Chị em Diễm Vân - Chương 7
Giờ công ty đã mất. Dương đang bị tạm giam chờ xét xử. Mọi hận thù đều phải xếp lại để nghĩ chuyện cứu cha. Nhưng Diễm và Vân thì đâu thể giúp gì. Họ chỉ là những đứa trẻ không thân thích, không có kinh nghiệm trường đời. Diễm tự giận mình vì đã chỉ biết tận hưởng cuộc sống giàu có từ lúc lọt lòng. Ba đã hi vọng vào cô bao nhiêu, cô chỉ làm ba thất vọng. Nếu trước đây cô chịu nghe ba học hành chăm chỉ thì giờ cô đã làm được gì đó. Còn Vân nữa, em gái bé bỏng của cô. Nếu không có ba thì cô biết làm gì với nó.
Diễm liên lạc với mọi người mà cô nghĩ có thể giúp được mình, nhưng hầu hết đều không muốn dính líu đến cha cô. Rồi cô gọi cho Khanh, bạn thân từ cấp 2 của cô, một luật sư danh tiếng.
– Có cách nào cứu ba Diễm không? Phải làm gì Diễm cũng làm.
– Khanh có thể lo phía toà được. Tuy nhiên mấu chốt là nhân chứng và vật chứng đang bất lợi. Lão Tiến tự tin vậy chắc có đủ bằng chứng. Nên cơ hội cao nhất bay giờ là mua chuộc quan toà, tuy nhiên việc này tốn kém, và không chắc ăn.
Khanh thuyết phục Diễm cầm cố căn nhà để lấy tiền lo cho ba. Dù rất hoảng sợ khi đối diện cuộc sống tay trắng, nhưng cô không còn cách nào khác.
Diễm rất tin tưởng Khanh. Khanh vốn học giỏi, trong khi bạn bè của Diễm toàn đứa ăn chơi, hoặc cùng lắm còn trong trường Đại học, thì Khanh đã tốt nghiệp sớm và làm luật sư trong văn phòng của ba cậu. Ngày còn đi học, Khanh cũng từng theo đuổi Diễm. Nhưng cô với Khanh thuộc hai thế giới, nên cô không có cảm tình gì. Tuy vậy Khanh vẫn hứa sẽ làm bạn cô mãi mãi, còn Diễm thì thỉnh thoảng vẫn lợi dụng tình cảm của cậu ta mà nhờ vả. May mắn thay lúc tuyệt vọng nhất, có Khanh ở đây.
– Diễm phải cảm ơn Khanh thế nào? – Diễm nói.
– Khoan hãy cảm ơn. Để Khanh xong việc với ba Diễm đã. – Khanh đỏ mặt.
– Vậy Diễm sẽ đền ơn sau. Bây giờ là trả lại thứ Diễm nợ Khanh.
Vẫn trong nỗi thất vọng về Trọng, lại cảm động trước sự giúp đỡ của Khánh, cô vừa túm cà vạt Khanh kéo lại mà hôn. Cậu chàng bối rối với nụ hôn sỗ sàng ấy. Đã bao năm theo đuổi cô để chờ điều này. Chỉ tới khi Diễm đính hôn với Trọng, Khanh mới từ bỏ.
Thấy Khanh vẫn còn bối rối với nụ hôn. Diễm nói:
– Khanh thích nó không? – Diễm tự cởi áo phông, đặt tay Khanh lên ngực trần. – Diễm hứa nếu Khanh giúp Diễm, lần tới, Diễm sẽ làm bạn tình của Khanh.
– Khanh sẽ cố gắng hết sức. – Khanh vẫn chưa hết bối rối.
Diễm mỉm cười, hôn nhẹ lên môi cậu bạn thân trước khi tiễn Khanh.
Nằm trên gác, Vân đã nghe được câu chuyện….
—
Vân tới công ty gặp Tiến. Hắn ta ngồi trong văn phòng của ba cô khi xưa.
– Gặp chú có chuyện gì vậy cháu gái. – Tiến ra vẻ thân mật.
– Ông có thể thôi đóng kịch đi. Ai cũng biết ông đã hại ba tôi thế nào.
– Ok thôi, con vào thẳng vấn đề đu. – Tiến xua hai bàn tay hàm ý không muốn tranh cãi.
– Tôi muốn ông không ra làm chứng chống lại ba. Dù sao công ty cũng là của ông rồi, ba tôi lại là anh trai ông. Ông có thể không dồn ổng vào đường chết không.
– Ba con phạm tội là sự thật, ta chỉ tuân thủ pháp luật thôi. – Tiến cười cợt.
– Coi như tôi cầu xin ông. Nếu ông giúp tôi sẽ mang ơn ông. Chị em tôi đã không còn gì trong tay, ông còn muốn gì hơn nữa? – Vân rớm nước mắt.
Tiến ngắm nhìn Vân từ đầu đến chân, ánh nhìn như muốn xuyên thủng bộ đồng phục học sinh. Hắn nuốt nước bọt.
– Trong văn phòng này, ba con đã làm điều có lỗi với chú bao lần. Chú phải nhịn nhục tới ngày hôm nay. – Tiến nham nhở, đặt bàn tay lên má Vân – Vậy con có thể thay lão trả nợ này được không?
– Cái gì? Ông khốn nạn đến mức gạ gẫm cả cháu gái mình?
– Con không đồng ý thì thôi. Ta đã cố giúp rồi.
Vân lặng ngắt, cô chưa đủ lì lợm cũng như từng trải để đối phó với một kẻ lọc lõi như Tiến. Suy nghĩ một hồi, Vân dừng lại chốt cửa, kéo rèm, rồi quay về phía bàn Tiến.
– Mong ông hãy giữ lời hứa.
Thân hình kiều diễm lộ dần trước mắt Tiến. Không gợi cảm như chị, nhưng làn da trắng mịn và cặp vú non tơ của gái 16, khiến Tiến như mê muội.
– Con đẹp quá. Y như mẹ con hồi trẻ. – Tiến suýt xoa, không chỉ vì trước mặt hắn là cô gái xinh đẹp chưa tuổi trăng rằm, mà còn vì cô gái mang bóng hình người hắn luôn thèm khát.
Tiến đi vòng ra phía sau Vân, ôm lấy lưng cô. Vân nhắm mắt, nôn oẹ khi chiếc lưỡi nham nhở cuốn chặt lấy vành tai cô, liếm xuống cổ, vai cô. Bàn tay Tiến nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực trái cam trắng muốt. Một tay Tiến cài vào tóc cô. Vân ghê tởm, nghiêng đầu né tránh cái hôn của hắn. Nhưng đấy là tất cả những gì cô có thể làm. Bàn tay sành sỏi của hắn đã cởi phăng áo lót của Vân, đã tiếp xúc với da thịt cô, tạo ra luồng điện chạy dọc sống lưng cô. Chẳng mấy chốc đầu vú Vân cương cứng, hơi thở của cô cũng nặng nhọc hơn. Vân nhũn người, ý chí cô đang chống lại, nhưng cơ thể cô đã mất sức chống cự trước kỹ năng của Tiến.
Tiến, với kinh nghiệm tình trường dày dạn, dễ dàng nhận ra sự thay đổi này. Hắn cúi người, hôn dần xuống vai, cánh tay, lưng Vân. Bàn tay cũng đã buông tha cho bộ ngực cô, giờ đang vuốt ve mông cô. Thi thoảng lại có một ngón tay vuốt nhẹ khe ở giữa khiến mông cô nhíu lại.
Tiến khom người, xoay người Vân lại. Không một sự phản kháng đáng kể, ngực cô đang chĩa ra trước mặt Tiến. Không vồ vập bú mút, mà rất nâng niu âu yếm, Tiến hôn nhẹ, rồi rê lưỡi quanh đầu vú. Vân bất giác rên lên, cô lập tức đưa tay bụm miệng để tiếng rên không tố cáo cảm xúc của cô đang đồng loã với kẻ đã phản bội cha mình. Tiến nhếch mép, hắn luôn biết phải làm gì với tiếng rên của phụ nữ. Hắn ngậm chặt bầu vú của Vân mút mạnh, một tay thì nhào nắn vú kia. Bàn tay kia luồn xuống dưới chiếc váy đồng phục màu tím than, trườn vào quần lót, ốp chặt lấy một bên mông, ngón tay trượt sát khe.
Vân ngã xuống ghế sofa trong tư thế nằm sấp. Tiến kéo chân váy lên quá mông Vân, rồi tụt xi líp cô xuống tới đầu gối. Hắn vùi mặt vào khe thịt hồng tươi, quyến rũ của cô mà liếm láp. Lưỡi hắn nham nhở tách mép lồn rồi chui vào trong, một ngón tay đang vuốt ve mồng đốc. Vân khổ sở khi đứng giữa sự thèm khát của nhục cảm, và sự căm hận của lương tâm, vừa sướng, vừa nhục nhã. Cô cong người, uốn éo theo từng cái đánh lưỡi. Tiến đã khuất phục cô hoàn toàn với cái lưỡi trứ danh của hắn.
Trong đầu Vân bây giờ là hình ảnh Trọng đang úp mắt dưới háng mình, ngoài cửa là Diễm, chị cô đang thủ dâm. Thật kỳ lạ là hình ảnh đó giờ đây chỉ khiến cô thêm nứng.
Khi nước lồn Vân đã tràn ra miệng, Tiến dừng lại, rồi đứng lên. Hắn đẩy nhẹ cặc mình vào giữa khe háng Vân. Đầu cặc vừa được bôi trơn bởi dòng tinh dịch mới loang ra, không thể chui tọt vào trong một cách dễ dàng. Vân đau đớn, cắn chặt môi để khỏi hét lên.
“Nó còn trinh?” Tiến nhận ra. Nhưng việc đó càng làm hắn ham muốn chiếm đoạt cô. Lần này, Tiến từ từ đẩy cặc vào sâu hơn, nhưng không quá vồ vập.
Vân vẫn nghiến răng, nhắm chặt mắt. Cho tới khi thấy cảm giác tê buốt, tiếng nấc đau đớn phát ra rồi nhanh chóng bị bịt lại. Nước mắt Vân chảy giàn giụa vì đau đớn, nhục nhã, không chỉ vì mình đang trao lần đầu quý giá cho kẻ thù, mà còn vì … cô thích điều đó….
Cảm giác nóng ấm, nhớp nháp lấp đầy lỗ lồn. Vân ưỡn bầu ngực, môi rung lên, hơi thở khó nhọc tự nhiên trôi tuột ra kèm với tiếng rên nhục cảm. Tiến nhận ra phản ứng này, hắn trở nên bạo gan hơn. Hắn nhún người, đẩy cơ thể về phía trước từng nhịp nhẹ và đều, khiến con cặc với sự trợ giúp của nước lồn ngập ngụa, trượt sâu vào tận tử cung.
Vân đã hoàn toàn mất trí, không còn giấu được cơn cực khoái xâm chiếm cơ thể. Cô rên lên sau mỗi cú nhấp của Tiến. Tiến nhấp nhanh dần. Cô cũng uốn éo theo nhịp để con cặc được đẩy vào sâu hơn.
Tiến đột ngột dừng lại. Tâm trí Vân bỗng quay trở về, tỉnh táo trở lại. Như nhận ra điều gì đó, Vân hoảng hốt đẩy mạnh Tiến ra…. Vô ích. Tiến ghì chặt Vân, con cặc giật liên hồi, phóng tinh ồ ạt vào lồn cô.
Bốp. Vân tát thẳng một cú trời giáng vào mặt Tiến. “Thằng khốn!” Rồi vùng dậy ôm quần áo lên ngực, nhìn Tiến, vừa căm hận vừa nhục nhã.
Cơn thú tính trôi qua, Tiến dường như cũng ý thức được việc vừa xảy ra. Trong lòng đôi chút hối lỗi, hắn nói:
– Chú xin lỗi.
Tiến mở két, lấy ra một chiếc hộp.
– Đây là toàn bộ chứng cứ. – Tiến đẩy về phía Vân. – Giờ cháu về đi, chú hứa sẽ không đứng ra làm chứng.
Vân nước mắt chảy ròng ròng, kìm lời nói để không phải khóc nấc lên. Cô mặc lại quần áo rồi bỏ đi thật nhanh.