Chuyện Của Liên - Chương 18: Gặp lại anh trường
Liên đi đi lại lại trước bàn trang điểm. Bộ váy ngủ hai dây lõng thong theo từng nhịp bước chân của Liên. Bên trong trần truồng. Cũng hơn 10 giờ đêm rồi. Ở một mình, chẳng biết làm gì. Nếu như là ngày bình thường, giờ này có lẽ Liên đã lên giường nằm, nhớ về anh, về gia đình rồi mặc cho mình ngủ lúc nào thì ngủ.
Nhưng hôm nay không được. Liên còn có chuyện phải làm, đó là nói chuyện với thằng Minh. Chuyện gấp lắm, không thể dề dà con cà con kê được. Chị Mỹ Anh và cả Thùy Trâm đã bắt đầu hành động rồi. Liên đang đợi Minh học bài xong, hai cô cháu đã hẹn từ chiều là sẽ nói chuyện lúc Minh xong bài vở, lúc đó cu cậu sẽ chủ động nhắn tin cho Liên trước.
Liên hoàn toàn không mong đợi cuộc nói chuyện này, từ trong ra ngoài, từ tâm lý, tình cảm đến thể xác Liên đều không muốn nói chuyện với Minh, nhất là về chủ đề này. Bởi Liên biết, mình sẽ phải nói gì với Minh, kế hoạch và phương án đã có rồi. Nói thô tục một chút, đó là chat sex với một cậu bé bằng tuổi con mình. Liên cũng hiểu chat sex nghĩa là gì, đó là nói chuyện kích dâm với đối phương bằng hội thoại, bằng tin nhắn. Thậm chí mạnh mẽ hơn nữa là vừa nói chuyện vừa khoe khoang cơ thể của nhau. Kích thích nhau từ xa để cả hai tìm được khoái cảm.
Mà đối với Liên mà nói. Cơ thể hực hừng nhựa sống, rất dễ bị tác động bởi những ngôn từ tình dục. Trong khi đó đối tượng lại không phải là người mà Liên mong muốn. Tính đến thời điểm này, người thứ nhất tác động tình dục Liên đương nhiên là anh Trường. Anh là người đầu tiên mang lại cảm xúc về mặt tình dục cho Liên, duy trì mười mấy năm nay. Người thứ 2 là Tuấn, con trai đã mang lại những cảm xúc tình dục cho Liên quãng thời gian mấy tháng gần đây. Và người thứ 3, không muốn nhưng phải thừa nhận, đó là bố Chiến, bố chồng Liên. Liên và ông đã có 1 lần quan hệ với nhau, ông đã cho Liên cảm giác tình dục, rất mạnh mẽ và Liên sẽ khó mà quên được lần đấy.
Ngoài 3 người kể trên, chưa một lần nào, chưa một ai làm cho Liên động lòng ham muốn cả. Có đánh chết Liên cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cảm hứng đối với bạn của con trai mình. Khi cuộc chơi sắp bắt đầu, Liên mới nghĩ đến những hệ lụy mà nó mang lại. Có lẽ, giống như Liên, chị Mỹ Anh và Thùy Trâm cũng chỉ nghĩ đến kết quả mà mình mong muốn khi thực hiện kế hoạch này, chưa nghĩ đến những hệ lụy, hậu quả mà nó mang lại. Lúc đó bấn loạn quá không nghĩ được nhiều. Giờ bình tâm lại mới nghĩ đến.
Những hậu quả kiểu như nhỡ đâu cô – cháu quan hệ tình dục thực sự thì đã nghĩ đến rồi, đã chấp nhận nếu nó xảy ra theo kiểu “còn hơn là chơi gái” rồi, nhưng đó là về mặt thể xác. Còn tinh thần chưa ai nghĩ đến. Ví dụ như Liên chẳng hạn, giờ Liên mới nghĩ đến, Tuấn sẽ thế nào nếu biết Liên chat sex với Minh, bạn của nó? Những gì Tuấn đang làm với cô Mỹ Anh rất dễ làm Tuấn liên tưởng tới những gì Liên sẽ làm với Minh. Giả sử, Tuấn có địt nhau với cô Mỹ Anh thì Tuấn sẽ nghĩ là Liên cũng làm thế với Minh. Với đầu óc non nớt chưa trải đời của con, rất có thể con sẽ nghĩ như thế.
Rồi còn chuyện lộ bí mật nữa, mặc dù đã thống nhất với nhau là không tiết lộ ra rồi. Nhưng có cái gì là bí mật được mãi đâu. Nhỡ ra tin Liên đang chat sex với Minh bị lộ ra ngoài, đến tai ông Hùng bố của Minh, rồi đến tai anh Trường thì sao? Điện thoại không phải là thứ bảo mật cao nhất, bọn trẻ đã bị lộ đó mà. Liên đang ở một mình thì Liên không lo lắm, nếu như Liên còn đang ở với anh Trường thì chắc chắn Liên chẳng dám làm thế.
Ôi, nghĩ quẩn nghĩ quơ càng ngày càng thấy sự phức tạp. Liên thầm thở dài bởi không biết ba chị em làm như vậy có đúng không nữa, có đạt được mục đích không nữa. Rất có thể, cái bẫy mà chị em giăng ra với 3 đứa trẻ lại không phải là bẫy dành cho bọn chúng, là bẫy dành cho chính mình.
Chắc tầm này cũng sắp đến giờ Minh học bài xong. Liên nhìn vào điện thoại, thấy nó vẫn im lìm, chưa có tin nhắn của ai, kể cả “Hội 3 mẹ tâm lý”, rất có thể 2 người kia đang “tác nghiệp”, chỉ có Liên là chưa bắt đầu thôi. Trước đó Liên đã suy nghĩ về những điều mình sẽ làm với Minh, nhưng sát giờ, Liên lại quên béng mất. Giờ đây trong đầu Liên không biết mình sẽ phải làm gì nếu điện thoại kêu.
Và y như rằng, điện thoại báo có tin nhắn Zalo thật. Hồi hộp, thở mạnh một cái lấy dũng khí. Liên mở hội thoại. Đúng là của Minh, tên trên Zalo là “Minh bạn Tuấn”.
Minh: “Con học xong rồi. Mẹ đang làm gì?”
Liên không trả lời ngay, đọc xong để đấy bởi vì câu xưng hô “Mẹ – Con”. Đối với bản thân Liên, danh từ “Mẹ – Con” nó thiêng liêng và mang nhiều ý nghĩa biết chừng nào. Nó chỉ dành riêng cho Tuấn, con trai Liên mang nặng đẻ đau thôi. Giờ đây, một cậu bé không máu mủ ruột già gì gọi mình là Mẹ, và mình sẽ phải gọi nó là Con. Chưa nói, chưa viết nhưng ngay từ trong suy nghĩ nó đã ngượng ngạo rồi.
Liên nhắn từ “Cô” nhưng rồi lại xóa đi. Đã đến nước này rồi thì không quay đầu được nữa.
Liên soạn lại: “Mẹ đang chờ con học xong.”
Gần như ngay lập tức, Minh đã nhắn: “Mẹ có thoải mái không khi nói chuyện với con, khi con không phải là Tuấn mà lại gọi mẹ là mẹ?”
Liên bất ngờ, giống như mình bị nhìn thấu tâm can, bắt vị, bị đối phương lột truồng ra vậy. Càng bất ngờ hơn, người “lột truồng” mình ra lại là một cậu bé 15 tuổi, trong khi mình đã 40 rồi. Liên vẫn nghĩ mình sẽ phải là người chủ động, gợi mở để Minh nói ra tâm sự của mình. Nhưng tình hình này có lẽ Liên đã nghĩ nhầm, Liên đánh giá thấp sự trưởng thành của Minh nói riêng và cả thế hệ trẻ ngày nay nói chung. Minh đã dành quyền chủ động ngay từ những câu nói chuyện đầu tiên. Thôi mà kể ra thế cũng tốt, cậu ta muốn chủ động thì để cậu ta được thỏa mãn. Liên cũng đỡ ngượng hơn.
Liên: “Hơi hơi, còn con?”
Minh: “Rất ngượng ạ. Con chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gọi một người phụ nữ khác là mẹ, bởi từ trước tới nay mẹ Trâm của con là duy nhất”.
Đọc đến đây, Liên có chút suy nghĩ về Minh, khá là thẳng thắn, cởi mở. Nó cũng phù hợp với tính cách của Minh qua những gì Liên biết, rất mạnh dạn, có phần liều lĩnh.
Liên: “Mẹ cũng thế. Tuấn là duy nhất.”
Minh: “Rồi từ từ sẽ quen, mẹ ha?”
Liên: “Ừ, từ từ sẽ quen.”
Minh: “Trưa nay nói chuyện với mẹ ít quá. Con không biết là mình được nói với mẹ những chuyện gì.”
Cuộc chơi bắt đầu, Minh đúng là một đứa trẻ lém lỉnh, có sự thông minh. Cuộc nói chuyện đã bắt đầu đi đúng theo kế hoạch. Những gì chị em bàn với nhau cả buổi sáng là mở đầu phải gợi mở làm sao để bọn trẻ nói ra suy nghĩ của mình về mẹ đẻ của chúng.
Liên: “Tất cả.”
Minh: “Tất cả, quá rộng, mẹ có thể ví dụ về những chủ đề gì được không?”
Ái chà chà, Liên bắt đầu tập trung, có chút cảm hứng về cuộc nói chuyện này, không ngờ một đứa trẻ lại biết cách nói chuyện ra phết. Không có cảm giác như Liên đang nói chuyện với một đứa trẻ con, giống với người lớn quá.
Liên: “Chuyện học hành, chuyện bạn bè, thầy cô, chuyện tình cảm, chuyện gia đình, chuyện tâm sinh lý. Bất cứ chuyện gì con muốn chia sẻ với mẹ.”
Minh: “Thế mẹ có chia sẻ với con chuyện của mẹ không?”
Òa, lại còn gom cả Liên vào đây nữa cơ.
Liên: “Cũng còn tùy đó là chuyện gì.”
Minh: “Như vậy là không công bằng.”
Liên: “Không có gì là công bằng tuyệt đối cả. Ví dụ như con có chắc chắn là sẽ chia sẻ hết suy nghĩ của mình cho mẹ không?”
Minh: “Con không chắc.”
Liên: “Tại sao? Con sợ mẹ sẽ làm lộ bí mật của con? Mẹ là người lớn, mẹ hứa sẽ giữ bí mật. Con phải tin mẹ.”
Minh: “Kể cả như thế con vẫn sợ.”
Liên: “Con sợ điều gì nữa?”
Minh: “Con sợ mẹ sẽ coi thường, sẽ khinh bỉ và kinh tởm con.”
Cả buổi tối hôm qua Liên đã kinh tởm cu Minh rồi. Nó là đứa có suy nghĩ tình dục lệch lạc nhất trong số 3 đứa. Gì mà “Người hầu – Bà chủ”, “kinh nguyệt” “tinh trùng trộn lẫn kinh nguyệt”, “liếm lồn mẹ lúc hành kinh”. Nghĩ lại mà gai gai cả người. Nhưng cũng may vì biết trước nên Liên sẽ đỡ ngại hơn, nhiệm vụ của mình là làm Minh đi đúng đường.
Liên: “Không có người mẹ nào lại coi thường, kinh tởm và kinh bỉ con trai của mình cả.”
Minh: “Nhưng mẹ không phải là mẹ đẻ của con.”
Liên: “Mẹ đang là mẹ Trâm của con, con phải nghĩ như thế. Là mẹ Trâm đang nói chuyện với con.”
Minh: “Nếu thế mẹ cho suy nghĩ thêm 1 ngày nhé?”
Liên: “Tại sao không phải là bây giờ? Con vẫn còn chưa tin mẹ?”
Nhưng Minh không trả lời câu hỏi trên của Liên, cậu ta lảng tránh. Điều đó chứng tỏ, để Minh nói ra hết được suy nghĩ của mình không hề đơn giản như Liên tưởng tượng. Liên vẫn nghĩ, với những đứa trẻ mạnh dạn như Minh, ham muốn tình dục với mẹ cao như thế thì Liên chỉ cần gợi mở như vậy là sẽ nói hết, giống như kiểu: “Con muốn được làm tình với mẹ ngay, mẹ ơi cho con làm tình với mẹ đi”. Nhưng Liên đã nhầm. Và còn bất ngờ bởi tin nhắn sau của Minh.
Minh: “Mẹ có thể cho con hỏi được không?”
Liên: “Con hỏi đi.”
Minh: “Mẹ bắt đầu có kinh nguyệt ngày nào?”
Xuýt nữa thì Liên rơi điện thoại. Quay ngoắt chủ đề. Đáng ra Minh phải nói về mình, nhưng không. Liên bị nó chủ động khai thác thông tin. Liên không trả lời không được, người ta nói là muốn nhận lại trước tiên phải cho đi. Để lấy được niềm tin của Minh, Liên bắt buộc phải cho nó thứ nó muốn. Thông tin này vô cùng riêng tư, chỉ có anh Trường mới có quyền biết, đến Tuấn còn không biết. Vậy mà giờ đây Liên phải nói với Minh sao? Có nên nói thật không? Liên quyết định nói dối.
Liên: “1 tuần trước”
Minh: “Mẹ thường bị trong mấy ngày?”
Theo như Minh nói, Thùy Trâm thường có kinh trong 3 ngày. Liên cũng bắt chước theo.
Liên: “3 ngày”.
Minh: “Giống với mẹ Trâm?”
Liên: “Tại sao con biết?”
Minh: “Để con suy nghĩ, mai con trả lời mẹ nhé.”
Liên định lừa Minh để khai thác, nhưng không được. Nếu có cố gắng trắng trợn cũng không đạt được hiệu quả. Vậy nên Liên đành chiều theo nó. Nếu mai mà nó vẫn không nói ra được thì phải tìm cách khác. Rất có thể, đây là bàn bạc của 3 đứa nhóc, chúng cũng đang muốn thăm dò xem người khác làm gì với mẹ đẻ của nó. Như trường hợp của Minh, nó sẽ chờ xem thằng Quang đã làm gì mẹ nó, từ đó nó sẽ quyết định mình phải làm như thế nào. Câu hỏi về kinh nguyệt của nó là bước thăm dò, xem Liên có sẵn sàng chia sẻ với nó chuyện tế nhị không.
Liên: “Vậy được, mẹ chờ con vào buổi tối mai”.
Minh: “Mẹ ngủ sớm đi mai còn đi làm. Bye mẹ nhé. Cảm ơn mẹ vì đã nói chuyện với con.”
Liên: “Bye con.”
Liên thở phù một cái, buông điện thoại xuống. Buổi nói chuyện đầu tiên cũng không có gì là ghê gớm lắm, chỉ là hai bên bắt đầu làm quen và thăm dò nhau mà thôi.
Liên tưởng cuộc nói chuyện đã kết thúc, nhưng lại tiếp tục nhận được 1 tin nhắn nữa của Minh: “À con quên, lúc ban ngày, con có thể thỉnh thoảng nhắn tin cho mẹ được không?”
Liên trả lời lại: “Được, nhưng đừng để ảnh hưởng đến việc học.”
Minh: “Mẹ yên tâm.”
Nói về chuyện học hành, không hiểu bằng cách nào, làm như thế nào mà 3 đứa Tuấn, Quang, Minh đều học rất giỏi. Luôn luôn trong top 10 của lớp. Không giống như những trường hợp khác, nếu để tâm đến những chuyện linh tinh khác thì rất dễ dẫn đến tình trạng sao nhãng chuyện học hành.
Hết nói chuyện với Minh, Liên lại nhớ đến Tuấn. Không biết giờ này đang làm gì, có đang nói chuyện với cô Mỹ Anh không? Nói chuyện gì? Có “đơn giản” giống như Liên và Minh không? Hàng loạt câu hỏi về Tuấn cứ vẩn vơ trong đầu Liên. Tại sao Liên lại muốn biết đến như vậy? Không lẽ Liên đang ghen sao? Không đâu, chỉ là Liên đang quan tâm đến con thôi mà. Đấy, Liên tự ngụy biện cho bản thân mình như thế đấy.
Nằm một mình một lúc lâu, hơn 11 giờ đêm rồi mà Liên chưa thể nào chợp mắt được. Hôm nay Liên hoàn toàn không có hứng thú tình dục chút nào, nói chuyện với Minh mà Liên không có tạp niệm, Liên rất mừng vì điều đó, hy vọng Liên sẽ giữ được mình trong những ngày tiếp theo. Vẫn có sự tự tin vào bản thân đấy, nhưng ở đời mà, có ai biết được chữ ngờ. Trong tâm Liên và cũng là theo kế hoạch, Liên sẽ chat sex với Minh, có thể nói những chuyện dâm dục nhất với nó, nhưng tuyệt sẽ không bao giờ để mình tiếp xúc thân thể. Thân thể của Liên chỉ có người mà Liên yêu thương là được chạm vào mà thôi. Những người đó là ai, Liên biết nhưng không dám nói ra miệng.
Liên cứ cầm điện thoại lên, lại đặt xuống, lại cầm lên lại đặt xuống. Vài lần như vậy mới có đủ can đảm để ấn nút gửi tin nhắn cho Tuấn: “Con ngủ chưa?”
Rất nhanh, Liên đã đứng hình trước lời nhắn ngắn ngủi nhưng với Liên nó đã thể hiện quá đầy đủ nội dung như hàng trăm trang viết. Tuấn nhắn: “Con rất lo cho mẹ.”
Tuấn ơi là Tuấn, Liên ơi là Liên. Cả hai đang nghĩ về nhau, đang lo lắng cho nhau nhưng cả hai lại không thể nói với nhau được. Gần mà như xa, rất xa nhưng lại rất gần. Đó là những từ ngữ để miêu tả hoàn cảnh của Liên bây giờ.
Nếu là trước kia, khi đọc tin nhắn đó, Liên sẽ hiểu là Tuấn lo cho Liên theo nghĩa con lo cho mẹ. Nhưng kể từ hôm qua, kể từ thời điểm Liên đọc được suy nghĩ của Tuấn, Liên lại hiểu thêm một nghĩa khác, là Tuấn lo cho Liên theo cách mà một người đàn ông lo cho người phụ nữ của mình. Nếu tính chi li ra, Tuấn đã nhìn thấy hết người Liên, đã liếm láp, vuốt ve, mơn trớn, nghịch ngợm từng milimet trên cơ thể Liên, kể cả chỗ thầm kín nhất, riêng tư nhất, nhậy cảm nhất trên người Liên. Tính như thế có thể gọi Liên đã là người của Tuấn được không nhỉ?
Và bản thân Liên cũng vậy, đối với Tuấn, giờ đây không chỉ đơn giản là Mẹ – Con nữa, còn có man mát tình yêu, man mát tình dục phảng phất trong suy nghĩ của Liên dành cho Tuấn.
Liên ngậm ngùi, nhắn lại ngắn ngủi như con, cũng hy vọng rằng con hiểu được trăm điều mẹ muốn nói: “Con hãy tin ở mẹ.”
Chỉ vài giây sau Tuấn đã nhắn lại: “Vâng, mẹ cũng tin ở con. Mẹ ngủ đi, mai còn đi làm.”
Liên nhắm mắt lại, để mình không nhìn thấy gì nữa, thế giới chỉ còn lại trong suy nghĩ của mình thôi. Liên nghĩ về anh Trường, không biết giờ này anh đang ở đâu? Đã về nhà chưa? Có uống rượu say không? Có nhớ tới Liên không? Liên nhớ anh da diết, mong được gặp anh, nhìn anh, ôm anh để nói với anh hãy cho Liên một cơ hội được giãi bày. Hãy cho Liên một gia đình như anh đã từng cho. Chứ vò võ một mình thế này, Liên buồn lắm, cô đơn chán chường lắm. Cũng đã đến lúc Liên phải gặp anh rồi. Mặt Liên đã khỏi hoàn toàn, Liên phải dũng cảm đối mặt với anh thôi.
Liên nghĩ về con trai, về những suy nghĩ của nó, về những điều con đã làm với Liên và về nhiều thứ khác của hai mẹ con nữa. Liên ngủ lúc nào chẳng hay.
————-
Sáng ngày hôm sau, như thường lệ đầu giờ sáng, Liên mở máy tính lên là truy cập vào Camera ở nhà ngay, ngôi nhà im lìm. Giờ này Tuấn đã đi học rồi, không biết là anh Trường vẫn đang ngủ hay đã đi làm rồi. Còn bố thì mấy khi xuất hiện ở tầng 1 giờ này đâu, ông có thể đang ở trên phòng hoặc đi đâu đó rồi.
Liên chống cằm nhìn chằm chằm vào màn hình. Rồi đến hơn 10 phút sau, Liên thấy anh Trường lững thững xuất hiện ở mép màn hình, anh đi vào phía trong bếp. Rồi anh lại xuất hiện ở mép màn hình, cầm chai nước lạnh tu ừng ực. Anh vẫn mặc comple – cavat chỉnh chu nhưng chỉ nhìn qua là Liên biết anh đã gầy đi rất nhiều, chiếc áo may đo vừa vặn đã có chỗ bị nhúm lại. Chắc hôm qua anh lại uống rượu say, giờ háo nước đây mà.
Uống nước xong, anh lại xách cắp, lầm lũi bước ra khỏi nhà. Liên quyết tâm phải gặp anh bằng được. Ngay hôm nay.
Khi anh đi khỏi, Liên cũng chẳng có hứng thú xem cam nữa, bắt đầu tra soát hồ sơ đặt sẵn trên bàn làm việc của mình. Đến tầm 9 rưỡi mới xong. Mở cửa sổ cam định tắt đi thì nhìn thấy bố và cô Hằng đang ngồi trong phòng khách. Cũng lâu lâu rồi không nhìn thấy bố và cô Hằng, không biết hai ông bà đã tiến triển chuyện tình cảm đến đâu rồi. Liên đeo tai nghe lên, tiếng cô Hằng nghe rất rõ:
– Lại gọi người ta sang đây làm gì? Nhà còn đống việc.
Bố cúi người xuống gầm bàn, rồi ông lôi lên một cái hộp nhìn rất sang trọng, ông cầm nó trong tay, chưa đưa cho cô Hằng vội mà nói:
– Dọn hàng rồi còn gì, xôi thì chiều mới làm. Anh gọi em sang đây là có món quà muốn tặng em.
Cô Hằng nhìn vào tay bố, biểu hiện khá là ngạc nhiên, cô hết nhìn hộp quà, lại nhìn lên mặt bố, bẽn lẽn hỏi:
– Quà? Tuổi này rồi còn bày đặt như bọn thanh niên.
Bố tủm tỉm dí hộp quà vào tay cô Hằng:
– Tuổi nào mà chả là con người. Em nhận đi.
Cô Hằng định mở nắp hộp quà lên nhưng bố cầm tay cô chặn lại, để yên tay mình ôm vào mu bàn tay cô:
– Đừng mở, về nhà hãy mở.
Cô Hằng không mở tiếp, cũng không đẩy tay bố ra. Nghe chừng ông bà lại có bước tiến mới rồi. Nhìn thái độ của cô giống như là đã nhận lời yêu bố rồi thì phải. Kể ra bố cũng tài phết. Trai quê, lên thành phố tán được gái đẹp, lại trẻ hơn mình chục tuổi. Nhìn đi nhìn lại cũng phải thừa nhận bố cũng đẹp lão, người lại mạnh khỏe như thanh niên. Thầm kín hơn là có sức hút với đàn bà, không biết cô Hằng đã được nhìn thấy và thưởng thức cái khoản “thầm kín” của bố chưa. Nếu được rồi thì đố cô thoát được. Đến như Liên còn bị ấn tượng nữa là cô.
Cô Hằng ngạc nhiên: “Sao lại thế?”
Bố bóp bóp rồi xoa xoa lên tay cô, nhìn từ xa cũng biết tay cô mềm và mũm lắm.
– Thì cứ về nhà thì biết.
Nghe bố nói vậy, cô Hằng nổi trí tò mò, cô hất nhẹ tay bố ra rồi bật nắp hộp. Bố thấy vậy thì quay mặt đi ra phía khác, vẻ mặt rất bối rối.
Liên nhìn thấy cô Hằng nhìn chằm chằm vào hộp, mồm cô hơi há ra một tí, nhìn đáng yêu phết. Liên không có cảm giác người già khi nhìn vào cặp đôi Chiến – Hằng. Ở ông bà vẫn có nét gì đó trẻ trung, tươi mới của thanh niên. Đúng là tình yêu không có tuổi tác.
Nhìn một lúc, cô thò tay vào hộp rồi giơ lên. Liên cũng bất ngờ, cái trong tay cô Hằng là một bộ đồ lót mầu ghi nhạt. Điều đặc biệt nữa là bộ đồ lót này khá là sexy, quần thì bé tin hin mà áo thì mỏng dính. Bố được đấy. Liên giơ ngón tay cái lên.
Cô xoay bên nọ, lật bên kia, cầm riêng cái quần giơ giơ lên theo đúng chiều. Cầm vào hai bên vú của cái áo. Vừa nhìn vừa liếc sang chỗ bố nhưng chỉ nhìn thấy lưng ông vì ông vẫn chưa dám quay người lại. Cô tủm tỉm sau lưng bố.
– Sao lại tặng người ta cái này.
– Vì …. vì …. Chẳng biết mua gì.
Trời ạ, bố điêu quá. Thiếu gì món quà để tặng, cố tình mua đồ lót là có ý đồ lại còn chối.
Cô đập phát vào lưng bố, giọng như kiểu hờn giận:
– Nỡm ạ, già rồi còn mất nết.
Bị đập, bố mới quay người lại, nhìn vào mặt cô:
– Em nhận nhé.
Cô đứng phắt dậy, cầm theo hộp quà, trước khi đi còn bỏ lại một câu làm bố ngẩn ngơ, bần thần:
– Ai thèm nhận.
Liên khúc khích cười. Cô Hằng rõ ràng là cầm theo hộp quà biến mất, vậy mà còn không nói lấy một tiếng cảm ơn. Lại còn gì mà: “Ai thèm nhận”. Nếu như bình thường, được bạn trai tặng đồ lót phải thưởng cho một nụ hôn. Rồi trần truồng ra nói “Em mặc thử” nhé chứ. Nhưng chắc là ông bà chưa đến giai đoạn đó. Cô Hằng vẫn chưa biết “bố như thế nào”. Liên có nên gửi cho cô cái USB không nhỉ, để đẩy nhanh tiến trình một chút, bố đâu còn nhiều thời gian đâu.
Nhìn ông bà, Liên cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Hiện giờ nhiều việc đổ lên đầu Liên quá, găp chuyện này cũng coi như là giảm bớt phần nào phiền muộn. Liên tá hỏa vội vàng tắt cam ngay lập tức, vì ở trên màn mình bố lại bắt đầu cởi quần. Chắc là ông định thủ dâm đây mà. Phù, may quá, suýt chút nữa lại nhìn thấy “cây hàng” của bố. Cũng may là Liên chỉ nhớ đến bố lần đó thôi, chứ Liên không có ham muốn tình dục với bố nên không muốn xem. Nhưng nếu là Tuấn thì Liên sẽ khác đấy. Liên cũng muốn nhìn xem, lúc Tuấn thủ dâm thì thế nào? Có gọi tên Liên giống như bố gọi tên cô Hằng không? Ây zà, lại nhớ đến Tuấn rồi.
———–
Buổi trưa, lúc đó tầm 12 giờ hơn một tẹo, Liên vừa mới cùng mấy chị em đi ăn cơm trưa ở ngoài về thì nhận được tin nhắn của Minh. Liên nhíu mày một cái, đăm chiêu vì nội dùng lại rất trừu tượng.
Minh: “Mẹ à, con đang buồn lắm.”
Liên ngồi ngửa lưng, tựa ra ghế làm bộ ngực phô ra phía trước rồi nhắn lại: “Sao con lại buồn, có chuyện gì à?”
Giờ này đáng lẽ là giờ mà ba đứa vừa ăn cơm trưa ở nhà chị Mỹ Anh xong, nghỉ ngơi một lát rồi chiều lại đi học.
Minh: “Có mỗi mình con ở trong phòng thằng Quang.”
Liên lấy làm lạ: “Thế Tuấn và Quang đâu? Các con ăn cơm chưa?”
Minh: “Con và Tuấn vừa ăn xong. Hôm nay chỉ có mỗi con và Tuấn ăn cơm ở nhà cô Mỹ Anh thôi. Thằng Quang được mẹ Trâm đón đi từ lúc tan học rồi. Hình như là về nhà con. Thằng Tuấn đang ở dưới phòng cô Mỹ Anh.”
Không lẽ chị Mỹ Anh và Thùy Trâm lại đi nhanh đến như vậy. Theo như thỏa thuận, cũng là để cả 3 đỡ thẹn thì sẽ không kể chi tiết cho nhau nghe mình làm cái gì với bọn nhỏ. Mới hôm qua thôi, Liên và thằng Minh gần như còn chưa bắt đầu. Ấy vậy mà chị Mỹ Anh đã gặp riêng Tuấn ở trong phòng. Thùy Trâm thì đưa Quang về nhà riêng ở Chùa Bộc. 2 người ở chung trong phòng một không gian riêng, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Với cặp Trâm – Quang, nếu kế hoạch có tiến triển thần tốc thì Liên có thể lý giải được phần nào. Tính cách như lang như hổ của Thùy Trâm, biểu hiện sáng hôm qua của em ấy, nứng tại trận luôn là Liên biết, Thùy Trâm sẽ không đắn đo nhiều nếu phô bầy thân thể của mình cho Quang xem. Thậm chí, sẵn sàng cho Quang đụ, nếu Quang muốn.
Còn chị Mỹ Anh thì sao, mặc dù chị ấy là người thiếu thốn nhất, thèm khát nhục dục nhất, nhưng Liên tin, với tính cách thùy mị của chị, không thể nhanh như thế được. Bản tính đàn bà tò mò, cộng với một chút ghen tuông, Liên thực sự rất muốn biết những gì đang xảy ra trong căn phòng “công chúa” mà trưa hôm qua Liên ngồi trong đó nói chuyện với Minh.
Kể cũng tội thằng Minh, bắt cặp với Liên chưa được gì, cũng không dám hẹn gặp trực tiếp Liên.
Đang định nhắn động viên Minh và tìm lời lẽ gì thích hợp để ghị Minh cung cấp tin tình báo cho mình thì Minh đã nhắn thêm.
Minh: “À mẹ ơi, sáng nay đi học, con thấy thằng Tuấn cất ở trong cặp bộ áo dài của mẹ đấy. Con đoán chắc, thằng Tuấn mang đi cho cô Mỹ Anh mặc.”
Không biết thằng Tuấn nghĩ gì khi biết thằng bạn thân của nó báo tin tức tình báo này cho Liên nhỉ. Chuyện này cũng không có gì ghê gớm cả, Liên biết trước sau gì cũng sẽ đến thôi. Tuấn vẫn mê nhìn Liên mặc áo dài, nay lại được cô Mỹ Anh giả làm Liên. Không bắt cô Mỹ Anh mặc áo dài cho Tuấn ngắm thì mới là lạ. Ở nhà Liên vẫn còn chục bộ áo dài, loại đồng phục mẫu cũ. Còn mẫu mới thì đang ở nhà Liên hết rồi.
Liên gợi ý: “Không biết Tuấn và cô Mỹ Anh đang làm gì trong phòng?”
Minh: “Con cũng không biết, thấy đóng cửa phòng. Mẹ có muốn biết không?”
Một lần Quang đã kể, nó hay rình mẹ nó thủ dâm trong phòng. Không nhìn được nhưng nghe được vì cửa không cách âm giống như phòng của Liên. Nếu bây giờ mà Minh nghe lén, có thể cũng biết được cái gì đó. Liên háo hức muốn biết những gì đang diễn ra trong phòng, cầu trời không phải là Tuấn đang …. địt chị Mỹ Anh. Liên không muốn chuyện đó diễn ra, ít nhất là sớm như vậy. Liên chưa chuẩn bị tâm lý cho việc người đàn ông mà mình vẫn hay mơ vùi đầu ở háng người đàn bà khác.
Minh là thằng thông minh, lại tinh nghịch và lém lỉnh, rất nhanh, nó đã đọc được suy nghĩ của Liên và làm theo, không cần Liên chỉ dạy: “Để con xuống cửa phòng xem có nghe được gì không nhé. Mẹ chờ con một chút.”
Liên không dám trả lời nó, như thế thô quá, chỉ thả tim vào tin nhắn vừa rồi thôi.
Chỉ 1 phút sau, đã thấy Minh nhắn lại: “Con đang ở cửa phòng, ghé sát tai vào trong mới nghe được. Hình như cô Mỹ Anh đang mặc áo dài của mẹ cho thằng Tuấn xem. Con thấy cô ấy bảo là: Con nhìn mẹ Liên mặc áo dài có đẹp không?”
Vậy là không phải là đang đụ, nhưng cũng không biết được vì thằng Minh mới chỉ nghe được thôi.
Liên: “Thế Tuấn trả lời thế nào?”
Minh: “Tuấn nó bảo: Đẹp lắm mẹ Liên ạ, con thích được nhìn mẹ mặc áo dài, mẹ quay người lại đi, đúng thế …. mẹ vén tà áo lên đi.”
Vén tà áo lên để nhìn mông đây mà, con của Liên, Liên hiểu nó quá. Giống như hôm nọ, Liên buộc tà váy ra trước để nấu ăn, khoe mông cho con xem, con kể là nứng đến muốn thủ dâm khi nhìn thấy Liên như vậy.
Không cần Minh kể chi tiết, Liên khái quát lại cho mình như sau, sáng nay đi học, Tuấn đã mang một bộ áo dài của Liên đi. Điều này có thể xuất phát từ Tuấn, cũng có thể là gợi ý của chị Mỹ Anh vì chị Mỹ Anh cũng biết là Tuấn thích nhìn Liên mặc áo dài. Liên nghiêng về giả thuyết chị Mỹ Anh gợi ý nhiều hơn vì Tuấn mặc dù muốn nhưng sẽ không đủ dũng cảm để đề nghị như vậy khi hai cô cháu mới nói chuyện với nhau không lâu.
Trưa nay, khi ăn cơm xong, Tuấn đã vào phòng cô Mỹ Anh, tất nhiên chuyện này phải được chị Mỹ Anh phím cho trước. Rồi Tuấn lấy bộ áo dài của Liên ra đưa cho chị Mỹ Anh mặc. Không biết là chị thay luôn trước mặt Tuấn hay phòng vệ sinh thay rồi đi ra.
Tiếp đó, chị Mỹ Anh diễu qua, diễu lại, làm một số động tác gợi cảm với áo dài trước mặt Tuấn. Vừa làm chị vừa hỏi xem có đẹp không? Có muốn mẹ làm điều gì đó với áo dài này không? Đại loại thế. Và Tuấn thì đương nhiên là thích rồi. Có thể chị Mỹ Anh mặc áo dài không đẹp bằng Liên, chị thấp hơn và mập hơn Liên nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để Tuấn liên tưởng tới Liên. Nhất là còn lấy tên Liên ra để nói nữa.
Liên: “Còn gì nữa không?”
Minh: “Không nghe rõ ra cái gì mẹ ạ. Nói bé lắm.”
Liên: “Thôi con lên phòng đi không lại bị bắt gặp đấy.”
Minh: “Vâng.”
Liên cũng không để thằng Minh mạo hiểm, nhỡ bất ngờ chị Mỹ Anh hoặc Tuấn đẩy cửa ra, lại thấy thằng Minh đứng nghe lén ở ngoài thì khó xử cho tất cả mọi người. Rồi chị Mỹ Anh tra ra là Liên xúi Minh làm như vậy thì hỏng bét hết.
Chờ một lúc cho Minh lên phòng, Liên nhắn tiếp: “Con đừng buồn nhé. Tại con chưa suy nghĩ xong nên nói gì với mẹ mà, phải không?”
Liên biết, thằng Minh còn suy nghĩ về những điều nó muốn nói, bởi vì nó không phải là đứa bình thường, nó có suy nghĩ rất biến thái khác người. Vì vậy cần phải có ai đó nó thực sự tin tưởng thì nó mới chia sẻ được. Tối nay, nếu nó còn e ngại, Liên sẽ chủ động gợi ý để nó nói. Nhìn chị Mỹ Anh và Thùy Trâm đã tấn công ngay một cách mạnh mẽ, không biết là nhiệt tình thực hiện kế hoạch hay là chính bản thân muốn thế. Nhưng Liên cũng tự thấy mình phải có trách nhiệm với Minh hơn. Không thể hời hợt để thua chị kém em được.
Minh: “Vâng, nói chuyện với mẹ con đỡ buồn rồi. Con nghỉ một tí đây. Tối mẹ con mình nói chuyện tiếp nhé. Bye mẹ”
Liên: “Bye con”
Cả buổi chiều hôm ấy, trong đầu Liên chỉ quẩn quanh ý nghĩ không biết trưa nay, hơn 1 tiếng đồng hồ Tuấn ở trong phòng chị Mỹ Anh làm những gì?
—————
Chưa hết giờ làm, tầm 4:30 Liên đã đứng dậy đi về trước. Vì Liên là trưởng phòng nên không ai nói gì việc Liên tan làm sớm cả. Công việc Liên cũng đã hoàn thành xong rồi. Hồ sơ vay tra soát xong, mang lên phòng Sếp Thục thì không thấy Sếp có trong phòng, nhắn tin hỏi thì Sếp nhắn lại là cứ để trên bàn làm việc cho anh. Sáng mai anh duyệt sớm.
Liên xuống tầng hầm lấy xe, hôm nay Liên không về thẳng nhà. Liên phải đi gặp anh Trường. Sáng nay Liên đã quyết tâm như vậy rồi. Cần phải đối mặt với anh. Trước hay sau, sớm hay muộn mà thôi, chứ không thể để kéo dài như vậy, Liên sợ anh sẽ quỵ ngã mất.
Công ty anh Trường có trụ sở ở phố Lý Thường Kiệt, quận Hoàn Kiếm, tầm 5:00 sẽ tan làm, Liên định đón anh lúc anh vừa ra khỏi công ty xong. Liên không dám lên phòng làm việc của anh vì sợ nhỡ đâu anh lại to tiếng, làm ầm ĩ ở trong công ty thì không hay.
Công ty anh Trường ở trong một tòa nhà 9 tầng ở mặt phố. Đây là một tòa building cho thuê văn phòng, có nhiều công ty khác thuê làm trụ sở giống công ty anh Trường. Liên đứng ở bên kia đường nhìn sang, giờ tan tầm, đông nghịt người qua lại, đua chen làm Liên phải căng mắt để ý. Chỉ sợ xe oto của anh từ tầng hầm đi ra mà mình không nhìn thấy được. Có rất nhiều người đi qua rồi nhưng ngoái đầu lại nhìn Liên, chắc thấy lạ vì một cô gái mặc áo dài tím, đầu đội mũ bảo hiểm, đứng cạnh một chiếc SH Mode đang chăm chú nhìn sang bên đường.
Bỗng Liên nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc với Liên, không phải là anh Trường mà chính là Sếp Thục. Sếp đi ra từ tầng thứ 1, rảo bước ra vỉa hè rồi đón một chiếc taxi đi thẳng. Liên định chạy sang hỏi xem Sếp ở đây làm gì nhưng chưa kịp thực hiện thì sếp đã đi mất rồi. Liên lo lắng, không biết sếp đến đây làm gì? Nếu là đi gặp anh Trường thì to chuyện. Nhưng Liên cũng hy vọng là không phải, sếp Thục muốn đi gặp anh Trường thì sẽ nói với Liên trước, một lần anh đã hỏi Liên về việc này và Liên không đồng ý rồi. Đồng ý làm sao được, đây là việc riêng nhà Liên, không thể để người như anh Thục tham gia vào, chỉ là đổ thêm dầu vào lửa mà thôi. Rồi Liên nghĩ lại, có thể anh Thục đến gặp người khác. Tòa nhà này hàng đống công ty, đâu chỉ riêng công ty khai thác mỏ của anh Trường đâu.
Một lúc sau, Liên thấy xe Mazda 3 mầu trắng, biển số quen thuộc của anh Trường từ tầng hầm chui lên. Liên đã sẵn sàng nổ máy để đuổi theo chặn đầu xe anh lại, đường đông thế này, để xe máy đuổi kịp ô tô là rất dễ dàng, Liên tính toán hết rồi. Nhưng Liên khựng lại một chút vì ngồi bên ghế phụ xe của anh có một người đàn ông khác, tầm tuổi cậu Hoàng chủ tịch nhưng không phải, Liên chưa từng gặp mặt người này bao giờ. Theo sau xe anh là chiếc xe Mercedes sang trọng mầu xanh ngọc, người ngồi ghế phụ là cậu Hoàng chủ tịch. Hai chiếc xe nối đuôi nhau đi. Liên không kịp nghĩ gì, đành bám theo sau. Muốn tìm cơ hội nào đó có mình anh thì mình sẽ tiếp cận. Chỉ có như vậy may ra anh mới nói chuyện với Liên, vì nhắn tin anh có trả lời bao giờ đâu.
Hai chiếc xe một trước một sau lòng vòng rẽ mấy phố rồi men theo đường Nghi Tàm về phía hồ Tây. Hết Nghi Tàm rẽ vào Trần Quang Diệu rồi men theo đường ven hồ. Cũng may đường đông, xe đi chậm nên Liên bám kịp, không biết anh Trường có để ý và biết Liên bám theo hay không.
Rồi xe đỗ ở một nhà hàng rất sang trọng. 3 người đàn ông rất nhanh bước vào trong nhà hàng, không cho Liên cơ hội được gặp riêng anh Trường. Chỉ có cậu lái xe của Hoàng là ở ngoài, đứng cạnh xe hút thuốc. Nhân viên của công ty anh Trường hầu như Liên biết hết, nhưng cậu lái xe này Liên không biết, chắc là lái xe riêng của Hoàng mới chuyển về.
Liên đành phải đợi.
Liên dựng xe ở vỉa hè, cách nhà hàng không xa. Nhìn về phía hồ Tây, trời chiều tà, nắng đã tắt, gió đã bắt đầu mạnh lên làm Liên thấy lạnh, không đem theo áo khoác, chỉ độc một bộ áo dài tím. Gió thổi làm tà áo Liên bay bay. Người đạp xe, người đi xe máy ngoảnh lại nhìn Liên. Rồi có người cầm máy ảnh đi lang thang chụp cảnh hoàng hôn, thấy Liên, họ giơ ống kính chụp trộm. Có lẽ tất cả mọi người đều nghĩ rằng Liên đang thất tình. Mà đúng thật, Liên đang thất tình thật mà.
Liên đang buồn nên cũng chẳng có tâm trạng mà để ý. Cứ kệ họ thôi. Nhìn hồ nước rộng mênh mông, từng con sóng lăn tăn từ giữa hồ dập dềnh vào tận bờ. Thỉnh thoảng lại nhìn về nhà hàng, chỉ sợ anh Trường đi ra lúc nào mà Liên không biết. Nhớ lại hồi mới yêu, anh Trường thỉnh thoảng cũng chở Liên lên đây ngắm hoa sen nở. Hồi ấy mộng mơ, thấy sen hồ Tây đẹp lắm, lại được đi cùng người yêu thì lãng mạn biết bao. Giờ đã qua bao nhiêu năm rồi, cơm áo gạo tiền, anh không còn đưa Liên lên đây nữa, nhưng hôm nay, cả Liên và anh đang ở hồ, nhưng mỗi người ở một chỗ khác nhau.
Liên không đói, chỉ rét thôi. Đã hơn 8 giờ tối rồi. Chờ mãi cuối cùng Liên cũng thấy cậu lái xe của Hoàng chui vào trong xe và nổ máy. Liên đoán là anh Trường chắc cũng sắp ra. Nếu không gặp được riêng anh, Liên quyết tâm phải tách anh ra. Đợi lâu như vậy, không thể về không được.
– Anh Trường!
Gần chục người đi ra cùng một lúc, trong đó có anh Trường, có cả nam cả nữ. Họ tay bắt mặt mừng, vui vẻ nói cười. Có lẽ anh Trường đang đi tiếp môt đối tác làm ăn. Chờ họ chia tay nhau, chỉ còn Hoàng, anh Trường và cậu thanh niên ngồi cùng với anh Trường trên oto Liên mới tiếp cận và gọi.
Thấy Liên đứng thui lui ở đó, co ro vì lạnh. Anh Trường cũng không bất ngờ vì thấy Liên, mặt anh lạnh tanh. Anh chưa kịp nói gì thì cậu Hoàng đã nhanh chân bước lên vài bước. Đứng trước mặt Liên:
– Ô chị Liên, chị đến đón anh Trường à? Chắc là sợ anh ấy say phải không? Chị lo gì, anh ấy say thì em sẽ đưa về mà.
Liên không thể quen được với cái nhìn soi mói của Hoàng. Lần trước đã gặp rồi, đã tận hưởng cái ánh mắt như muốn lột truồng người đối diện của Hoàng rồi, Liên vẫn rất sợ. Nếu không vì bất đắc dĩ, Liên sẽ không bao giờ muốn gặp lại con người này. Đối diện với Hoàng, Liên luôn có cảm giác không an toàn.
Liên trả lời cho lấy lệ:
– Cậu Hoàng ạ, chị lo anh Trường uống say không lái xe về được nên đón anh ấy.
Rồi thì anh Trường cũng lên tiếng, đứng ở sau lưng Hoàng nói:
– Hoàng đi trước đi, đến nơi nhắn anh địa chỉ anh đến sau.
Hoàng quay lại gật gù:
– Vâng thế em đi trước, anh đi sau nhé.
Nói xong cậu ta ra hiệu cho người thanh niên lạ mặt ấy lên xe của mình, vừa đi còn ngoảnh lại phía sau nhìn Liên qua lưng anh Trường.
Chỉ còn lại Liên với anh Trường, anh vẫn chưa thèm nói gì với Liên, anh đi bộ về phía xe máy của Liên dựng cách đó tầm 50 mét. Liên lững thững theo sau, nhìn bóng lưng anh.
Khi anh dừng lại, Liên không dám đứng trước mặt anh, chỉ dám ở phía sau. Hít sâu một hơi, Liên lấy hết can đảm để lên tiếng trước:
– Anh Trường. Anh có thể nghe em nói …….
Nhưng Liên chỉ có thể nói được đến đó, anh Trường quay phắt người lại. Lúc này Liên mới nhìn kỹ mặt anh, đỏ lừ, mặc dù anh chưa say nhưng cũng có hơi men trong người, mùi rượu phả vào mặt Liên thoang thoảng. Nói rất to, rất gay gắt làm trái tim Liên như muốn ngừng đập vì sợ hãi, viễn cảnh bị đánh đêm hôm nào lại ùa về:
– Nói. Nói. Cô định nói cái gì? Cô định bảo là cô không biết gì? Cô chỉ là người bị động, cô bị người ta hiếp dâm có phải không? Nếu cô muốn nói điều đó thì không cần nữa. Bố chồng cô đã nói với tôi rồi. Nào. Cô còn điều gì muốn nói nữa không?
Liên ấp úng, đúng, đó chính là những điều Liên muốn nói. Liên đã chuẩn bị, đã tập tành cho giờ phút đứng trước mặt anh để nói ra những điều đó. Nhưng anh đã nói thay Liên rồi, Liên biết nói gì nữa đây:
– Em …. Em …..
Anh Trường lại trấn áp Liên:
– Cô không còn gì để nói nữa phải không? Thế để tôi nói cho cô biết luôn. Tôi không phải trẻ con để tin những gì cô nói. Tôi sao mà quên được … Tôi …. Tôi …….
Nói đến đây anh quay phắt người lại rảo bước đi thật nhanh, để lại Liên thẫn thờ, đứng chôn chân một chỗ. Liên không biết mình nghĩ gì lúc ấy cả. Nước mắt cứ ào ào ầng ậc chảy ra khỏi mắt. Gió thổi làm nước mắt bay bay. Cứ ngỡ anh đã đi hẳn rồi. Nhưng không. Liên lại thấy anh xuất hiện trước mặt. Anh nói mà như quát:
– Mà cô về bảo cái thằng Sếp của cô, đừng bao giờ đến gặp tôi nữa. Nếu muốn ở với cô thì nói tôi một tiếng, tôi giải thoát cho.
Chưa hết cái sốc này lại đến cái sốc khác.
Lần này anh đi thật, xe oto của anh đã lao vút đi. Chỉ còn Liên ở lại. Đơn côi giữa cảnh hồ mênh mông, giữa từng cơn gió lạnh.
— Hết chương 18 —