Chuyện Của Liên - Chương 11: Cuộc sống mới bắt đầu
Đây là buổi tối đầu tiên Liên ở một mình trong căn nhà mới thuê của sếp Thục, chuyển tới từ hôm qua nhưng hôm qua còn có Tuấn ở cùng nên cũng bớt cô quạnh. Từ buổi chiều, Tuấn đã nhắn tin muốn sang ăn cơm cùng mẹ nhưng Liên không đồng ý. Nói là mẹ con đã thống nhất 1 tuần chỉ sang thăm và ngủ lại với mẹ 1 lần vào tối thứ 6 thôi.
Bản thân Liên đương nhiên chẳng muốn cảnh cô đơn như thế này. Từ lúc lấy chồng đến giờ, chưa bao giờ Liên phải sống một mình, lúc nào cũng có chồng bên cạnh, nếu chồng đi công tác dăm bữa nửa tháng thì cũng là có con trai. Nhưng Liên không còn cách nào khác ngoài việc phải từ chối con. Có 2 lý do, thứ nhất là Liên muốn con phải luôn ở nhà, để bố nó biết được sự có mặt của nó. Tuấn hiện tại là sợi dây còn lại kết nối giữa Liên và chồng, Liên không thể để sợi dây này bị đứt đoạn được. Người ta thường nói, con cái là mối liên kết bền chặt nhất giữa vợ và chồng. Nếu như thực sự anh Trường không thể bỏ qua cho Liên, thì hy vọng cuối cùng là anh ấy sẽ nghĩ đến thằng Tuấn mà níu giữ lại gia đình này. Giờ nó ở tiệt bên nhà Liên thì coi như là hết hẳn.
Thứ nữa thì chính là bản thân Liên. Chuyện điên rồ đêm qua mà cả ngày hôm nay Liên đi làm như kẻ mất hồn, cứ chộn rộn trong lòng suốt, cứ nghĩ vẩn nghĩ vơ đến những điều tối hôm qua. Mặc dù Liên đã tắm, đã rửa sạch sẽ nhưng mùi tinh trùng của Tuấn không biết làm sao cứ quẩn quanh trước mũi Liên, sực vào tận tâm khảm không tài nào mà quên đi được. Ngay lúc này đây, khi Liên đứng trước bàn trang điểm, ngắm mình trong gương thì cái mùi ấy cứ như có phép thuật bịn rịn quanh người Liên. Giờ nếu như Liên để mặc con ngày nào cũng ở cạnh mình, đêm nào cũng ngủ sát rịt bên cạnh thì thử hỏi Liên sẽ chịu đựng được bao nhiêu ngày đây. Đêm qua là đỉnh điểm của “tình trong mộng” khi Liên đã trực tiếp cầm vào dương vật khổng lồ của con, được trực tiếp nếm vị của thứ tinh túy nhất trong người con rồi. Nếu như …. Vâng ….. nếu như lặp lại vài lần như đêm qua, không điều gì có thể đảm bảo Liên sẽ không vượt rào làm những chuyện điên rồ hơn, ví như ….. bú cái vật ấy chẳng hạn, thậm chí là xa hơn nữa, là …… thôi, Liên chẳng dám nói, chẳng dám nghĩ nữa. Bởi vì, bướm Liên đã ướt đẫm rồi. Liên đang không mặc quần lót, chỉ mặc chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh thôi, không ít dịch thủy đã tràn ra khỏi bướm, chảy xuống ghế rồi.
Nhìn khuôn mặt mình trong gương, các vết thương đã mờ đi nhưng chưa mất hẳn, chỉ cần hơi để ý là có thể nhìn thấy những vết bầm tính ở hai bên má và quanh môi. Sáng nay Liên đi làm đã cố tính trang điểm đậm hơn so với bình thường nhưng vẫn không thể nào che đi hết được. Chắc phải tầm nửa tháng nữa thì mới hết hẳn. Liên dự định lúc đó mình sẽ đi gặp anh Trường. Đến bây giờ Liên cũng không biết sẽ gặp anh như thế nào? gặp ở đâu? Gặp rồi thì sẽ nói gì với anh? Chuyện xảy quá đỗi kinh khủng đối với một người chồng yêu vợ như anh. Nó là cú xốc, là vết thương trí mạng trong tâm hồn anh. Có chăng có phép mầu xóa ký ức, mất trí nhớ thì anh mới có thể quên được cái đêm hôm ấy, quên được khoảnh khắc mà anh mở cửa phòng ngủ của chính mình bước vào và chứng kiến cảnh bố chồng đang trần truồng quan hệ với con dâu. Chứng kiến cảnh người vợ tào khang, mặn mòi mà anh hết mực yêu thương đang co giật vì cực khoái với người đàn ông khác. Thực sự, Liên chưa biết phải đối mặt với anh như thế nào. Thôi đành chờ vậy, chờ Liên khỏi hẳn cũng là cho anh thêm chút thời gian, hy vọng như lời người ta thường nói, thời gian là phương thuốc chữa lành mọi vết thương.
Nhân nghĩ đến đây, nhìn mình trong gương Liên thấy hai má mình đỏ ửng lên. Liên cũng không lạ lẫm gì phản ứng này của mình, bởi vì Liên vừa nghĩ đến khoảnh khắc mình cực khoái với bố chồng. Kể ra thì thật lạ, thật là vô lý, nhưng Liên không nghĩ mình ghét khoảnh khắc đó. Mặc dù chính nó làm cho Liên ra hoàn cảnh éo le này, làm cho gia đình Liên đến bờ vực tan vỡ. Liên vẫn luôn nhớ chính cái miệng và hai ngón tay của bố làm Liên cực khoái lần thứ nhất. Rồi đến lần thứ 2 cực khoái như vỡ đê, lúc đó bố dập thật mạnh, mạnh như thú hoang. Bố đánh trúng điểm yếu và sở thích của Liên, vì lẽ đó Liên mới sướng tợn như vậy. Liên không nghĩ là sẽ lặp lại chuyện này với bố một lần nữa, nhưng Liên chắc chắn là sẽ không quên được lần đó, bằng chứng là đêm hôm qua, trong giấc mộng tình, bố cũng xuất hiện.
Nghĩ về bố, Liên có thể khẳng định, bản thân bố không có ham muốn thể xác với Liên. Liên chứng kiến bố thủ dâm qua camera, người mà bố nhắc tới là cô Hằng xôi chứ không phải Liên. Sự kiện đêm hôm đó chẳng qua chỉ là lúc bố không tỉnh táo hoàn toàn. Và có một điều mà Liên chưa thể lý giải được, đó là tại sao bố lại không cảm thấy có lỗi với anh Trường mà chỉ cảm thấy có lỗi với Liên và thằng Tuấn. Thắc mắc này Liên đã đặt ra không phải chỉ một lần, nhưng đến giờ vẫn chưa có đáp án cho bản thân mình.
Đúng lúc này, điện thoại Liên để trên giường báo có tin nhắn Zalo, cũng muộn rồi, không biết là ai nhắn tin, hy vọng đó là anh Trường.
Liên đi ra cửa tắt điện sáng, bật điện ngủ, Liên sẽ để điện ngủ cả đêm, chẳng dám tắt đi vì đang ở một mình, cũng hơi sợ sợ.
Thì ra là tin nhắn của Hội 3 mẹ tâm lý, cả tuần nay 3 chị em cũng thỉnh thoảng chat chít với nhau nhưng toàn mấy chuyện linh tinh về bọn trẻ, Liên buồn nên nói ít hơn so với bình thường, cũng không kể gì về hoàn cảnh của mình.
Là chị Mỹ Anh nhắn đầu tiên, Liên nhíu mày đọc tin nhắn: “Liên à, có cần chị và Trâm giúp đỡ gì không?”
Liên vẫn còn đang suy nghĩ thì đã thấy tin nhắn của Thùy Trâm tới rồi: “Chị em cần nhất là lúc này, có gì cần chị cứ bảo với em và chị Mỹ Anh một tiếng, đừng ngại chị nhé”.
Đến đây thì Liên đoán là chị Mỹ Anh và Thùy Trâm có lẽ đã mong manh biết chuyện của mình qua thằng Quang và thằng Minh rồi. 3 đứa trẻ con chơi thân với nhau, lại là con trai nên có thể Tuấn đã để lộ chuyện gì đó với 2 đứa bạn rồi đến tai mẹ của chúng.
Biết chuyện này sớm muộn gì mọi người cũng biết, có muốn giấu cũng chẳng được, Liên đành phải nói: “Em vẫn ổn, chị và Trâm đừng quá lo lắng”
Mỹ Anh: “Có cần chị đi nói chuyện với anh Trường không?”
Thùy Trâm: “Chị đi cho em đi cùng với, không thể để ông Trường bắt nạt chị Liên nhà mình được”.
Liên: “Đừng mà, chị đừng đi. Chuyện này cứ để em giải quyết”.
Liên hoảng hồn vì sợ chị Mỹ Anh và Thùy Trâm đi gặp anh Trường. Không phải là Liên không tin chồng mình và không tin chị em. Chỉ là Liên vẫn sợ, anh Trường thì đang xa vợ, mà chị Mỹ Anh thì không chồng, Thùy Trâm thì phóng khoáng lại không thỏa mãn với chồng, cả hai người lại xinh đẹp, quyến rũ, sexy, đàn ông khó cưỡng lắm. Ngộ nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh thì không cứu vãn nổi.
Mỹ Anh: “Ừ, nhưng chị vẫn lo cho em lắm, giờ ở ngoài một mình nhỡ có chuyện gì thì sao, hay là em chuyển đến nhà chị ở tạm vài bữa đi, ở đây có chị có em, đỡ buồn”
Thùy Trâm: “Đúng đấy, chị Liên qua nhà chị Mỹ Anh ở đi, thỉnh thoảng em tạt té qua chơi”.
Đương nhiên là Liên không thể làm thế được rồi, nếu muốn thì ngay cái đêm Liên bị đuổi đi đã đến thẳng nhà chị Mỹ Anh luôn rồi. Dù có thế nào đi nữa, chị Mỹ Anh cũng không phải ruột thịt, mối quan hệ của mình với chị ấy là thông qua những đứa con, Liên phải giữ sĩ diện cho thằng Tuấn nữa.
Liên: “Thôi không cần đâu ạ, em ở chỗ này cũng được, cũng yên tĩnh và an toàn”.
Mỹ Anh: “Ờ, thế cần gì phải nói với chị em ngay nhé, không được giấu đâu”.
Thùy Trâm: “Thế chị Mỹ Anh cho chị Liên mượn ít “đồ chơi” đi, ở một mình buồn chết”.
Liên đỏ mặt khi nghĩ tới “đồ chơi” mà Thùy Trâm vừa nhắc tới, đó là chính là sextoy chị Mỹ Anh thường dùng hàng ngày, thỉnh thoảng Thùy Trâm vẫn hay mượn tới mượn lui. Kể ra những lúc ở không thế này, nhu cầu tình dục thì cao, có “đồ chơi” kể cũng hay hay, mặc dù Liên chưa dùng sextoy lần nào, có thủ dâm vài lần cũng chỉ dùng tay thôi, nhưng nghe chị Mỹ Anh và Thùy Trâm kể lại, sextoy cũng làm cho mình cực khoái được. Liên lưỡng lự chuyện này, vừa muốn vừa không, nghĩ một lúc Liên từ chối vì ngại, hoặc ít ra là mình cô đơn chưa đủ lâu để phải dùng đến cái đó mà thỏa mãn.
Liên: “Chị chưa dùng cái đó bao giờ, không dùng đâu. Với lại … bây giờ cũng chẳng có tâm trí nào mà nghĩ đến chuyện đấy”.
Khi Liên nói thế, 2 người im lặng, có lẽ họ cũng hiểu hoàn cảnh của Liên lúc này đúng thực sự mà nói là không còn tâm trí nào mà đòi hỏi tình dục. Một lúc sau, chị Mỹ Anh và Thùy Trâm nhắn tin lại những nói về một chủ đề khác. Chủ yếu là chuyện vui, họ muốn Liên vợi đi nỗi buồn đây mà.
——–
Thế rồi thời gian thấm thoắt thoi đưa, cũng đã qua hơn 1 tuần, cũng đến thứ 6, ngày mà Liên cho phép con trai đến ăn cơm và ngủ lại với mẹ. Từ sáng tới tối người Liên lúc nào cũng bần thần, cứ nghĩ tới tối nay thằng Tuấn ngủ lại với mẹ, rồi 2 mẹ con ngủ chung giường là trong đầu Liên hiện lên bao nhiêu suy nghĩ viển vông. Liên tự hỏi bản thân chuyện lần trước có lặp lại không? Hay có chuyện gì khác nữa xảy ra không. Liên nửa mong chờ buổi tối mau đến, lại nửa sợ nó đến quá sớm. Cũng chẳng biết bản thân mình thực sự mong chờ điều gì nữa. Mải nghĩ vẩn nghĩ vơ thì cũng về đến nhà.
Liên bấm mã số cửa mở vào thì đã thấy Tuấn ngồi ở ghế salong đợi mẹ rồi. Vừa thấy mẹ ở cửa, cu cậu đã chạy ra, ôm chầm Liên vào lòng rồi thủ thỉ:
– Mẹ, con nhớ mẹ quá.
Một tay Liên cầm túi, một tay cầm đồ ăn mà Liên vừa mua ở chợ, hôm nay có con trai đến, Liên mua đồ ăn tươi về nấu cho con. Vì hai tay đều bận nên Liên mặc cho con ôm mình, bầu vú của Liên áp hẳn vào ngực con, ấm áp kỳ lạ.
– Con đến lâu chưa? Nào buông mẹ ra, xách đồ vào cho mẹ, gớm, lớn tướng rồi mà cứ như hồi còn bé.
Tuấn luyến tiếc, mặt ịu xìu rời khỏi người mẹ, đón lấy mấy cái túi nilong đồ ăn trong tay Liên rồi nói:
– Hồi còn bé con làm sao?
Liên vừa đi vào trong nhà vừa nói:
– Thì hồi con còn bé tí ấy, mỗi lần mẹ đón từ nhà trẻ về là bắt mẹ ôm từ trường về tới tận nhà, về nhà rồi vẫn không chịu buông mẹ ra, cứ ôm rịt lấy mẹ. Mãi mới chịu buông.
Cu cậu nghe mẹ kể thế thì ngượng ngịu không dám nói gì thêm, con trai mới lớn thường ngượng ngùng mỗi lần người lớn kể chuyện hồi bé.
Liên định đi vào nhà thay bộ áo dài rồi mới ra nấu cơm thì đã thấy Tuấn đứng chắn ở cửa phòng, hai tay dang ra cản lại, nhìn mẹ một lượt từ trên xuống dưới, giọng mềm nhũn kiểu nũng nịu:
– Mẹ, hôm nay mẹ mặc áo dài nấu ăn đi. Lâu rồi con chưa được nhìn mẹ mặc áo dài.
Liên cũng nhìn lại con, nhìn thấy ánh mắt hăm hở, chờ mong của con tự nhiên Liên lại nhớ đến cái lần Liên mặc áo dài ăn cơm rồi nhìn thấy cục u ở háng con. Rồi cả lần nó cửng lên khi nhìn Liên thử bộ áo dài mới của Ngân hàng. Liên biết, thằng bé thường “nứng” mỗi lần nhìn thấy Liên mặc áo dài. Cũng phải thôi, Liên mặc áo dài đẹp nhất Chi nhánh mà. Áo dài làm nổi bật thân hình cân đối, cao cao, làm nổi bật những chỗ nhạy cảm trên người Liên, là mông, ngực và eo. Đang lưỡng lự thì cu cậu lại mè nheo thêm:
– Đi mà mẹ. 1 lần nữa thôi.
– “Tại sao?”, Liên nhướng mắt hỏi.
– Tại vì mẹ mặc áo dài đẹp. Con nói điều này rồi mà.
– Đẹp gì mà đẹp. Mẹ già rồi.
Tuấn lắc lư cái đầu, lại nhìn mẹ một lượt nữa từ trên xuống dưới cứ như là thợ lợn nhìn heo nái:
– No no no, mẹ của Tuấn không già, mẹ của Tuấn vẫn còn rất trẻ và rất đẹp. Bọn bạn ….
Nói đến đây, Tuấn lấp lửng không dám nói tiếp làm Liên nghi hoặc:
– Bọn bạn làm sao?
“Bọn bạn” mà con vừa nhắc tới nếu Liên đoán không nhầm thì là thằng Minh và thằng Quang. Nghe mẹ hỏi gấp nhưng một lúc sau Tuấn mới ấp úng giải thích:
– À .. à không có gì, bọn bạn con nói là mẹ đẹp hơn mẹ chúng nó.
– Bọn bạn mà con nói là ai?
– Thì là .. là bọn thằng Minh thằng Quang ấy mẹ, bọn nó nói là mẹ đẹp hơn cô Mỹ Anh và cô Trâm.
Nghe con nói tới đây, Liên cũng thầm so sánh, bản tính đàn bà trỗi dậy. Chị Mỹ Anh và Thùy Trâm đều xinh, đều đẹp cả, Liên cảm nhận như vậy. Chị Mỹ Anh có khuôn mặt trái xoan, trắng hồng, mịn màng, chị rất đằm thắm, dịu dàng, nhẹ nhàng, đến Liên còn thầm ghen tị với sự nhẹ nhàng như công chúa chị. Còn Thùy Trâm thì có khuôn mặt nhỏ nhắn kiểu Vline, thân hình rất bốc lửa kiểu mạnh mẽ, trấn át đàn ông. Mỗi người một vẻ, mỗi người đều có nét đẹp và hấp dẫn của riêng mình. Ấy vậy mà 2 đứa kia còn khen Liên đẹp hơn 2 người đó, chúng nó chắc không phải nịnh thằng Tuấn nhà mình đến nỗi để mẹ chúng xuống hàng thứ 2 đâu. Nghĩ đến đây, một sự tự hào về bản thân trỗi dậy làm Liên ửng hồng hai má, được khen làm Liên thấy vui vui.
– Thế còn con?
Liên muốn xem con nghĩ về mình như thế nào nên hỏi lại.
– Mẹ xinh đẹp này, cao này, dáng đẹp này. Lại vừa dịu dàng nhẹ nhàng giống cô Mỹ Anh, lại vừa quyến rũ giống cô Trâm. Mẹ …. Mẹ …..
Nói đến đây, thằng Tuấn không dám nói tiếp nữa, nó tự bịt miệng mình lại vì nhìn thấy Liên há hốc miệng ngạc nhiên khi nghe nó nói. Trời ơi là trời, Liên có nghe nhầm không đây, đây là cách nhìn của đứa con trai với mẹ của nó sao. Sao giống như cách nhìn của một người đàn ông với một người đàn bà quá vậy.
– Này …. Này …. Thôi ngay nhé. Dám đánh giá mẹ thế à.
Liên giơ cao tay định cốc vào đầu con một phát cho bõ ghét, nhưng tay chưa chạm vào đầu con thì ngừng lại, bởi vì Liên nghĩ mình đã “há miệng mắc quai”. Chẳng phải Liên vẫn nghĩ đến con với tư cách một người đàn bà nghĩ về một người đàn ông sao? Có người mẹ nào nghĩ đến con mà toàn nghĩ đến dương vật của con như Liên đâu. Có người mẹ nào mà trong lúc làm tình với chồng lại nghĩ đến “cậu bé” của con trai đang cắm phầm phập vào “cô bé” giống như Liên đâu.
Liên nói tiếp: “Cấm nghĩ bậy”.
Nói xong, Liên quay trở lại bếp, trên người vẫn mặc bộ áo dài tím, đồng phục của Ngân hàng. Liên đành chiều ý con, vừa nấu ăn vừa mặc áo dài. Để xem cu cậu bày trò gì, để xem cu cậu có bị “sưng” lên không. Đã thế, Liên sẽ cho con biết tay. Một ý nghĩ tinh nghịch vừa lóe lên trong đầu Liên.
Liên buộc 2 tà áo dài chụm lại phía trước háng, mặc tạp đề vào. Như vậy toàn bộ cái quần vàng, nhất là phần mông lộ ra. Chưa dừng lại ở đó, Liên kéo cao cái quần lên, đến khi đũng quần sát vào háng mới dừng lại. Làm thế, cả cái mông sẽ hiện nguyên hình, vết quần lót nửa mông cũng in hằn lên quần để người nhìn vào sẽ đoán được hình dạng quần lót của Liên. Không cần soi gương Liên cũng biết kiểu này sẽ kích lắm đây, Liên mặc áo dài từ hồi còn thanh niên tới giờ nên Liên biết. Ngoảnh lại nhìn con, Liên thấy mắt nó như lòi khỏi tròng, Liên thỏa mãn trêu tức:
– Mẹ buộc như thế này cho đỡ vướng víu, có vấn đề gì không con?
Tuấn không thèm nhìn mặt mẹ, mắt chằm chằm vào mông thịt của mẹ, miệng khô khốc, ấp úng:
– Không ….. không … không vấn đề gì. Mẹ … mẹ ….. tùy mẹ. Mẹ mặc thế nào cũng đẹp hết.
Nói xong, Tuấn ngồi phệt xuống đất, cách chỗ mẹ chỗ nấu ăn không xa.
Liên nhìn phản ứng của con, biết là cậu bắt đầu bị “cứng” rồi, không dám đứng vì sợ “thằng bé” đội quần đây mà. Liên quay lại, tủm tỉm cười, bắt đầu nấu ăn.
Đã trêu thì phải trêu tới cùng, bản thân Liên cũng đang có chút “hứng”, tầm tuổi như Liên mà chọc được một thanh niên mới lớn như Tuấn phải nứng lên vì mình kể ra cũng đáng tự hào. Cộng với bản thân đã tiềm ẩn ham muốn con từ trước, Liên thấy bướm mình khẽ nhíu lại, một ít nước nhờn lại thấm ra. Liên dám đảm bảo cái quần lót tội nghiệp của mình đã ướt đẫm, thực ra nó đã bị ướt từ hồi chiều rồi. Vì từ chiều lúc ở cơ quan, Liên đã nghĩ đến buổi tối nay, thế nên đã có cảm giác từ lúc đó rồi. Giờ thêm hoàn cảnh này nữa, không ướt hẳn mới là lạ.
Mượn động tác nấu ăn, lúc rửa rau, thái thịt, xào nấu Liên đều ngoáy mông mình một chút. Không giống mấy cô người mẫu biểu diễn trên sàn vì như thế thô thiển quá, Liên chỉ nhẹ nhàng đánh mông từ bên nọ sang bên kia. Thỉnh thoảng mượn cớ cúi xuống lấy cái gì đó, Liên chổng mông lên cao hơn một chút.
Ôi cái cảm giác biết chắc có một con đực đang nhìn chằm chằm vào mông đít mình cũng thú vị biết chừng nào, lần đầu tiên làm như thế, chủ động để người khác ngắm mông mình, lại còn cố tình tạo ra một vài động tác khiêu khích nữa chứ. Còn bị động thì có mà vô vàn không đếm xuể.
Thỉnh thoảng quay lại nhìn con thật nhanh, Liên thấy thằng bé vội vàng thu hồi ánh mắt lại, lén lút nghịch điện thoại. Không khó để Liên đoán được thể nào Tuấn chẳng tranh thủ chụp lén mẹ từ phía sau. Hy vọng nó không truyền những hình ảnh này ra bên ngoài, khoe khoang với bạn bè về mẹ nó trong kiểu ăn mặc này, chắc nó đủ thông minh để biết là không nên làm thế.
Cuối cùng nấu ăn đã xong. Đã chơi thì chơi tới cùng, Liên chưa muốn dừng lại. Nếu là bình thường khi Liên nấu ăn xong sẽ đi tắm, thay bộ quần áo mặc ở nhà ra mới ăn cơm. Nhưng Liên muốn đi xa hơn một chút, để xem phản ứng của cu cậu lúc ăn cơm mà nhìn mẹ mặc áo dài thì sẽ như thế nào.
Liên hỏi:
– Con đói chưa? Nếu đói rồi thì mẹ con mình ăn cơm luôn. Nếu chưa đói thì đợi mẹ đi tắm cái đã rồi ăn cơm.
Tuấn hình như đoán được kết quả của việc mẹ đi tắm sẽ thay áo dài. Cậu vội vội vàng nói:
– Con đói, con đói rồi. Ăn cơm luôn đi mẹ.
Biết tỏng ý định của con, nó cũng vừa xinh với ý muốn của Liên. Thế là hai mẹ con cùng nhau dọn cơm ra bàn uống nước ở phòng khách. Nhà thuê này không có bàn ăn vì diện tích nhỏ, tận dụng luôn phòng khách, bàn uống nước, ghế salong thành phòng ăn và bàn ăn.
Bộ ghế salong hình chữ L, Liên chọn ngồi ở cái ghế đơn, còn Tuấn ngồi ở cái ghế dài. Bố trí chỗ ngồi này, mẹ con Liên ngồi vuông góc với nhau. Liên cố tính như vậy để quan sát con cho dễ.
Liên vẫn không tháo nút buộc của hai tà áo dài, vẫn buộc như lúc nấu cơm nhưng vắt nút buộc ra bên sườn. Nếu Tuấn nhìn sang mẹ sẽ thấy được trọn vẹn 2 chân. Chỉ cần Liên banh ra một chút là con sẽ nhìn thấy phần háng.
– Ăn đi con, ăn nhiều vào. Ông ở nhà nấu ăn có ngon không con?
Cu cậu vừa ăn, vừa thỉnh thoảng liếc sang phía mẹ, mắt hướng xuống bên dưới. Liên biết thừa, nhưng Liên khép hai chân lại nên cu cậu không nhìn thấy gì. Chỉ thỉnh thoảng mới banh ra một chút theo kiểu mỏi lắm đổi tư thế thôi, banh ra độ vài giây là khép lại ngay. Liên biết, khi quần được kéo sát đũng thì toàn bộ hình dạng âm hộ của Liên sẽ hiện ra ngay, thậm chí còn nhìn thấy một được chẻ cho quần ốp vào khe dọc từ âm vật xuống tới hậu môn tạo thành.
– Có ạ, mà mẹ ơi, hình như ông và bà Hằng có gì đó thì phải. Mấy hôm nay con thấy ông sang nhà bà Hằng làm xôi, lúc về còn mang cả thức ăn nóng về nữa. Ông bảo là của bà Hằng làm. Rồi ăn cơm xong là ông tót đi bộ với bà luôn. Có hôm đi bộ đến tận 10 giờ mới về nữa.
Liên gật gù, phán đoán là bố đã làm lành với cô Hằng. Mâu thuẫn của bố và cô Hằng không lớn, chỉ cần bố chấp nhận mối quan hệ bạn bè với cô Hằng là được thôi. Cô Hằng chỉ không tiếp nhận bố là người yêu, chứ cô không từ chối tình bạn của ông. Thôi kệ, chuyện của Liên còn chưa giải quyết được, không có thời gian và tâm trí để lo cho chuyện của bố.
Hai mẹ con cứ vừa ăn vừa nói chuyện. Nói nhiều chuyện lắm nhưng Liên tuyệt không nhắc về anh Trường, bởi Liên biết rất khó nói chuyện và giải thích với Tuấn về chuyện của Liên và anh. Thế nên Liên chọn cách không nói đến chuyện đó.
Quả đúng như Liên phán đoán, từ đầu đến cuối bữa ăn, “thằng bé” của Tuấn không hề xìu đi một phút nào, thỉnh thoảng Liên còn thấy nó giật giật. Nhất là mỗi lần Liên banh hai chân ra thì nó giật mạnh hơn thấy rõ, kiểu như muốn xuất tinh thì phải. Đến chính Liên cũng phải tò mò, tại sao hành động của Liên lại làm cho con phản ứng dữ dội như vậy, chỉ là nhìn thấy háng thôi mà, cũng bình thường vì Liên vẫn còn mặc hẳn 2 quần chứ có phải đang ở truồng phơi bướm ra đâu.
Vì là tò mò thế nên Liên vụng trộm ngó xuống háng mình lúc banh 2 chân ra. Thôi toi rồi, Liên xuýt chút nữa thì xịt máu mũi, không thể trách thành bé muốn xuất tinh mỗi lần nhìn vào đũng quần mẹ được, đến Liên còn xém cực khoái nữa là. Thì ra, cả một vùng to cỡ bằng bàn tay của chiếc quần vàng đã ướt, khác hẳn mầu so với phần còn lại. Nước lồn thấm từ quần lót ra quần ngoài.
Liên khép chân lại ngay lập tức, mặt đỏ bừng, mồm nhai mà không biết mình đang ăn cái gì nữa. Liên điên mất thôi, Liên đã dính bẫy do chính mình đặt ra. Liên dự định trêu con nhưng không lường trước được bản thân mình lại lâm vào hoàn cảnh đáng xấu hổ như vậy. Ai đời lại để con trai thấy được cảnh mẹ nó đang bị dâm thủy hành hạ. Chắc là Tuấn đủ hiểu biết để phán đoán được nước làm ướt cái quần dài của mẹ từ đâu mà ra. Rồi chắc Tuấn cũng liên tưởng vì sao mẹ lại như vậy, không phải vì ….. nứng lồn thì vì cái gì đây?
Sao Liên lại để con trai biết mình nứng lồn vào lúc này cơ chứ. Ngượng quá đi mất. Liên phải nhanh chóng kết thúc bữa cơm này. Lúc không để ý thì thôi, giờ để ý mới thấy, cả háng mình man mát, ướt át, ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Giờ phút này, Liên chỉ muốn … chỉ muốn … địt thôi. Nhưng có ai đâu cơ chứ.
– Mẹ ăn xong rồi, con ăn xong thì dọn lên bếp cho mẹ, mẹ tắm xong mẹ rửa.
Liên vội vàng tháo nút buộc tà áo dài, đứng dậy vuốt vuốt để tà áo che trước che sau cẩn thận mới vội vàng về phòng lấy quần áo đi tắm. Liên phải tắm ngay mới được. Khó chịu quá.
——-
Liên lại ngồi trước gương bàn trang điểm, vết thương trên mặt đã mờ hẳn đi, giờ phải để ý kỹ mới thấy được. Nếu cứ như này, chỉ khoảng 1 tuần nữa là khuôn mặt của Liên sẽ trở lại như xưa. Liên sẽ tìm cách để gặp lại anh Trường. Hơn nửa tháng rồi Liên chưa gặp mặt trực tiếp anh. Ngày nào cũng nhìn thấy anh nhưng là qua camera, dạo gần đây anh rất ít khi ở nhà, anh không chỉ tránh mặt Liên mà con tránh cả mặt bố. Ngày nào cũng thế không kể thứ thứ 7 chủ nhật, buổi sáng anh ngủ dậy là đi thẳng từ trên phòng ra ngoài luôn, đi miết tới tận đêm khuya mới về, chả kể giờ giấc cố định nào, khi thì 10 giờ, khi thì nửa đêm, có hôm còn gần sáng mới về. Vì vậy hầu như anh không gặp ai, kể cả con. Liên chỉ căn căn khoảng 8 giờ, hơn 8h sẽ nhìn thấy anh một thoáng trên cam lúc anh đi làm thôi. Nhớ anh.
Tranh thủ lúc Tuấn còn đang ở bên ngoài, kêu là con đi tắm qua một cái trước khi đi ngủ rồi lát mang sữa vào cho mẹ luôn, Liên thoa kem dưỡng da toàn thân lên cơ thể, Liên không cởi trần truồng ra xoa mà chỉ xoa được chỗ nào hay chỗ ấy, nhỡ đâu Tuấn vào bất chợt nhìn thấy thì không hay, Liên cũng không tiện khóa trái cửa. Như vậy con lại nghĩ bậy bạ rằng Liên đang làm gì đó trong phòng thì ngượng lắm.
Cũng muộn rồi, chờ cốc sữa của con nữa là Liên sẽ đi ngủ thôi, cùng với con. Không biết đêm nay Liên sẽ làm gì với con đây. Liên tự hứa với bản thân là mình không được “hư “ như lần trước nữa. Liên cũng hy vọng là như vậy và nghĩ rằng mình sẽ làm được. Vì thứ nhất hôm nay không phải là ngày rụng trứng, không phải những ngày khao khát tình dục nhất giống như tuần trước. Thứ nữa là vì hồi tối cũng nứng rồi, nước chảy lênh láng ra rồi nhưng khi tắm, nước mát đã xua bớt đi cơn thèm khát đó rồi. Tối nay sẽ an lành thôi.
– Mẹ uống sữa đi, cũng lâu rồi con mới lại pha sữa cho mẹ nhỉ?
Kể từ khi Liên đi khỏi nhà, thì hôm nay là lần đầu tiên mới lại được uống sữa do con trai chuẩn bị, lần trước cu cậu có đến ở cùng nhưng không pha vì hôm đó lu bu nhiều việc, mọi thứ còn chưa đâu vào mới đâu, không có thời gian, tâm trí mà để ý đến việc đó nữa.
Đón cốc sữa tươi không đường ấm ấm từ con, Liên hít sâu một hơi để tìm cái vị quen thuộc giống những cốc sữa trước con chuẩn bị nhưng không thấy. Cốc sữa này bình thường giống như những cốc sữa do chính tay Liên làm mà thôi. Không có “tình yêu” của con giống như Liên vẫn hay tưởng tượng. Liên nghĩ, có thể mình đang ở một không gian khác, một hoàn cảnh khác. Hoặc tâm lý của bản thân cũng đã không còn như xưa nữa nên không cảm nhận được thứ “tình yêu” ấy. Liên uống vài hơi mới hết. Cũng không thể hỏi con nguyên nhân của sự thay đổi này, bởi biết hỏi thế nào đây?
Đón cốc sữa trống rỗng từ tay Liên, Tuấn nói:
– Cũng muộn rồi, mẹ chờ con rửa cốc rồi đi ngủ nhé. Mai mẹ phải đi làm nữa mà.
Liên hài lòng gật đầu nhìn con trìu mến. Được con trai chăm sóc mẹ nào mà chả ưng.
Liên nằm nửa giường bên trong, nhường bên ngoài cho con. Lấy cái chăn mỏng đắp qua loa ngang hông cho đỡ tênh hênh vì những bộ đồ ngủ của Liên toàn loại mỏng manh, hôm nay Liên lại không mặc quần lót, chỉ mặc áo lót. Chắc là cu cậu cũng không phát hiện ra đâu vì loại quần ngủ mà Liên mặc hôm nay có mầu đen tuyền, chẳng thể nhìn xuyên thấu vào bên trong để biết mẹ ở truồng hay không.
Chỉ một lát thì Tuấn vào, nằm cạnh mẹ, cậu bé nằm nghiêng quay mặt về phía mẹ giống như lần trước 2 mẹ con nói chuyện giống như khi đi ngủ. Liên cũng nằm nghiêng theo con, nhìn con đằm thắm.
– Mẹ này, con có một đề nghị, mẹ phải đồng ý với con.
Liên buồn ngủ ríu cả mắt, không hiểu sao hôm nay buồn ngủ thế, cũng chưa phải muộn lắm mà, không lẽ tại hôm nay làm mệt, mà có làm gì đâu nhỉ, công việc vẫn bình thường mà. Cố lấy tỉnh táo, Liên hỏi lại con:
– Chưa biết được, phải xem đề nghị gì đã. Nói đi, con muốn gì?
Về cơ bản thì Liên sẽ đồng ý hết thôi, Liên hiểu tính Tuấn, nó không phải là đứa đòi hỏi quá đáng, từ bé đến giờ đều thế. Chỉ là Liên cũng phải biết nó muốn cái gì, ngộ nhỡ nó đòi hỏi cái gì quá đáng hoặc là … “cái kia” thì Liên phải xem xét …. À không, phải từ chối ngay mới được.
– Con chỉ muốn ….. mỗi lần con đến đây thì mẹ ….. mặc áo dài nấu ăn và ăn cơm …. như … như … tối nay ….. nhé mẹ.
À hóa ra là chuyện này, kể cũng không có gì là ghê gớm cả, vẫn nằm trong giới hạn mà Liên chấp nhận được. Nhưng Liên không đồng ý ngay:
– Nhưng mặc áo dài nấu ăn bất tiện lắm. Ơ mà sao con cứ thích mẹ mặc áo dài thế nhỉ, mẹ mặc áo dài thì con bị làm sao à?
Nói đến đây mắt Liên như muốn tịt lại, cơn buồn ngủ cứ như từ đâu kéo đến giống như kiểu mấy ngày liền Liên không được ngủ ấy.
– Con không sao cả, chỉ là con thích nhìn mẹ mặc áo dài thôi mà. Đi mà mẹ, mẹ đồng ý đi mà.
Giọng cậu bé nũng nịu y như hồi nó còn bé xíu, trước khi Liên nhắm hẳn mắt vào để ngủ vì không thể chịu được nữa thì vẫn cố gắng gượng mà nói nốt câu:
– Ờ, để … mẹ …. nghĩ đã. Thôi …. Mẹ ngủ đây, hôm nay tự nhiên buồn ngủ quá.
—————-
Liên mở mắt ra vì đồng hồ báo thức điện thoại vang lên liên tục bên tai, đầu hơi hơi đau một tí, tắt chuông, nhìn đồng hồ, Liên lẩm bẩm: “Đã 7 giờ rồi cơ à? Đêm qua mình ngủ một mạch tới tận sáng, ngủ không biết gì luôn”.
Vươn vai một cái cho người đỡ mỏi, Liên nhìn ra phía ngoài giường, Tuấn vẫn đang ngáy khò khò, nhìn con trai ngủ say đáng yêu quá. Kệ cho con ngủ, dậy lúc nào thì dậy vì hôm nay con được nghỉ học, chỉ có Liên là phải đi làm buổi sáng thứ 7.
Liên mang bộ quần áo dài mới mà mình chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua theo vào phòng tắm, Liên sẽ thay đồ đi làm trong đó luôn vì phòng này Tuấn đang ngủ không thể thay được.
Đánh răng xong, Liên cởi bộ áo ngủ để mặc bộ áo dài thì mới phát hiện ra, cả người mình, từ trên xuống dưới, từ trán, mặt, tai, cổ, vú, bụng, lưng, hông, mông, đùi, đầu gối, bàn chân đều dinh dính. Quái lạ, tại sao thế nhỉ? À phải rồi, hình như hôm qua mình ngủ mệt quá, đắp chăn nhiều nên mồ hôi đây mà. Liên gật gù cho rằng mình giải thích như vậy là đúng. Đành phải tắm toàn thân một lần thật kỹ mới cảm thấy sảnh khoái mà đi làm được.
Khi Liên mặc áo dài mới phát hiện áo dài có vài chỗ bị nhăn nhúm, hơi lạ vì loại vải của bộ áo dài là loại lụa chống nhăn, mới lại mỗi lần giặt xong Liên đều là lượt cẩn thận mới cho vào tủ. Tặc lưỡi vì nghĩ rằng có thể nếp nhăn là do để trong tủ, với lại có thể mình là không kỹ. Cũng không nhất thiết phải là lại vì nhăn ít thôi, ai phải để ý kỹ lắm mới phát hiện ra. Liên mặc bộ áo dài, ngắm mình lần nữa trong gương, hài lòng vì thấy mình rất đẹp, đến con trai còn “động lòng” nữa mà.
Một ngày mới bắt đầu bằng mẩu giấy nhớ Liên đặt bên cạnh đầu con trai, thằng bé vẫn ngủ say:
“Con trai!
Mẹ đi làm đây, con dậy thì tự mình ăn sáng rồi về nhà đi nhé.
Ký tên: Mẹ Liên”
— Hết chương 11 —