Chị em Diễm Vân - Chương 34
Diễm chính thức được nhận vào Silver. Nghệ danh của cô là Kiều. Hôm nay là ngày trọng đại đối với Silver. Kiều sẽ ra mắt vị khách đầu tiên. Vừa căng thẳng, vừa tủi nhục, Kiều từ một thiên kim tiểu thư, chỉ biết ăn chơi, tới một ngày trở thành một con điếm chỉ trong vài tháng. Nhưng cảm giác tủi nhục cũng không đủ ngăn cản cô dấn thân vào con đường này, vì tấm thân cô đã bị vấy bẩn, danh dự gia đình cô cũng bị vấy bẩn. Sĩ diện với cô, suy cho cùng cũng chẳng còn quan trọng nữa. “Mình sẽ phải làm tốt!” Kiều tự trấn an.
Tên râu quai nón, tên Hạnh, đang lái xe chở Duyên và cô tới chỗ gặp người khách. Cô nhận danh xưng là Thiên thần của Silver. Khác với những cô gái khác, những người được gọi là Thiên thần sẽ chỉ tiếp những vị khách quan trọng, với những cam kết ngặt nghèo về thông tin và danh tính của những vị khách. Vừa đi Duyên vừa dặn:
– … Con yên tâm, những người này đều là người có địa vị khủng, cư xử đúng mực. Hơn nữa, để bảo vệ hàng VIP, cô không đồng ý cho khách làm tổn hại đến cơ thể các con.
Duyên tiếp tục:
– Khách của ta… nói thế nào nhỉ?… hơi khác thường, việc của con là chiều theo ý muốn của họ. Nhưng con yên tâm, sẽ không có đánh đập, bạo dâm, thậm chí con có quyền từ chối những yêu cầu làm con không thoải mái. Tuy nhiên nếu khách phản ánh về thái độ, thì cô sẽ không giúp được con… – Duyên gằn giọng khi nói câu sau cùng.
Một lời dặn dò vừa mang tính trấn an, vừa đe doạ. Quả thực người đàn bà này có thể chơi cùng, chứ không thể đối đầu.
– Tất cả thông tin, danh tính, địa điểm của con và của khách đều được giữ kín, phòng khi đổ bể cũng không truy cứu họ được. Người chịu vạ sẽ chỉ là con thôi, nên hãy cẩn thận.
Duyên nhắn nhủ lời cuối trước khi quẹo vào trước một cánh cổng. Trời tuy tối nhưng Kiều nhận ra cánh cổng quen thuộc.
Trường cấp hai cũ của cô.
Sau khi đỗ xe xong xuôi, Duyên dắt tay Kiều đi vào trong, dọc theo lối hành lang. Cô nhận ra lối đi này dẫn lên phòng hiệu trưởng, bạn của cha cô. Kiểu bạn mà khi cha cô đổ thật nhiều tiền đóng góp cho trường, họ sẽ tự nhiên tỏ ra thân thiết.
Dù sao thầy cũng không ít lần bao che cho những hành động dại dột thuở học sinh của Kiều.
Duyên dừng trước cửa phòng hiệu trưởng, gõ theo nhịp như một tín hiệu nào đó. Thầy hiệu trưởng khả kính mở cửa, tiếp đón họ bằng cái cau mày. Hạ cặp kính tới sống mũi, ông ta nhìn Kiều rất kỹ, nhưng có vẻ chưa nhận ra Kiều. Ông ta hất hàm về phía bàn làm việc. Trên đó là bộ đồ nữ sinh gấp gọn gàng.
Kiều hiểu ý, ra trước bàn và tự cởi đồ ngay trước mặt ông hiệu trưởng, mặc vào bộ đồng phục nữ sinh. Ông hiệu trưởng ngắm nhìn bộ váy tụt khỏi người Kiều, lộ dần ra bờ vai, tấm lưng trần, cặp mông tròn lẳn rồi tới cặp đùi mướt mát. Ông ta gật đầu với Duyên. Hiểu ý, Duyên lẳng lặng cúi đầu chào rồi đi khỏi.
Thay đồ xong xuôi, Kiều quay mặt lại.
Thầy hiệu trưởng sửng sốt nhận ra con bé học trò mà thầy yêu quý khi xưa.
– Diễm… Sao con lại….
Tuy con bé không còn vẻ ngây thơ, nhưng ông không thể quên được dung mạo của nó. Quan sát con bé lớn lên, gợi cảm hơn, khiến không ít lần cục thịt dưới háng làm ông bẽ mặt. Mỗi lúc như vậy ông đều phải chui vào phòng riêng, tự giải quyết cục thịt ấy bằng những suy nghĩ nhơ nhớp. Cũng chính vì nỗi thèm khát này mà ông trở thành khách quen của Duyên. Nhưng dù đã gặp được không biết bao nhiêu cô gái điếm giả dạng nữ sinh, không một ai cho ông cảm giác như bây giờ. Con bé đứng trước mặt ông là một đứa học trò thực sự của chính ông, xấu hổ, bẽn lẽn và run rẩy. Ông bối rối không biết phản ứng thế nào, chỉ biết nắm chặt đũng quần, không dám để con cặc mình cương lên trước mặt cô trò nhỏ, như ngày xưa.
Kiều thực sự đang run. Cô gồng mình hết sức để không khóc, nhưng vẫn nấc lên một tiếng.
– Thầy…
Ông đứng bật lên ôm cô. Kiều khóc. Khóc như mưa. Nhưng cô không kể gì dù được thầy hỏi han. Cô cần một cái ôm của một người thân quen, nhưng không muốn sự thương hại.
Kiều nhận ra cặc thầy cương lên. Cô nhớ lại những lúc ông ấy đỏ mặt khi đang ngồi trước mặt cô cùng lũ bạn, rồi vội vàng chui vào phòng làm việc. Lúc ấy cô thừa biết ông đang thèm khát cô, nhưng thể diện người thầy ngăn cản. Cô thấy buồn cười. Nhưng bây giờ, hơn bao giờ hết, cô thấy mình cần phải giúp ông ấy thoả mãn nỗi khao khát ấy.
Kiều liền thực hiện nhiệm vụ của mình. Cô kéo tay thầy đặt lên bầu vú. Rồi tự tay nắm chặt lấy cục u lồi lên ở đũng quần.
– Thầy không biết….
– Thầy không muốn em sao? Không muốn chơi em à? – Kiều đã dạn dĩ hơn, nhập vai hơn.
Thầy cũng biết mình không thể kìm chế nổi trước cô học trò tinh nghịch này. Ông đưa ngón tay quẹt nước mắt Kiều. Đưa lên miệng và liếm láp cái vị mằn mặn của nước mắt.