Chơi mẹ vợ . - Chương 4
Tiếp….
Thêm với đường trơn em thắng xe hơi gấp nên người bả ịn nguyên phần trước ngực của bả vào lưng em.
Nhô nhô , mềm mềm cạ vào lưng , em ngại ngùng . Nhưng lúc này mẹ vợ cứ làm vậy là do tư thế ngồi xe chật chội , 2 bao gạo và mẹ vợ trên chiếc xe cup 81 thì thử hỏi lại các bác( trong này có lẽ nhiều bác nhỏ tuổi hơn em, em xưng tự hạ mình cho nó thân tình lịch sự) kiểu như vậy thì phần ngực mẹ vợ không đụng vào lưng em mới lạ. Ban đầu em cũng ngại ngùng mắc cỡ , nhưng cảm thấy thích thú vì cảm giác này. Xe xóc .
– ối… cẩn thận…
– không sao đâu mẹ. Mẹ vịn con chắc lại. Đường trơn.
Nên bả ưỡn ngực vào tay không vịn vai nữa mà quàng qua bụng em. Người như dán vào em luôn.
– Cái áo mới may , rách rồi.
Bả nói như trách móc. Em muốn xóa tan sự ngượng ngùng trên đường về nên bảo:
– Thôi rách rồi hôm nào mẹ may cái mới.
– Mày làm như tiền là lá mít.
– Thì hôm nào mẹ đi chợ may cái mới , con gửi tiền cho .
Nghe may áo mới mà em cho tiền may , bả như bắt được vàng , ngồi đằng sau nhưng em biết có lẽ mắt sáng lên vì vui mừng.
– Thật không?
– Dạ , mẹ may luôn bộ đi , cái quần cũng rách rồi.
– Gớm, đắt tiền lắm con.
May nguyên bộ, bả xưng con liền .
– Hai trăm mấy , ba trăm chứ mấy mẹ.
– Gần 2 ngày công đó con.
Sau vụ ấy, tôi cũng quên mất, một hôm bả đi đâu mà cần mặc đồ mới. Nhớ đợt ấy em hứa cho tiền may, bả nhắc khéo.
– Áo, quần vừa rồi rách tiếc thật. Đi đâu cũng không có bộ nào tươm tất.
Em nghe mới chột dạ:
– Mẹ sao không nhắc con. Thôi mai mốt mẹ đi may đi.
Em tự động đưa bả 500 ngàn. Bả hí hửng cười tít mắt.
Hôm bả lấy quần áo mới về lại bảo em:
– Mày đừng nói với ba mày với vợ mày là cho tiền mẹ may đồ nhé.
– Con cho , con có nói đâu. Mẹ yên tâm.
Thế là bả mặc thử khoe với ông ba vợ. Nhưng ông chỉ nói bà may tý đồ mới có sao đâu. Mà ông ba vợ lại thêm lãng tai, nói to to mới nghe. Ông trả lời và đi chơi.
Ở nhà bả mặc thử bảo tôi xem được không.
– Con xem , mẹ mặc màu này, với kiểu đồ này được không ?
– Dạ hợp luôn , mẹ khéo chọn màu , chọn kiểu. Màu vải, với kiểu bộ này, hợp mẹ mặc sang lắm.
– Gớm , mày khéo khen. Hình như áo này hơi khó chịu phần ngực.
Bả nói mà kéo kéo cái áo. Em quan sát, thấy bả không mặc áo ngực.
– mẹ ơi, mẹ mặc nịt vú vào nó gọn lại là vừa.
– À quên. Con cũng biết nhỉ?
Bả vào mặc lại và ra hỏi lại em xem được không. Em nhìn nhìn bả trong bộ cánh mới, ngực được cái nịt vú ôm gọn trong áo mới thấy bả thích thú vô cùng.
Sẵn tiện em khen bà vài câu. Em thì ít khi nịnh. Nhưng muốn bả ít còm ròm, sẵn bả đang vui thì khen cho bả vui vẻ. Bả đang khoái chí nên luôn miệng bảo em khéo mồm khéo miệng.
Bả ngắm nghía bộ quần áo mới lấy về, vẻ mặt hài lòng.
– Ba mày chẳng biết gì hết, hỏi ổng tao mặc có hợp không , để tao biết đường mà lựa màu .mà ổng cái nào cũng bảo được.
– Ừ , mà ba nói được có lẽ mẹ mặc hợp đó .
Bả ngồi trên ghế xi măng để trước hiên nhà , chân vắt vẻo , em ngồi bậc thềm hè nhà thầm Nghĩ trong bụng ” cho tặng thì vui, không có thì nhắc khéo, tháng nào cũng cho 5,10 triệu có mà tít mắt tít mù”.Mà tiền làm quái gì mà dư cho thế.Có tiệc tùng đám giỗ thì thì dăm ba triệu , tết tư thì khá hơn.Còn ngày thường lâu lâu gửi hoặc về nhà gửi biếu.
Bả ngồi vắt vẻo , khẽ bóp cái đầu gối, em mới hỏi han :
– Cái chân đợt té vẫn còn đau hả mẹ?
– Hết rồi, chỉ bong gân thôi.
– Hôm ấy , con thấy chảy máu.
– Trầy da, giờ chỉ còn vết sẹo.
Bả cúi xuống kéo cái ống quần lên trên bắp chân.Em ngồi dưới bậc thềm ,bả ngồi trên ghế xi măng , nên khi bả cúi người kéo ống quần và khẽ xoa cái ống quyển, cũng là lúc em quay đầu lại, trước mắt em là cái cổ bả hun hút, trong cái hun hút ấy là cặp vú của bả. Nó trăng trắng chứ không trắng như bọn thiếu nữ. Nhưng cũng được cái là đầy đặn vun tròn do nịt vú nâng lên, cái này là thật nhé , ai mà có vú đầy đầy tý, chứ không phải ngực lép, mà mặc nịt vú thì nó cũng vun lại đầy đặn thôi. Em nhìn cặp vú ấy sơ sơ, tự nhiên lòng cũng hơi phấn khích. Dù trước đó em cũng chả có ý gì hết, bây giờ nó phấn khích cũng kiểu như là đàn ông thấy vú đàn bà vậy. Được cái nữa, bả cũng hơi sáng da nhưng năm mấy tuổi thì không được trắng hồng như bọn con gái.
Sau em cũng ngượng, hãi thật tự nhiên đi nhìn vú bả. Em mới nói nhằm đánh trống lảng :
– Chân mẹ không sao à? Con xem thử.
Bả đưa chân ra . Em lấy bàn tay, chạm vào vết sẹo .
– Vết sẹo thôi mẹ.
– ừ, nó làm tao cũng đau mấy ngày đi cà nhắc đó chứ. Giờ chỗ ấy, lỡ va vào cái gì là hơi thốn .
– Nơi này ạ?
Em đưa tay ấn vào cục u phía trên mắt cá chân.
– ối…. đau. Cái thằng ấn nhẹ thôi.
Vội vội vàng vàng em xoa ngay cục u , đồng thời mắt lại liếc vào khe ngực bà , em liếc trộm , tay lại xoa chân bả. Chợt trong đầu hiện về hôm bả té xe. Cái áo rách, em cũng nhìn được một phần trống của ngực bà, lại thêm mỗi hôm đi làm bả đeo dây chuyền lòng thòng khi khom người, rồi tay nhét vào ngực.
Bả ngồi trên ghế đá lại cúi người ,em lại vô tình thấy, rồi lén nhìn. Cũng có chút xốn xang trong lòng. Đang miên man lén nhìn, và nhớ lại. Em lại quên mất lúc này tay đang bóp cái chân đau cho bả.
– Ấy, mày bóp 1 tí nữa cái chân tao đau luôn.
Bả nói em mới giật mình, vội rút tay về em giả lảng:
– Mẹ đỡ đau chưa, cái này ít hôm nữa hết thôi.
Từ hôm ấy, em cũng không tư tưởng gì hết. Đôi khi bả còm ròm này nọ , nhưng rồi cũng xong. Em thì cũng dễ tính. Nên có quà ngon, hay tiền em cũng hay đưa cho bả.
Thấy cái xe 81 cũ mềm nhưng còn ngon khung máy, em đem tân trang mới toanh, bả khoái tít mù khơi .
Biết bả hơi tham lam , nhưng không phải kiểu dấu diếm làm của riêng. Không ít thì nhiều lâu lâu vợ chồng em hay vợ chồng chị vợ đều gửi tiền cho bả và ổng. Nhưng riêng em thì hay về nhà ba mẹ vợ chính vì vậy em hay bỏ tiền túi của mình đưa thêm lúc thì gửi ba mẹ ăn sáng, lúc thì gọi là biếu ba mẹ uống nước . Bả hư điện thoại , em mua cho cái nokia cơ bản mới …..
Dạo ấy , công việc thoáng thời gian . Em hay đi lại giữa quê và thành phố.Và mỗi lần là đều lưu trú tại quê khá lâu. Dịp nhân có hãng đồng hồ sale Em mua cho ông ba vợ 1 cái đồng hồ seiko , bả không nói gì. Một hôm , bả ra vườn sợi dây chuyền vàng 5 chỉ( hôm trước em nói 5 chỉ cho vui thôi chứ thực ra có 2 chỉ vàng ) bị móc cành cây nó đứt bung ra hên là em tìm lại được . Và góp ý:
– mẹ đeo sợi dây này lỡ mất thì tiếc, mẹ làm thành chiếc nhẫn đi.
– Làm nhẫn đeo tay, thì khi đám tiệc lấy gì đeo cổ.
– Mẹ làm sợi dây vàng tây 18k là được , đi đâu thì đeo.
– mẹ mày có tiền đâu mà mua mới . Đâu như ba mày có đồng hồ mới cứ đeo suốt ngày.
Bả vừa nói em hiểu ý bả muốn gì.
– Có bao nhiêu đâu mẹ? Để hôm nào rảnh, con mua cho sợi dây vàng tây.
Thế là em đi mua cho bả 1 sợi dây vàng non pha bạch kim . cũng như cái bộ đồ mới vừa rồi. Em mua mà em quên đưa bỏ trong túi xách.
Hôm bả chuẩn bị đi ăn đám cưới bà con ổng, ở xã bên. Gần đến giờ đi, thì ổng lại đi hớt tóc . Bả la lối om xồm, làm gì mà giờ này mới hớt tóc , ngày hôm qua không làm gì thì không chịu đi.
– Người gì đâu mà lãng hết rồi. Hôm qua bảo đi hớt tóc, đưa tiền cho mà không đi. Giờ này lại đi .
Bả lải nhải trong mồm khi ổng đã đi rồi. Lúc này còn em , như trút bực tức từ ổng sang em.
– Tao đi ăn cưới , mày ở nhà trông giúp tao….
Em phải Dạ…. vâng …. luôn mồm….
Nói một hồi lâu , bả bỏ đi vào nhà . Lúc sau bả ra thì đã thay quần áo xong để đi ăn cưới. Bả chỉ tật hay lải nhải, chứ làm gì thì cũng phải tươm tất. Như đi đâu cũng phải gọn gàng lịch sự . Bả diện bộ đợt em cho tiền may( không phải đầm váy nhé) .
– mày xem mẹ mặc bộ này được không?
– Được mẹ.
Trong lúc vội vàng bả mặc áo ngực nhưng cài móc sau bị trật móc,bả đang chỉnh lại cái áo cho ngay ngắn chỉnh tề thì cái móc ấy bị bung ra , áo ngực ( nịt vú) bị lỏng . Bả với tay sau lưng luồn tay vào trong áo , để cài lại nút, bả làm không được nên bả cứ lẩm bẩm.
Em nghe bả miệng liên hồi lải nhải như bắp rang. Thì mới hỏi:
– sao thế mẹ?
– Cái áo quỷ này, tự nhiên bung nút áo.
Em mới nhìn thì cứ tưởng là bả nói cái áo mới bị bung nút. Nhưng nhìn thì có thấy đâu , chỉ thấy bả đang với tay sau lưng .
– Đâu có đâu mẹ, thấy nút áo còn nguyên mà.
– Mày đui hả? Tao nói là nói cái nịt vú đây này .
– Có lẽ mẹ mặc nịt vú cũ , nút áo bị hư đó.
– Tao mặc cái nịt vú mới mua, chứ cũ gì ? Mày xem thử giúp mẹ nó bị sao thế.
Em ngại , ai mà vạch lưng áo bả xem được. Em mới nói:
– Mẹ vào cởi ra xem thử đi ạ?
– Tốn thời gian,mất công lắm. Mày xem thử cho tao.
Em lớ ngớ không biết phải làm sao. Xem cũng dở, mà không xem cũng dở.
– Mày kéo lưng áo lên chứ. Coi thử bị trật nút hay là đứt?
Em kéo lưng áo bả lên, nhưng cũng run run tay em phải nhón từng ngón nhẹ nhàng.
Mắc cỡ thì ít, mà ngại thì nhiều, ai đời vạch áo mẹ vợ bao giờ cho dù bả có là mẹ kế đi nữa. Ở gia đình vợ , chị vợ em càng giữ khoảng cách chứ nói chi mẹ vợ.
– Mày lớ ngớ gì đó, kéo áo xem giúp tao đi.
Em vẫn lóng ngóng nhón nhẹ nhàng sợ đụng tay vào bả.
– Mày kéo cái lưng áo lên chứ có gì khó khăn.
– Dạ ,dạ….
Em lôi đại lưng áo lên cho rồi. Hãi . Nửa cái lưng trần của bả ngay trước mặt em luôn. Bả cũng trắng trắng thôi , nhưng tuổi này sao mịn màng mướt mát. Trước mặt em là tấm lưng trắng xanh tai tái . Ai ngờ lưng bả trước mắt mình luôn. Tay em ướt rịn mồ hôi. Người nóng ran , trái nghịch với lưng bả mang mát. Tay em run run , kéo cái nịt vú xem thử.không phải nút nịt vú hư. Mà do cái móc nó bị bạt ra nên khi cài thì nó cũng móc hờ lại thôi.Có lẽ khi bả mặc xong nhún vai khom người nên nó bung ra.
– Nút bị bật ra đó mẹ. Cái móc nịt vú nó bật ra.
– Thế à. Cái nịt vú tao mới mua mà vậy. Giờ làm sao mày cài lại giúp mẹ.
– Dạ bóp lại cái móc cài được.
– Thế mày bóp lại cho mẹ.
Em bóp mà tay run , tại cái móc nó ngắn quá bóp bằng tay nữa, có cái kìm bấm thì dễ rồi.Nên tay em cứ cạ cạ vào lưng bả.
– Xong chưa?
– Dạ chưa, móc cứng quá.
Rồi em cũng bóp xong và cài lại nịt vú cho bả.Em hồi hộp , run tay toát mồ , tim đập đùng đùng làm máu dồn lên mặt. Nói không ngoa chứ , nhìn nửa tấm lưng trần của bả , ai mà không run.
Xong chuyện áo thì bả lại nói:
– Hôm mẹ nghe mày, nên đánh dây chuyền thành chiếc nhẫn . Giờ không có cái mà đeo.
Em mới vội nói:
– À hôm trước con mua cho mẹ sợi dây 18k . Mà con quên mất.
Em lục cặp lấy đưa cho bả. Sợi dây em mua có 3tr bạc, giờ đưa cho bả đeo.
-Con tính đưa mẹ ít tiền, nhưng hôm trước con mua ba cái đồng hồ. Nên con lấy tiền mua tặng mẹ sợi dây. Để đi đâu đeo .
– Mày làm chi thế. Đã cho ổng cái đồng hồ rồi thì thôi.
Bả nói vậy mà tay cầm sợi dây ngắm nghía qua lại .
– Có sao đâu mẹ. Không bao nhiêu đâu.
Bả đeo vào cổ.
– Cái này móc sao con ?
– Dạ mẹ bóp mạnh cái móc lại .
– Không được?Nó cứng quá. Mày móc cho mẹ.
Em mới móc mạnh lại . Vãi cái móc khóa dây chuyền cứng bỏ mẹ.Lần này nữa lúc bả đeo bả đưa 2 đầu dây trước mặt. Nên khi em giúp bả em đứng trước mặt bả , tay móc sợi dây. Nên sẵn tiện nhìn vào cổ bả luôn. Nói chung là em thấy vú bả. Khi móc thế tay em có đụng vào phía dưới cổ bả. Bả không nói gì , nên em cũng an tâm.
Lúc này , ổng hớt tóc vừa về. Khi thấy ổng bả sạc cho một trận.
Ổng bả đi ăn cưới , em ở nhà một mình. Nằm trên võng đung đưa.Chợt mấy cái hình ảnh thân thể bả nó cứ hiện trong óc.
………
Em thiếp ngủ lúc nào không hay biết. Cho đến khi tiếng xe máy chạy vào sân em mới giật mình tỉnh dậy. Bả đi đám vừa về, ổng thì không thấy đâu. Người họ hàng chở bả về trước.
– Ủa ba đâu mẹ?
– Ba mày , ở lại chơi rồi. Tao về trước.
Bả đi vào nhà , mặt đỏ bừng . Bả ngồi xuống ghế tán dóc với người họ hàng xong thì người ta về.
– Mẹ vào nằm nghỉ đi ạ?
– Ngồi tí cho mát.À mày pha nước chanh cho mẹ ly.
Em đi pha nước chanh ra đưa bả.
– Tiệc đông không mẹ?
– Đông. Mẹ tranh thủ về chứ ai cũng bảo ở lại chơi.
-Trời.không ở lại chơi chiều về với ba.
– Thôi , ổng ở lại có mà tối.
-Mẹ về , ba ở lại uống rượu đó.
– Uống mừng thôi, tao cũng 2 ly còn ổng thì cũng vậy để chúc mừng.
Ở vùng này, đám cưới hay mời rượu mấy người lớn. Nam nữ đều uống, ít thì 1 ly, nhiều thì vài chục ly. Trừ người bị bệnh hoặc thích uống bia hơn rượu.
– vậy mẹ vào trong nghỉ đi.Say rượu ngồi ngoài gió không tốt.
– Có 2 ly mà say gì. Mẹ rước cho ba mày 2 ly nữa là 4 ly thôi à.
À, 4 ly thì thực ra cũng chưa phải là say. Vì nhà ổng bả ngâm rượu thuốc bắc. Mỗi bữa cơm đều uống một hai ly nhỏ nhỏ . Nên 4 ly cũng bình thường.
Nhìn mặt bả cũng ửng đỏ lên . Tay cứ đưa lên cổ mà gãi.
Em nói:
-Mẹ sao thế?
– Tự nhiên từ lúc ở đám cưới nó ngứa ngứa chỗ này.
Bả nói mà chỉ vào chỗ mặt dây chuyền lủng lẳng ngay phía trên khe vú.
– À vậy mẹ bị dị ứng với kim loại rồi.
Do hôm mua sợi dây chuyền chủ tiệm tư vấn mua sợi dây chuyền vàng 18k pha bạch kim.
– Vậy hả? Làm sao giờ?
– Thôi để mai mốt con rảnh đi thị trấn đổi dây khác cho mẹ.
– Phí tiền , để mẹ cởi sợi dây đem cất.
Bả đi xuống nhà một hồi .
– Con.
– Dạ.
– Sao mẹ mở không ra cái móc này? Nãy mày bóp nó cứng lại luôn nè.
– Mẹ để con xem thử.
Em vội vào nhà. Bả đang kéo sợi dây chuyền để mở cái móc . Thấy bả mở khó khăn.
– Mẹ kéo không ra ạ?
– Ừ sao nó cứng thế con .
Bả ngồi trên cái ghế đẩu cúi đầu cặm cụi mở.
– Mày xem giúp mẹ.
Bả đưa cho em trong khi sợi dây vẫn còn đeo trong cổ.
Em đứng trước mặt bả, mà bả thì đang ngồi nên từ trên em nhìn xuống sợi dây. Lại là cái cổ ấy trên nhìn xuống cái ngực , hai cái vú em thấy rõ hết . Mà bả lại có tý rượu thêm đi ngoài trời về nên phần ngực nó ửng đỏ . Và chỉ đập vào mắt em hai quả vú do nịt vú nó nâng lên nên tròn lẳn. Nói thật em cũng có kích thích trong lòng, thêm nữa bả lại gãi gãi chỗ ấy. Không muốn nhìn cũng phải nhìn thôi. Trên nhìn xuống cái khe vú nó hun hút trong tầm mắt đời. Mà cũng lạ sao lúc này em lại thích nhìn lén lén trong đó. Lúc trước không có ý nghĩ gì hết. Kể cả mỗi khi phụ nhà làm đồng thì đôi khi cũng thấy thoáng qua, hôm té xe cũng vậy. Rồi hôm bả lấy áo quần mới về mặc thử , em cũng nhìn thấy kể cả lúc tay bóp cái chân. Giống như mỗi ngày tăng mỗi xíu. Có chút xao động khi nhìn khi chạm. Rồi cũng qua đi.
Thế mà hôm nay, em lại được thấy lại 2 lần lúc gần trưa bả nhờ cài lại nịt vú, nửa cái lưng trần da thịt bả trước mắt, tay em đụng vào khi móc khóa nịt vú. Lúc ấy em tay run , ngực hồi hộp nhưng kích thích lắm. Mà lúc này đây , thì bả ngồi ghế đẩu em đứng trước trên nhìn xuống lần này nhìn thấy ngực ấy nó gây nên cảm giác tò mò , không biết trong ấy có gì hay ho không.
– Mẹ đưa con xem nào?
Không biết em nói”con xem nào ” nữa? Xem vú hay xem móc khóa dây chuyền.Bả đưa sợi dây lên . Em cầm mà tay cũng hơi run run như muốn nắm tay bả. Em gỡ móc , mà ác thật cái móc nó cứng quá và chặt cứng cũng khó làm loay hoay nên nó hơi lâu. Chính vì vậy cườm tay thi thoảng chạm ngực bả. Như đánh trống lảng vừa gỡ vừa nói:
– Nó bán đồ đểu hay sao mà khó mở quá mẹ.
– Bậy, tiệm nó lớn thế không phải giả đâu con.
– Con nghĩ nó pha bạch kim nhiều quá nên móc khóa cứng.