Cho tôi xin chút tình - Phần 1
Thế là tôi và nàng lại gặp mặt nhau.
CHO TOI XIN CHUT TINH
Cái bữa tiệc Giáng Sinh được tổ chức ở một khách sạn “năm sao”, do một công ty kế toán lớn đảm trách làm chủ tiệc. Các nhân viên, quan khách tham dự đông đảo, tiếng cười, tiếng nói vang dội trên bốn bức tường cao của căn phòng tiếp tân.
Mấy ngọn đèn pha lê treo trên trần nhà chiếu sáng trên các bộ đầm dạ hội nhiều mầu. Tất cả những phu nhân trong những bộ đồ “mode” đó đều nhìn tương tựa như nhau, kiêu sang, xa hoa, mắc tiền.
Còn nàng thì lại khác hẳn các phụ nữ hiện diện đêm hôm đó.
Tôi nói như thế, không phải vì nàng bê bối, không phải vì nàng quê mùa. Ngược lại, nàng lại nhìn rất là xinh. Nhưng nàng đẹp bằng cách trầm lặng, không khoe khoang, không bầy đặt. Trên mình nàng mặc bộ áo xường sám Thượng Hải, có thêu vài đường kẻ kim tuyến. Lớp vải nhung đen nhánh cùng với mái tóc đen tuyền búi cao trên đầu làm nổi bật làn da trắng hồng của nàng. Ðôi gò má cao và cặp mắt mà người Mỹ thường gọi là “mắt quả hạnh” ngầm nói lên cái tính nét Á Ðông kín đáo. Giữa đám đông người Tây Phương tóc vàng mắt xanh, nàng là cô gái nổi bật nhất trong buổi dạ hội.
Tôi đứng một mình trong góc, im lặng lén nhìn theo bóng dáng uyển chuyển của nàng. Tôi cũng đủ biết nàng đã nhận ra tôi, her lover, người yêu bí mật của nàng. Nhưng nàng đã phớt lờ anh chàng trai Việt này, coi tôi như một người lạ. Cặp đùi thon mà tôi đã từng vuốt ve đang đong đưa úp mở đằng sau đường xẻ cao bên hông váy. Tôi còn nhận thấy được cặp nhũ hoa nhỏ bé đang cương lên thật thách thức.
Tôi biết rõ nàng đang chọc tức tôi, người tình cũ của nàng. Nàng cũng đủ biết tôi đang theo dõi nàng. Nàng quay mặt bỏ đi phía khác, ngưng gót bên cạnh một người đàn ông người Mỹ ưu tú. Nàng vòng tay quanh cánh tay của người thượng khách đó, một anh chàng VIP mà tôi đã từng nghe danh nghe tiếng, mặc dù tôi không hề quen biết. Người đàn ông đó là người chồng của nàng.
Các cặp quý ông, quý bà dần dần bước tới, hỏi han chào đón hai vợ chồng. Trong lúc ông chồng mải tiếp khách, ánh mắt của nàng bất chợt bắt gặp ánh mắt chăm chú của tôi. Tôi mỉm nụ cười đa tình, âm thầm đưa ly champagne lên môi, nhấp một ngụm như đang chào mời. Nàng vội ngửng mặt lên cao, hai gò má có vẻ hơi đỏ ửng vì ngượng. Nàng tỏ ra thẹn thùng, ngón tay dài búp măng vội vàng vuốt nhẹ sợi tóc đằng sau tai, hai cánh tay bồn chồn vòng chéo quanh ngực.
Cách mùa Giáng Sinh năm đó khoảng một năm, hai đứa đã tình cờ quen biết nhau trên chuyến bay, một chuyến bay định mệnh. Sau một lần kỷ niệm duy nhất, tôi đã xin hẹn gặp lại nàng. Nhưng tôi đã bị nàng đá văng, nàng đã lạnh lùng bóp nát con tim lãng mạn của tôi. Và tối nay, tôi đã quyết trí, tôi sẽ đoạt lại trái tim người đẹp. Tối nay, nàng sẽ trở về với tôi, người yêu mà nàng đã cố quên, cố bỏ rơi trong quá khứ…
o O o
… Sau khi phải đưa thẻ kiểm tra, cởi giày, cởi thắt lưng, mở hành lý cho nhân viên an ninh khám xét, tôi vội vã bước lên chiếc máy bay Airbus. Sau cái vụ 9-11, mỗi lần đi công tác cứ như là bị cực hình. Tôi nhìn số hàng ghế in trên tấm vé, “24D”, tuốt gần đằng sau cùng, cũng may mình còn được cái ghế ở ngoài. Vừa mới ngồi xuống, đang tính mở tờ báo ra đọc thì nàng bước lên máy bay, cái nét thuần túy dịu dàng, thân mình thì tuy nhỏ bé nhưng cũng nẩy nở đầy đặn. Trên mình nàng mặc cái áo pull bằng len cashmere mầu xanh nhạt với cái quần tây mầu trắng, một tay nàng đeo cái túi xách hiệu Louis Vuitton trên vai, tay kia nàng kéo chiếc valise đằng sau. Tôi nghĩ nàng có thể là người gốc Trung Hoa hay Ðại Hàn, nhưng giác cảm số sáu của tôi lại đoán rằng nàng là người Việt. Nàng có đầy cái phong thái tự tin của một người Mỹ gốc Á. Trên máy bay còn khá nhiều ghế trống ở đằng trước, thế mà nàng vẫn tiếp tục đi tới đằng sau đuôi phi cơ. Chẳng lẽ hôm nay tôi được hên thế cơ à? Tôi vừa giả bộ không để ý đến nàng, vừa thầm đếm từng hàng ghế nàng bước ngang qua … 20, 21, 22, 23 …
– Excuse me … ghế của tôi là “24F”, nàng mở lời nói bằng tiếng Anh, nụ cười duyên nở tươi trên môi.
– Sure, tôi vội đứng dậy nhường chỗ cho người đẹp. Nàng lúng túng nâng cao cái va ly lên, tôi với tay giúp nàng đặt hành lý vô chỗ chứa đồ.
– Thank you, nàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ. Tôi ngồi yên trở lại, im lặng cài seat belt, chiếc ghế trống “24E” ở giữa hàng ghế bây giờ như là cái ranh giới phân tách giữa tôi và nàng. Chiếc Airbus rồ máy trên phi đạo, đưa tôi và nàng bay bổng lên cao trên hàng mây trắng như bông. Nàng chợt quay sang hỏi tôi bằng English:
– Xin lỗi, ông là người Vietnamese?
– Yes, I am, sao cô có thể đoán trúng vậy?
– Your name on your business card … nàng chỉ cái carte de visite tôi cài trên quai túi laptop computer.
Nàng đưa tay lên che miệng mỉm cười một cách thật tự nhiên, thật thà, và cũng …đầy duyên dáng! Nói qua nói lại thêm vài câu, tôi được biết thêm về nàng. Nàng sang Mỹ từ năm 75, sinh sống ăn học ở bên đây, tiếng Việt của nàng tuy vẫn còn nhớ, nhưng rất là dở. Tôi đành trò chuyện bằng 50% tiếng Mỹ, còn 50% còn lại thì xài tiếng “lai”. Lúc máy bay đã gần đến điạ điểm hạ cánh, nàng đứng dậy đi toilette. Tôi co chân lại, hơi nhún mình đứng lên, tránh chỗ cho nàng qua. Trong lúc nàng bước ra khỏi hàng ghế, tôi cảm thấy cặp mông căng tròn của nàng cạ nhẹ vô đùi tôi. Mùi hương nước hoa nhẹ nhàng bay vào trí óc của tôi.