Chị em Diễm Vân - Chương 8
Chap 2 tiếp
Chap này dẫn truyện, nên bác nào muốn đọc lấy cốt truyện thì đọc, k thì chờ chap tới ah. Thanks các bác
Dù sao một việc phải làm cũng đã làm xong. Số tiền cầm cố nhà chỉ đủ lớn để Diễm chạy án. Bản thân chưa bao giờ phải lăn lộn việc thương trường, Diễm giao toàn bộ việc này cho Khanh. Cả cô và Khanh đều bất ngờ khi Tiến không làm nhân chứng, chỉ có Vân hiểu điều gì xảy ra. Ông Dương tuy thoát án tử nhưng cũng phải trả án vài năm.
Diễm và Vân giờ chỉ còn một số tiền nhỏ. Ông Dương nhắc nhở Diễm dành dụm số tiền này thuê một căn nhà trọ, đi làm nuôi em ăn học, chờ ngày ba mãn hạn.
Dọn dẹp căn phòng trọ mới cho Diễm xong, Khanh trao lại chùm chìa khoá. Cậu đã đề nghị cô bạn ở lại nhà mình, nhưng Diễm đã từ chối. Cô không muốn mắc nợ Khanh nữa, việc Khanh chìa tay giúp cô lúc tuyệt vọng nhất đã là món nợ quá lớn rồi. Cô chỉ chấp nhận khi Khanh đề nghị tìm cho chị em cô chỗ tá túc tạm thời.
Diễm nhìn quanh căn phòng. Căn phòng chỉ cỡ 20m2, chỉ nhỉnh hơn phòng tắm cũ của cô chút xíu, với một gác xép nhỏ. Vân mới tới đã kịp ném hết va-li đồ đạc, sách vở lên gác. “Vậy là mình sẽ nằm dưới này.” Diễm nghĩ, rồi bật khóc. Vẻ bình tĩnh khi nãy biến mất, nỗi sợ hãi cuộc sống mới chiếm hữu tâm trí cô.
Tất cả cuộc sống mà cô phải từ bỏ cứ thế hiện ra, trêu ngươi. Cô thấy những cô bạn giàu có sang chảnh đang nhìn mình khinh miệt. Và nhất là trong đám người đó có cả chính cô ngày xưa, cũng đang nhìn cô của bây giờ, khinh bỉ. Rồi tới hình ảnh Trọng và Tú sau cánh cửa phòng tắm. Tất cả mọi thứ đã trải qua khiến cô không thể ngăn được tiếng nấc. Cô thương hại, khinh bỉ chính bản thân mình, hơn là căm hận những kẻ đã gây ra sự việc.
Vân nằm trên gác xép, nhìn trằn trọc lên trần nhà, nước mắt chảy dài. Cô có vẻ bình tĩnh hơn chị. Phần vì cô chưa phải gánh chịu những việc như chị, phần vì con người cô luôn vậy. Vân hầu như không bàn luận hay thể hiện cảm xúc nhiều, từ lúc mọi việc bắt đầu với gia đình cô. Không một ai nắm bắt được ý nghĩ trong đầu Vân lúc này. Nhưng chắc chắn, với những gì đang xảy ra, thái độ của Vân thật bất thường, bất thường đến đáng sợ.
—
Đã tới giờ hẹn. Diễm đã kịp ngủ một giấc và trang điểm nhẹ nhàng chờ Khanh tới. Không còn bộ đầm sang chảnh, khoe khéo bộ ngực căng đầy, không còn lớp trang điểm đậm, với mỹ phẩm đắt tiền, Diễm bây giờ dịu dàng đáng yêu hơn bao giờ hết. Vẻ đẹp mong manh, tinh tế hơn, dù vẫn không đủ để lấp hết vẻ sexy vốn có, vẫn khiến người khác nhìn ra sự trưởng thành, chín chắn của Diễm.
Khanh xuất hiện trước cửa, lịch lãm với bộ Tuxedo trắng đi giày trắng, lái chiếc Mercedes Benz màu trắng, chỉ có bó hồng trên tay là đỏ. Anh đỡ tay Diễm, mở cửa xe cho cô, và tự mình ngồi vào ghế lái. Chiếc xe siêu sang rời khu trọ nghèo nàn sau đó, tới một nhà hàng sang trọng giữa trung tâm thành phố.
Diễm vừa đi khỏi. Vân vừa cố chợp mắt thì có tiếng gõ cửa. Đoán là Diễm quên đồ gì đó, cô cau có, không buồn mặc lại đồ, chỉ khoác hờ chiếc áo ngủ mỏng tang xuống mở cửa. Không phải Diễm, người đứng trước mặt cô là Trọng. Vân đóng sập cửa, nhưng Trọng vố dĩ đã đoán trước việc này, anh chặn lại.
– Anh còn muốn gì nữa?
– Diễm đâu, hai chị em đi theo anh rời khỏi đây.
– Anh điên à, anh còn mặt mũi nào tới gặp chị tôi.
– Không còn nhiều thời gian đâu, anh sẽ giải thích với em. Có người muốn hại chị em em.
– Tôi không nghĩ có lời giải thích nào giải quyết được chuyện này đâu. Chị Diễm hận anh.
Trọng lo lắng nhìn ra ngoài, theo hướng âm thanh của một đám người ồn ào, lỗ mãng. Vân nhìn theo, bóng người hiện rõ dần, có vẻ đang tiến về phía khu trọ và không mang theo ý đồ tốt.
– Chuyện gì… Vân sợ hãi, chưa kịp nói hết câu thì Trọng bịt mồm cô.
Tuy muốn chống cự lại Trọng nhưng cô có dự cảm chẳng lành với đám người kia. Ít nhiều gì Trọng vẫn là người đáng tin cậy nhất lúc này. Cô vào vơ vội mấy món đồ, áo khoác rồi theo anh.
– Chị Diễm đi với anh Khanh rồi. – Cô vừa rảo nhanh bước theo Trọng ra xe của anh vừa nói.
– Lên xe đi. Gọi cho Diễm, cô ấy đang gặp nguy hiểm. – Trọng đẩy Vân vào trong xe và đưa điện thoại cho cô.
Chiếc xe ngay lập tức lao đi, Vân chỉ kịp nghe tiếng đám người kia đạp cửa phòng trọ….
Không thể liên lạc được với Diễm. Vân lo lắng nhìn ra cửa sổ xe. Không hiểu sao bên cạnh kẻ thù của gia đình cô lại cảm thấy yên lòng hơn.
Trọng nói:
– Em nhắn Diễm đừng trở về đó, hãy liên lạc với anh.
– Anh biết là chị ấy sẽ không gặp anh mà.
– Có lẽ vậy. Vậy thì…. Em có thể nghe anh nói được không?
Vân im lặng.
– Anh biết gia đình em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Anh rất biết ơn chú Dương và anh cũng rất yêu Diễm. Nhưng anh có nỗi khổ của mình. Sự thật không như mọi người đang thấy. Thật ra, cô Tú….