Chơi Bà Chủ Nhà Trọ - Phần 11
Tiếng cửa phòng mở ra, Dung nhẹ nhàng lấy chăn đắp lên người. Dung nghĩ rằng Minh đã ngủ nên cô cũng quay người vào trong tường nhắm mắt. Bất thình lình Minh lên tiếng làm cô giật mình:
– Thế nào? Sướng không? Thấy rên to chắc là sướng lắm nhỉ?
– Hihi… tưởng chồng ngủ rồi. Thế hóa ra là giả vờ ngủ à?
– Ra mấy cái rồi?
– Một cái đã tê hết bướm rồi, hai cái có mà chết à.
– Nhìn nó dập như thế không tê hết bướm mới là lạ. Súng ống của nó cũng to thật.
– Nó dập khỏe lắm, chẳng biết mệt là gì… như con trâu ý.
– Thế đau hay là sướng?
– Hihi… tất nhiên là sướng.
– Mẹ thế mà mấy hôm nay cứ kêu mệt. Mệt mà vẫn địt được.
– Hihi… của lạ mà. Của lạ thì mệt đến mấy vẫn chiều được.
– Thôi nhìn cảnh nó phang vợ mình như vậy anh xót lắm rồi, chuẩn bị chấm dứt nhé.
– Chấm dứt sao được? Kiếm đâu ra được thằng vừa to vừa khỏe như nó bây giờ.
– Không biết. Không nói nhiều đâu. Bảo chấm dứt là chấm dứt đấy. Thôi ngủ đi mai nói chuyện sau.
Chủ nhật tất cả mọi người đều được nghỉ nên ai cũng ngủ nướng, Dân uể oải dậy sớm nhất lúc 10h. Nó lững thững đi vào nhà vệ sinh với con cặc cứng đơ không biết vì nứng hay vì buồn đái nữa. Dân tắm qua rồi đi vào bếp pha cà phê như thói quen hàng ngày. Mùi thơm của cà phê và vừa tắm xong nên Dân thấy sảng khoái, nó châm điếu thuốc rít một hơi rổi cười khỉnh khi nghĩ đến ngày mai bắt đầu phải tìm công việc mới. Nó vẫn vô tư chẳng sợ cái gì, nó cũng không biết rằng chuyện của nó với chị Dung sắp có biến cố, nó chẳng biết gì hết vẫn vô tư thưởng thức cà phê với khói thuốc.
Khi vợ chồng chị Dung dậy, nó cứ nghĩ là anh Minh không biết gì nên vẫn cười nói bình thường. Lúc chị Dung nấu cơm trưa trong bếp, Dân vẫn tranh thủ bóp mông và sờ bướm chị. Ăn cơm xong anh Minh ra phòng khách, Dân giúp chị rửa bát và như mọi hôm, nó lại đứng đằng sau ôm chị và hôn. Khi cái tay của nó tham lam chui vào trong quần để ngoáy ngoáy, chị Dung dừng rửa bát vì cơn sướng, cái ngón tay của nó chọc vào làm Dung lại có cảm giác muốn được ái ân.
Đang sướng thì thằng Dân rút tay ra thật nhanh và ngồi xuống ghế ra vẻ đang hút thuốc vì nó nghe thấy tiếng bước chân của anh Minh. Nó nhìn anh Minh có vẻ hơi sợ vì không biết anh có nghi ngờ gì không, nhưng cũng may anh chưa biết gì và bảo nó pha ấm chè rồi anh lại đi ra. Vừa một pha hú vía nên lần này thằng Dân không dám làm gì nữa, chị Dung cứ cười tủm tỉm vì biết nó vừa sợ tái mặt.
Dân ngồi một mình ở phòng khách, nó không biết làm gì đành ngồi mở máy tính ra coi phim cho đỡ buồn. Chị Dung của nó đã đi về phòng ngủ và hai vợ chồng làm cái gì trong đó thì trời mới biết được, Dân cố xua đuổi hình bóng chị Dung ra khỏi đầu. Cứ nghĩ đến là nó lại muốn tụt quần chị ra ra để địt, mà hôm nay có anh Minh ở nhà nên chắc chắn không làm ăn được gì rồi.
Dung dọn dẹp xong thì về phòng, vừa đóng cửa cái thì Minh đã kéo cô xuống giường sờ soạng khắp nơi trên thân thể.
– Có phải hai đứa vừa nãy lại làm cái gì trong bếp phải không? – Minh hỏi.
– Làm gì đâu. Em đứng rửa bát thì nó đứng đằng sau ôm thôi.
– Nhìn mặt hai người là tôi biết rồi. Khai thật đi. Có thật là chỉ ôm không?
– Hihi… thì lúc anh vào nó đang sờ bướm em. Lúc đấy đang sướng vì nó chọc ngón tay vào.
– Biết ngay mà. Cứ hở ra một tí là là…
Dân đi ra phòng bếp hút điếu thuốc, hút xong nó lại về phòng khách của nó xem phim tiếp. Nhưng nó chợt dừng lại vì nghe thấy tiếng gì rất bé từ phòng chị Dung. Dân đi đến cửa áp tai vào nghe thì nó nghe thấy tiếng giường kêu và tiếng “aaa… ơ… ơ… ơ…” của chị Dung kêu liên hồi. Nghe một lúc Dân đi về phòng, nó đóng cửa lại và bật phim xem tiếp, nhưng đầu nó không thể không nghĩ đến chị Dung đang trần chuồng trên giường nằm ngửa ra cho anh Minh địt.
Dân nằm thiếp đi từ lúc nào không hay, nó tỉnh dậy khi thấy có một tin nhắn từ số lạ. Dân mở ra đọc thì nó hơi bất ngờ bởi tin nhắn đó là của Hương.
– Rảnh không? Mình nói chuyện với nhau một lúc nhé. Hương.
– Cũng rảnh vì đang thất nghiệp mà. Có chuyện gì thì nói đi! – Dân cũng nhắn lại kiểu xưng hô không chủ ngữ.
– Anh mặc quần áo rồi xuống dưới nhà đi, em đang ngồi trong ô tô chờ ở dưới nhà rồi.
Dân định không đi nhưng thấy ngồi nhà nằm cũng chán nên nó cũng miễn cưỡng mặc quần áo xuống dưới nhà đi với Hương để xem có chuyện gì không. Nó cứ đinh ninh chắc hai người sẽ nói chuyện về cái vụ cãi nhau cho nghỉ việc của ngày hôm qua.
Dân chui vào trong xe, nó suýt bật kêu lên thành tiếng vì cặp đùi thon của Hương. Hương mặc cái quần legging mỏng màu đen nên Dân nhìn cảm thấy đôi chân vưa thon vừa dài miên man. Hương đánh xe đi cả hai im lặng chẳng nói câu nào. Không biết Hương định chở mình đi đâu, Dân quay sang hỏi:
– Định đi đâu đấy?
Trong khi hỏi mắt nó đã nhìn thấy cái đùm ở háng của Hương… mu cũng khá cao… nó nghĩ vậy.
– Đi uống cà phê. – Hương trả lời cụt lủn.
Hương đưa Dân đến một quán cà phê trong trung tâm thành phố, cô đi trước Dân đi sau. Cặp mắt của Dân không thể cưỡng lại được bộ mông gợi cảm của Hương vì chiếc quần mỏng bó sát hình như làm cho nó căng lên. Bất ngờ Hương quay lại và thấy Dân hơi bối rối, cô mỉm cười vì biết Dân không thể cưỡng lại được bộ mông gợi cảm của mình. Hương chỉ cho Dân chỗ cái bàn hơi khuất và ít người để được riêng tư nói chuyện. Khi cà phê đã được mang đến, hai người ngồi uống một lúc thì Hương mới lên tiếng trước:
– Em xin lỗi chuyện hôm qua. Mai anh tiếp tục đi làm bình thường nhé. Hôm qua em hơi nóng tính nên nói linh tinh mong anh đừng để ý.
Dân châm điếu thuốc, nó rít một hơi rồi mới lên tiếng:
– Tôi không để ý đến những điều nhỏ nhặt thế đâu. Mà có mỗi thế sao không nhắn tin bằng điện thoại là được còn phải mất công đến nhà tôi và đi ra tận đây.
– Em muốn nói chuyện rõ ràng giữa hai chúng ta vì cùng làm chung một chỗ mà không ưa nhau thì khó chịu lắm.
– Anh chẳng thấy có vấn đề gì cả.
– Anh không thấy nhưng em thấy. Hình như anh không ưa em thì phải? – Hương nhìn thẳng vào mắt Dân chờ câu trả lời.
Bình thường Dân là người rất mạnh mẽ, nhưng nó sợ nhất là cái nhìn của phụ nữ chĩa thẳng vào mắt nó. Cái nhìn đó chứa đựng một sự mạnh mẽ ghê gớm đến đá cũng phải mòn huống chi là con người. Dân biết là đến lúc phải nói chuyện rõ quan điểm rồi chứ không thể là đùa cợt được nữa.
– Đúng. Anh không ưa em. Vì anh chẳng bao giờ ưa người nào nếu người đó cũng không ưa mình. – Lần này đến lượt Dân nhìn thẳng vào mắt Hương nói.
– Anh dựa vào đâu mà nói em đã không ưa anh? Chắc tại anh thấy em im lặng ít nói nên anh nghĩ thế đúng không?
– Anh không biết, nhưng anh có cảm giác như thế.
– Cảm giác!!! Anh thử tự hỏi xem anh đã bao giờ nói chuyện với em chưa mà anh nghĩ em không ưa anh. Hay anh đẹp trai tài giỏi quá nên em phải bắt chuyện trước? Anh là đàn ông không mở lời trước lại còn đi chấp vặt với phụ nữ.
Dân ngồi im nghe Hương nói liên hồi, cô nói như tát nước vào cái sĩ diện của thằng đàn ông như Dân. Dân chỉ biết im lặng và thấy Hương nói cũng đúng, hôm nay Dân thừa nhận là nó đã thua. Dân chỉ biết cười trừ vì không biết phản biện như thế nào nữa, mà biết thì Dân cũng không muốn đôi co với phụ nữ.
– Cái tính của anh nó thế em thông cảm. – Cuối cùng Dân cũng tìm ra được một câu phù hợp để nói.
– Từ nay anh nên bỏ cái tính lầm lì đáng ghét của anh đi được không?
– Anh sẽ cố. Thôi thế là có vẻ chúng ta đã hiểu nhau hơn rồi đấy, bây giờ thì đi về được chưa?
– Chưa!
– Sao? Em vẫn còn điều gì muốn nói với anh à?
– Hôm qua sinh nhật em nhưng anh không đến và cũng không có quà. Bây giờ em phải phạt anh. – Hương đã xuống giọng bất ngờ.
– Sao lại phạt anh? Mà phạt nặng quá anh không chịu được đâu.
– Phạt nhẹ thôi anh yên tâm… hihi… bây giờ anh phải đền cho em bằng cách đưa em đi ăn kem hay đi chơi đâu đó.
– Mỗi thế thôi à? May quá ở nhà cũng đang buồn, đi chơi tí cho vui vậy.
Dân ngồi trên xe, nó cũng không thể ngờ được quan hệ của nó với Hương lại thay đổi nhanh chóng như vậy. Quay sang nhìn Hương… cái áo cổ không quá trễ, hai bầu ngực không quá to… nhưng vẫn phập phồng sau lớp áo, cái khe vẫn ẩn hiện trông vô cùng khiêu khích. Hai anh em đi ăn kem xong thì Hương đòi đi chơi tiếp, Dân thấy hơi ngại nên nói:
– Thôi đi chơi ra ngoài thế này nhỡ may anh Công hay người quen nào nhìn thấy thì phiền lắm.
– Em đang vui lắm! Lâu lắm rồi em mới được đi chơi như thế này đấy. Bây giờ về thì sớm quá. Nếu anh ngại ai nhìn thấy thì mình đi coi phim trong rạp.
Dân nhìn Hương và nó không nhịn được cười. Đúng là thông minh thượng thừa. Không đi được bên ngoài thì đúng là chỉ còn cách đi vào chỗ khuất, mà chỗ khuất không sợ ai nhìn thấy thì chỉ có rạp chiếu phim. Hương không để Dân suy nghĩ thêm, cô kéo tay anh lên xe rồi phóng thẳng đến khu trung tâm thương mại, ở đó có rạp chiếu phim.