Chị Nam - Phần 82: Xác Sống
Trước mắt chị, căn nhà của bố Quốc vẫn còn hiển hiện nguyên vẹn đấy dẫu cho thời gian ngày tiếp ngày, tháng nối tháng và không gian liên tục xoay vần chuyển đổi, đấy chính là nơi in đậm dấu ấn không hề phai của hai cuộc tình éo le, ngang trái giữa chị với em trai sau đó là người cha thân thương, tội nghiệp ; lẽ ra như người ta chắc là họ đã bán quách đi lấy tiền bỏ túi rồi nhưng đối với chị, chị kiên quyết giữ lại ngôi nhà hương hỏa này để làm nơi thờ cúng ông bà, tưởng nhớ tới bố…Chị không khỏi bùi ngùi khi nhớ lại đêm tình tuyệt vời, ngọt ngào giữa hai bố con cách đây ba năm rồi mà tưởng chừng như là mới hôm qua thôi khiến cho cặp mắt lá răm vút cong hai hàng mi diễm lệ của chị cứ mãi miết ngấn từng giọt lệ đau thương ; do sau khi an táng bố xong, chị Mến nhờ một gia đình vợ chồng chú Tư gần đó chăm sóc, quét tước giùm nên giờ vẫn trông thấy nó khang trang, sạch sẽ như xưa vậy! Chị cầm chìa khóa cửa do lúc nãy thím Tư trao cho chị mỏ cửa vào nhà, do ngày mai mới là ngày giỗ bố nên lúc này chị cũng chưa vội vàng, tất bật gì cho lắm và chị bước vào gian phòng chị ở từ khi cỏn nhỏ ngã mình nằm xuống giường nệm đánh một giấc say sưa sau gần mưới tiếng đông hồ đi tàu từ bảy giờ tối hôm qua mãi tới trưa nay mới tới ; ngay bên cạnh là phòng ngủ cúa bố trước kia, đấy chinh là nơi hưởng thụ hạnh phúc êm đềm thú vị giữa chị và bố vào cái đêm trừ tịch thanh vắng trên vùng đất Côn đảo này, may là sau cuộc tình tội lội oan nghệt ấy chị vẫn “bình thường”chứ nếu nhỡ ra có “một giọt máu rơi nào đó”của bố hình thành trong cơ thể chị như thằng bé Cà Na dưới Phước Hải thì chưa biết chị phải xứ trí ra sao đây? Chị Mến ngủ thẳng liền một mạch đến gần bảy giờ tối mới giật mình thức giấc, bụng đói cồn cào vả lại làm biếng nấu cơm ăn khi chỉ có một mình nên chị xuống bếp nấu đỡ gói mì giấy với chả lụa dùng cho qua bữa ; từ nơi cửa sổ nhà bếp nếu trông ra ngoài vào ban ngày thì thấy rất rõ con đường đất cát rộng khoảng 5-6m chạy xuyên qua rừng dương chắn cát tới nghĩa trang mà lúc còn thiếu thời chị vẫn thường hay lâu lâu nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ chở quan tài người chết đi chôn cất ; đêm nay chị cũng nhìn thấy một chuyến xe tương tự như vậy tuy rằng tối trời nhưng do ánh đèn pha của xe rất sáng nên chị trông rõ mồn một dường như bánh xe cán qua phải một khúc gỗ ai vô tình làm rớt giữa đường khiến cho có một cái thùng dài mà xa quá chị không tài nào biết được đó là gì cả ở phía sau xe bị dằn tuôn xuống thì phải? Người tài xế điều khiển xe vô tình không biết là có sự cố ấy xảy ra nên cứ điểm nhiên lái xe chạy thẳng luôn ra nghĩa trang, mãi tới sáng hôm sau lúc chạy thể dục cho khỏe người qua chổ ấy thì hỡi ôi, chị mới nhận ra cái vật rơi từ trên xe xuống đường tối qua chính là một cái quan tài kiểu bình dân đóng rất sơ sài chứ không hề có hoa văn màu mè sơn son thếp vàng như hồi ba năm trước chị đặt mua về để tẩn liệm bố ; cái quan tài ấy nằm trơ trọi bên vệ đường, lẽ đương nhiên chị làm sao biết được người nằm bên trong là ai, có thân nhân ở đâu mà thông báo cho họ hay biết để họ đến đưa quan tài đến nơi an nghỉ cuối cùng một cách tròn vẹn đây? Lúc qua nhà cùng thím Tư đi chợ mua thực phẩm về làm đám giỗ, chị có nói cho chú nghe về việc xảy ra trên, chú nói chiều qua người ta có xử bắn sáu tên tội phạm ác ôn ở Sài Gòn vậy là khi đem chôn lúc tối sơ ý họ đã làm rơi một trong sáu cái quan tài ấy xuống đường rồi mà họ không hề hay biết nhưng thôi kệ, biết là biết vậy thôi chứ cũng đừng dính vào chi chuyện ấy kẽo “ôm rơm nặng bụng”thôi chẳng được gì đâu ; nghe chú nói như vậy, chị thôi không quan tâm gì đến cái quách lạc loài kia nữa, đi chợ với thím Tư khoảng hơn một tiếng sau đó cả hai quay trở về nhà chị bắt tay ngay vào việc nấu nướng chuần bị cúng giỗ lần thứ ba cho bố.
Chị Mến không bày biện chi nhiều, mâm cơm cúng bố chỉ có ba món mà khi còn đương thời bố chị thích ăn nhất đó là gà luộc, thịt nấu đông cùng với xôi và khoảng mười giờ hơn chị bày ra trên bàn đặt ngay nơi sân trước nhà rồi thắp nhang van vái vong linh bố trờ về phù hộ cho chị, cho em trai cả cháu ngoại ; chị trở vào nhà cắm nốt nhang nơi bàn thờ tổ tiên, khi ấy thím Tư đã về nhà trước đó chừng nữa tiếng đồng hồ, lúc nhang tàn khoảng hơn hai phần ba chị ra thu dọn mâm cúng vào thì bỗng chị phát hiện ra khi nãy rõ ràng chị đơm đúng ba dĩa xôi giờ chỉ còn lại có hai dĩa và một dĩa thì không cánh mà bay đi đâu mất. Nhà chị lại không có nuôi chó hay mèo nên chị đinh ninh chắc chắn là có một kẻ trộm vặt nào đó thừa lúc chị vào nhà đã lén ăn cắp dĩa xôi ấy, chị xuống bếp mở cửa thông ra khu đất sau nhà ; do nhà chị chỉ làm tường rào giới hạn nơi mặt tiền còn mé hậu thì không có tiếp giáp với dãy đất hoang um tùm cỏ dai như vậy tên trộm kia ắt hẳn đã xâm nhập vào bằng con đường này chứ không cỏn lối nào khác nữa. Chị lần bước ra sâu khoảng 50m thì phát hiện chiếc dĩa nhựa màu xanh chị dùng đựng xôi lúc nãy giờ thì ai đó đã vất lại nằm chơ vơ dưới gốc một bụi dây leo chằng chịt, chị cúi lượm chiếc dĩa rồi nhìn quanh ngó quất xem coi có ai không nhưng chị chẳng hể phát hiện ra được một hình hài, bóng dáng của ai cả ; chị nghĩ vậy là ai đó đang lâm vào tình trạng quá đói khát chăng nên mới túng cùng làm liều đến thế chứ một tên trộm chuyên nghiệp việc gì chí lấy mỗi một dĩa xôi nhỏ nhặt làm gì? Vì tò mò muốn biết người ấy là ai nên đầu óc chị nảy ra một kế, chiều hôm ấy chị bới một tô cơm trên để chả lụa, thịt gà luộc thật hấp dẫn cùng với một chai nước suối mang ra để dưới gốc cây mà chỉ cần đứng trong bếp mở cửa sổ ra là nhìn thấy rất rõ vị trí ấy ; chị đứng mãi hơn một tiếng đồng hồ rồi mà hoàn toàn tuyệt nhiên không thấy “kẻ trộm”xuất hiện, chị mới vào tắm rửa rồi ăn cơm sau đó vì trời đã tối mịt nên chị cầm đẻn pin đi ra chổ gốc cây mới hay là cơm đã được ăn sạch sẽ để tô lại chổ cũ còn chai nước thì biến mất. Qua hôm sau, hôm sau nữa như đã trở thành thông lệ, cứ đến bữa là chị mang cơm nước ra để ngay chổ ấy nhưng hễ chị canh chừng là chị không thấy ai nhưng nếu chị quay lưng đi làm việc khác khoảng nữa tiếng đồng hồ thôi là tô cơm không còn lấy một hột ; có lần buổi trưa chị ra lấy tô vào chị nhìn rõ trên mặt cát ai đó viết ngoẳn ngoèo ba chữ “Cám ơn chị!”vậy là không còn nghi ngờ gì nữa bởi vì chị ở trong sáng còn người kia ở trong tối nhìn rõ được chị thành thử cho nên mới biết chị là phụ nữ. Sự việc trên cứ thế xảy ra liên tục trong vòng một tuần liền và dĩ nhiên chị cũng không hé răng nói với chú thím Tư làm gì cả, đến tối thứ ngày thứ bảy, sự kiên nhẫn chờ đợi của chị rốt cuộc rồi cũng được đáp trả lại bằng một thành công chị không ngờ được bởi vì chị ẩn sau cánh cửa sổ bếp khép hờ như đóng lại và do trời có trăng sáng nên chị lờ mờ nhìn thấy khá rõ đấy là một người con trai dáng dấp cao cao, gầy guộc lò mò đến dùng cơm, uống nước ; khi anh ta đi rồi, chị liền lật đật âm thầm đi theo vì chị muốn biết anh là hạng người nào, sống ở đâu, vì sao lại xuất hiện nơi này đói khát, lén lút như vậy? Anh kia không hề biết rẳng có người đang theo dõi anh, từng bước từng bước một chị Mến hồi hộp nín thở đi theo anh về hướng có chiếc quan tải nằm chơ vơ bên vệ đường kia, chị hoảng cả hồn muốn la lên nhưng chị lại cố kìm được bởi vì chính mắt chị nhìn thấy người con trai kia chui vào nằm trong quan tải kéo nắp đậy lại ; trở về nhà, liên tưởng tới bộ phim kinh dị của Mỹ có tựa để “Xác sống” mà chị cứ rùng mình vì sợ không sao ngủ được, chị tự hỏi anh ta có phải là xác sống đi tới đi lui, làm bất cứ việc gì như trong phim không hay là anh còn sống mà giả ma giả quỷ che mắt thế gian? Theo lời chú Tư, anh ta chính xác là một tên tội phạm ác ôn bị xứ bắn và nếu anh may mắn còn sống sau cuộc hành quyết thì liệu chị có nên báo với lực ượng an ninh trên đảo về anh hay không? Nhớ lại chi tiết anh ta còn viết lại mấy chữ cảm ơn chị trên mặt cát, chí thấy rõ ràng đấy chính là một thông điệp chứng tỏ anh còn là con người chứ hoàn toàn không phải là ma là quỷ bởi vì ma quỷ làm gì có được ý thức tốt đẹp như thế đối với ân nhân đã từng cưu mang mình ngày hai bữa ăn?
Rồi chị Mến cuối cùng cũng đi đến một quyết định rạch ròi đó là phải làm sao bắt cho được tại trận người con trai kia để biết rõ ràng trắng đen anh là người hay xác sống đội mồ dậy đi ăn, tối ngày thứ mười một sau khi đi theo anh đến chổ chiếc quan tài lúc anh chưa kịp chui vào thì chị đã bạo gan chạy tới lên tiếng:
-Nè, cậu kia! Đứng lại cho tôi hỏi chuyện chút coi!
“Xác sống”nghe tiếng chị từ phía sau thì có vẻ run rẫy, sợ hãi vô cùng rồi anh quay lại lập bập nói :
-Chị…em…xin…chị! Chẳng phải…em..,giả ma…giả quỷ…nhát…chị đâu!
Đứng gần anh, chị thoáng ngửi thấy từ nơi người anh tỏa ra một mùi thực sự là khó chịu cho nên thấy chưa cần phải hoạnh họe gì cả, chị ân cần bảo anh vào nhà tắm rữa sạch sẽ rồi hãy nói chuyện sau cũng được ; vậy là anh nhanh chóng rời bỏ “cái nhà” mà đúng mười buồi tối qua anh đành phải ở trong đó, lủi thủi đi theo chị về nhà và được chị chỉ vào phòng tắm gần đến nữa tiếng đồng hồ sau anh mới kỳ cọ được hết bao nhiên là mồ hôi, bụi bặm lẫn đất ghét trên thân thể. Lúc Thắng đi khỏi nhà còn để lại mấy cái quần dài cùng với áo chemise, áo thun cũng như quần đùi nên giờ chị Mến lấy đỡ cho anh mặc tạm, khi anh bước trở ra sạch sẽ tươm tất từ đầu tới chân thì khi ấy chị mới nhìn rõ anh thấy diện mạo anh cũng khá điển trai tuy người hơi gầy guộc, khẳng khiu ; ngồi nhấm nháp tách trà nóng, anh lần lượt kể lại lý do vì sao anh lưu lạc đến vùng đất Côn đảo này, bố anh mất sớm còn mẹ đi lấy chồng khác bỏ lại anh cùng đứa em gái bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời khổ ải khiến cho anh tình cảnh nghèo nàn lại không cỏ việc làm đành phải gia nhập một băng du đãng sống bằng của cướp được từ thiên hạ. Trong băng nhóm, anh có vai trò làm tài xế xe máy chở tên đại ca đi thực hiện những phi vụ “bay”thôi chứ anh hoàn toàn chưa lần nào trực tiếp ra tay cầm dao dí vào cổ người dân hèn yếu để lấy tiền, đồng hồ, điện thoại cả và năm ngoái trong một vụ đột nhập tiệm vàng ở Chợ Lớn Sài Gòn chẳng may toàn băng sáu tên trong đó có anh đều bị lực lượng cảnh sát 113 bắt giữ bập còng số bảy vào hai cổ tay sau khi tên cầm đầu nổ súng bắn chết hai vợ chồng chủ tiệm ; anh và đồng bọn trãi qua mười tháng tù giam mới được đưa ra tòa lãnh án tử hình vì tội cướp của giết người nhưng khi ra Côn Đảo để thi hành án, loạt đạn đầu vừa nổ vang thì anh cùng năm tên tử tội kia đồng loạt ngã xuống mới hay anh chỉ bị chết giấc do sợi dây bằng bạc mang tấm thẻ bài nhôm anh đeo trước ngực từ nhỏ đến lớn vô tình đã trở thành một lá chắn hữu hiệu đỡ được viên đạn tử thần dành cho anh. Đến khi tỉnh dậy, anh mới hay mình đang nằm trong một cái quan tài may mắn sao được rớt khỏi xe chở đi chôn cất nằm trơ trọi bên vệ đường, mớ nắp quách ra thấy đã gần trưa bụng đói cồn cào do thoáng thấy ngôi nhà gần đó (nhà chị Mến) anh liền lần mò vào đúng lúc chị trở vào nhà sau khi thắp hương van vái khẩn cầu vong linh bố; túng cùng quá anh mới lén ăn trộm dĩa xôi cúng trên bàn, kể từ chiều hôm ấy cho đến chập tối nay cứ vậy anh ngày hai bữa vào ăn cơm uống nước do chị dọn sẵn dưới gốc cây mà anh chỉ biết để lại mấy lời cảm ơn chị nguệch ngoạc trên mặt đất cát (chiều ngày đầu tiên, lúc anh vào chính mắt anh trông thấy chị từ nhà mang cơm nước ra dọn sẵn cho anh). Anh nói sỡ dĩ anh không dám ra mặt xuất hiện vì sợ chị sẽ báo cho công an đến bắt giam anh bởi vì dẫu sao đi nữa anh vốn là một kẻ tử tội đáng lý ra phải loại trừ ra khỏi cộng đồng xã hội từ mười một ngày nay rồi chẳng thể nào bỏ qua cho được ; ngẫm nghĩ hồi lâu chị Mến mới thốt lên thôi thì anh cứ việc ở lại nương náu trong nhà chị đi, mọi việc chị sẽ tính toán thu xếp giùm anh một cách chu toàn hậu hỷ chỉ cần anh đừng có héo lánh ra khỏi nhà là được! Sáng hôm sau, lúc hai vợ chồng chú Tư đến làm cỏ vườn cho chị, chị bình tĩnh điềm nhiên gọi anh ra giới thiệu với chủ thím đây là em họ con của bà dì ở Bà Rịa mới ra đây chơi ; vốn tính chân thật, không bao giờ vụn vặt để ý làm gì cho nên nghe chị nói sao thì cả hai ông bà chỉ biết nghe vậy chứ chẳng hề để bụng để dạ làm chị cả!
Sở dĩ chị làm như vậy bởi vì chị nghĩ thà là gian dối nhưng nói toạc móng heo ra thì dẫu sao còn hơn là không nói họ dễ dàng sinh nghi này nọ hơn, sau đó chị nháy mắt ra hiệu bảo anh lấy cuốc ra phụ làm vườn với hai vợ chồng kia để họ càng tin tưởng hơn những gì chị nói ; có lẽ nhận ra chỉ có nơi đây là cứu cánh cuối cùng của mình rồi nên anh ta chẳng nói năng gì còn siêng năng, cần mẫn ra vườn làm cỏ cùng hai chú thím Tư mãi cho đến trưa trở vào cơm nước xong rồi nghỉ ngơi chút xíu lại trở ra làm tiếp. Trong lúc làm việc, anh cố gắng bắt chuyện hỏi thăm chú thím hết chuyện này đến chuyện khác trên đảo nhằm để xóa tan đi hết mọi nỗi nghi ngờ vốn có thể có trong đầu óc họ, do anh ăn nói khá vui vẻ cởi mở nên chiều đến hai người kia ra về đến nhà rồi mà vẫn hoàn toàn tuyệt nhiên không hề có “vấn để”gì vướng bận tâm trí họ! Chẳng khác gì đinh đóng vào cột, họ đinh ninh thực sự rằng cậu thanh niên kia chính là em họ bạn dì của cô chủ nhà giàu kia chứ họ đâu hề hay biết đấy chính là “xác sống”tử tội đã may mắn thoát chết được cô cưu mang ; tối hôm thứ hai nương nhờ nhà chị, anh nói anh tên là Thức năm nay mới vừa tròn hai mươi tuổi thôi và chắc là anh chẳng thể nào sống dài lâu tại đây cùng chị được vì e rằng sẽ làm phiền đến chị, anh sẽ tìm cách lén lên một chiếc tàu nào đó để trở về đất liền. Nghe vậy, chị Mến nói thôi thì khi nào chưa có cơ hội trở về thì cứ việc sống tạm ở đây đi chứ không có việc gì đâu mà phải ngại phải e và lúc ấy, lẽ đương nhiên cả hai người không ai lại chợt ngẫu nhiên vô tình có ý nghĩ rằng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa thì tình yêu lứa đôi lại bất chợt sinh sôi nảy nở giữa đôi bên ; đấy là một mối tình trước giây phút chia tay chất chứa biết bao nhiêu ham muốn, khao khát sinh lý nhục dục dẫu rằng cả hai chênh lệch hơn kém nhau những bảy tuổi! Khi đọc báo công an, thường chị Mến thấy những tên cướp giựt thằng nào thằng này nét mặt đểu hung tợn, dữ dằn thiếu hẳn đi thiện cảm nhưng nhìn kỹ Thức bằng xương bằng thịt hiển hiện trước mắt thì chị chí thấy nơi khuôn mặt anh một vẻ hiền lành, chân thật một cách thực sự chứ hoàn toàn không phải là vỏ bọc che chắn bên ngoài ; do vậy, chuỗi ngày qua tại vùng đất Côn đảo vắng lặng trong hoàn cảnh mẹ đi lấy chồng khác, em trai lại chẳng về đoàn tụ sum họp những tưởng rằng chị phải sống trong cảnh âm thầm lặng lẽ nào ngờ chị lại có thêm người để bầu bạn chuyện trò cho khuây khỏa nỗi niềm riêng dẫu rằng đấy không phải là hạng người bình thường mà là một “xác sống”, một tử tội nguy hiểm của xã hội. Trong một buồi tối hai người ngồi dùng cơm chung với nhau, chị nói nếu anh trờ vào đất liền nếu nhắm sống không ổn thì anh cứ việc đi đầu thú với công an, trung thực trình bày rõ ràng hoàn cảnh của mình cho họ nghe có lẽ họ sẽ sẵn lòng khoan nhượng mà giảm án cho mình chăng ; ngồi yên lặng nghe chị nói, anh thấy phần nào cũng rất chí lý nên anh gật đầu tỏ vẻ đồng tình chấp nhận nhưng rồi anh lại nói “Chị nói thì em cám ơn, thôi thì cứ đến đâu tính đến đó vậy chứ em nghĩ chưa chắc gì họ sẽ dễ dàng tin lời em nói đâu vả lại để em lo cho con nhỏ em năm nay nó mười bảy tuổi rồi đang học trường Cao đẳng mỹ thuật gì đó, tội nghiệp nó chừng ấy tuổi vẫn phải vừa ở nhờ nhà chú đi làm thuê làm mướn lam lũ vừa lo học hành thực sự chẳng biết sau này ra sao nữa!”. Cảm động trước tâm tư, hoàn cảnh của anh nên sau một đêm suy tới tính lui, sáng hôm sau chị Mến qua nhà chú Tư nhờ chú lái xe chở chị ra khu trung tâm đảo vào ngân hàng chuyển một tài khoản trị giá 50.000.000đ vào thẻ ATM mang tên Phạm văn Thức ; lúc trở về, cầm cái thẻ ấy trong tay bất chợt anh khóc òa lên nức nở chẳng khác gì một đứa trẻ vì anh thực sự không ngờ người phụ nữ xinh đẹp, khả ái kia lại rất đỗi vô cùng nhân hậu không những cưu mang anh gần cả nữa tháng trời nay không bị chết đói mà nay lại còn biếu không cho anh một số tiền quá lớn như vậy thi tránh làm sao anh không cảm kích cho được! Anh nói vậy là nếu trở về đất liền được, với số vốn trên anh sẽ tìm một công việc chân chính nào đó để làm đồng thời trợ cấp cho em gái ăn học chứ anh không thể nào trả ơn lại chị bằng cách đi cướp giựt của thiên hạ được nữa!
Một sáng nọ, lúc đi chợ cùng thím Tư tình cờ gặp một ông chủ tàu buôn chở hàng ở Vũng Tàu ra đây thu mua hải sản, ông này có lần đến đại lý kinh doanh bất động sản của chị mua được một miếng đất tốt nên khi nghe chị nói giúp giùm cho cậu em họ quá giang vào đất liền ông vui vẻ nhận lời ngay ; ông nói vào sáng ngày mốt, lúc năm giờ, tàu ông sẽ nhồ neo rời bến Côn đảo thế là chị tức tốc trở về nhà ngay sau khi đi chợ xong để báo tin cho anh là ngày mốt sẽ có tàu chở anh trở vào mà không cần phải lén lút hay trả tiền tàu chi cả…Lúc ấy, trông anh lại càng mừng rỡ còn hơn cả “xác sống được hồi sinh trở lại thành người dương trần nhưng chẳng hiểu vì sao mà anh lại tỏ ra một vẻ buồn buồn hiện rõ trên mặt, anh nói “Mai sau này chẳng biết có dịp nào gặp lại chị để mà đền ơn sinh tử này, thôi thì kiếp sau em xin nguyện làm trâu làm ngựa…”; nghe anh nói tới đó thôi, chị đã nghẹn ngào vừa vòng tay ôm chặt lấy người anh vửa bịt miệng anh không cho anh nói nữa bởi vì câu nói của anh vổn dĩ chị thấy sao mà thê lương quá đỗi không khác gì cảnh tượng quá khứ chị đã từng trãi với thằng Cà Na ở Phước Hải trước ngày nó bị ông chú ruột cho người kéo đến đánh hội đồng đến chết rồi quăng xác xuống biển cho cá rút tôm rỉa thi thể biệt tích mất dạng mấy năm về trước. Chính khoảnh khắc ấy đã nhanh chóng vô tình làm khơi dậy những cảm xúc xác thịt giữa hai người khác giới tuy rằng không ngang bằng tuổi với nhau thành thử cho nên cả hai đã yên lặng ôm nhau mãi đến hơn năm phút sau mới vội vàng, ngỡ ngàng buông rời nhau ra bởi vì ai nấy dường như nhận ra bản thân mình và người đối diện nãy giờ đã đi quá trớn lỗi đà ; ngày hôm ấy và nguyên cả ngày hôm sau, Thức vẫn luôn luôn chăm chỉ siêng năng làm cỏ, quét rác sạch sẽ nơi mặt tiền cũng như xung quanh nhà chị Mến đồng thời anh cũng bỏ công ra chăm sóc giàn hoa cây kiểng mà trước kia bố Quốc chị tạo dựng nên nên chúng càng xum xuê, tốt tươi trĩu cành ra hoa kết nụ…Không cần chị bảo, anh leo lên cả trên mái nhà dùng hắc ín che kín lại những chổ tôn bị lủng dột nước và cũng như những ngày trước, cứ chiều đến là anh lễ mễ nấu cho chị một nồi nước nóng âm ấm mang vào trong phòng tắm để chị pha nước tắm trước bữa cơm tối đến đỗi lần nào chị cũng đều phải lớn tiếng la lên là không cẩn anh làm như vậy đâu ; khi chiều đến, ngồi ăn cơm với nhau tự nhẩm tính vậy là chỉ còn không gần mười tiếng đồng hồ nữa là chú Tư sẽ lấy xe máy chở anh ra bến lên tàu trờ vào đất liền, ngay đến chính cả chị tự dưng cũng thấy hơi buồn buồn chứ đừng nói gì là anh, quả thật mũi lòng cám cảnh mới được hội ngộ, quen biết nhau chưa đầy bao lâu nay đã chia tay nghìn trùng xa cách biết khi nào mới được gặp lại cố nhân đây? Chắc chắn đây là bữa cơm cuối cùng mà cả hai ngồi ăn chung với nhau tại ngôi nhà nơi chôn nhau cắt rốn này của chị không thể nào tiếp diễn lập lại nữa đâu, sau khi dọn dẹp rửa chén bát xong chị Mến cứ đi tới đi lui trong nhà, hết ra ngoài sân lại trở vào nhà hồi lâu sau chị mới ngần ngừ lên tiếng nói với Thức có rãnh không đi ra chợ uống cafe với chị bằng cách chị sẽ qua mượn xe máy nhà chú Tư để anh chở chị ; nghe chị để nghị như vậy, thoáng một chút ngỡ ngàng rồi anh vui vẻ, sốt sắng nhận lời ngay, chẳng biết sao mà anh dường như quýu tay cuống chân lên khi vào trong thay quần áo có lẽ lần đầu tiên trong cuộc đời đây anh mới được dịp đi dạo hóng mát cùng với một người phụ nữ chăng? Sau khi khóa cửa ngoài chắc chắn, chị và anh sánh vai nhau đi bộ khoảng 500m tới nhà chú Tư, lấy lý do là cần mua một số đồ để gửi vào đất liền cho người nhà nên nhờ xe chú đi ra khu trung tâm đảo và không nề hà khó khăn chi cả, chú liền dắt xe ra ngoài cho chị mượn ; anh ngồi lên đề nổ máy xe, chờ chị ngổi yên vị nơi yên sau mới từ từ rồ ga chạy thẳng tới trên con đường trãi đầy cát biển, khi ấy trông hai người chằng khác nào một cặp tình nhân đèo chở nhau đi picnic vậy! Đi được khoảng nữa đường, anh mới hỏi rằng chị muốn đi đâu, chị nói là ra chợ tìm một quán cafe nào đó uống nước rồi ra biền hóng gió chuyện trò một lát rồi hãy về ; “Đêm nay là đêm cuối cùng cậu còn ở đây vậy thôi cứ đi chơi với chị vậy nhé kẻo từ mai trở đi rồi dẫu có muốn chẳng thể nào được đâu!”-chị nói khiến anh nghe mà lòng cảm thấy quá đỗi bùi ngùi, xót xa làm sao!
Xe đang chạy ngon trớn, bất chợt có một phụ nữ trạc tuổi chừng 50 đứng bên vệ đường vẫy vẫy tay ra hiệu mà bên cạnh bà là một cô gái có thể là con gái hay con dâu của bà gì đó cứ ngồi thụp dưới đất tay ôm bụng, miệng rên rĩ thành tiếng không ngớt ; chị bấm tay anh bảo anh dừng xe lại xem chắc là bà ta có chuyện gì cần giúp đỡ đây, bà nọ trình bày với hai người rằng con gái bà có thai sắp sinh chẳng may bị băng huyết nặng mà nhà chẳng có xe cộ gì cả vả lại nhà chỉ có hai mẹ con thôi nên có thể chở giúp con bà đến bệnh viện được không? Chị Mến nhẩm tính từ đây đến bệnh viện chỉ khoảng hai cây số nữa thôi không xa gì mấy nên chị vội vàng xuống xe cùng bà dìu đỡ cô gái lên rồi giục anh chạy nhanh lên, cứ theo đường thẳng mà chạy khi nào tới ngã ba thì quẹo trái thêm khoảng 50m nữa sẽ tới bệnh viện ; được chị chỉ đường rạch ròi như vậy nên anh cứ chạy một mạch y như vậy tới ngay đấy mà không cần phải nhắm hướng xem đường chi cả, đến nơi anh bình tĩnh gửi xe máy vào nhà xe rồi dìu cô gái ấy vào phòng cấp cứu sản. Sau khi cô ấy được y tá cho lên xe đẩy nằm chuyển vào bên trong rồi, anh mới vội vàng trở ra lấy xe để mau chóng quay lại đón chị khi ấy đã thấy mẹ cô gái cùng chị đã được một bác tài xế xe ôm chở tới đỗ ngay trước cổng ; chị móc túi không những trả tiền xe ôm mà còn cho thêm bà ta những 500.000đ, thấy vậy thương tình anh cũng lấy bóp trong túi quần ra hỗ trợ bà hai tờ giấy 200.000đ rồi bảo bà nhanh vào trong chăm sóc con gái đi! Đến quán cafe, ngồi xuống ghế rồi anh mới buột miệng nói rằng “Lần đẩu tiên trong cuộc đời em nhờ có chị mà em mới làm một việc tốt như thể này chứ trước kia nói thật với chị đừng hòng như vậy chỉ toàn là tiếp tay cho đồng bọn trộm cắp, cướp giựt mà thôi!”; chị hỏi “Ngày mai vào đất liền rồi cậu tính làm gì đây?Đừng để cho chị đọc báo Công an thấy đăng tên cậu dính vào một vụ cướp nào đó nữa nghe?”. Anh nói “Thôi đi chị ơi, em sợ cái cảnh ấy quá rồi, có cho vàng đi nữa em cũng chẳng dám! Em tính rồi, tiền chị cho em sẽ về Long Thành có nhà dì em ở đó mở một sạp trái cây được không chị?, chị gật đầu “Được quá đi chứ, nếu lúc ấy cậu sắm điện thoại nhớ điện cho chị nghe?”; anh cầm lấy tờ danh thiếp ghi tên chị”NguyễnThị Hồng Mến-sốĐT 01695467897″cẩn thận bỏ vào bóp để nơi túi quần, ngồi nơi quán khoảng gần một tiếng đồng hồ sau anh mới gọi tiếp viên ra tính tiền rồi ra lấy xe chở chị vòng ra phía bãi biền. Anh dừng xe ở ngay nơi bến mà chắc chắn rằng sáng hôm sau sẽ có một chiếc tàu buôn nào đó rời bến chở anh ra đi xa cách người chị mới quen biết vừa có nhan sắc vừa có lòng nhân hậu khoan dung bao la, mênh mông như trời biển này; chiếc tàu đó hiện giờ có lẽ đang im lìm neo đậu trong số sáu chiếc tàu hiện giờ đang cập bến vắng lặng, bâng khuâng bỗng dưng vửa cầm lấy bàn tay búp măng mềm mại của chị anh vừa khẽ nói :
-Chị chờ điện thoại của em nghe? Thế nào em cũng sẽ điện cho chị dẫu có mua được điện thoại hay không! Em không có chị gái nhưng từ giờ trở đi em sẽ coi chị như là chị gái của em có được không chị?
-Gì chứ chuyện này thì chị sẵn lòng ngay thôi, không phiền hà gì đâu! À, em gái cậu chắc là học giỏi lắm phải không?
-Nó chỉ học khá thôi chứ chẳng giỏi gì mấy. Em lo mai mốt học xong rồi chẳng biết có xin được việc làm cho nó không?
-Đến lúc ấy, có khó khăn gì cậu cứ gọi cho chị nghe không? Giờ chị đã nhận cậu là em rồi thì coi như nó là em gái của chị, chẳng nhẽ để nó học xong rồi lại không lo cho nó được một chổ làm hay sao?
-Ôi, nếu mà được như vậy thì em cám ơn chị nhiều lắm! Chị nè, có chuyện này em hỏi chị mà chị đừng có giận vì em hơi tò mò nghe. Nghe nói chị có đứa con gái bảy tuổi học lớp Ba vậy còn ảnh ra sao rồi?
-À, ấy là do lúc chưa cưới chị trót lỡ có một đứa con với ảnh nhưng sau đó gia đình anh không chấp nhận chị nên giờ ảnh có vợ khác rồi từ đó đến giờ chị vẫn cứ sống đơn thân độc mã như thế này thôi!
-Còn bố chị qua đời bao lâu rồi chị?
-Hôm bữa chị cúng giỗ ba năm cho bố chị đấy!
-Thế mẹ chị ra sao?
-Hai ông bà “cơm không lành, canh chẳng ngọt”nên ra tòa ly dị rồi bố chị buồn quá nên sinh bệnh huyết áp càng ngày càng nặng sau đó mất tại căn nhà chị đang ở cậu biết đấy mà bên cạnh chẳng có người thân nào cả!
-Xin lỗi chị! Thật tội nghiệp bố chị quá!
Gần mười giờ đêm, Thức mới nổ máy xe chở chị Mến quay trở về trả lại xe cho chú Tư lại cuốc bộ trên con đường quen thuộc ban nãy, chị lấy chìa khóa ra mở cửa nhà rồi chị trước anh sau cả hai lần lượt bước vào ; khóa cửa lại cẩn thận mà chẳng một ai hay ai biết rằng ở khu vực nghĩa trang ngay từ lúc chập tối, lực lượng cảnh sát đảo đang tổ chức truy lùng hai tên tử tội lúc chiều đã chạy thoát được trong một vụ thi hành án xử tử, dĩ nhiên cách đây đúng mười lăm ngày trời câu chuyện về “xác sống”như chúng ta đã biết mà đối với họ những tưởng đã chôn vùi xuống ba tấc đất nơi nghĩa trang rồi (một chi tiết xét thấy cũng cần cho các bạn rõ thêm đó là sau khi được chị cưu mang thì chiếc quan tài của anh đã được cả hai mang về thiêu hủy thành tro bụi từ lâu rồi). Bên ngoài trời bất chợt đổ trút xuống một trận mưa tầm tã khá lớn dẫu rằng bấy giờ không gian đã bước vào mùa đông còn trong gian nhà ông Quốc, con gái ông với cậu trai vốn là “một “xác sống”đang cùng nhau chuyện trò đêm khuya trước khi ngủ ngay trong phòng ngủ của chị ; khi mưa vừa ào ào thì cũng đúng khoảnh khắc ấy, đôi bên bỗng dưng bất chợt cùng vòng tay ôm chặt lấy thân thể nhau nhưng lần này có thể nói rằng hoàn toàn khác hẳn với lần ôm một ngày trước đây bởi vì không những cả hai ôm nhau mà còn hơn thế nữa nghĩa là âu yếm trao tặng cho nhau những nụ hôn nồng nàn, say sưa, đắm đuối vào đầu tóc của nhau rồi từ đấy lần lần nhẹ nhàng hôn xuống gáy, xuống cổ. Đôi bên dường như đang cố gắng lý giải vì sao mà bản thân mình và người cận kể mình lại nhanh chóng có hành động trên nhưng quả thật cuối cùng đảnh phải chấp nhận thôi chứ chẳng thể nào làm nổi công việc ấy một cách suôn sẽ cho được dẫu chỉ là trong một phút một giây thôi ; thực sự chẳng biết là ai đã dạn dĩ, táo bạo đi trước ai hoặc cả hai đồng bất chợt nảy sinh tình cảm với nhau giống y như lời bài hát Người đến sau của nhạc sỹ Minh Vy “…mai sau đâu dám mong chờ, ta yêu nhau quá bất ngờ, đã đến với nhau bến bờ…”. Chẳng bao lâu sau, chưa chi mà Thức đã gần như làm chủ chiếm hữu lấy toàn bộ mái tóc uốn lượn xiton của chị Mến óng ả, mượt mà phủ xõa gần đến giữa vầng lưng chị mềm mại, thon thả và giờ đây, anh đã dần dần bắt đầu thỏa mãn nỗi niểm ham muốn, khát khao nhục dục nơi khuôn mặt chị yêu kiều, diễm lệ ; từ vầng trán cao lộ rõ tư chất thông minh xuống tới đôi mắt long lanh ngời sáng sắc lẽm vút cong hai hàng mi tuyệt đẹp “chết người” rồi khi rời khỏi cái sống mũi dọc dừa xinh xắn tiếp theo đó là hai gò má nhô cao hai lưỡng quyền hai bên. Kết thúc cuộc tình loạn luân ngang trái với bố Quốc cách đây đúng tròn ba năm, mãi cho đến đêm nay chị mới được cơ hội đắm chìm, ngây ngất, ssy sưa trong cảm giác yêu đương, ân ái đến đỗi lịm cả người với một người thanh niên hoàn toàn xa lạ không hề có chút xíu nào gọi là thân thích, máu mủ ruột rà với mình dẫu rằng nhỏ hơn mình những bảy tuổi ; ngay từ những phút giây đầu tiên, tuy rất đỗi e thẹn ngượng ngùng nhưng trái lại chị hoàn toàn không có một thái độ nào đối với anh gọi lả chối từ hay phản kháng chi cả đồng nghĩa với việc chị sẵn sàng đón nhận lấy hết tất cả những gì anh trao tặng cho chị đồng thời hiến dâng lại cho anh những gì chị cỏn lại được nơi thân thể một người phụ nữ hai mươi bảy tuổi không chồng lại có con…Đến giờ phút này đây, chỉ còn mỗi một vị trí duy nhất trên gương mặt xinh đẹp, khả ái của chị mà anh vẫn còn lần chần chưa dám chiếm đoạt lấy đấy chính là đôi môi dày mọng, thắm đỏ một cách tự nhiên tựa chừng bông hoa quỳnh mới vừa chớm nở trong vườn nhà chị rực rỡ, ngan ngát tỏa hương dưới ánh sáng mặt trời chói chang sóng biển.
Đương nhiên rằng chị Mến phần nào ít nhiều cũng đoán hiểu được tâm trạng của Thức lúc bấy giờ nhưng dẫu sao do chị là phận nữ nhi thì làm sao chị lại dám chủ động trước anh cho được đây thành thử cho nên chị chỉ còn nước âm thầm, lặng lẽ chờ đợi mà thôi ; có lẽ nắm bắt được luồng tư duy suy nghĩ của chị nên liền ngay sau đó, hai vành môi anh mấp máy như muốn nói lên điều gì đó hoặc là gọi tên chị rồi khẽ nhẹ nhàng trao tặng cho chị nụ hôn môi đầu đời chất chứa biết bao nhiêu hạnh phúc ngọt ngào, sung sướng lẫn cay đắng, muộn phiền. Với cảm giác rung động, rạo rực, đắm đuối, ngất ngây đôi bên vừa xiết chặt vòng tay ôm sát lấy thân thể của nhau vừa thở hổn hển, háo hức, mê mệt luồn môi mình vào tận suốt trong sâu đôi môi người tình mới lạ đền đỗi răng chạm vào răng, lợi cạ lấy lợi, lưỡi quấn quýt lưỡi ; có thể nói hiện tại cả hai không còn đầu óc nào mà để ý đến không gian bên ngoài mưa đêm càng lúc càng lớn cũng như thời gian đã gần mười một giờ khuya và dĩ nhiên đôi bên chĩ còn hay biết, cảm nhận được mỗi một việc đó là họ đang yêu đương, ân ái, làm tình cùng với nhau mà thôi! Với động tác nhẹ nhàng, khéo léo, tinh tế tuy rằng vẫn cứ hôn chị miệt mài, hôn lấy hôn để chị nhưng anh song song đó lại dìu đỡ chị ngã người nằm dài xuống tấm nệm mouse dày ấm êm trãi trên chiếc giường gổ mun lên nước bóng nhoáng ngay bên trong phòng ngủ của chị phủ lớp drap trắng một màu tinh khiết ; anh nào biết và nếu có biết chắc anh cũng không thể nào trách cứ được chị một khi người phụ nữ mà anh đang yêu vốn dĩ có một bề dày lịch sử tình trường đáng phải nể phục đấy là từ người tình đầu tiên để lại cho chị bé gái con chị hiện giờ tới một thằng em họ qua em trai rồi một thằng bé người gốc Việt lai Phi châu kể cả ông tài xế và bố ruột của chị toàn bộ là sáu người đến đêm nay anh là người tình thứ bảy của chị. Bằng bản năng sẵn có do ông trời cũng như tạo hóa phú cho tất cả đàn ông con trai trên cõi đời này, Thức bắt đầu thưởng thức đồng thời hưởng thụ và chiếm đoạt lấy tấm thân diễm lệ, mỹ miều tuyệt vời không có gì có thể so sánh ngang bằng cho được của người phụ nữ giàu có, kiêu sa, nhân hậu lớn hơn anh những bảy tuổi đời mà nữa tháng nay lúc nào anh cũng lễ phép gọi một là “chị”, hai cũng là “”chị”; trong tiềm thức sâu xa của chị cách đây hai tuần lễ trước hoàn toàn chị chưa bao giờ nghĩ rằng đêm nay chị lại nằm trong vòng tay gầy guộc của một “xác sống”đội mồ trở lại dương gian tìm kiếm hơi ấm con người? Cũng như những tối trước, lúc nãy trước khi đi ngủ chị mặc bộ đồ bằng vải phin màu xanh nước biển -màu mà chị thích nhất và chiếc áo nơi phần trên thân thể chị có tới những năm hột nút ốc bằng nhựa trắng lúc này đang được hai bàn tay anh bắt đầu sờ soạng, mày mò tháo cởi hột đầu tiên ở cổ tới hột thứ hai nơi ngực chị ; tiếp đó, lẽ đương nhiên là hột nút thứ ba, thứ tư cuối cúng là hột nút thứ năm rốt cuộc rồi cũng lần lượt chịu cùng chung số phận như hai hột nút trước đó thôi, hai vạt thân áo trước của chị dưới ánh sáng nhè nhẹ, dìu dịu xanh nhạt tỏa ra từ chiếc đẻn ngủ gắn trên tường dần dần theo hai bàn tay anh mở rộng sang hai bên từ từ lộ hẳn ra phần ngực nõn nà, phần bụng thóp vào cùng hai vòng eo thon thả với những đường nét vút cong đầy gợi cảm làm cho cặp mắt “xác sống” vốn dĩ ham muốn, khát khao nay lại càng sáng hẳn lên y như ngọn hải đăng trên vùng đất Côn đảo pha rọi đường cho tàu biển lưu thông vậy! Thức từ từ lột hai vai áo chị Mến xuống, tuột dần tuột dần hai vai áo chị rời khỏi hai cánh tay chị trắng ngần, múp míp và chưa đầy một phút đồng hồ sau, bàn tay phải anh đã cầm gọn lấy chiếc áo đồ bộ của chị cẩn thận để lên nơi mé đầu giường nệm ; dĩ nhiên, hành động anh nối tiếp không gì hơn là luồn tay xuông dưới lưng chị để tháo hai cái móc nhôm nhỏ ra khỏi hai lổ khoen cài kết nối hai sợi dây nơi chiếc áo ngực bằng thun voan màu trắng mới tinh chị mặc để che đậy nữa kín nữa hở hai gò ngực chị căng tròn, đầy đặn không ngớt phập phồng hết nâng lên rồi hạ xuống theo nhịp thở hổn hển, gấp rút tưởng chừng như sắp sửa đứt quãng đến nơi!
Tuy rằng trước giờ từng đã trãi qua sáu cuộc tình với sáu người đàn ông con trai chứ chẳng phải là lần đầu tiên nhưng thực sự mà nói chỉ có đêm nay, chị mới cảm nhận được một cách sâu sắc nhất cảm giác thế nào là gần gũi, chung đụng xác thịt với người khác giới dẫu cận kề cùng chị hiện giờ chỉ là một thanh niên mới lớn hãy còn “tân”vụng về, lúng túng, lụp cha lụp chụp nhưng từ nãy đền giờ chính những cử động chưa được thành thạo, rạch rỏi ấy của anh mới làm cho chị gần như “chết lên xỉu xuông”chứ đừng nói chi là…Các bạn thân mến! Trong bộ truyện Chị Nam này, từ tập 1 đến tập 81 chắc các bạn nếu để ý thì đương nhiên dễ dàng thấy rõ một điều rằng ngoài chị Nam ra, nhân vật chị Mến này tôi để cập tới khá nhiều có phải như vậy không các bạn? Cũng mong các bạn đừng vội vàng kết luận đánh giá chị này là hạng phụ nữ lăng loàn trắc nết nhé, bởi vì dẫu sao chúng ta ít nhiều thông hiểu được cho hoàn cảnh của chị như nhân vật nữ chính của truyện vậy, lúc bấy giờ diễn biến cuộc tình giữa chị và Thức khỏi cần phải theo dõi, chúng ta vẫn thừa biết rằng chắc chắn cả hai đang đi đến giữa đạon đường cũa cuộc tình rồi ; đúng là như vậy, bởi vì hiện anh mãi miết úp vùi mặt vào giữa hai gò ngực chị nhô cao lên y như hai hòn hỏa diệm sơn chuẩn bị phun trào lửa cùng nham thạch một cách mãnh liệt, dữ dội trước một cuộc tàn phá thiên nhiên khốc liệt! Miệng anh lần ngậm lấy đầu núm vú phải của chị nút lấy nút để từng giọt sữa tuy vô hình bất dạng nhưng lại quá đỗi “thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo”ừng ực tuôn tràn vào cổ họng xuống tới thục quản anh trong khi ấy, bàn tay phải anh củng chẳng bao giờ quên đưa lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú trái chị cỏn lại một cách khoan khoái, phấn khích cùng cực quá đỗi ; để đáp lại anh, hai bàn tay chị thừa thãi như chẳng biết để vào đâu cứ mãi mê chỉ mỗi một động tác duy nhất đó là không ngừng vày tới vò lui đầu tóc anh hớt cao lên theo kiểu tù nhân mà nữa tháng nay vẫn chưa mọc dài ra kịp! Trong đầu óc anh bất chợt thoáng lên một ý nghĩ mà anh thấy rằng cần phải thực hiện theo đúng y như vậy chứ không thể nào làm khác đi được, dự định ấy của anh như thế nào thì hồi sau đến tập 84 các bạn sẽ được hay biết rõ ràng hơn vậy các bạn nhé ; đấy là tôi muốn các bạn phần nào hồi hộp vì chờ đợi cho thêm phần hấp dẫn đấy thôi chứ giờ mà nói huỵch tẹt ra có lẽ không còn gì hay ho nữa có phải như vậy không các bạn? Theo từng khoảnh khắc thời gian trôi qua, cuộc tình đêm mưa bất chợt giữa Thức cùng chị Mến càng lúc càng say sưa, ngây ngất, đắm đuối đến độ quá đỗi cùng cực và từ dưới xương cùng của cả hai, nguồn điện sinh lý lúc này vẩn cứ mãi miết xuất phát rần rật chạy dọc lên sống lưng đôi bên lên đến trung ương thần kinh rồi từ đấy dần dần lan tỏa ra khắp châu thân lẫn tứ chi ; do đó mà hai thân thể không ngừng run rẫy, quằn quại hết người này lăn qua tới kẻ kia lộn trở lại khiến cho lớp drap trắng trãi phủ lên nệm giường lúc đầu vốn dĩ hãy còn ngay ngắn, thằng nếp, gọn gàng hiện tại đã trở thành nhăn nhúm, dúm dó trông thật thảm hại làm sao! Dẩu sao phần nào đó thì cuộc tình này ít nhiều cũng được sự vô tình tiếp tay không ngờ đến của hai anh làm công việc an táng thi thể tử tội, tối hôm cách đây nữa tháng hai anh điều khiển chiếc xe hàng chở sáu cái quách từ bãi hành quyết ra nghĩa trang chôn cất khi đến nơi cả hai mới phát hiện ra là trên xe chỉ còn lại có năm cái mà thôi ; lẽ ra họ phải quày xe lại để tìm kiếm ngay lúc đó nhưng vì anh nào anh nấy cũng đều “thần hồn nhát thần tính”sợ ma nhát quỷ nên đối với cái huyệt thứ sáu bên dưới trống trơn chẳng hể có gì cả nhưng họ cũng vội vàng lấp đất lại luôn cho xong chuyện và khi trở về bằng con đường cũ thiệt tình hai anh không hề phát hiện ra cái quan tài của “xác sống”đang nằm trơ trọi bên vệ đường! Nếu họ có ý thức tinh thần trách nhiệm hơn một chút thì giờ đây chắc có lẽ là Thức đã chết thiệt rồi dưới đáy huyệt mồ sâu chứ làm gì có chuyện anh đang yêu đương, ân ái và làm tình với một người phụ nữ xinh đẹp, mặn mà, duyên dáng là chị Mến như hiện giờ chúng ta được mục kich theo dõi!
Hơn mười lăm phút đồng hồ sau, khi ấy anh mới bắt đầu chuyển qua thực hiện thao tác đổi bên nghĩa là miệng anh lần qua tiếp tục ngậm nút lấy đầu núm vú bên trái của chị còn bấu vú phải mà anh vốn dĩ đã “chán cơm chê cháo”rồi thì lại đến lượt bàn tay trái anh đưa lên sờ soạng, nắn bóp, mày mò ; một hồi lâu sau, anh ngồi nhỏm người dậy cởi phăng chiếc áo thun kiểu thể thao màu xanh đọt chuối của Thắng-em trai chị để lại ra khỏi phần trên thân thể anh và lúc này anh mới phát hiện ra chiếc áo ngực của chị từ nãy đến giờ cứ nẳm trơ trọi ngay bên cạnh nên anh liền một lúc cầm cả hai thứ áo để hết lên nơi mé đầu giường ngủ. Khi không còn vướng víu bởi lớp áo ngoài nữa, anh mới thực sự cảm thấy thoải mái hơn, thong thả hơn để tiếp tục thưởng thức, hưởng thụ và chiếm đoạt cho bằng hết những “trinh nguyên tròn vẹn”nơi phần trên thân thể chị và lúc này đây, chắc là khỏi phải cần đến sự đồng ý cho phép của chị làm gì nữa cho mất công phiền phức bởi vì hai bàn tay anh nãy giờ lâu lâu lại mày mò tìm kiếm thêm cảm giác nhục dục mới lạ dưới hạ thể chị ; sau đó, rốt cuộc rồi cũng đến lúc hai bàn tay anh từ từ nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ màu xanh nước biển chị đang mặc nhẹ nhàng kéo tuột lần lần xuống khỏi cặp đùi trắng ngần qua hai đầu gối tới cặp giò thon dài cuối cùng là hai bàn chân nuột nà, múp míp hết bàn chân phải sang bàn chân trái. Không bao lâu, chiếc quần ngoài ấy đã hoàn toàn nằm gọn trong bàn tay phải anh được di chuyển lên hội tụ tại vị trí ngay trên đầu chị cách khoảng chừng chưa đầy một gang tay rồi sau đó, tiện thể anh lẩn cởi luôn cả chiếc quần lót bằng thun voan trắng mới tinh -lớp vải cuối cùng còn sót lại trên thân thể chị đang che chắn chổ kín đáo quan trọng nhất trong cuộc đời chị-một phụ nữ vốn có một bề dày lịch sử tình trường với sáu cuộc tình xa lạ có, gần gũi ruột thịt cũng có ; rồi đến lượt anh “tự xử” đối với chiếc quần sort màu da bò cũng của người lạ mà anh mặc khính nghĩa là không gì hơn sau khi cởi xong khuy nút, kéo dây kéo xuống hai bàn tay anh lần cởi hai ống quần xuống khỏi đùi, đầu gối, cặp giò và hai bàn chân cuối cùng. Vậy là thời điểm này, không thể nào chối cãi được nữa bởi vì rõ ràng hiển hiện như thanh thiên bạch nhật, cả anh và chị đôi bên trông thực sự chẳng khác nào một cặp đôi người tiền sử thuở mới tạo trời dựng đất xa xưa bởi vì lúc bấy giờ trên thân thể người nào người nấy hoàn toàn tuyệt nhiên không còn một mảnh vải nào che đậy cả ngay đến những vị trí kín đáo và nhạy cảm nhất ; khoảng khắc này có thể nói là trọng đại nhất mà áng chừng mãi cho đến mười năm, hai mươi năm hoặc kiếp sau cả hai cũng vẫn không bao giờ quên đi cho được dẫu rằng đến lúc đó biết bao nhiêu là đổi thay dâu bể! Đến giờ phút này mà thái độ cũng như dáng vẻ của anh vẫn chưa hết vụng về, lúng túng lẫn lụp cha lụp chụp bởi vỉ chính xác đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh thực hiện một việc làm mà đối với anh vô cùng quan trọng – giao hợp truyền tinh truyền giống cho một người phụ nữ được sinh ra trong cõi đời này trước anh những bảy năm về trước ; dẫu sao thì anh cũng cố gắng với thao tác từ từ trườn người tới leo lên nằm trên thân thể chị mỹ miều tuyệt đẹp trong lúc ấy thì hai chân chị cũng đang dần dần mở rộng để đón nhận lấy cả người anh tiếp xúc vào ngay giữa tâm điểm cơ thể chị một cách sốt sắng, hòa hợp. Ngay đến chính cả anh cũng thực sự ngạc nhiên quá đỗi khi nhận thấy lúc này dương vật anh cương ngỗng lên tới mức độ tối đa huống hồ đừng nói chi là chị bởi vì không những vừa to vừa dài gần cả 10cm lại vừa cứng ngắt chẳng khác gì một đoạn sắt nung đỏ mới vừa lấy từ trong lò rèn ra vậy ; quy đầu anh hiện đang mày mò tìm kiếm đường đi nước bước vào trong cơ thể chị tức là nơi âm đạo chị mà hai vành môi lớn lẫn môi bé lúc bấy giờ đang không ngớt co giãn tối đa làm cho cửa mình chị càng lúc càng mở rộng ra do vậy chị đã nhanh chóng tạo điểu kiện nhanh chóng, dễ dàng nhất cho anh “đi vào bên trong chị”một cách suôn sẽ không hề xảy ra bất cứ trắc trở, khó khăn nào cả. Chỉ thoáng một chốc sau, gần phân nữa dương vật anh đã hoàn toàn lọt sâu vào bên trong “cái lổ đen vũ trụ”tối om om của chị và cả hai đều cùng không thể nào tránh khỏi một cảm giác vừa đau đớn, xót xa vừa sung sướng, ngất ngây đến cuồng loạn, điên dại!
Tuy rằng từ trước đến giờ bản thân chị Mến vốn đã từng trãi qua sáu lần quan hệ giao hợp với sáu người đàn ông con trai nhưng có thể nói rằng lần thứ bảy với “xác sống”tên Thức này, chị mới thực sự cảm nhận hết tất cả bao nhiêu nỗi niềm hạnh phúc tuyệt diệu nhất mà cuộc đời mang đến cho chị ; để không khỏi rơi vào trạng thái thừa thãi chẳng biết việc gì lảm thành thử cho nên ngay từ những phút giây giao hợp đầu tiên với anh, hai bàn tay chị với mười ngón có móng dài nhọn lúc nào cũng được dũa cẩn thận cứ mãi miết cào tới cào lui trên vầng lưng anh mảnh khảnh, gầy guộc khiến cho chẳng bao lâu nơi này đã xuất hiện đầy đủ cả mười vết xước rướm máu đỏ hồng. Anh tuyệt nhiên hoàn toàn không hề cảm thấy đau đớn vì những vết tích minh chứng cho tình yêu giữa anh và chị do chị để lại trên lưng anh mà trái lại, nỗi niềm phấn khích khoan khoái cứ hết đợt này đến đợt khác dâng trào lên từ bên trong nội thể ra tới bên ngoài cơ quan xúc giác da của anh ; nỗi niềm ấy có thể ví ngang bằng như cơn sóng thấn hung hãn, dữ dội vào năm nào đó xa xưa từ ngoài khơi xa ầm ầm tràn vào nhấn chìm tàn phá thành phố Hứa Vân Đài trên đất nước Hàn quốc và giờ đây, vong linh bố Quốc trôi dạt dưới chốn cửu tuyền dẫu cho có hay có biết cô gái rượu của ông đang yêu đương, ân ái, làm tình say sưa đắm đuối với một “xác sống”thì chắc hẳn cuối cùng rồi ông cũng phải thêm lần thứ hai nữa mà “ngậm cười nơi chín suối”thôi chứ biết làm sao hơn đây? Còn về Thắng-em trai chị sau lần “lỡ làng”với chị cách đây năm năm về trước (tập 28-Ở hai đầu nỗi nhớ)do xấu hổ, ngượng ngùng với chị và cả bản thân mình nên anh đành phải ra đi chấp nhận cuộc sống bên cạnh người vợ ở vùng đất Sài Gòn hoa lệ tuy rằng chẳng hề cảm nhận được hạnh phúc đêm nay dẫu cho Tề thiên đại thánh có ban cho anh đến tất cả bảy mươi hai phép thần thông thì anh cũng chẳng thể nào hay biết được người chị Hai xinh đẹp, thân thương nhất của anh chỉ trong giây phút đã xóa nhỏa hẳn đi bóng hình anh trong trái tim chị ; điều ấy có nghĩa là thâm tâm chị giờ chỉ còn biết, còn nhớ đến một anh chàng “xác sống”từ dưới địa ngục trở về đang tìm kiếm hơi ấm từ thân thể chị cũng như truyền vào cơ thể chị một nguồn sống mới! Hai hòn dái Thức hiện tuy xệ dài xuống nhưng lúc nào như lúc nấy cũng đều hiên ngang, hùng dũng gác lên trên cặp đùi chị Mến trắng ngần còn hơn cả trứng gà lột vỏ ngoài đi đồng hai bên cửa mình chị không ngừng phập phồng co bóp để tiếp tục truyền nguồn điện năng sinh lý cho phần dương vật anh đưa đẩy hết thụt ra lại thọt vào sâu tận đến tử cung chị một cách nhịp nhàng, đểu đặn theo đà nâng lên hạ xuống của hai bờ mông anh ; lớp lông dày mềm mại bao phủ xung quanh lẩn phía trên âm đạo chị cứ xoắn xuýt lấy lớp lông nơi gốc “hàng”anh quá đỗi sát sao, khít rịt tuyệt nhiên không còn một khe hở nào nữa cả khiến cho từng phút từng giây tích tắc đến đỗi chị và anh cả hai đều có cảm giác cứ y như rằng thời gian lúc này trôi qua thật chậm tưởng chừng như là đang chậm dần rồi ngừng hẳn lại tương đương một thế kỷ chăng? Mặc dầu lần đầu tiên yêu đương, ân ái và làm tình giữa đôi bên nhưng có lẽ đã quen dần đi với thao tác mà do bản năng sinh lý trời ban cho thành thử cho nên càng lúc anh càng thành thạo, khéo léo, vững vàng hơn và trông tư thế anh lúc này chẳng khác nào con kỳ đà trèo lên cành cây khô giữa sa mạc cát mênh mông dưới ánh nắng mặt trời chói chang, gay gắt để liếm láp từng giọt sương đêm vốn vẫn còn đọng lại trên những chiếc là xanh non mơn mỏn mới vừa nhú mọc ra ; thình thoảng lâu lâu, dương vật anh lại bị vuột ra khỏi cửa mình chị rồi sau đó là trợt lên trợt xuống do âm đạo chị lúc này cứ trơn nhớt chất dịch sinh lý nữ tiết ra từ bên trong nhưng cuối cùng rồi “đồ chơi”của “xác sống”cũng đút lọt trở lại ngay ngắn, đàng hoàng vào bên trong cơ thể người tình chốn dương gian-ân nhân đã cứu sống anh khỏi bị chết đói đồng thời cưu mang anh nữa tháng nay!
Gần đến cả mười lăm phút đồng hồ sau đó, cuộc tình giữa Thức và chị Mến mới bắt đầu đi vào giai đoạn khoái ngất, cả hai cùng vừa vòng tay ôm chặt lấy người nhau vừa chơi vơi trong cảm giác giống y như mới bị hụt chân rơi tõm xuống một vực sâu không đáy thăm thẳm mù mịt ; đầu tóc anh liên tục bị chị vày tới vò lui còn vầng lưng anh thì hai bàn tay chị cào cấu một cách cuồng loạn, buông thả đấy chính là thời điểm cả hai như đang bay bổng, chơi vơi giữa chín tầng mây bồng bềnh nơi cõi thiên thai tình ái! Lần đầu tiên anh xuất tinh vào trong cơ thể một người phụ nữ và thực sự chẳng ngờ lượng dịch tinh của anh lại quá đỗi dồi dào, tràn trề nên từ trong âm đạo chị cứ mãi miết ồ ạt, lũ lượt trào ra cả bên ngoài nên nhanh chóng làm ướt nhẹp nguyên cả vùng bụng dưới cũng như hai bên đùi đôi bên ; thế đấy, khi anh rời khỏi phòng chị trở về phòng mình thì anh do quá mệt mỏi nên chỉ nhắm mắt ngủ khoảng chừng ba tiếng đồng hồ thì nghe ngoài sân trước nhà chiếc xe máy của chú Tư xình xịch chạy trờ đến để chở anh ra bến tàu rồi! Khi ấy, chị Mến cũng vừa thức giấc lẳng lặng ra cổng tiễn anh lên xe, lúc anh đi xa rồi chị thẫn thờ đứng ngay cổng ngó theo khoảng mười phút sau chị mới như sực nhớ ra vội vàng đóng cổng lại trở vào nhà ; chị vào phòng toan nhắm mắt ngủ tiếp nhưng không tài nào nối tiếp lại được giấc mộng đẹp bắt đầu lúc một giờ khuya vừa rồi bởi vì xung quanh chị, ngay trên tấm nệm dày êm ái trãi phủ lớp drap trắng tinh đâu đây sao mà chị cảm thấy dường như vẫn còn vương vấn hơi thở của người tình thứ bảy trong cuộc đời chị -hơi thở của một người con trai do chị cứu thoát khỏi chốn âm ty địa ngục giống y như tên một bộ phim kinh dị của Mỹ mà chị đã từng được xem có nhan để là “Xác sống”./.
Kết thúc lúc 13 giờ 53 phút ngày 27 tháng 4 năm 2015
(Mùng Chín Tháng Ba năm Ất Mùi)
CON ĐƯỜNG HOA