Chuyện Của Liên - Chương 27: Ám ảnh
Tại sao lại như thế? Tại sao Hoàng lại bắt Liên ăn mặc giống như chị Dung. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, Liên cố gắng thật bình tĩnh. Đã không còn đường có thể quay về, đằng nào cũng chết, Liên phải tỉnh táo để xoay chuyển tình thế, để tìm được đường sống trong hang hùm này.
Không lẽ …….. Hoàng cũng giống Tuấn, giống thằng Quang, giống thằng Minh? Đó là có ham muốn với mẹ đẻ của mình. Biểu hiện của Hoàng gần giống với Quang. Chỉ khác là Quang thì thích nhìn mẹ mặc đồ lót, còn Hoàng thì thích nhìn mẹ mặc đồ vest công sở này. Như Tuấn của Liên thích nhìn mẹ mặc áo dài đi làm.
Đúng. Chắc chắn là như vậy. Chỉ có đứa con ham muốn mẹ mới nghĩ ra cách dùng người khác giả làm mẹ, mặc áo của mẹ để quan hệ, có như vậy mới thỏa mã được phần nào ham muốn của mình. Vậy tại sao Hoàng lại chọn Liên mà không phải ai khác. Nếu hôm qua không gặp chị Dung, có lẽ Liên cũng không đoán ra được tình huống này. Hôm qua, nhìn chị, Liên thấy mình và chị có dáng người gần như là tương đồng. Kể cả độ dài của tóc, khác nhau là chị thì buộc gọn lên theo kiểu quý bà, còn Liên thì buông xuôn tự nhiên. Tất nhiên 2 chị em có khuôn mặt khác nhau nhưng đều xinh cả.
Liên khẳng định. Hoàng dùng đủ mọi thủ đoạn để kéo Liên đến đây, không có gì khác, chính là muốn Liên đóng giả làm mẹ của Hoàng. Vậy chuyện này chị Dung có biết chuyện Hoàng định làm với Liên không? Theo lẽ thường, mà cũng chính là từ Liên, chị Mỹ Anh, Thùy Trâm mà suy luận thì chị Dung sẽ không biết. Chị không thể để người ngoài biết được chuyện thằng Hoàng có ham muốn với mình được. Thậm chí chị còn không biết là Hoàng có ham muốn đối với mình.
Còn Hoàng, nếu Hoàng giống với Tuấn, giống với Minh, giống với Hoàng thì chắc chắn Hoàng chưa làm gì được mẹ Dung, chỉ có ham muốn và không được thỏa mãn. Vì vậy Hoàng mới phải dùng đến cách này, dùng Liên để thay thế mẹ của mình.
Liên đã nhận định xong. Liên không ngờ mình tỉnh táo đến vậy, có lẽ, chân đã đạp vào tường, không còn đường nào có thể lui được nữa, Liên đã vùng dậy.
Vậy Liên phải làm sao đây? Liên sẽ đối mặt với Hoàng như thế nào?
Phải rồi. 5 năm 5 thua, được ăn cả, ngã về không. Liên không còn cách nào nữa rồi. Liên làm ra quyết định, phải cho chị Dung biết được việc này. Muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông. Liên quyết định lục túi xách của mình, tìm tấm cardvisit mà hôm qua chị Dung đưa cho Liên nhét nó vào trong đó.
May quá, Liên đã tìm thấy nó ở đáy túi. Cầm điện thoại lên, nhìn số trong card và bấm. Nhưng Liên chưa kịp bấm nút gọi thì có tiếng gõ cửa:
– “Cộc cộc cộc! Xong chưa chị Liên. Sao lâu quá vậy?”
Cánh cửa nhà tắm là loại kính mờ, Liên nhìn thấy bóng của Hoàng đang đứng ở cửa. Vậy là Liên không thể gọi cho chị Dung được. Nhắn tin vậy. Liên vừa chuyển sang chế độ nhắn tin, vừa với ra:
– Chưa xong, chờ chị tắm qua một lúc.
– Nhanh lên, em đợi ngoài này.
Liên mở vòi hoa sen, để nó tự chảy cho có tiếng kêu, để Hoàng biết là Liên đang tắm. Tranh thủ, Liên nhắn tin cho chị Dung: “Chị Dung, em là Liên vợ anh Trường đây ạ. Chị đến biệt thự nhà chị ở Ngọc Thụy – Long Biên ngay. Em và Hoàng đang ở đây. Em có chuyện quan trọng muốn chị chứng kiến.”
Rồi Liên chờ tin nhắn trả lời, nhưng mãi không thấy chị nhắn lại. Hoàng lại gõ cửa rồi nói vọng vào:
– Gì mà lâu vậy, em vào nhé.
Mặc dù Liên đã khóa trong, nhưng đây là nhà người ta, có giời mới biết được cậu ta có thể tự mở cửa vào hay không. Hoảng hồn, Liên nói nhanh:
– Đừng vào, chị tắm xong rồi. Giờ mặc quần áo đây.
Cũng không thể trì hoãn mãi như thế này được, Liên tắt vòi sen. Bắt đầu thay bộ quần áo, thay càng chậm càng tốt, hy vọng chị Dung đến kịp.
Trừ quần áo lót, Liên cởi bỏ bộ quần áo trên người mình và mặc bộ đồ vest vào. Chiếc gương lớn trong phòng tắm soi được gần như toàn bộ thân hình Liên. Liên không thể ngờ được, bộ vest này như được may đo cho chính Liên vậy. Vừa vặn đến không thể vừa hơn được nữa. Cái áo ôm trọn bộ ngực và thắt lại chỗ eo. Chiếc quần vừa dài đến gót chân, ống quần bo lại vừa với đôi chân như tôn thêm dáng, nhìn có cảm giác như chân mình dài thêm ra một chút. Khoác chiếc áo vest vào, Liên thấy mình thật giống với chị Dung.
Kéo dài mãi cũng không xong vì Hoàng ở ngoài liên tục giục Liên nhanh lên. Liên nhét bộ quần áo của mình vào trong túi xách rồi mở cửa bước ra. Nhìn thấy Hoàng đứng đó, chăm chú nhìn Liên, nhìn từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên. Nhìn như muốn đốt cháy bộ quần áo trên người Liên, muốn lột truồng Liên ra trước mặt cậu ta.
Liên lạnh lùng:
– Bây giờ cậu muốn tôi làm gì?
Hoàng không nhìn lên khuôn mặt Liên, chỉ nhìn thân hình mà thôi, cậu ta liếm nước bọt vừa nhễu ra trên môi:
– Đúng rồi, chị cứ lạnh lùng như vậy đi, như vậy mới giống.
– Nói đi, cậu muốn tôi làm gì?
– Từ bây giờ đến sáng mai. Chị làm mẹ của em. Chị sẽ là mẹ Dung của em. Em sẽ là con trai của chị, là con ruột của chị.
Hây zà, vậy là đúng như những gì Liên đã dự đoán. Hoàng muốn Liên đóng giả làm mẹ Dung của nó. Cũng may Liên đã phán đoán từ trước, nhận định đúng. Và còn may hơn nữa, đó có thể chính là số phận. Không hiểu kiếp trước Liên đã làm gì mà kiếp này, hai chữ ‘Loạn Luân” đã gắn bó với Liên như vậy. Những người xung quanh, như mẹ con Thùy Trâm – Minh, mẹ con Mỹ Anh – Quang, rồi chính mẹ con Liên nữa. Và giờ đây, thêm một cặp đôi nữa, là mẹ con Dung – Hoàng. Liên đã không thể chối bỏ, bởi không thể được nữa rồi.
Có phải là trong cái rủi có cái may không? Liên đã từng tiếp xúc với những tâm tư của Minh, của Quang, rồi trực tiếp mình trải nghiệm với Tuấn. Tất cả những thứ đó đã làm cho Liên không còn sợ hai chữ “Loạn Luân”, giờ đây, đứng trước đề nghị của Hoàng, Liên bình thản đến lạ. Kinh nghiệm mình có được giúp Liên có được trạng thái này. Liên đã biết cách làm sao có thể kéo dài được thêm thời gian, hy vọng ông trời không triệt đường sống của Liên.
Liên đáp lại Hoàng:
– Tại sao lại như vậy?
Hoàng thay đổi xưng hô luôn:
– Mẹ không cần phải hỏi, mẹ chỉ cần làm theo lời con. Con muốn ôm mẹ, con muốn hôn mẹ.
Nói xong, Hoàng sấn vào người Liên luôn. Nhưng Liên bình tĩnh đưa hai tay mình ra đặt lên vai cậu ta, đẩy cậu ta không cho chạm vào người Liên. Nhưng kèm với đó là giọng Liên thay đổi:
– Kìa con trai, đừng vội như thế. Con không muốn mẹ con mình nói chuyện sao?
– Nói chuyện? Từ trước đến nay mẹ ngoài lo cho công việc, có bao giờ mẹ nói chuyện với con đâu?
Liên bắt đầu nắm bắt tâm lý, phân tích tình huống:
– Thì bây giờ mẹ con mình nói chuyện. Chẳng lẽ con không muốn cho mẹ biết tại sao con lại muốn mẹ à?
Hoàng nhìn lên Liên. Lần đầu tiên Liên có can đảm để nhìn sâu vào đôi mắt Hoàng. Liên thấy, trong ánh mắt ấy rộ lên sự hoang mang, lo lắng. Thêm vào đó là sự ngây dại, thèm thuồng. Ánh mắt của một đứa trẻ. Không phải là ánh mắt của một con cáo già mà Liên vẫn tưởng tượng. Hoàng đang sống trong thế giới mà nó vẫn thèm muốn, thế giới tuổi thơ bị ảnh hưởng bởi mẹ.
Nó gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ thực sự:
– Con muốn, con muốn lắm chứ. Con thèm khát được ở gần bên mẹ, được mẹ nói chuyện với con, được mẹ quan tâm tới con.
– Vậy mẹ con mình ra ngoài kia nói chuyện được không? Đây là cửa nhà vệ sinh, chẳng lẽ Hoàng muốn nói chuyện với mẹ ở đây sao?
Hoàng lắc đầu:
– Không. Mẹ đi theo con.
Nói xong, Hoàng bắt vào cánh tay Liên, kéo Liên lôi đi. Liên tất tả theo sau. Liên định dụ hoặc Hoàng ra ngoài phòng khách nói chuyện. Nhưng không, Hoàng kéo Liên lên tầng 2, vào một căn phòng cực kỳ rộng rãi. Có đầy đủ đồ đạc, giường tủ, bàn phấn, có cả một bộ bàn 2 ghế ở dưới cửa sổ nữa. Nhìn bối cảnh căn phòng, không khó để Liên đoán, đây là phòng ngủ của hai vợ chồng, rất có thể là phòng ngủ của vợ chồng chị Dung.
– Sao con lại muốn mẹ con mình nói chuyện ở đây?
Hoàng thẫn thờ, cậu ta đứng ngẩn người ở giữa căn phòng, đầu quay một vòng, nhìn từng thứ đồ, từ giường, tủ, cửa sổ, đến bộ bàn ghế. Cậu ta nhìn lâu lắm, từng thứ một đều nhìn rất kỹ. Liên có cảm tưởng, cậu ta đang cố nhớ lại những gì đã qua, cố hồi tưởng lại một khung cảnh nào đó trong quá khứ. Liên mặc nhiên để cậu ta ngắm, càng lâu càng tốt. Cái Liên cần là thời gian.
Mười phút sau, Hoàng mới nhìn đến Liên:
– Mẹ có biết đây là đâu không?
Liên lại gần ghế và ngồi xuống, có tình không đi về phía giường, Liên sợ cậu Hoàng kia mà điên lên sẽ đè ngửa Liên ra mất. Giọng Liên bình tĩnh:
– Con nói nghe xem nào?
Hoàng vừa nhìn lại căn phòng một lượt:
– Đây là phòng của bố mẹ, hồi con còn nhỏ vẫn ngủ chung phòng với bố mẹ vì sợ ma. Nhìn mẹ thay quần áo, nhìn thấy mẹ trần truồng thay quần áo trước mặt con. Mẹ cứ tưởng con còn bé, vẫn vô tư khoe hết mọi thứ cho con xem. Mẹ có biết là con đã nghiện nhìn cơ thể mẹ từ lúc ấy hay không?
Đã có kinh nghiệm ứng phó với tình huống này, Liên biết Hoàng đang muốn nói ra hết những gì ẩn sâu trong lòng. Liên sẽ gợi ý để cậu ta nói nhiều hơn nữa, biết đâu khi nói ra được, cậu ta không còn ham muốn với Liên nữa. Như Minh, Minh hoàn toàn không có ham muốn tình dục đối với người đóng giả làm mẹ nó, hy vọng Hoàng cũng như vậy.
– Thật sao? Còn gì nữa, con kể lại đi, mẹ quên mất rồi.
Hoàng chỉ vào phòng tắm:
– Phòng tắm kia, khi con còn nhỏ, mẹ tắm cho con. Con đều cố tình nghịch ngợm, té nước vào người mẹ để mẹ ướt theo con. Thế là mẹ cởi luôn quần áo, trần truồng tắm cùng con. Lúc đó, mẹ còn nghịch chim con, trêu con là quả ớt Chỉ Thiên. Rồi mẹ vuốt ve chim con. Lúc đó con thích lắm, chỉ muốn mẹ nghịch mãi thôi. Rồi con dòm trộm người mẹ, ngắm vú mẹ, ngắm chùm lông mu của mẹ. Khi mẹ dạng háng ra để thoa xà phòng vào bướm, con chỉ muốn được làm thay mẹ, được sờ vào cái bướm của mẹ. Lần nào tắm cũng thế.
Đó là lỗi của những bà mẹ, trong đó có Liên, cứ vô tư, cứ hớ hênh, cứ nghĩ con trai mình còn nhỏ không biết gì. Nhưng ngày qua ngày, những hình ảnh khêu gợi, sexy đó sẽ ám ảnh con trai, sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của nó. Tuấn, Minh, Quang và Hoàng là những ví dụ điển hình mà Liên trực tiếp chứng kiến.
– Tại mẹ nghĩ lúc đó con còn bé.
Hoàng cười chua chát:
– Con còn bé, phải lúc đó con còn bé, nhưng con vẫn biết nhìn mà.
Rồi Hoàng chỉ về cái bàn trang điểm:
– Mẹ có biết chỗ đó mẹ hay làm gì không?
Liên lắc đầu:
– Mẹ không còn nhớ nữa.
– Vậy để con kể lại cho mẹ nghe. Ngày nào cũng thế, trước khi đi ngủ, mẹ thường hay ngồi trước bàn trang điểm để thoa kem dưỡng da. Bố thì nằm ở trên giường, con thì ngồi dưới sàn chơi rồi lén nhìn lên mẹ. Mẹ cởi hết cả quần áo ra, trần truồng ngồi trước gương, thoa kem lên toàn bộ cơ thể, từ cổ đến ngực, rồi từ ngực xuống đến chân. Con cứ giả vờ chơi rồi len lén nhìn mẹ làm. Cuối cùng, mẹ mat-xa ngực, mẹ bóp hai bầu vú, mẹ nhéo đầu ti. Mẹ nói làm như thế mới giữ được dáng, mới không làm ngực bị xệ xuống. Mẹ có biết mỗi lần mẹ làm thế con đều muốn ngồi vào lòng mẹ không? Muốn được mẹ dùng cơ thể trần truồng của mình mà ôm ấp lấy con.
– Mẹ vô tư quá, lỗi tại mẹ.
Hoàng lắc đầu:
– Con cứ giả vờ vô tư, để được ngắm nhìn mẹ như vậy mỗi ngày. Mẹ biết trên giường này mẹ thường làm gì không?
Liên mặt đỏ gay, có thể Hoàng sẽ kể đến đoạn nhạy cảm nhất:
– Mẹ làm gì?
Hoàng từ từ từng bước một tiến lại về phía giường, cậu ta úp mặt xuống như muốn ngửi hơi mẹ từ trong quá khứ:
– Mẹ tưởng con đã ngủ say, mẹ bế con vào bên trong. Rồi bố mẹ làm tình với nhau. Không thèm cả tắt điện. Bố mẹ mải mê nên quên mất con, con đã hé mắt ra nhìn bố mẹ địt nhau, ngay trước mắt con. Con nhìn rõ mẹ trần truồng, nằm ngửa ra, bố bú liếm cho mẹ, rồi mẹ lại đè bố xuống mà mút chim. Bố địt mẹ ầm ầm, mẹ cũng điên cuồng địt lại bố. Bố mẹ không biết rằng có một người đang chứng kiến tất cả. Nghe tất cả những âm thanh dâm dục đó, ngửi thấy tất cả mùi dâm thủy, mùi mồ hôi mà hai người tiết ra.
Rồi Hoàng vùng dậy, đứng giữa nhà chỉ vào mặt Liên:
– Những hôm bố đi công tác vắng nhà, chỉ có hai mẹ con. Mẹ lại tưởng con ngủ rồi. Mẹ thủ dâm, mẹ không tắt điện, trần truồng bên cạnh con. Mẹ dùng tay miết vào bướm mẹ, vừa xoa bướm, mẹ vừa rên rỉ gọi tên bố, nói bố sao đi công tác lâu thế không về địt mẹ. Mẹ nói mẹ thèm được địt. Rồi như không đủ, có lần mẹ còn cầm cả bàn tay của con dí vào bướm mẹ, mẹ tưởng con ngủ nên mẹ làm thế. Mẹ cầm tay con mà gọi tên bố, nói là “anh sờ lồn em à, em sướng quá”. Con ghét lắm, sao mẹ lại cầm tay con rồi bảo đó là bố. Con là con mà. Nếu mẹ muốn sao mẹ không gọi con dậy. Con sẽ thay bố sờ bướm cho mẹ, sẽ làm cho mẹ sướng thay bố mà.
Chị Dung đi xa quá rồi. Liên chỉ dám nghĩ đến con trong lúc làm tình với anh Trường thôi, chứ không dám cầm tay con cho vào lồn mình để thủ dâm. Ơ mà, hình như làm thế thì thích thật, dùng một bàn tay khác thay tay mình để thủ dâm. Hôm nào Liên phải thử mới được.
Liên ấp úng thay cho chị Dung:
– Tại lúc đó, lúc đó mẹ ……….
– Mẹ nứng quá phải không? Đúng rồi, mẹ còn nhớ không? Có lần mẹ thủ dâm, mẹ còn lấy mặt con để làm nữa. Mẹ đặt con nằm ngửa, rồi mẹ cởi truồng, mẹ ngồi lên mặt con, chỉ dám chạm nhẹ lồn mẹ vào mũi con, vào môi con, vào cằm con. Mẹ vừa di lồn mẹ lên mặt rồi mẹ gọi tên bố. Tưởng tưởng mặt con là mặt bố, tưởng tượng mẹ đang được địt vào mặt bố. Sao mẹ ác thế, mẹ cứ lấy con ra để tạm thời thay bố thế. Mẹ không biết là con lúc nào cũng tỉnh sao, con chỉ giả vờ ngủ thôi. Con lén nuốt dâm thủy của mẹ khi nó ào ra rơi xuống mặt con. Con nghiện lồn mẹ, nghiện dâm thủy của mẹ từ dạo ấy mẹ có biết không? Con chỉ mong bố đi công tác nhiều hơn nữa để mẹ lại làm thế với con.
Ái chà, không ngờ chị Dung lại còn làm thế nữa. Hơn hẳn Liên một bậc rồi. Nhưng khác với Liên ở bản chất. Liên muốn Tuấn là muốn thật, chứ không phải dùng Tuấn để thay thế lúc chồng vắng nhà.
– Mẹ xin lỗi.
Hoàng càng nói càng hăng, cậu ta như quả bóng bị bơm căng, muốn xả bớt hơi để giảm stress:
– Rồi đến khi con học lớp 5, bố mẹ bắt con phải ra ngủ riêng. Con buồn, con khóc mấy tháng trời. Vậy mà bố mẹ vẫn kiên quyết đuổi con ra khỏi phòng, bắt con phải ngủ riêng. Mẹ có biết là đêm nào con cũng rình ngoài cửa để nghe bố mẹ địt nhau xong mới về ngủ không? Con muốn được nhìn thấy mẹ trần truồng, muốn được nghe, được thấy, được ngửi bố mẹ địt nhau. Tất cả những thứ đó là liều thuốc an thần của con. Con đã nghiện nặng, không thể nào mà quên được mẹ. Trong mơ con cũng thấy mẹ. Con yêu mẹ quá sâu đậm. Không thể nào quên được.
Liên thở dài, bất giác, thấy mình không còn ghét và sợ Hoàng nhiều như lúc trước nữa. Thấy Hoàng có nhiều điểm giống so với Tuấn Minh Quang. Cũng chỉ là nạn nhân của môi trường sống chung quanh. Nếu như chị Dung và 3 chị em “Hội 3 mẹ tâm lý” không tạo ra một môi trường sexy, một môi trường thuận lợi để nuôi dưỡng những đứa trẻ này, chúng sẽ không như bây giờ, sẽ giống với đa phần những đứa trẻ khác, có một môi trường bình thường mà lớn lên.
Hoàng lại gần Liên, hai tay cầm vào cánh tay Liên lắc lắc, giọng đau khổ kể tiếp:
– Mẹ nói gì đi. Nói là yêu con đi. Con yêu mẹ thế cơ mà. Con yêu mẹ đến nỗi con không thể để ý người con gái nào khác ngoài mẹ. Đối với con, thế giới này chỉ có mẹ là đàn bà, ngoài mẹ ra không còn ai có thể lay động tâm hồn con. Bao nhiêu năm nay, ngày ngày con đều nhìn mẹ ra ngoài với bộ độ vest này. Mẹ mặc đẹp lắm mẹ biết không? Con thấy mẹ thấy mạnh mẽ, mẹ thật hiện đại, con luôn nghĩ rằng mẹ mặc vest là cho con xem, chỉ mình con xem mà thôi.
Thấy Hoàng bắt đầu kích động, Liên bắt đầu hoảng sợ, kế hoạch kéo dài thời gian có lẽ sẽ sắp phá sản rồi. Không biết chị Dung có kịp đến không? Mà Liên cũng không biết là chị Dung đã đọc được tin nhắn mà Liên gửi cho không. Từ lúc gửi tin nhắn xong, Liên cất điện thoại vào trong túi xách, cũng chưa có dịp nào mà xem lại là chị có trả lời không.
– Kìa Hoàng, bình tĩnh lại đi con. Mẹ muốn nghe con nói. Con nói đi, tại sao con lại thích nhìn mẹ mặc vest này.
Phải nói Liên mặc bộ vest đen này cũng rất đẹp, một Liên rất khác. Nếu như Liên mặc áo dài mang một sự nhẹ nhàng, nữ tính, đằm thắm và dịu dàng thì trong bộ đồ vest này lại có nét của sự hiện đại, mạnh mẽ và khỏe khoắn. Cả hai kiểu ăn mặc đều có nét đẹp riêng nhưng có một điểm chung là đều hấp dẫn mắt nhìn của nam giới, đều muốn chinh phục người mặc nó.
– Vì mẹ thích mặc vest đi làm, vì con ngày ngày được nhìn thấy mẹ trong bộ đồ này. Mẹ không thấy đẹp sao? Mẹ mặc nó rất đẹp. Cái quần bó làm chân mẹ dài hơn trong chiếc guốc cao gót, mông mẹ căng tròn trong vải quần, háng mẹ lộ rõ làm con tưởng tượng được bướm mẹ to bé ra sao. Còn cái áo sơ – mi, nó làm cho ngực mẹ vun cao, đầy ắp trong trí tưởng tượng của con. Còn cái áo vest, nó làm cho mẹ thật mạnh mẽ, khỏe khoắn và hiện đại. Con làm sao lại không thích được cơ chứ. Chỉ cần mẹ thích là con thích, chỉ cần là của mẹ con đều thích cả.
Liên đối đáp, cố gắng bám vào cái điểm này để Hoàng phân tâm:
– Vậy con có muốn mẹ đứng lên cho con xem mẹ mặc vest này đẹp như thế nào không?
Hoàng bám chặt đôi tay làm cánh tay của Liên có chút đau vì bị bóp chặt, ánh mắt đã không còn ngây ngô như vừa nãy, thay vào đó là ánh mắt của sự thèm muốn, của khát khao tình dục, đây chính là loại ánh mắt mà Liên vẫn thấy ở Hoàng, ánh mắt làm Liên hoảng sợ. Cậu ta kéo theo Liên đứng dậy, tròng mắt đỏ ngầu:
– Không cần nữa. Hôm nay con không cần nữa, bởi vì con đã nhìn mẹ mặc vest bao nhiêu năm nay đủ rồi. Giờ con không thể chịu được nữa. Con chờ ngày này lâu lắm rồi. Hôm nay con sẽ làm người đàn ông của mẹ, sẽ là chồng của mẹ. Con phải thỏa mãn được nỗi khát khao của mình bao nhiêu năm nay. Con phải địt mẹ, con sẽ cho mẹ biết là con cũng làm tình giỏi giống như bố, cũng làm cho mẹ cực khoái giống như bố. Rồi mẹ sẽ rên rỉ khi được con địt, mẹ sẽ gọi tên con trong lúc con địt mẹ.
Nói xong, Hoàng đẩy một phát, Liên ngã xoài, nằm ngửa trên giường, Liên hét lên, đã chuẩn bị tâm lý từ trước, đã xác định được bước này, nhưng khi đối diện với nó, Liên vẫn không thể quen được, không thể chịu được khi có người đàn ông lạ chuẩn bị làm tình với mình. Liên hét lên cầu cứu:
– Đừng mà Hoàng ơi, đừng …….. chị không phải là mẹ Dung của em. Chị là chị Liên. Đừng mà Hoàng.
Nhưng mặc kệ những gì Liên nói, Hoàng vẫn từng bước tiến về phía giường. Đôi mắt đỏ ngầu dục vọng. Liên hoàng toàn thất vọng, hoảng sợ đến cực điểm. Để Hoàng làm tình, đồng nghĩa với việc Liên sẽ chọn cái chết.
– Mẹ là mẹ Dung, mẹ là mẹ Dung của con. Con phải địt mẹ. Con phải địt mẹ ………..
Nhắm mắt lại, Liên nhớ về anh Trường, nhớ về Tuấn. Liên hy vọng, trong thời điểm này, thời điểm Liên trao thân cho người khác, thời điểm Liên chuẩn bị chọn lựa cái chết thì những hồi ức về bố con anh Trường sẽ ở trong Liên, theo Liên đi đến kiếp sau.
Nhưng đúng lúc đó, có tiếng mở cửa phòng: “Cạch”.
Liên bừng tỉnh, mở mắt trừng trừng, một người phụ nữ, mặc vest đen đứng ở cửa, nhìn trân trân vào trong. Chính là chị Dung. Chị đã đến kịp.
Liên loàng quàng bò dậy, nhìn chị Dung cầu cứu:
– Chị Dung, chị cứu em. Hoàng …….
Hoàng cũng ngây người nhìn mẹ, nhìn người mẹ thật của mình ở cửa phòng. Cậu chỉ nói được đúng một chữ:
– Mẹ!
Rồi im bặt, không thể nói thêm được gì nữa.
Còn chị Dung, sau một thoáng im lặng, Liên thấy ngực chị phập phồng, không biết chị có nghe được những gì Hoàng vừa mới nói không? Hay là chị vừa mới đến đây. Bỗng chị tiến từng bước chắc nịch về phía Hoàng. Liên vẫn biết chị là người phụ nữ mạnh mẽ, nhìn dáng đi của chị là biết, rất dứt khoát. Khi còn cách Hoàng một đoạn nhỏ, chị dừng lại, và rồi:
– “Bốp”.
Một cái tát thật mạnh, mạnh nhất có thể của chị vào thẳng mặt Hoàng. Hoàng ngã dúi dụi xuống sàn nhà, miệng bật máu. Nhưng Hoàng không phản ứng gì, lại đứng dậy nhìn mẹ chằm chằm.
Chị Dung lại giơ tay lên định tát tiếp nhưng tay chị dừng lại trên không, chị gằn từng chữ:
– Mày là thằng biến thái. Mày ham muốn tình dục đối với mẹ ruột của mày. Tao thật không ngờ mày lại biến thái như thế. Mày có biết tao là mẹ đẻ của mày không? Cút đi, cút ngay khỏi mắt tao.
Cả thế giới như sụp đổ đối với Hoàng, Liên thấy Hoàng khụy xuống, lảo đảo xuýt chút nữa thì ngã sụp. Hoàng nói như trân trối:
– Mẹ vừa giết con rồi đấy.
Nói xong, Hoàng bật chạy khỏi phòng. Chị Dung run run đứng như trời trồng. Cả chị Dung và Hoàng đều không bình tĩnh. Người bình tĩnh nhất lúc này lại chính là Liên. Liên thấy mình cần phải chạy theo Hoàng, cậu ta đang ở trạng thái kích động, không biết sẽ làm gì, nếu cậu ta có mệnh hệ gì thì tất cả những gì Liên làm sẽ đổ sông đổ biển hết. Liên vùng dậy, lao theo Hoàng.
Khi ra đến cửa, Liên khựng lại, rồi quay người nói với chị Dung:
– Hoàng là một đứa trẻ đáng thương, lỗi một phần cũng là do chị.
Nói xong, Liên không kịp nhìn xem chị phản ứng ra làm sao, Liên chạy bình bịch xuống cầu thang, gọi với theo:
– Hoàng, đừng đi, đợi chị với.
Khi Liên đang ở trên cầu thang nhìn xuống dưới thấy Hoàng dừng lại một cái ở cửa chính của biệt thự, quay đầu Liên nhìn Liên, rồi lại chạy tiếp, có lẽ cậu ta tưởng người gọi mình là mẹ Dung, nhưng khi nhìn lên thì thấy không phải mà chính là Liên. Thế là cậu ta chạy tiếp.
Liên lấy hết sức mình chạy theo. Vượt qua khoảng sân, thấy Hoàng đang loay hoay mở cửa cổng để chạy ra ngoài, Liên hy vọng mình có thể đuổi kịp. Nhưng không kịp, khi Liên vừa tới cổng cũng là lúc Hoàng mở được cổng, cậu ta bật chạy ra sang bên kia đường.
Liên hét lên:
– Hoàng, đừng chạy nữa nguy hiểm lắm.
Vì Liên nhìn thấy từ phía bên tay trái, một chiếc xe tải rất to đang lao nhanh về phía Hoàng, ánh đèn pha chiếu thẳng vào mặt Hoàng. Hoàng đứng khựng lại, không chạy tiếp. Thực sự là cậu ta đang định chờ chết, đang muốn chiếc xe đâm thẳng vào mình. Đang muốn tự tử.
Không biết lúc đó Liên nghĩ gì, mà thực ra cũng không kịp nghĩ gì. Liên chỉ một mực nghĩ rằng, nếu Hoàng mà chết thì chồng Liên sẽ không được cứu.
Chỉ nghĩ được có như vậy, Liên lấy tốc độ nhanh nhất mà mình có thể lao về phía Hoàng. Gần đến nơi, Liên vươn tay đẩy mạnh Hoàng một cái. Hoàng bắn sang bên kia đường, lệch khỏi phạm vi của chiếc xe tải. Liên đứng đó, thế chỗ của Hoàng.
Liên nhìn về phía chiếc xe. Đèn pha sáng rực rọi vào mắt Liên, Liên không nhìn thấy gì cả. Chỉ biết nhắm mắt chờ đợi sự va chạm.
– Kétttttttttttttttttttt!
Đó là âm thanh cuối cùng mà Liên nghe thấy. Mọi thứ tối sầm. Liên thấy mình bay lên cao, lơ lửng giữa bầu trời. Suy nghĩ cuối cùng của Liên lúc ấy chính là hình ảnh anh Trường mặc chiếc áo dính máu trong trại tạm giam, là hình ảnh của Tuấn trong chiếc áo đồng phục học sinh chạy ra cửa đón mẹ đi chợ về. Rồi tất cả tan biến.
— Hết chương 27 —