Chị Nam - Phần 89: Ếch ơi! Cua à!
Chị Ếch-Quyên và anh Cua-Lành chỉ hơn kém nhau vỏn vẹn có ba tuổi mà thôi, ngay từ thuở tuổi ấu thơ lúc anh mới lên ba còn chị đã đi học lớp Một, thằng Long mới vừa thôi nôi giữa anh và chị từng ngẫu nhiên xảy ra những “sự cố”, tai nạn bất ngờ chẳng ai lường trước được ; có chuyện chỉ cần nghe qua cũng đủ cười ra nước mắt chứ đừng nói chi là phải chứng kiến, có tình huống hết sức hãi hùng “nghìn cân treo sợi tóc” theo thời gian lớn lên cùng năm tháng để lại biết bao nhiêu là đau đớn, xót xa, thê thảm làm sao! Lúc ấy tuy chưa hiểu biết gì nhiều nhưng dường như giữa hai chị em đã manh nha xuất hiện một sợi dây liên kết tuy rằng vô hình nhưng lại chặt chẽ, bền bĩ để rồi sau này tạo nên tình yêu đôi lứa cấu kết hai đứa thành một cặp đôi loạn luân tội lỗi ; bởi lẽ một điều hiển nhiên đấy là hai đứa chẳng những thương nhau lắm mà lâu lâu cũng lại choảng nhau rất dữ khiến cho bố mẹ, họ hàng, người thân dễ dàng có ấn tượng nhớ nhất và lâu quên nhất đối với hai đứa. Bà Quý nhớ mãi một tình huống kỷ niệm xưa xảy ra trong quá khứ nhân vật chính không ai khác hơn chính là “con Ếch” và “con Cua”, sáng chủ nhật nọ như mọi ngày bà xách giỏ dẫn bé Hến cùng bé Sò đi chợ Bà Rịa khoảng tám giờ và do mấy bà cùng xóm hối bà đi nhanh lên cho kịp xe ôm thành thử cho nên bà quên bẵng luôn cả việc pha bình sữa cho thằng con trai đầu “dùng lót dạ”. Một tiếng đồng hồ sau, bé Lành đói quá vừa khóc khản cả tiếng vừa trèo từ trên giường xuống bò lăn bò lết trên nền gạch bông, bé Quyên nghỉ học ở nhà thấy vậy liền trổ tài làm giống y như mẹ bé hay nhìn thấy mỗi ngày và mãi đến ngày hôm nay bé mới có cơ hội bắt chước mẹ chẳng biết có giống không đây? Bé lấy bình sữa vặn vòi nước rửa sạch, dùng vải lau ngoài và rãy cho khô bên trong rồi múc hai thìa sữa bột Ligô đổ vào, sau đó bé khệ nệ bưng phích nước sôi khá là nặng rót tiếp vào bình khoảng 3 phần, kế đó bé lấy núm vú bằng da màu nâu tròng vào đầu bình sữa. Bé không quên ngâm bình sữa trong thau nước lạnh cho nguội bớt, vừa mếu máo vừa lo lắng nhìn thằng em đang khóc lóc vì đói và khoảng năm phút sau, bé đã cầm bình sữa đến ngồi xổm xuống đất ngay bên cạnh em trai ; thằng Lành háo hức hai tay đỡ lấy bình sữa khi chị nó vẫn cẩm hộ nó vì sợ nó làm rớt, miệng nó day day ngậm lấy đầu núm vú da bắt đầu thưởng thức “món ăn điểm tâm”do chị Tư nó thay mẹ làm cho nó một cách quá đỗi bất đắc dĩ. Vì là lần đầu tiên, bé Quyên chỉ múc đại sữa và lấy nước áng chừng mà thôi chứ làm sao mà chuẩn xác y như mẹ được, đúng ra chỉ cần 2 phần nước thôi đằng này bé đổ đến ba phần làm cho sữa pha trong bình không được ngọt ấy vậy mà em trai bé cứ thế bú lấy bú để đắp đỗi cơn đói đang hành hạ từ nãy đến giờ. Lúc về đến nhà, hay hết mọi chuyện bà Quý vừa khóc vừa cười vừa xoa đầu khen bé Tư giỏi, dĩ nhiên liền ngay sau đó bé được mẹ thưởng cho phần thưởng thật xứng đáng đó là một cái bánh ít lá gai-thứ bánh mà bé rất thích ăn mỗi lần mẹ đi chợ về mua quà cho các con ; đấy là tình huống xảy ra qua đỗi bất ngờ giữa hai chị em mặc dù không hề mắt thấy tai nghe tất cả từ đầu đến cuối nhưng bà Quý vẫn cứ một mực tin rằng con Ếch biết pha sữa cho thằng Cua bú ăn đứt cả con Hến, con Sò! Còn ông Nhã thì chỉ cần một lẩn thôi ngay tại nhà ông chứng kiến toàn bộ diễn biến trận giành giật đánh nhau hết sức khốc liệt giữa hai chị em cũng đủ kết luận rằng chúng “thương nhau lắm cắn nhau đau”(lúc ấy bé Quyên lên bảy còn thằng Lành đã bốn tuổi), khoảng mười giờ sáng đi câu về thấy nhà vắng vẻ ông cất tiếng gọi “Hến ơi! Sò à!” rồi “Ếch ơi! Cua à!”. Chẳng hề có tiếng đứa con nào trả lời ông cả, bất chợt ông nghe có tiếng đánh nhau huỳnh huỵch xen lẫn với tiếng khóc tiếng la ơi ới ở dưới gian bếp vẳng lên nghe rõ mồn một, sau đó ông thấy bé Tư chạy lên nhà trên hai tay cầm chai nước lọc lấy từ tủ lạnh ra còn thằng Năm thì hùng hục đuổi theo sau trong khi tay nó lăm lăm cầm cái chày bằng inox quyết ăn thua đủ với chị mình có lẽ là để giành chai nước thì phải? Do giẫm phải cái chổi bị trợt chân nên bé gái ngã sấp người, cái chai duột khỏi tay bé cùng với lực toàn thân bé dập mạnh xuống nền gạch bông vỡ tan tành, bàn tay phải bé bị vài mảnh chai ghim vào chảy máu tươi đỏ thẳm làm cho bé khóc thét lên đau đớn và do vậy nên thằng Năm mới chùn lại vì sợ hãi…
Khi tai nạn xảy ra thì bà Quý cùng hai đứa con gái lớn bồng thằng Út Long đi hái rau muống cũng vừa về tới nhà, ông Nhã vội vàng ba chân bốn cẳng bồng bé Quyên ra xe máy bảo chị Hai Nhị ngồi sau ôm bé rồi chạy vào cấp cứu cho bé tại bệnh viện ; sơ cứu xong, các bác sỹ đưa bé lên phòng tiểu phẩu khoa nhi lẩu 3 gắp hết các mảnh vụn thủy tinh ra rồi sát trùng, băng bó lại cẩn thận xong chỉ định bé nằm lại khoa để theo dõi có bà Quý ở lại chăm sóc. Mãi đến chiều hôm sau, bé mới được về và lúc nằm trong phòng ngủ với bàn tay bó lại trắng toát thì thằng Lành từ bên ngoài mở cửa lấm lét hững thững đi vào đến bên giường nó đưa mắt nhìn chị với vẻ ăn năn hối lỗi ; không ai bảo ai bày cả, nó lần tay nâng bàn tay bị thương của chị nó lên hôn nhẹ vào chổ cổ tay và thấy thế chị nó cảm động khóa òa lên nức nở trong khi nó cũng khóc. Thời gian thắm thoát trôi qua chẳng khác gì thoi đưa, bàn tay bé Tư rồi cũng tới lúc được tháo băng, lên da non rồi thành 3,4 vết sẹo ; chị dần dần trưởng thành lớn lên cùng hai chị gái và hai em trai của mình trong cùng gia đình vợ chồng ông Nhã bà Quý, tới năm chị mười bảy còn Lành mười bốn lần này tới lượt cậu em kế chị phải hứng chịu lấy họa kiếp tưởng chừng như đành phải lìa bỏ dương trần về với chốn cửu tuyền! Khi ấy, chị vừa học xong lớp Mười một còn nó hết lớp Tám đang nghỉ hè, do có vài lần hẹn hò quen biết với một anh con trai ở cùng xóm trạc hai mươi hai mươi mốt và được anh này rủ đi vào núi Dinh đi săn, chị liền rủ rê Lành đi theo ; chàng trai kia vốn có tình ý với chị, muốn chiếm được trái tim người đẹp nên đồng ý ngay việc em trai chị đi theo có thể nó sẽ làm “kỳ đà cản mũi”trong chuyến đi săn này nhưng đành phải chấp nhận vậy thôi! Anh ta vác theo một cây súng săn nòng dài, suốt cả quãng đường đi vào núi anh huyên thuyên chưa hết chuyện này lại tới chuyện kia còn chị Quyên đi bên cạnh và Lành lẽo đẽo theo sau cách khoảng chừng 5-6m ; đang đi chợt nghe có tiếng gì đó sột soạt trong bụi cây phía sau nên nó xoay người lại vừa chăm chú quan sát vừa đi thụt lùi theo chị và anh hàng xóm còn anh kia mãi nói nên vấp phải một cảnh cây chúi nhũi người ngã sấp về trước. Trong lúc anh ngã chẳng may cây súng săn bị cướp cò, nòng súng vô tình lại chĩa thằng vào lưng Lành, sau một tiếng nổ chát chúa chị Quyên thấy cả anh chàng tía lia lẫn Lành đểu ngã lăn ra đất ; anh ta đứng dậy ngay được với khuôn mặt nhăn nhó nhưng còn cậu em chị thì vừa la chẳng khác nào lợn bị chọc tiết vừa lăn lộn trên mặt đất cát “Chị…Tư ơi! Em bị…trúng…đạn…rồi!” Nghe em mình đau đớn thốt lên, như sét đánh ngang tai, chị hốt hoảng chạy tới ngồi sụp xuống bên cạnh cậu.
-Em…làm sao? Em…nói thiệt…không? Trúng…đạn…ở đâu?
-Ở…sau lưng!
Thấy khuôn mặt em càng lúc càng xanh lại, chị đỡ em ngồi dậy và chị nhận ra nơi cột sống em bắt đầu có máu thấm ra chiếc áo thun kiếu màu tro em mặc trên người, anh bạn hàng xóm lúc này cũng chẳng thể nào bình tĩnh được nữa ; chị bắt anh mau chóng cõng Lành chạy ngược trở lại ra đường cái bỏ cả cây súng săn tai họa, chị lúp xúp chạy theo thời may khi ra đến nơi thì gặp ngay một chiếc xe ôm. Bác tải lập tức đỡ Lành lên ngồi giữa còn anh leo lên ngồi sau ôm người bị nạn, xe rồ ga phóng vút đi về phía bệnh viện ; trong khi đó, chị Quyên vẫn cứ “chạy maratông”về tới nhà chị mếu khóc “Ba ơi!Má ơi! Thằng Cua bị thương rồi!” Tá hỏa tam tinh khi nghe con Ếch nói vắn tắt tình hình, cả ông Nhã lẫn bà Quý cùng chị Hến, chị Sò vội vàng đi ngay vào bệnh viện chỉ để lại thằng Ốc ở lại coi chừng nhà ; đến nơi, họ được bác sỹ trực cấp cứu thông báo là Lành phải chuyển lên Chợ Rẫy-Sài Gòn ngay vì thương tích quá nặng sau đó chừng mười phút, khi giấy tờ xong xuôi một mình chị Tư lên theo xe hồng thập tự để làm nhiệm vụ chăm sóc cho em trai trong chuyến hành trình từ Bà Rịa lên Thành phố chuyển viện. Viên đạn súng săn quái ác ghim ngay vào cột sống cậu em trai thứ năm khi vào phòng phẫu thuật bệnh viện Chợ Rẫy đã được các bác sỹ giỏi giang ở đây gắp ra mà nếu chậm trễ có thể làm cho cậu vĩnh viễn bị liệt suốt đời nhưng rồi để được bình phục phải mất cả bốn tháng trời khiến cho cậu phải bỏ học năm lớp Chín!
Thương em, thay vì tiếp tục đèn sách để thi tú tài chị Quyên lại xếp sách tắt đèn ở nhà tự nguyện làm “osin”cho Lành và cũng nhờ vậy mà bệnh tình của cậu em trai chị ngày càng nhanh chóng được thuyên giảm ; lúc còn ở trên Sài Gòn, ít ra chị cũng được mấy bác sỹ, y tá, điều dưỡng, lao công khen chị tuy hãy còn trẻ nhưng lại quả đỗi lanh lợi, giỏi giang, xốc vác trong việc tuân thủ y bạ để túc trực chăm sóc em trai mình. Hai ngày sau, bà Quý lên mang theo quần áo cho hai chị em, bà bảo chị về Bà Rịa đi để bà lo cho em ; chị về buổi sáng tới chiều chạng vạng chưa gì đã thấy chị quay lên rồi, mẹ hỏi sao thì chị nói lo cho em thà ở đây thấy nhẹ lòng hơn chứ ở nhà rõ ràng không yên được! Thấyvậy, qua hôm sau mẹ chị đón xe ra về vì bà tin tưởng có con Ếch vết thương của thắng Cua sẽ mau chóng bình phục thôi, bà vừa về thì Khang-anh hàng xóm và cũng là hung thủ gây ra tai nạn cho Lành tới thăm ; dẫu chúng ta ai ai cũng đểu rõ sự cố trên chẳng qua chỉ là vô tình ngẫu nhiên chứ nào phải anh ta cố ý đâu ấy thế mà đây chẳng biết là lần thứ mấy chị Quyên nổi giận lôi đình không hề tiếc lời mắng chửi anh một cách quá đỗi thậm tệ, đã vậy chị còn một hai đuổi anh ra về, dứt khoát không thể nào ở lại thêm một giây một phút nào nữa cả! Khi Lành mới vừa chuyển viện, vợ chồng ông Nhã về tới nhả thì đã gặp ngay bố mẹ anh Khang chờ trước nhà, cả hai nói lời xin lỗi ông bà và hứa sẽ thanh toán toàn bộ chi phí cứu chữa cho đứa con trai mười bốn tuổi chẳng may gặp nạn bởi khẩu súng săn vô tình của con trai họ. Một tuần sau dẫu rằng không muốn nhưng ông Nhã rốt cuộc rồi cũng phải cầm lấy số tiền 30 triệu đồng ông hàng xóm đưa bởi ông biết ông ta sợ dây dưa đến chuyện công an điều tra, tòa án xét xử vả lại trước giờ ông thừa biết rằng con trai người hàng xóm rất thích con bé Tư Ếch nhà ông, có thể rồi đây mai mốt hẳn ông ta sẽ còn nhờ mai mối tới nhà để hỏi cưới con bé chứ chẳng chơi! Liệu rằng thái độ của chị đối với anh ta ở bệnh viện Chợ Rẫy có phải là giỡn chơi hay là thật đây, chỉ cần hai ba phút sau khi đi thang máy xuống đến tầng trệt anh lấy điện thoại ra gọi tới số của chị với hy vọng chị sẽ hồi tâm nghĩ lại cho anh nhưng chỉ nghe tín hiệu không trả lời ; anh gọi lại lần thứ hai thì nghe rõ ràng bên tai “số máy quý khách gọi hiện đang tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi số khác hoặc gọi lại sau”, anh thất thểu ra về mà hoàn toàn không thể nào tin rằng ở trên tầng lầu 15 chị Quyên đã bấm máy xóa hẳn đi số của anh ra khỏi danh bạ điện thoại. Từ dạo ấy trở đi mãi về sau này, hễ ai mà lỡ lời có ý bênh vực hay nói tốt cho anh Khang thì chẳng hề nể nang người đó là ai dù lớn hay nhỏ, chị đều nổi trận lôi đình tam bành lục tặc bởi thâm tâm chị ngay từ lúc tai nạn xảy ra cho Lành chị đã nhanh chóng trút hết tội lỗi lên đầu anh con trai nhà hàng xóm. Ngay từ lúc vào khu cấp cứu bệnh viện Bà Rịa tới khi lên xe cứu thương đi Sài Gòn vào bệnh viện Chợ Rẫy không khi nào mà cặp mắt to tròn long lanh hai hàng mi cong vút rất là xinh đẹp lại không đỏ hoe vì ngấn lệ tuôn trào ; có thể nói thường ngày chị thương em trai nhiều quá đỗi thì giờ đây chị lại càng thương em vô bờ bất bến, tình thương ấy của chị đối với em càng ngày càng làm lu mờ đi những tình cảm trước giờ đã chớm nở trong lòng trau gởi cho anh bạn láng giềng khiến cho trở thành một con số không không hơn không kém. Dòng đời lặng lẽ trôi với biết bao nhiêu đổi thay ngày này sang tháng khác dần dần dệt nên giữa hai chị em những ý nghĩ cùng bao tâm tư tình cảm khác thường mà ngay đến cả hai đứa cũng chưa thể nào hiểu được đấy là gì? Số là trong thời gian điều trị tại Chợ Rẫy, do là bệnh nhân thương tích đặc biệt nên Lành được nằm riêng một phòng bệnh là phòng 1502, trong phòng ngoài giường nó nằm ra lại có cả giường cho chị Tư và một số tiện nghi khác như tivi, điện thoại bàn, bồn rửa, toalet, phòng tắm… Giường nằm của hai chị em cạnh nhau song song cách khoảng 40cm chính vì vậy mà mỗi khi xoay người vào trong (sau khi phẫu thuật xong, bác sỹ không cho nó đi tới đi lui ngay, chỉ được nằm trên giường lúc nào mỏi chỉ được cử động xoay người ra hoặc vào trong thôi), mỗi đêm chưa ngủ nó lại có dịp thỏa thích nhìn ngắm chị mà hoàn toàn không sợ chị phát giác, hay biết bởi chị mãi miết đắm chìm trong giấc ngủ mê mệt sau một ngày vất vả chăm sóc em trai.
Khoảnh khắc ấy chính là lần đầu tiên trong đời mãi cho đến sau này, Lành luôn luôn cảm nhận được rằng chị Quyên quả thật là một thiên thần không sai chút nào cả bởi từ gương mặt cho đến toàn thân chị đâu đâu cũng đều toát lên một vẻ đẹp huyền thoại ; nó luôn ví chị giống y như người mẫu Thanh Thúy diễn chung với ca sỹ Noo Phước Thịnh trong clip video Cause I love you. Đứng như vậy, mái tóc uốn lượn xiton bồng bềnh, óng ả, mịn màng, êm ái phủ xõa tới giữa lưng chị chẳng khác nào một cây bút vừa vẽ lên vừa ôm lấy “vầng trăng”tròn vành vạnh từ vầng trán vừa phải không cao cũng chẳng thấp, hai hàng chân mày hơi mỏng nằm vắt ngang cặp mắt xoe tròn đen láy và sáng long lanh như hai vì tinh tú trong không gian xa thẳm ; sống mũi cao vút gọn gàng nằm giữa hai gò má bánh bầu hồng hồng nhô cao hai bên là hai lưỡng quyền và cuối cùng cặp môi chúm chím hình trái tim dày mọng rất gợi cảm trông như một đóa hoa anh đào rộ nở khoe sắc hương ngào ngạt. Có phải đây chính là thần Vệ nữ tái sinh hay không mà những đường nét cơ thể sống động, hài hòa chạy từ hai bờ vai thon thả xuống phía sau là vẩng lưng tôm mềm mại cùng phía trước là hai gò ngực vun tròn đầy đặn mum múp thực sự không khác gì một cặp tuyết lê ngà ngọc ; vầng bụng thóp vào đầy nữ tính nối liền cặp đùi nõn nà, trắng ngần còn hơn cả bông bưởi, cũng không thể nào không nhắc tới hai bờ mông căng mẩy cùng cặp giò thon dài tận cùng là hai bàn chân mảnh mai từng ngón, từng thớ thịt. Lành vẫn còn nhớ rõ Chẳng hiểu sao mà lúc còn nằm ở Chợ Rẫy một tối nọ đâu khoảng gần 12 giờ nó đang ngắm nhìn chị Quyên như hàng đêm thì bỗng đâu nó bị kích thích, ham muốn một cách dữ dội ; dương vật nó ở trong hai lớp vải quần đùi và quần bệnh nhân màu xanh dương do bệnh viện phát cho tuy chưa phát triển mấy nhưng đã tự động cương ngỗng lên khiến nó thực sự cảm thấy hoang mang, khó chịu, lo sợ vô cùng! Nó đành phải nằm xoay người quay mặt ra ngoải cửa, với lấy cái remod nơi đầu giường bấm mở tivi lên xem mãi gần mười phút sau nó mới nguôi ngoai dần dần cái trạng thái kỳ lạ mà lần đầu tiên nó bị tiêm nhiễm y như một loài virut xa lạ và cực kỳ nguy hiểm nhưng quả thật lại thực sự làm cho nó khoan khoái, thích thú vô cùng ; đêm hôm sau và những đêm hôm sau tiếp đó, sau khi chị Quyên ngủ say là Lành lại bắt đầu trò chơi vừa nhìn ngắm chị vừa mê mẩn khoái ngất khi cơ thể nó nóng dần lên với ngọn lửa dục tình đam mê, ham muốn một thứ gì đó thật vô hình bất dạng. Thế đấy dần dần như một quyển vở sang trang, chín năm trời lại tiếp tục trôi qua, hết chị lại đến em tốt nghiệp tú tài rời khỏi trường học bước ra trường đời, chị Tư đi học Cao đẳng Sư phạm ngoại ngữ ở phường Long Toàn và sau đó ba năm anh Năm tạm xa gia đình trở thành học viên trường Trung cấp công nghệ hóa chất tại thành phố Biên Hòa-tỉnh Đồng Nai. Khi ra trường anh đã hai mươi hai tuổi còn chị lên hai mươi lăm, phải nói rằng đấy chính là cả hai đểu bước vào giai đoạn trưởng thành chín chắn, kiên định nhất của cuộc đời đầy đủ điều kiện để quyết định những thay đổi có liên quan đến số phận bản thân mình ; lúc anh còn bươn chãi đi hết chổ này tới chổ khác xin việc làm thì chị đã là giáo viên dạy Tiếng Anh tại Trung tâm ngoại ngữ-tin học Phước Thọ và do vậy phần lớn đã ảnh hưởng sâu sắc tới mối quan hệ tình cảm chị em giữa hai người, không những không làm phai nhòa lợt lạt đi mà trái lại còn làm cho chúng thêm hồ hởi, quấn quýt lấy nhau hơn mỗi lẩn gặp nhau khi một hai tháng anh nghỉ phép từ trường đón xe ca vượt qua quãng đường 70 cây số về thăm gia đình. Mặc dầu vậy nhưng không giống như 9 năm về trước, anh không còn cảm giác háo hức ham muốn chị một cách tột độ mỗi khi gần gũi chị nữa ; tuy thương tich nơi cột sống anh đã hoàn toàn bình phục nhưng thỉnh thoảng trái gió trở trời anh lại bị hành sốt và do vậy nên bố Nhã mẹ Quý một hai cứ đinh ninh lo lắng rằng anh sẽ không còn “khả năng di truyển nòi giống”nữa, không làm sao lấy vợ sinh con cho được! Dĩ nhiên hai vợ chồng luôn luôn giấu kín chuyện này không hề hé răng tiết lộ cho anh hay biết nỗi ưu tư canh cánh trĩu nặng trong lỏng họ, kể cả chị Hến, chị Sò, chị Ếch cả hai đều im thin thít, chẳng biết chia sẽ cùng ai cho thấu đây?
Vào ngày anh Lành xin được ở Vũng Tàu, chị Quyên chở bà Quý đi chợ mua thực phẩm về nấu cả nhà ăn mừng cho anh, trên đường đi trong lúc vui miệng bà lỡ lời nói cho cô con gái thứ tư nghe “bí mật”của anh ; nghe qua, lòng chị không khỏi quặn đau không dè đó chỉ là dự đoán của bố mẹ và hồi tưởng lại chị càng cảm thấy tức giận anh Khải hàng xóm-kẻ đã gây ra tai nạn kinh hoàng cho em trai chị nhưng dẫu cho chị có tức có giận anh ta đến cỡ nào đi chăng nữa thì chị cũng chẳng làm gì được bởi vì gia đình anh ta đã chuyển đi 7, 8 năm nay rồi chẳng biết đi đâu về đâu? Sự thực ra trước kia khi chưa xảy ra chuyện, chị vốn có ít nhiều cảm tình với anh chàng và khi thấy em chị đau đớn quằn quại, chị không những ghét cay ghét đắng anh mà còn hận thù anh đến tận nghìn năm muôn kiếp! Mãi cho đến ngày hôm nay, xoay tới ngoảnh lui chị đã lên tuổi hai mươi sáu rồi ấy vậy mà chị vẫn chưa hề có lấy được một mảnh tình vắt vai dẫu rằng nhan sắc chị vẫn mặn mà, dẫu rằng cũng có vài anh lượn lờ xung quanh chị chẳng khác nào những con ong tìm mật nhưng chẳng hiểu sao chị vẫn chưa chấp nhận được ai. Có lẽ Lành – em trai thứ năm của chị là người mà suốt cả ngày 24 tiếng đồng hồ chị quan tâm lo lắng nhiều nhất đã choán hết chổ trong cõi lòng cũng như trái tim chị khiến chị không thể nào nghĩ đến vấn đề riêng của bản thân chị nữa? Điều này có thể đúng bởi chín năm trước khi anh Năm được chuyển lên chợ Rẫy có chị đi theo chăm sóc, do anh mất máu nhiều nên không màng chi cả chị đã tình nguyện truyền máu cho anh(trong gia đình chỉ có chị là người duy nhất có cùng nhóm máu AB với anh); chính sự hy sinh cao cả không hề tính toán này của chị đã khiến cho một số bác sỹ, y tá, bệnh nhân, thân nhân ở cùng khoa chấn thương cảm thấy rất thán phục chị bởi vì theo họ thì hiếm có chị gái nào thương yêu em trai mình như chị cả! Giờ đây, chị Quyên thực sự cảm thấy bản thân chị có lỗi với Lành rất nhiều, biết làm sao đây nhằm giúp anh phục hồi lại được khả năng sinh lý để rồi anh còn có vợ có con nữa chứ? Trong gia đình, hai chị em càng lớn càng thêm những cuộc hẹn hò đi ăn, cafe, nghe nhạc…ngày càng nhiều thậm chí còn cả đi picnic nữa là chẳng khác nào một cặp nhân tình son trẻ vậy ; hể trong hai đứa có người đi xa thì chỉ sau một chút xíu thôi là cặp đôi bắt đầu gọi điện thoại, nhắn tin loạn xạ cả lên. Mấy ngày trước khi Lành đi Vũng Tàu làm việc ở một nhà máy, đang ở nhà bỗng dưng chị Quyên nhận được tin nhắn của anh, chị mở thư mục đến ra xem thì thấy anh viết là “Em có thế yêu chị được không?Thực sự…em rất…yêu chị!”; chị cảm thấy vừa ngượng ngùng đến nỗi hai gò má hồng đỏ lên vừa bàng hoàng, khó nghĩ và cả ngày hôm đó chị làm việc gì cũng chẳng ra hồn, tối hôm đó sau khi ăn com xong vì không có phiên dạy tại Phước Thọ nên sau khi rửa dọn chén bát xong chị lên phòng ngủ sớm. Nằm trên giường, chị trằn trọc thao thức suy nghĩ rằng chẳng hiểu vì sao cậu em trai thứ năm lại phải lòng chị – một điều rõ rảng không nên làm, chị hoàn toàn không giận dữ không trách cứ anh gì cả ; chị đắn đo, băn khoăn chẳng biết phải xử lý việc này thế nào đây, từ chối tình yêu của anh trao tặng cho chị hay là đón nhận lấy nó, rõ ràng đằng nào cũng không đặng…rồi giấc ngủ muộn màng cũng đến với chị. Cuối cùng chị dùng cách giả đò như là không hề nhận được tin nhắn gì của anh cả, mỗi lần chuyện trò cùng anh chị cố gắng quên đi chuyện đó riết rồi ngày này sang tháng khác, một tháng, hai tháng rồi ba tháng, bốn tháng…rồi một năm lại đẳng đẵng trôi qua chẳng khác gì thoi đưa! Anh Lành cũng không lập lại tin nhắn ấy thêm một lần nào nữa, lúc ấy anh nghĩ chắc chị không nhận được tin nhắn của anh thôi thì thôi vậy, quan hệ giữa anh và chị Quyên vẫn bình thường như mọi khi ; mỗi lúc rãnh rỗi, cả hai lại đi cafe vui vẻ với nhau tuyệt nhiên chẳng hề có ai nhắc lại chi chuyện ấy có lẽ hai chị em đều suy nghĩ quyết đoán rằng cứ để mọi chuyện tự nhiên diễn ra đi chứ đừng có tính toán, sắp xếp chi rất là kỳ…Trong gia đình từ ông Nhã, bà Quý cho đến chị Nhị, chị Hoài, út Long giờ ai nấy đểu có việc riêng phải lo toan nên chẳng ai hề hay biết, đoái hoài gì đến chuyện giữa chị Tư và anh Năm ; hễ khi nào có cả hai ở nhà mà bố đi đâu về gọi inh ỏi “Ếch ơi! Cua à!”là cả anh lẫn chị đểu giành giựt nhau chạy ra cải vã om sòm nhà cửa.
Chuyện gì đến ắt cũng phải đến, một ngày chủ nhật nọ khi chị Quyên, anh Lành đi chợ cùng bà Quý vừa về tới nhà bất ngờ chứng bệnh tăng huyết áp vốn có nơi bà đột ngột bột phát khiến bà ói mửa, ngất xỉu và cũng may là hai người con gái, con trai bà liền nhanh chóng đưa bà vào cấp cứu ở bệnh viện. Nhờ vậy mà bà được các bác sỹ chữa trị kịp thời, bệnh tình không đến đỗi nào nhưng bệnh viện cũng không cho phép bà về nhà ngay, đến 14 giờ chiều bà được chuyển lên khoa tim mạch ở lầu 12 để theo dõi ; được anh Năm cho hay, ông Nhã khi ấy đã đi câu về tới nhà rồi ông bảo chiều nay ông sẽ vào Hòa Long giữ rẫy cho chị Hai Nhị tối ra nhà thương chăm mẹ vì tối nay chị Tư có lịch dạy còn anh cũng phải về nhà ngủ đặng mai đi làm ở Vũng Tảu sớm. Hai anh chị túc trực thay phiên nhau bên cạnh giường bệnh của mẹ, hết người này đi ăn cơm trưa lại đến lượt người kia xuống thang máy mua đồ dùng như chiếu nằm, nước sôi, giấy vệ sinh…; đến khoảng sáu giờ rưỡi thì chị Nhị vào thay ca cho cả hai về, anh Lành vào bãi xe dắt chiếc xe Air Black màu nho của anh chạy ra chổ chị Quyên đứng chờ nơi cổng ra vào, chị nói anh và chị qua bên kia đường ăn cơm rồi chở chị đi dạy luôn thể vì bảy giờ rưỡi là chị phải tới trường Phước Thọ lên lớp rồi. Sau khi dùng xong hai đĩa cơm với thịt kho củ cải, rau muống xào cùng canh khổ qua, anh nổ máy xe chậm rãi chở chị ngồi sau chạy ra ngã tư gần đó quẹo phải chạy qua hai ngã tư nữa ra tới đường lộ chính ; anh vòng xe về phía tay trái theo hướng chợ Bà Rịa, vì đây chẳng phài lần đầu tiên ngồi cho anh làm tài xế thành thử chị vòng tay ôm eo anh một cách hết sức tự nhiên còn hơn cả bồ bịch lượn lờ bát phố vậy! Đến trường dạy, chị xuống đi vào trong còn anh rồ ga chạy tới một tiệm game gần đó (đấy chính là sở thích của anh, trước giờ chở chị đi dạy là anh tới tiệm thư giãn đâu hơn một tiếng rồi quay lại chờ đón chị về nhà), khi đồng hồ đeo tay anh chỉ đúng tám giờ năm mươi anh đứng dậy gọi tính tiền rồi ra lấy xe chạy ngược trở lại đoạn đường khi nãy. Chờ không lâu mấy, anh thấy chị vui vẻ vửa bước ra vừa trò chuyện với hai cô bạn giáo viên cùng trường, khi chị ngồi lên yên sau anh nhỏ nhẹ mời chị đi uống cafe rồi hãy về ; chị gật đầu đồng ý, trên đường về anh ghé xe vào quán cafe Memory ở gần bệnh viện mắt (gần nhả chị Mến-chị họ của hai chị em Phương Nam-Phương Đại). Mấy lần trước, hai chị em ngồi đây gần cả hai tiếng đồng hồ nhưng lần này khoảng 30 phút sau vì thấy trời nổi gió báo hiệu sắp mưa lớn nên anh Lành và chị Quyên lật đật rời quán lên xe về nhà ; khi anh dắt xe vào hẳn trong nhà rồi đóng cửa lại thì quả thật bên ngoài một trận mưa thật lớn bắt đầu trút xuống nhà cửa, đường phố, cây cối, vạn vật. Anh nhường cho chị đi tắm trước, xong xuôi anh tắt đèn nhà dưới rồi lững thững bước lên lầu, gian lầu được chia làm 4 phòng trước kia là chổ ngủ của 7 người nhưng đêm nay chỉ còn vỏn vẹn có 2 người mà thôi đấy là hai chị em (chị Ba Hoài ở nhà chồng dưới Long Điền, út Long đi học đại học ở Sài Gòn); khi ngang qua phòng chị Tư anh thấy đèn còn sáng còn chị đang ngồi trên giường chảy đầu nên anh bước vào ngồi xuống ngay bên cạnh, chuyện trò được một lúc anh rủ chị chơi gồng tay nhưng không được tỳ cùi chỏ vào đâu cả và anh chấp chị cả hai tay. Thấy trò này hơi lạ, chị liển đồng thuận ngay nhưng khi hai bàn tay chị vừa nắm lấy bàn tay trái anh thì lập tức anh kéo ngay làm cho chị không kịp phản ứng, chị bị anh kéo ngã gần như cả người vào người anh ; chị la lên “A, đồ ăn gian!” rồi tức quá chẳng biết ăn thua đủ với anh như thế nào, chị bèn giựt tay anh đưa lên miệng cắn một phát. Đau quá, anh hét lên chẳng khác gì lợn bị chọc tiết, thấy nơi cổ tay trái mình hằn rõ hai vết răng gần rướm máu và lúc bấy giờ chị mới giật mình vội xin lỗi anh rối rít, thay vì đi lấy bông băng cho anh chị lại dùng cách cầm máu cực nhanh đó là cúi mặt xuống đưa lưỡi ra liếm vết thương cho anh. Tự dưng anh Năm không còn cảm thấy đau rát nữa, chừng một phút sau chị Tư ngẩng mặt lên rồi bất chợt chẳng hiểu vì sao cả hai lại đều lặng thinh nhìn nhau không chớp mắt ; ánh mắt chúng trao nhau như đang ẩn chứa biết bao nhiêu lời lẽ tình tứ hết sức ân cần thay cho những gì mà cả chị lẫn em muốn trao gởi nhau thể hiện những ân tình khó phai có thể nói trong vòng chín năm qua.
Chẳng biết là trong hai chị em ai là người cử động đầu tiên trước kẻ còn lại để đánh dấu kết nối tình yêu loạn luân tội lỗi, chị Quyên và anh Năm hai chị em hơn kém nhau ba tuổi cùng một lượt nghiêng đầu hé môi chạm khẽ vào nhau, rời ra rồi lại nút lấy nhau, rời ra dính vào…không biết bao nhiêu lần! Khi hai bàn tay của cả hai nhẹ đưa lên ôm đỡ lấy khuôn mặt của nhau thi đấy cũng chính là lúc anh xích người ngồi sát vào tấm thân chị mềm mại ngan ngát hương thơm ; năm trước anh đã từng nhắn tin cho chị rằng anh yêu chị nhưng phải nói rằng anh chưa từng bao giờ mơ ước được gần gũi chị như hiện giờ đêm mưa hôm nay, giữa hai người hoàn toàn không hề có một lời lẽ nào được thốt ra cả chỉ có thay vào đó là…cử chỉ, hành động. Đương nhiên cả chị lẫn anh đểu biết rằng giờ tuyệt đối hoàn toàn chẳng hề có ai trong nhà ngoại trừ cặp đôi chúng ra, vì thế càng lúc chúng càng cảm thấy kích thích, ham muốn với hơi thở hổn hển, bồi hồi ; cảm giác tự nhiên, dạn dĩ muốn yêu và muốn được yêu không làm sao lấn át được nỗi niềm ngượng ngùng, e thẹn bởi đây chính xác là lần thứ nhất đầu tiên trong cuộc đời cả hai sau lần anh Năm bị tai nạn hiểm nghèo cho đến nay đã chín năm. Chị Quyên chấp nhận anh Lành một cách nhanh chóng không hể tính toán, do dự hay ra điều kiện chi cả bằng chứng là chẳng mấy chốc anh đã hoàn toàn làm chủ khuôn mặt xinh đẹp ví như vầng trăng ngày rằm của chị, từ vầng trán xuống cặp mắt qua hai gò má vào sống mũi lần tới miệng và chưa đầy năm phút sau, cả tấm thân ngọc ngà tuyệt mỹ của chị đã từ từ ngã xuống theo đà dìu hai cánh tay anh nằm ngửa ngay trên chiếc giường nệm ấm êm mà thường ngày nếu có chị Hai hoặc chị Ba là chị em ôm nhau lăn ra mà ngủ. Đêm nay, người ở trên giường cùng chị tuyệt nhiên không phải là chị Nhị hay chị Hoài nữa mà chính là cậu em trai kế của chị kém chị ba tuổi, chính anh một năm trước đã nhắn tin yêu chị còn bây giờ tin nhắn ấy mới thực sự trở thành hiển hiện ngay trước mắt chị. Lúc này, giữa hai chị em hoàn toàn không còn có một ranh giới hay một trở ngai nào nữa thành thử cho nên hai đôi môi chúng càng lúc càng xoắn xuýt luồn sâu vào nhau, răng chạm răng nướu sát nướu một cách cuồng loạn, say sưa, mê mệt, ngất ngây đến mức độ cùng cực phấn khích cao ngất chẳng thể nào diễn tả cho nổi ; song song đó, hai thân thể chúng lại còn ôm xiết vào nhau tuyệt đối không còn một kẽ hở cùng nhau lăn qua rồi lại lộn lại ngay trên chiếc giường ngủ của chị Tư trãi nệm phủ drap bông ấm êm, dễ chịu làm sao! Từ nhỏ đến lớn, chuyện giữa chị Quyên và anh Lành tranh giành đánh nhau, chửi nhau hay gần gũi, hẹn hè nhau đi chơi, picnic trong nhà ai nấy đều rành rẽ và tuyệt nhiên chẳng hề có ai có ý kiến thắc mắc chi cả nhưng thực sự tình huống đêm mưa hiện giờ xảy ra mà hai nhân vật chính chẳng ai khác vào đây ngoại trừ hai chị em thì chắc chắn không ai có thể ngờ được! Lẽ đương nhiên ai mà thông cảm chấp nhận cho một mối tình loạn luân tội lỗi, oan nghiệt trái ngang như vậy, chị Tư đẹp người đẹp nết nhất nhà chứ đâu phải là hạng gái lăng loàn trắc nết ấy thế mà sau vụ anh Năm bị tại nạn đạn ghim vào cột sống rồi sau đó chị dứt khoát chối từ tình yêu với Khải-anh bạn hàng xóm hết lòng hết dạ yêu thương chị để đêm nay trời mưa tầm tã tự nguyện làm người yêu của em trai kế của mình! Vậy là tính đến giờ phút này trong nhà ông Nhã chư chi mà đã có đến 2 cặp đôi làm chuyện “trởi không dung, đất chẳng tha”; cặp thứ nhất là ông bố chủ nhà cùng cô con gái đầu lòng và cặp thứ hai tiếp theo thì đang diễn ra ngay tại một trong 4 căn phòng trên lầu nhà ông khi mà ông đang ở rẫy Hòa Long, vợ ông và chị Nhị ở tại bệnh viện, chị Hoài ở dưới Long Điền còn út Long ở Sài Gòn. Lúc này, hai bàn tay anh đang mò mẫm mày mò lần mở hột nút bóp nơi cổ chiếc áo đồ bộ bằng vải xoa màu mỡ gà chị mặc trên người trong khi đó thì hai bàn tay chị lại đang ngượng ngùng ngăn cản anh một cách chiếu lệ cho có ; hột nút thứ nhất vừa bung ra ngay lập tức tới lượt hột nút thứ hai, thứ ba, thứ tư rồi cuối cùng là hột nút thứ năm, chúng bung ra tới đâu trước cặp mắt ham muốn hau háu của anh lạ lần lượt xuất hiện ra những lớp da thịt nơi thân thể chị trinh nguyên đầy đặn, mịn màng và trắng ngần còn hơn cả trứng gà bóc vỏ!
Tiếp theo đó, anh Lành lẵng lặng mở bung hai vạt thân áo trước chị Quyên ra hai bên rồi lần cởi hai vai áo chị xuống, tuột dần dẩn hai ống tay áo ngắn phùng ra khỏi hai cánh tay chị nần nẫn mum múp ; sự thực ra ngay đến chính anh trước giờ cũng chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ có những hành động đại loại như anh đang thực hiện, đêm nay anh cảm thấy rất xốc lại vừa ngây ngất vừa hoang dại chẳng khác gì chìm đắm trong giấc mơ! Sau khi để áo chị lên mé đầu giường nệm, tuy có hơi ngần ngại đôi chút nhưng rồi anh lại run run luồn hai bàn tay mình xuống dưới lưng chị tìm cách tháo mở hai sợi dây nơi chiếc áo ngực chị móc kết vào nhau. Do lần đầu tiên chưa có kinh nghiệm xử lý thành thử phải mất một lúc lâu sau anh mới hoàn thành xong công việc khó khăn trên, nghĩa là nịt vú chị bị bung móc ra nhanh chóng mất hẳn đi độ bó sát vào da thịt, lỏng dần lỏng dần rồi tuột dần xuống dưới và khi ấy anh chỉ cần nắm lấy để cùng một chổ với áo ngoài của chị. Không trật vào đâu cả, chính tấm thân người con gái này mà chín năm về trước tại bệnh viện Chợ Rẫy hễ khi màn đêm buông xuống là nằm cách anh không đầy một mét làm cho phải trằn trọc mất ngủ, xao xuyến, bồi hồi vì những nỗi niểm ham muốn chẳng đâu vào đâu. Đêm mưa này, quả thật quá đỗi bất ngờ bởi tình cờ chị tự nguyện dâng hiến thân thể mình cho anh làm chủ và giây phút này, lẽ đương nhiên anh chẳng cần phải đắn đo suy nghĩ gì nữa cả ; anh nhẹ nhàng cúi xuống lần úp mặt vào giữa hai bầu vú chị ví như cặp tuyết lê đang phập phồng nâng lên hạ xuống liên tục theo nhịp thở hổn hển, gấp gáp để bắt đầu thưởng thức, tận hưởng và chiếm đoạt chị. Chị Tư nhắm nghiền cặp mắt, ngước cổ lên khẽ rên rĩ một cách sung sướng, đê mê và ngây ngất khi miệng anh mới vừa ngậm nút lấy bầu vú bên trái của chị đồng thời lần bàn tay trái mày mò, nắn bóp bầu vú phải chị còn lại ; vậy là cách đây hai mươi năm như chúng ta đã biết, từng có lần chị pha sữa cho em trai mình bú vì mẹ đi chợ lâu qua chứ vể kịp còn giờ đây khi nhà chẳng còn ai chị lại cho anh bú nhưng lại không cần cả bình sữa mả thay vào đó lại hai bầu vú trinh nguyên chị trước giờ chưa có hơi hám đàn ông đụng chạm tới chị dành cho anh. Đây chẳng phải là giúp anh đỡ đói bụng như xưa kia còn nhỏ mà là làm cho anh được thỏa mãn hoàn toàn nỗi niểm ham muốn khao khát dục tình, đòi hỏi sinh lý ; từ nơi bầu vú trái chị liên tục tiết ra những giọt sữa ngòn ngọt, thơm thơm và béo béo tạo thành một dòng chảy tuôn thẳng vào cổ họng anh tuy rằng nó vô hình bất dạng nhưng cũng đủ nhanh chóng làm cho anh càng lúc càng cảm thấy thêm sung sướng, khoan khoái vô cùng! Trong cuộc đời anh Lành, đêm nay lần đầu tiên anh bước vào làm tình, ân ái, yêu đương cùng với phụ nữ mà người ấy lại là chị Quyên-chị ruột của anh lẽ đương nhiên quả thật anh chưa có nhiều kinh nghiệm trong chuyện gối chăn giường chiếu và thành thử cho nên từ nãy tới giờ hành động của anh thực hiện với chị chẳng qua chỉ là bản năng mà thôi! Bắt đầu vào năm lớp mười hai cho tới khi ra trường đi học nghề rồi vào đời, thỉnh thoảng anh cùng mấy đứa bạn thân xem phim sex trên mạng hay coi bằng đĩa phát qua tivi mãi đêm nay bất chợt được gần gũi, yêu đương, ân ái cùng chị kế của mình, loáng thoáng mới hồi tưởng lại một vài kỹ năng mới mang ra sử dụng làm vũ khí để “chiến đấu”cùng chị. Mỗi thao tác của anh đều không được tự nhiên cho lắm, không những vậy anh còn lúng túng, lụp cha lụp chụp với nỗi niềm run rẫy, sợ sệt nhưng ấy thế mà trái lại đấy chính là nguyên nhân khiến chị anh càng lúc càng cảm thấy sung sướng, khoan khoái, ngất ngây tới ngưỡng tận cùng. Lúc này, anh lại đang lần miệng đổi bên chuyển qua ngậm nút lấy đầu vú phải chị còn bầu vú trái chị mà anh vốn đã “chán cháo chê cơm”thì tới phiên bàn tay phải anh hành động mày mò, sờ soạng, nắn bóp một cách vô cùng phấn khích ; đúng là cuộc đời chẳng thể nào mà ngờ được, xưa anh là một thằng bé con loắt choắt ốm o gầy mòn thường hay chạy theo chị để đánh chửi chị, giành ăn hay dỗ dành, chia sẽ với chị nhưng sau hai mươi năm trưởng thành lớn lên, anh và chị lại kết nối trái tỉm cùng khối óc trong một đêm mưa gió bão bùng đã yêu thương nhau, cho nhau tất cả những gì cả hai hiện có do bố mẹ, tạo hóa ban cho.
Thời gian hiện giờ như chậm lại lắng đọng xung quanh chị Quyên và anh Lành, theo từng phút từng giây trôi qua cả hai chị em yêu đương, ân ái và làm tình với nhau đã được phân nữa đoạn đường ; lúc nãy, sau khi cởi áo đồ bộ của chị ra lẽ đương nhiên anh cũng cởi luôn chiếc áo thun trắng ngắn tay anh mặc và giờ đây anh lại thực hiện thao tác ngược lại nghĩa là cởi quần sort nơi hạ thể anh xuống trước còn bên trong là quần champion (quần lót nam) thì anh vẫn để đó chưa hề đụng chạm tới. Chị hơi ngường ngượng, e thẹn nhưng không vì vậy mà chị phản ứng khước từ không cho hai bàn tay anh lần nắm lấy hai bên lưng quần đồ bộ bằng vải xoa màu mỡ gà của chị sau đó tuột lần, tuột lần xuống dưới ; hể lớp vải hai ống quần chị càng nhich dần, nhích dần xuống tới đâu là từng lớp từng lớp da thịt những nơi tiềm ẩn kín đáo đầy đặn, nõn nà, trinh nguyên và trắng ngần còn hơn cả trứng gà lột hiện ra tới đó. Thay vì né tránh hay chống chọi lại cho đúng đạo lý, đằng này chị Tư lại nhanh chóng chấp nhận anh, không những thế chị còn tạo điểu kiện cho anh dễ dàng lột bỏ quần chị bằng cách hết co lên rồi duỗi thẳng hai chân ; do đó chỉ cần chưa đầy hai phút sau, quần chị đã xuống khỏi đùi và mông qua hai đầu gối trượt theo cặp giò thon dài rồi ra hết hai bàn chân mềm mại, mum múp sau đò chỉ cần bàn tay trái anh nắm lấy để xuống nơi cuối giường. Tiếp tục, không chần chờ chi nữa, anh lại lần mỗi bàn tay trái lên để lột cởi mảnh vải cuối cùng đang còn che đậy nơi kín đáo quan trọng nhất của chị đấy là chiếc quần lót bằng thun voan trắng mới tinh ; chỉ một thoáng sau, chưa chi mà nó đã gọn gàng nằm trơ chọi ngay trên chiếc quần đồ bộ của chị rồi liển theo đó, nó lại tiếp tục đón nhận thêm “một người bạn mới” nữa đó là quần lót của anh được anh tự cởi bỏ ra khỏi người trong khoảng thời gian chỉ trong vòng chưa đầy một phút. Vậy hiện tại, cả chị Tư lẫn anh Năm thân thể đều cùng lõa lồ tuyệt đối không còn một mảnh vải nào che đậy cả, y như một cặp đôi người tiển sử thuở khai thiên lập địa “trời còn nối liền với đất” hai chị em dẫu không nói lên lời nào nữa cả nhưng lại cùng chung một điểm đích đến ngay trong ý thức của mình đó là sẵn sàng quan hệ giao hợp với nhau, một việc chắc chắn là gia đình bố mẹ anh chị em sẽ sẵn sàng phản ứng dứt khoát xóa sổ ngay nếu họ tình cờ biết được chỉ trừ có lẽ chỉ có hai người có thể đồng cảm cho đấy chính là bố Nhã và chị Nhị? Sở dĩ như vậy bởi chúng ta đã biết trong tập 84-Ai nào biết nào hay, ông chủ nhà cùng cô con gái đầu lòng chưa chồng chưa con đã một lần “ăn vụng”với nhau trong rẫy và mãi đến bây giờ vẫn tuyệt nhiên chưa hề có ai phát hiện ra rằng “trong tro còn lửa”, sự thực ra sau lần ấy đến bây giờ lâu lâu ông vẫn cứ cảm thấy ham muốn chị nhưng lại không có dịp để thực hiện “mưu đồ ẩn giấu” thành thử cho nên có thể nói đêm nay vô tình ông chia lửa lại cho thằng con trai thứ năm trong cuộc tình loạn luân, tội lỗi, ngang trái với chị gái thứ tư vậy! Người ta đã từng kết luận rất đúng, tình yêu là thứ rất dễ làm cho con người mù quáng và luôn luôn tô lên trước mắt mọi người một màu hồng dẫu rằng để che đậy bức tranh cuộc đời xám xịt ; như lời một khúc hát quảng cáo sữa Phương Nam, “…khi ta yêu nhau bất chấp cùng hòa quyện…”, phải, cả hai chị em đã bất chấp tất cả để cùng đạt được một mục đích nhỏ nhoi không hơn không kém đó là…yêu nhau, trao cho nhau tất cả những gì mình được tạo hóa, bố mẹ ban cho về tâm hồn cũng như thể xác. Đến giờ phút này, chị Quyên mới nhận ra được rằng bản thân chị cùng bố mẹ, chị em trong nhà đã hoàn toàn sai lầm bởi vì bấy lâu nay ai nấy cứ tưởng anh Lành sẽ chẳng bao giờ có khả năng gần gũi phụ nữ được ; bởi vì luc này dương vật anh cương lên biến đổi về kích thước rất to, rất dài và rất cứng cứ mãi giựt giựt liên hồi không những thế lại còn liên tục cọ sát vào môt bên đùi phải chị khiến chị ngượng ngùng đỏ ứng cả hai gò má trông thật xinh đẹp, gợi cảm làm sao! Vậy là tai nạn chín năm về trước, viên đạn vô tình từ nơi nòng súng của anh Khải cắm vào cột sống anh Năm đã chắc chắn không làm ảnh hưởng gì đến khả năng sinh lý của anh như một số người khác dẫn đến chị giờ đây không còn cảm thấy đắn đo, áy náy về di chứng bệnh tình của anh nữa nhưng lại ngặt nỗi một điều là chị dám chấp nhận hy sinh cho anh trinh tiết chị chỉ vì yêu anh hay không?
Đến giờ phút này đây, làm sao mà chị Quyên lại có thể khước từ không chấp nhận anh Lành cho được trong khi bởi lẽ không còn gì bàn cãi nữa chính anh Lành mặc dầu là em trai chị nhưng tạo hóa xoay vần cũng như số phận éo le đã xui khiến anh trở thành một nữa của cuộc đời chị chẳng bao giờ thiếu vắng được, hoàn toàn không phải là anh Khải hàng xóm vốn có cảm tình với chị hay bất kỳ người con trai nào! Định mệnh và duyên phận vốn đã trói buộc chị và anh thành một cặp đôi yêu đương, ân ái bất di bất dịch không khác nào một lời nguyền tiền kiếp không hề thay đổi dẫu cho sông cạn, đá mòn, núi lở, biển dời…Dường như dưới nhà vẳng lên tiếng gọi của ông Nhã “Ếch ơi!Cua à!”thì phải nhưng không đấy chẳng qua chỉ là âm thanh ảo giác của đêm mưa dầm gió bấc rào rào, rỉ rả (vì lúc chiều ông đã vào Hòa Long giữ rẫy cho chị Hai Nhị ra bệnh viện chăm sóc mẹ) ; trong phòng ngủ nơi gian lầu, trên chiếc giường nệm ấm êm toàn thân anh Năm đang từ từ trườn tới leo lên người chị Tư trong khi chị tỏ ra hết sức ưu ái và háo hức đón nhận anh một cách tự nguyện hoàn toàn không hề đòi hỏi bất kỳ điểu kiện nảo ở nơi anh. Hai bàn tay búp măng mềm mại của chị ban đầu níu chặt lấy hai bờ vai anh rồi sau đó dần dần dịch chuyển xuống lưng anh, đồng thời nơi hạ thể hai chân chị tử từ dạng rộng ra hai bên để tiếp nối với nguyên cả toàn thân anh ngay vảo giữa tâm điểm cơ thể chị ; tiếp theo, chị cảm nhận được dương vật anh đang bắt đầu vừa cọ sát vừa ngọ nguậy tìm kiếm âm đạo chị để chui vào và không bao lâu sau, nguyên cả dương vật anh rất cứng, rất to, rất dài đã lọt được phần đầu vào bên trong cửa mình chị rồi nhích dần, nhích dần từng cm một nhằm tấn công, hưởng thụ, chiếm đoạt chị. Ngay lúc đó, hai bàn tay chị với những ngón tay móng khá dài nhọn tự cử động ngoài ý muốn cào cào liên tục trên từng lớp da lưng trần trụi của anh làm nhanh chóng hằn lên những vết rướm máu hồng hồng dẫu cho chị không hề có ý làm anh đau đớn mà chẳng qua có lẽ chị làm vậy là để giảm đi nỗi niềm kích thích, sung sướng quá mức tột độ đang dâng tràn khắp cả người chị chẳng khác nào cơn sóng thần dữ dội, hung hãn năm nào đã nhấn chìm một vài thành phố, làng mạc trên quốc đảo Nhật Bản…Quả thật đây chính là một thoáng hạnh phúc tuy nhỏ nhoi nhưng lại nồng nàn, sâu đậm giữa hai chị em ruột thịt cùng mang chung một dòng máu do tổ tiên, bố mẹ truyền lại mà có thể là từ nay trở về sau mãi cho đến cuối đời chưa chắc gì cả hai quên đi được! Chỉ trong chốc lát thôi, dương vật anh Lành đã ngập sâu đến lút cả cán vảo bên trong âm đạo chị Quyên, hai hòn dái anh xăng tròn lên hùng dũng gác hai bên cửa mình chị không ngớt phập phồng co bóp như để tiếp thêm sinh lực tạo điều kiện cho anh hoàn thành tốt nhiệm vụ của một người con trai do tạo hóa ban cho ngay từ khi trưởng thành đấy là truyển tinh nối giống từ thế hệ này sang thế hệ sau. Lẽ đương nhiên cả chị lẫn anh đều không thể nào hình dung ra được rằng lúc này, mảng drap trãi nệm ngay phía dưới mông chị mới vừa thấm ướt một vệt máu hồng hồng, vậy không gì khác hơn là dấu tích cuộc đời trinh nguyên của chị đã hoàn toàn tự nguyện trao tặng, hiến dâng cho anh ; đêm nay quả thật chị không còn là con gái nữa mà đã trở thành một người đàn bà không hơn không kém tương tự chị đã có chồng như chị Ba Hoài vậy, hơn nữa đây lại là một bí mật mới vửa xuất hiện ngay trong gia đình ông Nhã bà Quý hoàn toàn tuyệt đối chưa hề có một ai hay biết ngoại trừ hai chị em ra! Có thể khẳng định đêm nay nơi căn nhà quê hương thứ hai của năm người con hai ông bà lại là đêm tân hôn hạnh phúc sung sướng và tuyệt vời nhất của Ếch-cô con gái thứ tư và Cua-anh con trai thứ năm hơn kém nhau ba tuổi ; trong tiềm thức chị, không một chút gì đau buồn nuối tiếc gợn sóng lên trái lại thay vào là những ham muốn, những yêu thương của con người dành cho con người trên thế gian này dẫu là loạn luân, tội lỗi, trái ngang, oan nghiệt và dẫu là trời không dung, đất chẳng tha! “…Khi ta yêu nhau bất chấp cùng hòa quyện…”, đúng là âm nhạc luôn luôn ở vai trò một trong những minh chứng sống động, hùng hồn của tình yêu muôn thuở khúc tình ca rộn ràng.
Phía dưới, anh Lành không ngừng nhấp nhòm đưa đẩy dương vật hết thụt ra lại thọt vào sâu tận đáy tử cung chị Quyên ; phía trên, trong hơi thở hổn hến gần như đứt cả hơi cả anh lẫn chị lúc này không còn ngượng ngùng, e thẹn nữa cứ liên tiếp môi tìm môi và lưỡi kiếm lưỡi để trao tặng, hiến dâng cho nhau những nụ hôn ân ái sâu nặng nghĩa tình. Ngoài trời , chẳng biết đã bao lâu rồi mà mưa vẫn cứ rỉ rả dai dẳng còn ngay bên trong phòng ngủ chị Tư nơi gian lầu, anh không ngừng mệt mỏi thưởng thức, hưởng thụ và chiếm đoạt chị ; cả hai lần lượt vừa ôm xiết lấy nhau vừa quằn quại, rên rĩ, lăn qua lộn lại trên tấm nệm hạnh phúc ấm êm hết anh nằm dưới, chị đè trên rồi đảo ngược lại khiến cho lớp vải drap càng lúc càng nhàu nát, dúm dó trông thật thảm hại làm sao! Trông anh thật chẳng khác nào con kỳ đà đang hiên ngang leo lên cành cây khô dưới ánh nắng mặt trời chói chang để nhấm nháp từng giọt sương đêm vốn hãy còn đọng lại trên những chiếc là non ; ngay lúc này đây, dương vật anh đã bắt đầu co giựt liên tiếp bắn phụt ra những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước cơm, rin rít như keo dán thấm vào sâu trong âm đạo chị và do quá dồi dảo nên chúng chảy tràn ra cả bên ngoài làm ướt nguyên cả hai bên đùi cũng như vùng bụng dưới của hai chị em…Chị Quyên và anh Lành đâu ai hay biết rằng có bác hàng xóm ở gần đó, khi nãy bác nhìn thấy cả hai về khi chị vửa dạy xong ở Phước Thọ, do vợ bác chẳng may ăn phải thức ăn không tốt nên mắc đau bụng dữ dội, con cái bác đểu ở xa và bác cũng chẳng có xe máy ; bác mặc áo mưa chạy qua đập cửa nhà ông Nhã gọi lớn “Quyên ơi! Lành ơi! Ếch ơi! Cua à!”