèm chịch thế không biết. Mụ phải nhắn ngay cho thằng phi công trẻ để nó qua nhà địt mụ tơi tả thôi, haha.
Ngọc như cái xác không hồn, môi trắng bệch, ánh mắt đỡ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Gia đình có cuộc sống không hạnh phúc, bố vì ham của lạ mà thường xuyên về ruồng rẫy, chửi mắng, đánh đập mẹ Ngọc. Rồi không chịu được nữa, mẹ Ngọc đã bỏ đi khi Ngọc còn chưa học hết cấp 1. Lúc ấy, trong lòng cô đã khắc ghi cảm giác bị bỏ rơi đáng sợ như thế nào. Vậy mà giờ đây, với tình yêu đầu đời, người mà Ngọc nguyện hiến dâng tất cả, đặt tất cả niềm tin lại chính là người đang tâm rời bỏ cô ngay lúc cô cần một chỗ dựa nhất. Trái tim cô vụn vỡ như thành hàng trăm mảnh. Nếu bây giờ có thêm điều gì không may đến với mình, chắc ngay lúc này cô cũng chẳng còn cảm giác gì nữa. Giờ Ngọc chỉ ước ao mình có thể biến mất khỏi thế giới, chấm dứt sự đau khổ này. Một tay ôm vùng bụng còn đang ê ẩm vì mới trải qua sự nạo hút, một tay ghì vào lan can cầu thang, Ngọc lê từng bước lên tầng thượng của bệnh viện.
Đứng ở trên tầng thượng nhìn xuống, những chiếc ô tô ở bãi đỗ xe bỗng chốc cho người ta cảm giác chỉ bé bằng một đốt ngón tay. Văng vẳng trong đầu Ngọc là suy nghĩ chỉ cần nhảy một cái thôi bản thân mình sẽ được giải thoát. Nhưng, nếu nhảy xuống, liệu thằng bội bạc kia có hối hận không? Hay nó chẳng biết gì? Rồi con mụ Nhã sẽ cười vào mặt Ngọc, mụ sẽ cướp hết tài sản, tiêu pha cả đời, rồi mụ lại mang trai về nhà đụ nhau tơi tả, rồi sẽ chẳng ai biết con Ngọc này đã chết ư?
– Không, không, không được! Mình không thể nào kết thúc một cách lãng xẹt như vậy. Bao nhiêu đứa tự tử vì tình rồi, chẳng phải trước đây mình đều tự nói chúng nó ngu xuẩn khi làm vậy hay sao? Đứa nào chết thì đứa đấy thiệt. Còn những thằng đàn ông khốn nạn kia, chúng nó vẫn sống nhăn răng, cưới vợ, sinh con bình thường. Có khi nó còn chẳng nhớ đến con ngu đần đã vì nó mà chết cũng nên… – Không hiểu sao lúc này, một nhân cách khác của Ngọc đang lên tiếng mạnh mẽ. Có lẽ khát vọng sống trong cô gái này vẫn còn mạnh mẽ lắm.
– Mình sẽ biến mất….nhưng… không phải theo cách này. – Ngọc cắn chặt răng quyết định
Cô sẽ đến một nơi khác, thật xa, thật xa để quên đi quá khứ đau buồn này…