Chị Nam - Phần 83: Yếu lòng mềm dạ
Các món đãi trong tiệc được phóng tác theo những món cưới thành thử cho nên không quá nhiều chi tiết thực đơn như đám cúng giỗ, đầu tiên là món gỏi ngó sen -thịt nguội ăn kèm với bánh phồng tôm kế tiếp món thứ hai là bánh mì gà nấu đậu ; giữa chừng là tôm hấp bia sau đó là bún ăn với lẫu Thái hải sản và nho Mỹ tráng miệng, món nào món nấy do số lượng không hạn chế như là đám cưới nên tất cả đều cảm thấy thoải mái ăn uống. Chỉ trừ có má Phụng có bệnh huyết áp trong người, chú Đường còn phải lái xe chở chị Mến ra tất cả đểu uống bia lon Heineken hết người này vui vẻ rộn ràng nâng ly cụng với người kia lại tới người nọ mời lại kẻ đầu tiên khiến cho bầu không gian trong ngôi nhà hai chị em Phương Nam-Phương Đại bấy lâu nay vốn ím vắng, tĩnh mịch đêm nay hoàn toàn trở thành ồn ào, náo nhiệt hẳn lên ; vô tình sao đó mà quanh chiếc bàn tròn phủ khăn trãi màu hồng, chị Nam lại ngồi cạnh Phong và chị Linh tiếp đó là ba người bạn chị còn mé bên kia là chị Linh, má chị, chú Đường, chị Mến, chị Phúc. Có lẽ vì thế nên sau những lúc lớn tiếng cười đùa với cả bàn dường như chị cùng anh lại cứ nho nhỏ chuyện trò cùng nhau, hỏi thăm về công việc của đôi bên càng lúc càng tâm đắc, ăn ý chẳng khác nào chị em ruột thịt vậy? Đầu tiên, cả hai lấy điện thoại trao đổi cho nhau số máy di động liên lạc sau đó dần dần đi vào tâm sự với nhau một cách tâm đầu ý hợp và dĩ nhiên không ai quên việc nâng ly lên hô “một, hai, ba”mỗi khi có ai đó nổi hứng lên đề xướng, bữa tiệc kéo dài đến bảy giờ rưỡi thì tàn nhưng vì chị Mến thấy hãy còn phấn khởi chưa muốn về nên chị liền rủ mọi người đi hát Karaoke ; lây lan sự nhiệt tình, hăng hái của chị mọi người ai nấy đều sốt sắng hưởng ứng ngay lập tức vậy là sau khi cùng nhau chung tay dọn dẹp, rửa chén…,ba người bạn chị Nam đi xe tay ga còn lại năm người lên xe do chú Đường cầm tay lái điều khiển tất cả chạy ra chổ nhà hàng Karaoke Mỹ Cảnh. Tại đây, chị Mến đến quầy lễ tân chọn một phòng VIP ở lầu ba rồi một cô tiếp viên mặc trang phục màu xanh nước biển hướng dẫn tất cả lên phòng hát, sỡ dĩ gọi là phòng VIP vì bên trong có phòng vệ sinh, thiết kế hai màn hình và âm thanh nổi HIFI cùng hệ thống đèn lade chiếu sáng đủ màu đủ kiểu như ở vũ trường vậy ; khi vào đây rồi một lần nữa chẳng hiểu vô tình hay cố ý mà Phong lại ngồi kế bên sát vào người chị Nam trên chiếc ghế nệm salon kê giáp vách phòng chỉ vừa đủ chổ cho cả hai cùng ba cô bạn của chị còn mấy người còn lại ngồi nơi dãy ghế nhỏ bên kia tạo thành một góc vuông. Tất cả là tám người nhưng hầu như “ca sỹ”quây tới quay lui cũng chỉ là hai anh chị, thỉnh thoảng chị Mến hoặc chị Linh tham gia một hai bài cho vui và có lẽ do đã uống bia ở nhà khá nhiều rồi nên họ không gọi bia nữa mà ai nấy đều giải khát bằng Coca Cola hay C2, trà Doctor Thanh…; lâu lâu tới một bài hát vui nhộn chẳng hạn Yêu nhau lý tơ hồng, Năm anh em trên một chiếc xe tăng…..là cả thảy trừ chú Đường ra cùng đứng lên nắn tay nhau nhảy rộn ràng, náo nhiệt như sắp sửa làm sập căn phòng hát đến nơi! Một hồi sau, thấy mệt chị Mến quay lại bàn ngồi lấy điện thoại Iphone ra quay lại cảnh thiên hạ nhảy múa, bất chợt chị thấy Phong sơ ý bị trợt chân nên té sấp vào người chị Nàm thành thử cho nên chị này phải vòng tay ôm đỡ lấy anh chứ nếu không chắc chắn là cả hai sẽ ngã lăn ra sàn cho mà xem thì quê độ lắm ; thế là bà chị họ bạn dì lớn nhất liền tỏ ra rất đắc ý với hình ảnh bất chợt mình vừa thu được vội vàng lưu giữ vào điện thoại rồi vừa cười một mình chị vừa nhanh chóng gửi đoạn video clip đó lên trên mạng feabook quả thật âm thầm, lặng lẽ không hề một ai hay ai biết! Bữa tiệc nào cũng xong, cuộc vui nào cũng tàn đến gần mười giở sau khi chị thanh toán tiền tại quầy lễ tân xong hết gần 400.000đ mọi người mới chia tay nhau, chị Nam lên xe của một cô bạn quá giang về nhà còn lại tất cả lên chiếc xe Toyota đời mới sáu chổ cáu cạnh của chị Mến ra đi ; sau khi chị vào nhà rồi, chú Đường tiếp tục chở chị Linh, chị Phúc và Phong lên Suối Nghệ và do đường vắng nên chú chạy khá nhanh chưa đầy 40 phút đồng hồ thì chú đã quay lại nhà chị Mến cho xe vào khu nhà gara khóa lại cẩn thận rồi đi vào nhà ngủ.
Nhắc lại chị Nam về đến nhà tắm rửa sạch sẽ rồi lên lầu vào căn phòng trước kia của chị từ thuở thiếu thời cho đến khi trưởng thành lớn lên nằm xuống chiếc giường nệm ấm êm, khoảng gần một tiếng sau mà chị vẫn chưa tài nào chợp mắt ngủ cho được có lẽ do lúc nhập tiệc chị uống khá nhiều bia thì phải ; chợt chị nhận thấy chiếc Iphone chị để ngay bên cạnh gối nằm mới vừa khẽ vẳng lên âm thanh nhận được tin nhắn của một người nào đó, chị liền cầm lấy xem thì ra là Phong-anh họ vừa gửi tới cho chị một tin “Chị ngủ chưa vậy?Nói chuyện với em tý!”(tuy là vai anh nhưng do trước giờ từ lúc nhỏ lớn lên nhỏ hơn chị Nam năm tuổi nên anh vẫn gọi chị và xưng em như ngày nào). Chị nhắn lại “Nãy giờ chị không ngủ được. Cám ơn em đã nhắn cho chị”, “Nè nhớ ai mà ngủ không được vậy?”, “Nói tầm bậy không, có ai đâu mà nhớ với chẳng nhớ!”….cứ thế cả hai cứ nhắn qua nhắn lại suốt gần hơn nữa tiếng đồng hồ “tám”với nhau qua điện thoại ấy vậy mà không ai hề biết chán biết mệt là gì cuối cùng sau khi chúc nhau “Good night”đôi bên mới chịu đóng máy điện thoại lạ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ say đắm, mỏi mêt sau giây phút họp mặt vui vẻ, rộn ràng ; khi bắt đầu lim dim cặp mắt là răm vút cong hai hàng mi sắc lẽm, chị bỗng dưng thoáng mường tượng lại khuôn mặt của người anh họ nếu thầm so với Đại thì quả thật không kém phần duyên dáng, điển trai và lịch lãm vô cùng. Nhớ lại đâu mười hai năm về trước, lúc chị đang học lớp Chín trường THCS Kim Đồng dạo ấy cứ hễ chiều thứ bảy hai lần trên tháng là y như rằng anh họ chị theo chị Linh hoặc có khi đạp xe đạp một mình lên nhà chơi với chị và Đại và lần nào cũng như lần nào, cả bọn đều xúm lại chơi đùa một cách vui vẻ hoàn toàn tuyệt nhiên chưa bao giờ thấy chúng xích mích mâu thuẫn với nhau chuyện này chuyện kia ; có món gì ngon khoái khẩu thậm chí chỉ là một trái ổi sá lị cũng chia đểu cho cả mỗi đứa chẳng khác gì anh chị em ruột thịt chung cha cùng mẹ vậy, tuy là vai anh nhưng chị nhận thấy anh coi chị ngang hàng như chị Linh của anh vậy chứ chẳng phải anh cậy thế ỷ quyền mà lên mặt”cà khịa”cùng chị cho được như mấy thằng bạn cùng vai phải lứa ở lối xóm gần nhà anh ở Long Điền. Lần nào cũng vậy, hễ lên nhà chị Nam chơi, Phong đểu mang theo sách bài tập Toán để nhờ Đại hay chị giải giùm một số bài khó, khi ấy đối với Đại thì không được nhiệt tình cho lắm nhưng còn chị thì dẫu cho bận việc đến mấy chị đều sốt sắng giảng giải cho anh những bài toán hóc búa ấy ; chị nhớ như in rằng có một ngày chủ nhật nọ bố mẹ chị dẫn em trai về quê ngoại ở Cần Thơ dự đám cưới chỉ có một mình chị ở nhà, anh họ lên chơi từ lúc giữa buổi sáng chẳng may bị nổi mề đay khắp cả người ngứa ngáy khó chịu vô cùng, do có lần thấy mẹ tự tay điều trị cho em chị nên chị bắt chước mẹ đi mua lá trầu và rượu về làm “bác sỹ gia đình”cho người anh họ nhỏ hơn chị những năm tuổi. Chị bắt anh nằm trên giường cởi bỏ hết quần áo mặc trên người ra rồi chị nhăn mặt nhăn mày nhai nát lá trầu dấp rượu nhẹ nhàng chà xát lên khắp thân thể anh, khi lần tới chổ hai đùi non anh thì bất chợt ngay lúc ấy tuy hãy còn nhỏ xíu song dương vật anh lại cương ngỗng dựng đứng lên khiến cho cả hai đều cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng không sao diễn tả hết cho xiết ; nhất là chị khi ấy đã mười lăm tuổi cũng đã biết thế nào là sự đụng chạm xác thịt trai gái rồi thành thử cho nên chị đỏ mặt tía tai phải dừng lại ngay việc chữa mề đay cho anh, chẳng thể nào tiếp tục được nữa mà bỏ chạy luôn ra sau nhà để trốn. Kể từ dạo ấy, dù anh đã xin lỗi chị và biện minh rằng đấy chẳng phải là anh cố ý như vậy đâu, anh không thể nào kiểm soát được bản thân mình tại sao lại để xảy ra sự cố trên còn chị dẫu sao cũng không trách cứ hay giận dỗi gì anh cả rồi thời gian trôi qua, chị lên học bậc trung học phổ thông rồi vào đại học khiến cho giữa đôi bên ít khi nào có cơ hội gặp gỡ, chuyện trò như xưa nữa do vậy sự thể bất ngờ ấy của quá khứ càng ngày càng bị xóa nhòa, chôn vùi trong ký ức xa xưa chẳng thể nào có chuyện lâu lâu ai chợt nhớ lại nữa chi cho thêm phiền thêm mệt!
Sau gần năm tiếng đồng hồ vui chơi thỏa thích giờ nằm trên chiếc giường bố trong căn chòi nơi khu rẫy trồng nấm của dì Phụng, chừng ấy thời gian mười hai năm ròng rã lâu quá rồi nay mới được gặp gỡ, hàn huyên cùng chị Nam lẽ đương nhiên Phong cũng chẳng thể nào nhớ lại chuyện xưa cũ làm gì mà chỉ là anh chẳng tài nào chợp mắt được bởi bóng hình cô em họ lớn hơn anh những năm tuổi lúc này vẫn cứ mãi chập chờn xuất hiện trong đầu óc anh ; giờ quả thật anh thấy chị hoàn toàn khác hẳn như xưa, không những càng ngày càng xinh đẹp lẫn hấp dẫn, gợi cảm vô cùng chị còn thông minh, lanh lợi, năng động và xốc vác…từng ấy đã thầm gợi lên trong khối óc cũng như trái tim anh những tình cảm mới lạ anh khó có thể giải thích cho nổi! Khoảnh khắc càng lúc càng trôi qua thì anh càng trăn trở, bối rối với ý nghĩ rằng chẳng nhẽ mình đã…thích chị ấy chỉ sau phút giây chớp nhoáng rồi hay sao đây? Lẽ nào tình yêu lại đến với anh một cách quá đỗi mau lẹ như thế này, chính xác đây là những cảm giác ân tình loạn luân, tội lỗi tương tự như chuyện lầm lỡ một thời đã qua giữa anh và chị Thanh Linh chứ chẳng chơi ; biết là biết thế song chỉ qua một đêm thức trắng, anh lại càng thấy bản thân mỉnh chẳng thể nào tự chủ được nữa trước sự cám dỗ, quyền rũ bởi nhan sắc, thân thể cô em họ bạn dì của anh tựa chừng quỷ sa tăng dưới địa ngục trồi đầu lên thế gian quậy phá vậy! Chính vì lý do trên mà trong một ngày 24 tiếng đồng hồ ít nhất là năm lần anh bấm máy điện thoại gọi đến số của chị dẫu rằng chỉ là hỏi thăm suông một cách bâng quơ không có đầu ra đuôi chi cả còn chị phẩn nào ít nhiều trái tim chị cũng đã bắt đầu vấn vương tình cảm với người anh họ con của dì ruột mình tuy rằng chẳng qua đấy chỉ là vài cảm giác hơi khác lạ một chút so với quan hệ bình thường giữa những người trong họ hàng thôi ; thỉnh thoảng giải khuây đỡ buồn, chị chủ động gọi cho anh để “tám”khoảng mấy phút đồng hồ rồi lại thôi và do thời gian này vừa mới chia tay với hai cuộc tình cùng ông Bắc-ma sói và già làng K”Luôn thành thử cho nên tâm trạng chị vốn vẫn chưa thể nào ổn định lại được dẫn đến chị chưa muốn nghĩ đến một cuộc tình nào khác ngay cả tới việc gẩn giũ yêu đương, ân ái với Đại-em trai trước kia chị thường xuyên mong đợi chị cũng không hề nghĩ ngợi tới nữa là…Một ngày nọ khoảng hai tháng sau lúc gần trưa, hết giờ làm việc tại trạm y tế bỗng dưng Phong lại gọi điện đến chị Nam, hết năm phút tán dóc cuối cùng anh hạ thấp giọng xuống hẹn gặp chị vào một dịp nào đó rãnh rỗi để chuyện trò hay đi chơi đâu đó có được không ; chị trả lời là được, nếu không bận việc gì thì chị sẽ nhá máy hay nhắn tin cho anh hay trước vậy nhằm giúp cho đôi bên dễ dàng sắp xếp thời gian lẫn công việc riêng tư và lúc ấy, cả hai ai nấy đều không ngờ rằng chuyện đôi bên hẹn hò với nhau qua điện thoại lại bắt đầu có một người thứ ba để ý đến! Đấy chẳng phải ai khác mà chính là chị Thanh Linh-chị Hai của anh do tình cờ máy của chị hết tài khoản lại cần gọi gấp cho mẹ nên chị mượn máy em trai để sử dụng, do ngẫu nhiên bấm vào nút “cuộc gọi đi”nên chị biết em chị mấy ngày qua có liên lạc nhiều lần với chị Nam ; dĩ nhiên chẳng phải là chị ghen tuông gì cả, chẳng qua chị nghĩ nếu thực sự như anh và cô em họ có “vấn đề”gì đó với nhau thì quả thật đấy chẳng phải là chuyện bình thường được nữa! Sau đó, chị liền hỏi ngay mặt em chị rằng giả sử đã “có”thì nên stop lại ngay không khéo nhỡ thiên hạ hay biết được thì sẽ rất ảnh hưởng cho cả gia đình chị lẫn gia đình dì Phụng ; anh liền chối bừa ngay là chỉ là chuyện trò tầm phào tào lao thiên đế thôi chứ chưa đến đỗi nào”xa xôi, nghiêm trọng”đâu mà chị lo lắng chi cho thêm mệt chuốc phiền! Lúc ấy, tất nhiên là đôi bên đâu ai nào ngờ được rằng họ lại qua đỗi mau chóng chỉ ngày một ngày hai thôi chưa chi lại đã tự ngã vào vòng tay của nhau rồi và khi ấy chẳng khác chi “lửa bén vào rơm khiến rơm ngùn nghụt bốc cháy một cách mãnh liệt, dữ dội ; ngược lại cả hai chỉ suy tư, nghĩ ngợi đơn giản rằng chuyện giữa họ chẳng qua là buồn quá nên bấm điện thoại chuyện trò với nhau đôi phút mà thôi có gì là hệ trọng, mất mát đâu! Vì vậy cho nên ngày qua ngày những cuộc điện “vô bổ”do anh và chị gọi cho nhau cứ thế càng lúc càng nhiều lên, không phải là hai ba lần một ngày nữa mà có khi lên đến bảy tám lần…
Chỉ có mỗi một lần nhắc chừng Phong vậy thôi rồi chị Linh do bận bịu công việc tại khu rẫy trồng nấm để kiếm tiền sinh sống nên rốt cuộc rồi chị cũng dần dần quên bẵng đi chuyện giữa anh với cô em họ bạn dì ruột đang làm bác sỹ ở nông trường cao su Bình Sơn ; một ngày nọ, do có việc phải về Phước Hải, chị Nam tình cờ nghe chị Tuyết thuê gian nhà trước mở tiệm thuốc tây kể rằng chị Mỹ Linh-bạn hàng xóm thuở thiếu thời của chị Nam vừa mới qua đời do tai nạn té núi ở Vũng Tàu khiến chị bất ngờ, chưng hửng rớt nước mắt. Sau đó một tiếng đồng hồ, chị về ngang Bà Rịa bỗng dưng chị có ý định rủ ông anh họ minh cùng đi qua Vũng Tàu thắp nhang mộ người bạn thân sẵn dịp đi chơi luôn một thể, khi ấy khoảng chín giờ hơn sau khi nhận được cuộc gọi của chị rằng chị đứng chờ anh ngay trước khu siêu thị Coopmart, anh liền tức tốc thay ngay quần áo bảnh bao rồi dắt chiếc xe Wave ra chay nhanh như tên bắn xuống liền ngay điểm hẹn ; chưa đầy nữa tiếng, anh đã có mặt và gặp được chị tức khắc, chị bảo anh dắt xe vào siêu thị gửi rồi trở ra chở chị đi bằng chiếc xe Air Black của chị đấy chính là lần đầu tiên anh chở “người đẹp trong mộng”của anh ngồi sau anh mà chỉ có hai người hoàn toàn tuyệt nhiên không có thêm người thứ ba nào cả đi trên quãng đường dài hai mươi lăm cây số từ Bà Rịa sang Vũng Tàu. Cả hai đi rất là thong thả chẳng vội vàng hấp tấp chi cả nên gần mười một giờ mới lần đến được chân Núi lớn hỏi thăm một bác tài xe ôm đường lên chùa Nam Sơn xong gửi xe vào một quán nước, vì thấy đã trưa nên hai người vào tiệm cơm gần đó dùng cơm sườn, uống cafe đá đặng để đủ sức mà leo lên bậc thang đường núi tới chùa ; cơm nước no nê, chị mua thêm hai chai nước suối nhỏ với trái cây, nến nhang cầm theo rồi cùng anh bắt đầu chậm rãi đi vào con đường có những bậc thang dẫn lên lưng chừng núi, mới đầu còn thoai thoải dễ đi nhưng về sau thì đường càng lúc càng dốc thằng đứng xiên lên khiến cho cả hai vừa cảm giác mệt mỏi vừa hổn hển thở nhưng do nói chuyện qua lại, khi nào mệt thì dừng chân nghỉ nên cuối cùng cả hai cũng đến được nơi mà cũng không hề thấy đuối sức cho lắm! Do chị Nam mặc nguyên bộ quần áo may bằng vải Jean màu xanh dương hơi bạc màu cho nên qua sự cố một lát hồi xảy ra khi cả hai trở xuống núi sau khi thắp nhang cho chị Mỹ Linh xong phần nào đó đã giúp cho chị thoát được cơn tai ương hiểm nghèo thập tử nhất sinh mà chút nữa đây các bạn độc giả sẽ thấu hiểu được nguồn cơn ; hai người vào chùa hỏi thăm một vị sư và được ông dẫn đến gặp sư Tha- trụ trì chùa, sư mời cả hai vào nhà chánh điện dùng trà rồi đằng hắng kể lại chuyện chị Mỹ Linh gặp nạn vào lúc tối đang đi xuống núi vác gạo lên cho chùa, chỉ vì bị hụt chân nên chị ngã lăn xuống đập đầu vào tảng đá lớn gây chấn thương sọ não cùng xuất huyết trong vả lại không có ai phát hiện sớm nên chị thiệt mạng là như vậy! Rồi sư dẫn đường cho cả hai ra nghĩa trang sau chùa cách đó chừng 50m hơn, nơi này có tất cả mười ngôi mộ an táng cho sư sãi hoặc Phật tử làm trong chùa và ngôi nào ngôi nấy đều được chùa chi tiền ra xây theo kiểu kim tĩnh rất đẹp, sạch sẽ, trang nghiêm nghi ngút khói hương ; trong khi Phong bày dĩa trái cây, thắp nến thì chị Nam đốt ba cây nhang lẳng lặng đứng trước nấm mồ người bạn thân hàng xóm của chị giờ đã yên nghỉ dưới ba tấc đất lâm khâm khẩn cầu vong linh bạn sớm yên nghỉ nơi chốn cửu tuyền. Phải nói rằng lâu lắm rồi có khi là hơn mười năm về trước, chị nhớ có lần Phước -em trai chị Linh do mãi chơi nên sóng biển cuốn mất đi đứa con của chị ấy rồi thấy chị ta cầm cây tre quất túi bụi vào lưng Đại-em trai mình thì chị đã nóng mặt nhảy vào đánh tay đôi giáp lá cà với chị ấy, tát tai bức tóc chị ấy và dĩ nhiên chị ấy cũng chẳng vừa gì mà không thoi không đạp túi bụi vào người chị ; cũng may mà sau đó, hai người đã bắt tay làm lành với nhau chứ nếu không thì giờ chắc có lẽ chị sẽ ân hận mãi mãi khi đứng trước nấm mồ vọng tưởng vong linh người bạn hàng xóm thuở xa xưa và đấy cũng chính là một trong những người tình của em chị mà cho đến giờ phút này chị cũng chưa hề hay biết!
Khoảng hơn nữa tiếng đồng hồ sau, hai người tạm biệt sư Tha trở xuống núi thì ngẫu nhiên tình cờ chạm mặt một cặp nam nữ thanh niên đang đi lên mà lẽ đương nhiên không ai biết được rằng đấy chính là đôi giang hồ hảo hán từ sáng tới giờ không kiếm được “mối”nào vừa đói ăn khát uống vừa “đói thuốc”; khi ấy, do có một cô y tá từ Bình Sơn gọi cho chị Nam liên hệ hỏi công việc nên chị lấy chiếc Iphone từ trong túi ao ra nghe vô tình chiếc máy điện thoại đắt tiền ấy lọt ngay vào mắt chúng nên không cần bàn tính chi cả, vừa mới đi ngang qua cô gái xinh đẹp giàu sang đang mãi “alô”là ả nọ liền trờ tay giựt ngay lấy “món hàng”mà theo ả nếu bán rẻ lắm thì cũng được khoảng 4-5 triệu. Tuy đang mãi đối thoại cùng cô bạn đồng nghiệp nhưng do lúc nào như lúc nấy cũng đều sẵn sàng đề phòng cảnh giác cao độ nên chị nhanh nhẹn né người sang bên trái khiến cho ả kia chụp hụt thế là ả liền tức khắc lộ nguyên hình là một nữ tặc ra tay tấn công chị ngay ; cùng lúc ấy, tên thanh niên đi cùng cũng nhảy ngay vào xáp lá cà với Phong và như chúng ta đã biết là dạo trước khi còn học ở bậc trung học phổ thông, nhân vật nữ chính của chúng ta đã từng đi học võ Vovinam thành thử cho nên cô gái bụi đời kia chắc chắn chẳng phải là đối thủ của chị! Không đầy ba phút sau, thấy không thể nào địch lại nổi chị nên ả liền quát tên bạn đồng hành cùng nhau bỏ chạy xuống núi, ngay lúc ấy vì bị hụt chân chị ngã nhào xuống con đường bậc thang, chị chỉ cỏn kịp đưa cả hai cánh tay lên che mặt rồi cứ thế mà lăn long lóc xuống khoảng hơn 30m mới dừng lại nằm xoãi tay sóng xoài bất động ; trước khi rút lui, tuy chạy đi rồi nhưng tên giang hồ kia – đối thủ của anh có lẽ vẫn còn chưa nguôi giận nên cúi xuống lượm một cục đá xanh nhọn ném vút sợt qua đầu anh rồi mới ba chân bốn cẳng phóng theo ả đồng bọn. Do đó, anh cảm thấy hơi rát một chút nơi dưới đỉnh đầu bên trái thôi và vì lo lắng không biết chị mệnh hệ ra sao nên anh lật đật chạy xuống chổ chị nằm, thấy chị không nhúc nhích cục cựa gì cả mà xung quanh lại vắng lặng không hề có ai qua lại để kêu cứu nhờ giúp đỡ cuối cùng chẳng cần phải suy tính gì cả cho mất thời gian anh liền xốc cả người chị lên hai cánh tay mình tất tả chạy nhanh đến hết con đường bậc thang thoai thoải ; từng giọt máu thắm đỏ tứa ra từ vết thương trên đầu anh nhễu ướt cố áo, vai áo anh nhưng anh vẫn chưa hề nhận ra và lúc ra tới con đường gần chổ gửi xe, có hai anh tài xế xe ôm đang chờ khách nhác thấy anh như vậy liền nhanh chóng chỉ anh chạy tới trạm y tế phường cách đó chừng gần 100m. Mãi đến khi đặt chị Nam nằm ngay ngắn lên giường trong phòng cấp cứu rồi thì khi ấy Phong cũng từ từ gục xuống có lẽ vì quá đuối sức hơn là vết thương nơi đầu, một trong hai anh xe ôm chạy theo hộ tống anh lúc nãy liền xốc anh lên chiếc giường trống ở phía bên kia đối diện ; cả bốn cô y tá trực của trạm chia làm hai nhóm sốt sắng cứu chữa cho cả hai người, cũng may là đầu anh chỉ bị rách da chút đỉnh nên chĩ trong vòng một phút sau là đã được họ khâu lại, rửa sạch và băng lại cẩn thận còn chị chỉ bị trầy sơ sơ nơi hai cánh tay chứ chẳng hề có thương tích gì do đó họ tiêm thuốc khỏe cho chị dần dần hồi phục lại sau cơn sốc choáng. Đến hơn năm giờ chiều, thấy trong người đã khỏe khoắn bình thường trở lại, chị mới thanh toán tiền thuốc cho cả hai chí có bảy mươi mấy ngàn thôi rồi cùng anh rời khỏi trạm tới chổ gửi xe lấy xe ra về ; tới Bà Rịa, cả hai vào quán hủ tiếu hoành thánh ăn tối rồi chia tay nhau, anh vào siêu thị Coopmart dắt chiếc xe Wave của anh gửi từ lúc gần trưa sau đó mỗi người đi một hướng trái ngược nhau, anh về Long Điền còn chị cũng không chần chừ gì cả mà chạy thẳng một mạch tới nông trường Bình Sơn và khi chị dắt xe vào nhà thì vừa đúng lúc chiếc đồng hồ treo tường trong nhà chị gõ đúng tám tiếng…Tôi hôm ấy, lên giường nằm chẳng hiểu sao mà chị cứ thao thức trăn trở mãi không tài nào chợp mắt được bởi vi đến giờ phút này thực sự mà nói rằng chị không thể nào không biết ơn người anh họ bạn dì ruột của chị tuy bị thương như vậy nhưng trước sau vẫn một mực hết lòng lo cứu chữa cho chị bằng chứng là anh bồng chị từ trên núi chạy tới trạm y tế đâu phải là một quãng đường gần đâu!
Tối thứ bảy tuần sau, gần chập tối ngoài trời mưa tầm tã, vừa mới dùng cơm xong đang rửa chén thì chị nghe điện thoại để trong túi áo rung lên từng chập báo hiệu có cuộc gọi tới nên chị lấy máy ra thấy đấy chính là số của Phong liền dùng ngón tay quẹt nút “trả lời”; ban đầu những tưởng rằng anh ở Bà Rịa gọi lên nhưng thực sự chẳng dè chị lại nghe anh nói là đang đứng trước cổng nhà chị, chị lật đật lấy cây dù che người chạy ra mở cổng nhà khóa kín bên trong cho anh chạy thẳng vào trong. Anh mặc áo mưa trùm kín mít cả người nhưng có lẽ vì dầm mưa khá lâu nên quần áo anh từ trên xuống dưới đều ướt nhem chẳng khác gì chuột lột, sau khi dắt xe máy vào nhà dựng sát vào vách anh nhìn chị cười nói là từ ngoài lộ 51 rẽ theo con đường tới nông trường cao su vửa đi dưới trời mưa vừa hỏi thăm năm sáu chổ gần cả tiếng đồng hồ mới lần tìm ra được nhà chị ; chị sốt sắng dẫn anh ra phòng tắm cuối nhà, nhớ lại lần trước chị có mua một bộ quần áo kiểu pyjama cho Đại mặc còn để lại trong phòng chị nên chị đi lấy cho anh mặc tạm và tắm rửa cho trôi sạch nước mưa trên người, anh gọn gàng trong bộ y phục ấy bước trở ra cũng vừa đúng lúc chị nấu cho anh xong một tô mì vừa trứng gà vừa chả bò rất ngon. Ngồi nơi bàn trong bếp, anh ngồi cạnh chị sì sụp ăn một thoáng sau đã hết sạch tô mì giống y như là lần đầu tiên trong đời anh mới được ăn một tô mì gói tuyệt vời đến như vậy ; lúc này chị mới lên tiếng hỏi anh sao mưa gió có việc gì gấp mà lên kiếm chị như thế này, uống gần cạn ly nước lọc anh vừa cười cười vừa nói rằng lúc chiều anh thấy nhớ chị nên mạo muội lên đây thăm chị mà thôi chứ không hề có chuyện quan trọng chi cả! Hai người ngồi nơi bàn nói chuyện có đến hơn một tiếng đồng hồ sau rồi trong lúc bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt còn không gian trong nhà vẫn tĩnh mịch lặng yên thì bỗng dưng chỉ cần một thoáng nhìn nhau thôi, cả hai cùng một lúc rời khỏi ghế ngồi đứng dậy lao vào ôm xiết chặt lấy thân thể của nhau ; chẳng biết có phải là giây phút mà họ cảm thấy yếu lòng mềm dạ hay không đây mà tình yêu loạn luân, tội lỗi lại ngẫu nhiên vô tình nảy sinh giữa đôi bên và từ chổ hai người đang đứng chỉ cách cánh cửa phòng chị không đầy ba mét cho nên cuối cùng rồi không ai nói với ai một lời nào cả cứ thế người này dìu người kia bước dần qua ngưỡng cửa ấy! Khi cùng Phong nhẹ ngồi xuống ngay chiếc giường ngủ của mình, quả thật nhanh chóng cả người chị Nam mểm rũ ra trong vòng tay người anh họ vừa khỏe khoắn vừa rắn chắc tuy rằng anh nhỏ hơn chị những năm tuổi đời ; lúc chị vừa chợt nghĩ chẳng biết đêm nay đây là lần thứ mấy chị không chung thủy phản bội Đại-em trai chị kể từ khi chị lên Sài Gòn học đại học hết Vũ -con trai bác Thân, Trang tới chú Đường gặp gỡ Nick Tony ở Singapore rồi trở về nước là Điền tiếp theo là ông Bắc-ma sói, già làng K”Luôn nơi vùng rừng thiêng nước độc Bình Thuận thì cũng chính là lúc đôi môi ham muốn, khát khao của anh bắt đầu hôn vùi mái tóc uốn lượn xiton mềm mại, óng ả, mượt mà của chị. Bảy cuộc tình ấy tuy rằng có lẽ đã hoàn toàn chôn vùi trong ký ức nhưng giờ thì chính xác đấy lại là tiền đề để làm nguồn năng lượng phát sinh ra cuộc tình thứ tám hiện giờ giữa chị với người anh họ con dì ruột của chị và có thể nói rằng giờ đây, hình ảnh Đại coi như càng lúc càng ngẫu nhiên bị xóa nhòa đi trong trái tim cũng như đầu óc chị dẫu rằng chẳng biết vì lý do gì nữa ; dần dần những chổ trống ấy được lấp đầy bởi khuôn mặt, vóc dáng lẫn hình hài, thân thể cậu anh họ vốn dĩ đã nhanh chóng chiếm lĩnh trọn vẹn thế thượng phong làm chủ hoàn toàn trước cô em họ xinh đẹp, sắc sảo một cách man dại khó mà lý giải! Hiện tại, anh đã không ngần ngại gì mà chầm chậm lần môi hôn từ tóc chị xuống đến gáy sau và vầng cố chị vừa cao vừa trắng ngời ngợi rồi sau đó chẳng khác gì y như là liên tiếp có những tín hiệu đèn xanh không ngừng bật sáng, từ nơi mang tai trái chị anh hôn lên vầng trán chị cao ngời ngợi xuống cặp mắt đen láy sâu thẳm đẹp tuyệt vời vút cong hai hàng mi thanh tú của chị khỏa lấp cái sống mũi dọc dửa khả ái nơi khuôn trăng cô em con dì Phụng -em ruột anh.
Vậy là không cỏn gì có thể chối cãi được nữa một khi cuộc tình ngang trái bất chính đã thực sự hiện diện trên thế gian này giữa hai anh em bạn dì ruột chênh lệch hơn kém nhau chẳng nhiều tuổi cho mấy, lẽ đương nhiên giờ phút này do má Phụng ở tại Bà Rịa còn bởi dì Phi thì trú nơi Long Điền thành thử cho nên cả hai người đều hoàn toàn không hề hay không hề biết một chút gì về những gì hiện tại diễn ra trong ngôi nhà của chị Nam tuốt tận nông trường Bình Sơn với hai người con của họ ; khoảng cách từ sống mũi chị Nam qua hai gò má hồng hồng nhô cao hai lưỡng quyền của chị cuối cùng xuống tới đôi môi chị dày mọng hơi dảnh lên chút ít quả thật là không xa gì mấy đối với hai vành môi Phong trong việc chiếm lĩnh, ngự trị để thưởng thức, tận hưởng nhan sắc chị. Sau vài phút giây ngập ngừng lẫn lộn cùng những cử chỉ, điệu bộ lúng túng vụng về của cả hai thì không bao lâu sau, nụ hôn đầu tiên đã nhanh chóng xuất hiện trong cuộc đời họ một khi bốn vành môi khẽ chạm vào nhau dần dần luồn sâu vào bên trong nướu lợi của nhau ; cùng lúc thay thế vào đó là một sự tự nhiên, dạn dĩ và táo bạo có thể nói rằng chưa từng thấy nơi cả người anh lẫn cô em dẫu rằng đêm nay lẩn đầu khởi điểm cho tình yêu vốn dĩ đã chín muồi trong thời gian qua không lâu gì mấy trong trái tim, khối óc họ. Lúc bấy giờ, chị cảm thấy quả thật sao mà chị cùng anh lại trao tình gửi ái nhau một cách quá đỗi dễ dàng chẳng khác gì một áng mây bạy, một cơn gió thoảng hay là cơn mưa tầm tã bên ngoài trời lúc này giống như trước kia chị đã từng hòa chung nhịp đập con tim với Đại, với Vũ-con bác Thân, với Trang, với chú Đường, với Nick Tony hay Điền, ông “ma sói” hoặc già làng K”Luôn ; sở dĩ chị chấp nhận bước vào cuộc tình thứ mười này cùng anh trước sau gì hoàn toàn tuyệt nhiên không hề có sự ép buộc mà phải nói rằng được thăng hoa thêu dệt từ tình cảm có với nhau từ lúc còn thuở thiếu thời chơi đùa cùng nhau cộng với sự quan tâm thăm hỏi, chia sẽ động viên nhất là cách đây không lâu anh đã dũng cảm không quản gì khó khăn hiểm trở cứu chị trong tai nạn té núi vừa qua tại Vũng Tàu. Cũng như Đại và những người tình trước đây của chị, chắc chắn giờ đây anh đã vô tình tìm kiếm được đường đi lối vào con tim của chị thành thử cho nên sau mấy ngày mơ mộng đển hình bóng chị kề từ ngày đi Vũng Tàu trở về nhà cuối cùng rồi mãi cho đến ngày hôm nay, anh mới dứt khoát quyết định vượt qua quãng đường dài gần bảy mươi cây số để lúc này anh được sở hữu được một món quà quả thật vô cùng tuyệt vời của thiên nhiên đó chính là nhan sắc rực rỡ, tấm thân mỹ miều của chị không gì khác hơn nữa! Hiện tại, có thể nói rằng cả chị lẫn anh đều yếu lòng mềm dạ trước những gì gọi là cám dỗ đẩy đưa, quyến rũ của nhục dục xác thịt chăng thành thử cho nên đôi bên hết người này lại tới kẻ kia thay phiên nhau lần lượt dùng thân thể mình để đè ép “đối tác” của mình xuống tấm nệm mouse ấm êm trãi phủ trên chiếc giường gỗ mun lên nước bóng loáng ; không chổ nào khác, chính chiếc giường này đã từng là nơi mà chị yêu đương, ân ái làm tình cùng với chú Đường quản gia và Đại -em trai thân thương duy nhất của chị đêm nay lại tiếp tục đến lượt cuộc tình loạn luân tội lỗi, trái ngang giữa chị cùng Phong – anh họ bạn dì ruột con dì Phi của chị. Từng nụ hôn môi kết nối bốn vành môi hai anh em lúc đầu vẫn cỏn nhiều ngượng ngập, lúng túng lẫn vụng về nhát gừng từng cái một nhưng về sau lại càng lúc càng tự nhiên hơn, dạn dĩ hơn và táo bạo hơn cũng như liên tiếp lần này tới lượt khác không khi nào dứt ra được ; có lẽ ngay từ kiếp trước, vốn dĩ ông tơ bà nguyệt đã trói buộc họ bằng tơ duyên chỉ nợ mà chỉ trong một quãng thời gian khơi dậy tình càm trong nhau khá là ngắn ngủi chưa đầy một tháng mà đôi bên thực sự chẳng khác nào là “một nữa của nhau”thì phải, vâng chính xác là như vậy!. Lúc bấy giờ, mưa bên ngoài trời vẫn cứ đều đặn tuôn tơi rã rích chừng như mỗi lúc một lớn thì phải nghe chẳng khác gì một bản điệp khúc tình ca muôn thuở cùa những ai đang cùng nhau yêu đương, ân ái bằng cả tâm hồn tha thiết lẫn xác thịt nhục dục bất chấp miệng lưỡi thế gian hay những mối quan hệ ruột rà, họ hàng bên nội bên ngoại xa gần thân sơ khăng khít…
Hiện tại, chắc chắn chẳng thể nào xác định được là hai bên ôm nhau hết lăn qua rồi lộn lại đến lần thứ mấy trên chiếc giường nệm ấm êm trong gian phòng ngủ của cô bác sỹ phó trưởng trạm y tế nông trường Bình Sơn ; thời gian tích tắc trôi qua văng vẳng từ chiếc đồng hồ quả lắc treo nơi gian nhà trước nhưng mặc dầu vậy cũng chẳng phải là nhanh quá đỗi bởi vì vẫn còn đấy những khoảnh khắc để cho cả hai thong thả, chậm rãi, từ từ cùng thực hiện những thao tác âu yếm, mơn trớn vuốt ve lẫn nhau một cách cơ hồ từ đêm nay mãi cho đển về sau chẳng thể nào rời xa nhau được nữa chăng? Lẽ đương nhiên, chị Nam đâu thể nào biết được rằng cuộc tình đêm nay lại chính là nguyên nhân chủ yếu làm dần dần phai lạt đi tình cảm sâu sắc đã trói buộc hai chị em chị từ tám năm về trước mãi đến cho đến hiện giờ ; ấy vậy sao mà chị lại điêm nhiên. lặng lẽ hoàn toàn tuyệt nhiên không hề có bất kỳ một phản ứng hay động thái nào cả khi bàn tay phải của Phong đang lần lên tìm kiếm từng chút từng chút một đồng thời chậm rãi lần lượt mở hết hột nút nút này tới hột nút khác nơi chiếc áo đồ bộ được may bằng vải catê. Như mọi tối, chị vẫn thường hay mặc bộ quần ngủ có màu xanh dương-màu mà chị thích nhất và chiếc áo chị mặc che thân đêm nay theo thường lệ cũng có tất cả năm hột nút kiểu nút ốc bằng nhựa, dĩ nhiên sau khi hột nút thứ nhất nơi cổ chị vừa được cởi bung ra thì ngay lập tức nối tiếp theo đó là hột nút thứ hai ngay ngực chị rồi tới hột thứ ba từ vùng chấn thủy, hột thứ tư cuối cùng hột nút thứ năm lọt hẳn vào bụng chị. Kết thúc xong, hai vạt thân áo trước chị nhanh chóng được mở rộng sang hai bên chính bằng hai bàn tay anh chứ không còn ai khác, quả thật không sai chút nào rrong cuộc đời anh chiếc áo phụ nữ mà anh mới vừa đụng chạm tới chính là chiếc áo thứ ba sau chiếc thứ nhất của chị Hai Thanh Linh, chiếc thứ hai của chị Phúc ; tuy tâm trạng vẫn cỏn khá hồi hộp lẫn lo lắng một cách mơ hồ quá đỗi nhưng sự bản lĩnh, thành thạo, khéo léo tuyệt vời ở nơi anh có thể nói rằng đã phần nào tiến bộ vượt bậc hẳn lên theo thời gian tháng năm ròng rã trôi như một dòng sông thương nhớ thành thử cho nên không bao lâu sau chưa chi mà anh đã hoàn tất công đoạn giải thoát chiếc áo chị rời khỏi thân thể chị để bắt đầu chuyển qua chiếm đoạt chị -người mẫu “hot girl”nhất mà mấy ngày qua anh hắng mơ tưởng đến trong từng giấc ngủ mỗi đêm. Các bạn thân mến, lúc nãy tôi vừa mới đề cập một chi tiết nếu các bạn để ý tới sẽ thấy hơi bất cập ngay vì sao tôi lại bỏ sót không nhắc tới cuộc tình thứ chín của nhân vật nữ chính của chúng ta, dẫu sao đây cũng là vần đề tế nhị mà thôi bới vì đấy là cuộc tình giữa chị với…bố Thái-người cha thân yêu nay đã về chốn cửu tuyền (nội dung này chắc chắn sẽ được để cập tới trong một tập truyện nào đó gần đây thôi các bạn nhé, nhớ theo dõi để xem diễn biến tình huống xảy ra như thế nào mà hai bố con lại…tác tệ đến thế?). Sau khi hai vai áo chị Nam khẽ tuột rời xuống, Phong mới từ từ lần lần kéo hai ống tay áo chị cũng ở trạng thái nhích từng chút một khỏi hai cánh tay chị trắng ngần nần nẫn và chính vì vậy mà chẳng thể nào tự dối lòng cho được, ngay thời điểm này đây càng lúc anh càng cảm thấy bị kích thích, ham muốn quá đỗi mạnh mẽ không sao kiềm chế nổi ; chỉ trong chốc lát, chưa chi mà bàn tay phải anh đã cầm gọn chiếc áo chị cẩn thận từng ly từng tý một để lên nơi mé đầu giường ngủ trong gian phòng cung cấm riêng tư của cô bác sỹ phó trạm y tế nông trường Bình Sơn thuộc xã Bình Sơn, huyện Long Thành, Tỉnh Đồng Nai. Cả hai bàn tay anh lại tiếp tục lần xuống dưới lưng chị mày mò và chẳng bao lâu sau, hai cái móc nhôm nhỏ cài nối hai sợi dây của chiếc nịt vú bằng thun voan màu hồng chị mặc đã bung ra làm cho mảnh áo cỏn con ấy từ từ lỏng dần, lỏng dần rồi tuột lệch xuống phía dưới rồi dĩ nhiên là anh chỉ cần nhẹ nhàng cầm lấy để lên cùng một chổ với chiếc áo đồ bộ mà anh mới vừa cới ra xong ; anh vẫn chưa động phạm gì đến chị trái lại anh vẫn còn tỏ ra hết sức thong thả, từ tốn và chậm rãi lần cởi hết những năm hột nút ốc nhựa đen to tròn nơi chiếc áo pyjama màu xanh dương sọc carô trắng chẳng biết của ai nhưng anh đành phải mặc khính vì quần áo anh ướt nhẹp nước mưa lúc nãy giờ đang hong khô nơi sợi dây kẽm sát vách nhà sau.
Với tư thế trần trùng trục, anh cúi mặt xuống úp vùi vào giữa hai bầu vú bật nổi màu tuyết trắng mềm mại nhưng lại căng tròn nơi ngực chị không ngừng phập phồng hết nâng lên rồi lại hạ xuống nhịp nhàng liên tục theo nhịp thở hổn hển, gấp rút tưởng chừng như sắp sửa đứt quãng đến nơi của hai kẻ tội đồ tình cấm trái ngang ; cặp nhũ hoa tuyết lê của em họ anh thực sự chẳng khác chi hai hòn hỏa diệm sơn thuộc vành đai Thái Bình dương đang chuẩn bị sẵn sàng phun tràn lửa cùng nham thạch một cách mãnh liệt, dự dội. Giây phút này đây, miệng Phong đã nhẹ nhảng khẽ ngậm vào đầu núm vú bên phải chị Nam nút lấy nút để bắt đầu tận hưởng từng giọt sữa tuy vô hình bất dạng nhưng lại quá đỗi “thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo”đang lần lượt tuôn tràn thẳng vào cổ họng anh ; đồng thời cùng lúc với cử động trên, bàn tay phải anh cũng không thể nào ngừng mày mò, nắn bóp, sờ soạng bầu vú bên trái còn lại của chị và có lẽ do sự phấn khích cùng cực thành thử cho nên chẳng khác gì một cái máy, cô em họ vội vàng lần cả hai bàn tay búp măng mềm mại lên cứ thế mà vày tới vò lui từng lọn tóc đen nhánh trên đầu người anh họ bạn dì ruột làm cho tóc anh nhanh chóng rối nùi lên. Lẽ đương nhiên, anh chẳng hề quan tâm chi đến điều đó để làm gì ngay trong lúc “chiến sự dầu sôi lửa bỏng”đang xảy ra giữa anh và chị mà thời gian yêu của đôi bên chí là mới một thoáng đây thôi chứ chưa lâu lắc chi cả còn chị cũng suy nghĩ tương tự anh thành thử ra càng lúc chị càng bạo dạn, cuồng loạn và táo tợn cùng anh trao tặng, hiến dâng tất cả những gì còn lại trong cuộc đời hai người đó chính là trái tim cũng như thân xác. Chắc hẳn chúng ta vẫn còn không thể nào không nhớ đến hoàn cảnh tại trạm y tế-nơi làm việc của chị Nam chính xác là có hai đối thủ hàng ngày cũng cùng khoác áo blouse trắng như chị vần không ngừng theo dõi, thăm dò mọi động tĩnh việc làm công tư của chị nhằm kiếm được yếu điểm hoặc cái sai của chị để tấn công hạ bệ chị xuống khỏi cái ghế phó lãnh đạo cơ quan ; một cô 34 tuổi và một anh chàng nhỏ hơn cô ta hai tuổi cũng chỉ vì họ có chung nhau một con đường đi thành thử cho nên giữa hai người càng ngày càng gần gũi khắng khít tất yếu là chuyện thường tình ngẫu nhiên thôi và ngay trong đêm mưa này, cùng một lúc với chị Nam đang yêu đương, ân ái với Phong thì cặp đôi ấy cũng đã “dính”lại với nhau không tài nào rời ra được nữa dẫu rằng bên nữ vốn có chồng và những hai đứa con, thế mới biết là tình yêu luôn luôn làm cho con người yếu lòng mềm dạ trong bất kỳ tình huống nào hay thời điểm nào! Hơn mười lăm phút sau, anh mới bắt đầu đổi bên nghĩa là miệng anh lần qua ngậm nút lấy đầu núm vú bên trái chị tiếp tục tận hưởng, hưởng thụ và chiếm đoạt “trinh nguyên”từ thân thể chị còn bầu vú phải mà anh vốn dĩ đã “chê cơm chán cháo”thì đến lượt bàn tay trái anh đưa lên mày mò, nắn bóp, sờ soạng ; có lẽ không cỏn có thể chờ đợi gì thêm cho lâu lắc nữa nên chỉ ít phút sau, bàn tay này thỉnh thoảng lại tiến xuống vùng hạ thể kín đáo của chị rồi cuối cùng chuyển sang nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ màu xanh dương chị đang mặc từ từ kéo tuột xuống dưới một cách khá thong thả, chậm rãi, từ tốn. Dĩ nhiên đến nước này rồi thì làm sao mà chị có thể nghĩ đến chuyện chối từ cho được nữa một khi đã trót “phóng lao phải theo lao”, “vào hang cọp rồi chẳng nhẽ không bắt được cọp con”, chị nhắm nghiền hai mắt lại mặc cho anh “tùy nghi ứng phó”kiểu nào thì kiểu. làm sao thì làm bởi vì càng lớn tuổi tuy chị chẳng phải là hạng gái lăng loàn trắc nết nhưng thực sự mà nói rằng nhu cầu tình dục của chị khá cao ; không những riêng gì chị mà ngay đến những người cùng trong dòng họ bên nội, bên ngoại như chị Thanh Linh, chị Mến, chị Dung…cũng đều có nếp sống, bản tính tương tự…và chính vì vậy nên đến ngày hôm nay chị đã từng trãi qua những mười cuộc tình mây mưa trăng gió. Chẳng mấy chốc, anh đã lần lượt hoàn tất cởi xong hai ống quần chị xuống khỏi cặp đùi no tròn qua hai đầu gối xuống tới cặp giò thon dài cuối cùng rời ra hai bàn chân trắng ngần, mềm mại, mũm mĩm rồi cuối cùng đặt lên nơi mé đầu giường nệm cùng với áo đồ bộ, áo ngực.
Vậy là khoảnh khắc này, thân thể chị chỉ cỏn sót lại mỗi chiếc quần lót nhỏ nhắn, mỏng manh bằng thun voan màu hồng phấn và không khác gì hơn, đấy chính là mục tiêu cơ bản cuối cùng của anh trong cuộc chinh phục, chiếm đoạt cho bằng được chị-giấc mơ bấy lâu nay anh từng thấy mỗi khi đêm về trong giấc ngủ mà mãi đến ngày hôm nay mới thành hiện thực sờ sờ trước mắt ; hai bàn tay anh một lần nữa lập lại thao tác y như mới vừa lúc nãy đối với chiếc quần nhỏ nơi phần dưới thân thể chị và không bao lâu sau nó đã hiện diện hội tụ cùng với những thứ y phục khác của chị ngay trên cái gối tai bèo trắng muốt chị nằm nào là áo đồ bộ, áo pyjama, áo ngực, quần đồ bộ. Lúc này, Phong đang lần hai bàn tay từ tốn, chậm rãi cởi tuột hai ống quần pyjama bên ngoài tiếp theo là quần đùi bên trong rồi anh cùng một lúc cầm cả hai thứ y phục ấy để hết lên nơi vị trí cách đầu chị khoảng chừng mười phân mà thôi ; hiện tại chẳng mấy chốc, trước là chị sau là anh cả hai lần lượt trở thành một cặp đôi người tiền sử thuở mới tạo trời dựng đất bởi lẽ trên thân thể đôi bên đều hoàn toàn trần truồng không cỏn một mảnh vải nào che đậy cả ngay đến những chổ kín đáo nhạy cảm nhất từ trên xuống dưới. Do có sức khỏe tốt ổn định, vóc dáng lại rắn chắc nảy nở nên anh đã thành công trong việc kiểm chế sự kích thích ham muốn mãi cho đến giây phút cuối cùng trọng đại này và cũng vì lý do trên mà dương vật anh cương ngõng lên tới mức tối đa vửa dài vừa to lại cứng ngắc chẳng khác gì một đoạn sắt nung đỏ mới vừa lấy từ trong lò rèn ra không ngừng co giựt liên hồi một cách dũng mãnh phi thường ; với cử động cùng tư thế chẳng khác chi một con kỳ đà trèo lên cành cây khô cằn nơi sa mạc cát mênh mông dưới ánh nắng mặt trời gay gắt chói chang để liềm láp những giọt sương đêm vẫn hãy cỏn đọng lại trên những chiếc lá non, anh từ từ leo lên nằm trên thân thể chị một cách tài tình và khéo léo, bàn lĩnh làm sao! Khi hai chân chị vừa hơi rộng mở ra một chút, lập tức anh liền hướng ngay vào tâm điểm cơ thể chị rồi sau đó, bốn chân của đôi bên người ở dưới kẻ bên trên dần dần quặp sát vào nhau chỉ trong chớp mắt và không bao lâu sau, cùng lúc với hai đôi môi hổn hển kết dính quấn quýt vào với nhau thì ngay bên dưới, đầu dương vật anh cũng đã mới vừa tìm được đút lọt vào sâu bên trong cửa mình chị vốn ướt át chất dịch nhờn sinh lý tiết ra từ những tuyến nhầy trong cơ thể chị. Lúc này phải nói rằng không biết có bao nhiêu nỗi niềm sung sướng, rung động đang dần dần trỗi dậy từ những vị trí nào đó trong cõi lòng, từ thể xác thăng hoa khắp nơi mọi chốn làm cho chị Nam và Phong cả hai đều cùng không khỏi rên xiết lẫn đê mê đến cùng cực tột độ ; chẳng biết tự bao giờ mà hai bàn tay búp măng mềm mại của chị với mười ngón có móng dài nhọn được tỉa dũa cẩn thận đã lần lên liên tục cào lên cào xuống nơi vầng lưng anh trần trụi rắn chắc, nở nang đầy những bắp thịt khiến cho da thịt chố ấy chẳng mấy chốc chưa chi mà đã xuất hiện đủ mười vết xước rướm máu hồng đỏ? Mặc dầu vậy, anh vẫn không hề cảm thấy đau đớn hay xót rát chi cả trái lại nhờ có vậy mà cảm giác tuyệt vời có một không hai một khi đêm nay anh được quan hệ giao hợp một cách tự nguyện “tình cho không biếu không”với cô em họ xinh đẹp, dễ thương hiện đang làm bác sỹ phó trạm y tế nông trường cao su Bình Sơn ; hiện tại, anh đang không ngừng nhẹ nhàng liên tục nhấp nhỏm hai mông hết nhấc lên lại hạ thấp xuống để đưa đẩy dương vật anh hết thụt ra lại thọt trở lại vào sâu tận tử cung chị một cách thành thạo, bản lĩnh và…thuộc bài, không hề quên hay bỏ sót bất kỳ thao tác nào cả. So với chị Thanh Linh, chị Phúc-người tình đầu tiên và thứ hai của anh, thực sự anh phải thừa nhận rằng chị-tình nhân thứ ba trong cuộc đời anh quả thật hết sức tuyệt vời, từng trãi không thể nào có chổ nào đó để chê bai, đánh giá hơn thua cho được ; chỉ cần nghĩ thế thôi cũng đủ làm cho anh tự tăng thêm được cường độ hưng phấn ham muốn, kích thích dục tình rồi chứ không cần phải có thêm nhiều yếu tố hoàn cảnh khác nữa!
Mười phút đã trôi qua ấy thế mà gần như là cả mười tiếng đồng hồ vậy, chị Nam và Phong tuy rằng càng lúc càng mệt mỏi, đuối sức nhưng không ai bảo ai cả hai đều cố gắng củng nhau chìu chuộng lẫn hiến dâng, trao tặng cho nhau tất cả tâm tình, thể xác và đương nhiên chằng người nào còn có thể nghĩ ngợi đến những cụm từ “loạn luân tội lỗi”cả ; đến phút thứ mười hai, dương vật anh tuy vẫn ngập sâu bên trong âm đạo chị nhưng không còn chịu đựng được nữa đã bắt đầu xối xả bắn phụt ra những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo đồng thời rin rít, nhơn nhớt tựa chừng keo dán hồ tinh bột. Lúc này, chị và anh cả hai đều vòng tay ôm chặt lấy nhau để cùng tận hưởng những phút giây khoái ngất một cách điên cuồng, đảo lộn cả thế gian này và khoảnh khắc ấy không kéo dài mấy mà lại nhanh chóng tan biến thành một cảm giác rã rời, mệt mỏi lẫn trong đắm đuối, đê mê, ngất ngây ; đấy chính là cuộc tình ngang trái giữa hai anh em họ bạn dì ruột mà người anh thì lại nhỏ hơn cô em những năm tuổi hoàn toàn lọt hẳn trong màn sương mịt mù bí ấn hoàn toàn tuyệt nhiên không có bất kỳ cặp mắt thứ ba nào trông thấy cả! Anh rút dương vật ra khỏi cửa mình chị trong lúc tinh dịch anh đang hòa lẫn vào dịch nhờn chị y như một cơn nước lũ ròng rã. ồ ạt chảy tràn ra làm ướt nhẹp nguyên cả vùng bụng dưới cũng như hai bên đùi của hai người, đôi bên nằm âu yếm ôm hôn nhau mãi đến hơn hai phút sau mới rời nhau ra tìm kiếm quần áo mặc vào ; sáng hôm sau, lúc trời mới mờ mờ Phong xin phép chị Nam lên xe trở về Bà Rịa-Vũng Tàu, lẽ đương nhiên chị cũng chẳng dám cầm chân anh ở lại vì chị e rằng cò người phát hiện ra được sự hiện diện của anh thì quả thật là rắc rối, chị nhìn theo anh thầm nghĩ sao mà chị lại yếu lòng mềm dạ?./.