Chuyện Của Liên - Chương 25: Anh Trường bị bắt
Dắt được cái xe máy vào đến nhà, Liên thấy bố cùng với cô Hằng đang ngồi ghế sa-long, tâm trạng u ám cũng giống như Liên vậy.
– Cháu về rồi à Liên?
Ngôi nhà quen thuộc của Liên đây rồi, đã xa nhà 2 tháng trời, mà sao về đến nhà Liên lại cảm thấy nó lạnh lẽo đến như vậy. Ngày nào kiểu gì Liên cũng sẽ nhìn thấy nhà mình qua Camera cho đỡ nhớ. Vậy mà khi được đặt chân vào ngôi nhà hạnh phúc của mình mà sao Liên cảm thấy trống trải như thế.
– Cô Hằng ạ.
Rồi Liên nhìn bố, thấy bố hai tay ôm mặt, khuỷu tay chống vào đùi:
– Bố ạ, bố kể lại cho con nghe chuyện gì xảy ra được không? Anh Trường đâu rồi ạ?
Rồi Liên ngồi xuống ghế đối diện với bố, cố gắng hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Liên biết, giờ phút này mình phải là người kiên cường nhất, mạnh mẽ nhất. Mọi gánh nặng sẽ do Liên gánh vác.
Bố đẩy tờ giấy có dấu đỏ về phía Liên, là Quyết định bắt tạm giam, trên đó chỉ ghi là bắt để điều tra về hành vi “Đánh người gây thương tích”, thời gian tạm giam là 4 tháng tính từ ngày hôm nay.
– Vừa nãy mấy chú công an đến thông báo cho gia đình lệnh bắt thằng Trường. Nó bị bắt từ đêm hôm qua rồi.
Liên hỏi bố, cô Hằng ngồi cạnh bố, thấy ánh mắt cô rất quan tâm:
– Thế người ta có nói cụ thể là chuyện gì không ạ?
Bố lắc đầu:
– Chỉ nói là bắt để điều tra về hành vi “đánh người gây thương tích”, còn cụ thể như thế nào thì không nói. Con mới chả cái. Từ bé có đánh nhau với ai bao giờ đâu, sao giờ lớn bằng cái từng đấy rồi còn đánh người ta đến nỗi để bị bắt.
Cô Hằng an ủi:
– Anh cứ bình tĩnh xem nào, chuyện đâu còn có đó. Có gì mình đi hỏi người ta, nhỡ đâu Trường bị oan thì sao?
Liên cũng thấy cô Hằng nói đúng. Có khả năng anh Trường bị oan lắm chứ, Liên sống với anh Liên biết tính anh như thế nào mà. Lần anh đánh Liên là lần đầu tiên Liên nhìn thấy anh đánh người khác, lúc đó anh tức giận lắm anh mới làm như vậy, chứ bình thường anh hiền khô.
– Bố ạ, bố đừng mắng anh, con tin anh Trường phải vì một lý do nào đó, chứ chồng con con hiểu. Anh ấy không làm như vậy đâu. Chuyện này con sẽ đi đến đồn công an hỏi xem thế nào.
– Ừ, con đi hỏi đi. À, mà hình như mấy chú công an vừa rồi có nói là thằng Trường đánh ai đó ở công ty. Người ta giờ đang nằm trong bệnh viện.
Liên tự lẩm bẩm một mình: “Đánh người ở công ty? Anh Trường là Giám đốc thì đánh ai được chứ? Rắc rối này Liên không thể suy đoán ra là ai được.
Không lẽ là đánh cậu Hoàng, không thể nào, cậu Hoàng mặc dù xấu tính nhưng chắc là không đến nỗi xích mích với anh Trường để phải đánh nhau. Với lại cậu Hoàng còn là sếp của anh Trường nữa mà. Muốn biết chuyện gì, Liên quyết định bấm máy gọi cho cậu Hoàng.
Liên bật loa ngoài cho cả bố và cô Hằng nghe, để tí nữa đỡ phải nói lại. Chuông đổ mấy hồi thì tiếng Hoàng bắt máy, cậu ta không bất ngờ vì Liên gọi, nghe giọng điệu Liên đoán thế:
– Chị vừa mới biết chuyện phải không?
Hoàng nghe máy, tức là có thể loại trừ anh Trường đánh cậu Hoàng.
– Cậu Hoàng, cậu có thể nói cho chị biết chuyện gì xảy ra không? Anh Trường đánh nhau với ai mà đến nỗi phải bị bắt?
Giọng Hoàng bình thản:
– Không phải là đánh nhau, đêm qua bọn em đi liên hoan, không hiểu anh Trường và thằng Tùng xích mích nhau cái gì mà anh Trường dùng dao đâm thằng Tùng một nhát dao vào bụng. Giờ thằng Tùng đang được cấp cứu trong bệnh viện. Không biết có qua khỏi không.
Nghe đến đây, tim Liên như rụng rời, chân tay bủn rủn xuýt chút nữa thì chuội khỏi ghế sa-long làm cô Hằng phải xốc nách Liên đứng dậy. Đâm người ta đến nỗi không qua khỏi, nếu không qua khỏi chẳng phải là giết người sao. Mà Tùng là ai, Liên nhớ là trong công ty anh Trường không có ai cấp lãnh đạo là Tùng, nhân viên thì có nhưng nhân viên thì sao đi liên hoan buổi đêm với lãnh đạo được. Liên liếc sang bố, mặt ông tái mét đang chăm chú nghe Liên nói chuyện điện thoại.
Liên cố gắng bình tĩnh, lắp bắp hỏi:
– Tùng …. Tùng là ai?
Hoàng trả lời:
– Là phó giám đốc mới bổ nhiệm của công ty, Tùng là em họ của em. À, người này chị cũng gặp 1 lần rồi.
Liên gặp cậu Tùng này bao giờ nhỉ? Phó Giám đốc mới bổ nhiệm thì Liên sao gặp được, nên nhớ trong 2 tháng qua, Liên gặp anh Trường độc có 1 lần ở nhà hàng trên Hồ Tây. Phải rồi, có phải cái cậu thanh niên ngồi cùng xe với anh Trường mà Liên nhìn thấy lúc anh Trường đi xe từ tầng hầm lên không nhỉ? Rồi lúc Liên gọi anh Trường thì cậu ta cũng đứng ở đấy nhưng Liên không để ý. Giờ còn chẳng nhớ mặt mũi cậu ta như thế nào nữa.
– Gặp 1 lần, có phải là hôm chị lên nhà hàng ở Hồ Tây tìm anh Trường không, Tùng là người ngồi cùng xe với anh Trường đi từ công ty lên nhà hàng?
– Chị có trí nhớ rất tốt. Chính là Tùng.
Chuyện lớn rồi. Cậu Tùng này chính là em họ của Hoàng, nói cách khác thì anh Trường đang ở thế bất lợi, họ hàng với lãnh đạo, mà gia đình nhà Hoàng thì thuộc dạng tai to mặt lớn ở cái thành phố này, đặc biệt là vợ chồng sếp Vương, chủ tịch cũ của anh Trường, cũng là bố mẹ của Hoàng, có quan hệ rất rộng, nhà lại cực kỳ giầu có.
Nghĩ đến đây thì Liên thấy bố ra hiệu, bố chỉ ngón tay về phía mình rồi chỉ ra ngoài cửa, miệng tạo thành hình khẩu chữ “đến thăm”, Liên hiểu ý bố:
– Vậy giờ cậu Tùng đang cấp cứu ở bệnh viện nào, chị muốn đến thăm xem tình hình như thế nào.
Liên bấn quá không nghĩ được gì nhiều, may có bố nhắc nhở, chuyện liên quan đến đánh nhau như thế này thì trước tiên phải gặp được nạn nhân và người nhà nạn nhân, xin lỗi và đền bù cho người ta may ra mới cứu vãn được tình hình.
Hoàng:
– Bệnh viện Việt Đức, khoa cấp cứu, em cũng đang đây.
– Vậy cậu chờ chị ở đó, khoảng 1 tiếng nữa chị sẽ có mặt.
– Vâng, chị đến nhanh lên, chị phải mềm mỏng, bố mẹ Tùng đang rất tức giận.
– Ừ, chị đi luôn đây.
Nói xong Liên cúp máy, nhìn về phía bố, bố nói luôn:
– Con lên thay quần áo đi, bố và cô Hằng đi cùng con.
– Vâng ạ. Vậy cháu nhờ cô Hằng đi cùng bố cháu ạ.
Cô Hằng gật đầu nhanh, cô nhìn về phía bố:
– Anh cũng lên thay quần áo đi, em về nhà thay đồ rồi sang luôn.
Kể có bố và cô Hằng đi cùng cũng đỡ hơn. Liên không biết phải đối mặt với người nhà của cậu Tùng kia ra là sao, ngộ nhỡ người ta đang lúc tức giận lại đánh luôn cả Liên thì sao. Có người lớn đi cùng cũng yên tâm hơn phần nào. Liên cũng mừng cho bố và cô Hằng, cô đã không còn là người ngoài nữa rồi.
——–
Bệnh viện Việt Đức.
Bố, cô Hằng và Liên men theo các hành lang để tìm đến khoa Cấp cứu, vào đây mới biết, sự sống mong manh biết chừng nào. Trong phòng bệnh, ngoài hành lang, tấp nập người ra vào, bệnh nhân nằm trên cáng, băng bó trắng toát. Bệnh viện Việt Đức chuyên tiếp nhận những bệnh nhân nặng do bị tai nạn giao thông, đánh nhau, tai nạn lao động. Nói chung là những bệnh tổn thương vào da thịt xương cốt.
Cuối cùng thì cũng tìm được khoa Cấp cứu, từ xa Liên đã nhìn thấy Hoàng đứng đợi. Cậu ta nhìn Liên chằm chằm, ánh mắt ấy lần nào cũng thế, như muốn lột truồng người khác. Lần nào gặp cậu chủ tịch này Liên cũng đều có cảm giác thấp thỏm lo âu, linh tính người đàn bà cho Liên biết là nên tránh xa những đối tượng như thế này.
– Chị Liên, ở trong này. Đây là…..
Hoàng thấy Liên thì chào nhưng thấy có 2 người nữa đi cùng Liên nên hỏi. Liên giới thiệu:
– Đây là bố – mẹ chồng chị.
Nói xong Liên thoáng nhìn sang cô Hằng, thấy cô ngượng ngùng quay đi, nhưng cô không phản đối khi Liên giới thiệu là mẹ chồng. Hoàng cũng có thể nhận ra bởi cô Hằng nhìn rất trẻ, hơn anh Trường có 10 tuổi. Nhưng giờ những chuyện như vậy không phải hiếm.
– Cháu chào 2 bác.
Hoàng lễ phép chào hỏi, cậu ta có thế nào với Liên nhưng phải thừa nhận là cũng biết ứng xử, chả gì cũng là chủ tịch một công ty, lại là con nhà nòi nên không thất thố.
Bố Liên nói:
– Cháu dẫn hai bác gặp bố mẹ của Tùng được không? Bác muốn gặp mặt để xin lỗi.
Hoàng đáp:
– Vâng, hai bác theo cháu.
Liên định đi theo thì bố ngăn lại:
– Con ở ngoài này chờ bố, để người lớn nói chuyện đã.
Trong lúc khó khăn và bấn loạn thế này, Liên mới thấy bố có bản lĩnh, ông bình tĩnh ứng xử, rất đĩnh đạc. Chả gì ông cũng từng là lính, lại kinh qua công tác xã hội, lãnh đạo, đảng viên mấy chục năm trời. Nhìn tác phong của ông Liên thấy yên tâm lắm. Nếu không có bố, Liên không biết mình sẽ phải xoay sở ra làm sao. Có bố vẫn hơn.
– Vâng.
Liên đứng đợi ngoài cửa khoa cấp cứu, còn Hoàng dẫn bố và cô Hằng vào bên trong. Liên đi đi lại trước hành lang, nhát cái lại thấy một bệnh nhân băng bó, máu me đỏ lừ nằm trên cáng được các y tá đẩy qua. Liên lo lắng không biết bố nói chuyện với nhà người ta như thế nào, người ta có đồng ý cho mình xin lỗi không? Nếu không chắc chắn anh Trường sẽ phải mang tù tội vào người. Phải làm sao đây. Liên và anh còn chưa kịp hàn gắn, giờ nhỡ anh phải đi tù thì làm sao, rồi còn thằng Tuấn, nó sẽ sốc như thế nào nếu bố đi tù. Mà giờ này không biết thằng bé đã dậy chưa, hôm qua mệt thế chắc giờ này vẫn ngủ. Liên nhớ con, nhớ về đêm qua của hai mẹ con nhưng dằn lòng lại. Chuyện trước mắt phải giải quyết chính là chuyện anh Trường, Liên phải tạm gác lại những cảm xúc của cá nhân mình.
– Chị Liên.
Liên giật mình vì tiếng của Hoàng gọi từ phía sau lưng. Trước khi đến đây, Liên cũng kịp lên phòng thay bộ áo dài đồng phục ngân hàng ra, Liên đang mặc một chiếc quần vải và áo sơ mi. Những bộ quần áo bình thường này Liên vẫn để ở nhà, vẫn treo trong tủ. Anh Trường cũng không đả động gì đến những quần áo này.
– Hoàng. Bố mẹ chị …..
– Hai bác đang nói chuyện với bố mẹ Tùng, chị đi ra chỗ này, em có chuyện muốn nói với chị.
Khi nghe Hoàng nói như vậy, Liên có linh cảm là Hoàng biết chuyện gì đó, nhất là xích mích giữa anh Trường và Tùng. Họ đi cùng nhau, không lẽ Hoàng lại không liên can gì. Nghĩ vậy nên Liên gật đầu, theo chân Hoàng.
Hoàng dẫn Liên đi đến một khoảnh vườn nhỏ, là không gian hiếm hoi nằm giữa các tòa nhà. Chọn một cái ghế đá, Hoàng không ngồi xuống mà đứng song song với Liên, nhìn xung quanh không có ai, Hoàng chưa lên tiếng thì Liên đã hỏi trước:
– Tình hình của Tùng như thế nào rồi? Có nguy hiểm không?
Hoàng thở dài, nhưng khuôn mặt Liên thấy không có chút lo lắng nào, có thể chỉ là cảm giác của Liên mà thôi.
– Khá nghiêm trọng. Vừa từ phòng phẫu thuật ra, giờ đang ở trong phòng hồi sức tích cực. Bị thủng dạ dầy, tổn thương ruột và gan.
Liên bủn rủn hỏi lại:
– Vậy có nguy hiểm đến tính mạng không?
– Bác sĩ nói là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng di chứng để lại là rất lớn. Ảnh hưởng đến hệ tiêu hóa. Phần trăm thương tật là 49%. Công an cũng vừa lấy kết luận tỷ lệ thương tật. Họ đang làm hồ sơ để khởi tố vụ án, khởi tố bị can đối với anh Trường. Bố mẹ Trường rất căng thẳng, họ muốn anh Trường phải đi tù.
Cái phần trăm thương tật này có liên quan đến án mà anh Trường sẽ phải chịu. Cứ nghe đến khởi tố, đến đi tù là Liên rụng rời hết cả chân tay.
– Nghiêm trọng như vậy sao? Có thể nào Tùng và bố mẹ Tùng cho nhà chị xin lỗi, rồi tiền đền bù thế nào nhà chị chịu hết được không?
Hoàng tỏ vẻ nghiêm trọng:
– Cái này cũng khó nói lắm ạ. Em không biết bố mẹ Tùng có chịu không? Còn chuyện đền bù thì em nghĩ chị không nên nhắc đến lúc này. Chị biết rồi đấy, nhà Tùng không thiếu tiền.
– Thế giờ chị phải làm sao?
Liên suýt chút nữa thì bật khóc. Cửa sáng duy nhất cũng bị bịt lại rồi. Giờ chỉ hy vọng bố nói chuyện được với nhà người ta, nhưng nghe Hoàng nói thì khả năng này là rất thấp.
– Chị cứ bình tĩnh, trước tiên phải chờ Tùng tỉnh lại đã, em nghĩ chị nên nói chuyện với Tùng, biết đâu cậu ta tha thứ cho anh Trường.
Phải rồi, nạn nhân trực tiếp là cậu Tùng, cậu ta chính là đầu mối. Nhắc đến đây, Liên mới nhớ là mình muốn hỏi nguyên nhân dẫn đến việc anh Trường đâm Tùng.
– Ừ, để Tùng tỉnh lại rồi chị sẽ trực tiếp nói chuyện với Tùng. Mà cậu có biết là tại sao anh Trường lại đâm Tùng không? Chuyện xảy ra như thế nào? Chị biết tính anh Trường nhà chị, anh ấy không hay đi gây gổ đánh nhau với ai bao giờ đâu.
Khi nghe Liên hỏi như vậy, Hoàng thoáng khựng lại một chút như để sắp xếp ngôn từ, hành động như vậy khiến cho Liên biết chắc là Hoàng biết nguyên nhân.
Một thoáng sau, Hoàng mới chậm rãi kể lại:
– Tối hôm qua, sau khi tiếp khách xong thì em, anh Trường và Tùng đi vào quán hát karaoke để giải rượu. Em đang hát thì nhìn thấy anh Trường và Tùng nói chuyện gì đó, rồi anh Trường dùng con dao gọt hoa quả đâm 1 nhát vào bụng Tùng. Sau đó thì quán báo công an, anh Trường bị bắt còn em thì đưa Tùng vào bệnh viện.
– Thế cậu có biết nguyên nhân là gì không?
Hoàng gật gù một chút rồi lại lắc đầu, rất khó hiểu:
– Cái này thì em không biết chắc lắm. Em chỉ phán đoán thôi nhé. Hôm thằng Tùng gặp chị ở trên Hồ Tây, nó về có nói với em là …….. nó …. thích chị.
Xuýt chút nữa thì Liên ngã ngửa ra ở giữa vườn hoa. “Thích chị”, đùa hay thật đây, đến tên cậu ta Liên còn chả biết, mặt còn chả nhìn kỹ thì thích sao được mà thích. Liên há hốc mồm:
– Không thể nào, chị có biết Tùng là ai đâu?
– Em đoán anh Trường và Tùng xích mích có thể là vì nguyên nhân này. Vì chuyện ở trên công ty không có gì mâu thuẫn cả. Tùng mới về làm, cũng chưa có tiếp quản công việc gì cụ thể, vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu.
Nghe Hoàng phân tích như vậy, Liên thấy cũng có lý đúng. Đàn ông không vì công việc, tiền bạc thì xích mích với nhau chỉ vì tình. Liên có nhiều người thích, đó là sự thật. Cả người quen biết, giao tiếp nhiều lẫn người mới gặp lần đầu. Chẳng lẽ anh Trường biết chuyện và ghen đến độ cầm dao đâm người ta sao? Cũng có thể lắm chứ, người yêu vợ như anh Trường rất có khả năng làm như vậy. Liên nên buồn hay nên vui đây?
Liên nắm hai tay lại với nhau, suy nghĩ mông lung lắm. Vì Liên, chính vì Liên mà anh Trường ra nông nỗi này. Cảm giác buồn vui lẫn lộn xen lẫn với sự lo lắng cùng lúc ở trong tâm trí Liên. Đúng lúc này thì Liên nghe thấy tiếng bố gọi ở phía xa.
– Liên, Liên, về thôi.
Từ xa Liên đã nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của bố và cô Hằng, có thể là cuộc nói chuyện với bố mẹ Tùng đã không mang lại kết quả gì. Liên đành nói với Hoàng một câu rồi đi về phía bố:
– Cậu Hoàng, chị nhờ cậu khi nào Tùng tỉnh lại có thể nói chuyện được thì báo cho chị. Chị muốn gặp Tùng.
– Vâng, em sẽ báo cho chị khi Tùng tỉnh lại.
—–
Trên đường từ khoa cấp cứu đến nhà để xe, bố và cô Hằng im lặng không nói gì. Liên cũng phần nào đoán được kết quả của buổi nói chuyện, nhưng vẫn cố hỏi:
– Bố, thế người ta không đồng ý cho mình xin lỗi và bồi thường ạ?
Bố lắc đầu:
– Không chấp nhận. Người ta quyết tâm cho thằng Trường ngồi tù.
Cô Hằng nói xen vào:
– Có thể là bây giờ người ta đang tức giận nên chưa đồng ý. Để thong thả một hai hôm nữa mình lại đến nói chuyện với người ta xem thế nào.
Cô Hằng nói có lý, giờ ai chả thế, con người ta bị đâm chưa tỉnh lại thì ai chả tức. Đành chờ mấy hôm nữa lại gặp lại xem có thay đổi được gì không?
– Bố, giờ chúng ta đến chỗ tạm giam xem có gặp được anh Trường không đi ạ.
Bố gật đầu, thế là từ bệnh viện, 3 người đi xe máy thẳng đến công an thành phố Hà Nội chỗ hồ Thiền Quang. Theo thông báo sáng nay thì anh Trường đang bị tạm giam ở đây để lấy lời khai phục vụ điều tra, chắc mấy hôm nữa sẽ đưa đi trại Hỏa Lò.
Vào đến cơ quan công an. Liên làm đơn xin gặp anh Trường, một lát sau thì đơn được duyệt nhưng chỉ được 1 người vào gặp. Bố nhường cho Liên, chắc bố cũng mong nhân cơ hội này để hai đứa làm lành với nhau.
Trong một căn phòng riêng, một cái bàn gỗ có 2 ghế ở hai bên giống như là phòng hỏi cung mà Liên nhìn thấy ở trên phim, Liên ngồi đợi tầm 15 phút thì cửa phòng mở ra, anh Trường bị còng hai tay ở phía trước, một đồng chí công an dẫn anh Trường vào đến cửa phòng rồi nói:
– Hai người được gặp 5 phút.
Nói xong thì đóng cửa lại, chỉ còn Liên và anh ở trong phòng. Nhìn thấy anh hốc hác, ống tay áo và vạt áo sơ-mi còn dính đầy máu đỏ. Tóc anh rũ rượi. Liên nhìn anh mà trào nước mắt. Xô ghế đứng dậy rồi lao về phía anh:
– Anh Trường ơi, anh có làm sao không?
Liên ôm chầm lấy anh, cố gắng ôm thật chặt để động viên anh và cũng là động viên Liên. Anh không nói với Liên câu gì, nhưng Liên biết anh đang sợ lắm, cũng đang muốn nói gì mới Liên nhưng không thể bật ra được, thân thể anh run run trong vòng tay Liên.
Liên vén tay áo anh lên, chỗ máu nhiều nhất để xem anh có bị thương gì không? Không thấy gì, chỉ thấy máu còn đọng lại ở đó thôi, chắc là máu của Tùng.
Anh Trường ngồi xuống ghế gỗ, anh nói giọng lạnh lùng như xát muối vào Liên:
– Cô đến đây làm gì? Không cần phải lo cho tôi. Tôi thế nào mặc tôi.
Liên hiểu cảm xúc của anh, nhất là khi Liên biết phần nào nguyên nhân anh đánh nhau với Tùng, có thể là Tùng đã nói điều gì đó động đến Liên, động đến lòng tự ái đàn ông, động đến vợ anh, anh mới điên lên và đâm người ta. Nhất là anh và Liên đang giận nhau vì chuyện liên quan đến tình dục, giờ thêm một người nữa động vào vết thương của anh nên anh mới thế. Anh chưa làm hòa với Liên cũng là điều dễ hiểu. Liên thông cảm và không có trách anh.
Liên bê cái ghế vừa ngồi sang đặt cạnh chỗ anh Trường, cầm hai bàn tay đang bị còng lại của anh, anh không có đẩy ra mà ngồi im lặng, mắt nhìn thẳng về phía trước. Liên an ủi:
– Anh có giận em thế nào cũng được, em chịu hết. Em chỉ xin anh ở trong này giữ gìn sức khỏe. Chuyện ở ngoài có em và bố lo rồi. Anh không cần phải lo gì hết. Bằng mọi giá em sẽ cứu anh, không để anh phải đi tù.
Liên vừa nói đến đây thì anh Trường hất tay Liên ra, anh đập mạnh tay vào bàn rồi quay lại phía Liên, anh gắt lên:
– Tôi cấm cô không được làm. Không được đến gặp thằng Tùng. Thằng chó đẻ đấy tôi không ân hận khi đâm nó. Thằng chó. Tôi chỉ mong nó chết luôn đi cho rồi.
Liên khóc tu tu:
– Hu hu hu hu !!!! Anh đừng thế mà. Em xin anh. Anh không vì em thì vì thằng Tuấn, vì bố đi anh. Nhà mình không thể thiếu anh được. Em xin anh đấy.
Nhưng anh Trường không xuống nước:
– Tôi nhắc lại một lần nữa, cô mà đi tìm thằng Tùng để xin mới xỏ thì đừng trách tôi. Tôi không chịu được thêm một lần nào nữa đâu.
Nói xong anh đứng bật dậy, đi ra cửa dùng hai tay đeo còng ra vặn chốt cửa rồi đi mất, Liên hoảng hồn đứng dậy gọi:
– Anh Trường ơi! Anh Trường ơi!!!
Nhưng anh đã rẽ vào hành lang, theo chân một cán bộ công an khuất khỏi tầm nhìn của Liên.
Liên thễu thượt đi ra ngoài phòng chờ. Anh không muốn Liên gặp thằng Tùng vì lý do gì Liên biết, Liên biết hết. Anh sợ Liên sẽ bị nó uy hiếp làm điều gì đó tổn hại đến vợ anh. Nhưng anh phải tin Liên chứ. Liên nào đâu phải người bừa bãi như vậy đâu.
Đến phòng chờ thì Liên nhìn thấy bố, không thấy cô Hằng đâu.
Nhìn thấy Liên, bố hỏi:
– Thằng Trường sao rồi?
– Anh ấy vẫn khỏe bố ạ. Chỉ là tâm lý bị kích động tí thôi. Anh ấy nói không cho con đi gặp nhà Tùng. Không muốn con xin xỏ nhà ấy. Cô Hằng đâu rồi ạ?
– Đi mua ít đồ gửi vào cho thằng Trường.
Bố không nhắc chuyện này Liên cũng quên khuấy đi mất. Nhìn anh mặc bộ quần áo còn dính đầy máu mà Liên cũng không nghĩ ra được phải mua đồ vào cho anh. Đầu óc cứ loạn hết cả lên.
– Vâng, thế giờ mình phải làm thế nào hả bố. Anh Trường không cho con đi gặp người ta thì con biết giải quyết thế nào được. Con nghe Hoàng nói là Tùng bị thương tật 49%, công an họ đang hoàn thiện hồ sơ để khởi tố bố ạ.
– Kệ nó, không đi nói chuyện với người ta để rút đơn thì có mà tù mọt gông.
Đúng lúc đó thì cô Hằng về, cô xách một túi ni lông rất to. Liên nhìn thấy trong túi là quần áo mới và một ít đồ ăn, bàn chải đánh răng, xà phòng, khăn mặt. Cô nói xen vào:
– Hai bố con có chuyện gì về nhà rồi nói. Giờ cô đi gửi cho Trường ít đồ.
Hai bố con im lặng.
—–
Bố và Liên mở cửa vào nhà cũng là gần trưa. Cô Hằng thì về thẳng nhà luôn. Vừa vào đến nhà thì thấy Tuấn đang lúi húi ở bếp. Liên ngẩn người ra một chút, con trai Liên và cũng là người đàn ông của Liên đang ở kia. Thoáng chút nhớ lại những gì xảy ra với hai mẹ con đêm hôm qua, má Liên đỏ ửng lên không biết là mình đi nắng về hay là vì ngượng ngùng nữa.
Nhìn thấy ông nội và mẹ cùng đi vào nhà, Tuấn cũng bất ngờ, chắc con không ngờ được là Liên lại về nhà:
– Ơ, mẹ ……… ! Ông ạ.
Bố lên tiếng trước:
– Tuấn nấu cơm đấy à, để đấy, ra đây ông nói chuyện.
Nhìn thấy ông nói giọng nghiêm trọng, khuôn mặt Tuấn tỏ vẻ lo âu:
– Vâng ạ.
Liên cũng không nói gì cả, mẹ con vừa mới gặp nhau mặn nồng nên cũng không cần nói gì nhiều với con, có nói gì cũng nên dành đến lúc chỉ có hai mẹ con mà thôi. Liên và Tuấn ngồi ở một bên, bố ngồi ở bên đối diện. Ông mở lời trước, nhìn Liên một cái rồi gật đầu, gầm ý bảo là nên nói chuyện này với thằng Tuấn. Liên cũng gật đầu ý bảo mình đồng ý. Chuyện này không thể giấu Tuấn được, nó cũng lớn rồi cần biết một số chuyện nhất định của gia đình. Mà có muốn giấu cũng chẳng giấu được, trước sau gì con cũng biết, thà biết trước để chuẩn bị tâm lý còn hơn.
Bố bắt đầu nói:
– Tuấn, cháu cần bình tĩnh nghe ông nói. Bố Trường của cháu bị ….. bắt rồi.
Tuấn sửng sốt:
– Cái … cái gì cơ ạ. Bố cháu …. bị công an bắt?
Bố gật đầu, con Liên với tay mình sang, cầm bàn tay con, nhẹ nhàng nói:
– Con bình tĩnh, chuyện này cần cả nhà mình phải bình tĩnh. Mẹ và ông vừa mới đi thăm bố về. Bố không sao. Bố bị công an tạm giữ để điều tra. Mẹ nghĩ là bố sẽ sớm trở về thôi.
Tay con run run trong bàn tay Liên, con hỏi lại:
– Thế bố bị bắt vì tội gì ạ?
Liên trả lời, cố nghĩ dùng câu từ gì để giảm nhẹ đi mà không đánh mất bản chất của sự việc:
– Tối hôm qua bố đi liên hoan ở công ty. Chắc là uống rượu bị say nên có xảy xa xô xát với một đồng nghiệp của công ty bố. Giờ người ta đang nằm điều trị trong bệnh viện, còn bố thì bị công an tạm giữ lại để điều tra.
Nghe Liên giải thích như vậy, ít nhiều Tuấn cũng đỡ bị sốc. Liên mà nói anh Trường dùng dao đâm người vì ghen thì không hiểu là Tuấn sẽ sốc như thế nào.
– Vâng ạ. Vậy bao giờ bố được về ạ?
– Mẹ cũng không biết, nhưng sớm thôi. Mẹ sẽ làm mọi cách để bố sớm được về nhà.
Rồi bố chồng Liên nói:
– Liên, Giờ con về nhà ở đi. Có gì bố con còn thuận tiện bàn bạc phương án cứu thằng Trường. Chiều nay bố sẽ về quê.
Liên bất ngờ, không hiểu trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế này bố còn về quê làm gì:
– Sao bố lại về quê lúc này ạ. Ở quê có chuyện gì ạ?
Bố lắc đầu thở dài:
– Không có chuyện gì, bố định về bán đất ở quê rồi mang lên cho con lo việc cho thằng Trường. Nếu có đền tiền thì đền, mà người ta không chấp nhận thì mình cũng có tiền để lo lót cho thằng Trường giảm án.
Bố nghĩ sâu nghĩ xa, đã tính được tới bước này rồi. Liên không nghĩ được như bố, phải thừa nhận rằng, giờ bố là chỗ dựa cho cả gia đình Liên. Việc bố bán đất là việc hệ trọng, lúc bố lên đây bố cũng có ý muốn bán đất nhưng anh Trường không cho, bảo đấy là đất hương hỏa tổ tiên để lại, mộ mẹ vẫn còn ở đấy, không cho bố bán. Giờ anh Trường xảy ra việc, bố lại nhắc lại việc này. Đương nhiên Liên không đồng ý. Tiền nhiều ít thế nào còn chưa biết, nhưng trước mắt Liên vẫn còn tiền tiết kiệm, cũng hơn 1 tỷ. Hai vợ chồng tiết kiệm mấy năm nay, cũng dự định nếu Tuấn học tốt thì cho đi du học. Nhưng giờ Liên sẽ dùng khoản này trước.
– Bố đừng làm như vậy ạ. Anh Trường mà biết anh mắng con chết. Với lại giờ cũng không biết phải cần bao nhiêu tiền. Vợ chồng con vẫn còn hơn 1 tỷ tiết kiệm. Giờ con sẽ lấy ra để dùng trước mắt. Nếu thiếu thốn thế nào thì để tính sau bố ạ.
Bố nghe xong trầm ngâm một lát rồi nói:
– Ừ, tạm thời cứ dùng khoản đấy của con đi. Nếu cần bố sẽ về quê, có người ở trong xóm vẫn hỏi mua từ trước, bố chỉ cần đồng ý là người ta mua ngay. Chắc cũng được khoảng 2 tỷ gì đó. Vừa rồi cô Hằng có nói là nếu bố cần thì cô ấy mang sang cho mượn 500 triệu nhưng bố nói chưa cần.
Ấy, lúc khó khăn mới thấy được tấm lòng. Cô Hằng sẵn sàng cho mượn 500 triệu. Số tiền với nhiều người không lớn nhưng rất lớn đối với người bán xôi sáng như cô. Ấy vậy mà cô sẵn sàng, điều đó chứng tỏ cô đã một lòng một dạ với bố rồi. Cô coi gia đình Liên chính là gia đình cô ấy rồi.
– Vâng ạ, bố gửi lời cảm ơn cô Hằng hộ con ạ.
——-
Chiều thứ, Liên và Tuấn trở lại chỗ thuê để lấy ít đồ của Liên về nhà. Chưa trả hẳn nhà vì còn nhiều đồ đạc, với lại cũng không biết lúc anh Trường trở về có cho Liên ở lại nhà không. Liên giả sử anh có không đồng ý lúc đó Liên cũng sẽ lì ra. Liên đã trở về, Liên sẽ không đi đâu nữa, xem anh làm gì được Liên. Qua nhiều chuyện, hôm anh nhờ Tuấn gọi hỏi thăm Liên về nhà chưa. Rồi chuyện anh đâm Tùng, chuyện anh cấm Liên được qua lại xin xỏ nhà Tùng. Tất cả những điều đó đều chứng minh một điều anh vẫn rất quan tâm tới Liên, vẫn rất yêu Liên và anh không muốn bỏ Liên. Giờ anh có đánh, có chửi Liên cũng phải ở nhà cho bằng được.
Tuấn thấy mẹ dọn đồ về nhà thì mừng lắm, cu cậu cứ quấn quýt bên mẹ suốt. Tuấn cũng biết ý không đòi hỏi “chuyện kia” vì gia đình gặp chuyện lớn như vậy, cả mẹ cả con đều không có tâm trạng mà ham muốn cá nhân.
Ngày chủ nhật bình lặng trôi qua trong sự lo lắng và sốt ruột. Liên vẫn đợi điện thoại của Hoàng báo Tùng đã tỉnh lại để Liên có thể đi gặp cậu ta nói chuyện. Nhưng cả ngày chủ nhật không thấy có cuộc gọi nào của Hoàng cả.
——-
Thứ 2 đến. Liên phân vân không biết có nên đi làm không, nếu đi mà cậu Hoàng gọi điện thì lại phải nghỉ, mà không đi ở nhà càng sốt ruột hơn.
Định bấm máy gọi cho Hoàng để hỏi rồi quyết định thì đúng lúc đó Hoàng lại gọi. Liên vẫn ở trong phòng ngủ của mình, nghe máy:
– Hoàng à, thế Tùng đã tỉnh lại chưa?
Giọng giọng vang lên trong điện thoại, không buồn không vui, cứ bình lặng như là kẻ ở trên cao phán xét, điều khiển mọi thứ diễn ra bên dưới:
– Nó tỉnh rồi, chị có thể gặp nó.
– Ừ, tốt rồi. Thế 1 tiếng nữa chị sẽ đến bệnh viện.
– Vâng, em đợi chị ở chỗ cũ.
Chỗ cũ mà Hoàng nhắc chính là chỗ mà Hoàng đợi Liên hôm thứ 7, cửa khoa cấp cứu.
———-
Trong phòng bệnh.
Đây là phòng chăm sóc đặc biệt, rất nhiều dụng cụ y tế trắng muốt, nhiều máy móc đang chạy. Chỉ có một mình Tùng đang nằm trên giường, ngoài ra không có một ai khác. Hoàng sau khi đón Liên ở cửa khoa thì đưa Liên vào đây, rồi đứng đợi ở ngoài. Liên cũng muốn một mình nói chuyện với Tùng. Chuyện xin xỏ không phải dễ dàng nói ra trước mặt người khác.
Trước khi Liên đến đây cũng nói với bố, bố muốn đi cùng nhưng Liên nói là để một mình Liên đi. Liên cũng không nói cho bố biết là mình đã biết nguyên nhân của sự việc, sợ bố thêm lo lắng và không tin tưởng Liên.
Liên cũng không nghe lời anh Trường và vẫn đến gặp Tùng. Cứu anh mới là quan trọng, với lại cũng không ai có thể làm gì được Liên nếu Liên không đồng ý. Liên không sợ cậu Tùng này sẽ làm gì Liên cả, cậu ta là người bệnh mà.
Cả người Tùng quấn băng kín mít phần bụng, ngoài ra chân tay và từ ngực trở lên hoàn toàn không có vết thương nào. Tùng có khổ người nhỏ nhỏ, khuôn mặt cũng nhỏ và dài giống với hình thể. Mắt cậu ta mở thao láo, nhìn Liên.
– Em là Tùng phải không? Chị là chị Liên, vợ của anh Trường. Hôm nay chị đến thăm em, sức khỏe của em thế nào.
Tùng không gật, không lắc, mắt dán vào người Liên không rời, y như ánh mắt của cậu Hoàng, đúng là anh em họ thật. Nếu không phải vì đến cầu cạnh, Liên sẽ không ở đây thêm phút nào.
– Vâng, em biết chị. Có gì chị nói đi.
Liên ngồi xuống cái ghế tựa, cạnh giường cậu ta, đặt túi hoa quả mua cho có lệ vào bàn bên cạnh rồi nói, cố gắng dùng giọng điệu mềm mỏng nhất có thể của mình:
– Chị biết là anh Trường nhà chị làm em như thế này, chị đến đây là thay mặt anh Trường và gia đình xin lỗi em, mong em tha thứ anh Trường trong lúc nóng giận đã làm ra hành động này. Có gì em bỏ qua cho anh Trường. Chi phí điều trị, đền bù như thế nào gia đình chị xin chịu hết.
Tùng mím môi mím lợi rặn ra từng chữ:
– Anh ta đâm tôi xuýt nữa thì chết. Chị có biết là tôi bị cắt 1/3 dạ dầy không? Giờ đây chị đến nói xin lỗi là xong à. Còn tiền đền bù, chị có cần tiền không? Cần bao nhiêu nói một tiếng tôi cho chị. Nhà tôi đâu có thiếu tiền.
Hỏng rồi, thái độ Tùng như vậy thì coi như là chuyện xin xỏ không thể thành công rồi. Liên cũng lường trước tình huống này, nhưng không ngờ nó lại phũ đến vậy, xin lỗi không nhận, đền tiền không xong. Giờ Liên phải làm sao đây? Liên chỉ có thể làm được như vậy thôi.
Cố gắng kìm nén tâm trạng mình, Liên cố vớt vát xem thế nào, giờ mà bỏ về thì không được gì cả:
– Dù sao thì em và anh Trường cũng là đồng nghiệp, anh Trường cũng chỉ là nóng giận nhất thời chứ anh ấy không có ác ý. Em bỏ qua cho anh ấy được không?
– Không có ác ý, không có ác ý mà anh ta đâm tôi đến suýt chết à?
Liên hít sâu một hơi, cố gắng nói câu cuối cùng, hy vọng có cách nào đó:
– Vậy giờ chị phải làm sao thì em mới tha thứ cho anh Trường?
Có vẻ như Tùng đã chờ câu nói của Liên, cậu ta dịu hẳn khuôn mặt, không còn tức giận như vừa nãy, nghĩ một lúc, cậu ta nhìn Liên như muốn ăn tươi nuốt sống:
– Từ lần đầu tiên gặp chị, em đã thích chị. Nếu chị muốn em rút đơn kiện anh Trường, không cần đền bù, chị chỉ cần đáp ứng em 1 điều kiện.
— Hết chương 25 —