Nội dung truyện
Vinh dừng lại ổn định buồi anh bị lồn khuya khao bố ngạt….cảm giác sướng tê tê lần đầu
Ưm hồng cũng vây cảm giác lâu rồi nó mới chở lại sau bao ngày bỏ quên .Cả căn phòng dần vang lên tiếng rên rỉ..lần đầu vinh địt vào lòn múp của Hồng có maya phút là bắn chàn đầy nhung cũng đủ người đàn bà thiếu thốn lên tới đỉnh đêm đó họ ở bên nhau tới sáng chỉ biết đi ngủ khi mệt sau hôm đó Hồng bị sưng đi lại bất tiện mỗi lần nhớ lại coi cười đêm đó không biết bao tinh trùng bắn vào lồn cô rui nhug do đặt vòng lên mới không dính bầu …
Hôm ấy cuối tuần cậu t mời t về nhà chơi và gặp người con gái mà sua này tôi yêu.\\ đó là Hoa một phụ nữ gần 40t nhưng vẫn còn trẻ xinh đẹp đặc biệt hiền hậu và rất biết quan tâm và đặc biệt là Hoa độc thân bố của Lâm đã mất hơn 10 năm.
Ngọc Hoa là một phụ nữ trung niên số khổ , hơn 10 năm trước chồng nàng bị tai nạn giao thông mà mất để lại hai mẹ con quả phụ sống nương tựa vào nhau.Vì sợ con ảnh hưởng lại sợ người đàn ông vì nhan sắc và tiền mà yêu nàng lại khổ cho Lâm nên Hoa một mực ở vậy nuôi con tới bây giờ mà không có quan hệ với bất kì người đàn ông nào.Vừa mẹ lại làm cha một cuộc sống k hề dễ sống.
Sau khi chồng nàng mất dựa vào tiền bảo hiểm,tiền tiết kiệm mở một siêu thị mini buôn bán lấy tiền nuôi lâm ăn học.nhờ phù hộ cửa hàng buốn bán tốt k chỉ giúp nàng cho lâm ăn học có cuộc sống bằng bạn bằng bè,còn xây nhà sắm sửa và nuôi bố mẹ đẻ nữa.Ngọc hoa là pn kiên cường một mình làm việc buôn bán hằng ngày vất vả kiếm tiền.Thâm tâm nàng muốn một bờ vai để động viên an ủi những khi mệt mỏi và nằng còn trẻ còn nhu cầu sinh lý nữa.
Tôi một cậu học sinh nghèo vùng núi, muốn thoát khổ chỉ biết tập trung học tập để có tương lai khác.Nhưng cuộc sống thành phố đắt đỏ cộng thêm chi phí học hành đắt đỏ lên phải tamh thủ làm thêm đã gần tết nhưng có lẽ tôi ở lại làm tết kiếm khoản chi tiêu gửi chút ít cho người thân.
Hôm này đang làm thêm quán cơm gặp hai mẹ con cô Hoa và Lâm đi ăn gặp.Vì vậy cô nhát quyết kêu tôi về ăn tết với 2 mẹ con cô cho đỡ buồn
C hoa: nhanh lên về ăn tết với cô và lâm cho vui ngại gì