Chị em Diễm Vân - Chương 39
Hôm nay là một ngày quan trọng đối với Silver. Một vị khách quan trọng, một người mà Duyên vẫn thường gọi hỏi ý kiến mỗi khi đưa ra một quyết định, ông chủ thực sự của Silver.
Thực ra việc kinh doanh của Silver vẫn vậy, sự sốt sắng chỉ diễn ra trong đội ngũ nhân viên Silver, nhất là Duyên. Sự sốt sắng ấy được truyền cho Kiều qua từng ánh mắt, lời nói của Duyên. Cô ta đang chuẩn bị cho Kiều để làm quà tiếp đón vị đại ca bí ẩn.
Có vẻ vị này cũng đứng tuổi. Kiều đoán vậy dựa vào thứ Duyên đang mặc cho cô, theo sở thích của vị đại ca. Kiều đang e ấp trong một bộ áo dài màu vàng, kiểu cổ điển, không chiết eo cũng như không làm nổi bật lên mông và vú. Chỉ đơn giản là tha thướt và nhẹ nhàng như một quý cô những năm 80-90 của thế kỷ trước. Lại còn bộ tóc giả nóng nực này nữa, Kiều đã quen với việc để tóc ngắn từ ngày trà trộn vào đây.
Nhìn mình trong gương, kiều hơi chạnh lòng. Trước mặt cô không còn là cô gái đùa giỡn với cuộc đời và giờ bị cuộc đời vùi dập, mà là một cô gái, với đầy đủ định nghĩa đẹp đẽ nhất về một cô gái, mà không cần lộ khe vú, không cần ưỡn mông, không cần ve vãn người đối diện. Cô không quen thấy mình là người con gái như vậy, hình ảnh này trái ngược với cá tính và cuộc đời cô. Nhưng… cô ghen tị với hình ảnh mình trong gương. Cô yêu cô gái ấy… Kiều với tay như muốn xuyên qua gương để vuốt ve cô gái dịu dàng trong đó, nhưng lại bị mặt gương lạnh ngắt chặn lại, như giữa họ là hai thế giới không bao giờ hòa hợp. Bất giác một giọt nước mắt lăn trên má Kiều, dù cô đã nhanh chóng gạt nó đi, tiếp tục nở một nụ cười mời mọc hơn, tươi tắn hơn. Nhưng mùi vị của giọt nước mắt đã khô ấy, vẫn còn đắng…
Kiều nhanh chóng lấy lại trạng thái sẵn sàng. Cô đi theo Duyên, vào phòng của Duyên. Căn phòng vẫn như mọi khi, duy chỉ một khác biệt là một cánh cửa nhỏ, vốn hàng ngày đều đóng kín, nay hé mở. Đó là phòng của lão đại, người mà mọi nhân viên hay khách hàng của Silver đều gọi với một cái tên chú Hải.
Nghe nói chú Hải đã rút lui khỏi giang hồ khá lâu, giờ đang sống ở một khu thượng lưu nào đó trong thành phố. Silver vốn chỉ là nơi lui tới khi rảnh rỗi, toàn quyền điều hành được giao cho Duyên.
Không có ai trong phòng, Duyên nhắc nhở:
– Chú Hải ra ngoài một chút, con chờ xíu nha. – Nói rồi nhanh nhảu bước ra khỏi phòng, để mặc Kiều đứng chơ vơ trong căn phòng hơi đáng sợ.
Bỗng Kiều nghe có tiếng gậy gỗ nện mạnh, đều đặn xuống sàn gỗ. Một người đàn ông trung niên đẹp trai mở cửa. Kiều nhanh chống nhận ra âm thanh nện xuống sàn gỗ là từ cây gậy gỗ ông ta cầm trên tay. Ông ta có một chân đi cà nhắc, chiếc gậy gỗ là phương tiện giúp ông ta có thể đi lại được. Tuy đi lại khó khăn nhưng khí khái của người đàn ông trung niên vẫn toát lên vẻ quyền lực, và có gì đó máu lạnh. Mái tóc hoa râm để dài, buộc đuôi ngựa. Bộ ria mép rậm được cắt tỉa cẩn thận làm nổi bật nam tính của ông ta. Nhìn độ rộng của bờ vai có thể thấy chú Hải là người vạm vỡ, cao lớn hơn hầu hết các gã thanh niên Kiều từng quen. Tâm trí Kiều hơi nhũn ra khi nhìn thấy chú Hải. Ai mà có thể không bị thu phục bởi vẻ nam tính này chứ.
Trong lúc đang bối rối chưa biết phải xưng hô thế nào, thì Duyên hớt hải chạy vào:
– Chú Hải, hôm nay sao rảnh thăm chị vậy. – Vừa nói Duyên vừa ghé môi Hải đặt một nụ hôn dài ướt át. Rồi Duyên chỉ tay vào Kiều.
– Đây, chú vừa ý với em này chứ… Ơ Kiều, chào chú Hải đi con.
– Dạ… con chào chú.
Hải không trả lời, nhìn chằm chằm vào Kiều. Không phải cái nhìn của kẻ háo sắc, mà có gì đó vừa mềm yếu lại vừa nặng nề. Ông ta nâng cằm Kiều lên, nhìn khuôn mặt nàng không sót chỗ nào:
– Giống lắm… Giống lắm…
Kiều bối rối, không biết phản ứng thế nào. Các vị khách trước đây đều nhìn cô với con mắt háu đói, chỉ muốn nhanh chóng làm thịt cô. Nhưng Hải thì khác, ông ta có vẻ muốn ngắm nghía cô hơn là làm tình. Nhưng lương tâm nghề nghiệp (của một con đĩ) khiến Kiều đành phải chủ động. Cô làm động tác cắn nhẹ môi dưới, mắt nhắm hờ, như để khêu gợi một nụ hôn. Tay cô cũng bắt đầu thao tác vuốt cà vạt của chú Hải, vuốt dọc xuống hàng cúc áo sơ mi được là phẳng phiu, dần dần xuống tới đũng quần Hải.
– Em không cần phải làm thế. – Hải nói như thì thầm với Kiều. Giọng nói uy lực giờ dịu dàng khó tả. Sự ấm áp trong từng cử chỉ của Hải khiến Kiều từ bỏ hết mọi phòng vệ, cô đứng không vững nữa. Nhưng đôi cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ của Hải kịp đỡ eo cô, ngả người cô xuống chiếc ghế bành phía sau.
– Dạ chú… – Kiều nói không nên lời. Nàng hoàn toàn mất khả năng đọc vị đàn ông, hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo.
Hải quỳ xuống trước mặt Kiều, nhìn cô đắm đuối…
—
Trong một đám cưới vào hơn 20 năm trước. Khi các quan khách còn đang say sưa ngoài phòng khách, thì trong một căn phòng được trang hoàn lộng lẫy, cô dâu, trong bộ áo dài màu vàng, đang khóc lóc thảm thiết. Trước mặt cô, là một chàng thanh niên, không có vẻ gì là chú rể, vẻ mặt sốt sắng nhìn cô.
– Hải, em xin lỗi. Anh hãy về đi, bố em sẽ không tha thứ cho anh nếu ông ấy biết…
Hải hoàn toàn ý thức được hậu quả. Anh quỳ trước mặt cô dâu, nhìn cô đắm đuối… Bất ngờ Hải chồm lấy cô dâu, đè cô xuống giường cưới. Cô gái sợ hãi. Cô yêu Hải, nhưng người đàn ông trước mặt cô không phải là Hải cô yêu. Hắn muốn chiếm đoạt cô ngay trong ngày cưới của cô. Dẫu biết rằng anh ta thất vọng vì bố cô đã sắp xếp sẵn cuộc đời cho cô, nhưng một người con gái yếu đuối đâu thể làm gì khác trong cái thế giới máu lạnh này.
Cô vùng vẫy, móng tay cào mạnh vào lưng Hải. Anh đè chặt cô xuống, phả hơi thở nồng nặc mùi rượu lên cổ cô, lê cái lưỡi nhớp nháp lên mặt xuống vai cô. Cô ân hận vì đã từng ngậm mút cái cái lưỡi bệnh hoạn ấy, từng để nó thám hiểm các ngóc ngách cơ thể, và xì xụp nơi cửa mình. Họ đã từng điên cuồng lén lút làm tình với nhau, si mê và hoang dại, chứ không phải sự chiếm hữu như thế này.
Cứ ngỡ Hải, tài xế kiêm vệ sĩ cho bố cô, sẽ được chọn làm người đầu ấp tay gối cho cô. Nhưng sự xuất hiện của một kẻ mưu mô thực dụng khác đã thay đổi tất cả. Cuối cùng cô trở thành món quà cho kẻ mới đến, hòng giúp cha cô giữ được kẻ có ích cho sự nghiệp của mình.
Hải suồng sã tụt quần cô gái ra, rồi tự tay kéo khoá quần của mình…
—
Bốp. Một cái tát nhanh gọn lẹ. Hải sững người. Con điếm mà ông nuôi dưỡng vừa tát ông ta đau điếng. Kiều cắn chặt môi, mắt rớm nước. Vết thương từ lần bị hiếp đến giờ với cô vẫn chưa thể lành, cô cảm thấy bị người đàn ông này sỉ nhục:
– Ông đừng làm thế với em… Hức… Em là của ông, ông có thể làm bất cứ điều gì chứ đừng hiếp em… Nếu ông muốn, thì hãy để em làm người đàn bà của ông, đừng bắt em trở thành ai khác…
Hải gục đầu xuống. Người ông yêu cũng đã từng tuyệt vọng van xin ông như vậy, nhưng ông đã không dừng lại. Cô gái này tuy giống người cũ, nhưng phản ứng của cô ta thì khác hẳn. Chưa một ai từng dám trái lời ông, nay ả đàn bà này lại trả lời ông bằng một cái tát. Hải rất giận dữ, nhưng quả thực có một cái gì đó bên trong cô gái kia khiến ông mủi lòng. Ông phẩy tay ra hiệu Kiều ra ngoài…
Kiều nghe theo. Khi cô mới mở cửa phòng bước ra thì đã nhìn thấy Duyên điệu bộ ngỡ ngàng, há hốc mồm lắp bắp:
– Sao con dám…
Kiều không trả lời mà chạy một mạch ra ngoài. Vừa chạy vừa kéo mái tóc giả xuống. Kiều không để ý đằng sau này, thằng Hạnh đang nhìn theo chăm chú… Có vẻ hắn đã nhận ra Kiều với mái tóc dài.