Chị Nam - Phần 72: Ma Sói
Trãi qua quãng đường gần 120 km, từ lúc bảy giờ sáng mãi đến hơn mười giờ chị Nam mới tới ngay trung tâm thị trấn Lagi, tại đây chị vào trình giấy giới thiệu cùng giấy đi đường do Sở Y tế Đồng Nai cấp nơi Trung tâm y tế dự phòng ; cô giám đốc phụ trách ân cần tiếp đón chị, chuyện trò cùng hai ly cafe sữa đá khoàng nữa tiếng sau rồi dắt chiếc xe Wave ra dẩn chị đi thêm khoảng 40 cây số nữa tới địa phận xã Suối Kiết, huyện Tánh Linh -một vùng trọng điểm của tỉnh về dịch bệnh sốt xuất huyết đang hoành hành. Chổ công tác của chị là thôn Suối Rao mà chín mươi lăm phần trăm dân số sinh sống là người dân tộc K”Ho vừa lạc hậu, dốt nát vửa mê tín dị đoan đến đỗi ngày nay vẫn còn tin là hãy còn có thánh thần, ma quỷ và chỉ có khoản năm phẩn trăm là người Kinh ở rãi rác trong những mảnh đất canh tác tiêu, cà phê ; buôn làng này nằm cạnh một dãy rừng già râm rạp, um tùm chỉ cách có vài bước chân là tới, khi dẫn chị tới trạm y tế thôn thì chỉ mười lăm phút sau thôi là cô giám đốc đã lên xe quay về thị trấn còn chị thì được tiếp đón bởi cô trưởng trạm cùng ông già làng, Tuy là người K”Ho nhưng ông này nói tiếng Kinh khá sõi, do được thông báo trước hôm nay có bác sỹ Phương Nam bên Đồng Nai xuống công tác nên ông cùng cô trưởng trạm đã chuẩn bị sẵn một bữa cơm thịnh soạn để tiếp đãi cán bộ nữ theo như lời ông ta nói ; lần đầu tiên chị mới được thưởng thức món gà nướng đất sét, rau rừng trộn dầu giấm cùng với cơm nấu bằng gạo dẽo thơm như nếp nên chị không hề khách sáo ăn đến đỗi căng cả bụng, ngồi dự ngoài hai người kia ra còn có ông bí thư thôn và một anh phụ trách Đoàn Thanh niên người dân tộc nữa. Cả ba lần đầu tiên diện kiến với một cô bác sỹ xinh đẹp, dễ thương, thùy mị lại ăn nói dịu dàng, uyên bác rất thuyết phục nên cả ba trong lòng đều không khỏi trầm trồ, thán phục ; sõ dĩ như vậy vì đây chính là sở trường của chị vốn được tiếp thu qua chuyến du học tại Singapore mà kết quả được Bộ Y tế đánh giá, xếp loại xuất sắc nay chị mang đến vùng dân tộc này để giúp đồng bào áp dụng thực hành. Sau khi cơm nước xong, ba người kia từ giã chị ra về để chị được nghỉ ngơi và cô trưởng trạm hướng dẫn, sắp xếp cho chị ở trong một gian nhà cấp bốn xây gạch lợp ngói nằm sau dãy văn phòng trong khuôn viên trạm ; tuy không được rộng rãi cho lắm nhưng được cái là sạch sẽ và có cả phòng tắm, phòng vệ sinh khuất hẳn nơi mé trong nhà và nơi gian buồng trong có sẵn giường trãi nệm, đầy đủ gối mền. Nơi này nếu mở cửa sổ ra thì thấy cách đó khoảng 50m là màu xanh um tùm, rậm rạp của rừng già mà theo lời ông già làng lúc trưa ngồi dùng cơm chung là có rất nhiều huyền thoại nói về nó và tuy rằng ông nói chưa tròn vẹn nhưng ông dặn trước với chị là đừng bao giờ một mình bước chân vào chố ấy kẻo có thể mang họa vào thân ; sau khi cô trưởng trạm về nhà rồi vì hôm nay là thứ bảy, chị Nam liền đóng kín cửa ngoài rồi vào buồng đánh một giấc ngon lành mãi đến gần bốn giờ chiều mới thức dậy vì cả ngày nay quả thật chị khá mệt mỏi sau quãng đường 160 cây số từ Bình Sơn về tới buôn làng Suối Rao này! Năm giờ chiều, khi mới vừa gọi điện thoại cho Đại ở Sài Gòn nói cho nó hay là chị đã đi Bình Thuận công tác khoảng ba tháng sau mới về thì có một cô phục vụ bếp của trạm tới mời chị tới nhà ăn của trạm dùng cơm chiều, chị đóng cửa nhà lại và đi cùng cô ta ; cùng ăn cơm chung có thêm hai cô y tá trực và tuy đạm bạc, giản dị nhưng sao mà chị ăn cảm thấy rất là ngon miệng vói món cá kèo kho tộ, rau rừng luộc, cật heo xào bông cải. Chuyện qua chuyện lại, chị phục vụ và hai cô y tá lại ron ren hỏi là chị có gia đình chưa, có đứa con nào chưa và khi chị nói rằng chưa, họ lại chọc chị rằng thế nào họ cũng làm may cho chị một ông Ho (nói trại từ K”Ho thành)mới được ; cả bốn phá ra cười vui vẻ, khi chị hòi dò về khu rừng bên trong thì họ lại có vẻ sợ sệt dường như ai nấy cũng ít nhiều biết về bí ấn của khu rừng thiêng liêng kia nhưng thảy đều ngại không dám nói ra thì phải?
Đến tối, do đã ngủ suốt cả buổi chiều nên nằm lên giường sớm không sao chợp mắt được, chị Nam liền lên trạm ngồi nhai bắp rang uống trà với hai cô y tá và lẽ đương nhiên, để thỏa mãn sự tò mò của mình chị luôn luôn tìm cách “cạy miệng”hai cô kia ra ; một trong hai cô thấy chị bác sỹ này về đây ở chẳng phải là một ngày hai ngày nên mới từ từ bộc bạch thuyết minh cho chị nghe một trong những huyền thoại về khu rừng bí ẩn mù sương. Dân làng ngoại trừ thanh niên trai tráng hay già làng nhiều bản lĩnh dùng bủa ngãi niệm chú mới dám vào rừng chứ người thường nhất là đàn bà, con gái, trẻ nhỏ không ai dám léo hánh đến bìa rừng nữa là vào trong ; rừng có khá nhiều trăn, gấu dữ, bò cạp núi con nào con nấy to bằng cái tô canh…và đặc biệt ghê rợn hơn là có ma sói vào những đêm trăng sáng từ mười bốn đến mưởi sáu Âm lịch là nó lại xuất hiện, hú lên những tràng dài kinh hồn bạt vía những ai yếu bóng vía. Chị Nam hỏi là hai cô có thấy ma sói chưa thì hai cô lắc đầu nói rẳng chưa thấy, chẳng qua là nghe mấy ông già làng, tộc trưởng kể lại mà thôi nhưng cả hai đều nói chắc như đinh đóng cột là có chứ không phải nói ngoa đâu ; lúc này, nhìn ra bầu trời bên ngoài thấy vành trăng tròn vành vạnh, chị nói đêm nay là rằm tháng bảy thì thế nào cũng xuất hiện ma sói có đúng không, chị chợt nảy ra một ý nghĩ hết sức táo bạo rồi chị lên tiếng cá với hai cô kia là khoảng 30 phút sau chị sẽ đi vào rừng ớ trong ấy đúng một nửa giờ đồng hồ rồi trở ra khi ấy hai cô sẽ chịu mất với chị cái gì? Hai cô nọ mặt mày xanh lè xanh lét cứ y như là họ bị bắt đem vào rừng vậy, họ nói nếu chị mà làm được thì họ sẽ thết đãi chị hai món gà nướng đất sét và cháo cá lóc, chị gật đầu nhưng lại bảo họ giữ kín chuyện này chỉ có ba người biết mà thôi ; chị vốn giỏi võ nghệ, lại ưa thích phiêu lưu thám hiểm, chính nhờ vậy mà ở bên Singapore thời gian chưa quen biết với Nick Tony mà chị đã thu thập được khá nhiều tư liệu sống ngoài đời để viết thành luận án theo yêu cầu của khóa du học. Chị Nam về lại nhà ở mặc thêm áo khoác, mang vớ dày vào chân đi ủng da và cẩn thận đeo cả găng tay mang mặt nạ trùm kín mặt như vậy quả thật cũng hết sức thán phục chị bởi vì chị đã dự tính sẵn nơi công tác của chị vốn là rừng núi nên chị thủ sẵn nhiều thứ “đồ nghề” trên ; chưa đầy mười lăm phút sau, chị đã nhanh nhẹn băng qua lối cửa sau trạm y tế thẳng bước về phía khu rừng thiêng liêng, huyền thoại dưới ánh trăng vằng vặc soi sáng. Vừa mới bước vào được mấy bước, tuy trấn tĩnh ngay từ đầu nhưng chị cũng thót tim lại khi nghe một tràng tiếng hú lanh lãnh còn đụng độ ngay một đàn gần cả chục con bò cạp núi lớn bằng bằng cả hai bàn tay chụm lại ; chị nhanh chóng né tránh không để chúng bò tới gần bàn chần mình và khi vào tới giữa rừng thì chị lại càng nghe thấy nhiều tiếng hú hơn, nấp sau một thân cây rậm rạp chị thấy xuất hiện trước mặt là một đàn chó sói lông trắng con nào con nấy đểu to cao gần cả một thước tụ tập chạy tới chạy lui tìm mồi. Hóa ra, dân làng chỉ là đồn thổi từ người này sang người khác thôi, người thấy thì ít giỏi lắm là một hai người mà người nghe lại hơn một trăm thì làm sao mà không có chuyện thêu dệt thêm mắm thêm muối vào cho được ; tiếng hú mỗi đêm mà dân làng nghe văng vẳng thực ra là của đàn sói này đây chắc là trên vùng thượng nguồn vào đêm trăng sáng rủ nhau đi săn mồi theo bản năng tập tính của chúng. Trong lúc quan sát đàn sói, bất thình lình có một vật gì đó y như cái khăn cuộn tròn lại từ trên cành cây ngay trên đầu chị rớt xuống thì ra là một con trăn gió to hơn cánh tay chị một chút vẫy vùng ngay dưới đất trước mặt chị ; giữa lúc nó toan tấn công chị thêm lần thứ hai nữa thì một bóng dáng người không giống người, sói không ra sói râu tóc bòm xòm mặc bộ quần áo đen đũi, cũ rách từ đâu đó xuất hiện như một cơn lốc nhanh chóng túm lấy đầu con trăn bóp chặt lấy khiến nó không còn cử động được nữa. Ông ta đứng xoay lưng lại về phía chị Nam, nói từng tiếng một trọ trọe “Về! Về!”dường như là ông bảo chị về ngay thì phải, thế là chị liền nhanh nhẹn quay gót trở lại con đường mòn nhỏ ngoằn nghoèo trong rừng ra tới bìa rừng về lại…
Nhìn đồng hồ đeo tay thấy thời gian của mình đi vào rừng rồi trở ra đúng bốn mươi phút vậy coi như là chị đã thắng cuộc được hai cô y tá kia rồi ; hai cô này đang đứng canh chờ chị nơi cổng sau, họ hỏi là chị có gặp có thấy gì không trong rừng thì chị chỉ nói là có thấy bò cạp, trăn, chó sói chứ về chi tiết về người đàn ông ma quái kia chị không đề cập tới với họ, họ nói ngày mai chủ nhật họ mời chị tới nhà vừa thăm nhà cho biết vừa để “chung độ”cho chị luôn thể…Mười giờ hơn, sau khi tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, chị lên giường nằm cứ mãi miết trằn trọc nghĩ về người đàn ông kia là loại người gì mà sống trong rừng giữa đêm hôm khuya khoắt như thế, ông ta có phải là ma sói hay là “taczan”thời @ làm anh hùng cứu mỹ nhân ; hơn một tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc rồi chị cũng đắm chìm vào giấc ngủ mỏi mệt, say sưa tuy rằng lòng chị vẫn cứ ngổn ngang, bộn bề bao nhiêu câu hỏi mà chị chưa hề có lời giải đáp. Hôm sau, buổi trưa đến ăn cơm tại nhà cô Mỵ -một trong hai cô y tá đêm qua thua độ, cô này bố là người K”Ho còn mẹ là người Kinh có cả ông K”Luôn già làng tới nữa ; cả ba dĩ nhiên chẳng hề dám hó hé gì với ông chuyện chị vào rừng tối qua vì sợ ông la cho, ăn cơm xong chị Nam qua nhà ông gần đó chơi lúc ấy chị mới hòi dò ông về ma sói, ông mới đằng hằng kể lại cho chị nghe huyền thoại bí ẩn về “con ma”ấy. Số là cách đây khoảng mười năm về trước, trong buôn có một người đàn ông tên là Bắc ở dưới xuôi lên đây cưới vợ là một phụ nữ K”Ho nhưng chưa đầy một năm sau tuy chưa có đứa con nào cả nhưng cả hai lại chia tay nhau vì cuộc sống nghèo túng, thiếu thốn và cô ta nhanh chóng đi theo làm vợ người khác ra tuốt đâu ngoài Lào Cai, Yên Bái gì đó ; ông chồng một mình ở lại làm rẫy cà phê cạnh rừng, có lần anh ta vào rừng đói quá nên hái đại trái lạ ăn đỡ nào ngờ đấy là trái độc nên ăn xong ông bị đớ lưỡi cấm khẩu không nói được như bình thường nữa, mấy ngày sau râu tóc ông không những tự nhiên dài ra mà chân tay lại mọc đầy lông lá nhìn y như con sói vậy! Dân làng kinh hãi khi nhìn thấy ông, ai nấy đểu khinh khi xa lánh ghê sợ còn hơn một loải ma quỷ hiện hình nữa, do đó ông không dám ở ngoài làng đành phải vào rừng cất chòi sống cô đơn mòn mỏi gần mười năm qua hoàn toàn tuyệt nhiên không tiếp xúc với thế giới bên ngoài thậm chí nghe nói ông còn có anh em, họ hàng ở dưới Lagi nhưng nào chẳng có ai lui tới thăm nom, đỡ đần cho ông lấy được một giờ! Dân làng đồn đại là mỗi tháng cứ vào những đêm trăng sáng là ông ta cứ đi lang thang trong rừng cùng với bầy sói từ trên thượng nguồn kéo xuống lâu lâu lại cất lên nhừng tràng tiếng hú lanh lảnh nghe rợn cả người được cái là ông ta không hề làm hại ai cả nhưng hai ba năm nay, dịch bệnh sốt xuất huyết bùng phát làm chết khá nhiều trẻ em trong buôn làng vả lại một số người mê tín dị đoan cứ một hai cho rằng “ông ma sói”ấy chính là thủ phạm gây ra nên họ lên án ông thậm chí có người lu loa lên là phải giết chết ông ta mới dập tắt được dịch bệnh. Ông Bắc sống trong rừng thế mà lâu lâu ông cũng phải chạy trốn đám dân hậu đậu kia bán sống bán chết mặc dù ông rất nhanh nhẹn lại giỏi võ nghệ – già làng K”Luôn ngừng lại giây lát nhấm ngụm trà rồi tiếp-cũng may mà trong buôn không hề xảy ra ăn trộm, cướp bóc, hãm hiếp chứ nếu có chắc ông ta còn phải gánh thêm biết bao nhiêu là tội nữa ; nghe xong mọi ngọn nguồn từ già làng, chị Nam không cỏn thấy thắc mắc, nghi ngại gì nữa và chị chắc chắn rằng người đàn ông túm đầu con trăn trong rừng đêm qua cứu chị không ai khác hơn chính là ma sói, là ông Bắc khôn khổ, cô đơn kia. Tối hôm ấy, chị mở máy Laptop tra cứu tài liệu trên mạng về những loại trái cây có chứa độc tố làm người ăn phải bị triệu chứng cấm khẩu, mọc lông và cách điều trị, chị cảm thấy thực sự đau lòng xót dạ vì hoàn cảnh một con người sống nơi buôn làng mà ánh sáng văn minh khoa học chưa hề soi rọi tới biết bao nhiêu năm tháng rồi không được ai để mắt tới chứ đừng nói chi là chữa trị cho dứt hết độc tố trong cơ thể ; chị nghiệm ra được vài công thức y học có thể han chế bớt triệu chứng cho ông Bắc nhưng dẫu sao thì chị vẫn còn cái khó hiển hiện thực tế là làm sao mà tiếp xúc, gần gũi với ông ta đây, nếu không thì lâu ngày ắt hẳn ông không cỏn là người được nữa mà trở thành một con sói thực thụ cũng nên!
Lòng nhân ái vô bờ bất bến từ nhỏ cho đến lớn vốn dĩ được hun đúc từ bố Thái má Phụng nơi cô bác sỹ Phương Nam xinh đẹp thùy mị khiến chị tuy mới có hai ngày xuống đây thôi chưa gì đã quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải tiếp cận cho được “ma sói”chốn rừng thiêng Suối Rao này ; chiều ngày thứ hai, sau khi kết thúc buổi truyền thông cùng với bà con trong bản thôn về biện pháp hữu hiệu phòng chống dịch bệnh sốt xuất huyết khoảng hai tiếng đồng hồ, chị về lại phòng nhẩm tính rằng đêm nay mới là mười bảy nghĩa là trăng vẫn còn sáng nếu vào rừng đêm nay hy vọng sẽ vẫn còn gặp được ông Bắc nhưng thấy đi trong đêm rất nguy hiểm nên chị dự tính là đi ngay. Do trạm y tế nẳm khuất hẳn trong một vùng biệt lập lại sát bìa rừng nên họa hoẳn lắm mới có người qua lại, nhờ vậy mà hành tung của chị tuyệt nhiên hoàn toàn không một ai hay biết hoặc nhìn thấy ; chỉ khoảng mười phút sau, theo con đường mòn chị đã vào đến giữa rừng, đi sâu vào trong khoảng hơn 100m nữa chị thấy mình đứng ngay trước một căn chòi nhỏ mái lợp bằng lá dừa xé mà vách chĩ có mặt sau và mé trái là được dựng bằng mấy tấm cót đan lại còn mặt trước và bên phải đểu trống hươ trống hoác. Chòi cất theo kiểu nhà sàn của người K”Ho nên muốn lên phài bước qua mấy bậc thang bằng gỗ thông, nhìn từ trước thằng ra sau nhà thấy suôn đuột, trống trãi tuy vắng lặng bóng người nhưng chằng phải là không có người ở vì gần sát vách trái trãi dưới nền ván lót là một tấm chiếu hoa cạp điều đã hơi cũ trên có gối nằm và mền gấp cẩn thận chứng tỏ chủ nhân căn chòi dẫu sao cũng chẳng phải là người xô bồ lộn xộn cho lắm ; cuối nhà cùng một bên là bếp dầu lò xo cùng với chạn đựng xoong nồi, chén bát…và mé trên là sợi dây kẽm giăng ngang có hai ba cái móc nhựa treo toàn quần áo đàn ông nhờ vậy, chị Nam đoán chừng nơi này chính là “hang của ma sói” gần chín mươi tám phần trăm không sai vào đâu cho được. Giữa lúc chị còn đang ngần ngừ nữa muốn đi tìm “ân nhân”của mình nữa muốn quay về thì ngay sau lưng chị có tiếng đằng hắng, chị quay lại thì giả sử như chị là người yếu bóng vía thì có lẽ chị sẽ chết ngất đi được vì lần đầu tiên diện kiến nhìn rõ được dung mạo thực tế của “con ma”rừng Suối Rao ; tóc ông để dài bù xù lấm láp, dơ bẩn hãy còn dính vài mảnh lá khô, tuy rắng khuôn mặt ông cũng không đến đỗi nào gớm ghiếc cho lắm bởi vì cặp mắt sáng ngời và sống mũi cao như một người Tây Âu nhưng do gầy guộc vả lại có thêm hàm râu quai nón bờm xờm lâu ngày không được cắt tỉa và hai cẳng tay ông phủ một lớp lông đen nên thoạt nhìn ông tương tự như một hắc cẩu. Bưng cái nồi gạo ông vừa vo xong ở ngoài vào đặt lên bếp dầu, sau khi châm bếp cháy lên ông lên tiếng hỏi từng tiếng một :
-Cô…là…chỉ điểm…hả?
Bởi đã được già làng K”Luôn nói cho nghe “ma sói”vốn là mục tiêu săn đuổi của tốp người mê tín trong buôn nên chị Nam hiểu ngay ý nghĩa câu hỏi của ông, chị lắc đầu nói :
-Cháu không phải hạng người ấy đâu. Cháu chỉ muốn…giúp chú trở lại thành người thôi!
Mười phút sau, nồi cơm trên bếp đã sôi nên ông mở nắp vung ra và thấy ông đã có vẻ yên tâm hơn lúc nãy, chị hỏi xem ông có cần giúp gì không, ông lấy bó rau muống trong chạn ra nhờ chị lặt giúp rồi ông vừa canh nồi cơm sắp cạn vừa chiên cá khô ; ông hỏi chị tên gì, làm gì dĩ nhiên chị cũng thiệt tình trả lời, xong xuôi ông mời chị tiện thể làm khách dùng cơm chiều với ông và không khách sáo nên luộc rau xong, chị dọn chén đũa ra ngồi ăn liền ba chén cơm vì chị đang đói bụng, chẳng biết cá khô ông mua ở đâu mà khi chiên rồi ăn rất ngon vừa thơm lại vừa giòn rụm. Lần đầu tiên ấy, chị ở lại chòi ông Bắc trò chuyện cùng ông đến hơn sáu giờ tối mới xin phép ra về, chị vừa xuống khỏi bậc thang thì một con gấu chó từ đâu nhảy chồm tới toan cắn chị khiến chị suýt nữa là mất mạng vì cú táp hung hãn của nó ngay vào cổ chị nhưng “ma sói”từ trên nhà phóng xuống chụp ngay cái vồ bằng cây nện trúng lưng nó một cú chẳng khác gì trời giáng làm nó rống lên chạy mất dạng tức khắc,
Lần thứ hai thực sự chẳng ngờ ông ta lại làm “người hùng cứu mỹ nhân”, thấy vậy ông liền dẫn chị ra tới chổ bìa rừng rồi mới trở vào, trước khi đi ông còn dặn chị là đừng vào đây nữa bởi vì trong rừng ngổn ngang có khá nhiều thú dữ khó có thể nào lường tránh cho được, ông cám ơn chị đã hướng dẫn ông cách thức uống lá cây rừng để làm rụng lông ở tay chân khi nãy lúc ăn cơm cùng và ông nói là sẽ đi kiếm về sắc uống thử xem. Từ ngày đó trở đi, cử một tuần là hai lần chị lại vào rừng đến chòi “ma sói” để phụ giúp công việc nhà đồng thời theo dõi, chăm sóc điều trị cho”ân nhân”qua việc uống thuốc bằng những loại lá lấy từ thiên nhiên như lá bồ đề, lá cây chùm gửi ; tuy đã từng nói cô bác sỹ đừng vào đây nữa nhưng mỗi lần chị đến, ông ta đều vui vẻ tiếp đón ân cần và lẽ đương nhiên chị không dám vào đây ban đêm nữa mà đi giữa trưa đến hơn bốn giờ là chị phải xin phép kiếu từ ngay vì sợ gặp phải những loài thú dữ khác. Lần nào cũng vậy, nếu không nấu cơm làm thức ăn đãi đằn chị thì ông lại mời chị dùng củ sắn chấm muối ớt, chuối rừng ăn thơm thơm chan chát, chôm chôm tróc ngòn ngọt…và những thứ ấy quả thật đối với chị Nam là “sở trường”bởi vì dẫu sao chị cũng vẫn là phụ nữ mà nên rất thích ăn vặt ; sự quen biết với ông Bắc, chị hoàn toàn giấu nhẹm không hề tiết lộ cho ai cả ngay cả tới hai cô y tá Mỵ và Hồng đã có lần thua độ chị bởi vì chị nghĩ nếu nói ra sợ đến tai đám người mê tín trong buôn thì chăc chắn chị sẽ bị rắc rối, phiền phức chứ chẳng chơi. Một tháng, hai tháng trôi qua mới đó mà đếm trên đầu ngón tay chỉ còn vỏn vẹn có năm ngày nữa thôi là chị sẽ từ giã “ma sói”và buôn Suối Rao để trở vể Bình Sơn rồi, chị có nói với ông Băc như vậy thì thấy ông im lặng có vẻ buồn buồn ; lúc này lông ở phần cằng tay và chân ông cũng rụng bớt đi phần nào, ông thầm cám ơn lẫn thán phục tài năng điều trị một cách âm thầm, lặng lẽ của cô bác sỹ từ nơi xa xôi tới đây dám một thân một mình tới gần gũi, chuyện trò với ông bởi như chúng ta biết từ trước tới giờ ngay cả người thân, họ hàng của ông cũng xa lánh ông chứ đừng nói chi là dân chúng trong buôn làng. Ông nói thẳng cho chị Nam biết thói quen vào đêm trăng sáng chạy khắp rừng cùng với đàn sói ông không bỏ được vì đó gần như là bản năng mà ông duy trì để rèn luyện sức khỏe, ông còn khẳng định với chị là nếu chị có nghe ai bàn tán rằng vào những lúc ấy, “ma sói”vào buôn trộm gà, bắt vịt hay cưỡng hiếp con gái nhà lành thì chẳng qua chỉ là dựng đừng để xuyên tạc về ông mà thôi! Có lần chị Nam nói đủa rằng “Năm nay chú mới có bốn mươi sáu thôi hãy còn trẻ chán, vậy chú cố gắng uống thuốc đều đặn để lấy lại dạng người may ra còn kiếm được vợ khác nữa chứ!”, ông ta cười đến chảy cả nước mắt rồi ông cũng đùa lại là nhờ chị làm bà mai đi kiếm vợ cho mình đi có được không ; bữa đó, lúc ra về thì bỗng dưng có một con nhện hùm to bằng cái chén ăn cơm từ trên mái lá lợp chòi rớt xuống ngay trước mặt chị khiến chị hét lên rồi nhảy bổ vào ông khiến cho cả hai ôm chầm lấy nhau trong tích tắc rồi ngượng ngùng buông nhau ra ngay, trong khi ông lúng túng thì chị bất giác đỏ ửng cả khuôn mặt trái xoan trông thật vô cùng xinh đẹp, gợi cảm! Đến tối, lần đầu tiên ông Bắc chẳng hiểu sao mà cứ trằn trọc, thao thức không ngủ được, vì ông dẫu sao cũng là một con người bình thường tuy chỉ hơi biến dạng bề ngoài cơ thể thôi nên đúng mười năm trôi qua rồi mãi tới chiều nay ông mới vô tình có dịp tiếp xúc với một thân thể phụ nữ đầy đặn, mềm mại như bông đến thế ; tự dưng ông cảm thấy buồn bã vô cùng vì chẳng còn bao lâu nữa, cô bác sỹ ấy sẽ ra đi chẳng còn ai vào đây nữa mà dùng lời lẽ dịu dàng, tha thiết chuyện trò, khuyên bảo ông này kia, kia nọ…và thực sự chẳng phải là ông để ý thầm thương trộm nhớ cô đâu nhưng một điều chắc chắn là xa cô, ông sẽ cảm thấy hoang mang, hụt hẫng chẳng khác gì ông đánh mất đi một món đồ quý giá nhất trong cõi đời này, giống y như lần bị người vợ yêu dầu bỏ rơi ông đi theo làm vợ người khác nay trôi dạt về phương trời nào, góc biển nào vậy!
Tối hôm nay là tháng trăng thứ ba, nhẩm tính là có thể cô bác sỹ Nam đã đi về rồi không còn ở đây nữa, chiều hôm ấy lúc đi hái lá về săc thuốc uống do sơ ý nên ông Bắc không nhận ra là ông hái lộn lá cây thuốc phiện dại lẫn với lá chùm gửi nên sau khi uống xong là ông bị say thuốc nằm vật vã mãi đến bảy giờ tối mới ngồi dậy ăn đỡ mấy củ khoai mì luộc ; ăn xong, chẳng những là dễ chịu hơn mà ngược lại ông còn cảm thấy nóng bức khắp cả người nên ông lại bắt đầu rời khỏi chòi lông nhông chạy khắp rừng rồi nhập vào đàn sói rừng từ trên thượng nguồn xuống kiếm mồi. Đêm ấy, chị Nam vẫn chưa về vì chị dự tính ở nán lại thêm ngày hôm nay nữa để viết cho xong bản thu hoạch báo cáo công tác dự phòng dịch bệnh sốt xuất huyết tại Suối Rao để nộp lại cho Sở Y tế Đồng Nai ; vì chiều chị cũng đã hoàn thành xong bài viết nên đến tối chị lần vào rừng để chia tay cùng với “ma sói” nhưng khi chi đi thì có một thanh niên người K”Ho phát hiện ra liền âm thầm bám theo chị sát gót. Tên này thấy chị đi một mình nên nhanh chóng nảy sinh ý đồ xấu, vào tới gần căn chòi của ông Bắc từ phía sau hắn nhào tới vửa ôm chặt lấy chị vừa bóp cổ chị khiến chị bất tỉnh ngay, hằn đặt chị nằm ngay trên thảm cỏ chuẩn bị làm nhục chị ; ngờ đâu, “ma sói” xuất hiện ngay như cơn lốc nhào tới đánh hắn ngã lăn ra và chỉ cần mới nhìn thấy ông thôi là hằn đã đâm đầu chạy thục mạng ra khỏi rừng la làng lên “Ma sói!Ma sói!”. Trong lúc ấy, chị Nam vẫn hãy còn nằm đấy bất tỉnh nhân sự, ông Bắc thấy chị tuy trong lòng rất đỗi vui mừng nhưng vì cơn say thuốc phiện nên miệng ông vẫn cứ gầm gừ như con sói không hơn không kém, ông cúi xuống bồng chị lên hai cánh tay ông rồi đi về chòi đặt chị xuống tấm chiếu ; một ngọn đèn dầu nhỏ treo nơi cột chòi gần đó tỏa ánh sáng lờ mờ giúp ông chiêm ngưỡng rõ những đường cong tuyệt mỹ, gợi cảm trên thân thể cô bác sỹ nhỏ hơn ông những hai mươi tuổi và không kiềm chế được, ông vừa gầm gừ lẫn lãm nhảm nơi miệng vửa lần tay vuốt ve mái tóc uốn lượn xiton óng ả, mượt mà của chị. Cặp mắt ông hau háu nhìn vào hai gò ngực chị Nam phập phồng nâng lên hạ xuống theo nhịp thở đểu đặn của chị và giữa lúc ông toan lần hai bàn tay lên mò mẫm ngực chị thì chị bỗng mở mắt choàng tỉnh, thấy “ma sói”vừa gầm gừ vừa nhìn mình với dàng vẻ hơi kỳ quặc bất giác chị sợ hãi vô cùng vì chị đinh ninh rằng ông sắp sửa làm nhục mình chăng ; thấy ông lên tiếng xin lỗi chị, kể lại chuyện chị bị thằng thanh niên K”Ho xâm hại và ông đã cứu chị mang về đây nên phần nào chị mới cảm thấy yên tâm trở lại vậy là sáng mai lên đường trở về Bình Sơn, ở tại buôn Suối Rao đầy hủ tục mê tín chị đã quen biết và đến những ba lần cô chịu ơn của người đàn ông bị biến dạng hình thể thành như một con sói này! Ông còn nói thêm là hồi chiều, ông uống thuốc có lẫn lá thuốc phiện vào đấy nên giờ ông mới có thái độ dữ dằn với chị và mong chị bỏ qua cho ; lúc này đã chín giờ đêm, trăng sáng vằng vặc treo trên bầu trời cao trong vắt không một gợn mây, ông Bắc nói để ông đưa chị về vì đã khuya rồi không còn sớm nữa nhưng khi mới đứng lên, có lẽ do thiếu máu nên chị cảm thấy mặt mày choáng váng nên phải dựa người vào ông, bất đắc dĩ ông phải vòng tay ôm đỡ lấy chị. Ông nói “Cô nằm nghỉ… chút đi… cho khỏe… rồi về!”. Lúc ngồi xuống do bị trợt chân bởi tấm chiếu nên vô tình chị Nam kéo ông Bắc ngồi xuống luôn theo chị và do sợ ngã nên chị cứ thế ôm chặt lấy người ông, thời điểm ấy không tự chủ nữa nên chẳng hiểu sao mà ông lại nhẹ nhàng tỏ tình với chị bằng một nụ hôn tình tứ đặt vào mái tóc chị y như là một người thanh niên hôn tóc người yêu của mình vậy ; chị hơi lắc đầu né tránh một cách chiếu lệ cho có rồi bỗng dưng chị lại vòng tay ôm choàng qua gáy ông không khác gì một cái gật đầu ưng thuận, chấp nhận và thế là ông bát đầu tỏ vẻ hăm hở hơn trước, lặng lẽ hôn vùi vào mái tóc chị hết lần này tới lượt khác. Lúc bấy giờ, bên ngoải vẫn văng vằng tiếng hú gọi bầy của đàn sói rừng săn đêm, có lẽ do đêm nay chúng không thấy có sự hiện diện của “Taczan”như những đêm trăng trước chăng thì phải, chúng đâu biết đâu ngờ “người bạn đồng hành”của chúng lại đang chập chững bước vào cõi thiên thai tình ái ngập tràn sắc màu kỳ diệu!
Chị Nam khá dạn dĩ khi kề miệng hôn đáp lại vào mái tóc dài phủ xõa chấm vai của “ma sói”, lần trước ông đã để chị cắt bớt đi mái tóc của mình chứ nếu không có thể dài đến giữa lưng ; không ngờ ngay những giây phút đầu tiên, cả hai lại tỏ ra quá đỗi say sưa, ngây ngất với tình yêu bất chợt đến với họ như vậy mà hoàn toàn tuyệt nhiên không ai có thể lường trước cho được! Đôi bên đều tỏ ra đắm đuối, mê mệt với những cảm giác ái ân hạnh phúc, sung sướng mà họ đang trao tặng cho nhau một cách nồng nàn và trìu mến riêng “ma sói” lúc này vẫn không ngớt gầm gừ trong cổ họng vì thich thú với mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ mái tóc chị, từ thân thể ngọc ngà của chị ; chẳng mấy chốc ông bắt đầu trở lại tính người, theo bản năng ông dìu đỡ chị ngã người ra nằm dài xuống tấm chiếu hoa cạp điều trong chòi ông mà đêm nay bất ngờ hóa thành chiếu hạnh phúc của ông và cô bác sỹ xinh người đẹp nết từ Đồng Nai xuống đây công tác. Ông cẩn thận, tỉ mỉ kéo chiếc gối tai bèo gần đó lại kê dưới đầu “người tình” sau đó vẫn cứ gầm gừ, ông cúi mặt xuống bắt đầu phủ lên khuôn mặt chị Nam một trận mưa hôn thực sự nồng nàn, thắm thiết ; lúc ông lần xuống gáy, xuống cổ chị thì hàm râu quai nón của ông cứ hừng hực mãi miết cọ sát vào lớp da non nhạy cảm ở cùng hai chổ ấy khiến chị không khỏi rùng mình sởn gai ốc lẫn lộn với kích thích nhục dục đến tột cùng. Chị hôn nhẹ vào cặp mắt ông, vào sống mũi cao của ông -cái sống mũi mà chị cho rằng giống y như diễn viên Robert Hải hay đóng vai lính Mỹ trong mấy bộ phim Việt Nam chị đã xem như Mùa gió chướng, Cánh đồng hoang…và những gì tới sẽ tới, khi biết rõ ràng hai vành môi ông lúc này đang mày mò tìm kiếm đôi môi dày mọng, tươi thắm như đóa hoa quỳnh hương của chị thi khoảnh khắc ấy, chị mới cảm nhận được một điều là chị đã…trót lỡ yêu “ma sói”mất rồi không còn gi nữa ; chị khẽ ngượng ngùng, e thẹn mới đầu còn hơi hé mở nhưng sau đó chẳng bao lâu, chị lại dần dần mở rộng môi ra để đón nhận lấy nụ hôn đầu đời do người tình đặc biệt của vùng rừng Suối Rao trao tặng cho chị trong càm giác êm đềm, khoan khoái nhất. Lúc này, có thể nói rằng chị đã hoàn toàn quên mất “chồng”chị là Đại-em trai chị đang ở trên Sài Gòn, cả Điền-anh quản gia của chị mới cách đây ba tháng, cả Vũ và Trang vả cả Nich Tony bên Singapore giờ chẳng biết sống chết ra sao và so ra, đối với ông Bắc -“ma sói” của rừng Suối Rao huyền thoại, thiêng liêng này vốn là ân nhân của chị đến những ba lần chị gặp nạn thì việc chị có chấp nhận yêu đương, ân ái, làm tình cùng ông cũng là phải thôi tuy rằng ông ta về hình thể người không ra người mà ma chẳng ra ma. Như vậy, chúng ta cũng đừng quá vội vàng kết luận rằng chị là hạng phụ nữ dâm loàn, đĩ thỏa và hiện tại, tình yêu đến với cả hai quả thật quá đỗi bất ngờ chằng ai có thể dự tính trước cho được rằng nó sẽ sinh sôi nảy nở ; bởi nó giống y như sự xuất hiện của “ma sói”vào đêm trăng đầu tiên chị Nam gặp được ông cách đây ba tháng trước vào ngày chị mới chân ướt chân ráo tới Binh Thuận làm việc và còn hơn thế nữa, nó thực sự chẳng khác chi một áng mây lững thững bay qua bầu trời đêm hay một làn gió thoảng qua trưa rừng, một dòng suối róc rách chảy hay một cách én lạc loải lúc hoàng hôn vừa buông xuống…Giữa đôi bên, hoàn toàn tuyệt nhiên không hề có chuyện ai dụ dỗ cưỡng ép ai cả trái lại đấy là một sự tự nguyện một bên năm nay đã lên tuổi bốn mươi sáu đang nồng nàn trao tặng còn bên kia ra đời sau hai mươi năm hiến dâng thì âu yếm hiến dâng ; mười năm trời trôi qua có thể ông Bắc như đã mất hẳn đi cảm giác với da thịt phụ nữ từ khi người vợ mới cưới của ông vừa tròn một năm bỏ ông dứt áo “ôm cầm sang thuyền khác”mãi cho tới đêm nay, cảm giác ấy lại quay trở về với ông khi ông được gần gũi, chung đụng xác thịt với một cô bác sỹ xinh đẹp, dễ thương chỉ ngang bằng tuổi của cô cháu gái con của anh trai ông mà thôi. Ông vẫn không ngừng gầm gừ, rên rĩ chẳng khác gì một con sói rứng cô độc tỏ vẻ sung sướng, khoan khoái, thich thú vô cùng khi ông bắt đầu thưởng thức, hưởng thụ và chiếm đoạt thân thể cô ta ; hai cánh tay phủ lớp lông đen nay đã rụng bớt đi nhờ uống thuốc sắc bằng những loại lá cây rừng đang dần dần di chuyển mò mẫm nơi phần trên thân thể cô gái mà gần hơn một tháng nay ông đã bắt đầu tơ tưởng đến.
Đêm nay, chị Nam vào rừng với bộ quần áo đồ bộ ngắn tay bắng vải phin dày màu đỏ chấm bông trắng, vì chị thấy không đến nỗi nào quá lạnh như những lần trước nên chị không mặc áo khoác bên ngoài ; hột nút ốc đầu tiên ở cổ chị chỉ trong giây phút đã được hai bàn tay ông tháo bung ra, tiếp đó là hột nút thứ hai nơi ngực chị rồi tới hột nút thứ ba, thứ tư cuối cùng là hột nút thứ năm lần lượt cùng nhau chịu chung số phận và sau khi mở rộng hai vạt áo chị sang hai bên, dưới ánh sáng lờ mờ vàng vọt tỏa ra từ ngọn đèn dầu nhỏ treo nơi cột chòi, cặp mắt ông thêm sáng lên như hai ngọn hải đăng khi ông đang chiêm ngưỡng những đường cong tuyệt mỹ, gợi cảm chạy dài từ cổ xuống ngực và vòng bụng, vòng eo chị. Ông lại cử động hai bàn tay chậm rãi cởi tiếp hai ống tay áo chị rời khỏi hai cánh tay trắng ngần, múp míp của chị rồi cẩn thận để chiếc áo chị lên mé đầu tấm chiếu ; trong khi đó, chị tuy không phải là ngủ nhưng cặp mắt chị vút cong hai hàng mi vẫn cứ mãi miết nhắm nghiền lại theo như bản năng thường tình của đa số phụ nữ đang ân ái, yêu đương bởi vì dù là nhắm mắt song chị vẫn cảm nhận được một cách cụ thể rằng “người tình” của chị đang làm gì, hành động ra sao? Chị hơi nhỏm lưng lên cho “ma sói” dễ dàng luồn hai bàn tay xuống nhẹ nhàng tháo gỡ áo ngực chị đang mặc ra, sau một phút mò mẫm rồi thì hai tiếng phựt nho nhỏ khe khẽ vẳng lên đấy chính là lúc hai cái móc nhỏ cài vào hai lổ khoen nối hai sợi dây nơi chiếc nịt vú của chị vừa bung ra ; lập tức, chiếc áo nhỏ nhắn ấy hoàn toàn mất hẳn đi độ bó sát vào da thịt, từ từ lỏng dần lỏng dần rồi tuột lệch xuống dưới, khi ấy thì chẳng bao lâu sau, nó đã được cẩn thận để nằm lên trên chiếc áo đồ bộ mài đỏ chầm bông trắng vừa mới được cởi ra lúc nãy. Chị Nam tự nhận thấy rằng bản thân chị quả thật là gan cóc tía bởi vì như hai cô y tá Mỵ, Hồng làm việc tại trạm y tế mỗi lần nghe ai hù dọa bằng hai từ “ma sói”thì họ cũng đã phải sợ chết khiếp, mặt mũi xanh lè xanh lét không còn một giọt máu chứ đừng nói chi đến chuyện ngù cùng “ma sói”, làm tình với “ma sói” có cho họ vàng đi chăng nữa họ chẳng hao giờ dám thực hiện như chị đêm nay trong căn chòi nhỏ lụp xụp giữa rừng sâu thăm thẳm ; toàn bộ khuôn mặt ông Bắc lúc này đang úp vào giữa hai gò ngực căng tròn, đầy đặn của chị và tiếp đó, ông lè lưỡi ra chẳng khác chi bản năng một con sói liềm từ vầng cổ chị xuống hai vờ vai tới ngực cả bụng dưới chị. Có thể nói rằng chị tuy rằng đây chằng phải là lần đầu tiên chung đụng với đàn ông con trai (từ tám năm trước đến giờ, chị và Đại đã từng “yêu nhau”nhiều lần còn với Vũ, Trang, chú Đường và Nick Tony mỗi người một lần, Điền thì bốn lần) nhưng chưa có lần nào chị cảm thấy phấn khích, say đắm đến cùng cực như đêm nay ân ái với nhân vật “Taczan”này ; chị vừa rên rĩ liên tục vừa quằn quại, run rẫy một cách mãnh liệt, dữ dội chằng khác gì đứa trẻ bị lên cơn sốt xuất huyết và hai bàn tay chị không ngừng vùi vào sờ soạng, vày vò mái tóc dài chấm ngang vai của “người tình” thứ bảy trong cuộc đời chị. Do vậy, tuy chưa đâu vào đâu cũng chưa đi được phân nữa đường tình mà chị đã càm thấy dịch nhờn sinh lý tiết ứ ra càng lúc càng nhiều nơi chổ kín trong quần lót chị mặc, hiện giờ có lẽ thấy đã ngùn ngụt bốc cháy trong cơ thể nên ông Bắc mới lần tay cởi chiếc áo dạ đen nơi phần trên thân thể ông ra ; chiếc áo ấy nhanh chóng được để phủ lên trên áo đồ bộ và áo ngực của “người vợ trẻ”mà ông vừa tìm được đêm nay một cách tình cờ không cần phải có lễ lộc cưới xin gì cả, ông lại cúi xuống trong khi miệng ông ngậm nút lấy nút đề đầu núm vú phải của chị thì bàn tay phải ông lẽ đương nhiên cũng không quên lần lên phấn khích mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú trái chị còn lại. Dẫu rằng chị Nam chưa lần nào sinh con nhưng ông vẫn cảm nhận được như là có vô vàn giọt sữa “ngọt ngọt, thơm thơm, béo béo”tiết ra từ nơi đầu vú cô bác sỹ tuyệt mỹ chảy thằng vào cổ họng ông xuống tới thực quản ; vậy là đến giờ phút này đây, nguồn điện năng sinh lý cứ thế mãi miết xuất phát từ dưới xương cùng của họ rần rật chạy dọc lên sống lưng đến trung ương thần kinh rồi từ đấy dần dần lan tỏa ra khắp châu thân lẫn tứ chi của cặp tình nhân chênh lệch tuổi nhau y như một đôi đũa so le chiếc dài chiếc ngắn vậy!
Tuy rằng có võ nghệ lại nhanh nhẹn một cách thần sầu quỷ khóc trong ba lần cứu nguy cho chị Nam nhưng trái lại, “ma sói”chẳng được mập mạp, đô con cho lắm bởi vì khi cởi áo ra trông ông rất ốm o, gầy guộc gần như là một bộ xương di động ; dù là thế nhưng về sinh lực của ông thì phài nói là tầm cỡ “vô địch thượng thừa”có thể ngay cả chú Đường hay Điền là khỏe nhất cũng chưa thể so sánh cho được, chị nhanh chóng nhận ra rằng “ông người rừng này”dường như kiếp trước đã từng kết duyên nối tình với chị chăng nên giờ ông ta lại yêu chị quá đỗi chi ly, tỉ mỉ từng ty từng tý như thế chăng? Hơn nữa tiếng đồng hồ sau, ông mới từ từ thực hiện thao tác đổi bên nghĩa là lẩn miệng qua ngậm nút lấy đầu núm vú bên trái của chị còn bầu vú phải mà ông đã “chán cháo chê cơm”thì lại tiếp tục giành cho bàn tay trái ông đưa lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp với dáng điệu cực kỳ khoan khoái như một người nhịn đói lâu này được thết đãi một bữa cơm thịnh soạn ; thỉnh thoảng, do cũng muốn tìm kiếm những cảm giác mới lạ nên lâu lâu, chị lại lần hai bàn tay vuốt ve, sờ nắn nơi ngực, nơi bụng cũng như hai bên sườn lồ lộ rõ xương sống của ông. Một điều đặc biệt hiếm có nơi thân thể ông từ nãy tới giờ đó là ông không hề yếu về sinh lý bởi vì dương vật ông tuy hãy còn nằm trong lớp quần dạ đen nhưng đã cương ngỗng lên hết cỡ, bằng chứng là nó cứ liên tục mãi miết cọ sát vào một bên đùi trái của chị ; cả hai vừa hồn hển thở vừa say sưa, ngây ngất yêu đương, ân ái cùng nhau với cảm giác kích thích ham muốn nhục dục xác thịt càng lúc càng dâng cao lên trong họ chẳng khác nào cơn sóng thần hung hãn năm xưa từ ngoài khơi xa tràn vào nhấn chìm, tàn phá thành phố Hứa Vân Đải của đất nước Hàn quốc cướp đi biết bao nhiêu sinh linh vô tội. Đêm đã quá khuya rồi, bên ngoài không còn nghe thấy tiềng hú của bầy sói rừng từ nơi thượng nguồn kéo xuống nữa bởi vì có lẽ không có sự hiện diện của “người bạn đồng hành”nên chúng đã kéo đi qua rừng khác hay là quay trở về hang động của chúng rồi cũng nên? Tại trạm y tế, tối nay cũng là phiên trực của cô Mỵ và cô Hồng, hai cô cũng đi ngủ sớm, cả hai cũng đểu tưởng rằng cô bác sỹ Nam ở Đồng Nai tới đã ngon giấc trong căn phòng phía sau trạm vì đèn tắt tối hui ; nào họ có ngờ đâu được rằng cô ấy hiện giờ đang ở trong khu rừng già gần đó cùng với “ma sói” trao tặng, hiến dâng tình yêu lẫn thân xác cho nhau theo bản năng bình thường của nhân loại! Dĩ nhiên, cũng như những cuộc tình trước đây của mình dù chóng vánh hay kéo dài, chị thừa biết hậu quả đêm nay làm tình với ông Bắc là tám mươi phần trăm là sẽ tạo nên trong cơ thể chị một bào thai oan nghiệt ; chị phần nào cũng an tâm vì chị tính toán kỹ càng rồi, chị mới bĩ hành kinh cách đây hơn hai tuần nghĩa là thời điểm này rất an toàn đối với chị vì vậy chị sẵn sàng cho hết “ma sói”những gì chị có nơi thân thể một cô bác sỹ giỏi giang, giàu có của ăn của mặc lẫn cả lòng từ by bác ái thương người! Chị rất buồn cho ông vì chẳng qua ông chỉ bị trúng độc từ một loại quả rừng thôi nên mới bị biến dạng hình thể như vậy, cũng may mà nơi đây có già làng K”Luôn và đa số dân trong buôn ý thức được chứ nếu không thì có lẽ chắc chắn rằng ông đã bị “ăn tươi nuốt sống”hay “tứ mã phân thây”bởi nhóm người mê tín, hậu đậu, cổ hủ rồi cũng nên! Do đó, trước khi xa rời Suối Rao vào ngày mai, với tình yêu chân thành quý báu nhất này đêm nay chị ưu ái trao tặng, dâng hiến hết cho ông chẳng qua cũng là một lẽ thường tình mà thôi, không gì phải áy náy lo toan vì “ngày mai sẽ ra sao”; còn già làng K”Luôn giả sử như đêm nay có phép màu nào đó khiến già hay biết được chuyện tình của cô bác sỹ với ông Bắc thì có lẽ già cũng chẳng hể có ý kiến chi cả đâu bởi vì đấy chẳng qua chì là tình yêu mà tình yêu chẳng bao giờ phân biệt tuồi tác, giàu nghèo, sang hèn hay địa vị xã hội bởi già cũng từng mong muốn “ma sói”sớm trở lại hình dáng bình thường của con người để rồi già sẽ đứng ra mai mối cho ông ta một cô vợ bằng tuổi ở ngay trong buôn mấy năm nay góa chồng do chồng đi rừng cưa củi chẳng may bị cây đồ bất tử đẻ chết một cách oan uổng!
Sau khi hết nữa đoạn đường tình ái nhục dục, hai bàn tay ông Bắc lúc này mới lần xuống nhẹ nhàng, từ từ nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ nơi hạ thể chị Nam rồi cởi tuột hai ống quần xuống khỏi cặp đùi chị trắng nõn như trứng gà lột, qua hai đầu gối tới cặp giò thon dài cuối cùng lần lượt rời ra hai bàn chân mềm mại, múp míp của chị ; ông vẫn cứ gầm gừ cầm quần chị để lên nơi mé đầu tấm chiếu rồi ông tiếp tục cởi luôn quần lót của chị, trong khi đó tuyệt nhiên không hề có một chút gì gọi là kháng cự hay né tránh, chị sẵn sàng tạo điều kiện dễ dàng cho ông thoải mái hành động bằng cách hết nhỏm mông lại lần lượt co rồi duỗi hai chân. “Ma sói” lúc này cũng chẳng còn ngần ngừ chi nữa mà đến lượt cởi bỏ chiếc quần dạ đen ông hay mặc để chạy rông cùng bầy sói rừng vào những đêm sáng trăng rồi ông cầm cả hai thứ quần của mình và của cả chị để nhập vào mớ y phục hỗn độn, lộn xộn nào là áo đồ bộ, áo dạ, áo ngực giờ thêm vào quần dạ, quần lót ; trở về hoàn cảnh người nguyên thủy xa xưa, trong căn chòi lụp xụp giữa rừng già hoang vu, hẻo lánh cả hai đều hoàn toàn trần truồng như nhộng tuyệt nhiên không còn mảnh vải nào che thân ngay cả những chổ kin đáo nhạy cảm nhất trên thân thể. “Vợ”của Đại hiện giờ đang lần tay mày mò, sờ nắn dương vật của “người huyền thoại rừng Suối Rao”và chỉ trong khoảnh khắc, chị nhận ra nó vừa dài vừa to lại vừa cứng ngắt chằng khác nào một đoạn sắt nung mới vừa lấy từ trong lò rẻn ra vậy ; chị thầm so sánh thì kể cả một loạt người tình của chị từ trước tới giờ như Đại, Vũ, Trang, chú Điền, Tony hay Điền cũng không thể nào ngang bằng với “ân nhân Taczan” này về chiều dài lẫn bề ngang. Trong lúc ông đang từ từ trườn người tới leo lên nằm trên người chị với tư thế thực sự tinh vi, khéo léo và thành thạo thì chị cũng dần dần rộng mở hai chân sang hai bên để đón nhận lấy cả người ông vào ngay tâm điểm cơ thể chị ; giây phút đầu tiên, có lẽ vì hơi vội nên “ma sói”dù đã kê dương vật ngay đúng lổ âm đạo chị nhưng vẫn cứ hai ba lần trượt lên vuột xuống, ông lại gầm gừ trong họng vì vậy mà ông hơi tỏ ra mạnh bạo hơn khiến chị cảm thấy đau đớn vô cùng trong giờ phút giao hợp cùng ông. Nước mắt chị bỗng dưng tuôn tràn thành hai dòng nhỏ giọt xuống hai gò má nhô cao hai lưỡng quyền của chị ; nhưng đấy thực sự chằng phải là những giọt lệ tiếc nuối, nhục nhẳn mà là dòng suối hạnh phúc chan hỏa bắt nguồn chảy từ trong trái tim nhân ái của chị vì đêm nay bất ngờ chị có được cuộc tình thứ bảy với một người đàn ông dị hình dị dạng mà ai ai cũng phải khiếp sợ tránh xa thậm chí không bao giờ nhắc đến hay nghe ai nói…Anh chàng K”Ho lúc nãy mừng rơn cả người vì những tưởng rằng thế nào mình cũng chiếm đoạt thân thể cô bác sỹ xinh đẹp nào ngờ do “ma sói”bỗng dưng xuất hiện khiến anh phải co giò lên cổ chạy về nhà và giờ đây nằm trên giường rồi nhưng anh vẫn cỏn cảm thấy tiếc nuối vô cùng ; hóa ra, anh ta cũng chẳng hề có được diễm phúc như “người rừng” vì thay vào chổ của anh, gần ba tiếng đồng hồ trôi qua, ông ta đã nghiễm nhiên trở thảnh chủ nhân có quyển thưởng thức, hưởng thụ và chiếm đoạt “mỹ nhân”. Hai mông ông không ngừng nâng lên hạ xuống nhịp nhàng đều đặn để thực hiện động tác đưa đẩy dương vật vửa dài vừa to lại vừa cứng liên tục hết thụt ra lại thọt vào sâu tận bên trong tử cung chị Nam, trong khi ấy hai bàn tay với mười ngón có móng dài nhọn của chị cứ mãi miết cào cào lên vầng lưng ông gầy guộc trơ xương thành thử cho nên mười vệt xước rướm máu hồng đỏ dần dần xuất hiện rõ ràng nơi ấy ; có lẽ do đau nên ông vừa thở dốc vừa gầm gừ như con sói bị trúng đạn của thợ săn và cùng với tích tắc thời gian đêm trường tĩnh mịch, cả hai càng lúc càng kéo dài khoảnh khắc giao hợp của họ ra năm phút, bảy phút, chín phút rồi mười phút, mười hai phút…Tấm chiếu hạnh phúc nồng thắm dưới thân thể đôi bên lúc này chẳng cỏn ngay ngắn, thẳng thắn như lúc đầu được nữa mà riết rồi cứ dúm dó, nhàu nát một cánh thảm hại do những lần họ lân qua lộn lại hay những cái trằn người quằn quại với những cảm giác sung sướng, ngây ngất, đê mê mà có lẽ chưa bao giờ có ai cảm nhận được từ trước tới giờ chăng?
Bất chợt, “ma sói” gào lên một tiếng rồi dương vật ông xối xả xịt ra những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo, nhơn nhớt rin rít tựa keo dán, đấy là toàn bộ tinh lực bấy lâu nay tích tụ trong người ông trong mười năm qua đêm nay mới hoan hỉ trút hết tất cả vào cơ thể cô bác sỹ xinh đẹp của đất Đồng Nai ; sau đó, ông rút dương vật ông ra đã hoàn toàn mểm nhũn đi, ướt nhẹp như chuột lột ra khỏi cửa mình chị rồi ngã sang một bên vừa thở dốc còn chị Nam vẫn cứ lặng yên nằm cạnh ông, âu yếm vày vò đầu tóc dài rối bù của ông. Thế đấy, mãi tới năm giờ sáng hôm sau, hai người làm tình với nhau thêm lần thứ hai nữa, lúc này chị mới lên tiếng giã từ ông, ông ngậm ngùi tiễn chị ra tới bìa rừng rồi mới trở lại căn chòi trống trãi, lặng lẽ như ngày nào ; trở về Bình Sơn, một tháng sau, tình cờ đọc tin tức trên mạng thấy có mẫu tin “Ma sói ở Bình Thuận bị dân làng trả thù”, chị bật khóc vì ông Bắc cuối cùng cũng không thể nào trốn được sự truy đuồi của nhóm người mê tìn trong buôn Suối Rao nên ông bị họ vây đánh hội đồng đến chết. Chị lặng lẽ thắp ba nén nhang cắm lên bàn thờ tưởng niệm vong hồn oan ức của ông, người tình thứ bảy quả thật tuyệt vời trong một đêm về sáng của chị ; tối hôm ấy chỉ có một mình chị ở nhà vì Điền và chị Hà về Bà Rịa thăm chú Đường bị bệnh, buồn quá chị mở tivi lên chọn kênh Cine Max để xem có phim gì hay không và tình cờ trên màn hình, sau ba phút quàng cáo sản phẩm lại hiện lên một bộ phim Mỹ mang tựa để “Ma sói”./.