Chị em Diễm Vân - Chương 6
Chap này hơi dài dòng cho việc dẫn chuyện, mình cố thu ngắn lại rồi nhưng vẫn thấy dài dòng quá. Anh em thông cảm. Đọc cho có tí tình tiết
Chap 2
Chỉ ngày hôm sau khi Công an gửi lệnh mời Dương về điều tra, Tú đã đứng ra kêu gọi Hội nghị cổ đông bất thường.
Dương đã đoán đúng về việc Tiến và Tú muốn tận dụng cơ hội này. Tuy nhiên Dương đã tính trước một bước. Ông đã chuyển cổ phần của mình cho Trọng, như vậy Trọng sẽ thay ông làm chủ nếu ông phải đi tù. Nếu không như thế thì Trọng sẽ không đủ tư cách thay ông, vợ chồng Tiến sẽ chiếm lấy công ty. Ông khá tự tin khi đồng minh của mình là người Tiến chưa tính tới….
– Cháu…ủng hộ chú Tiến làm Tổng Giám đốc. – Trọng nói, giọng nhát gừng.
Cả phòng ồ lên. Dương trợn mắt nhìn Trọng, suýt ngã khỏi ghế.
– Con dám…. Không lẽ? Mày là người của chúng nó…. Mày phản bội tao….
Dương chẳng bất ngờ gì với Tú. Cô ta chắc hẳn vẫn còn hận anh đã bỏ cô ta. Nhưng Trọng…, người ông hết mực tin tưởng, con rể tương lai của ông, lại đâm sau lưng ông. Ông không thể hiểu tại sao Tú có thể mua chuộc Trọng, ông đã đối đãi cậu ta thế nào? Tú có gì có thể cho nhiều hơn ông chứ?
Dương bước nhanh về phòng, ngồi phệt xuống ghế, vơ vội lọ thuốc trợ tim, nốc lấy một nắm. Lượng mỡ thừa ông vốn coi thường có vẻ đang quay lại công kích ông. Tiến nữa. Trọng nữa. Tất cả những thứ ông gây dựng đã chống lại ông.
Bỗng Tú, Trọng đẩy cửa bước vào. Trọng vẫn im lặng, không dám nhìn vào mắt ông.
– Các người vào đây là gì? Muốn thấy tôi chết sao?
Tú trả treo:
– À, em chưa muốn anh chết đâu. Em chỉ muốn cho anh biết, nó được vợ chồng tôi đưa vào làm tâm phúc của anh từ đầu. Nó chỉ làm việc nó được giao thôi. – Tú nanh nọc – Còn chuyện tội lỗi của anh. Anh sẽ không thoát tội được đâu. Anh biết ai tố cáo anh rồi chứ.
– Thằng Tiến! Chỉ có thằng Tiến!!! Ôi thật khốn nạn. Cô đã xúi giục nó đúng không? Con đàn bà khốn nạn. Con điếm. – Dương gầm lên.
– Ha ha ha. Anh lại đúng. Tôi đã làm con điếm để sống những ngày anh rời bỏ tôi. Tôi đã làm con điếm cho anh để khiến anh không nghi ngờ. Tất cả những cay đắng ấy, giờ tôi trả hết cho anh.
Tú quay lưng bỏ đi. Trọng theo Tú đi ra, không dám ngoái nhìn Dương. Họ để mặc ông lại trong đau khổ tuyệt vọng.
—
Nghe tin Trọng phản bội Dương, Diễm không tin vào tai mình. Không thể chấp nhận nổi sự thật, cô gào lên, ném đi tất cả những thứ gì trong tầm tay.
Trong lúc đó Vân chỉ im lặng. Cô không nói gì, nhưng nét mặt không giấu nổi sự thất vọng đến cùng cực. Vân bỏ lên phòng lúc Diễm lên cơn điên.
“Mình phải gặp hắn ta.” Không phải cô không tin chuyện đã, mà vì cô vẫn muốn nghe chính Trọng thừa nhận đã phản bội cả gia đình mình. Lần này, cô sẽ để cơn giận mình đốt trụi con người bội bạc đó.
Diễm lên xe phóng thẳng tới nhà Trọng. Vẫn giữ chìa khoá nhà Trọng, cô tự mở cửa vào, với ý định không để Trọng có cớ tránh mặt. Tới gần cầu thang thì Diễm nghe có tiếng rên của đàn bà vọng từ trên lầu. “Hắn phản bội mình ngay sau khi lừa ba mình ư? Thằng khốn!”
Diễm rón rén mở cửa phòng ngủ, tiếng rên la rõ ràng hơn nhiều, được phát ra từ nhà tắm. Diễm có thể nhìn rõ một cặp vú to hấp dẫn, và một bộ phận trên khuôn mặt có lẽ là má, đang dán vào mặt cửa kính. Cặp vú rung theo tiếng nhịp bành bạch phát ra từ bên trong. “Mụ Tú? Đúng là mụ ta rồi. Thảo nào bọn chúng….” Diễm sốc mạnh. Cô ném thẳng chìa khoá nhà Trọng về phía cánh cửa rồi chạy như bay ra ngoài. Cô không đủ can đảm cũng như tinh thần để chứng kiến cảnh này, cũng như nhìn thấy Trọng lúc này.
Phóng như bay trên đường, Diễm nước mắt giàn dụa, khóc nấc lên từng chặp. Cô vẫn luôn nghĩ trong tất cả đàn ông, chỉ có Trọng đáng tin, vậy mà hắn đã phản bội cả cô lẫn ba cô. Cô đặc biệt tự tin Trọng sẽ chẳng bao giờ thấy ai hơn cô, xinh đẹp, quyến rũ, giàu có, và trên giường, cô có thể vừa là bà hoàng vừa là con điếm. Vậy mà Trọng là chọn một con mụ già hơn cô gần 30 tuổi. Giờ thì … “Tất cả đã hết.”
Nghe tiếng động. Trọng và Tú hoảng hốt, lập tức mở cửa phòng tắm.
– Là Diễm. – Trọng nhận ra chiếc chìa khoá anh đã đưa cho Diễm.
– He he he. – Tú cười sảng khoái. – Cũng tốt thôi, đằng nào nó cũng sẽ biết.
Tú đang rất hả hê vì sự trả thù còn đi được một bước xa hơn dự tính. Không để Trọng có thời gian bối rối, ả ta quỳ xuống nắm lấy con cặc vẫn con trơn nhẫy sau cuộc giao hợp dang dở, vẫn còn chưa kịp xìu xuống sau sự việc.
– Nó đi rồi, mình tiếp tục nào.
Tú ngậm cặc Trọng, mút lấy mút để. Đầu óc Trọng đã bị sự điêu luyện của Tú đánh bại hoàn toàn. Máu dồn từ não xuống cặc, anh chẳng còn băn khoăn gì về Diễm nữa.