Chị Nam - Phần 79: Trong tro còn lửa
Số là bố cô ở ngoài Đà Nẵng dù có vợ con đàng hoàng nhưng có lẽ do bán chất dòng máu hào hao phong nhã vốn dĩ chảy sẵn trong người nên ông lại có thêm “một phòng nhì”bên ngoài sinh được hai người con trai cách nhau hai năm tuổi, anh đầu năm nay hai mươi tám và anh sau hai mươi sáu ; lúc gia đình ông dọn vào miền Nam sinh sống, hai anh ở với mẹ ngoài ấy nhưng cách đây bốn năm do bà vợ lẽ qua đời bất đắc kỳ tử do tai nạn lao động, ông thương tình bàn với vợ cả cho phép hai người con ấy vào chung sống với gia đình vì dẫu sao đó cũng chính là dòng dõi, máu mủ ruột thịt của ông. Mẹ cô Nhị vốn tình tình nhân hậu, chất phát chỉ sau một ngày suy nghĩ đã gật đầu với chồng chấp nhận đề nghị ấy của ông vậy là bốn ngày sau thôi, gia đình ông lại ngẫu nhiên có thêm hai anh con trai từ ngoài Đả Nẵng đón tàu hỏa vào gia nhập trở thành thành viên mới ; anh đầu có nghề thợ mộc nên chẳng bao lâu sau anh được nhận vào làm tại xưởng đóng bàn ghế, tủ, sa lon… ngay tại phường Phước Hưng gần nhà còn anh út do chỉ quen thuộc việc đồng áng, nương rẫy thì ông cho lên làm phụ với chị nơi khu rẫy ở xã Hòa Long mà ông tậu được mới khoảng năm năm nay. Khác hẳn với những địa phận giáp ranh như Nghĩa Thành, Suối Nghệ…đất rẫy tại đây là đất cát tuy ít dơ bẩn nhưng độ phì nhiêu lại chẳng bằng nên hầu hết người canh tác chỉ trồng được các loại cây lương thực ngắn ngày như bắp, khoai lang, khoai mì hoặc là ủ nấm rơm, nấm mèo ; trước giờ chỉ có mỗi một mình chị Nhị đảm đương công việc rẫy bái nay có thêm người phụ giúp là anh Thịnh-em cùng cha khác mẹ dù gì đi nữa thì chị cũng phần nào được rãnh tay đỡ chân chút đỉnh. Mới thoạt nhìn anh, ai ai cũng đều có cảm giác khó ưa thiếu cảm tình vì đầu tóc anh ngắn củn cỡn mọc lởm chởm, gớm ghiếc không ngay hàng thẳng lối vì mới đây do buồn chán sao đó nên anh cạo trọc đầu như một chú tiều quy y cửa Phật vậy ; trán anh dồ lên, cặp mắt anh lồ lộ trâng tráo trắng dã chẳng khác chi một tên giang hồ du thủ du thực mới vừa ở tù ra vậy đến đỗi ngày đầu tiên được bố chở lên rẫy giới thiệu với chị, vửa thấy anh là chị cũng đã phát hoảng lên rồi chứ đừng nói chi là phải tiếp xúc, trò chuyện với nhau trong công ăn việc làm tại đây từ ngày này sang tháng khác. Đấy chẳng qua chỉ là cảm giác ngộ nhận tức thời của chị mà thôi bởi vì trái ngược hẳn với những gì chị thấy hay tưởng tượng ra, tuy ăn nói hơi cộc cằn thô lỗ nhưng đối với chị, anh tỏ ra rất lễ phép, tôn trọng chị ; kể từ ngày hôm sau trở đi, do anh sức vóc hơn hẳn những thanh niên cùng tuổi đển đỗi “vật trâu bằng tay không cũng chết”nữa là thành thử cho nên anh gần như làm hết tất cả mọi việc tại khu rẫy chỉ chừa lại cho chị việc nhẹ nhàng nhất đó là nấu cơm, làm thức ăn cho cả hai chị em vào buổi sáng, buổi trưa cũng như buổi tối mỗi ngày thôi! Trước giờ, lẽ đương nhiên rằng cả hai đều chưa hề quen biết nhau thậm chí chỉ là nghe nói thôi chứ vẫn không lần nào gặp mặt nay mới có khoảng nữa tháng ở chung một mái chòi rẫy, cùng nhau làm việc chung tình cảm chị em thắm thiết, nồng nàn tuy cùng cha sinh nhưng khác mẹ đẻ quả thật ngấm ngầm nhanh chóng nảy sinh giữa đôi bên ; chị Nhị và Thịnh sớm quấn quýt lấy nhau chia bùi xẻ ngọt không rời ra được nữa bước chằng khác gì đôi sam dưới đáy biển, mới đó mà thời gian bốn năm trời ròng rã đã trôi qua tựa hồ như con thoi dệt vải đưa tới đẩy lui trên khung cửi tuy rằng cả hai ít chuyện trò với nhau. Anh chỉ có mỗi một cái tật xấu khi nào rỗi việc anh thường tụ tập với mấy anh, mấy ông làm rẫy cạnh bên nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng đối với chị là chị không được chấp nhận gì cho mấy nhưng sau lại thấy dù nhậu say xỉn “quắc cần câu”mà anh vẫn không hề quậy quọ phá làng phá xóm như mấy người khác mà chỉ nằm ngủ rồi sáng ra lại đi làm đâu ra đó đàng hoàng nên dẫu sao chị cũng chẳng hề trách cứ hay la mắng gì anh cả! Chỉ một lần họa hoằn lắm ngồi chuyện trò với anh trong bữa cơm chiều, chị mới được nghe anh tâm sự rằng lúc còn ở ngoài quê Đà Nẳng anh có để ý đến một cô gái hàng xóm và nếu tai nạn lao động không cướp mất đi cuộc sống của mẹ anh một cách vô tình như vậy thì chắc có lẽ bà đã cưới cô ấy cho anh rồi, trước khi anh vào miền Nam cô bạn ấy đã lên xe hoa về nhà chồng bỏ lại trong cõi lòng anh một mối tình đơn phương lẽ loi, cô độc như cánh én chập chờn, khắc khoải lạc tổ khi hoàng hôn buông xuống!
Chị Nhị vốn tính tình hiền lành, nhân hậu, chất phát lại hay nhút nhát, sợ hãi dẫu rằng sự việc xảy ra chỉ bé bằng con kiến thành thử cho nên bản chất là “đệ tử Lưu linh”của anh Thịnh đối với chị cứ mãi là những cơn ám ảnh cuộc đời chị ; mỗi lần thức giấc giữa đêm hôm lúc anh lè nhè lách người qua cửa liếp vào nhà với mùi rượu nồng nặc, chị cứ nơm nớp lo sợ anh sẽ kiếm chuyện “quậy”chị nhưng lâu rồi riết quen dần đi bởi vì chưa lần nào việc ấy xảy ra cả khiến chị phần nào cũng hơi yên tâm. Có lần một bà hàng xóm lảm rẫy kế bên hỏi chị rằng sống chung với thằng bợm nhậu sáng say chiều xỉn như vậy không sợ hay sao, rồi có ngày nó điên tiết lên tưởng đâu là người lạ quờ quạng sờ mó này kia kia nọ thì đừng trách chi “mất bò mới lo làm chuồng”nhé! ; bà ta còn kể thêm cho chị nghe đâu ở trên nông trường Xả Bang thuộc huyện Châu Đức cũng có cặp chị em ruột ở chung với nhau, thằng em tối đi nhậu về say quắc cần câu đã nổi hứng lên hiếp dâm chị mình, nghe thế chị càng thêm sợ khi thấy tối nào như tối nấy người em cùng cha khác mẹ mình đều nốc rượu vào như nước lã e rằng thế nào rồi anh cũng sẽ lâm vào tình huống không thể nào phân biệt được trắng đen, bà kia còn nói “Tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh, chị em cùng cha cùng mẹ còn như vậy huống hồ chi là cái thứ khác mẹ cùng cha!”. Để cảnh giác “phòng bệnh hơn chữa bệnh”, nhân lúc anh tỉnh táo bình thường chị thường hay lựa lời khuyên bảo anh hãy bớt uống rượu lại đi vì rất có hại cho sức khỏe chứ chị chưa để cập gì đến chuyện anh có xâm phạm tới chị hay không ; nghe chị nói, anh đều gật đầu vâng dạ tỏ vẻ như đã thấm nhưng rồi chứng nào tật nấy, tất cả lời lẽ của chị đối với anh chẳng khác nào “đàn gảy tai trâu”, “nước đổ đầu vịt”vậy! Thực sự ra những gì chị lo lắng, sợ hãi chẳng qua chỉ là hão cả bởi vì thẳng thừng ra đầu óc Thịnh chưa bao giờ nảy sinh ra cái ý nghĩ ngông cuồng, bậy bạ ấy đối với người chị cùng cha khác mẹ lớn hơn anh những năm tuổi kia trái lại anh thương chị Nhị một cách chân thành, sâu sắc nhất bằng tình cảm của một người em dành cho chị giống như chị là chị cùng cha cùng mẹ với anh vậy ; cứ mỗi một mùa thu hoạch bán được bao nhiêu tiền, bố chị đầu chia làm hai phần lớn và một phần nhỏ, ông lấy phần nhỏ về trang trãi thêm trong gia đình còn lại ông cho hết cả hai chị em coi như đấy là công lao động của chúng. Anh chí lấy một ít để dằn túi mua rượu chung vui với chúng bạn và anh gửi hết cho chị với danh nghĩa là tiết kiệm để dành còn chị cũng rất tử tế vì chẳng bao giờ xài thâm vào phần của anh, lâu lâu chị lại dùng khoản ấy để đi chợ mua thêm vài món ăn ngon như giò heo, bao tử hay cật về chế biến thành thức ăn cho anh dùng bồi dưỡng sức khỏe ; tết đến xuân về, dẫu sao thì chị cũng có ít nhiều để mua sắm quần áo mới cho anh nên tuy rằng không phải là giàu sang gì nhưng rõ ràng chị quyết không muốn anh phải thua kém cùng bạn bè ngang hàng lứa tuổi, chị nói với anh là nếu anh giảm được rượu thì mỗi ngày chị sẽ bao cho anh uống khoảng chừng nữa xị cùng những món mồi ngon nhất mà anh thích với điều kiện là anh chỉ được phép uống ở nhà chứ không được la cà thâu đêm suốt sáng nữa. Nghe vậy, anh cố gắng thực hiện đúng theo giao kèo ấy do chị đưa ra và không ngờ rằng anh lại làm được y như vậy đã gần nữa năm nay, lâu lâu có ai mời mọc thì anh cũng đi nhưng không hề đi “mút chỉ cà tha”như trước nữa, chỉ đi một chút rồi về và lần đầu tiên trong bốn năm trời qua, chị mới có được giấc ngủ ban đêm yên bình, lặng lẽ bởi vì tối nào như tối nấy, sau khi dùng cơm xong là anh cứ quanh quẩn trong chòi chuyện trò với chị chốc lất rồi lên giường ngáy khò khò một cách vô tư, thanh thản. Sự thay đổi bất chợt ấy của anh làm chị rất vui mừng, rộn rã nhưng đối với đám bạn nhậu hàng xóm rẫy nương thì lại khác, bọn này lại tỏ ra bất bình coi như anh lên mặt rẻ rúng, coi thường chúng không xứng đáng là chiến hữu thân thiết nữa ; trước kia thấy nhau ở đâu là tay bắt mặt mừng nhưng giờ đây thì chằng khác chi người dưng nước lã, xa lạ không hề quen biết!
Trong một dịp tụ tập lại nhận nhẹt dĩ nhiên là không có mặt Thịnh, bọn chúng “rượu vào lời ra”hè nhau nói xấu anh đủ điều đủ chuyện, chúng có tất cả năm thằng trong đó có hai tên bằng tuổi anh còn lại nhỏ hơn anh một hai năm ; cả thảy đểu chưa có vợ con, gia đình bố mẹ chúng đều ở bên Long Điền vì chúng nhậu nhẹt, quậy phá quá nên cấm túc chúng tại khu rẫy vùng nương này và chằng ngờ đấy chính là cơ hội cho “ngũ quỹ”hợp nhất lại với nhau tác oai tác quái…Chúng hạ thấp giọng bàn tính một kế hoạch gian ác, nhẫn tâm nhất đó là sẽ dụ cả hai chị em Thịnh ra một chổ vắng nào đó một mặt là cho anh một trận đòn hội đồng nhớ đời và một mặt là sẽ hiếp dâm chị của anh dù chị lớn tuổi hơn chúng nhưng chúng thấy da dẻ chị trắng ngần, người ngọm lại rất mảnh mai thon thả ; phía sau rẫy nhà chị Nhị khoảng 100m có một cái hồ nhân tạo khá rộng và sâu do người ta đào đất chở đi nơi khác lâu ngày mưa xuống đọng lại tạo thành, xung quanh rất vắng vẻ không một mái nhà nào cả đấy chính là nơi chúng chọn để ra tay hành động. Lẽ đương nhiên rằng cặp đôi chị em cùng cha khác mẹ kia thực sự chẳng hề hay biết ất giáp gì về kế hoạch giăng lưới bủa vây cả hai của bọn thanh niên vô công rỗi nghề kia sắp sửa ập xuống cuộc đời mình, kết thúc sự vụ này liệu rồi anh có bị bọn kia nện cho một trận nhừ tử hay không, chị có bị chúng làm nhục hay không thì hồi sau sẽ rõ các bạn nhé! Chúng theo dõi mấy ngày liền là cứ vào khoàng hai giờ chiều là anh ra hồ này để cắm cần câu nên chúng bàn nhau dứt khoát rằng sẽ cùng nhau ra tay chính vào thời điểm ấy, một ngày chủ nhật lúc hơn một giờ rưỡi như thường lệ, Thịnh vác một bó cần câu gần ba chục cái lẩn bước đi ra hồ và anh chẳng ngờ phía sau anh lại là năm thằng bạn du côn du đãng của anh đang âm thầm theo dõi anh từng ly từng tý nấp sau những mô đất cát như những công sự thời chiến tranh vậy! Một thằng liền nhanh nhảu ba chân bốn cẳng chạy ngay tới nhà chị Nhị, với dáng vẻ hớt hơ hớt hãi báo tin cho chị hay là anh ra hồ cắm câu chẳng may bị trợt chân rớt xuống nước chẳng thấy tăm hơi đâu cả ; nghe vậy, hoảng hồn lên vì cứ ngỡ rằng tên nọ nói thật, chị liền cùng nó chạy ra hồ vừa chạy chị vửa la “Bà con ơi, em tôi bị chết đuối rồi, cứu giùm em tôi với”, đến gần hồ thì thằng nọ cùng một thằng nữa đang nấp sau mô đất nhảy xổ ra ôm lấy chị và vật chị ra đất. Theo kế hoạch đã phân định thống nhất từ trước, hai thằng này sẽ “làm thịt”chị Nhị trước còn ba tên kia sẽ xúm lại tặng cho Thịnh một trận nhừ tử như trái chuối chín rục rồi sau đó sẽ đổi tua ; cả hai thằng đểu khỏe mạnh xốc vác chẳng khác gì trâu nước cùng một lượt lao vào chị tựa chừng hổ đói lâu ngày nhưng chúng chẳng ngờ đến đường cùng chị lại quá đỗi hung hăng, dữ tợn đến thế còn hơn cả một con báo lạc bầy. Chị vốc cát đầy bàn tay ném tới tấp vào mặt chúng, cát bụi bay cả vào mắt nên cả hai thằng đểu thối lui nằm lăn lộn dưới đất kêu la thảm thiết ; cách đó không xa, một mình Thịnh cũng đang ngoan cường chống trả lại ba tên kia bằng cách dùng cần câu đánh trả lại chúng một cách không hề thương tiếc. Sự chống trả quyết liệt của hai chị em khiến cho kế hoạch tấn công của bọn bạn bất nhân nhanh chóng bị phá sản ngay, khi thấy ba thằng vây đánh mình vửa thối lui anh liền chay ngay tới cứu giúp chị một mình chống chọi với cả hai tên “yêu râu xanh”; thấy vậy, chị càng phấn khích tin tưởng hơn vừa cầm một lúc cả ba bốn cục đát vửa chạy đuồi ném theo một thằng ra phía bờ hồ, khi thấy chị sắp sửa tới chổ mé bờ nước anh liền la lên “Chị, coi chừng!”thì trước là tên kia sau là chị cùng rớt ùm xuống nước. Tên kia biết bơi nên chẳng bao lâu đã ngoi lên được, lóp ngóp bơi vào bờ cùng bốn thằng kia nháo nhào bỏ chạy, ở trên bờ thấy chị mình cứ ngoi lên ngụp xuống rồi chỉm hẳn anh vừa la vừa khóc gọi chị “Chị Nhị ơi!Chị Nhị ơi!”; do vốn thạo tài bơi lặn dưới nước nên chẳng hề trong mông gì đến người khác nữa, anh vội vàng lao xuống hồ cứu chị, anh lặn sâu xuống dưới mặt hồ trong xanh vừa nhìn thấy chị đang chìm dần tới đáy liền nhanh nhẹn lướt tới ôm ngang lấy người chị rồi trồi lên thở hổn hển. Vào tới bờ, nhìn quanh ngó quất chẳng hề có bóng dáng một ân nhân nào cả, anh đặt chị nằm ngửa im lìm bất động trên mặt cát và lúc này không ai khác hơn chính anh mới phải là người cứu chữa cho chị thôi tuy rằng đây là lần đầu tiên anh mới làm công việc này!
Thịnh lẳng lặng cúi xuống liên tục áp miệng mình vào miệng chị Nhị để hà hơi thổi ngạt cho chị, sau đó anh lại nhỏm dậy ấn hai bàn tay vào giữa hai gò ngực vun tròn của chị làm động tác hô hấp nhân tạo rồi lại áp vào miệng chị sau đó tiếp tục ấn tay vào ngực chị ; lần đầu tiên trong đời, được đụng chạm đền thân thể một người phụ nữ dẫu rằng đấy là chị cùng cha khác mẹ với mình nhưng dẫu sao thì anh cũng không khỏi tránh được một cảm giác bần thần, hồi hộp, xao xuyến một cách kỳ lạ và dù là thế, anh vẫn cố gắng không nghĩ ngợi gi khác hơn là làm sao phải cứu sống được chị thôi! May sao, chừng năm phút hơn chị mới dần dần hồi tỉnh sau khi ọc nước từ trong người ra khỏi miệng, nhớ lại mới hay mình đuổi theo thằng du côn kia nên bị rớt xuống hồ được em trai cứu sống chị ngồi dậy lần tay vừa vuốt tóc anh vừa lí nhí nói lời cảm ơn anh ; anh dìu chị đi về nhà, lễ mễ nấu nước cho chị tắm tẩy sạch hết mùi rong rêu, rác rưởi lẫn trong nước hồ đọng lại trên thân thể chị và kể từ sau sự vụ ấy, đám bạn kia mới không còn dám trả thù anh nữa còn anh thì cũng kiên quyết “không đội trời chung”với chúng nữa chỉ còn tha thiết sống những chuỗi ngày tháng êm đềm, thanh thản bên cạnh người chị thân yêu của anh mà thôi! Cũng như dạo ấy, hễ làm việc thì thôi nhưng khi tối đến nằm ngủ thì Thịnh lại cứ mãi miết hồi tưởng đến cái cảm giác bất ngờ đã từng đến với anh khi anh cứu chữa cho chị Nhị hôm nào, anh nhớ lại hai vành môi nhó nhắn nhưng dày mọng tươi thắm như đóa hoa mai ngày tết của chị cùng hai gò ngực chị đầy đặn, vun tròn phập phồng nhô lên hạ xuống ; sự khao khát ham muốn thể xác sinh lý bình thường nơi một thanh niên hai mươi sáu tuổi càng ngày càng trỗi dậy trong con người anh khiến anh đôi lúc cứ mãi lẩn quẩn nghĩ ngợi những điểu không nên, không phải về chị ấy. Đêm xuống, chị nằm ngủ trong gian buồng chỉ cách anh có vải bước chân phia sau tấm vách bằng lá buôn, nhiều lần anh kiên quyết chối từ ý nghĩ muốn trở dậy đi vào trong đó vì rằng liệu chị có đồng ý chấp nhận anh hay là hung hãn chống chọi lại anh như là chị đã từng đánh trả hai thằng bạn anh tấn công làm nhục chị ; anh không muốn chị coi thường bản thân anh té ra cũng thấp hèn, nhục nhã chẳng khác gì bọn kia nên rốt cuộc rồi anh chỉ lại âm thầm tự xóa tan đi nỗi niềm khao khát kia để đển với giấc ngủ muộn màng và sáng ra coi như chẳng hề có sự việc gì xảy ra cả. Từ Hòa Long về Bà Rịa tuy chẳng xa xôi gì lắm nhưng họa hoằn có gì trọng đại như ngày tết, đám giỗ hai chị em mới về sum họp cùng gia đình bố thành thử cho nên nhà bố cũng chẳng hay biết gì về chuyện hai chị em gặp phải tai nạn suýt chút nữa là chị đã ra người thiên cổ rồi ; vả lại theo như anh nghĩ nếu về thì chỉ cần có chị về là được rồi chứ anh xem ra do thấy anh cũng không hợp gì với dì của anh tức vợ cả của bố nên có được căn chòi rẫy ở Hòa Long này làm chổ che mưa tránh nắng coi như là quá rồi còn trông mong chi hơn nữa! Có lần đám giỗ bà ngoại chị, một mình chị về nhà đến ngày mai mới lên tuy rằng chỉ có một đêm xa chị thôi nhưng thực sự anh lại cảm thấy nó dài dằng dặc còn hơn cả một thế kỷ và càng ngày anh càng cảm nhận ra được rằng bản thân anh đã “thích”chị từ lúc nào đó lâu lắm rồi mà đến giờ anh mới hay mới biết ; là thân phận một người em trai cùng cha khác mẹ, lương tâm anh lẽ nào cho phép anh làm chuyện bậy bạ với chị -một ngưởi phụ nữ quá lứa lỡ thì trãi qua mấy cuộc dạm ngõ để tiến tới hôn nhân vẫn cứ bất thành, một thân một mình lẽ loi hiu quạnh chỉ chờ đợi một cơ hội vô tình ngẫu nhiên nào đó mới chứng minh được rằng “trong tro còn lửa”vậy! Vào đêm chị vắng mặt, nỗi ham muốn khao khát cử dâng tràn rạo rực trong người nên anh đã tìm cách tự giải tỏa bằng việc lần vào buồng ngủ bâng khuâng úp mặt vào bộ quần áo của chị móc nơi mắc áo treo trên dây kẽm hít hà lấy mùi xà bông giặt Dove thơm thơm nhè nhẹ mà tưởng tượng ra đấy là mùi thơm từ tóc chị, từ đôi môi chị, từ thân thể chị ; anh còn ngã người ra nằm ngay trên chiếc giường gỗ cũ kỹ mà chị ngủ mỗi đêm rồi nhắm mắt ngủ luôn một giấc tới sáng…
Qua hôm sau, chị Nhị trở lên rẫy lúc vào buồng thấy chiếc gối tai bèo của chị hơi bị xô lệch và sờ tay vào thấy vẫn còn hơi ấm thì chị biết ngay ra rằng Thịnh đã vào đây ngủ rồi chứ “chẳng còn ai mà trồng khoai đất này cả”, chị ngạc nhiên tự hỏi sao mà anh không ngủ ở giường ngoài lại vào đây cơ chứ ; lúc chị trở ra, anh mới nói rằng tối qua gió lạnh quá nên vào trong giường chị ngủ cho ấm, nghe vậy chị liền đưa tiền bảo anh đi mua thêm một ít lá buôn về để chằm lại vách chổ giường anh lại cho kín gió. Anh nói chắc là không cần thiết lắm đâu, chị một hai nói anh cứ làm đi còn nếu khi gió đêm lạnh hay mưa lớn bão bùng thì chị sẽ cho phép anh vào ngủ chung với chị bởi vì giường trong buồng khá rộng có đến những ba người cũng còn được nữa là hai ; nghe chị nói vậy, anh khấp khởi mừng rơn trong lòng vì được nằm cạnh chị lẽ đương nhiên không phải là để này kia kia nọ nhưng cảm giác ấm cúng tuyệt vời ấy dù rằng chưa có nhưng dẫu sao anh cũng thấy thích thú, khoan khoái xiết bao! Có lần anh xin lỗi chị vể chuyện bất đắc dĩ phải đụng chạm đến người chị lúc cứu chị qua cơn ngạt nước làm chị ngất xỉu khi vớt chị dưới hồ lên, chị hơi ngượng ngùng đả cả mặt rồi lí nhí nói “Có sao đâu em! Đấy chẳng qua là em cứu chị thôi chứ nào phải lợi dụng sảm sỡ chị đâu mà em phải xin lỗi?”; anh lại đùa “Vậy chị không giận em hả?Nếu khi ấy em mà dê chị thì chị có đánh em như mấy thằng kia không?”, nghe anh nói, chị cũng chẳng vừa giỡn lại “Em dám dê chị thì ngay lập tức chị sẽ quẳng em xuống dưới hồ kia cho cá nó rỉa xác chứ chẳng chơi đâu à nghe!”. Nói qua nói lại rồi hai chị em cứ nhìn nhau cười hềnh hệch một cách vô tư, thản nhiên chẳng khác chi hai người bạn thân thiết chí cốt bấy lâu rồi sau đó, ngày tháng lại trôi qua như thoi đưa tới ngày giỗ bà nội cả hai chị em phải về nhà cùng để phụ làm công việc ngay từ sáng sớm, do lúc này tối đến thường hay xảy ra nạn ăn trộm hoa màu mà rẫy đang vào mùa bắp chín nên chiều tới sau khi ăn uống xong dù đã tối nhưng hai chị em lại trở lại Hòa Long bằng chính chiếc xe đạp sườn nganh cũ kỹ do Thịnh cầm tay lái chở chị Nhị ngồi sau ; lúc gần đến nơi, vửa rẽ vào con đường cát nối với đường nhựa đi được chừng 30m là bánh trước xe cứ loạng choạng rồi nghiêng qua một bên như một con ngựa bất kham hất văng anh và chị xuống đất. Chị nằm úp nguyên cả tấm thân nhỏ nhắn, mềm mại lên trên người anh, cả hai cùng cười với nhau một cách thich thú và sảng khoái nhưng rồi ngay chinh phút giây ấy, chẳng hiểu sao lúc anh sốt sắng dìu đỡ chị dậy thì lập tức anh liền ôm chặt lấy chị tưởng chừng như anh sợ chị sẽ tan biến ra thành mây thành khói mất ; chị chỉ tỏ vẻ sửng sốt, ngạc nhiên vì thái độ của em trai thôi chứ chẳng phải là giận dữ chi cả và sau đó, chị đứng lặng trong vòng tay anh đến gần hai phút đồng hồ rồi thoáng hơi ngượng ngùng, bối rối một chút chị vừa thở hổn hển vừa gỡ nhẹ hai cánh tay anh ra khỏi người chị. Chị khẽ lên tiếng :
-Em có làm sao không? Em làm chị…sợ quá…đi!
-Em…xin lỗi! Thực tình…em cũng chẳng…biết vì sao…em lại…làm như vậy nữa?
Lần ấy quả thật là chị hoàn toàn không hề trách mắng anh, coi như đấy là một hành động vô tình ngẫu nhiên của anh thôi và tuy rằng trước giờ vốn chẳng phái là lần đầu tiên của chị bởi vì chị đã từng trãi qua yêu đương, ân ái cùng Đại-thằng cháu họ và một ông quan chức trong ngành Công An Tỉnh nhưng lần đụng chạm với em trai cùng cha khác mẹ ấy lại ít nhiều làm dợn lên những cảm giác mới lạ, khó hiểu trong nỗi lòng người phụ nữ quá lứa lỡ thi như chị là điều không thể nào sai! Qua mấy ngày sau, hễ cứ đứng gần anh trong bất kỳ tình huống nào là chị lại không khỏi cảm nhận được cảm giác bồi hồi, xao xuyến một cách khác thường trỗi dậy trong trái tim chị mà chị không sao giải thích cho được ; dường như là có một thứ gì đó đang dần dần ươm mầm nảy lộc sinh sôi nảy nở trong tiềm thức sâu kín của chị và nhiều lần chị tự thầm hỏi rằng đấy có phải là tình yêu nam nữ lứa đôi khác hẳn với tình chị em bấy lâu nay giữa chị và anh không?
Mỗi lần lấy quần áo bẩn đi giặt, chị Nhị vẫn thường hay quơ hết cả quần áo của Thịnh giặt chung luôn một lần cho tiện đỡ phải mất thời gian nào là đồ lao động kể cả áo thun, quần sort hay quần đùi do vậy mà có lần chị phát hiện ra nơi đáy cái quần đùi màu xanh dương anh mặc có dính một lớp vảy trắng nhờn nhờn đã khô cứng lại khiến chị phải lấy bàn chải chà mạnh mới bong ra được ; tuy rằng trình độ học vấn chị thấp chẳng tới đâu vào đâu nhưng dẫu sao thì ít nhiều chị cũng lờ mờ nhận ra được không sai đấy chính là dịch tinh của anh có lẽ ngẫu nhiên vô tình xuất ra trong lúc anh ngủ. Lẽ đương nhiên rằng chị chẳng nào có thể ngờ được thời gian mấy ngày qua, lâu lâu tối nằm ngủ anh thường hay mơ thấy chị rồi xuất tinh xối xả luôn cả trong quần đùi mãi cho đến sáng thức dậy mới hay mới biết và chị cẩn thận đế ý thì thấy dường như lúc nào như lúc nào anh cũng đều tìm cách mon men đến gần chị vừa nói hết chuyện này đến chuyện kia vừa quan tâm đỡ đần, phụ giúp chị làm việc nhà dẫu rằng trước giờ anh chưa hề mó tay vào chằng hạn như nấu cơm, đun nước lẫn giặt quần áo, dọn dẹp chòi…Chị hết cười thầm trong bụng lại tỏ vẻ sung sướng, thích thú bởi vì có lúc anh còn khuyên chị cố gắng ăn nhiều vào cho có sức khỏe hoặc là nhắc nhở chị ra làm ngoài nắng phải che kín mặt không thôi da sẽ bị bắt nắng đen đi rất xấu ; thời tiết bấy giờ đã là cuối hè đầu thu nên hầu như vào buồi sáng mới có ánh nắng mặt trời chứ đến khoảng hai giờ chiều mãi tới khuya tối là mưa cứ mãi liên tục trút xuống tầm tã hết trận này tới cơn khác do vậy tất cả mọi việc nương rẫy như làm cỏ, rãi phân, thu hoạch sản phẩm hai chị em đểu phải tranh thủ cố gắng làm cho xong hoàn tất vào mỗi sáng trong ngày còn chiều cũng như tối là cả hai đành phải ở ru rú trong chòi gặp bữa thì nấu cơm ăn lại cùng nhau tán dóc chuyện này chuyện kia hoặc là vót tre, vót trúc ra làm một số mặt hàng lưu niệm hễ khi nào được nhiều thì mang ra chợ Hòa Long bán cho mấy tiệm sách dẫu sao thì cũng kiếm được kha khá chút đỉnh đồng ra đồng vào. Một ngày nọ, chị Nhị thực sự cảm động vô cùng khi thấy bất chợt Thịnh mua về tặng cho chị một cái khăn rằn màu trắng sọc carô xanh, anh nói có cái khăn này chị dành để tối trời mưa thì mang ra quấn quanh vào cổ cho ấm ; chị xúc động thốt lên lời cảm ơn rất chân thành, sâu sắc và lần đầu tiên, anh mới thấy chị có một hành động làm anh cảm thấy phấn khích vô cùng đó là âu yếm lần tay vuốt ve mái tóc hãy còn ngắn củn cởn trên đầu anh. Bất chợt phát hiện ra chiếc áo lao động màu xanh đọt chuối anh đang mặc chỉ cỏn có mỗi hai cái nút phía trên cổ và ngực thôi, chị liền giục anh cởi ra ngay để chị đơm thêm nút cho ; lẽ đương nhiên anh chẳng thể nào không nghe theo lời chị cho được, anh cởi áo ra đưa cho chị và thoạt trông những bắp thịt nở nang cuồn cuộn nơi vai, nơi ngực, nơi bụng anh bỗng dưng chị lại đâm ra có cảm giác hơi e dè, ngường ngượng làm sao ấy chợt nhớ cách đây không bao lâu đã có lần anh ôm lấy chị ép thân thể chị vào phần trên người anh khiến hai gò má chị không khỏi ứng đỏ lên trông rất dễ thương, xinh xắn tệ! Thấy thái độ của người chị cùng cha khác mẹ như vậy, Thịnh biết ý liền đánh trống lãng đi nói qua chuyện khác để nhằm giúp chị giảm bớt đi phần nào tâm trạng xao xuyến, bồi hồi bất ổn ấy và thời gian qua, dường như thói quen uống nữa xị rượu ở nhà của anh vào buổi tối cũng không còn được thường xuyên cho lắm bởi vì có ngày anh không uống cũng chắng sao, cứ cách ba bốn ngày anh mới uống có một lần ; đối với anh, bấy nhiêu dung tích “nước mắt quê hương”ấy chẳng qua chỉ cốt làm cho anh thêm tỉnh táo mà vơi đi được bao nhiêu mệt nhọc vì lao động vất vả cả ngày thôi chứ chẳng thể nào làm cho anh say xỉn khiến chị phải nơm nớp, lo âu, ngán ngẫm như dạo trước anh vẫn còn uống mãi miết từ chiều đển tối cùng đám bạn du côn ô hợp của anh. Cũng xin nhắc lại, sau sự vụ chị suýt nữa bị chết đuối dưới hồ nước từ đấy đến giờ, bọn kia chắc cũng sợ tai bay vạ gió nên hoàn toàn bất động, lặng yên không hề dám ngọ nguậy động phạm gì đến cuộc sống riêng tư của hai chị em nữa ; dẫu sao thì việc chị thoát khỏi cái chết chỉ trong gang tấc chẳng qua cũng là một bài học đáng để nhớ đời cho tất cả bọn chúng từ nay xin chừa “đừng đi nước mặn mà hà ăn chân”!
Hiện tại, bức vách phải của căn chòi nhìn từ cửa liếp vào nơi sát giường ngủ của Thịnh đã được anh mua lá buôn về chằm kín nên dẫu cho mưa to gió lớn đến mức độ nào đi chăng nữa, anh cũng chẳng hể sợ mưa tạt gió lùa nhưng vào đêm hai chị em lỡ làng trao tình gửi ái loạn luân tội lỗi với nhau, do mưa vừa lớn vừa dai dẳng kéo dài từ lúc chập tối nên một mảng vách khá lớn bị bung ra ; nước mưa từ ngoài tạt vào làm ướt hơn cả phân nữa gường anh nằm nên sau khi kéo chiếc giường ra xa vách, anh liền tản cư vào trong buồng ngủ chung với chị Nhị vì chị vốn đã cho phép anh từ trước rồi chứ chẳng phải không. Lúc anh ôm chiếc gối tai bèo cùng tấm mền con rồng đã cũ vừa lần bước vào, thấy anh chỉ mặc phong phanh trên người mỗi chiếc áo thun trắng ngắn tay cùng chiếc quần sort màu da bò cũ kỹ tuột lên sút xuống, chị liển giục anh mặc thêm quần áo vào kẻo bị thấm lạnh ; anh cười hì hì bảo rằng trước giờ anh mặc vậy quen rồi mặc thêm vào khó chịu lắm, chị không nói gì thêm mà chỉ xích người vào bên trong nhường cho anh nằm xuống nơi mé ngoài trên chiếc giường mà dĩ nhiên cả hai không thể nào ngờ rằng chỉ một lát nữa thôi nó sẽ nhanh chóng hóa thành giường hạnh phúc của đôi bên ngay tức khắc! Anh tế nhị xin phép chị cho anh được ngủ chung với chị đêm nay để sáng mai anh sẽ đi mua lá buôn và dây kẽm về chằn vách chòi ngoải cho kín, đợi chị gật đầu xong thì khi ấy anh mới dám nằm xuông cạnh chị ; lúc bấy giờ, bên ngoài trời vẫn cứ mưa như trút hết tất cả mọi nỗi niềm đau thương phiền muộn xuống thế gian, sau vài phút im ắng chợt chị bảo anh bóp cánh tay trái của chị được không vì chẳng hiểu sao mà chị cứ thấy mỏi vô cùng thế là không ngần ngừ chi cả, anh sốt sắng ngồi dậy cùng chị để dùng hai bàn tay anh nắn bóp cánh tay chị mểm mại, êm ái. Một tiếng sét nổ vang ngoài trời chỉ sau một tia lửa ngoẳn nghoèo vửa nhá lên có mấy giây đồng hồ khiến cho cả hai chị em sợ hãi hết hồn hết vía ôm chặt lấy người nhau cho đỡ sợ rồi lại cùng phá ra cười thich thú nhưng ngay lúc ấy thực sự chính là tiền đề khởi sự bắt đầu cuộc tình ngang trái, oan nghiệt của đôi bên mà không ai nào có thể nhận ra khiến cho bố hai chị em ở Bà Rịa đang ngủ say sưa không sao ngờ được hai đứa con ông đang mấp mé đứng sát bờ vực loạn luân tội lỗi sâu thăm thẳm, ngút ngàn ; tấm thân chị Nhị nhỏ nhắn, mềm mại, nõn nà đêm nay quả thật đối với Thịnh không thể nào cưỡng lại được nỗi niềm ham muốn, khao khát nhục dục bấy lâu nay cứ mãi gặm nhấm, hoành hành tâm trí anh thành thử cho nên chẳng hề có gì là lạ cả khi anh vừa hổn hển thở vừa kề miệng hôn vùi vào mái tóc chị dài đen nhán, óng ả, thướt tha được kẹp gọn lên bằng chiếc kẹp nhôm. Lúc ấy, chị dẫu sao cũng đã bắt đầu thở dốc lên và với điệu bộ ngượng ngùng, e thẹn không những chị không cự tuyệt, chống chọi anh trái lại chị bẽn lẽn đón nhận lấy tình cảm mà anh bất ngờ trao tặng cho chị ; tuy vậy, chị khồng ngừng mấp máy đôi môi thốt lên từng tiếng khe khẽ “Đừng…em…đừng!”, ngay khoảng khắc ấy, thời gian đêm tối lẫn không gian vắng lặng, tĩnh mịch trong căn chòi dưới cơn mưa buồn tẻ và ảm đạm dường như đang bắt đầu lắng đọng lại xung quanh hai chị em thì phải? Mặc cho chị nói, anh vẫn cứ càng lúc càng ngang nhiên lì lợm hôn lần từ mái tóc chị xuống tới gáy chị tới vầng cổ chị cao trắng ngần lộ rõ cả ba ngấn, vừa hôn anh vừa thè lưỡi ra liếm láp lớp da non nơi hai bờ vai chị do chiếc áo bà ba trắng chị mặc phần nào hơi rộng cố ; đầu lưỡi anh rà tới đâu thì chị cứ quằn quại nổi da gà lên tới đấy và thực sự đêm nay chẳng phải là vô tình ngẫu nhiên thoáng qua như vào buổi tối bị ngã xe đạp lúc từ Bả Rịa lên đây nữa, giờ phút này chưa gì mà chị đã cảm nhận được rằng “sự cố” đã xảy ra giữa đôi bên rồi chứ không còn là đùa là giỡn nữa đâu! Dần dần, sau đó chẳng bao lâu thì anh đã háu hức, cuồng nhiệt phủ lên toàn bộ trọn vẹn khuôn mặt chị một trận mưa hôn cũng mạnh mẽ, khốc liệt, dai dẳng chằng khác nào cơn mưa tầm tả bên ngoài trời vậy : từ vầng trán khá cao tới cặp mắt lá răm vút cong hai hàng mi sắc lẽm cỏn hơn cả dao cau của chị, từ sống mũi tuy thấp nhưng nhỏ gọn lần qua hai gò má bánh bầu nhô cao hai lưỡng quyền ở hai bên làm cho diện mạo chị có phần nào thật là gai góc lộ rõ nữ tính ngang ngạnh, khá dữ dằn!
Đến vị trí mà theo Thịnh rất là quan trọng đặc biệt đối với chị Nhị-người chị cùng cha khác mẹ của anh đấy chẳng phải chổ nào khác hơn chính là đôi môi chị nhỏ nhắn, dày mọng thắm tươi như đóa hoa quỳnh mới vừa chớm nở ; anh hơi ngập ngừng, chần chờ giây lát như để thăm dò ý tứ chị mà lòng anh cứ mãi hồi hộp, thấp thỏm chẳng biết chị có đồng ý chấp nhận cho anh hôn vào đấy hay không? Dường như đoán biết được mục đích của anh thì phải nên chị cứ mãi nghiêng mặt hết qua phải lại qua trái đế né tránh anh nhưng vì thái độ chị khi ấy khiến anh cứ càng lúc càng cảm thấy ham muốn hơn, khao khát hơn gấp trăm gấp ngàn lần so với lúc đấu nên anh quyết tâm phải thực hiện cho bằng được ý đồ chiếm đoạt đôi môi quyến rũ, gợi cảm ấy của chị mới thôi ; ngay khi anh vừa mới kề hai vành môi mình khẽ chạm vào thì lập tức chị liền vừa mím hẳn môi lại vừa khẽ lắc đầu quầy quậy ngỏ ý chối từ nhưng chẳng hiểu sao chỉ chưa đầy một phút đồng hồ sau đó, không biết chị hồi tâm chuyển ý thế nào mà chính chị lại hé mở đôi môi hình trái tim đểu đặn ra để cho đôi môi anh dần dần chậm rãi luồn vào sâu bên trong…Đấy thực sự chính là nụ hôn đầu đời ngọt ngào hạnh phúc nhất, sung sướng thú vị lẫn tuyệt vời nhất của cặp đôi chị em cùng cha khác mẹ này bởi vì lúc này cả hai đều cùng không thể nào tránh khỏi cảm giác run rẫy, xao xuyến lẫn lộn với ngượng ngùng, sợ hãi, âu lo ; tuyệt nhiên không vì thế mà làm giảm đi cường độ say sưa, ngây ngất, phấn khích và cuồng loạn của cả đôi bên, nụ hôn đầu tiên ấy mãi miết kéo dài có đến hơn ba phút sau hai chị em mới tạm rời môi nhau ra và cả chị gái lẫn em trai lúc này vừa nhìn nhau thắm thiết, đắm đuối vừa thổ lộ tâm trạng thổn thức, bồn chồn, xao xuyến lắm thay! Lặng yên, bất động trong vòng tay của nhau tưởng chừng như là cả một thế kỷ, sau đó anh khẽ gọi tên chị rồi chị lại kêu nhỏ tên anh tiếp tục anh chủ động khẽ dìu đỡ chị ngã người nằm dài xuống mặt tấm chiếu hoa cạp điều hãy còn khá mới trãi trên vạt giường và lần này, tự nhiên hơn cũng như dạn dĩ hơn, đôi bên lại nối lại điệp khúc tình yêu còn dang dỡ bằng cách trao tặng cho nhau những nụ hôn môi âu yếm, nồng nàn, thắm thiết, đậm đà hơn so với lần đầu ; có lẽ dường như những nụ hôn ấy hai chị em vốn dĩ đã mong muốn dâng hiến nhau từ lâu rồi mãi đến đêm nay thực sự mới có dịp thực hiện thì phải? Chưa gì vả lại ngoài trời tầm tã mưa to gió lớn nhưng bởi thấy như là có lửa bùng phát lên thiêu đốt khắp cả thân thể nên Thịnh cảm thấy nóng nực vô cùng, anh liền cởi hẳn chiếc áo thun trắng ngắn tay trên người anh ra ; những bắp thịt nở nang, cuồn cuộn nơi vai, nơi ngực, nơi bụng anh lúc này áp sát hẳn vào người chị Nhị khiến chị tuy phải nhăn mày nhíu mặt vì sức nặng trọng lượng anh đè lên chị nhưng dẫu sao it nhiều phần nào cũng tạo nên trong cõi lòng chị những cảm giác êm đềm, thich thú làm sao ấy thực sự vô cùng khó mà diễn tả! Manh chiếu mới lúc đầu vốn hãy còn ngay ngắn, thắng nếp song do cả hai cứ mãi hết người này lăn qua đến người kia lộn lại nên chẳng mấy chốc nó đã trở nên nhăn nhím, dúm dó trông thật thảm hại, lúc bấy giờ đôi bên có lẽ đều đã cùng cảm nhận được một điều đấy là họ quên mất cả không gian lẫn thời gian, quên cơn mưa đêm tầm tã dữ dội ngoài trời cũng như không còn nhớ gì đến tình chị em trước giờ của nhau nữa ; họ chỉ còn nhớ duy nhất mỗi một việc thôi đấy là họ đang say sưa, ngây ngất yêu đương, ân ái, làm tình cúng nhau với tất cả tâm tình thân thương, trìu mến nhất bấy lâu nay vốn thầm trỗi dậy chất chứa trong thâm tâm họ, trong cõi lòng họ, trong trái tim họ! Bởi vì khoảng thời gian qua vừa mới đây cả hai vốn thầm có những ý nghĩ tốt đẹp về nhau nhất là sau sự vụ chị suýt nữa bị chết đuối dưới hồ thành thử cho nên đêm mưa này, hai chị em không còn gì khác hơn ngoài việc phải trao tặng, dâng hiến cho nhau mối tình loạn luân, tội lỗi, trái ngang này mà thôi cho dù từ ngày mai trở đi mãi đến cuối đời biết bao nhiêu dâu bể đổi thay trong cuộc đời xảy ra gây ra cho đôi bên biết bao nhiêu gian khổ, nhọc nhằn!
Như chúng ta đã biết rằng trong cuộc sống vẫn thường hay xảy ra những biến cố bất ngờ có thể mang đến cho con người những dấu ấn kỷ niệm khó phai hoặc là những hoạn nạn thăng trầm, cuộc tình ngang trái oan nghiệt giữa chị Nhị và Thịnh vẫn hoàn toàn không nằm trong vòng kiểm soát tôn ty trật tự ấy ; nếu giả sử như nhờ có phép mầu nhiệm nào đó mà bố hai chị em hay biết được chuyện lẩm lỡ này giữa hai đứa con cùng cha khác mẹ của ông thì chắc chắn trước sau ông cũng đành phải bất lực buông xuôi cho mọi việc xảy ra thôi chứ ông còn biết phải làm sao hơn đây? Bởi vì ngay lúc bấy giờ, hai bàn tay anh đã bắt đầu âm thầm lặng lẽ tháo cởi từng hột nút bóp nơi chiếc áo bà ba may bằng vải phin trắng chị đang mặc trên người rồi, xong hai hột nút nơi cổ và ngực áo chị không chần chờ chi nữa, anh lại tiếp tục cởi nốt hột nút thứ ba, thứ tư cuối cùng là hột nút thứ năm ; trong buồng ngủ của chị như những đêm trước cũng đều có thắp một ngọn đèn dầu nhỏ treo nơi cột chòi lờ mờ leo lét tỏa ra lớp ánh sáng vàng vọt đủ để soi tỏ khắp nơi mọi chốn trong gian buồng hoa chúc vô tình ngẫu nhiên đêm nay của hai chị em thành thử cho nên sau khi mở rộng hai vạt thân áo trước của chị sang hai bên, cặp mắt anh càng lúc càng không khỏi háo hức căng lên khi anh được thầm chiêm ngưỡng từng lớp da thịt mơn mởn, đầy đặn, trắng ngần còn trội hơn cả bông bưởi trên cành nơi phần trên thân thể người chị gái lớn hơn anh năm tuổi. Dĩ nhiên Thịnh chẳng cần phải quan tâm đến chuyện quá khứ trước đây chị Nhị vốn đã từng trao thân cho thằng cháu gọi chị bằng cô họ tới ông quan chức trong ngành Công an Tỉnh làm gì cho mệt, đối với anh thì chẳng qua anh luôn luôn coi chị chẳng khác gì một cô gái nết na, trinh nguyên vẹn toàn mà đêm nay lần đầu tiên anh được diễm phúc trở thành chủ nhân có quyền thưởng thức, hưởng thụ và chiếm đoạt đến tận cùng tấm thân ngà ngọc, nảy nở này! Anh lần hai bàn tay cởi dần hai ống tay áo bà ba xuống khỏi hai cánh tay múp míp, trắng trẻo tựa chừng như bông tuyết của chị, sau đó anh cẩn thận cầm áo chị để lên mé đầu giường ngủ mà lúc nãy anh đã để chiếc áo thun của anh ngay tại đấy rồi mục tiêu tiếp theo của anh không gì khác hơn là mảnh áo ngực nhỏ nhắn bằng thun voan màu hồng dùng để che đậy nữa kín nữa hở hai bầu vú vun tròn, đầy đặn tuyệt mỹ và hấp dẫn của chị ; chỉ với bàn tay phải thôi, anh nhẹ nhàng lần xuống dưới vầng lưng chị mày mò, sờ soạng trong chốc lát đã tháo được hai cái móc nhôm nhỏ mảnh khảnh rời ra hai cái lổ khoen cài nối hai sợi dây nơi nịt vú chị khiến nó nhanh chóng mất hẳn đi độ bó sát vào da thịt, từ từ tuột lệch xuống dưới phân nữa lưng chừng. Khi ấy, không chần chờ gì nữa anh khẽ di chuyển nó thay đổi vị trí lên cùng một chổ với áo thun của anh cũng như áo bà ba của chị rồi với thái độ vừa run rẫy, e dè vừa háo hức. phấn khích Thịnh cúi xuống vùi mặt vào giữa hai bầu vú chị Nhị đang mãi miết phập phồng dâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển gấp rút trông chắng khác nào hai ngọn hỏa diệm sơn hùng vĩ trên quốc đảo Nhật Bản quanh năm suốt tháng nằm cận kề vành đai lửa Thái Bình dương. Tuy rằng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh mới có hành động đại loại như thế này song có lẽ vì bản năng bình thường vốn dĩ được tạo hóa ban cho nên ngẫu nhiên miệng anh khẽ hôn hít rồi từ từ ngậm lấy đầu núm vú phải của chị nút lấy nút để từng giọt sữa dẫu vô hình bất dạng nhưng lại “thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo”và rất đỗi “là lạ”; song song với hành động trên, bàn tay phài anh lại lần lên mày mò, nắn bóp, sờ soạng bầu vú trái chị còn lại một cách vô cùng khoan khoái, phấn kích. Trong khi ấy, miệng chị không ngừng rên rĩ từng chập, cú mãi miết nấc lên nấc xuống cùng cử động ngước cao vầng cổ rồi hạ xuống liên tục, hai bàn tay búp măng mềm mại của chị cũng cùng một lúc lượt vày tới vò lui lớp tóc ngắn củn cỡn lưa thưa trên đầu người em trai cùng cha khác mẹ với chị ; quả thật, so với Đại -thằng cháu họ trước kia, đêm nay chị cảm thấy vô cùng quá đỗi biết bao nhiêu cảm giác sung sướng, tê dại, mê mệt khắp cả người mới vừa xuất hiện ở đâu đó nơi thân thể chị đã rân rân lan truyền từ đầu cho đến tận những ngón chân!
Giờ phút này, chưa gì mà chị đã nhận biết được rằng có biết bao nhiêu là nước đã ào ạt tiết ứ ra từ nơi kín đáo, hệ trọng nhất trên người chị đấy chính là chất dịch nhờn sinh lý nữ nhầy nhụa, nhơn nhớt tiết ứ ra từ bên trong cửa mình chị do sự kích thích, ham muốn nhục dục xác thịt cứ càng lúc càng dâng cao lên tràn ngập tất cả mọi nơi chốn nội tạng cơ thể chị ; khi ấy, lẽ đương nhiên chị đã cảm nhận được một việc vô cùng trọng đại giữa chị và anh đó là chẳng sớm thì muộn thì cả hai cũng sẽ cùng nhau đi đến giai đoạn chính yếu của cuộc tình loạn luân ngang trái đêm nay chính là quan hệ giao hợp với nhau mà hậu quả của việc này dẫu rằng trình độ học vấn chị không bằng thiên hạ nhưng chị cũng nhận định được rằng xác suất sẽ khó mà lường được nghĩa là có thể anh sẽ tạo nên trong người chị một hình hài thai nhi, một sinh linh sắp sửa xuât hiện chào đón cuộc đời trên thế gian này! Lúc bấy giờ, Thịnh đã bắt đầu thực hiện thao tác đổi bên sau hơn mười phút đồng hồ, tức miệng anh lẩn qua ngậm nút lấy đầu núm vú chị Nhị bên trái tiếp tục lập lại thao tác y như lúc nãy còn bầu vú phải chị còn lai mà anh đã vốn “chán cơm chê cháo”thỉ anh lại đến lượt dành cho bàn tay trái sờ soạng, mày mò, nắn bóp ; nguồn điện năng sinh lý hiện vẫn cứ liên tục xuất phát ra từ nơi xương cùng của cả cặp đôi chị em khác mẹ cùng cha này rần rật chạy dọc lên theo sống lưng lên đến trung ương thần kinh rồi từ đấy mới dần dần chậm rãi lan tỏa xuống khắp cả châu thân lẫn tứ chi hai người. Gần như toàn bộ sức nặng trọng lượng cơ thể anh cứ càng lúc càng đè nặng lên trên người chị khiến chị có lúc có cảm giác như là ngộp thở vậy, thành thử cho nên tuy cặp mắt chị thì nhắm nghiền lại tựa chừng đang ngủ nhưng miệng chị lâu lâu lại nhắc khẽ anh hành động từ từ thôi một khi thấy anh hùng hục một cách phấn khích hơi quá trớn ; nghe chị, anh mới thận trọng nhẹ nhàng trở lại nhưng chỉ được một lúc thôi thì đâu lại vào đấy có khi còn mãnh liệt, dữ dội hơn trước nữa thế là chị chỉ còn nước âm thầm chịu đựng hết tất cả những đòi hỏi khao khát của anh một cách tự nguyện sốt sắng, hòa đồng chứ chẳng phải là bất đắc dĩ phải gánh phải gồng “một món nợ đời” khó đòi cũng như khó trả. Khi hai bàn tay anh vừa mới nhẹ nhàng lần xuống nắm lấy hai bên lưng chiếc quần vải saten đen bóng láng luồn thun chị đang mặc, có lẽ dường như đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đâu vào đấy hết cả rồi thành thử cho nên chị dễ dàng, nhanh chóng chấp nhận cho anh tuột cởi hai ống quần chị xuống ngay lúc đó ; do đó, quần chị không hề vương vấn phải một khó khăn trắc trở nào cả từ từ bắt đầu rời khỏi cặp đùi chị no tròn trắng ngần còn hơn cả trứng gà lột vỏ, qua hai đầu gối đến cặp giò thon dài rồi cuối cùng lần lượt rời ra hai bàn chân chị nhỏ nhắn, múp míp hết bàn chân trái sang bàn chân phải. Sau khi cầm quần chị để lên nơi mé đầu giường ngủ rồi, tiếp đển một lần thao tác nữa cũng y như vậy anh lại lập lại đối với chiếc quần lót mỏng manh bằng thun voan màu hồng hãy còn khá mới là mảnh vải cuối cùng hãy còn sót lại nơi tấm thân ngọc ngà, tuyệt mỹ của chị ; rồi thì không hề do dự chần chờ chi nữa, anh tự điều khiển hai bàn tay mình tháo cởi khuy nút, kéo dây kéo lần cởi hai ống chiếc quần đùi cũ kỹ màu da bò nơi phần hạ thể anh xuống lần lượt khỏi đùi, đầu gối, cặp giò to đầy lông đen xoăn xuýt và điểm dừng tiếp theo chẳng còn chổ nào khác hơn là hai bàn chân anh. Vậy là tình trạng thân thể cặp đôi chị em khác mẹ cùng cha lúc bấy giờ đã hoàn toàn trần truồng, tuyệt nhiên không còn mảnh vải nào che thân ngay cả những chổ kín đáo nhất, nhạy cảm nhất trông cả hai chằng khác nào người tiền sử thuở mới tạo trời dựng đất ; đặc biệt sau khi không còn lớp vải nào che đậy giấu kín vì đã thoát hẳn ra ngoài, dương vật anh vốn đã thay đổi trạng trái từ lâu rồi, nó vừa to vừa dài lại vừa cứng ngắt như một đoạn sắt nung mới vừa lấy từ trong lò rèn ra không ngừng cử động co giựt liên tục khi vừa mới khẽ tiếp xúc vào một bên đùi trái chị. Do vậy mà khi thầm so sánh với Đại-thằng cháu họ tám năm về trước thì quả thật chị thấy là một trời một vực bởi vì dẫu sao thì thằng nhóc ấy dủ là hiện tại đi nữa đã lên tuổi hai mươi thì cũng chưa chắc gì ngang hàng bằng với người em trai nhỏ hơn chị những năm tuổi này về kích thước chiều dài cũng như bề ngang của “cái công cụ lao động”bằng xương bằng thịt kia cho được!
Bắng thao tác dẫu có phần nào đôi chút lúng túng, vụng về bởi vì lần đầu tiên trong cuộc đời được khai thông quy đầu nhưng cũng khá tinh vi, lão luyện, khéo léo và vẫn còn nhận biết được người phụ nữ đang chung đụng, gần gũi thân xác không ai khác hơn là chị cùng cha khác mẹ với mình song Thịnh với quyết tâm phải làm sao chiếm đoạt hết tận cùng những gì nơi thân thể chị Nhị anh trườn người tới từ từ leo lên nằm trên người chị ; thực sự trông anh chẳng khác gì một con kỳ đà đang trèo lên cành cây khô trên sa mạc cát mênh mông dưới cái nắng mặt trời chói chang, gay gắt để tìm kiếm liếm láp vài giọt sương đêm vốn hãy còn đọng lại trên những chiếc lá xanh non. Phải nói rằng lúc ấy, âm đạo chị mà xung quanh lẫn phía trên phủ một lớp lông đen mịn khá dày càng lúc càng vừa co giãn ra đến mức độ tối đa do cảm giác kich thích hưng phấn sinh lý liên tục dần dần lan truyền ra khắp cả châu thân chị vừa trơn nhớt bởi dịch nhờn sinh lý tiết ra từ bên trong ; vậy là có ai nào ngờ được rằng “trong tro còn lửa”dẫu là một chút tàn đêm nay đã bất chợt bùng phát thành một trận hỏa hoạn cuồng phong bão tố chẳng khác gì cơn mưa bên ngoài, chị bắt đầu đón nhận lấy người em trai khác mẹ cùng cha tuy không được đẹp trai mấy nhưng rất sung sức, khỏe mạnh bằng cách từ từ dạng rộng hai chân sang hai bên để anh dễ dàng nằm ngay vào giữa tâm điểm cơ thể chị. Thật nhanh chóng “đầu xuôi đuôi lọt”, không một chút khó khăn trắc trở nào cả chỉ trong tích tắc có vài giây đồng hồ thôi chưa gì mà đầu dương vật anh đã chui lọt ngay vào bên trong cửa mình chị, sau đó anh từ từ khẽ nhích dần, nhích dần từng cm một cùa “đồ chơi”anh hướng thằng vào từng ngóc ngách tối tăm chốn sâu thằm trên người chị ; dường như có lẽ do kích thước chiều dài lẫn bề ngang “tên hung thần”ấy quả là quá khổ ngoài sức tưởng tượng nên ngoài cảm giác sung sướng, ngất ngây, đê mê mà anh mang đến cho chị thì chị còm cảm thấy rất đỗi đau đớn trỗi dậy từ chố kín lẫn lộn với biết bao nhiêu nỗi niềm xót xa, hoang mang, ngỡ ngàng. Tuy rằng thừa biết vấn đề nếu giả sử như bố mà hay được chuyện tình lỡ dỡ giữa hai chị em thì chắc chắn ông sẽ một là giết chết cả hai ngay lập tức hai là chia cách đôi bên ra chị đầu Bắc, em cuối Nam…bởi vì chị rất hiểu tính bố, dẫu là không do cùng một người mẹ rứt ruột sinh ra nhưng dẫu sao việc làm này cũng là chà đạp, bôi nhọ gia phong mà người đời khó lòng không cười chê cho được ; nếu mười ngón tay chị để móng dài nhọn thì nảy giờ có lẽ chắc chắn rằng vầng lưng to bè, trần trụi của anh ắt hẳn đã nhận đủ lấy cả mười vết xước rướm máu đỏ hồng bởi vì hai bản tay chị nãy giờ lâu lắm rồi cứ mãi miết cào cào lên những lớp da thịt nở nang cuồn cuộn nơi ấy chứng minh được một sinh lực mạnh mẽ vô song gấp bội. Tám năm về trước, đối với Đại-thằng cháu họ chẳng qua chỉ là tự nguyện, lần ấy chị Nhị cũng gần như chết lên xỉu xuống sau đó chị lại chịu đựng với ông quan chức ngành Công an Tỉnh huống hồ chi là đêm nay với Thịnh chị không những vừa tự nguyện, sốt sắng hợp tác mà còn là một tình yêu thương dạt dào, mênh mông như biển Thái Bình ; cách đây không bao lâu, chị đã từng chống trả mãnh liệt dữ dội đối với hai tên du côn ngoài bờ hồ toan tìm cách làm nhục chị và bây giờ tuy cũng là dữ dội, tuy cũng là mãnh liệt nhưng với anh thì hoàn toàn trái ngược lại chỉ là một sự kết hợp tâm hồn lẫn thế xác một cách hoàn hảo, hài hòa. Hai hòn dái anh tuy hơi xệ dài xuống nhưng lại hiên ngang, hùng dũng quá đỗi gác lên trên cặp đùi non mơn mởn trắng còn hơn cả trứng gà lột của chị, nơi hai bên cửa mình chị không ngừng phập phồng co bóp đễ tăng thêm nguồn năng lượng cho dương vật liên tục đưa đẩy hết thụt ra lại thọt vào sâu tận bên trong âm đạo chị nhịp nhàng nương theo đà nhấc lên hạ xuống hai bờ mông anh ; do vậy mà hai bên mép âm đạo chị cứ càng lúc càng thít chặt lấy “hàng”của anh đến độ khít rịt, sát sao tuyệt nhiên không còn một khoảng cách, khe hở nào nữa cả!
Tâm trí hai chị em khoảnh khắc này chắc không bao giờ muốn rời xa nhau được nữa bởi vì bốn lá phổi đôi bên đểu lấy chung được một nguồn dưỡng khí, hai trái tim cả hai đã hòa cùng chung nhịp đập ; vì chị gái cũng như em trai ai nấy đều sức khỏe bình thường ổn định nên lần đầu tiên yêu đương, ân ái không bên nào mà không muốn kéo dài thời gian, khoảnh khắc này ra cho tận cùng trọn vẹn! Năm phút trôi qua, bảy phút, chín phút rồi đúng vào phút thứ mười một, Thịnh và chị Nhị mới bắt đầu rơi vào trạng thái khoái ngất của cuộc tình, dường như họ đang bị hụt chân lọt thõm xuống một cái vực sâu không đáy thăm thẳm, ngút ngàn ; vài giây sau đó, đầu dương vật anh nhanh chóng xối xả bắn phụt ra những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo, nhơn nhớt rin rít tựa keo dán vào sâu tận tử cung chị và không những thế, chúng còn lênh láng chảy tràn ra cả bên ngoài làm ướt nhẹp hết nguyên cả vủng bụng dưới cũng như hai bên đùi hai chị em. Đôi bên rời nhau ra, cùng cảm thấy mệt mỏi vô cùng đến đỗi khát khô cỗ họng vì mất nước nhưng dẫu sao thì không ai nhận thấy rằng mình không được thỏa mãn, khát khao giải tỏa sự ức chế dục tình xác thịt, sự thực hai chị em đêm nay đã tự nhiên, bất ngờ mang hạnh phúc đến cho nhau dẫu là khá muộn màng trễ nãi ; bên ngoài, cơn mưa đêm cũng đã tạnh, nơi mái lá mé trước chòi liên tục nhễu nước xuống y như nơi trong buồng, dưới hạ thể hai chị em dịch tinh anh hòa lẫn vào dịch nhờn của chị đang thấm dần từng giọt, từng giọt vào manh chiếu trãi giường bên trong căn buồng lập lòe ánh sáng vàng vọt, lờ mờ tỏa ra từ ngọn đèn dầu treo nơi cột như đang tìm kiếm, khơi dậy hai nguồn sống tiềm tàng do lúc nào như lúc nào cũng đều “trong tro cỏn lửa”./.