Chị Nam - Phần 90: Giúp anh Đỡ chị
Nói nào ngay chẳng qua anh An si mê vợ người anh thứ năm của anh chỉ là thần tượng thôi chứ anh chưa hề nảy sinh một tý tẹo nào gọi là mưu đồ bất chính ẩn giấu hành động đê hèn, bỉ ổi như phường lưu manh du đãng nhưng mưa dầm thấm lâu vả lại sau đó cuộc sống vợ chồng chị liên tiếp xảy ra nhiều biến cố thành thử cho nên bất chợt tình yêu nảy nở, thăng hoa giữa chị dâu và em chồng…Sau khi đám cưới xong xuôi, theo tục lệ bà Bạch cất riêng cho vợ chồng anh Bách một căn nhà vách tre mái lá rất chắc chắn cách nhà bà khoảng chừng 20m ; sau này do bão nên nhà anh bị sập được dựng lại rồi anh chị có đến ba đứa con khi ấy má anh mới cơi rộng căn nhà tường cấp 4 của bà ra đón vợ chồng con cái anh về ở chung với bà còn căn nhà của hai anh chị thì sửa lại cho anh An ở riêng. Lẽ thường tình như chúng ta vốn biết “cha mẹ nuôi con như biển hồ lai láng” do đó bà chủ nhà không hề mở miệng ra yêu cầu con cái phải phận ai nấy lo nhưng thâm tâm vợ chồng chị Ái hiểu rằng nếu ở chung thì thôi chứ đã ở riêng rồi thì điều đấy là tất yếu chẳng cần phải hỏi ; do trong lễ tân hôn mẹ có cho cả hai một cặp nhẫn và một đôi bông tai làm của hồi môn nên giờ đây theo đạo lý ngoài việc tự lo, hai anh chị còn phải ráng cày để “trả nợ”mẹ chồng và “cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”. Khi ấy, làng trên xóm dưới vẫn còn quá nghèo, chưa có công ăn việc làm nào giúp cho người ta giàu lên, quanh đi quẩn lại chỉ là con trâu đi trước cái cầy theo sau lại gặp phải cơn bão lớn nên càng tan hoang xơ xác ; vậy là nghe lời bạn bè rủ đi sang Campuchia buôn bán, anh Năm liền bảo vợ đưa anh cặp nhẫn và đôi bông sính lễ làm vốn rồi từ biệt vợ, chào mẹ và em trai lên đường trong ngày một ngày hai là chẳng còn thấy mặt đâu nữa. Anh ra đi để lại trong lòng chị nỗi niềm trĩu nặng vừa buồn vừa bực, chị buồn là xa anh và lo cho anh đất khách quê người rày đây mai đó rủi bệnh hoạn biết làm sao đây ; chị bực là do anh chỉ biết nghe lời bạn bè, chưa chắc vì miền đất bên kia sẽ trở thành đất hứa của anh, chị hết khuyên bảo lại ngăn cản anh riết nhưng rồi anh vẫn cứ trơ trơ chẳng khác gì “nước đổ đầu vịt”thế là cuối cùng chị đành phài bất lực, bó tay mặc cho anh muốn làm chi thì làm. Tối hôm trước ngày lên đường thiên lý, anh Bách gọi anh An qua nhà nhấm nháp vài ly (trước giờ, lâu lâu hai anh vẫn thường nhậu chung với nhau tuy chưa lần nào “quắc cần câu” nhưng dẫu sao cũng nói lên được một điểu đó là hai anh em không hề có mâu thuẫn với nhau mà trái lại rất yêu thương nhau hết mực), hồi chiều anh đã gọi chị Ái làm thịt con gà trống luộc nấu cháo để có mồi đưa cay và trong lúc tâm sự đệ huynh, anh nhã nhặn lên tiếng khi anh vắng mặt nhờ em trai ở nhà có gì thì giúp anh đỡ chị với! Anh An vừa khề khà vừa gật đầu bảo anh mình cứ yên tâm, kể từ sáng hôm sau trở đi cứ hễ khi nào rãnh rỗi thì anh lại tạt qua nhà chị dâu xem chị có gì cần giúp không, sự thực ra ai chứ đối với cậu em chồng ngoại trừ cái tật hay nhậu nhẹt của cậu áy ra thì chị cảm thấy hết sức thân mật gần gũi với anh ; có đôi lúc quá mệt chẳng hiểu do làm việc hay là mới nhậu xong, anh qua nhà chị nằm nơi chiếc võng cột ở gian nhà trước ban đầu cho đỡ mỏi lưng rồi sau đó lại ngủ say sưa lúc nào chẳng biết. Đến bữa ăn mà thấy anh, chị liển đon đã lay gọi anh dậy bảo đi rửa mặt cho sạch rồi vào ăn cơm cùng chị, vậy đó lúc anh dủng bữa củng mẹ ở nhà bên và khi thì anh qua ăn cơm với chị ; cảnh nhà lúc ấy quay tới quay lui cũng chỉ có ba người đó là bà Bạch, chị dâu và em chồng mà thôi thỉnh thoảng có vợ chồng cậu –em trai mẹ hoặc mấy đứa em họ lui tới chứ ngoài ra chẳng còn ai khác! Một ngày nọ, mẹ anh chợt nhận ra dường như cậu con trai út của bà đã qua ở hẳn bên nhà anh Bách rồi thì phải nhưng tuyệt nhiên bà chẳng hề cảm thấy nghi ngại điều gì cả trái lại bà rất an tâm vì có anh thì chị sẽ được bảo vệ, chia sẽ đỡ đần khó khắn ; gặp anh ở đâu bà lại dặn anh không được nhậu nhẹt rồi về làm phiển chị Ái, nếu vậy thì anh sẽ biết tay bà và đương nhiên bà không ngờ “trong tro còn lửa”, một đốm lửa nhục dục cứ âm ỉ cháy rồi dần dần nó sẽ lan rộng ra bùng cháy thành biết bao nhiêu ngọn hỏa đăng mãnh liệt, dữ dội phát sinh giữa hai chị em khác họ, khác dòng máu yêu thương nhau một cách say sưa, mê mệt đến độ tột cùng của khoảnh khắc một đêm về sáng…
Ở vùng đất Phong Điền này, phài nói cái đáng quý nhất là tình làng nghĩa xóm, ai có việc to tát như cưới hỏi, giỗ chạp, tang gia thì khỏi cần kêu gọi tự khắc ai rãnh trước tới trước, ai không bận sau tới sau tất cả xăng tay áo lên phụ giúp người làm việc này kẻ cáng đáng công kia chẳng cần tiền công hay nề hà điều kiện chi cả. Họ sẵn sàng chia sẽ giúp nhau giải quyết những khó khăn, sự cố trong cuộc sống cho tới khi êm đẹp ổn thỏa mới thôi ; hay hơn nữa, họ lại không bao giờ nhiều chuyện ngồi lê đôi mách bàn tàn, thêu dệt chuyện nhà người khác và nếu cho rằng họ sống theo kiểu “đèn nhà ai nấy sáng” thì cũng hoàn toàn sai lầm. Làng trên xóm dưới nhà nào nhà nấy thảy đều sống hạnh phúc hài hòa, có chuyện gì bất hòa thì cả nhà ngồi lại bàn tính giải quyết rất hiếm khi xảy ra đánh nhau, chửi nhau thật xứng đáng là gia đình văn hóa ; chuyện anh Bách đi Campuchia làm ăn, ở nhà anh An phụ giúp chị dâu lẽ đương nhiên ai ai cũng đều biết chứ chẳng phải không! Không cần phải bình luận chi cả, mọi người cho rằng đấy chẳng qua chỉ là điều tất yếu bình thường, anh đi xa thì chị dâu vịn vai níu áo em chồng có gì là lạ đâu mà phải dòm ngó, xem xét ; ngoài ra cũng chẳng có ai rãnh rỗi mà đặt chuyện gièm pha hai chị em chi cho thêm thù chuốc oán vả lại thấy dạo này anh con trai út của mình ít nhậu nhẹt, chăm chỉ làm ăn nên bà Bạch cảm thấy vui trong lòng hoàn toàn không hề có một chút gì nghi ngại, suy nghĩ không tốt về hai chị em cả! Đi được hai tháng, anh Năm trở về trả lại cho vợ cặp nhẫn và đôi bông không sứt mẻ miếng nào, chị Ái vui mừng hớn hở những tưởng chồng chị sẽ thôi không đi nữa nhưng chỉ một ngày đêm ở nhà anh lại xách balô lên đường thoáng mất như bóng chim tăm cá ; lâu ngày gặp lại, tối hôm trước buổi sáng ra đi hai anh em lại lai rai với món ếch nấu lá giang chua cay và cả hai cưa hết gần cả lít, chỉ còn đọng lại trong chai khoảng chừng hai ba ly mắt trừu. Sau đó, anh Út về nhà mẹ ngủ nhường không gian riêng nơi ngôi nhà hai vợ chồng anh trai cho họ tận hưởng chứ anh mà ở lại coi như là phá rối coi sao được đây ; tối hôm đó, chị Ái đã ân cần hết sức chìu chuộng đáp ứng mọi đòi hỏi yêu cầu của chồng y như là đêm động phòng hoa chúc đầu tiên của cả hai vợ chồng trước đây vậy! Sáng ra thức dậy mới hay chồng đi rồi, chị thực sự cảm thấy hoang mang trống vắng vô cùng và chị cảm thấy cuộc đời tự dưng nhuốm một màu xám xịt, thê lương ; chị nằm khóc rưng rức trong buồng mãi hồi lâu sau nghe tiếng anh An từ ngoài vọng vào dỗ dành an ủi thì chị mới thôi, cố gắng gượng dậy để đi làm ăn. Khoảng ba bốn ngày tiếp đó, chị thấy trong người khang khác, ăn gì vào cũng thấy nôn nao buồn ói một cách khó chịu vô cùng nhưng dẫu sao thì chị lại vô cùng vui mừng trong bụng bởi vì triệu chứng như vậy có thể…chị đã mang thai với anh Bách- một mơ ước bấy lâu nay để giúp chị vơi đi được nỗi niềm nhớ nhung khi xa cách anh với một cuộc tình thiên lý vạn dặm dâu bể khó lường! Trong một buổi đi chợ huyện, chị Ái có đến xem quẻ của một bà thầy người Miên, bà này lấy trắng của chị những 100.000đ rồi phán rằng chị đã có thai và sau này sẽ sinh ra được một đứa bé gái vô cùng xinh đẹp nhưng hôm sau khi đến ông thầy lang cùng xóm bắt mạch mua thuốc nam về uống dưỡng thai thì ông này lại khẳng định chị hoàn toàn không hề có thai mà chẳng qua chỉ là…rối loạn tiêu hóa do ăn phải thức ăn nhiễm khuẩn mà thôi! Chị không tin, một mực đinh ninh rằng mình đang mang trong người giọt máu của chồng thế nhưng mấy ngày sau, chị lại có…tháng ; điều này rõ ràng chứng tỏ rằng ông thầy lang đã nói đúng bởi vì nếu cấn thai thì làm sao chị lại có… “ngày đèn đỏ”cho được? Đất như sụp xuống dưới chân chị, trời như chụp xuống đầu chị, chị lại bỏ ăn bỏ uống cả ngày trời nằm than ngắn thở dài trong buồng mặc cho anh An vào đến tận giường để năn nỉ ỉ ôi, chăm sóc cơm nước cho chị thế nhưng chị vẫn không hề màng tới! Anh bảo có con hay không là do trời, chẳng phải mình muốn là được đâu, bây giờ chưa có mai mốt sẽ có bởi anh Năm đâu có đi luôn đâu mà sợ, ảnh sẽ còn trở về và “còn nước còn tát”cơ mà ; lời nói của cậu em chồng tuy đơn giản có thế nhưng thực sự như là một phép thuật nhiệm màu đối với chị khiến chị nhanh chóng xua tan đi được nỗi buồn cô đơn cố hữu của một thiếu phụ ngậm ngùi tiễn chồng đi xa nơi đất khách quê người.
Anh con út của bà Bạch có một tính xấu đó là hay ăn nhậu bất kể giờ giấc ngày cũng như đêm nghĩa là lúc nào hễ có chiến hữu nào rủ rê là anh ta uống “từ chết đến bị thương”ngược lại anh lại có một thứ mà không dễ gì người khác có được đó là biệt tài những lời nói của anh mặc dầu chẳng phải “nhã ngọc phun châu” nhưng mười người nghe qua đểu lọt lổ tai xiêu lòng cả mười ngay đến những kẻ khó lòng nhất như chị Ái cũng phải chào thua! Không hứa, không nói thì thôi chứ một khi đã hứa đã nói thậm chí chỉ cần nghĩ thôi là dù khó khăn trở ngại đến cỡ nào đi nữa anh cũng phải cố gắng làm cho bằng được dẫu cho kết quả chẳng đi đến đâu hoặc làm cho người khác chứ không phải bản thân anh…Thời gian thắm thoát lặng lẽ như thoi đưa, dần dần sống trong hoàn cảnh xa chồng, người chị dâu dủ muốn dù không cũng đành phải dựa vào sự cáng đáng đỡ đần của cậu em chồng chỉ nhỏ hơn chị có hai tuổi nhưng quả thật không vì vậy mà ranh giới giữa hai chị em bị xóa nhòa trong nhục dục tội lỗi, nhớp nhơ ; tuy sống chung đụng gần gũi chị, đôi lúc đi nhậu với bạn bè về tới nhà chị giữa đêm hôm khuya khoắt trong tình trạng say túy lúy nhưng anh chưa hề có ý đồ gì không tốt với chị, gặp như người khác thì chắc thế nào cũng nếu không xảy ra chuyện này cũng có chuyện kia rồi! Thâm tâm anh rất yêu thương chị, kính trọng chị bởi gia đình anh tuy có tới ba người chị song tất cả đều rời bỏ quê hương lấy chồng sinh con chỉ còn lại hai anh em anh ở lại chăm sóc mẹ già nay anh Bách lại lên đường đi xa mưu sinh làm ăn thế thì thương anh trai chẳng nhẽ nỡ lòng nào anh lại tự chuốc lấy lỗi lầm với anh mình hay sao? Tuy ham ăn nhậu nhưng những lúc tỉnh táo thì như biết bao thanh niên từ đầu làng đến cuối xóm, với nhiệt huyết tuổi trẻ anh An xốc vác từng trãi làm hết việc này tới việc khác như cày ruộng, cắt lúa, đắp bờ, ăn nước, gieo mạ, cấy lúa cho nhà hoặc đổi công cho hàng xòm láng giềng qua lại. Có lúc anh làm việc một mình, đôi khi anh làm chung với chị Ái và vài người khác, những lúc ấy anh thể hiện trước mắt mọi người một mối quan hệ chị dâu em chồng thực sự bình thường như thiên hạ nhưng nói như vậy cũng chẳng phải là sẽ sẵn sàng xảy ra tình huống suồng sã thiếu tôn trọng lẫn tôn ty trật tự khi mà ở nhà chỉ có hai chị em…Các bạn độc giả thân mến, hẳn các bạn thế nào rồi cũng sẽ dự đoán trước được tình yêu tội lỗi loạn luân xảy ra giữa chị Ái và anh An- cặp chị dâu em chồng này phải không các bạn, có điều các bạn chẳng làm sao mà biết được tình huống lý do nào đưa đẩy cả hai sa vào lưới tình oan nghiệt trái ngang thôi đúng không các bạn? Đầu đuôi gốc ngọn đấy chính là do má Bạch mà ra cả, cũng như biết bao nhiêu phụ nữ già trẻ nơi vùng đất Cần Thơ, máu nghiện xem hát đình, cải lương, hồ quảng đã từ lâu cứ thế mà liên tục chảy ngược tràn xuôi mọi ngóc ngách huyết quản trong châu thân má năm này sang tháng khác vẫn chưa hề ngừng! Cách Phong Điền chừng mười cây số có một ngôi đình hàng năm cứ vào mùa Trung Thu từ 13-15 Âm lịch lại có đoàn hát tuồng ở Sài Gòn về biểu diễn phục vụ lễ hội trăng rằm tại đây, đường bộ tới đó do bị xuống cấp ổ voi ổ gà nhiều cho nên phần lớn dân đến xem hát đều đi bằng ghe máy hoặc xuồng. Người ở xa như má đây cùng bà con chòm xóm thường mang theo cả quần áo, đồ dùng cá nhân đến đấy cắm trại ngủ bờ ăn bụi hai ba ngày vừa dự lễ vừa xem hát đến khi đoàn hát trở về thành phố mới chịu hồi hương về nhà ; đấy cũng chính là lần đầu tiên về làm dâu nhà má, vợ anh Bách cùng với cậu em chồng hăm hở tay xách nách mang lên đường kẻ chèo người chống chiếc xuồng ba lá hầu hạ má chồng đi coi hát tuồng. Hợp đồng dài hạn với ban quản lý đình là đoàn Minh Tơ với những tuồng hát rất hay chẳng hạn Chung Vô Diệm, Mục Liên Thanh Đề, Tôn Ngộ Không 3 lần đánh Bạch Cốt Tinh má xem đi xem lại hoài chẳng hề biết chán vậy mà có điều má chẳng hề hay biết chuyến đi này lại chính là dấu ấn kỷ niệm khắc cốt ghi tâm tuyệt đối không bao giờ phai nhòa giữa con dâu bà và thằng con trai út đã đưa đường dẫn lối cho cả hai đến với nhau trong cuộc tình ngang trái, oái ăm mãi cho đến mấy năm về sau dẫu rằng anh Tư có đem lòng nghi ngại nhưng rồi cũng phải đành ngậm bồ hòn làm ngọt!
Sở dĩ như trên vì anh Bách chẳng hề có một chút vật chứng nào cả, nhân chứng cũng không thì làm sao mà có thể kết tội ai được ngay cả anh An và chị Ái cả hai đều không ai đoán biết trước được tình huống đưa đẩy họ đến giai đoạn làm tình loạn luân, tội lỗi cùng nhau bởi nó quá đỗi bất ngờ vô cùng, không thể nào lường được! Sau khi vượt qua mười cây số đường rạch đến được ngôi đình tổ chức lễ hội và ổn định chổ ăn nghỉ, cơm trưa vừa xong thì bỗng dưng chị thấy xây xẩm mặt mày rồi ngã ra ngất xỉu khiến ai nấy thảy đều hốt hoảng la làng ; may thời có một ông bác sỹ do xã cử đến trực chăm sóc sức khỏe cho dân đi lễ hội, ông nhanh chóng đến chích thuốc khỏe cho chị nên chỉ năm phút sau chị đã dần dần hồi tỉnh. Ông này kết luận rằng do đi đường xa mệt mỏi lại không chịu được hơi người nên chị mới bị như vậy, tốt hơn hết là nên trở về nhà nghỉ ngơi chứ không nên ở lại đây không tốt ; nghe vậy tính tới tính lui cuối cùng, anh Năm con út má Bạch mới để má lại cho dì ruột trông coi giùm còn anh sẽ chở chị dâu về tới ngày mốt sẽ qua rước má về vậy! Ngồi trên xuồng lướt trở lại con rạch khi nãy, gió mát lồng lộng cộng với hơi người ồn ào, đông đúc của lễ hội hoàn toàn mất hẳn khiến cho chị Ái khỏe hẳn ra, chị nói với anh An rằng lâu quá rồi chị chưa được đi chợ nổi nên nhờ anh đưa chị ra đó chơi một lát. Khúc rạch này có một chổ rẽ đi tắt khoảng mười lăm phút là tới chợ nổi sông lớn, giấc này quá trưa nước đã lớn và chợ nổi cũng bắt đầu họp nên anh thấy chị nhờ vả như vậy cũng chẳng có gì là mệt nhọc cho lắm ; dẫu sao thì anh cũng muốn được lấy lòng chị nên chẳng mấy chốc, chiếc xuồng đã đưa cả anh lẫn chị ra tới sông cả mênh mông, bạt ngàn tuy nắng chang chang nhưng do họ đều đội nón và gió thì lồng lộng thành thử chẳng ai cảm thấy nóng nực, khó chịu…Lúc này, chợ nổi được họp lại bằng tám chiếc tàu gỗ lớn bán đầy đủ các mặt hàng từ đồ ăn thức uống đến thịt cá, nông sản, hảng tạp hóa chẳng khác gì chợ trên cạn ; anh Năm neo xuồng rồi đỡ chị dâu leo lên một tàu, cả hai đi chậm rãi từ đầu đến đuôi tàu hòa lẫn với khoảng hai ba chục người nhìn ngắm cảnh người mua kẻ bán tỏ ra thích thú vô cùng. Chợt anh An ngó thấy chị Ái dõi mắt nhìn qua tàu bên cạnh, nơi đó có một quầy treo nhiều dây ruy băng cột tóc đầy đủ màu sắc, có lẽ chị muốn mua vài dây nên liền dợm bước lên tấm ván gỗ lót từ tàu chị đang đứng nối với tàu bên kia chỉ cách 1,5m. Khi chỉ còn một bước chân nữa thôi là qua đến bên kia thì một cơn sóng lớn xô vào tàu chị muốn qua khiến nó chòng chành làm xê dịch tấm ván lưu thông tuột khỏi mép tàu làm chị rớt ùm xuống sông từ độ cao 4m ngay trước mắt anh khiến anh sững sờ, miệng há hốc không la lên nổi, cứ tưởng chừng như là mơ vậy! Mãi đến khi người phụ nữ bán ruybăng ở tàu bên hét lớn “Bớ người ta! Bớ người ta! Có người té sông!”thì khi ấy anh vẫn còn không tin được ở tai mình, như người mộng du anh vội lao ngay xuống sông để cứu chị, có thêm hai ba người nữa từ cả hai tàu nhảy xuống theo để tiếp ứng cho anh. Bốn bề sóng nước bủa vây, anh lặn một hơi dài xuống khỏi mặt nước và thời may, anh nhìn thấy cách khoảng anh chừng năm mét người chị dâu của anh đang chới với rồi từ từ chìm dần xuống ; anh liền lao nhanh tới cố sống cố chết, đỡ dưới lưng chị nâng chị lên và khi ấy mấy người kia cũng vừa tới kịp lúc dìu đỡ cả hai chị em lên một chiếc xuồng máy tuần tra của công an xã, họ nhanh chóng đưa chị vào bờ để chăm sóc còn anh thì vẫn ổn và trước khi lấy xuồng đi, anh không quên mua một lúc những năm dây ruybăng nơi chiếc tàu mà chị đã bị rớt xuống chút xíu nữa là “đi chầu hà bá”! Vậy là trong cùng một ngày, chỉ cách nhau ba tiếng đồng hồ thôi chưa chi mà chị dâu anh đã liên tiếp vướng phải hai tai nạn, bốn giờ chiều chị Ái mới tỉnh lại trên chiếc giường tại trạm y tế và sau khi cám ơn y tá trực tại đây, anh dìu đỡ chị lên xuồng tức tốc chống về nhà với lòng thầm mong sao cho từ giờ trở đi sẽ mãi mãi không còn tai ương họa kiếp nào xảy ra với người chị dâu yêu mến của anh nữa! Khi nãy anh đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi để mua quần áo đồ bộ kể cả đồ lót trong nhờ cô y tá thay cho chị bởi vì cả người chị lúc mới vớt lên ướt cả từ đầu đến chân, quần áo dính đầy rong rêu, lá lục bình…
Chiều hôm ấy, lần đầu tiên anh An vào bếp trổ tài Yan Kancook nấu cho chị Ái một nồi cháo thịt rắc nhiều hành tiêu vào, chị ăn được khoảng lưng chén cháo không biết chị cảm thấy ngon hay không rồi uống thuốc do trạm y tế ngoài chợ nổi cấp cho rồi vào buồng đi ngủ sớm còn anh sau khi tắm rửa sạch sẽ, dọn cơm ngồi ăn một mình ; xong xuôi, chẳng muốn làm phiền chị nghỉ ngơi, anh giăng mùng nơi chiếc chõng gian ngoài, đóng cửa ra vào sau đó ngã người buông mùng xuống như đề xoa tan đi biết bao nhiêu nỗi mệt nhọc trầm kha của ngày hôm nay mà cuộc đời đã nhẫn tâm giáng xuống cả chị lẫn anh. Trong cơn mơ, anh thấy anh bơ vơ lạc lõng giữa dòng sông lớn mênh mông vừa bơi vừa gọi tên chị nhưng anh chẳng hề thấy chị đâu, anh vừa nhìn thấy chị thì bỗng đâu có một con cá sấu lao tới ngoác cái miệng rộng tua tủa răng nhọn táp đứt đôi người chị khiến máu đó loang cả dòng sông. Anh thét lên một tiếng, thức giấc ngay nữa đêm, mồ hôi tuôn ra đầm đìa như tắm và anh cảm thấy sợ hãi vô cùng, vậy là ngay trong cả tiềm thức anh lúc nào cũng rất nhạy cảm với một điều đó là người chị dâu của anh sẽ không còn tồn tại bên cạnh anh nữa ; đây cũng có thể kết luận được rằng anh đã quá…trót yêu chị rồi chăng bởi lẽ hình bóng chị nay đã đi vào cả giấc mơ đêm dài của anh. Ngày hôm sau rồi hôm sau nữa, chị Ái đã bình phục và làm việc trở lại như bình thường, hai chị em lại tiếp tục trò chuyện với nhau nhưng có điểu anh An tránh không nhắc tới đó là tai nạn té sông hôm trước của chị vì sợ chị sẽ bị chấn động tinh thần; lúc chiều ra xới vườn bắp cải sau nhà, trong khi ngồi nghỉ mệt uống nước, anh lại hoang mang nhớ lại những gì đã xảy ra vào ngày ấy ở chợ nổi sông lớn. Quả thật, anh rất lo sợ vì nhỡ ra không tìm được chị ấy thì chắc chắn anh chỉ còn nước trốn nhà đi luôn mà thôi chớ mặt mũi nào dám gập má Bạch, anh Bách hay chị Phận, chị Phi, chị Phụng ; làm sao mà anh dám thanh minh rằng anh lúc nào cũng coi chừng chị nhưng chẳng may sự cố xảy ra là do sóng đánh khiến cho tàu chòng chành làm tuột tấm ván bắc qua hai tàu khiến chị rớt sông. Anh nghe người ta nói rằng chổ ấy chẳng những sóng lớn mà nước lại sâu vô cùng, lâu lâu lại có cá sấu xuất hiện và thời gian trước không ít người bị té kiểu đó dẫn đến đuối nước chết chìm, càng nghĩ anh càng cảm thấy rùng mình khiếp sợ, khi ấy vì lo chị mất mạng chứ giờ đây dẫu ai có cho anh vàng đi nữa bắt anh nhảy xuống sông lớn lần nữa anh cũng chẳng dám. Tối đến lúc rũ chiếu chợt có một túi nilon nhỏ lộ ra, anh liền cầm lấy thì mới chợt nhớ ra đây chính là năm sợi dây ruybăng anh đã mua về làm quà tặng chị mà ba ngày nay anh đã quên lửng đi ; lúc này, chị đang ở trong buồng và do chẳng biết chị ngủ rồi hay chưa nên anh lên tiếng gọi chị thử xem, nghe tiếng chị trả lời anh liền chậm rãi đi vào sau khi lách người qua khung cửa. Chị Ái vừa mới giũ chiếu trãi trên giường, thấy anh An vào giơ túi đựng năm sợi dây cột tóc đủ màu vàng, xanh dương, đỏ, tím, xanh lục thì chị nhẹ cầm lấy và hỏi “Chú An mua tặng tôi hả?Mà chú mua hồi nào vậy?”; giữa lúc anh chưa kịp trả lời thì hai bờ vai chị lại run lên, chị vừa khóc nhỏ nhẹ vừa lấy những sợi ruybăng ra cầm nơi bàn tay búp măng nhìn chúng chẳng khác chi nhìn một báu vật…
-Chú An ơi, nhớ lại chuyện hôm bữa, tôi sợ lắm!
-Chị ơi, em còn sợ gấp cả ngàn lần chị nữa kìa chị biết không?-Vừa nói anh vừa ngồi xuống giường ngay sát bên chị, chính chị vô tình mới vừa đánh thức bao nhiêu tâm tư tình cảm tưởng chừng như đã ngủ say trong tiềm thức anh- Lúc chị rớt sông, em liền nhảy xuống ngay lập tức, khi ấy em nghĩ nếu giả sử chị mà có mệnh hệ nào chắc em chẳng dám ngó má, nhìn anh nhìn chị và chắc em cũng không sống nổi bởi vì…-Giọng anh nghèn nghẹn muốn khóc-bởi…vì…em yêu…chị!
Vậy là trong giây phút chóng vánh, anh đã bộc lộ phơi bày hết cõi lòng mình trước chị rồi, chị hoàn toàn tuyệt đối không hề ngạc nhiên khi nghe anh thốt lên như thế bởi lẽ trước giờ chị nghĩ thế nào rồi cũng có ngày anh sẽ nói vậy cho mà coi ; chị hiểu được nỗi lòng anh, chị thầm cảm ơn anh về những sợi dây cột tóc tuy nhỏ nhoi nhưng quá đỗi lớn lao, cảm ơn anh vì không có anh chắc giờ đây thân xác chị vẫn còn nằm dưới đáy sông lớn lạnh lẽo buốt giá…
Và rồi chị bắt đầu cảm nhận được có sự nhột nhạt ngay nơi sau lưng áo đồ bộ bông chị đang mặc, đấy chính là cánh tay anh An đang lặng lẽ mày mò, có lẽ để kiếm tìm một tình yêu nơi chị chăng? Chị Ái nhẹ nhàng ngã đầu tựa vào vai anh, đấy chẳng khác gì một tín hiệu đẻn xanh bật sáng lên soi tỏ cho anh đi tới trên con đường tìm đến trái tim của chị ; trong khi chị khẽ ngước mặt lên nhìn anh thì cũng trùng hợp ngay lúc đó đầu anh lại đang cúi xuống thành thử cho nên hai vành môi anh chưa gì đã khẽ quẹt nhẹ một vệt từ tràn xuống tới mắt phài chị. Chẳng biết anh vô tình hay cố ý bởi vì rõ ràng đấy chính xác là một nụ hôn không hơn không kém anh gửi tới chị dường như anh muốn thăm dò chị dâu mình thì phải và nhanh chóng, anh nhận được câu trả lời từ nơi chị cho biết rằng chị sẵn sàng chấp nhận anh đó chính là nụ cười mĩm chi khả ái nơi môi chị mà thường ngày anh vẫn thường nhìn thấy thay cho một sự hài lòng, thỏa mãn…Lẩn tiếp theo, anh hôn lên hai gò má nhô cao mịn màng ửng hồng của chị, anh hôn chị bằng tất cả nỗi niềm yêu thương thầm kín hằng chất chứa bấy lâu nay trong lòng ; chị lặng yên đón nhận anh cùng biết bao nhiêu nhịp điệu rung động, bồi hồi lẫn xao xuyến, ngất ngây và sau đó chẳng bao lâu, toàn thân chị dần dần thành mềm mại chẳng khác gì bông nhẹ ngã người theo đà dìu đỡ của anh nằm xuống mặt giường trãi sẵn tấm chiếu hoa cạp điểu hãy còn khá mới. Phải nói rằng giây phút này đây mới thực sự là khoảnh khắc thời gian đánh dấu sự khởi đầu tình yêu giữa anh và chị-một cặp em chồng chị dâu, anh phủ một trận mưa hôn trãi khắp khuôn mặt chị đẹp như trăng rằm trước giờ có thể nói chỉ là lâu lâu xuất hiện trong giấc mơ muộn màng mà thôi! Cũng như bao nhiêu ngôi nhà khác trong xóm, mái ấm của người vợ xa chồng đã cửa đóng chắc then cài kỹ từ lúc sớm bởi vì giờ đây nó nhanh chóng hóa thành không gian hạnh phúc ân ái mặn nồng giữa người vợ ấy với chú em chồng ; xung quanh, thiên nhiên quả thật tĩnh mịch vắng lặng, im lìm chẳng hề có lấy một bóng người hoàn toàn tuyệt đối chẳng muốn gây phiền hà chi cho hai chị em đang hòa hợp giây phút yêu đương hoan lạc. Sự thật quá đỗi phũ phàng chăng, anh Bách mưu sinh ở xứ lạ quê người, má Bạch thì chỉ cách nhà khoảng chừng mười cây số vui vẻ ngồi xem tuồng hát sắp vãn, ba người chị theo chồng xa xứ làm gì mà có thể ngờ được rằng tình yêu loạn luân, tội lỗi lại bất ngờ nảy nở giữa chị Ái và anh An trong đêm khuya trừ tịch dẫu cho rằng có phép đi chăng nữa! Sau vài giây phút chần chừ lưỡng lự nữa muốn nữa không, đôi môi chị khẽ hé mở từ từ đón nhận lấy hai vành môi anh kề sát nhẹ nhàng chạm vào rồi dần dần luồn sâu vào, quả thật lúc này anh cảm thấy thực sự khoan khoái khi được mút lấy mút để mủi vị thơm tho, ngọt ngào nơi hai khóe miệng người chị dâu đã từng nuốt chửng lấy anh cả xác lẫn hồn ngay vào ngày anh tháp tùng đoàn nhà trai qua nhà gái rước chị về làm vợ anh trai anh…Tai nạn chị rớt sông cách đây một ngày, sau khi cứu được chị, hỏi chuyện mới biết đấy là chị dâu anh chứ trước đó nhiều người cứ tưởng lầm rằng là vợ hay bạn gái anh, có thể nói rằng họ rất đỗi thán phục anh bởi theo họ thì trong cõi đời này thật hiếm có người nào sống có tình có nghĩa như anh vậy và khi ấy thực sự anh chẳng thể nào biết trước được là chưa tròn ba ngày nữa anh sẽ được đền bù, đáp trả bằng một đêm tình tuyệt vời thế này đây? Còn chị từ ngày chồng cất bước lên đường rời xa chị rày đây mai đó nơi đất khách quê người, trong nhà ngoải ngõ mọi việc gần như tất tần tật đểu có bàn tay chú em chồng động đến, từng chuyện cỏn con như thế lẽ đương nhiên chị còn phải mang ơn anh huống chi là chuyện trời long đất lở hôm nọ chút xíu nữa thôi, chỉ cần chậm một giây là coi như tính mạng chị chẳng khác chị ngàn cân treo sợi tóc mỏng manh đã vậy anh lại còn không quên mua tặng chị thứ mà chị thích thì làm sao chị có thể phủi tay phớt lờ đi chăng được? Trong lúc run rẫy, nồng nàn đáp trả lại nụ hôn môi đầu đời do anh trao cho, bàn tay trái chị vẫn cứ khư khư nắm chặt lấy năm sợi dây ruybăng cột tóc – quà tặng của anh chẳng khác gì chị sợ chúng sẽ biến mất đi chăng ; mãi một lúc lâu sau, chị mới lần để chúng lên chổ đầu giường sát với gối chị nằm vì có như vậy thì cả hai bàn tay chị mới có cơ hội thuận tiện cho việc cùng anh bắt đầu mày mò, sờ soạng, mò mẫm thân thể lẫn nhau.
Thật không biết đây là “giao trứng cho ác” hay giao ác cho trứng, thay lời suy nghĩ của anh Bách khi anh đã chọn sai nước cờ lên đường xa quê cách làng như thế này và ở phần trên của truyện chúng ta ai ai cũng đểu biết anh những hai lần mượn rượu làm ơn nhờ vả em trai anh ở nhà chăm sóc giùm vợ anh ấy thế mà đêm nay anh An lại trở mặt giúp anh đỡ chị như thế này đây! Đêm nay đến với nhau trong cuộc tình quá đỗi bất ngờ này, anh chỉ mặc quần sort xám đã hơi cũ cùng áo thun kiểu tròng cổ màu xanh cũng không còn mới nữa còn chị Ái thì như mọi đêm là bộ đồ bộ bằng vải bông mới-một trong số quần áo mà chồng chị mua cho chị trước khi anh đi Campuchia lần thứ hai…Giờ đây, hai bàn tay người em chồng chị đang vụng về mày mò mới vừa mở xong hột nút ốc bằng nhựa đầu tiên trên chiếc áo ấy của chị để bắt đầu một cuộc hành trinh mới hoàn toàn khác hẳn với hành trình của anh trai mình : anh Bách đi tha phương cầu thực buôn bán mưu sinh còn anh thì hưởng thủ, thưởng thức và chiếm đoạt chị dâu anh trong đêm khuya vắng lặng. Nói là nói vậy chứ thực ra chẳng phải là anh đang tâm tàn nhẫn cưỡng hiếp chị dâu mình mà chính xác là đôi bên chỉ trong giây phút đã đồng tâm ý hợp cùng nhau, nhớ lại lúc vừa bị rớt xuống sông lớn chợ nổi chị vừa vẫy vùng vừa gọi tên anh một cách tuyệt vọng và khi chìm xuống mặt nước, chị thoáng thấy bóng anh đang lao tới cứu chị. Hai ngày nay chị suy nghĩ khá nhiều về tình huống tai nạn vừa qua nếu anh An không đi cùng chị lúc đó mà chỉ là người khác cùng xóm thôi thì giờ đây chưa biết chị sống chết ra sao, cũng may là ở khu chợ nổi không có người nào quen biết với gia đình má Bạch chứ nếu có thì thế nào rồi cũng lan tới tai má cho mà xem sau đó chị và anh thế nào rồi cũng bị má la cho một trận…Hột nút thứ nhất vừa được tháo bung ra, tiếp đó thuận tay anh cởi luôn một lèo bốn hột nút còn lại nơi áo chị sau đó mở rộng hai vạt thân áo trước sang hai bên ; diễn tả là vậy chứ thực ra bởi trong cuộc đời đây là lần đầu tiên anh mới được gần gũi đụng chạm với thân thể một người phụ nữ tuyệt đẹp đó chính là chị dâu của anh, nào có kinh nghiệm gì đâu thành thử cho nên anh hết sức lúng túng, lụp cha lụp chụp nhưng dẫu sao cuối cùng thì rồi anh cũng có được một khởi đầu tốt đẹp: cởi hai vai áo chị rổi tuột dần, tuột dần hai tay áo xuống khỏi hai cánh tay nuột nà, nần nẫn của chị. Cầm lấy chiếc áo chị Ái nơi bàn tay phải, anh An nhẹ để nó lên mé đầu giường ngay sát bên cạnh những sợi dây ruybăng vô tri vô giác mà có lẽ chắc là cả anh lẫn chị không còn quan tâm để ý gì đến chúng nữa sau đó lừng chừng một chút, anh vừa run rẫy vừa vội vàng luồn cả hai tay xuống dưới lưng chị để cởi hai cái móc nhôm nhỏ cài nối hai sợi dây nơi chiếc áo ngực bằng thun voan trắng hãy còn mới chị mặc che đậy hai bầu vú đầy đặn, phập phồng nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hến, gấp gáp. Chẳng mấy chốc, nó đã hoàn toàn mất hẳn đi độ bó sát vào da thịt và bắt đầu tuột lệch xuống, khi ấy lại bàn tay phài anh cầm lấy để lên cùng một chổ với chiếc áo đồ bộ vải bông đã có mặt lúc nãy, lúc này với tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng một điều gì đó mơ hồ anh vụng về cúi xuống úp vùi mặt anh vào giữa hai gò ngực người chị dâu căng đầy, tràn trề nhựa sống bắt đầu hưởng thụ, thưởng thức và chiếm đoạt vợ người anh trai đang lưu vong nơi đất khách quê người. Lẽ đương nhiên thế nảo rồi chị Ái cũng thầm so sánh anh An-em chồng và cũng là người tình bất chợt của chị với anh Bách-chồng chị, chị thấy anh do chưa có kinh nghiệm nên lúc nào cũng không những thiếu bình tĩnh mà còn lụp cha lụp chụp nhựng thực sự chẳng biết sao mà chị lại cảm thấy dường như anh có vẻ hăng hái, nhiệt tình, khỏe khoắn và nhẹ nhàng, tinh tế hơn so với anh trai mình. Chính vì suy nghĩ đó cho nên lúc trước chị chiều chuộng chồng bao nhiêu thi đêm nay cũng ở ngay trên chiếc giường hoa chúc của vợ chồng chị, chị lại chiều chuộng chú em chồng bấy nhiêu và dường như có lẽ còn nhiều, còn trội hơn cả chồng ; trong khi anh ngậm nút lấy bầu vú phải của chị đồng thời lần bàn tay phải lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú trái còn lại một cách quá đỗi phấn khích thì cặp mắt lá răm của chị cứ mãi nhắm nghiền lại, khuôn mặt chị càng lúc càng đờ đẫn thất thần nghiêng qua đảo lại…
Ở cách đó mười cây số, tại ngôi đình vở hát tuồng cũng đã kết thúc từ lâu, má Bạch cùng cô em gái về ngủ trong nhà một người quen với má đêm nay là đêm thứ ba và sáng mai anh An sẽ chống xuồng tới rước hai chị em má về, má đâu biết rằng lúc này đây nơi căn nhà của vợ chồng anh con trai thứ năm của má ngay bên cạnh nhà má đang xảy ra chuyện tác tệ “trời không dung đất chẳng tha”giữa cô con dâu do chính má tỉm người mai mối cưới về và cậu con trai út của má! Chuyện này quả thật đúng như trước đây có lần má đã suy nghĩ bâng quơ rồi lo lắng một cách hão huyền, nó đã trở thành thực tế chẳng khác chi một lời nguyền vĩnh hằng tử thần thánh trên trời và lúc này sau khi “chán cháo chê cơm”nơi bầu vú phải của chị Ái rồi, anh lại tiếp tục đổi bên nghĩa là miệng anh lẩn qua ngậm nút lấy đầu núm vú bên trái chị còn bầu vú phải dĩ nhiên anh cũng không thể nào quên lần bàn tay trái lên mày mò, nắn bóp…Dần dần mục tiêu hiển hiện rõ ràng ngay trong đầu óc anh lúc bấy giờ đó là hành động anh đưa hai bàn tay xuống nhẹ nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ vải bông còn lại nơi hạ thể chị, cũng giống như lúc nãy anh lại ngờ nghệch, lúng túng một cách thảm hại khi tuột dần tuột dần nhích từng cm một hai ống quần chị xuống đầu tiên là cặp đùi no tròn phía trước và hai bờ mông ở sau, qua hai đầu gối tới cặp giò thon dài và cuối cùng là hai bàn chân nuột nà, trắng muốt chẳng khác gì trứng gà lột. Sau khi cởi xong quần ngoài của chị, tiện tay anh để luôn nó lên phía bên tay trái mé đầu giường vì chố ấy hãy còn trống trãi rồi lúc này anh mới tự cởi chiếc áo thun anh mặc ra đề phủ lên trên quần chị (hành động này lý ra anh phải làm sau khi cởi xong áo chị), rõ ràng vì là lần đầu tiên bước vào yêu đương ân ái không có kinh nghiệm nên anh quên béng đi, chẳng biết phải làm gì trước làm gì sau? Chị Ái khi nãy hơi tỏ ra kỳ cục, khó chịu vì anh An cứ để y nguyên quần áo mà làm tình, ân ái với chị nhưng vì ngượng ngùng, bối rối lần đầu tiên chị dám cắm sừng lên đầu chồng nên chị chẳng thể nào nhắc nhở anh được! Lần này, chị mừng thầm khi nhận ra có lẽ anh đã tự rút được kinh nghiệm chăng bởi vì anh vửa mới cởi xong áo thun nơi phần trên thân thể anh và giờ…thì nhân tiện sẵn trớn anh đã lần bàn tay phải nhẹ nhàng tuột chiếc quần lót bằng thun voan trắng muốt mới tinh nơi hạ thể chị xuống ; chẳng mấy chốc, lớp vải nhỏ nhoi cuối cùng ấy chưa chi đã rời khỏi thắt lưng qua khỏi đùi và đầu gối chị tới cặp giò sau đó thoát ra hai bàn chân chị lên nằm cùng một chổ bên phải với áo ngoải, áo ngực. Cũng như bao nhiêu hộ gia đình khác trong xóm vì cả xả chưa có đường dây điện kéo tới nên nhà chị Ái tối đến là phải thắp cả hai cây đẻn dầu, một cây nơi nhà ngoài và cây còn lại để trong gian buồng chị ; đêm nay cũng vậy, lúc anh An vào buồng rồi sau đó ở luôn với chị tới giờ, cây đèn bên ngoài vẫn sáng nhưng rồi có lẽ gió luồn vào làm tắt ngúm tối om còn ngọn trong buồng tuy leo lét lúc mờ khi tỏ nhưng vẫn cháy sáng liên tục. Từ nãy tới giờ, chị và anh cả hai đểu quên bửng đi chuyện bỏ mùng xuống, nơi này làng trên xóm dưới mặc dù cây cối nhiều nhưng nhờ xã phát động tốt chiến dịch phòng chống sốt rét, sốt xuất huyết nên dù không bỏ mùng vẫn hầu như không có một con muỗi nào dám vo ve lai vãng quấy rối chuyện tình chị dâu em chồng cả. Tấm chiếu hoa cạp điều trãi trên giường chị từng mấy lần làm chứng nhân cho những đêm động phòng hoa chúc của hai vợ chồng chị và anh Bách đêm nay lại tiếp tục đồng hành với cuộc tình ân ái ngọt ngào giữa chị và chú em chồng ; mặt chiếu giờ có đôi chổ hằn lên, có góc bị xô lệch không còn ngay ngắn nữa do cả hai không chịu nằm yên cứ lăn qua lộn lại mãi, người này kẻ kia hết nằm dưới lại đỗi lên nằm trên…Lúc bấy giờ, anh lại rời khỏi người chị ngồi dậy cởi tuột hẳn chiếc quần sort ra ngoài và lần này anh không để lên đầu giường nữa mà cho xuống cuối chân giường vì anh thấy chố ấy còn rộng rãi chán ; vậy là đến giờ phút này đây, coi như anh và chị cả hai đều đã quyết định đi đến giai đoạn kết thúc cuộc tình là hành vi quan hệ giao hợp cùng nhau chứ dứt khoát không chịu dừng lại nữa chừng dẫu cho có thiên lôi cầm lưỡi tầm sét từ trên trời nhảy xuống ngăn cản họ lại.
Chẳng biết giây phút này, chị Ái và anh An có ai chịu nhớ đến anh Bách giờ đang ở đất khách quê người không và cả hai có cảm thấy bản thân mình mang tội mắc lỗi với anh ấy hay không ; chắc là dẫu sao ít nhiều họ cũng sẽ có được cảm nhận như vậy nhưng thôi mặc kệ -họ nghĩ-cứ yêu đi đã xong rồi có chuyện gì để tính sau và thế là cả hai lại kết nối vòng tay với nhau nhẹ nhàng, chậm rãi ôm xiết lấy thân thể của nhau đến mức độ không còn một khe hở nào nữa. Lúc này trông cả hai thực sự chẳng khác gì một cặp đôi người tiển sử thuở xa xưa trời chưa ra trời, đất chưa ra đất bởi toàn thân họ đều trần truồng như nhộng từ đầu tới chân tuyệt nhiên không còn một mảnh vải nào để che đậy cả ngay đến những chổ kín đáo nhạy cảm nhất của cơ thể con người đó là nách, áo ngực và quần lót. Mặc dầu từng là phụ nữ có chồng thế nhưng khi hay biết rằng lúc này dương vật anh rất to, rất dài và rất cứng không ngừng giựt giựt liên hồi đang càng lúc càng cận kề cọ sát vào đùi non của mình, chị không khỏi ngượng ngùng, e thẹn, xấu hổ cứ tưởng chừng như chị và anh đang nằm trên chợ nổi có cả hàng trăm hàng ngàn cặp mắt chăm chăm soi bói nhìn vào vậy! Chị thoáng chợt nhớ tới chồng, thực sự chẳng biết anh như thế nào, có đau ốm gì không nhưng rồi chị lại thầm nghĩ ngay tới cái hạnh phúc nhỏ nhoi tử anh An bất chợt mang tới cho chị đêm nay chẳng khác gì một cơ hội ngàn năm một thuở mới có được vậy chăng sao chị chẳng nhẽ không chịu nắm bắt lấy để khỏi uổng phí tuổi xuân thì con gái. Chị khẽ nhắm nghiền cặp mắt lá răm đẹp mê hồn, hai chân chị tử từ dang rộng ra đón nhận nguyên cả thân thể anh lúc này đang chậm rãi leo lên người chị, chị thầm so sánh với anh Bách thấy anh nhẹ hơn (anh nhỏ con và ốm hơn anh trai anh nhiều) và lần này, chị nhận ra hết sự lúng túng vụng về của anh con trai nhỏ hơn chị những hai tuổi đang tìm cách để thỏa mãn bản thân anh lẫn chị. Trông tư thế anh lúc bấy giờ chẳng khác gì con kỳ đà đang leo lên cành cây khô nơi sa mạc cát mênh mông dưới ánh nắng mặt trời chói chang nhấm nháp vài giọt sương đọng lại trên những chiếc lá non, đầu dương vật anh sau hơn nữa phút mày mò tìm kiếm khá mỏi mệt cuối cùng rồi cũng đút lọt vào được lổ âm đạo chị một cách gọn hơ và nhanh chóng khiến cho cả anh lẫn chị đểu ngạc nhiên, không ai có thể ngờ được là …lại “xuôi chèo mát mái”đến như vậy. Chị nhăn mặt nhíu mày tỏ vẻ hơi đau đớn vì kích thước quá khổ của dương vật anh đang càng lúc càng đi sâu vào thám hiểm mọi ngóc ngách trong cơ thể chị có khi chạm tới cả tử cung chị cũng nên nhưng rồi nơi khóe miệng chị lại nấc lên tiếng rện rĩ khe khẽ bởi vì những càm giác hạnh phúc sung sướng, khoái lạc do anh mang đến cho chị. Những cảm giác ấy dần dần tích tụ lại thành một dòng điện mà hiệu điện thế có thể lên tới hàng trăm ngàn kV xuất hiện từ nơi xương cùng rần rật chạy dọc theo cột sống đến trung ương thần kinh rồi từ đấy lan tỏa ra khắp cả tứ chi lẫn châu thân, chị Ái và anh An cả hai đểu đã hòa nhập lại thành một, cùng nhau hụt hẫng chới với trong biển bờ yêu đương tình ái. Anh bắt đầu nhấp nhỏm, nhẹ nâng người lên rồi hạ xuống một cách nhịp nhàng, đều đặn đưa đẩy dương vật vừa dài vừa to vừa cứng hết thụt ra lại thọt vào sâu bên trong âm đạo người chị dâu ; trước đây, anh đã từng hai lẩn uống rượu đưa tiễn anh trai lên đường xa làng cách xóm, anh từng hứa với anh mình là…anh sẽ giúp anh đỡ chị ấy thế mà đêm nay anh lại giúp anh đỡ chị như thế này đây. Là phụ nữ nhà nông nên chị không để móng tay dài tỉa tót sơn màu lòe loẹt như dân thành thị mà phải luôn cắt ngắn chứ nếu không thì nãy giờ hai bàn tay chị không ngớt cử động cào tới cấu lui trên lớp da lưng anh chắc chắn nơi ấy giờ ít nhất cũng phải có ba bốn đường xước rướm máu hồng đỏ rồi cũng nên ; ở phía dưới anh vừa chơi chị còn bên trên anh vừa cúi xuống cùng chị nút môi liếm lưỡi nhau một cách say sưa, ngây ngất và cuồng loạn đến đỗi nước bọt của cả hai cứ tràn ứ ra hai bên mép nhưng rồi cuối cùng ai nấy cũng đểu được bạn tình nút lấy sạch sẽ, khô ráo. Thỉnh thoảng, anh cũng không quên tìm kiếm đầu núm vú bên phải hay bên trái của chị để tận hưởng, thưởng thức từng giọt sữa vô hình bất dạng ngọt ngọt, thơm thơm, béo béo tiết ra từ nơi hai gò ngực săn chắc, phập phồng nâng hạ liên tục theo hơi thở gấp gáp, hổn hển của người chị dâu hơn anh hai tuổi.
Đêm dài lắm mộng, theo từng tích tắc thời gian, cuộc tình ân ái hoan lạc giữa chị Ái và anh An dẫu cho ngọt ngào đến mấy, dẫu cho say sưa ngất ngây kéo dài tưởng chừng như không có hồi kết thúc cuối cùng rồi cũng phải chấm dứt, độ khoảng mười phút thôi cũng chính là biết bao nhiêu sung sướng, thỏa mãn phụng hót sáo ca cho cả đôi bên lắm rồi! Chị thực sự không ngờ chú em chồng tuy bề ngoài ốm yếu, nhỏ con hơn chồng chị nhiều nhưng về khả năng sinh lý thì lại…trội gấp đôi gấp ba lần chồng mình, vì vậy đêm nay chị cảm thấy hạnh phúc vui sướng thực sự, chị không còn cảm thấy nặng lòng khi bản thân mình chậm con và chị cũng không còn bị ám ảnh bởi tai nạn té sông hai ngày rước. Lúc bấy giờ, dương vật anh đang ngừng bắn phụt vào sâu bên trong âm đạo chị những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo, nhơn nhớt chẳng khác gì keo dán ; vậy là bao nhiêu tinh lực trai trẻ tích tụ bấy lâu nay anh đều đã trút hết tất cả vào cơ thể chị dâu anh, từng dòng tinh dịch anh tiết ra hòa lẫn dịch nhờn của chị do quá dư thừa nên ròng ròng chảy tràn ra làm ướt nhẹp hai bên bùi cũng như vùng bụng dưới của anh lẫn chị. Sau khi cảm thấy rã rời, anh và chị lấy quần áo mặc vào rồi mạnh ai trở về giường của riêng mình để ngủ như chạy trốn một sự mặc cảm xấu hổ, đê hèn và sáng hôm sau, má Bạch lúc ngồi trên xuồng do anh con trai út của má chống chèo trở về đã khoe với bà bạn hàng xóm rằng anh tội lắm, sống rất có tình có nghĩa và lúc nào cũng hay giúp anh đỡ chị./.
Kết thúc lúc 13 giờ 27 phút ngày 20 tháng 02 năm 2018
(Mùng năm Tháng Giêng năm Mậu Tuất)
CON ĐƯỜNG HOA